Tả Mạc không ngờ Chương Hào lại dùng biện pháp trực tiếp như vậy. Hắn không cho rằng Chương Hào sẽ lập tức tìm được trận tâm, có điều với nơi chẳng lấy gì làm to lớn như Hoang Mộc tiều thì án theo tốc độ của Chương Hào bây giờ, tới tới lui lui cũng không đến một thời thần.
Nếu có thể hắn rất muốn dùng một biện pháp trực tiếp, tỷ như 《 Nguyệt Minh Băng âm 》, thẳng tay quét sạch đám người này. Hắn rất tin tưởng, với Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận hai trăm mười sáu trận con, lúc thi triển ra 《 Nguyệt Minh Băng âm 》 tuyệt đối sẽ càng lợi hại hơn so với lần Thí Kiếm, nói không chừng có thể quét sạch bọn giặc cỏ kia.
Nhưng mà, hắn không chắc có thể thi triển thành công…!
Trạng thái trong lần Thí Kiếm chỉ khả ngộ không khả cầu, bình thường dùng Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận bảy mươi hai trận con thi triển ra 《 Nguyệt Minh Băng âm 》, số lần thành công chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đấy là chưa nói đến độ khó khi thi triển Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận hai trăm mười sáu trận con.
Hiện giờ trước mặt hắn có hai lựa chọn, một là phải hạ Chương Hào trước khi hắn tìm được trận tâm, một lựa chọn khác là nhân đoạn thời gian Chương Hào đi tìm trận tâm giải quyết hết những người khác.
Cả hai phương án đều có lợi hại riêng, Tả Mạc chọn phương án đầu tiên.
Với tình hình trước mắt, trong tất cả địch nhân thì uy hiếp đến từ Chương Hào là lớn nhất, đặc biệt là uy hiếp đối với phù trận. Chỉ cần phù trận còn tồn tại thì ưu thế của mình vẫn sẽ được giữ nguyên. Một khi phù trận bị phá, tất cả ưu thế mà hắn có được chỉ còn là con số không tròn trĩnh. Không có phù trận, chưa nói đến chuyên phải đối mặt với sáu mươi bảy tên tu giả, chỉ bằng mỗi Chương Hào hắn đã trực tiếp phủi đít chạy thẳng.
Đừng có tưởng hắn từng thắng Triều An mà tưởng bở, lần đó hắn phải lao tâm khổ tứ, trước khi quyết đấu làm vô số chuẩn bị mới may mắn hiểm thắng, không thể dựa vào đó rồi khẳng định hắn có tiền vốn đối đầu với cao thủ Ngưng Mạch kỳ được. Huống hồ Chương Hào ở một đẳng cấp cũng như tình huống khác hẳn Triều An.
Song phương tuy chưa trực tiếp giao thủ song cả hai người đều không dám xem thường đối phương chút nào.
Lúc này không phải lúc cho Tả Mạc suy nghĩ lung tung, thời gian kéo thêm chừng nào sẽ càng bị động chừng đó.
Hắn tế ra Ngũ Sắc tháp, hóa thành quang mang năm màu bay xuống dưới đồng hoàn. Phạm Âm hoàn màu cam hoàn toàn che giấu Ngũ Sắc tháp, không một ai biết Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận đã đổi người khống chế.
Tả Mạc rút Vô Không kỳ ở dưới đất lên, yên ắng mò đến một chỗ cách Chương Hào không xa. Hắn vừa lúc đứng ở một chỗ có rất nhiều tiểu phù trận loại mê huyễn trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận.
Trong tầm ba trượng được Chương Hào giới bị rất cẩn mật, hắn ngừng lại.
Trong lòng Tả Mạc thầm thất kinh, Chương Hào có vẻ như đã phát giác hắn đang ở gần đó. Thần thức của đối phương so với chính mình phải kém tinh minh hơn rất nhiều, song trình độ linh mẫn lại chẳng kém nhau bao nhiêu.
Hắn không biết những tu giả sống trên đầu đao mũi kiếm, do thời gian dài chìm trong chém giết nên sự mẫn cảm đối với sát khí đạt tới trình độ cực kỳ khủng khiếp.
Ý tưởng đánh lén ban đầu xem ra không thực tế, Tả Mạc thấy thế liền ném Vô Không kỳ cắm xuống đất.
Từng sợi kiếm mang mỏng như dây tơ chợt tụ chợt tán vây quanh Vô Không kỳ.
