Ra khỏi cửa thành là quân doanh, Chu Duy Thanh hồn nhiên quên mất hôm qua mình đã làm cái gì, thỉnh thoảng sờ sờ nội giáp trên người và cái mũ đặc biệt chừng 1kg kia, cao hứng tiêu sái đi vào tam doanh doanh địa.
Hắn vừa tiến vào cửa liền đụng người quen, đúng là vị trung đội trưởng hôm qua hỏi hắn "xúc cảm" ra sao. Bất quá lúc này vẻ mặt nghiêm túc, khoát tay lên ngăn cản hắn lại.
"Ngươi gọi là Chu Tiểu Béo a."
Chu Duy Thanh hàm hậu cười cười: "Đúng vậy! Trung đội trưởng đại ca, ta chính là Chu Tiểu Béo."
Trung đội trưởng kia trầm giọng nói: "Cái gì đại ca? Quân doanh bên trong chỉ có chức vụ, ta gọi là Mao Lợi, thuộc đế quốc liên đội thứ năm, cung tiễn binh tam doanh, trung đội thứ bốn, từ giờ trở đi, ngươi chính là một gã trường cung thủ thuộc trung đội thứ bốn, nghe rõ chưa?"
Chu Duy Thanh nói: "Nghe rõ." Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng đang thầm oán, Mao Lợi? Mao Lư (con lừa - DG)? Con Lừa trung đội trưởng?
Mao Lợi trung đội trưởng cũng không biết mình nhất thời nghiêm túc lại bị tên đáng khinh này cấp cho một cái danh hiêu, danh hiệu này lại đồng hành cùng hắn trong toàn bộ kiếp sống quân lữ.
"Đi theo ta." Mao Lợi xoay người hướng về phía doanh nội.
Chu Duy Thanh nghi hoặc đi theo sau, trong lòng thầm nghĩ, vì sao trung đội trưởng lại tự đến đón mình? Mình bất quá chỉ là một tân binh, một cái đội trưởng tới đón là đủ rồi a. Trung đội trưởng chưởng quản trăm người, tổng số trong quân đội không nhiều lắm. Với Thiên Cung Đế Quốc mà nói, đã thuộc tầng lớp trung tầng quan quân, tiếp đến là doanh trưởng như Thượng Quan Băng Nhi kia chưởng quản 1000 người chính là tướng lãnh rồi.
Mao Lợi mang theo hắn vẫn đi về phía trong quân doanh, đi một hồi, cuối cùng đến một cái góc phía trong quân doanh, đi vào một cái lều nhỏ.
Chu Duy Thanh vào theo, lều trại này chỉ có một cái chăn đệm đặt dưới đất, cả trại không đến mười thước vuông, trừ bỏ nó ra không còn cái gì khác.
Mao Lợi đứng ở trong lều trại, nói: "Trước khi chiêu binh chấm dứt, sau đấy đi tân binh doanh huấn luyện, ngươi cứ ở đây đi đã. Lần này liên đội thứ năm của chúng ta muốn tuyển 1000 người, tam doanh chúng ta 100, phỏng chừng phải nửa tháng nữa."
Chu Duy Thanh kinh ngạc nói: "Trung đội trưởng, đãi ngộ trong quân doanh chúng ta tốt đến vậy sao? Mỗi người ở một phòng riêng à?"
Mao Lợi cười hắc hắc, nói: "Đương nhiên không phải, đây là chuyên chuẩn bị cho ngươi, tiểu tử, ta cũng không giúp được ngươi, chuyện mình làm tổng yếu tự mình phụ trách thôi. Tốt lắm, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, căn tin ở khu bên trái quân doanh, rất dễ tìm. Trước khi xuất phát đến tân binh doanh huấn luyện sẽ có người đến thông tri cho ngươi." Nói xong câu đó, hắn liền xốc cửa lều trại lên xoay người đi mất.
Con Lừa trung đội trưởng đi rồi, nhất thời trong lòng Chu Duy Thanh dâng lên dự cảm xấu, tháo xuống trường cung và túi tiễn ném lên mặt đất, đi ra lều trại.
Vừa rồi không cẩn thận quan sát, lúc này dưới tình huống bất an trong lòng, Chu Duy Thanh phát hiện, các lều trại quanh mình cách mình ít nhất cũng năm mươi thước, có thể nói lều trại của mình trong quân doanh nằm ở tận cùng trong góc.
Chẳng lẽ nói thân phận của mình bị phát hiện ? Không có khả năng a! Chính mình đã thực cẩn thận rồi. Đột nhiên
lúc này, trong đầu Chu Duy Thanh hiện lên một khuôn mặt phẫn nộ xinh xắn, nhất thời trong lòng phát lạnh, thì thào lẩm bẩm: "Nhỏ Thượng Quan Băng Nhi đó là đế quốc đệ nhất thiên tài, hẳn sẽ không hung đại vô não (hung: ngực, ngực to thì không có não... - DG) so đo với một tiểu nhân vật như ta a?"
"Chu —— Tiểu —— Béo ——" đúng lúc này, một cái âm thanh nghiến răng nghiến lợi đột nhiên vang lên bên lỗ tai hắn, âm thanh kia tuy nghe êm tai như tiếng chim oanh, nhưng lúc này lại làm hắn đổ mồ hôi lạnh.
