"Ô Phong tặc thiếu hụt tu giả cường công, nếu muốn âm thầm công phá trận phòng lưu của Tả Mạc, khả năng này xem ra không khả thi." Phó Phong lắc đầu nói: "Loại chiến thuật rúc đầu như rùa đen trên tay Tả Mạc có thể nói đã được phát huy đến cực trí. Trừ phi có đoàn đội chuyên cường công, nếu không đừng nghĩ dùng sức mạnh phá được lớp mai rùa kia. Phù trận to lớn như thế, tu giả Ngưng Mạch kỳ rất khó phá hủy bằng chính diện đươc."
Quỷ Phong cúi thấp đầu, hắn nhớ tới Trận phòng lưu trong lần thí kiếm của Tả Mạc đã khiến tất cả mọi người đều đau đầu .
Làm sao để phá giải Trận phòng lưu, hắn cũng không có biện pháp nào khả thi.
Trừ phi thừa dịp Tả Mạc chưa kịp bố xong trận liền phát động công kích, còn khi Tả Mạc đã hoàn thành bố phòng xong, lúc đó xác suất chiến thắng cơ hồ bằng không.
Bởi thế Trận phòng lưu cũng được xưng là Ô quy lưu, là phù trận có lực phòng ngự lớn nhất đối với những Kim Đan kỳ trở xuống. Những người khác cũng từng nghĩ tới cách mô phỏng Trận phòng lưu của Tả Mạc, song đợi đến khi tự thân động thủ mới phát hiện, Trận phòng lưu không dễ dàng bố trí sử dụng như trong tưởng tượng.
Làm sao bố phòng trong thời gian nhanh nhất, đó mới chính là vấn đề then chốt.
Hiện nay xem ra, Trận phòng lưu của Tả Mạc đã đạt đến một cảnh giới nhất định, hiệu suất bố trận cùng thủ đoạn so với lần thí kiếm trước đây tăng mạnh hơn rất nhiều.
Trừ điều này ra, trong khi bố trận còn cần phải chú ý phối hợp giữa những phù trận đơn lẻ trong đó, những điều như vậy cần quyết định trong thời gian cực ngắn. Hơn nữa người khống chế phù trận phải có thần thức cường đại mới được.
Cẩn thận nghiên cứu mọi người mới phát hiện, thì ra Trận phòng lưu tịnh không dơn giản như trong tưởng tượng. Ngay cả quá trifnh Tả Mạc đối trận Triều An cũng được lấy ra nghiên cứu nhiều lần, đây chính là chiến lệ lấy yếu thắng mạnh cực hiếm thấy những năm gần đây. Trong đó bao hàm chiến thuật phong phú biến hóa khiến mỗi tu giả nghiên cứu đều tấm tắc không thôi.
"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp?" Một tên tu giả không cam lòng hỏi.
Phó Phong trầm ngâm nói: "Khi gặp phải Tả Mạc, ngàn vạn lần đừng cho hắn cơ hội bố trận."
"Nhưng hắn sớm đã bố trận xong rồi." Tên tu giả liếc nhìn Hoang Mộc tiều một cái nói.
"Vậy ta cũng không có biện pháp nào tốt cả." Phó Phong phất phất tay, thản nhiên nói.
Lại một tên tu giả nhịn không được hỏi: "Bọn họ nhiều người như vậy, nếu cứ cường ngạnh xông vào có khi có thể thủ thắng a."
Trong mắt những người này thực lực song phương cách nhau khá xa. Một bên sáu mươi bảy người, hơn nữa trong đó còn có năm tên Ngưng Mạch, trong khi Tả Mạc chỉ là Trúc Cơ. Cho dù có phù trận tương trợ nhưng nhiều người như vậy đồng thời xông vào, khi đó Tả Mạc sẽ không có cơ hội ngăn cản.
"Nếu như là người khác, ta cũng sẽ cảm thấy như thế." Phó Phong nhẫn nại giải thích, đối với những thủ hạ Trúc Cơ kỳ xưa nay hắn không keo kiệt chỉ điểm: "Song nếu đã là Tả Mạc, vậy không có quá nhiều hy vọng. Cái gì gọi là Trận phòng lưu, đó chẳng qua chỉ là cái ta nhìn thấy bên ngoài thôi. Kỳ thật thứ Tả Mạc lợi hại nhất là chiến thuật, hắn cực am hiểu lợi dụng các nhân tố khác nhau đem bọn chúng biến thành nhân tố có lợi cho bản thân. Cho dù không có những nhân tố này, hắn cũng có thể tự mình tạo ra hoàn cảnh có lợi. Hắn là người vận dụng chiến thuật trời sinh, điểm này, Vi Thắng không bằng hắn."