Tả Mạc hít sâu một hơi, tay phải đưa ra trước ngực.
Kiếm mang đang du tẩu bất định chợt ngừng trệ, kiếm ý nội liễm đột nhiên bộc phát!
Sắc mặt Chương Hào khẽ biến, phản ứng của hắn cũng cực nhanh, miệng quát to: "Ô!" Trọng tay trong tay trùng trùng trảm về hướng Tả Mạc đang đứng!
Một đạo kiếm mang như vầng trăng đỏ rực thoát kiếm mà ra, bổ nhào vào Tả Mạc.
Tả Mạc chỉ kịp thấy hồng quang trước mắt chợt lóe, kiếm mang của đối phương đã đến trước mặt hắn, một cỗ kiếm ý bàng bạc trực chỉ đến mi tâm Tả Mạc!
Kiếm ý thật là tinh thuần!
Không biết vì sao nhìn thấy vậy Tả Mạc lại không tự chủ liên tưởng tới Vi Thắng sư huynh. Tuy hiện giờ hắn không biết tu vi Vi Thắng sư huynh đã đến đâu, song một kiếm này của đối phương không ngờ lại có bảy tám phần phong phạm của đại sư huynh trước đây! Xem ra đủ thấy tạo nghệ đối phương đặt vào kiếm quyết cực cao!
Tả Mạc thật sự bị dọa cho nhảy dựng, tự nhiên lòi ra một tên có thể có bảy tám phần thực lực của Vi Thắng sư huynh ở kỳ Thí Kiếm làm sao không khiến hắn chấn kinh cho được?
Hắn không biết, gia hỏa tưởng như vô danh trước mắt này chính là một trong những đầu mục khiến người ta chỉ nghe đến tên đã kinh hồn táng đảm ở toàn bộ Thiên Nguyệt giới.
Tuy kinh nhưng không loạn, tay phải Tả Mạc đặt trước ngực liền hóa chưởng thành chỉ, nhè nhẹ điểm một điểm lên hư không trước mặt.
Coong!
Phảng phất như vạn kiếm xuất vỏ, kiếm mang đang tĩnh lặng trong hư không đột nhiên đồng thời tụ tập trước ngón tay hắn ba tấc.
Hư không trước ngón tay chợt lóe lên một điểm sáng, kiếm mang xung quanh Tả Mạc đan xen vào nhau hình thành nên một quang kén do vô số tia sáng li ti cấu thành, vây kín Tả Mạc ở trong đó.
Kiếm ý bàng bạc lấy khí thế như chém gỗ mục, hung hăng trảm xuống điểm sáng trước ngón tay Tả Mạc.
Oanh!
Trong sát na kiếm mang màu hồng bị xoắn thành vụn phấn, cả người Tả Mạc run lên, bước chân không tự chủ lui về sau mấy bước, kiếm mang tụ tập trước đầu ngón tay bị đánh tan tành.
Nhìn như song phương kẻ tám lạng người nửa cân song Tả Mạc biết bản thân đã rơi xuống hạ phong. Kiếm mang trong Vô Không kỳ chính là xuất từ tu giả Kim Đan, ngày thường Tả Mạc vẫn không cách nào phát huy hoàn toàn kiếm ý trong đó. Trong khi một kiếm này của Chương Hào lại thành công khiến cho kiếm mang cảm nhận được uy hiếp, bèn tự phát phóng thích ra kiếm ý khủng bố cất giấu bên trong, lúc đó mới ngăn nổi một chiêu kia của đối phương.
Có điều rất nhanh Tả Mạc đã không có thời gian để phiền lòng, bởi kiếm thứ hai của Chương Hào đã bổ tới!
Chương Hào không ngạc nhiên khi thấy Tả Mạc có thể ngăn được một kiếm của mình. Chuyện giết người đoạt bảo hắn làm qua vô số lần, ánh mắt hiển nhiên cực lão luyện, Vô Không kỳ là loại pháp bảo nào... trong lòng hắn rất rõ.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, biết rõ lúc này điểm trọng yếu nhất chính là phong tỏa đối phương, không cho đối phương cơ hội thở dốc chỉnh đốn lại tình hình, đặc biệt là với loại tu giả thông thạo bố trận như Tả Mạc.
Thế là, hắn vung ra kiếm thứ hai.
Tả Mạc lại hít sâu một hơi, vươn tay ra điểm tới.
