Trời mưa to gấp đôi lúc trước. Zofia đậu xe dọc theo vỉa hè gần Tòa Tháp. Cô hạ thấp kính chắn nắng, để lộ một chiếc huy hiệu nhỏ có hàng chữ CIA. Cô ra khỏi xe, chạy vội dưới làn nước mưa, lục tìm tiền xu trong đáy túi áo và nhét đồng xu duy nhất có trong người vào chiếc máy tính tiền đậu xe. Rồi cô băng ngang bãi sân rộng trước tòa nhà, đi qua ba cánh cửa xoay dẫn vào sảnh chính của tòa kim tự tháp đồ sộ và đi vòng qua nó. Một lần nữa chiếc máy nhắn tin lại rung lên bên thắt lưng: cô ngước mắt lên trời.
- Thành thật xin lỗi, nhưng mặt sàn đá hoa ướt rất trơn! Ai cũng biết điều đó, có lẽ chỉ trừ các kiến trúc sư
ở tầng chót của tòa nhà, người ta vẫn kháo đùa nhau rằng sự khác biệt duy nhất giữa Chúa trời và các kiến trúc sư là bản thân Chúa trời không bao giờ tự cho mình là một nhà kiến trúc.
Cô đi dọc theo bờ tường của dãy nhà, cho tới khi đến trước một phiến đá mà cô nhận ra được vì nó hơi sang màu hơn những phiến khác. Cô đặt tay lên mặt phiến đá. Nó trượt sang một bên để lộ một lối đi, Zofia bước vào trong và cánh cửa lập tức trượt về chỗ cũ.
Lucas bước xuống taxi và rảo bước vẻ tự tin trên khoảng sân rộng nơi Zofia vừa đi qua trước đó một lát. ở phía đối diện của cùng tòa tháp, cũng giống như cô, hắm đặt tay lên mặt đá. Một phiến đá có màu tối hơn hẳn những phiến khác trượt sang một bên và hắn bước vào trong trụ tháp phía Tây của tòa Transamerica.
Zofia không mấy khó khăn khi phải làm quen với bong tối trong hành lang. Sau khi đi qua bảy lối rẽ, cô bước vào một đại sảnh lớn được lát toàn bằng đá hoa cương trắng có bat hang máy. Chiều cao của trần nhà có thể khiến người ta cảm thấy chóng mặt. Ánh sang mờ ảo phát ra từ chin quả cầu khổng lồ kích thước hoàn toàn khác nhau, được treo trên những sợi cáp mà đứng bên dưới không thể nhìn thấy mối buộc.
Mỗi dịp đến trụ sở của Trung tân đối với cô đều là một chuỗi những ngạc nhiên. Bầu không khí ngự trị nơi này quả thật khác thường. Cô cất tiếng chào người gác cổng vừa đứng lên đằng sau quầy gác.
- Xin chào, Piere, ông khoẻ chứ?
Zofia luôn dảnh những tình cảm chân thật cho người đã từ lâu lắm rồi vẫn canh gác lối vào cửa Trung tâm. Ký ức về mỗi lần bước qua những cánh cửa đuợc nhiều người mơ tưởng tới này bao giờ cũng gắn liền với
sự hiện diện của ông. Chẳng phải nhờ có ông mà không khí tại lối vào của Trung tâm lúc nào cũng toát lên sự thanh bình và êm ả, cho dù nơi này lúc nào cũng có rất nhiều người ra vào sao? Ngay cả vào những ngày đông đúc nhất, khi có tới hàng trăm người vội vã bứơc qua cửa, thì Pierre, còn có tên khác là Zée, cũng không bao giờ cho phép xảy ra cảnh chen lấn lộn xộn Trụ sở của CIA sẽ chẳng bao giờ đuợc như thế này nếu như không có sự hiện diện của con người lúc nào cũng ung dung mà ân cần chăm chút ấy.
- Thời gian gần đây nhiều việc quá - Peter trả lời - Họ đang chờ cô đấy. Nếu cô muốn thay đồ thì chờ tôi vài giây, tôi để chìa khóa phòng thay đồ của cô đây đây thôi …
Ông bắt đầu lục trong ngăn kéo bàn gác và thì thầm:
- Nhiều thứ quá. Xem nào, tôi để nó ở đâu rồi nhỉ?
- Không kịp đâu, Zée - Zofia vừa nói vừa bước vội về phía cửa kiểm soát an ninh.
Cánh cửa kính quay 1 vòng. Zofia bước về phía thang máy bên trái, Peter gọi cô lại, đưa tay chỉ vào khoang khẩn cấp ở chính giữa, thang máy này chạy thẳng một mạch lên tầng chót.