Bọn thủ hạ tức thì lộ ra biểu tình hiểu được.
Phó phong bổ sung một câu: "Đương nhiên, có lẽ đối với Tả Mạc thì đây chỉ là biện pháp vạn bất đắc dĩ. Dù sao hiện giờ hắn cũng cần có thủ đoạn khác để bù đắp nhược điểm về tu vi."
Nếu như Tả Mạc nghe được phân tích của Phó Phong nhất định sẽ kinh thán không thôi. Người có linh lực ai lại đi làm những thứ lằng nhằng này, cứ trực tiếp chém xuống một kiếm là xong, thực ra trong nội tâm hắn cực kỳ hâm mộ Vi Thắng sư huynh.
Phó Phong đưa ra kết luận: "Ngay từ lúc bắt đầu công kích Hoang Mộc tiều bọn họ đã sa vào thế bị động. Hoang Mộc tiều đối với Vô Không kiếm môn cực kỳ trọng yếu, nhưng vì sao Vô Không kiếm môn chỉ giao cho một người như Tả Mạc? Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ, với người có thể sáng tạo ra Trận phòng lưu như Tả Mạc thì chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, một cá nhân đơn lẻ cũng có thể kiến thiết một trọng địa rất an toàn. Ô Phong tặc vốn khinh thường khi trên đảo chỉ có một mình Tả Mạc,song chúng chắc vạn vạn không ngờ được, lực công kích của Tả Mạc tuy không mạnh nhưng nếu chỉ dùng để phòng thủ một đảo thì một người như hắn là đủ rồi. Sự trưởng thành của Tả Mạc thực vượt xa dự tính của ta."
"Tả Mạc vĩnh viễn sẽ chỉ chiến đấu trong hoàn cảnh có lợi cho bản thân, thực lực Ô Phong tặc cũng không yếu, lấy lực phá xảo, chưa hẳn sẽ không có cơ hội thủ thắng. Xem ra chắc có kịch hay để nhìn đây."
Một lời nói ra khiến hơn ba mươi tên thủ hạ Trúc Cơ kỳ rất mong chờ, mọi người cùng là tu giả Trúc Cơ kỳ nhưng sai biệt giữa song phương thực quá lớn.
"Vậy nếu có cao thủ Kim Đan tới thì sao?" Còn có người không phục, hiển nhiên trong mắt hắn một tên tu giả cũng Trúc Cơ kỳ lại có thủ đoạn cường mãnh như thế rất bất mãn.
"Kim Đan cao thủ tới thì không ai đỡ được cả. Chỉ có Kim Đam mới có thể kiềm chế Kim Đan."
Tên Trúc Cơ kia á khẩu không nói được gì nữa.
Chương Hào ý thức được cứ tiếp tục thế này thì vĩnh viễn không đập tan được lớp mai rùa kia. Dù sao cuối cùng Ô Phong tặc vẫn là phỉ cướp, bọn họ tới lui như gió song lại thiếu hụt thủ đoạn cường công. Nguyện vọng lớn nhất của Chương Hào bây giờ là trên tay mỗi người có một loại pháp bảo như Phiên Thiên ấn, đồng loạt vung lên nện xuống, điên cuồng nện xuống!
Đáng tiếc xưa nay những loại pháp bảo như Phiên Thiên ấn đều bị đám lưu phỉ Ô Phong tặc xem thường, giờ hối hận thì đã quá muộn.
Những sợi ánh trăng như tơ mảnh rủ xuống từ vầng trăng màu cam trên bầu trời bị đánh cho tán loạn, hào quang treo cao cao vang leng keng không ngừng, mãi vẫn không dứt.
Chương Hào hiểu rõ uy lực phi kiếm của bản thân, những tu giả Ngưng Mạch kỳ có thể chính diện tiếp được một kiếm của hắn cũng phải là cao thủ Ngưng Mạch đỉnh phong.
Có thể từ trong tay Vi Thắng cứu được Trâu Hàn đâu phải chuyện đùa. Tuy Vi Thắng chỉ có thành tích thứ hai trong lần thí kiếm song lại được mọi người xem trọng hơn cả Cổ Dung Bình, dần dần Vi Thắng nhanh chóng thay thế Cổ Dung Bình trở thành cao thủ tuổi trẻ được xem trọng nhất ở Thiên Nguyệt giới. Từ sau đợt thí kiếm liền lao vào bế quan, tu vi Vi Thắng đột nhiên tăng mạnh, mọi người đều âm thầm suy đoán, hắn có thể đã tìm được pháp môn đột phá kiếm ý tâm chuyển.
