Nếu không vì quyền lợi đang có bị xâm phạm, giang hồ Sài Gòn chẳng mặn mà gì mấy với những chuyện đâm chém, ra oai dễ gây sự chú ý của luật pháp. Các ông trùm, đàn anh cũng cởi bỏ dần lớp áo giang hồ bụi bặm và nặng mùi để khoác bộ cánh cổ cồn, măng sét dễ coi hơn của giới doanh nhân, trở thành ông chủ của nhiều nhà hàng, vũ trường nổi tiếng, bên cạnh ngành truyền thống là gá bạc, đậu “chến” ngày càng "phì lũ" (lớn, nhiều tiền).
Vào Nam, dân Trà Bắc hầu hết vẫn là "giang hồ khổ", chưa đủ điều kiện bắt chước "giang hồ lớn" trong việc kiếm tiền. Do đó, chúng làm tất. Thứ gì giang hồ Sài Gòn chê, giang hồ Trà Bắc "nhặt" hết, đã chơi là chơi… hết vốn.
Thắng “chập” và đàn em bị bắt năm 1994.
Được nhắc đến nhiều nhất là vụ sát hại anh Đặng Vũ Thắng, Phó phòng Kế toán tài vụ Thảo Cầm viên Sài Gòn. Nhỏ con, gầy gò, nhưng anh Thắng thật sự là một người đàn ông trung thực và can đảm. Bất chấp những thiệt thòi cho bản thân vì khả năng bị trù dập, thù tức, Đặng Vũ Thắng đã thu thập tài liệu về những lem nhem, khuất tất trong việc xây dựng ở Thảo Cầm viên tố cáo, cung cấp cho cơ quan chức năng. Thấy cái ghế của người tình, ông Nguyễn Quốc Thắng, GĐ Thảo Cầm viên bị đe dọa, Lâm Bích Thuỷ, thủ quỹ cùng cơ quan đã rắp tâm tìm người đánh, chém dằn mặt hòng hù dọa, gây áp lực buộc anh Thắng phải im lặng.
Lâm Thanh Phong, em ruột Lâm Bích Thuỷ vốn có quan hệ bạn bè với hai tên thuộc hàng đàn em trong băng Trà "hinh" là Lâm Ngọc Hải và Trương Anh Tuấn (Tuấn "Tiệp"). Biết "tâm sự" của chị, Phong đã tìm đám Trà Bắc này để đặt hàng. Nhận hợp đồng, song Trà "hinh" chỉ ra lệnh và thúc giục, giao lại cho Tuấn "con" (Nguyễn Anh Tuấn) làm "nhà thầu con". Theo lệnh của Tuấn, Lâm Ngọc Hải đã vào tận Thảo Cầm viên để Lâm Bích Thuỷ đưa đi nhận diện, cung cấp hình ảnh Đặng Vũ Thắng.
Chiều 22/8/2001, Nguyễn Anh Tuấn và Lê Bá Long chở nhau trên một xe máy canh sẵn ở trước cổng Thảo Cầm viên làm nhiệm vụ giám sát. Đặng Vũ Thắng xuất hiện (vì bị "điều" từ một cuộc điện thoại bí mật của ai đó đến nay vẫn chưa được xác định), Tuấn "con" đã đưa dao cho sát thủ Đỗ Công Toàn (Toàn "sáu ngón"), đồng thời ra lệnh cho tên đàn em Nguyễn Vũ Sơn dùng xe máy chở Toàn bám theo anh Thắng. Đến đường Lê Thị Riêng, Q.I., tên Sơn ép xe anh Thắng vào lề. Ngồi đằng sau, Toàn "sáu ngón" vung dao chém liên tục ba nhát. Dù sau này chúng khai chỉ định chém "cảnh cáo", song những nhát dao vung lên lại toàn đòn trí mạng. Nhát thứ nhất vào lưng khiến nạn nhân lảo đảo. Nhát thứ hai nhắm vào cổ nhưng hơi chệch, suýt nữa đã khiến anh Thắng bay đầu. Nhát thứ ba vào ngang hông, mạnh đến mức anh Thắng bị đứt đôi thắt lưng, lòng ruột trào khỏi ổ bụng, ngã vật xuống đường và chết tại chỗ.
