Sưu một tiếng, vũ tiến bay ra, vững vàng cắm vào cách bên trái vị trí trung ương kia một chút. Tiễn pháp như vậy có thể xem như khá chuẩn rồi. Trong đệ tam doanh mà Thượng Quan Băng Nhi chưởng quản, nhóm đội trưởng cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi. Cách nói ngoài 200 thước bắn trúng nhân thể mới là một trường cung thủ đủ tư cách tuy rằng có, nhưng cũng có rất ít người có thể làm được.
"Ha ha, trúng." Chu Duy Thanh đắc ý dào dạt quơ quơ cây cung trong tay mình về phía Thượng Quan Băng Nhi, kỳ thật hắn không có nắm chắc lắm, nhưng nếu bắn 10 lần, trúng 6,7 lần thì hắn vẫn có đủ trình độ đó. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà hắn lựa chọn binh chủng trường cung thủ này.
"Vậy cũng là bắn trúng? Ta bảo ngươi bắn ngay giữa cây cơ mà. Ta dùng chân bắn cũng bắn chuẩn hơn ngươi." Thượng Quan Băng Nhi khinh thường nói.
Chu Duy Thanh nhanh như chớp liền bắt được lỗi ngôn ngữ của nàng: "Dùng chân bắn cũng chuẩn hơn ta? Vậy ngươi bắn một cái cho ta xem xem. Nếu ngươi dùng chân còn bắn trúng ta liền nghe theo lời ngươi tiến hành huấn luyện ngay."
"Ta là doanh trưởng của ngươi, ngươi vốn phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Đưa cung tiễn của ngươi đây." Thượng Quan Băng Nhi giận dữ nói.
Chu Duy Thanh đem cung tiễn của mình đưa tới, Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng: "Nhìn." Nói xong, nàng đá rớt ra giày của mình, lộ ra một đôi bàn chân trắng nõn mềm mại, không đợi Chu Duy Thanh tình lại đã nhấc lên chân phải, dùng ngón cái và ngón trỏ bám vào chỗ tay nắm của cung thủ, đùi phải thon dài vung mạnh lên phía sau đã đưa trường cung lên cao, ngay sau đó nàng lộn người một cái, hai tay chống lên mặt đất, chân trái lấy ra một thanh vũ tiễn, cả người chổng ngược lên trời.
Làm cho Chu Duy Thanh xem đến trợn mắt há mồm là khi Thượng Quan Băng Nhi lộn một vòng chổng ngược thân thể ở trên không trung tạo ra một hình nửa vòng cung, chân phải đưa về phía trước, chân trái linh hoạt đưa vũ tiễn khoát lên phía trên dây cung, trong nháy mắt cây cung căng ra như trăng tròn vậy. Cái mông tròn của nàng cơ hồ áp lên đầu mình, đôi bắp đùi thon dài đập ngay vào mắt Chu Duy Thanh.
Chân trái thả lòng ra, vũ tiễn như điện xạ phóng ra ngoài, Chu Duy Thanh thuận thế nhìn lại đã thấy thanh vũ tiễn kia vút lên một tiếng nhỏ đã cắm chặt vào ngay giữa cái cây kia.
Như vậy cũng được? Động tác này thật sự rất suất. Chu Duy Thanh trong lòng tán thưởng, không hổ là đệ nhất theien tài trong thế hệ trẻ của đế quốc a! Lần này Thượng Quan Băng Nhi hoàn toàn dùng sự mềm dẻo của thân thể và năng lực khống chế để biểu diễn, không có sử dụng nửa phần Thiên Lực hay Thiên Châu năng lực, dùng cũng là trường cung bình thường mà Chu Duy Thanh đã dùng qua mà thôi.
Thân thể lộn trở về, Thượng Quan Băng Nhi cười cười đứng bên cạnh Chu Duy Thanh, đưa trường cung với túi tiễn ném lại cho hắn, bình tĩnh nói: "Bây giờ phục chưa?"