Coong, kiếm mang vừa bị đánh tan lại một lần nữa tụ tập trong hư không trước đầu ngón tay hắn.
Oanh!
Sức mạnh kiếm mang màu hồng truyền tới lớn hơn cả vừa rồi, Tả Mạc chỉ cảm thấy ngón tay nhói đau, nhịn không được thét lên một tiếng kêu thảm, bước chân lại lùi ra sau mấy bước.
"Ha ha!" Chương Hào cười dài một tiếng, trong lòng cực sướng khoái, bước chân trầm trọng đạp về phía trước, trọng kiếm trong tay lần nữa hất lên.
Đến bây giờ mới thấy, toàn bộ quá trình xem ra còn nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng.
Chỉ cần giết xong Tả Mạc, lúc đó mọi chuyện đều dễ dàng!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong lòng hắn khẽ run, trọng kiếm trong tay chợt hóa chém thành phong*, chắn ngang trước người.
Đinh!
Một cổ đại lực từ thân kiếm truyền đến, hồng quang trên trọng kiếm trong tay hắn chợt lóe, kịp thời ngăn được đòn tập kích của đối phương.
Trong lòng Chương Hào âm thầm lẫm nhiên, nhìn qua thì có vẻ chỉ là một đạo kiếm mang, kỳ thực vừa rồi hắn đã phải ngăn tận ba đạo kiếm mang! Hơn nữa ba đạo kiếm mang này tới không chút dấu hiệu, không biết đã chém tới từ lúc nào.
Đến mà không kịp nghĩ, hắn chỉ thấy trong lòng máy động, hừ lạnh một tiếng, trọng kiếm trong tay hoàng ngang trước ngực, tay trái hóa chưởng, trùng trùng đánh vào chuôi kiếm!
Trọng kiếm hóa thành một dải hồng quang chuyển một vòng vây quanh thân hắn.
Đinh đinh đinh!
Trọng kiếm vốn bá đạo cương mãnh lúc này lại linh xảo như chim nhỏ, vây quanh hắn trên dưới tung bay hình thành nên một tầng quang mạc màu hồng. Kiếm mang tuy sắc bén sâm nhiên song không cách nào đột phá nổi tầng quang mạc kia.
Những kiếm mang kia tuy sắc bén, thế tới biến hóa khôn lường rất khó phòng bị nhưng đối với trình độ cao thủ như Chương Hào thì nó trừ có thể tạm thời kéo dài một đoạn thời gian thì không còn chút tác dụng nào nữa.
Chương Hào vẫn nhẫn nại chờ đợi thời cơ, Tả Mạc không có khả năng cứ kiên trì mãi được. Uy lực những kiếm mang này tuy kinh người nhưng khi thúc sử chúng cần tiêu hao linh lực cũng cực nhanh, lấy tu vi Trúc Cơ kỳ* của Tả Mạc chắc sẽ không kiên trì được lâu. Hơn nữa trong khi ngự sử kiếm mang Tả Mạc sẽ không thể đi bố trí những thứ khác.
Nói cách khác, Tả Mạc dường như đang chìm vào bế tắc, công kích của hắn không cách nào một kích lấy mạng địch nhân, trong khi linh lực tự thân lại cứ dần tiêu hao, không đủ để chống đỡ trong thời gian chiến đấu quá dài.
Trong lòng Chương Hào chợt nghi hoặc, kinh nghiệm hắn rất phong phú, thầm cảm thấy bên trong dường như có gì đó không đúng, song lạ ở chỗ là không cách nào nói ra nổi.
Hắn dự tính lặng yên chờ tình thế xoay chuyển, lấy bất biến ứng vạn biến .
Nếu như hắn có thể nhìn thấy lúc này Tả Mạc đang làm gì nhất định sẽ không trấn định như thế nữa, nhất định sẽ không ngồi im chờ chết như bây giờ!
Thêm một trận bàn từ trong tay Tả Mạc phóng ra, chìm vào những phương vị xung quanh Chương Hào.
Cơ hồ trong chớp mắt, Tả Mạc đã phóng ra ngoài hơn mười trận bàn.
Đến khi phóng ra hơn mười trận bàn hắn mới hơi yên tâm.
Tâm phân nhị dụng, chắc hẳn Chương Hào không thể ngờ nổi, Tả Mạc lại có thể đồng thời phân tâm đi làm chuyện khác.