Chiến tích hiển hách sau này của hắn tựa hồ đã chứng minh suy đoán của mọi người là chính xác, từ lúc đầu theo Tân Nham, sau đó một mình lĩnh đội, chiến khắp tứ phương chưa một lần thất bại.
Vô luận thanh danh hay thực lực hắn đều xứng đáng trở thành đệ nhất cao thủ Ngưng Mạch kỳ!
Chương Hào không bằng Vi Thắng, nhưng nếu làm một danh sách các tu giả Ngưng Mạch kỳ ở Thiên Nguyệt giới thì hắn tuyệt đối thuộc về nhóm những cao thủ, chỉ có điều hắn xưa nay thường ẩn mình, thanh danh không hiển.
Song bây giờ lúc phải đối mặt với phù trận kia hắn lại thúc thủ vô sách.
Xông pha trong mưa gió, Chương Hào đã kinh lịch qua rất nhiều, gặp phải cục diện bế tắc mà vẫn không hoảng hốt. Nói đến cùng, Tả Mạc chỉ là một cá nhân, phù trận cho dù có lợi hại cũng cần có người khống chế. Phù trận có người khống chế so với không người khống chế là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Phù trận tuy có nhiều thần diệu nhưng chung quy vẫn là một loại ngoại lực. Người sống qua ngày trên đầu đao mũi kiếm như hắn rất rõ ràng, bản chất của chiến đấu cuối cùng vẫn là so đọ sức mạnh đôi bên.
Đây cũng là lý do vì sao cao thủ kiếm tu chân chính luôn không thích sử dụng những thủ đoạn khác, bởi vì đơn giản chính bản thân bọn họ đã mang theo sức mạnh lớn nhất, đối với cỗ lực lượng đó bọn họ có sự tự tin tuyệt đối.
Chương Hào còn không được tính là cao thủ kiếm tu nhưng đối với thực lực của chính mình cũng như của đồng đội đều có sự tự tin tuyệt đối như thế.
Miệng huýt dài một tiếng, mọi người lập tức ngừng lại.
"Giết!" Chương Hào suất lĩnh tiên phong xông thẳng vào trong trận, Trâu Hàn theo sát phía sau, đám Ô Phong tặc còn lại không chút nào do dự tiến lên theo.
Nơi xa, Phó Phong nhìn thấy vậy cảm thán: "Chương Hào* đi đầu."
"Đi đầu chưa hẳn có thể thắng." Có người nói.
Phó phong cười cười, gật đầu: Đúng vậy, có điều cứ xem xem là biết."
Chương Hào vừa tiến vào trong đại trận liền cảm thấy cảnh vật trước mắt chợt biến, đột nhiên đã đưa thân vào trong hoang dã, bốn phía trống trải hoang vu, trên đỉnh đầu một vầng trăng màu cam tán phát ra quang mang ấm áp.
Quả nhiên có thủ đoạn!
Trong lòng hắn thầm khen, nếu như có khả năng nhất định hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp chiêu nạp Tả Mạc vào Ô Phong tặc. Có điều hắn cũng biết ý nghĩ đó hoàn toàn là si tâm vọng tưởng, người ta là hạch tâm đệ tử của Vô Không kiếm môn, làm sao có thể để đám lưu phỉ như mình vào trong mắt?
Ngưng thần đem ý niệm điên rồ kia áp xuống.
Đây không phải lần đầu tiên hắn phá trận, nhưng đối mặt với phù trận lợi hại thế này thì là lần đầu tiên. Tuy hiểu biết với đại trận cơ hồ là con số không, song trong lòng hắn vẫn kiên định, rốt cuộc tu vi đối phương cũng thấp hơn hắn một tầng.
Đối với tu giả, thấp hơn một tầng đồng nghĩa với đôi khi phải cố gắng cả đời.
Hơn nữa hắn còn có một bí mật nhỏ, một bí mật không người nào biết: kiếm ý tâm chuyển! 《 khai sơn kiếm quyết 》 đã được hắn tu luyeejn đến cảnh giới kiếm ý tâm chuyển!
Phi kiếm trên tay được bao phủ bởi một tầng hồng quang, hắn chầm chậm bước từng bước, hồng quang trong tay càng lúc càng thịnh, khắp người đều được hồng quang như thực thể bao phủ nghiêm ngặt.
