"Ta biết, ngươi sẽ không đáp ứng, bởi vì trước kia ta đã mời qua ngươi... . Ngươi cũng từng quyết đoán cự tuyệt quá."
"Đương nhiên, lời của ta cũng không phải là cười giỡn, cũng không tôn trọng ngươi, mặc dù đây chỉ là một hấp dẫn nho nhỏ, nhưng đối với ta, đúng là rất thưởng thức ngươi. Ngươi là một người thông minh, cũng là người duy nhất làm cho ta thán phục, ta không muốn bắt buộc ngươi, đó cũng làchuyện ta không muốn làm."
"Chúng ta là bằng hữu, nếu như ngươi nghĩ có thể làm, một phen phát triển, ngươi đại khái có thể hảo hảo suy nghĩ lại, bởi vì ta rất cần nhân tài như ngươi..." Vẻ mặt Hàn Vân Liễu vô cùng bình tĩnh, bất quá giọng nói lại rất chân thành. Nàng là một người khôn khéo, có thể hiểu rõ sự khó sử của Gia Cát Long Phi .
"Hàn lão bản thật sự có thể cho ta hết thảy? Cho sáng tạo hết thảy?" Gia Cát Long Phi đứng lên cười nói, vấn đề Hàn Vân Liễu đưa ra quả thật tương đối phức tạp, hắn dĩ nhiên sẽ không để ý vấn đề mặt mũi, dù sao một người tay trắng muốn đi lên cũng không phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là trước kia hắn đã nghe qua rất nhiều chuyện sự của những nhân sĩ thành công, những người đó tất cả đều có thể khuất có thể sinh, trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể đổi lấy thành tựu sau này.
"Đúng vậy, ta sẽ cho ngươi hết thảy." Hàn Vân Liễu gật đầu, nhìn ánh mắt từ phức tạp chuyển sang kiên định của Gia Cát Long Phi, trong lòng không khỏi mừng như điên. Xem ra nàng đã vững vàng nắm được suy nghĩ nơi Gia Cát Long Phi.
"Ha ha, thực ra cũng rất đơn giản, ta lấy ngươi, không phải có hết thảy sao." Gia Cát Long Phi cười đùa nói, bất quá vẫn đưa tay phải ra hướng Hàn Vân Liễu.
"Ngươi đáp ứng?" Hàn Vân Liễu có chút ngoài ý muốn, bất quá lời cười đùa của Gia Cát Long Phi lại làm cho nàng phải ngẩng đầu lên. Nàng cố ý nhìn Gia Cát Long Phi mấy lần, gương mặt xuất hiện những áng mây đỏ thẹn thùng, trong lòng giống như một cái thùng nước. Thất thượng bát hạ, ầm ầm dâng trào.
"Mọi người đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm linh. Ta đã nhìn ánh mắt của ngươi, có thể cảm nhận được nội tâm của ngươi, nếu ngươi đã chân thành như vậy, ta nên đáp ứng ngươi... . Có lẽ Hương Hiên trà hành mới là nền tảng phát triển của ta..." Gia Cát Long Phi đột nhiên đưa ra một quyết định không tưởng, có lẽ lúc này chính là thời khắc hắn bắt đầu thay đổi vận mệnh, hắn trịnh trọng gật đầu, vươn tay phải ra.
Hàn Vân Liễu là một người đã trải qua nhiều cảnh đời, bất quá ánh mắt Gia Cát Long Phi nhìn nàng lại làm cho nàng không được tự nhiên, trong lòng bối rối thành một mảnh. Nàng không biết cảm giác như thế là gì? Có lẽ từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa có cảm giác như vậy. Nàng chỉ cảm thấy ánh mắt Gia Cát Long Phi càng ngày càng mãnh liệt nhìn, bên trong song nhãn mang theo nhiệt khí nóng rực, làm cho nàng kìm lòng không được xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng ngượng ngùng không thôi.
"Ta đây làm sao vậy? Tại sao thấy ánh mắt của hắn, trong lòng lại loạn nhịp, tại sao mặt của ta lại đỏ hồng lên... ." Hàn Vân Liễu ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm, nàng lần nữa thấy Gia Cát Long Phi đung tay phải ra, giống như hiểu điều gì, nàng cũng vội vàng đưa tay phải của mình qua.
Gia Cát Long Phi chỉ cảm thấy bàn tay của Hàn Vân Liễu vô cùng trơn mềm, cảm giác thư thích khó có thể hình dung, loại khoái cảm không phải ngắn ngủi, nó từ từ truyền lại, thậm chí từ từ ảnh hưởng đến toàn thân.
Nhìn Hàn Vân Liễu đỏ bừng kiều nhan, càng làm tăng thêm một phần quyến rũ, cộng thêm song phong cao vút, trông giống như sóng lớn biển cả, mà tất cả nam nhân nếu thấy tình cảnh như thế, cũng sẽ tuyệt đối bị hấp dẫn thật sâu, tuyệt đối tâm viên ý mã, có lẽ đây chính là mị lực cùng sức hấp dẫn của mỹ nữ .