Đây chính là công lao của 《Đại Thiên Diệp thủ 》, sau khi Tả Mạc phát hiện thần thức bản thân hóa thành diệp thủ liền có thể tâm phân đa dụng. Phát hiện này khiến hắn kinh hỉ không thôi, phải biết trong chiến đấu tâm phân nhị dụng cực kỳ hữu dụng. Khi song phương đang so kiếm, đồng thời ở trong tối đánh lén đối phương một chiêu, dạng chiến thuật vô sỉ này chính là mộng tưởng của biết bao nhiêu người a.
Có điều trong thực tế, bất luận là kiếm tu hay là tu giả khác, trong khi chiến đấu cùng địch nhân có trình độ tương đương đều không có khả năng tâm phân nhị dụng. Bọn họ có thể không ngừng thay đổi pháp quyết song tuyệt đối không có khả năng đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, trừ phi bọn họ không nghĩ tới chuyện giành phần thắng.
Thực ra cũng không phải không thể sử dụng đồng thời hai loại pháp quyết mà nếu đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết sẽ khiến uy lực của chúng đều giảm mạnh. Trước nay chưa từng nghe nói qua có vị cao thủ thành danh nào lại thông thạo tâm phân nhị dụng cả.
Kỳ thực trước đây Tả Mạc cũng có thể phân tâm nhị dụng, chỉ có điều với loại trình độ đó mà so với diệp thủ hiện giờ thì đúng là một trời một vực.
Chương Hào căn bản không ngờ nổi Tả Mạc có thể tâm phân nhị dụng, vừa khống chế kiếm mang, vừa yên ắng bố trận.
Tả Mạc hoàn thành bố trận xong liền chậm rãi nhắm mắt, lần nữa vươn ngón tay ra.
Dần dần, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác nói không ra lời.
Di!
Da đầu Chương Hào chợt run lên, khí thế Tả Mạc đột nhiên có biến hóa kinh người. Hết thảy xung quanh đều đang an tĩnh, nhưng cảm giác không ổn trong lòng hắn càng trở nên nồng đượm.
Thật giống như thật sâu trong phiến hư không trên đỉnh đầu có một đôi mắt băng lãnh đang hờ hững nhìn hắn.
Nguy hiểm!
Cảm giác nguy hiểm cường liệt đột nhiên không chút dấu hiệu xuất hiện trong đầu, lông măng khắp người hắn dựng thẳng cả lên.
Sắc mặt Chương Hào kịch biến!
Hắn tin tưởng vào trực giác của bản thân, trong vô số lần huyết chiến chính trực giác này đã cứu cái mạng nhỏ của hắn!
Cảm nhận nỗi sợ hãi trong lòng cứ từng giây từng phút mãnh liệt dần, trọng kiếm như thiểm điện liền bay trở về tay Chương Hào.
Nắm lấy chuôi kiếm thân thuộc, nỗi sợ hãi không tên kia chợt tiêu tán đi không ít, tinh thần hắn khẽ rung, không bảo lưu gì nữa, linh lực toàn thân điên cuồng tuôn vào trọng kiếm.
Hồng quang khắp người như thực thể chậm rãi lưu động xung quanh, nộ mục Chương Hào trợn tròn!
Trong nháy mắt hắn vừa mới chuẩn bị phát động thì đột nhiên có ba đạo thanh tác đằng không xuất hiện, như thiểm điện quấn về phía hắn.
Tam phẩm phù trận, 《 Phược Long trận 》!
Nhưng cũng lúc này, mắt Tả Mạc đang nhắm chợt mở ra.
Phiến đất dưới chân hắn tấc tấc nứt vỡ, bùn đất nát vụn tung tóe bay lên phảng phất chịu một sức mạnh vô hình chậm rãi bồng bềnh trong hư không. Trên trán Tả Mạc xuất hiện một tiêu ký thủ chưởng hình chiếc lá, có thể nhìn bằng mắt thường nó đang tán phát ra quang mang nhàn nhạt.
Đồng thời Tả Mạc vươn ngón tay ra, phác thảo trong hư không trước mặt một hình vẽ.
Những nơi ngón tay vạch qua bút họa uốn lượn, tán phát ra quang mang nhàn nhạt lấp lánh như sao trời, trong chớp mắt, một phù hiệu cổ xưa đã được thành hình!
*hóa trảm vi phong: phong ở đây là phong bế, che
*Trúc Cơ kỳ: Vp là Ngưng Mạch kỳ. Nhưng thấy không hợp lý nên đổi lại