Chu Duy Thanh nhìn Thượng Quan Băng Nhi, vẻ mặt thật sự nói: "Doanh trưởng, ta cảm thấy rất được, nhưng về sau nếu ngươi mặc váy, ngàn vạn lần đừng biểu diễn như vậy, nếu không sẽ "lộ hết" a. Bất quá, chân của ngươi thật đẹp." Hắn còn một câu chung quy không dám nói ra: "Cái mông nhỏ của ngươi thực vểnh lên."
Vốn Thượng Quan Băng Nhi nhìn bộ dạng hắn có chút dại ra, còn tưởng rằng năng lực của mình làm người này khiếp sợ, ai ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, tức giận đến hai tròng mắt phun ra lửa, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng: "Trong đầu ngươi cứ suy nghĩ cái gì xấu xa đó? Lập tức, lập tức, ngay bây giờ cõng theo cái bao trên lưng chạy quanh quân doanh, nếu ta chưa nói dừng thì sẽ không dừng, nếu không ta sẽ luận bàn với ngươi."
"Ta chạy còn không được sao." Chu Duy Thanh vẻ mặt ủy khuất, khoác "bao hành quân" ( bao đá - DG ), chầm chậm chạy. Bất quá cho dù hắn ra vẻ rất giống nhưng lúc này trong mắt của Thượng Quan Băng Nhi càng giống như tìm đánh hơn.
"Chạy nhanh lên." Thượng Quan Băng Nhi lại đá một cước vào mông hắn, mang giày vào, sóng vai chạy với hắn. Nàng muốn giám thị toàn bộ quá trình chạy của Chu Duy Thanh, hoàn toàn không để cho người này có cơ hội xử dụng mánh khóe.
Chu Duy Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, đột nhiên phát hiện trên tay nàng có thêm hai khỏa hạt châu màu đỏ xuất hiện trên cổ tay nàng.
Đây là Thiên Châu sao? Chu Duy Thanh hết sức hiếu kỳ nhìn Thượng Quan Băng Nhi, lưng mang 20kg chạy bộ tuy không thoải mái, nhưng trong thời gian ngắn hắn vẫn có thể kiên trì được. Đối với Thiên Châu, hắn hiếu kỳ và hướng tới vô cùng, nhịn không được hỏi: "Doanh trưởng, đây là Thiên Châu của ngươi sao? ta nghe nói Thiên Châu là cùng lúc có được Thể Châu và Ý Châu phải không, Ý Châu này của ngươi là Hồng Bảo Thạch thuộc tính hỏa?" Hai khỏa màu đỏ hạt châu kia quả thật rất giống với khỏa hỏa thuộc tính Hồng Bảo Thạch của Đế Phù Nhã, chỉ khác nhau ở độ sáng bóng mà thôi, hai khỏa hạt châu trên tay trái của Thượng Quan Băng Nhi sáng hơn hai lần của Đế Phù Nhã, hơn nữa so sánh với sự đẹp đẽ quý phái của Hồng Bảo Thạch, hai khỏa hạt châu màu đỏ của nàng lại tràn ngập một loại nhẹ nhàng êm dịu, nhìn qua rất làm người ta thoải mái.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Ngươi nếu chạy nhanh hơn một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết." Tuy rằng nàng thực giận Chu Tiểu Béo, nhưng lại không có lòng phòng bị với hắn, thân là Thiên Châu Sư, nàng có thể rõ ràng cảm giác được trong cơ thể của Chu Duy Thanh không có lấy nửa phần Thiên Lực.
Chu Duy Thanh cũng không dùng mánh khóe gì nữa, vội vàng chạy nhanh hơn vài phần, tuy càng khó khăn hơn một chút nhưng cũng không bằng sự hiếu kỳ của hắn với Thiên Châu.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Thiên Châu Sư không giống với Thể Châu Sư và Ý Châu Sư, không phải chỉ đơn giản như 1 + 1 vậy. Nhìn vẻ mặt của ngươi, hẳn là có chút hiểu biết với Thể Châu Sư và Ý Châu Sư, ngươi xem Thể Châu của ta có gì khác không?" Nói xong, nàng lộ ra cổ tay phải.