- Ông chắc không? - Cô ngạc nhiên hỏi
Pierre gật đầu trong khi hai cánh cửa mở ra, và 1 hồi chuông run glên dội vào tường đá hoa. Zofia đứng sững vài giây vì kinh ngạc.
- Khẩn trương lên, và chúc 1 ngày tốt lành. - ông nói với cô và nở 1 nụ cười đầy thiện cảm.
Hai cánh cửa đóng lại che khuất bóng cô, và thang máy chạy thẳng lên tần trên cùng của trụ sở CIA.
Trong cây cột phía đối diện của Tòa Tháp, đèn nê-ông trong thang máy cũ kỹ nổ lách cách và ánh sáng chập chờn mất vài giây đồng hồ. Lucas chỉnh lại cà-vạt và phủi qua ve áo vét. Các cánh cửa song sắt vừa mở ra.
Một gã đàn ông mặt bộ quần áo giống hệt như của Lucas lập tức ra đón hắn. Không mở miệng nói 1 lời, gã lạnh lùng chỉ dãy ghế dọc hành lang chờ rồi quay lại ngồi sau bàn làm việc, Một con chó ngao gác cửa xích dưới chân gã đang ngủ liền hé 1 bên mắt, thè lưỡi liếm mép rồi lại nhắm mắt, một dòng dãi nhểu xuống tấm thảm đen.
Cô tiếp tân dẫn Zofia về phía chiếc tràng kỷ dãy trong cùng. Cô gợi ý cho ZOfia chọn một trong những cuốn tạp chí được bày trên chiếc bàn thấp. Trước khi quay trở về quầy trực, cô nó với Zofia chỉ 1 lát nữa sẽ có người đến tìm cô.
Cùng lúc đó, Lucas gập quyển tạp chí lại và nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần giữa trưa. Hắn gỡ đồng hồ ra đeo úp mặt đồn ghồ xuống cổ tay để khỏi quên chỉnh lại giờ khi ra khỏi đây. Đôi khi tại "Văn phòng" thời gian ngừng lai, mà Lucas thì không thể chịu đuợc cái thói không đúng giờ.*
Zofia nhận ra Micheal ngay khi ông hiện ra ở đầu hành lang, nét mặt cô lập tức sáng lên. Mái tóc hoa râm lúc nào cũng hơi rối, chân tay khuỳn khoàng khiến người ông như dài ra và âm điệu xứ Ecốt vô cùng quyến rũ (một số người cho rằng ông đã bắt chước giọng Sir Sean Connery mà ông không bỏ qua 1 bộ phim nào) đem lại cho ông mang 1 dáng vẻ khiến tuổi tác không hề làm phai mờ đi nét lịch lãm. Zofia rất thích cái cách cha đỡ đầu của cô kéo dài âm chữ s, nhưng cô thích hơn cả là khi ông cười khiến dưới cằm ông xuất hiện 1 lúm đồng tiền. Từ khi cô gia nhập Trung tâm, Micheal đã là cha đỡ đầu của cô, mợt hình mẫu vĩnh cửu đối với cô. Theo thời gian cô leo dần lên những thứ bậc cao hơn, ông đã dõi theo từng bước cô đi và luôn thu xếp để không có bất cứ khiếm khuyết nào xuất hiện trong hồ sơ của cô. Nhờ những bài học kiên trì và sự tận tâm, ông vẫn luôn phát huy được những phẩm chất quý giá của cô gái đuợc ông che chở. Tấm lòng rộng lượng hiếm có, cách cư xử chừng mực, sự linh lợi torng một tâm hồn chân thành đã khiến đồng nghiệp sẵn sàng bỏ qua những lời đối đáp sắc sảo của Zofia. Còn về cách ăn mặc đôi khi kỳ quặc của cô … thì ở đây ai cũng biết từ lâu, rằng áo xống không làm nên thầy tu.
Micheal lúc nào cũng ủng hộ Zofia vì ông đã nhận ra đuợc ở cô, ngay từ lúc cô mới đuợc nhận vào, những đặc tính của một đội viên tinh nhuệ, và ông vẫn luôn tìm cách che giấu để cô không hề biết gì về điều đó. Chẳng ai dám phản đối nhận định của ông: ông vốn nổi tiếng về uy quyền tự nhiên, sự thông thái và tận tụy của mình. Từ xưa tới nay, Michael vẫn là nhân vật số 2 của Trung tâm, là cánh tay phải của Ông chủ mà ở trẹn này ai ai cũng quen gọi là Đức ông.
Kẹp 1 tập hồ sơ dưới cánh tay, Micheal đi qua chỗ Zofia, Cô đứng dậy ôm hôn ông.
- Thật hạnh phúc khi được gặp cha. Có phải cha cho gọi con không?