Vừa là thoả thuận, vừa phải dọa dẫm, những tên sát thủ này mới nhận được khoảng 60 triệu đồng "thanh toán hợp đồng" - không nhiều hơn số tiền đậu một "chến" bạc ăn thua lớn của giang hồ Sài Gòn. Ra toà, sát thủ Đỗ Công Toàn khai: không quen biết, chẳng mâu thuẫn, thù tức gì với anh Thắng hết. Chỉ vì Toàn là đàn em, đàn anh như "chú Trà và anh Tuấn" bảo chém thì nó vác dao đi chém. Những sát thủ khác (gồm tất cả 26 tên Trà Bắc) trong hai băng Ánh "thiệp" (Đặng Công Ánh) và Tuấn "con" cũng lạnh lùng khai "y - xì - po" như thế khi nói về việc "hành quyết" Thắng "chập" (Đặng Văn Thắng), cướp, bắn người trên đường Cao Thắng hoặc 5 vụ bắn, chém khác mà chúng đã thực hiện. Ý thức ngu xuẩn về số má giang hồ cộng với máu liều khiến thứ chứa trong hộp sọ của chúng biến thành đất hết.
Vụ bắn Dung "hà" trước đó một năm (2/10/2000) cũng là sản phẩm của Trà Bắc. Cho dù trước vành móng ngựa, vai trò chủ mưu vụ bắn Dung "hà" được xác định là Năm Cam, ông trùm này cũng nhận tội nhưng giới giang hồ và nhiều người hiểu chuyện khác, trong đó có chúng tôi vẫn còn lý do để tin rằng nguyên nhân và thủ phạm không chỉ đơn giản là như thế.
Không xuất hiện trước toà với bất kỳ vai trò gì (thủ phạm, nạn nhân, nhân chứng), song cái tên Hạ Thị Thu Giang, thường gọi là Hạ Giang - một người đàn bà cả tên lẫn người đều đẹp - vẫn được nhắc đến rất nhiều. Cái thời Hải "bánh" còn làm mưa làm gió ở Hà Nội, Hải Phòng, dù đã có vợ có con, thằng giang hồ cộm cán này vẫn chết mê chết mệt, từng có với Hạ Giang một đứa con. Hải "bánh" quá hung bạo, liên tục lao vào những trận thư hùng toé lửa, liên tục bị cả giang hồ Hà Nội lẫn Hải Phòng truy lùng "xin tí huyết".
Khiếp quá, Hạ Giang cắp con vào Sài Gòn "trú bão", nương nhờ vòng tay cưu mang hào phóng của tay tư sản Việt kiều Trang Văn Lẹ (thường gọi là Rớt), chủ một gara ôtô có tiếng trên đường Trần Hưng Đạo, Q.I.. Bị cả luật pháp lẫn giang hồ truy nã trên đất Bắc, Hải "bánh" cũng lần đường vô Sài Gòn. Hạ Giang đã không tiếc tiền của… anh chồng Trang Văn Lẹ, phóng tay cung cấp cho Hải "bánh". Lên cơn vì có "thằng bố láo" công nhiên cướp khỏi tay mình cả vàng lẫn… cái ngàn vàng, nhà tư sản đã từng bỏ ra cả đống tiền nhờ giang hồ Sài Gòn trừng trị thằng tình địch.
Tất cả những thằng đầu trâu mặt ngựa nhất, nhận tiền xong đều mang về… trả lại, vì "ai chứ thằng Trà Bắc Hải "bánh" thì khiếp lắm, chẳng dại dây vào". Cầu cứu Năm Cam, ông trùm còn bồi thêm: "Thằng đó thì vợ tui mà nó thích, nó cũng dám "xớp" luôn, nói chi vợ Rớt. Thua nó đi". Vừa bất lực vừa buồn bực, tay tư sản đã bán sạch cơ nghiệp tại Sài Gòn, quay về Mỹ.
Chiến tích lẫy lừng, Hải "bánh" nhanh chóng được trọng dụng, trở thành Security Chief (Sếp an ninh) của vũ trường Phi Thuyền nổi tiếng do Tống Viết Hoà làm chủ, diễn viên Hồng Kông lừng danh Lương Triều Vỹ có nửa phần hùn. Người tiến cử Hải "bánh" vào vị trí này lại vẫn là Hạ Giang, lúc này đã chính thức trở thành vợ Tống Viết Hoà.
"Ông chủ Tống" cũng xuất thân là thuỷ thủ tàu viễn dương, chung seri 1994 với ba nhân vật Trà Bắc đã và sẽ khét tiếng trên giang hồ là Đằng "tây", người cho mượn súng bắn Dung "hà", Hà "lê" (Võ Quảng Hà), người vào năm 2006 sẽ khiến biển Nha Trang dậy sóng và Bình "kiểm", kẻ chủ mưu vụ bắt cóc con trai tỷ phú Trầm Bê đòi 10 triệu USD tiền chuộc.