Ở cổ tay phải của Thượng Quan Băng Nhi có hai khỏa Phỉ Thúy Châu, màu xanh nhạt, trong suốt, huyễn lệ vô cùng.
"Long Thạch Chủng Phỉ Thúy, thuần sắc?" Chu Duy Thanh giật mình nói. Long Thạch Chủng Phỉ Thúy, ở trong các loại Phỉ Thúy cũng coi như là cực phẩm, mà làm Thể Châu, nó tượng trưng cho nhanh nhẹn. Nhưng cái này không phải chỗ làm Chu Duy Thanh giật mình nhất, hắn giật mình chính là nó thuần sắc. Hai khỏa Thể Châu này của Thượng Quan Băng Nhi không có loại Phỉ Thúy khác mà hoàn toàn đơn thuần là Mẫn Tiệp Chi Long Thạch Phỉ Thúy.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Thiên Châu Sư có được Thể Châu khác với Thể Châu của Thể Châu Sư ở chỗ thuần sắc. Nói cách khác, Thể Châu của Thiên Châu Sư tăng phúc chỉ có một loại thuộc tính, tựa như Long Thạch Phỉ Thúy Thể Châu của ta tăng phúc nhanh nhẹn. Mà sản lượng tăng phúc của nó gấp 5 lần thuộc tính tăng phúc tổng hợp của các loại Thể Châu bình thường. Tri thức này được học ở Ngự Chậu Sư học viện."
Thuần sắc, thì ra là thuần sắc. Chu Duy Thanh trong lòng tỉnh ngộ, hắn rốt cục hiểu được Thể Châu của Thiên Châu Sư cùng với Thể Châu Sư khác nhau chỗ nào. Nhìn qua chỉ có tăng phúc một thuộc tính, nhưng trên thực tế, 500% tăng phúc một loại thuộc tính, dưới tình huống đồng cấp, bất luận Thể Châu Thiên Châu Sư tăng phúc một loại thuộc tính nào cũng là Thể Châu Sư bình thường không thể sơ sánh được a!
Thượng Quan Băng Nhi tiếp tục nói: "Về phần Ý Châu của ta cũng không phải Hồng Bảo Thạch mà ngươi nói, bởi vì Ý Châu của ta không phải Hỏa hệ mà là Phong Hệ." Kỳ thật nàng hoàn toàn không cần phải nói với Chu Duy Thanh mấy cái này, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của người này, nàng có chút vui sướng.
"Phong Hệ? Phong Hệ Ý Châu Sư Ý Châu hẳn là hình thái Bích Tỳ a! Loại bảo thạch này hẳn là màu xanh mà." Chu Duy Thanh quả nhiên lại chấn kinh rồi.
Thượng Quan Băng Nhi lắc lắc đầu, nói: "Chúng ta Thiên Châu Sư Ý Châu cùng với bình thường Ý Châu Sư cũng không giống, Ý Châu của ta cũng là Bích Tỳ, nhưng là loại Bích Tỳ màu đỏ hi hữu nhất, danh xưng là đế vương Bích Tỳ, thập phần hiếm thấy. Đó cũng là chỗ khác của Thiên Châu Sư Ý Châu và Ý Châu Sư Ý Châu. Cùng là Phong thuộc tính, đế vương Bích Tỳ của ta có năng lượng gấp 5 lần Bích Tỳ bình thường. Mấy thuộc tính Ý Châu khác cũng tựa tựa như vậy. Nói đơn giản hơn, Ý Châu cùng thuộc tính, Thiên Châu Sư có được Ý Châu bảo thạch đều thuộc loại có phẩm chất cao nhất."