- Phải, mà cũng không hẳn như vậy, cứ ngồi đây - Micheal nói - cha sẽ quay lại tìm con ngay.
Ông có vẻ hơi căng thẳng, điệu bộ chẳng giống ngày thường chút nào.
- Xảy ra chuyện gì thế cha?
- Bây giờ thì chưa được, cha sẽ giải thích với con sau, giờ thì con nhổ ngay cái viên kẹo đang nhai trong miệng ra truớc khi…
Cô tiếp tân không để cho ông kịp nói hết câu, có người đang chờ ông. Ông bước vội trong hành lang và quay lại nhìn cô vẻ trấn an. Qua bức vách ngăn, ông đã nghe đựơc những mẩu đối thoại đang mỗi lúc 1 trở nên kích động phát ra từ văn phòng lớn.
- Ồ không, Paris không được. Ở đó suốt ngày đình công… như thế thì dễ dàng cho các người quá, các buổi biểu tình gần như diễn ra hàng ngày… thôi đừng kèo nhèo nữa … chuyện đã như thế từ hồi nào tới giờ rồi, ta không nghĩ là ngày mai chúng sẽ dừng biểu tình để làm chúng ta vừa lòng đâu.
Một khoảng lặng ngắn ngủi cắt ngang như động viên Michael đưa tay chuẩn bị gõ cửa, song ông vội dừng lại khi nghe tiếng Đức Ông lại vang lên còn to hơn trước.
- Cả châu Á và châu Âu cũng không được.
Michael uốn cong ngón tay trỏ, song bàn tay ông chững lại cách cánh cửa vài phân vì tiếng nói trong phòng lại cất lên, lần này vọng ra tới tạn hành lang.
- Bang Texas càng không đuợc. Nếu thế thì sao người không thử luôn cả Alabama đi.
Ông lại đưa tay lên chực gõ cửa lần nữa, song cũng không thành công, tuy nhiên lần này giọng nói đã có vẻ dịu xuống.
- Thế thì ngươi nghĩ thế nào nếu ở ngay đây? Dù sao thì đó cũng không phải là 1 ý tưởng tồi … như vậy chúng ta tránh được những chuyến đi lại vô ích, hơn nữa từ bao lâu nay ta và ngươi vẫn tranh nhau mảnh đất này. Nếu vậy thì chọn luôn San Francisco đi.
Sự yên lặng cho thấy thời điểm thích hợp đã đến. Zofia rụt rè mỉm cười với Michael khi ông bước chân vào phòng làm việc của Đức ông. Cánh cửa đóng lại đằng sau lưng ông, Zofia quay lại chỗ cô tiếp tân.
- Đức ông là người nóng nảy lắm phải không?
- Phải, từ ngày đầu tiên khi mặt trời mọc lên ở phương Tây - cô ta hờ hững đáp.
- Vì sao vậy?
- Tôi được nghe rất nhiều chuyện ở đây, song tôi cũng chẳng thể biết hết mọi bí ẩn liên quan tới Đức ông… hơn nữa cô cũng biết luật lệ ở đây rồi đấy, tôi không được phép nói gì cả, tôi không muốn mất chỗ làm.
Phải cố gắng lắm cô mới có thể giữ miệng song chỉ một phút sau, cô lại tiếp lời.
- Bí mật nhé, chỉ cô và tôi biết thôi đấy, tôi dám chắc với cô rằng chẳng phải chỉ một mình Đức ông tỏ ra căng thẳng thôi đâu. Raphail và Gabriel đã làm việc suốt cả đêm phương Tây. Micheal đã tới nhập hội với họ khi hoàng hôn phương Đông vừa buông xuống, chắc chắn phảicó chuyện quan trọng ghê lắm
Zofia cảm thấy rất thích thú với những từ ngữ khác thườgn được dùng trong Trung tâm. Nhưng làm sao có thể tính thời gian bằng giờ ở đây được, khi mà mỗi múi giờ tên trái đất lại khớp với 1 khung giờ riêng. Lần đầu tiên khi Zofia tỏ vẻ châm biếm khi đề cập đến vấn đề này, Micheal đã nhắc nhở cô răng chỉ riêng việc các hoạt động của Trung tâm luôn trải rộng khắp toàn cầu, cộng với sự đa dạng về ngôn ngữ của những nhân viên làm việc ở đây, đã là nguyên nhân chính đáng để lý giải vấn đề đó. Chẳng hạn theo lệ, không được phép sử dụng các con số để phân biệt những nhân viên đặc nhiệm. Đức ông đã đích than lựa chọn những thành viên đầu tiên phụ việc cho ông và đặt tên cho họ, rồi truyền thống đó được tiếp tục duy trì… Tóm lại, một vài quy tắc rất đơn giản, khác xa những ý tưởng được định ra trên mặt đất, đã tạo thuận lợi rất nhiều cho việc phối hợp hoạt động cũng như phân thứ bậc trong CIA.
Từ xưa tới giờ, người ta vẫn phân biệt các thiên thần nhờ vào tên của họ. Bởi lẽ trong căn nhà của Chúa mọi việc vẫn diễn ra như vậy từ thuở xa xưa tới giờ, và người ta vẫn gọi nơi này là CENTRALE DE L’INTELLIGENCE DES ANGLE ( cục tình báo của các thiên thần)
Đức ông hết đi dọc lại đi ngang trong căn phòng, hai tay chắp sau lưng, vẻ lo nghĩ. Thỉnh thoảng, Người dừng lại nhìn qua những cửa sổ lớn của căn phòng. Phía dưới, những thảm mây dày che kín khiến không thể nào nhìn thấy nổi một chút gì mặt đất. Không gian mênh mông màu xanh da trời bao bọc quanh những khung cửa dài rộng không giới hạn. Người ném cái nhìn giận dữ về phía bàn họp nằm dọc chiều dài căn phòng. Mặt bàn quá khổ kéo dài đến tận bức vách ngăn với phòng làm việc kế bên. Quay về bàn làm việc, Đức ông đẩy một đống hồ sơ ra xa. Mọi cử chỉ của Người đều bộc lộ rõ sự sốt ruột mà Người đang gắng sức kìm chế.
- Già rồi! Tất cả đầu cũ rích cả rồi! Ông có muốn biết ta nghĩ gì không? Tất cả các ứng cử viên này đều đã quá nhiều tuổi! Làm sao chúng ta có thể thắng được bây giờ?
Micheal vẫn đứng gần cửa và tiến vài mét về phía trước.
- Tất cả nhân viên của chúng ta đều được tuyển chọn bởi ban cố vấn…
- Lại nói đến Ban Cố Vấn, thật là hết ý kiến! Họ lúc nào cũng lải nhải những điều cũ rích, cà Ban Cố Vấn cũng già rồi! Thời trẻ, họ có đầy những ý tưởng hay để cải thiện thế giới. Giờ thì họ gần như cam chịu rồi!
- Nhưng những phẩm chất của họ thì không bao giờ bị mai một, thưa Đức Ông.
- Ta không phê phán họ, nhưng hãy thử nhìn hoàn cảnh của chúng ta bây giờ xem!
Giọng Người vang lên dội trời xanh, khiến các vách tường quanh căn phòng rung lên. Micheal vô cùng khiếp sợ những cơn giận của Người. Đức ông rất hiếm khi giận, song mỗi lần Người lên cơn giận thì hậu quả thật khủng khiếp. Chỉ cần nhìn qua cửa sổ xem thời tiết bên ngoài là có thể đoán được tâm trạng lúc này của Người.
- Những giải pháp của ban cố vấn trong thời gian gần đây có thực sự giúp cho nhân loại tiến lên không? – Đức ông tiếp tục – Thật sự chẳng có gì đáng để ăn mừng cả, đúng không? Chẳng mấy chốc, sẽ chẳng còn cáhc nào để gây ảnh hưởng tới cả nhịp đập cánh của một con bướm đang bay…cả Hắn lẫn Ta đều bó tay, - Người nói và vung tay chỉ về bức tường nắm ở cuối phòng. – Nếu như các thành viên lỗi lạc của phe ta tỏ ra thức thời hơn một chút, thì Ta sẽ chẳng bao giờ phải chấp nhận một cuộc thách đấu phi lý như vậy cả! Nhưng giờ thì Ta đã trót đánh cuộc rồi, vì vậy chúng ta phải có cái gì đó mới mẻ, độc đáo, xuất sắc, và nhất là phải sáng tạo! Một cuộc chạy đua mới bắt đầu mà vấn đề này sẽ can hệ tới toàn bộ Trung tâm này đây, quỷ thật!
Ngay lúc ấy, có ai đó gõ ba tiếng vào tấm vách ngăn, Đức ông khó chịu nhìn về phía đó rồi ngồi vào một đầu bàn. Người nhìn Micheal vẻ tinh quái.
- Hãy đưa cho Ta xem ông giấu gì dưới nách thế kia!
Lúng túng, viên trợ lý trung thành tiến lại gần và đặt trước mặt Người một tập hồ sơ kẹp trong lớp bìa cứng. Đức ông mở lớp bìa bọc và lật những trang đầu tiên ra xem, mắt Người sang lên, những nếp nhăn trên trán để lộ rõ sự quan tâm mỗi lúc một lớn dần theo những trang giấy. Người lật sang trang cuối cùng và chăm chú quan sát từng tấm ảnh chụp kèm theo tập hồ sơ.
Với mái tóc vàng trên một lối đi của khu nghĩa trang cổ tại Praha, tóc nâu khi đang chạy dọc bờ kênh ở Saint-Peterbourg, tóc hung khi chăm chú nhìn tháp Eiffel, tóc ngắn ở Rabat, tóc dài xõa tung trong gió ở Roma, tóc xoăn trên quảng trường Châu Âu ở Madrid, tóc vàng hổ phách trong một ngõ nhỏ ở Tanger, cô gái trong ảnh lúc nào trông cũng tươi tắn. Dù chụp thẳng hay chụp nghiêng, khuôn mặt cô luôn toát ra một vẻ đẹp thiên thần. Băn khoăn, Đức ông chỉ vào một tấm ảnh duy nhất trong đó Zofia để lộ bờ vai: một chi tiết nhỏ đã thu hút sự chú ý của Người.
- Đó chỉ là một hình vẻ nhỏ, - Micheal vội vàng nói và đan các ngón tay vào nhau. – Chỉ một đôi cánh bé xíu, một cách làm đỏm, một hình xăm…có thể hơi hiện đại quá chăng? Nhưng chúng ta có thể xóa nó đi được!
- Tất nhiên Ta nhìn thấy đó là một đôi cánh - Đức ông làu bàu – Cô ta đâu, khi nào Ta có thể gặp cô ta?
- Cô ấy đang chờ ở bên ngoài…
- Vậy thì gọi cô ta vào đây!
Micheal bước ra khỏi phòng và đi tìm Zofia. Trên đường quay lại, ông nhồi cho cô một loạt những yêu cầu, Zofia sẽ được gặp Đấng Tối cao và đây là một sự kiện đặc biệt đến nỗi chính bản thân cha đở đầu của cô còn cảm thấy sợ cho cô… vì vậy Zofia cần phải biết kiền chế sự sợ hãi của mình trong suốt buổi gặp. Cô chỉ được phép nghe, trừ khi Đức ông đắt một câu hỏi mà không nối tiếp ngay bằng một câu trả lời. Tuyệt đối không được phép nhìn thẳng vào mắt Người. Micheal lấy hơi và nói tiếp:
- Con buộc ngay tóc lại và thẳng người lên. Còn một điều nữa, nếu như con phải nói, thì phải nhớ kết thúc mỗi câu nói của mình bằng Thưa Đức ông…
Micheal nhìn kĩ Zofia và mỉm cười.
- …Mà thôi, quên những gì cha vừa nói đi, hãy là chính bản thân con! Dù sao thì đó cũng là điều mà Người thích nhất. Chính vì vậy mà cha đã đề cử con, và chắc chắn cũng chính vì vậy mà Người đã chọn con! Cha mệt mỏi quá rồi, tất cả những chuyện này đều không còn thích hợp với tuổi của cha nữa.
- Được chọn để làm gì ạ?
- Con sẽ biết ngay thôi, nào, hãy hít một hơi rồi vào đi, hôm nay là một ngày trọng đại đối với con…và con hãy nhổ ngay cái kẹo cao su trong miệng ra cho cha!
Zofia không thể không nghe lời.
Với khuôn mặt như tượng tạc, đôi bàn tay tuyệt đẹp, dáng người tầm thước, giọng nói trầm ấm, trông Chúa trời còn ấn tượng hơn tất cả những gì cô có thể tưởng tượng ra. Cô kín đáo đẩy miếng kẹo cao su xuống dưới lưỡi và cảm thấy một luồng hơi lạnh không thể nào tả nổi đang chạy dọc sống lưng. Đức ông cho phép cô ngồi xuống. Theo như lời cha đỡ đầu của cô (Người dã biết cô gọi Micheal như vậy) thì cô là một trong những thành viên xuất sắc nhất trong ngôi nhà của Chúa. Người sắp giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng bậc nhất kể từ khi lập Trung tâm tới nay. Người nhìn cô, cô lập tức cuối thấp đầu.
- Micheal sẽ đưa tài liệu cho con và sẽ truyền đạt cho con những yêu cầu cần thiết để hoàn thành tốt những công việc mà con sẽ là người chịu trách nhiệm duy nhất…
Cô không được phép sai lầm và thời gian có hạn…Cô chỉ có bảy ngày để hoàn thành nhiệm vụ.
- …Hãy phát huy trí tưởng tượng, chứng tỏ khả năng, xem ra thì con có rất nhiều tài năng, ta biết thế. Phải tuyệt đối kín đáo, con là người làm việc rất hiệu quả, ta biết cả điều đó nữa.
Người nói rất rõ ràng, chưa bao giờ có một nhiệm vụ nào ảnh hưởng quan trọng tới Trung tâm như lần này. Chính bản thân Người cũng không thể ý thức nổi vì sao Người lại để bị lôi kéo vào một cuộc thách thức khó tin đến vậy.
- …Không, Ta nghĩ là Ta biết tại sao! – Người nói thêm.
Vì tầm quan trọng của vấn đề, cô sẽ chỉ liên lạc với Micheal, và trong trường hợp tối cần thiết hoặc khi không thể liên hệ được với ông, thì cô phải trao đổi thẳng với chính Đức ông. Điều mà Đức ông sắp nói cho cô nghe sẽ không bao giờ được để lọt khỏi đây. Người mở ngăn kéo bàn và bày ra trước mặt cô một tờ giấy viết tay có hai chữ ký đặt cạnh nhau. Nội dung viết trong tờ giấy mô tả rõ nhiệm vụ đặc biệt đang chờ cô:
Hai thế lực tối cao thống trị thế giới đã không ngừng đối đầu nhau kể từ thời xa xưa. Vì cả hai thế lực đều chưa từng thành công trong việc chi phối hoàn toàn số phận của nhân loại, mỗi bên đều nhận ra rằng mình đã bị cản trở bởi đối phương trong sứ mạng biến đổi thế giới theo cách mà mình cho là mỹ mãn nhất…
Đức ông cắt ngang trong khi Zofia đang đọc và bình luận:
- Kể từ ngày bị táo mắc ngang cổ họng, Lucifer đã bắt đầu chống lại việc Ta trao Trái đất cho con người. Lão đã không ngừng muốn chứng tỏ cho Ta thấy con người do Ta sáng tạo ra không xứng đáng với điều đó.
Người ra hiệu cho Zofia tiếp tục và Zofia lại cầm tờ giấy lên:
- Mọi phân tích về chính trị, kinh tế, tự nhiên đều cho thấy rằng Trái đất đang ngày càng tiến gần đến địa ngục.
Micheal giải thích với Zofia rằng Ban cố vấn đã phản đối kết luận ấu trĩ của Lucifer khi cho rằng hoàn cảnh hiện tai là hệ quả của sự đối đầu thường xuyên giữa hai thế lực, gây cản trở đối với sự bộc lộ bản chất đích thật của con người.
Vẫn còn quá sớm để phát biểu ý kiến, điều duy nhất có thể chắc chắn là trái đất dường như không còn quay tròn nữa. Zofia đọc tiếp:
Khái niệm về nhân loại phân ra rõ rệt tùy theo quan điểm của từng bên. Sau nhiều đợt tranh cãi dai dẳng, chúng ta quyết định chấp nhận ý kiến cho rằng sự đăng quang của thiên niên kỷ thứ ba s4 phải là sự bắt đầu của một kỷ nguyên mới trong đó hoàn toàn không có sự đối kháng giữa hai thế lực. Từ bắc đến nam, từ tây sang đông, đã đến lúc phải thay thế sự chung sống gượng ép giữa hai thế lực bằng một phương thức vận hành hiệu quả hơn…
- Không thể nào tiếp tục như vậy được nữa, - Đức ông nói tiếp.
Zofia quan sát những cử chỉ chậm rãi của đôi tay Người vung tay theo từng lời nói.
- Thế kỷ XX đã quá kinh khủng rồi. Hơn nữa, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, thì cuối cùng chúng ta sẽ mất hết quyền kiểm soát. Cả Lão lẫn Ta. Thật không thể nhân nhượng được, điều này có can hệ tới uy tín của chúng ta. Trong vũ trụ đâu phải chỉ có Trái đất, tất cả đều đang nhìn vào Ta. Các vùng đất thánh lúc nào cũng đầy rẫy nỗi hoài nghi, mà người ta ngày càng khó tìm thấy ở đó những câu trả lời…
Micheal bối rối nhìn thẳng lên trần nhà, ông khẽ hắng giọng, Đức ông yêu cầu Zofia đọc tiếp.
…Để chứng thực quyền hợp pháp của thế lực xứng đáng được trị vì trên mặt đất trong thiên niên kỷ tới, hai bên đã quyết định cùng tham gia một cuộc so tài cuối cùng, với các điều khoảng được ấn định như sau:
Trong thời gian bảy ngày, mỗi bên sẽ chọn ra một người được coi là đắc lực nhất trong số các thành viên của mình. Người nào thành công hơn trong việc dẫn dắt nhân loại hướng về cái tốt hoặc cái xấu sẽ mang lại thắng lợi cho phe của mình và khởi đầu cho sự hợp nhất giữa hai phe. Quyền thống trị thế giới mới sẽ thuộc về phe thắng cuộc.
Tờ giấy đã được ký nhận bởi bàn tay của Chúa và bàn tay của Quỷ.
Zofia chậm rãi ngước lên. Cô muốn đọc lại toàn bộ từ đầu, để hiểu rõ ngọn nguồn bản văn tự mà cô cầm trong tay.
- Đúng là cuộc đánh cược này rất phi lý - Đức ông nói, hơi lung túng. – Nhưng giờ thì đã trót mất rồi.
Cô lại cầm cuộn giấy lên. Đức ông hiểu nỗi kinh ngạc hiện ra trong đôi mắt cô.
- Cứ coi như đây là phần mở đầu cho di chúc của Ta. Ngay cả Ta cũng già đi rồi. Đây đúng là lần đầu tiên ta cảm thấy nóng ruột, vậy nên hãy làm sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, - Người nói thêm và nhìn ra cửa sổ - đừng quên chuyện hệ trọng đến mức nào… Hệ trọng thì từ trước đến nay vẫn thế rồi và đây là lần nhân nhượng đầu tiên của Ta.
Micheal ra hiệu cho Zofia, đã đến lúc phải đứng dậy và ra khỏi phòng. Cô tuân lệnh ngay lập tức. Ra đến cửa, cô không thể kìm được ý muốn quay người lại.
- Thưa Đức ông?
Micheal nín thở, Chúa Trời quay đầu lại phía cô, khuôn mặt Zofia sáng lên.
-Xin cảm ơn, - cô nói.
Chúa mỉm cười.
- Bảy ngày cho mãi mãi…Ta tin ở con.
Người nhìn theo cô bước ra khỏi phòng.
Ra tới hành lang, Micheal vừa kịp lấy lại hơi thì nghe một giọng trầm trầm gọi ông. Ông bỏ mặc Zofia vàquay lại gian phòng lớn. Đức ông nhíu mày.
- Mẩu cao su mà cô ấy dính dưới bàn của Ta có mùi dâu tây, đúng không?
- Đúng là mùi dâu tây, thưa Đức ông, - Micheal đáp.
- Điều cuối cùng, sau khi cô ấy hàon thành nhiệm vụ, Ta sẽ rất cảm kích nếu con có thể xóa cái hình vẽ nhỏ trên vai cô ấy đi trước khi tất cả mọi người ở đây đều bắt chước. Chẳng bao giờ có thể cấm mọi người chạy theo mốt.
- Tất nhiên, thưa Đức ông.
- Còn một câu hỏi nữa: Làm sao ông biết được ta sẽ chọn cô ấy?
- Bởi con đã làm việc cho Người hai nghìn năm nay, thưa Đức ông!
Micheal khép cửa lại sau lưng. Khi chỉ còn lại một mình, Đức ông ngồi vào chiếc bàn dài và nhìn thẳng vào bức vách ngăn đối diện. Người hắng giọng rồi dõng dạc tuyên bố:
- Phía Ta sẵn sang rồi!
- Phía Ta cũng vậy!- giọng Lucifer ranh mãnh trả lời.
Zofia ngồi chờ trong một căn phòng nhỏ. Micheal bước vào và tiến về phía cửa sổ. Phía trên họ, bầu trời sáng dần, một vài ngọn đồi ló lên khỏi tầng mây.
- Khẩn trương lên, chúng ta không có nhiều thời gian, cha cần chuẩn bị cho con.
Họ ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn nhỏ kê trong hốc tường. Zofia thổ lộ nổi lo lắng của cô với Micheal.
- Con sẽ phải bắt đầu nhiệm vụ này như thế nào đây, thưa cha?
- Con sẽ xuất phát trong điều kiện có đôi chút bất lợi, Zofia của cha ạ. Hãy nhìn thẳng vào vấn đề, cái xấu đã lan khắp thế giới và cũng khó có thể nhận thấy được. Con sẽ ở thế tự vệ, trong khi đối thủ của con đứng ở thế tấn công. Vì vậy trước tiên phải xác định được những thế lực liên minh mà hắn sẽ dung để đối phó với con. Hãy tìm ra nơi hắn định hoạt động. Để cho hắn hành động trước và hãy chống lại những dự định của hắn bằng tất cả sức lực của con. Chỉ khi nào đã vô hiệu hóa được hắn con mới có cơ may thực hiện một ý đồ lớn. Thế mạnh duy nhất của con là am hiểu địa hình. Họ đã chọn San Francisco làm nơi thi thố…đúng là một điều may mắn ngẫu nhiên.
Vừa đung đưa người trên ghế, Lucas vừa kết thúc đọc một văn bản giống y như vậy dưới con mắt chăm chú của Chủ Tịch. Mặc dù tất cả rèm cửa đều đã được kéo xuống, Lucas vẫn không gỡ cặp kính mát dày đang đeo ra. Tấ cả những người than với hắn đều biết rằng chỉ cần một chút ánh sáng thôi cũng khiến mắt hắn bị kích thích, trước kia hắn đã có lần bị ánh sáng quá chói lòa làm đôi mắt bị tổn thương.
Ngồi giữa đám thành viên Ban Cố vấn xung quanh một chiếc bàn dài quá khổ( nó kéo dài cho tới tận bức vách ngăn với căn phòng làm việc rộng mênh mông kế bên), Chủ Tịch đang tuyên bố với các thành viên Ban Cố vấn rằng buổi họp kết thúc. Dưới sự thúc của giám đốc truyền thông tên Blaise, những người tham dự đi ra ngoài qua cánh cửa duy nhất. Vẫn ngồi trên ghế, Chủ Tịch vẫy tay ra hiệu cho Lucas tới bên cạnh. Bằng một cử chỉ nữa, lão ra hiệu cho hắn cúi xuống thật gần và thì thầm vào tai hắn điều gì đó mà không một người nào khác nghe được. Khi ra khỏi phòng, Lucas thấy Blaise chạy tới và đi cùng hắn cho tới tận thang máy.
Trên đường, gã này đưa cho hắn một số hộ chiếu, tiền mặt các nước, một chùm với nhiều chìa khóa ô tô, và chìa ra một thẻ thanh toán có màu bạc và huơ huơ trước mũi hắn.
- Hãy cẩn thận với các khoản chi tiêu, đừng có quá lạm dụng!
Bằng cử chỉ nhanh như cắt và khá bực bội, Lucas giật lấy miếng nhựa cứng hình chữ nhật và tảng lờ không bắt cái bàn tay mũm mĩm nhất Trung tâm. Đã quen với việc ấy, Blaise chùi mu bàn tay vào quần và vụng về nhét hai tay vào túi. Che giấu là một trong những biệt tài lớn nhất của con người đã leo được lên tới tận vị trí này, không phải nhờ khả năng, mà nhờ vào tất cả những gì them vọng trèo cao có thể trông cậy ở thói giảo hoạt và giả dối. Blaise chúc mừng Lucas và nói rằng gã đã đánh cược bằng cả trọng lượng của gã (một cách nói giảm, nếu trông vào tạng người gã) để tiến cử hắn. Lucas không hề tin một tẹo nào vào lời lẽ của gã: trong mắt hắn Blaise chỉ là một kẽ bất tài, được giao phụ trách mảng thông tin nội bộ chẳng qua nhờ có quan hệ họ hàng.
Lucas thậm chí còn chẳng buồn đụng tới ngón tay của Blaise trong khi hứa sẽ thường xuyên báo cáo cho gã về tiến độ công việc. Trong nội các trung tâm nơi hắn làm việc, phỉnh phờ là cách chắc chắn nhất mà các giám đốc thường sử dụng để đảm bảo quyền lực của mình. Để làm vui lòng Chủ Tịch, họ sẵn sàng lừa dối nhau. Gã giám đốc phụ trách thông tin nội bộ năn nỉ Lucas tiết lộ cho gã biết điều Chủ Tịch đã nói thầm vào tai hắn. Hắn nhìn gã khinh bỉ và bỏ đi.
Zofia hôn tay cha đỡ đầu và hứa sẽ không làm ông thất vọng. Cô ngỏ ý muốn tâm sự với ông một điều bí mật. Ông gật đầu đồng ý. Cô ngập ngừng và nói với ông rằng Đức ông có một đôi mắt thật lạ lùng, chưa bao giờ cô nhìn thấy một đôi mắt nào xanh như vậy.
- Thỉnh thoảng đôi mắt Người cũng đổi màu, nhưng con tuyệt đối không được kể cho bất cứ ai nghe về những gì con đã thấy.
Cô hứa với ông và đi ra hành lang. Ông tiễn cô đến tận thang máy. Trước khi cửa thang máy khép lại, ông thân mật nói thầm với cô:
- Người đã nhận xét rằng con rất duyên dáng.
Zofia đỏ mặt. Micheal làm ra vẻ không trông thấy.
- Đối với họ, có thể đây chỉ là một lần ganh đấu mới; song đối với chúng ta là cả vấn đề sống còn. Vì vậy tất cả mọi người đều trông cậy vào con.
vài giây sau, cô băng ngang qua sảnh lớn. Pierre liếc về phía màn hình kiểm soát, bên ngoài không có ai. Cánh cửa lại trượt sang một bên tường và Zofia có thể bước ra phố.