"Ngươi rất đẹp, ánh mắt của ngươi cũng vô cùng thành thực. Ta đã suy nghĩ kỹ, ta đáp ứng ngươi."
"Bởi vì cái gọi là cơ hội đang ở trước mắt, phải biết quý trọng, nếu để cho nó trôi đi, chỉ sợ cũng đợi không được..."
"Còn nữa, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cho ta một lần hợp tác... Không, phải là cơ hội phát triển, đây cũng là mộng tưởng(mơ ước)bao nhiêu người tha thiết..."
"Ta tới đây, mặc dù không phải báo phục, nhưng cũng có mơ ước riêng tư, muốn thực hiện rất nhiều việc, bất quá chân chính khi thức dậy, mới nhân ra cũng không dễ dàng như suy nghĩ, có lẽ thực tế cùng mơ ước có khoảng cách nhất định."
"Bất kể như thế nào, ít nhất hiện tại ngươi cần ta, mà ta cũng cần ngươi... Nếu chúng ta đã hữu duyên như vậy, hãy cùng nhau phát triển, cùng đi thực hiện mơ ước..."
"Còn nữa, về chuyện phát triển sự nghiệp "áo ngực", ta hi vọng có thể sửa đổi "một chút một chút" tình tiết. Hiện tại, ta đã đáp ứng gia nhập vào Hương Hiên trà hành, ta sẽ thực hiện bổn phận của ta. Mà tiểu điếm "áo ngực" của ta cũng không phải do một tay ta tạo dựng lên, mà còn có một cô nương gọi Tiên nhi, cùng ta cùng nhau chịu khổ, cùng nhau cố gắng gây dựng, ta nghĩ lúc này ta hẳn sẽ tiểu điếm đó chuyển nhượng cho nàng, nàng mới là lão bản cuối cùng. Đến lúc đó ta có thể lấy danh nghĩa trà hành, cùng nàng thương lượng, cùng nhau phát triển... ." Gia Cát Long Phi kiên quyết nói, không có bất kỳ dư âm thương lượng.
"Được, đương nhiên được, ta tin tưởng ngươi, ngươi là một nhân tài, ngươi có thể sáng tạo ra sự nghiệp "áo ngực" thứ hai." Hàn Vân Liễu cười nói, xem ra Gia Cát Long Phi gia nhập, làm cho nàng vô cùng vui vẻ, đây cũng là thu hoạch lớn nhất hôm nay của nàng.
"Cám ơn, thật không nghĩ tới ngươi lại coi trọng ta như vậy, ta nhất định sẽ sáng tạo ra đệ nhị ..."
"Hay lắm, bây giờ chúng ta hãy nói tới chuyện Triệu phủ cùng Hương Hiên trà hành gia nhập liên minh một chút, sản nghiệp Triệu phủ kinh người, có thể nói phú giáp một phương, tối thiểu cũng có thể coi là thủ phủ Hàm thành, ngươi có nên hoài nghi ta hay không. Ta nghĩ bây giờ ta còn là Triệu phủ quản sự, còn có nghĩa vụ thực hiện tốt chuyện bên này."
"Ta cũng biết, thương nhân các ngươi từ trước đến giờ đều rất đa nghi, bất quá chuyện tình liên lụy đến ngân bạc, quả thật phải cẩn thận một chút, đạo lý này ta cũng hiểu, cho nên ta nghi đôi bên các ngươi không cần phải ràng buộc vấn đề tư kim, vẫn là khống chế riêng tư kim của mình, để tránh sinh ra mâu thuẫn không ổn định. Thật ra song phương các ngươi cũng đều có một chút thực lực, có thể bảo đảm đầy đủ tư kim, cái này cũng không ảnh hưởng đến đại cục, chỉ cần quản lý tốt thị trường đối ứng của riêng mình, phối hợp với nhau, ta nhìn về lâu dài, sẽ phi thường có lợi... ." Gia Cát Long Phi trầm tư chốc lát, mở miệng nói.
"Ân, đây là vấn đề nguyên tắc, cần nên có tâm phòng bị ... Từ nhỏ khởi đầu, cha ta đã thường xuyên cảnh cáo ta, trên cái thế giới này chỉ có hợp tác ích lợi nhất thời, cũng không có bằng hữu chân chính vĩnh viễn ."
"Ta làm việc từ trước đến giờ cũng tương đối cẩn thận, đây cũng là điều cần thiết, ngươi sau này sẽ rõ." Hàn Vân Liễu thở dài, nàng mặc dù không thích như vậy, bất quá nàng nói đúng là sự thật.
"Ân, ta có thể lý giải, nhưng cũng không ủng hộ, kỳ thực có đôi khi..."
"Quên đi, nói những thứ đó cũng không có ý tứ. Ta nghĩ ngươi cần cho ta một ít thời gian, ta ở bên này còn có chút chuyện tư nhân phải xử lý... ." Gia Cát Long Phi chợt hiểu ra nói, hắn đột nhiên nhớ tới bản thân đã đáp ứng giúp Triệu Ngọc Nhi, phải hết sức trợ giúp nàng, là chỗ dữa vững chắc sau lưng nàng. Mà hiện tại trụ cột lớn nhất của Triệu phủ, Triệu lão gia mắc bệnh kỳ lạ, mà Triệu phủ dưới sự mưu toan của Nhị di thái cùng Vân gia, đã xuất hiện rất nhiều phong ba, mà nhược tiểu Triệu Ngọc Nhi mặc dù vô cùng kiên cường, bất quá đối với chuyện trong nhà, nàng lại rất bối rối khi giải quyết, hắn phải trợ giúp Triệu Ngọc Nhi cùng nhau vượt qua khó khăn, vượt qua cửa ải trước mắt .
"Được, thật ra hôm nay ngươi sảng khoái đáp ứng như vậy, ta cũng có thể dứt khoát một chút. Trong khoảng thời gian này trà hành cũng không có đại sự gì, ngươi trước hết hãy xử lý chuyện của ngươi, có rãnh rỗi mới hảo hảo kế hoạch một chút..."
"Ta nghĩ ngươi bây giờ còn chưa buông bỏ được Triệu phủ, đặc biệt là không dứt xa được Triệu mỹ nhân trong lòng, có phải hay không? Bất quá như lúc trước đã nói, ta sẽ cấp cho ngươi một nền tảng phát triển mới..." Hàn Vân Liễu cùng Gia Cát Long Phi tiếp xúc qua mấy lần, cũng nhớ được một vài câu nói kinh điển hiện đại của Gia Cát Long Phi, nàng dường như nhìn thấu cái gì, cố ý hỏi ngược lại, bất quá trong giọng nói tràn đầy vẻ đố kị.
"Ân, con người là động vật có cảm tình, tiếp xúc càng lâu, tình cảm càng thâm, không phải nói bỏ là có thể ném được. Bất quá bây giờ, cơ hội tới, đến thời điểm buông tay rồi, ta cũng phải quyết đoán bỏ qua hết thảy. Bất quá gặp phải tình huống bất đồng, nhất định phải chờ ta xử lý xong chuyện tình bên này, đó không chỉ chỉ là một điều hứa hẹn, lại càng một viên than sưởi ấm trong ngày đông giá rét . Dương nhiên, ở trong lòng ta, khi đã hứa hẹn cả đời, ta sẽ ghi khắc, chỉ cần nàng có khó khăn, ta nhất định sẽ xuất thủ..." Gia Cát Long Phi trầm trọng nói, hắn đã từng nhận một lời khuyên thật sự chân thành từ Triệu Ngọc Nhi, có lẽ không có bao nhiêu người có thể hiểu hắn cảm khái, chẳng qua lại thêm mấy phần bất đắc dĩ.
"Ngươi nói rất có lý. Mặc dù một thương nhân phải thật vô tình vô nghĩa, chỉ mong kiếm lợi, bất quá từ góc độ nhân tình mà nói, ta cũng hi vọng ngươi là một người có tình có nghĩa."
"Tốt, ngươi đưa ra điều kiện gì ta cũng đáp ứng ngươi. Ngươi xử lý tốt những chuyện đó, rồi trực tiếp tới Hương Hiên trà hành, ta chờ ngươi." Hàn Vân Liễu trịnh trọng gật đầu, nàng dường như cảm nhận được thứ gì đó, sắc mặt biến thành vẻ ngưng trọng.
"Thật ra kế hoạch hợp tác cụ thể giữa Triệu phủ cùng trà hành, mấy ngày trước ta đã định liệu hết thảy, bất quá vì thận trọng khởi kiến, ta sẽ hảo hảo nói qua một phen, cũng nhân tiện sửa đổi vài chỗ. Chỉ là có một ít vấn đề ta vẫn phải hướng ngươi giải thích, ta sợ ngươi không thể hiểu rõ. Hiện tại ngươi trước tiên hãy xem một chút..." Gia Cát Long Phi nói rồi, rất nhanh từ trong túi áo móc ra mấy tờ giấy đầy nếp nhàu, đẩy tới. Bên trên đó chính là tâm huyết hắn dùng mấy ngày mấy đêm thời gian nghĩ ra.
"Ngươi viết những thứ này đúng là tỷ mỉ, xem ra ngươi đã có chuẩn bị từ trước... Trông phương pháp làm việc của ngươi như vậy làm cho người khác cảm thấy rất yên tâm, ta càng ngày càng thưởng thức ngươi..." Hàn Vân Liễu trông như có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng rất nhanh đưa tay ra đón, nhìn lại.
Hàn Vân Liễu vừa nhìn, vừa cau mày, bất quá trên mặt lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh.