Chương Hào bị Băng Ly kiếm ý trực tiếp bổ thành hai nửa.
Lúc này Tả Mạc nhịn không nổi nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi!
Băng Ly kiếm ý kinh thế hãi tục này thực ra không phải do hắn trực tiếp thi triển ra mà hắn lợi dụng kiếm mang tổ thành kiếm trận trong Vô Không kỳ bắt chước thành. Kiếm ý bắt chước tuy không tinh thuần lắm, nhưng độ cường hoành lăng lệ lại viễn siêu cực hạn mà bản thân Tả Mạc có thể thi triển. Kiếm mang trong Vô Không kỳ xuất từ cao thủ Kim Đan, quả nhiên uy lực phi phàm.
Chương Hào đối mặt một kiếm này như nỏ mạnh hết đà, không thể làm nổi phản ứng gì.
Tả Mạc lau vết máu bên mép, toàn thân mệt mỏi muốn chết, dưới tình trạng thụ thương còn phát động kiếm trận, đây đã là cực hạn mà hắn có được.
Hắn nhếch mép, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng.
Ngưng Mạch thì đã sao? Đấu với anh đây, chỉ có chết!
Liếc mắt nhìn thi thể dưới đất, hắn thầm suy nghĩ, hay là giấu tạm nó vào trong giới chỉ. Trên thân thằng này chỉ sợ không thiếu đồ tốt, đáng tiếc hiện giờ không phải là lúc vơ vét, Tả Mạc tiếc nuối mơ tưởng.
Giờ là lúc phải giải quyết quang cầu cái đã!
Kiếm mang của Chương Hào cùng Dương Sát Cang lôi không ngờ dung hợp lại thành một quang cầu, hắn trợn mắt há mồm, nghĩ trăm điều mà không cách nào giải thích được. Có điều, hắn không có nhiều thời gian để mà ngẫm nghĩ, thứ đồ chơi này nếu mà nổ tung chỉ sợ nguyên một nửa Hoang Mộc tiều sẽ bị san thành bình địa.
Quang cầu phảng phất như một mặt trời nhỏ, Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng linh lực khủng bố ẩn chứa trong đó.
Trái tim bé nhỏ của hắn đập thình thịch, không để ý tới những thứ khác được nữa, vội vàng hỏi: “Bồ, thứ này giờ phải làm sao?”
“Chạy!” Bồ Yêu trả lời không chút lằng nhằng, hắn cũng đành bất lực, cảm khái nói: “Hiện giờ thật yếu, ngay cả thứ đồ chơi nhỏ bé thế này cũng đối phó không nổi.” Giữa câu nói như có một tiếng thở dài.
Ngay cả Bồ yêu cũng làm không nổi…
Trong lòng Tả Mạc hơi lạnh đi, miệng khổ sở nói: “Ngươi không phải Thiên yêu sao?”
Bồ yêu cười lạnh: “Biện pháp không phải không có, nhưng có thể cho ngươi dùng thì không.”
Tả Mạc ngơ người, chẳng lẽ thật sự phải chạy?
Giữa biển nước mênh mông thế này, chạy đi đâu đây? Cho dù hắn vừa giết chết Chương Hào song đối phương vẫn còn bốn tên tu giả Ngưng Mạch kỳ, mình tuyệt đối không cách nào chạy thoát khỏi biển nước này.
Không được, nhất định phải có cách… Nhất định phải có cách!
Tả Mạc liều mạng nhắc nhở bản thân.
“Mặt trời nhỏ” trước mặt khe khẽ rung động, chỉ riêng chấn động tỏa ra đã khiến người ta sợ hãi, càng ở gần, Tả Mạc càng cảm thấy tim mình đập mạnh.
Bên trong chứa đầy linh lực hỗn loạn, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Thật là lãng phí linh lực! Tả Mạc rất xem thường hành vi của tên bại gia Chương Hào, suy nghĩ vốn có vài phần không thông suốt lúc này lại đột nhiên như một tia chớp lóe lên.
Linh lực!
Trong quang cầu này là linh lực và cương lôi!
Vậy không phải là một tinh thạch khổng lồ sao? Chỉ là tinh thạch này hơi nguy hiểm chút…
Hắn mở bừng đôi mắt, một suy nghĩ cực kỳ lớn mật thoáng hiện lên.
Mức độ chấn động của “mặt trời nhỏ” càng mạnh hơn so với lúc nãy, dường như nó càng lúc càng thêm không ổn định.
Trong lòng Tả Mạc cả kinh, thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, suy nghĩ vừa rồi trong đầu mặc dù lớn mật, nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho hắn nhìn thấy một chút hy vọng.
Trên tay hắn không ngừng xuất hiện các loại tài liệu, tốc độ được tăng lên tới cực hạn, hận không thể có thêm mấy đôi tay, liều mạng bố trí thêm phù trận.
Khuôn mặt đám người Ô Phong tặc vừa sợ vừa nghi, bọn chúng đều dừng bước lại.
Khí tức của lão đại hoàn toàn tan biến không thấy đâu nữa!
Sau va chạm kinh thiên động địa kia, khí tức của lão đại liền hoàn toàn tan biến không thấy đâu nữa.
Lão đại bị giết rồi?
Suy nghĩ hoang đường này như một con độc xà, từng chút từng chút cắn nuốt dũng khí còn sót lại trong lòng bọn họ.
Đại trận vẫn còn, nếu như lão đại thắng, phù trận nhất định sẽ bị phá đi. Khí tức của lão đại không thấy, đại trận bình yên vô sự…
Biết Chương Hào lâm vào đường cùng, phản ứng đầu tiên của những người khác là cứu viện. Còn biết Chương Hào bị giết chết, phản ứng đầu tiên của đám người là “chạy”!
Tả Mạc chỉ trong chớp mắt đã bố trí xong phù trận.
Hắn bố trí Tứ Chuyển hỏa trận, dùng quang cầu thay thế cho tinh thạch tạo ra Tứ Chuyển hỏa trận. Cách nghĩ này cực kỳ lớn mật, quang cầu vô cùng bất ổn, lúc nào cũng có thể nổ tung. Nhìn từ một góc độ nào đó, ý tưởng này quả quá mức hoang đường.
Không biết có phải do nguy hiểm kích thích hay không mà ngược lại suy nghĩ của Tả Mạc lại càng thêm bình tĩnh.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quét qua hỏa trận một lượt, không có sai sót! Hắn hít một hơi dài, ánh mắt lập tức nghiêm túc hẳn lên. Cánh tay phải vươn ra, lại bắt đầu vẽ giữa hư không.
“Tiểu Thiên Diệp Thủ” thức thứ hai “Sinh Diệp”!
Giữa hư không, một tấm bùa tỏa ánh sáng màu xanh lá thành hình, ngay sau đó chữ trên tấm phù tan vỡ, những tia sáng màu xanh lục vỡ ra nhập vào trong hỏa trận.
Ánh sáng xanh rơi xuống như những hạt giống nhỏ, nhanh chóng đâm chồi, nảy mầm, lớn dần lên.
Trong chớp mắt, cả hỏa trận đã được lấy đầy bởi những chiếc lá màu xanh lục, khiến người ta lấy làm lạ là quang cầu trước đó xao động không yên dường như lại đột nhiên ổn định hơn rất nhiều, không khiến người khác cảm thấy nguy hiểm nữa.
Đến lúc này Tả Mạc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm!
Hỏa trận ầm ầm vận chuyển!
Linh lực hỗn loạn trong quang cầu bị phiến lá hấp thu, liên tục được chuyển hóa thành linh lực ổn định.
Lau mồ hôi trên trán, vừa rồi hắn quá mức căng thẳng, khoảng cách gần thế này chỉ cần hơi không cẩn thận làm không tốt thì ngay cả tro hắn cũng không lưu lại nổi. Ngay cả Bồ yêu bình thường rất không an phận, lúc nỹ cũng không hề dám quấy nhiễu chút nào.
Lần đầu tiên đem “Tiểu Thiên Diệp Thủ” kết hợp cùng phù trận, xem kết quả hiện tại, bản thân đã thành công rồi!
Sau “Hư Thuận”, Tả Mạc liền học “Sinh diệp”. Trong mắt Tả mạc, “Sinh diệp” là một pháp quyết rác rưởi không có chỗ dùng, tác dụng duy nhất của nó là chuyển linh lực từ hỗn loạn thành ôn hoà.
Nếu có thể đem linh lực trong pháp quyết của đối phương chuyển thành ôn hoà, chẳng phải bằng với hóa giải công kích của đối phương sao, há chẳng phải là một pháp quyết mạnh mẽ sao? Đáng tiếc, chiêu “Sinh diệp” này chỉ có thể dùng ở những linh lực thuộc về thiên địa không có ai sở hữu. Linh lực trong quả cầu sáng đến từ Chương Hào, song Chương Hào đã chết, mối liên hệ giữa cả hai đã tan thành mây khói, trở thành linh lực vô chủ. Còn chiêu Dương Sát Cương lôi của Tả Mạc vốn lấy linh lực từ thiên địa.
Tả Mạc cũng không nghĩ tới, chiêu này hắn vốn cho là chiêu thức vô dụng nhất trong ba chiêu “Tiểu Thiên Diệp Thủ”, không ngờ lại cứu được mạng nhỏ của mình!
Tru sát cường địch, sống sót sau tai họa, thành công, vui sướng, sợ hãi…
Rất nhiều cảm tình đan xen cùng một chỗ, trăm loại tư vị xuất hiện trong đầu, cảm giác nói không nên lời.
Hỏa tuyến màu đỏ tươi đan chéo giữa không trung, hơi nóng nóng bỏng tỏa ra cuồn cuộn, trong đầu Tả Mạc đột nhiên máy động, lại có ý tưởng lạ.
Không bằng nhân cơ hội này đem Phạn Âm hoàn tiếp tục tôi luyện một phen? Phạn Âm hoàn chỉ thiếu một chút hỏa hậu, nếu có thể tôi luyện thành công, uy lực của đại trận tất sