《 Tiểu Thiên Diệp thủ 》 chi 《 Dương Sát Cương lôi 》!
Vô số tia lửa điện màu bạc xung quanh Chương Hào loạn vũ, tia chớp nhỏ vụn xé rách không khí, tiếng bôm bốp tựa như đậu rang vang rền dày đặc.
Lôi điện uy thế cương mãnh sắc bén rất được tu giả yêu thích, ngay cả kiếm tu luôn luôn thích thuần chất cũng không chút nào che dấu sự thiên vị đối với lôi điện. Lôi kiếm kiếm quyết không ít, hơn nữa phẩm cấp phần lớn đều không thấp. Thêm vào phẩm loại lôi điện cũng có phân biệt riêng, tính chất khác nhau sẽ dẫn đến các loại thần diệu khác nhau.
Cương lôi là loại lôi điện thông thường nhất, đặc điểm của nó là cương mãnh phá tà, trời sinh khắc chế các loại pháp quyết âm tà. Có điều nếu phía trước có thêm hai chữ Dương Sát thì nó trở nên cực kỳ hiếm thấy!
Về phân loại phẩm cấp các loại lôi điện thì có rất nhiều phiên bản, nhưng ở hầu hết các loại phiên bản đó phẩm cấp Dương Sát Cương lôi đều không dưới tứ phẩm!
Sát, tính chất đại hung; Cương, tính chất cứng rắn.
Dương, Sát, Cương, ba chữ tổ hợp cùng một chỗ liền đặc trưng cho tính chất cực cương mãnh sắc bén của nó.
Trong ba thức đầu tiên của 《 Tiểu Thiên Diệp thủ 》 thì 《 Dương Sát Cương lôi 》 là thức trực tiếp công kích duy nhất. Nhưng chỉ có một thức công kích này đã khiến cho Tả Mạc mừng như nhặt được chí bảo!
Ngoài phù trận thì thức 《 Dương Sát Cương lôi 》 này trở thành sát chiêu lợi hại nhất trên tay hắn!
Vừa đối mặt liền tế ra sát chiêu, Tả Mạc không hề có nửa điểm cầu may.
Thứ duy nhất khiến cho hắn cảm thấy không yên tâm chính là hiện giờ phạm vi chiêu 《 Dương Sát Cương lôi 》 do hắn thi triển ra chỉ lớn không vượt năm trượng. Hắn đành không thể không mạo hiểm lại gần Chương Hào, cũng chính vì nguyên nhân này mà trận đánh lúc trước khi gặp đoàn mây đen song hắn vẫn không thi triển ra sát chiêu.
Tả Mạc tâm vô tạp niệm, linh lực toàn thân cuồn cuộn như thủy triều còn thần thức hóa thành diệp thủ tựa như bàn tay thật, chỉ pháp biến ảo không chừng!
《 Dương Sát Cương lôi 》 là thần thức công kích thuần túy!
Chương Hào cứ đang tính toán linh lực của Tả Mạc trăm triệu lần không ngờ nổi, Tả Mạc lại có thể có được pháp quyết thần thức công kích thuần túy!
Vũ điệu của tia lửa điện chợt tán loạn, trong khoảnh khắc liền tụ tập thành một đạo lôi điện đỏ hồng chói mắt!
Mũi nhọn của đạo lôi điện đỏ hồng vừa thành hình, một cỗ khí tức bá đạo hủy diệt chợt vây chặt lấy Chương Hào.
Khi 《 Dương Sát Cương lôi 》 mới vừa thành hình Chương Hào liền cảm nhận thấy được dị thường, động tĩnh của nó thật sự quá lớn! Trong lòng hắn hoảng sợ, không thể tin nổi, một tu giả Trúc Cơ làm sao có thể có được pháp quyết mạnh mẽ kinh khủng đến như thế?
Khí tức hung lệ hủy diệt cuồn cuộn nổi lên, ngay cả người tâm chí luôn kiên định như hắn cũng cơ hồ trong nháy mắt bị đoạt!
Nhưng chung quy hắn vẫn là hạng người thân kinh bách chiến, tàn nhẫn quả quyết, biết lúc này trăm triệu lần không thể lùi bước. Chỉ cần tâm chí bản thân sản sinh nửa điểm dao động thì tuyệt đối sẽ trốn không thoát, chỉ đành giơ thân ra cho người ta chém! Nghịch thế mà lên, nghênh sát chiêu mà tới, muốn sống chỉ có đưa thân vào tử địa mới có thể tìm một tuyến sinh cơ.
Tất cả chắc chắc, tất cả tin tưởng, trước mặt một chiêu 《 Dương Sát Cương lôi 》 này đều trở thành vụn phấn.
Chương Hào tựa như một con sói bị bức đến tuyệt cảnh, tất cả hung tính trong người đều bạo khởi!
Hai mắt hắn như nứt ra, từng sợi tóc dựng thẳng cả lên, hồng quanh quanh người nồng đậm như máu tươi, trọng kiếm trong tay cảm nhận được quyết tâm liều mạng của chủ nhân, hào quang liền tăng vọt, bên trong hồng quang nồng đượm chợt xuất hiện thêm một tia sáng màu đen.
Chùm sáng hồng đen chợt lóe, những sợi thanh tác cuốn trên đó liền bị chấn cho đứt gãy .
Trọng kiếm giơ lên cao, lấy hắn làm trung tâm, khí thế bàng bạc tán phát ra xung quanh! Không ai hoài nghi, một kiếm này của hắn có thể thật sự bổ cả một ngọn núi!
"Giết!" Chương Hào điên cuồng, rống giận thét lên, linh lực toàn thân được tích súc ùa ra, trùng trùng chém xuống!
《 Khai Sơn kiếm quyết 》 thức thứ nhất 《 Khai Sơn 》!
Đồng thời, tất cả Ô Phong tặc trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận nhất tề ngừng tay, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ!
Uy thế một chiêu liều mạng này của Chương Hào quả thật quá kinh động mọi người.
Lão Đại đang liều mạng?
Làm sao có thể?
Những Ô Phong tặc có phản ứng đầu tiên đều quay sang tự hỏi, người nào có thể khiến cho lão Đại liều mạng?
Ngay khi bọn họ đang hết sức kinh nghi liền nghe được tiếng rống giận của Chương Hào, lúc này tất cả mọi người đều ý thức được, lão Đại đang thật sự liều mạng!
Sắc mặt ai ai cũng kịch biến, đám Ô Phong tặc liền không chút do dự chạy đến chỗ tiếng rống giận truyền tới.
Lúc này, trong mắt Phó Phong quan sát ở xa xa chợt bạo ra một đoàn tinh quang, miệng kinh hãi thốt lên: "Chương Hào liều mạng!"
Quỷ Phong nghe thấy vậy thầm chấn kinh, Thường Hoành tuy không nói gì nhưng quang mang lóe lên trong mắt thể hiện sự kinh ngạc trong lòng hắn lớn đến mức nào. Trong lòng hai người đều rất kiêng kị đối với thực lực sâu không lường được của Phó Phong, hiện giờ toàn bộ Hoang Mộc tiều đều bị quang tráo (lồng) của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận bao bọc kín không kẻ hỡ, bọn họ lại đứng ở xa, không cảm ứng được thứ gì cả.
Phó phong lại có thể phán đán chuẩn xác rõ ràng như thế, thật là đáng sợ.
Có điều, Chương Hào đang liều mạng...
Hai người nhanh chóng bị lời nói này thu hút. Tả Mạc từ khi nào đã mạnh đến mức có thể khiến cho Chương Hào liều mạng? Hai người không giống như Tả Mạc, khoảng thời gian này bọn họ đều đi theo Phó Phong, luôn luôn chú ý đám Ô Phong tặc, Chương Hào có bao nhiêu phân lượng bọn họ biết rất rõ.
Quỷ phong cùng Thường Hoành biết rõ, ngoài ra ba mươi sáu tên tu giả Trúc Cơ cũng biết rõ.
Tất cả phân tích trước đó của Phó Phong đều không chấn động bằng vẻn vẹn mấy từ vừa rồi.
Một tu giả Trúc Cơ kỳ thật sự có thể bức Chương Hào đến tuyệt địa như thế!
Nhiều người có thể cảm nhận được Chương Hào* liều mạng như vậy thì Tả Mạc gần trong gang tấc làm sao lại không cảm nhận được? Có điều lúc này không phải là lúc cho hắn suy nghĩ, tất cả tâm thần của hắn đều đặt hết lên lượt công kích này!
Kiếm quang đỏ hồng đánh xuống, trong tầm nhìn của Tả Mạc chỉ thấy một mảnh màu đỏ, cỗ uy thế kia thật khiến người ta hít thở không thông, khiến người ta sợ hãi theo bản năng.
Tả Mạc không hề run sợ.
Hắn đã hoàn toàn chìm vào trạng thái chiến đấu, trong lòng không buồn không vui, không có chút cảm xúc nào cả, tâm thần không minh phản chiếu tất cả biến hóa dù là nhỏ nhất trong phạm vi năm trượng quanh thân hắn.
Trong lòng hắn bỗng nhiên chợt nhận ra.
《 Tiểu Thiên Diệp thủ 》 phải liên hợp sử dụng cùng 《 Đại Thiên Diệp thủ 》 mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Mỗi một thủ thức của thần thức diệp thủ giống như nước chảy mây trôi lướt qua trong đầu hắn, lúc này hắn tựa như một khán giả đang lẳng lặng đứng xem, lẳng lặng bình phẩm lĩnh ngộ từng biến hóa huyền ảo uẩn hàm trong mỗi thủ thức.
Giống như qua hồi lâu, kỳ thật chỉ là trong chớp mắt....
Mũi nhọn 《 Dương Sát Cương lôi 》 thô trám như một cánh tay tráng kiện, uốn lượn biến chuyển, mang theo một tầng hồng quang nhàn nhạt.
Kiếm quang Chương Hào cũng là một loại hồng quang khác, vừa giống như máu, lại mang theo vài phần ô quang.
Lưỡng đạo hồng quang cương mãnh không gì không phá chuẩn xác kích xạ lẫn nhau!
Oanh!
Một mặt trời nhỏ mọc lên giữa hai người!
Vốn đám Ô Phong tặc đang hướng đến chỗ này của Chương Hào chợt kinh hãi, đột ngột ngừng thân mình lại, một ít tu giả tu vi yếu kém lại trực tiếp kêu thảm một tiếng, vội lấy tay che mắt.
Leng keng đinh!
Hoàn âm bố trí quanh đó bỗng nhiên nhân cơ hội vang lên.
Phốc phốc phốc!
Trong ngực đám Ô Phong tặc vừa rồi còn bối rối kêu thảm đều tạc ra một lỗ máu lớn.
《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》 chi 《 Vi Không tiễn 》!
Tiểu tháp khống chế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận rất chuẩn xác, nắm bắt đúng thời cơ quang mang sáng lên giữa Chương Hào đang sống mái cùng Tả Mạc không có một chút dấu hiệu nào cả, nhân đó khiến cho không ít Ô Phong tặc vì nôn nóng mà trúng chiêu, hơn nữa tiểu tháp vận dụng 《 Vi Không tiễn 》 so với Tả Mạc còn hiệu quả hơn.
Trơ mắt nhìn ngực đồng bạn bên người đột nhiên tạc ra một động lớn, sắc mặt đám Ô Phong tặc còn lại ai ai cũng kinh hoảng!
Lúc này bọn chúng mới nhận ra thân mình đang ở trong hiểm địa!
Trước đó Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận chỉ đem lại cho bọn họ cảm giác về một cái mai rùa rắn chắc, chưa từng biểu hiện ra tính công kích rõ ràng khiến cho trong lòng bọn họ thoáng mất cảnh giác. Thực ra chút thả lỏng tâm thần đó vốn không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đến khi tin tức Chương Hào bị buộc vây vào tuyệt cảnh truyền tới, dưới tình thế cấp bách bọn họ đều lựa chọn theo bản năng chú mục về hướng đó, vì thế càng khiến cho sự lơi lỏng này nhanh chóng được đề thăng.
Chỉ một chút biến hóa nho nhỏ cũng có thể khiến cho một loạt phản ứng dây chuyền diễn ra.
Ngũ Sắc tháp là bản mạng pháp bảo của Tả Mạc, cũng tương đương với nguyên thần thứ hai của Tả Mạc, tính cách Tả Mạc ra sao, nó cũng y chang như vậy. Tả Mạc âm ngoan, nó cũng không hiền lành đi đâu được.
Tả Mạc chỉ cảm thấy diệp thủ mãnh liệt run lên, một loại sợ hãi đến từ sâu trong hồn phách, cảnh tượng xung quanh vốn đang rõ ràng chợt đột nhiên mơ hồ.
Thần thức bị thương!
Đến lúc này, cảm giác khí huyết toàn thân bốc lên mới truyền tới trong đầu hắn.
Phốc!
Không thể khống chế, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tu giả Ngưng Mạch kỳ tung ra một kích liều mạng, dù sao cũng không dễ tiếp thụ?
Thần thức bị thương khiến tâm tình Tả Mạc cũng không khỏi bị ảnh hưởng, kiếm quang cùng Dương Sát Cương lôi hình thành nên quang cầu tản mát ra uy thế khủng bố khiến cho hắn sợ hãi theo bản năng!
Hắn rất muốn quay đầu bỏ chạy!
Có điều hắn cố kìm nén xúc động cùng sợ hãi trong lòng lại, ngón tay nhanh chóng vẽ phác thảo lên hư không trước mặt.
《 Tiểu Thiên Diệp thủ 》 chi 《 Hư Thuận 》!
Chỉ thấy quỹ đạo lôi mang cùng kiếm ý vọt tới trước mặt hắn chợt phát sinh một độ lệch cực quỷ dị, vụt sát qua bên người.
Đồng thời, một sợi tâm thần khác của Tả Mạc đang kiệt lực khống chế kiếm mang trong Vô Không kỳ!
Nhìn qua Chương Hào phải chật vật hơn nhiều so với Tả Mạc, Dương Sát Cương Lôi dù sao cũng danh liệt tứ phẩm, tuy Tả Mạc chỉ phát huy được uy lực cực hữu hạn, nhưng loại phương thức công kích biến hoá kỳ lạ này vẫn khiến cho Chương Hào ăn đủ đau khổ.
Khi kiếm quang cùng Dương Sát Cương lôi tương giao, hắn cũng giống như Tả Mạc, đồng thời chịu trọng thương!
Khi đó, mức độ thương thế của hắn nhẹ hơn Tả Mạc nhiều. Khoảng cách giữa song phương thân cận quá, hắn biết Tả Mạc so với hắn còn bị thương nặng hơn, hẳn là không có dư lực công kích thêm nữa, thời cơ lui bước tốt như thế há có thể lãng phí?
Dù sao Tả Mạc cũng đã bị thương, cứ để cho những huynh đệ khác giải quyết! Thủ đoạn ùn ùn, biến hóa đa đoan của Tả Mạc tạo ra trong tâm lý của hắn một bóng ma nghiêm trọng, hắn bắt đầu sinh ra lui ý.
Chương Hào đã hạ quyết tâm bỏ chạy bỗng sắc mặt tái đi!
Cố dồn chút dư lực miễn cưỡng nhấc trọng kiếm lên che trước người.
Ba ba ba!
Ba đạo âm ba bén nhọn vô cùng đánh thật mạnh xuống thân phi kiếm, đây cũng là tiểu tháp nhân cơ hội đánh lén hắn một kích.
Nếu như gặp lúc hắn hoàn hảo sung sức, ba đạo 《 Vi Không tiễn 》 này đối với hắn chỉ là việc nhỏ, nhưng giờ phút này bản thân bị trọng thương, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Có điều, cơn ác mộng bây giờ mới bắt đầu.
Khóe mắt Chương Hào chợt phát hiện có ba sợi thanh tác không biết từ lúc nào đang như tia chớp quấn tới phía hắn.
Nhất thời hắn hồn phi phách tán - hồn vía lên mây!
《 Phược Long trận 》, 《 Tam Tài kiếm trận 》, 《 Thiên Khôi Đấu trận 》...
Thuần một màu tam phẩm phù trận, hắn có thể nhìn ra đây đều là phù trận được phóng thích từ trận bàn, uy lực cũng không quá lớn. Dưới tình huống bình thường chắc Chương Hào sẽ khinh thường không để vào mắt, chỉ là lúc này, những thứ kia lại như bùa đòi mạng!
Thằng cha này rốt cuộc đã vứt ra bao nhiêu trận bàn...
Sắc mặt Chương Hào tái mét!
Có điều rốt cuộc hắn vẫn là nhân vật ngang dọc một cõi, biết lúc này đã không có đường lui.
Quang cầu phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể bạo tạc. Nếu bị dư ba của quang cầu kích trúng, lúc đó chắc chắn không có nửa điểm cơ hội sinh cơ.
Mắt Chương Hào đỏ rực, bất chấp bị thương, bước chân nghiêng ngả xách theo phi kiếm, cường ngạnh đánh đỡ tất cả trận bàn.
Trên người hắn đều toàn là vết máu, quần áo rách tung!
Rốt cục cũng thoát được!
Trong đầu mới nghĩ đến đó chợt một mạt kiếm mang lạnh thấu xương choán hết tầm mắt của hắn!
Trong mắt một mảnh tuyết trắng mờ mịt, hắn tựa hồ nhìn thấy một con ly long tuyết trắng đang ngạo nghễ du động!
*Vp là Phó Phong nhưng thấy không đúng nên sửa lại là Chương Hào (chắc do bọn bên Tàu đả tự sai:0 (121):)