Trên tay Trâu Hàn xuất hiện thêm một tấm phiến (quạt) năm màu lấp lánh, trong chớp mắt xung quanh hắn chợt hiện lên một tầng sương mù nhiều màu, thân hình hắn ở trong sương mù dần dần tan biến.
Sắc mặt Vệ Vinh trắng bệch, run lẩy bẩy, thân hình cao gầy tựa như cần trúc lay động trong gió. Hắn kinh hoảng nhìn quanh bốn phía muốn tìm đồng đội, nhưng trong tầm nhìn của hắn không thấy một bóng người nào cả.
Ánh mắt Tả Mạc u lãnh, hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái kỳ diệu lúc trước, linh lực khắp người cực kỳ linh động, trong khi tâm thần lại cực không minh tĩnh lặng.
Vật săn đã tiến vào liệp trường!
Thân ảnh hắn dần dần mông lung, cứ thế từng điểm từng điểm tan biến.
Mục tiêu đầu tiên của hắn là Chương Hào, cầm tặc trước phải cầm vương! Chỉ cần giết được Chương Hào tự khắc những người khác sẽ sa vào tình cảnh quần long vô thủ, đó là lúc mình thừa nước đục thả câu...
Với tu vi Ngưng Mạch kỳ của Chương Hào hắn không thể đối đầu chính diện được, nhưng Tả Mạc có biện pháp riêng của hắn.
Toàn thân Chương Hào được bao phủ trong tầng hồng quang dò dẫm bước tới, hắn hồn nhiên không biết mình đã bị Tả Mạc biến thành vật săn. Có điều, cho dù hắn có biết cũng sẽ không sợ sệt, ngược lại có khi càng thêm hưng phấn.
Đột nhiên, hắn dừng bước chân lại, trọng kiếm trong tay vung lên.
Chỉ thấy một mảng kiếm mang màu hồng thoát kiếm mà ra, phiến kiếm mang này diện tích khá lớn, giống như một tầng quang mạc màu hồng dày đặc ngăn ở trước mặt hắn.
Đinh đinh đinh!
Vài đạo kiếm mang đánh xuống quang mạc màu hồng lập tức bị đẩy lùi.
Khóe miệng Chương Hào hiện lên vẻ cười lạnh, bước chân không ngừng tiến đến chỗ vầng trăng. Vô Không kỳ quả nhiên là pháp bảo tốt, uy lực cường đại, đáng tiếc tu vi Tả Mạc quá thấp, phát huy không nổi uy lực chân chính. Kiếm mang với trình độ này đúng là có thể đánh chết tu giả Trúc Cơ, song đối với tu giả Ngưng Mạch trung kỳ như hắn thì chưa đủ để đặt vào mắt.
Hắn không biết đây là có phải do người khống chế hay là do tự thân phù trận công kích.
Bước chân nhanh như lưu tinh tiến về vầng trăng sáng. Nhìn qua tốc độ có vẻ chậm, nhưng đó chỉ là bị ảo ảnh mê hoặc. Hơn nữa hai chân hắn đều được rót vào linh lực, mỗi bước chân bước xuống đều như đại chuỳ, trên mặt đất liền xuất hiện một hố to, bất cứ huyễn tượng đều sẽ bị đánh thành vụn phấn. Hắn vốn đoán chắc tu vi Tả Mạc không bằng mình. Nên phương pháp này hơi ngốc song lại cực hữu hiệu.
Mỗi phù trận đều sẽ có trận tâm, trận tâm nằm ở trung tâm phù trận. Chỉ cần phá hủy trận tâm thì cho dù phù trận có lợi hại cách nào cũng sẽ tự nhiên được hóa giải.
Chương Hào bước từng bước vững vàng tiến về vị trí vầng trăng màu cam kia, thỉnh thoảng ven đường xuất hiện các loại kiếm mang đều bị hắn đánh trả.
Với hoàn âm nhiễu loạn tâm thần hắn trực tiếp dứt khoát đem linh lực phong trú lỗ tai, chỉ lo tiến về phía trước. Hoàn âm có tính sát thương thì bị hắn huy động trọng kiếm ngăn xuống.
Càng đi về phía trước, lòng tin càng chắc chắn.
Phù trận rất hữu dụng, nhưng nếu thực lực song phương cách nhau quá xa, vậy cũng uổng công!
Một lần nữa hắn lại giữ thế chủ động!
*Đoạn đó trong VP là Tả Mạc, nhưng thấy không đúng lắm nên tự sửa lại:0 (122):