Chu Duy Thanh vội vàng quay người lại, nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi lưng dắt trường cung màu tím, mặc một bộ trang phục màu tím nốt. Nhìn thấy nàng, Chu Duy Thanh không khỏi ngây người một chút, Thượng Quan Băng Nhi vẫn tóc đuôi ngựa, trên người lại không mặc giáp trụ, một thân trang phục màu tím hoàn toàn phụ trợ tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng, hơn nữa thêm vào màu tím trường cung, tăng thêm vẻ oai hùng hiên ngang. Đáng tiếc lúc này đôi mi thanh tú dựng thẳng, đôi mắt màu xanh như muốn phun lửa. Thực rõ ràng, nàng đã nghe thấy câu hung đại vô não kia.
Sẽ không xui như vậy chứ, Chu Duy Thanh trong lòng oán thán một tiếng, vội vàng bày ra chiêu bài của hắn - hàm hậu cười cười. "A là doanh trưởng à, ta vừa rồi đang khen ngài... cái kia... khen ngài phát dục thật đẹp..." Bị bắt tại trận, hắn cũng không biết mình nên giải thích thế nào.
Thượng Quan Băng Nhi lúc này tức chết a! Nàng sai Mao Lợi trung đội trưởng an bài Chu Duy Thanh ở nơi hẻo lánh này để dễ dàng thu thập hắn. Vốn nàng đang áy náy mình có quá phận hay không, dù sao Chu Duy Thanh cũng là một tân binh, hành vi của hắn tuy đáng giận, nhưng cũng không phải hắn cố ý. Mà lúc này lại nghe hắn nói bốn chữ kia, còn thêm câu giải thích đằng sau nữa, làm sao nàng có thể bị vẻ ngoài hàm hậu của Chu Duy Thanh lừa bịp đây?
"Binh lính Chu Tiểu Béo, nghiêm." Thượng Quan Băng Nhi hét lớn một tiếng.
Chu Duy Thanh vội vàng đứng thẳng, người so với người tức chết người, người ta lại là doanh trưởng, lại là một gã Thiên Châu Sư, hắn biết rõ đạo lý hảo hán không ăn mệt trước mắt.
Thượng Quan Băng Nhi tay phải lấy ra một cai roi ngựa từ bên hông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Duy Thanh, trầm giọng nói: "Binh lính Chu Tiểu Béo, vũ nhục quan trên, phạt tiên hình 10 lần, chấp hành giả Thượng Quan Băng Nhi. Chu Tiểu Béo, quay ra sau."
Chu Duy Thanh nhìn thoáng qua roi da trong tay Thượng Quan Băng Nhi trong tay, trong lòng oán thán một tiếng, không nghĩ đến ngày đầu đến quân doanh đã bị ăn roi. Nhưng tình thế lúc này người ta mạnh hơn hắn nhiều, hắn cũng đành phải tâm không cam, tình không nguyện ( cam: cam lòng - DG ), xoay người sang chỗ khác.
Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, bước vài bước đến sau lưng Chu Duy Thanh, xoát một tiếng, một roi quất tới.
Ba một tiếng vang lên, đánh vào trên lưng Chu Duy.
"A ——" Thanh âm thê lương của Chu Duy Thanh vang lên, thảm thiết như bị thiến, cả người thuận thế nằm úp lên mặt đất, lăn qua lăn lại.
Thượng Quan Băng Nhi nghi hoặc nhìn nhìn roi da trong tay, thầm nghĩ có đau đến vậy không? Ta cũng không dùng Thiên Lực a! Chu Tiểu Béo này nhìn qua có vẻ rắn chắc, sao lại không chịu được một cái vậy?
Chu Duy Thanh biểu diễn thật sự là rất giống thật, thân thể một bên quay cuồng, một bên không ngừng run rẩy, quả thực giống như sắp chết vậy.
Muốn nói bị đánh, ai có thể kinh nghiệm hơn hắn đây? Từ nhỏ đến lớn, hắn bị vị Nguyên soái cha kia đánh mà lớn lên, biết rõ các loại kỹ xảo khi bị đánh.
Một roi kia vừa mới đến bên cạnh hắn, hắn cũng đã ngã về phía trước, tận khả năng hóa giải mấy phần lực đạo, mà biểu hiện lúc này là muốn dùng biểu tình thống khổ của mình tranh thủ sự đồng tình của người ta. Chiêu này hắn dùng nhiều lắm, quả thực là thuần thục vô cùng, hoàn toàn là hành vi theo bản năng. Mà trên thực tế, trong lòng người này đang vui vẻ vô cùng, hắc mặc Thái Hợp Kim nội giáp, một roi này lại không mang theo Thiên Lực, căn bản không có gây cảm giác gì đến hắn. Chỉ là biểu diễn thống khổ theo bản năng mà thôi, lỡ rồi nên phải theo đến cùng, diễn tiếp vậy.
Nhìn bộ dạng thống khổ của Chu Tiểu Béo, roi thứ hai của Thượng Quan Băng Nhi làm sao mà đánh tới được nữa. Chu Duy Thanh quay cuồng một lúc, cuối cùng cũng yên lặng lại, nhưng vẫn nằm ở đó run lẩy bẩy, bộ dáng như sắp chết vậy.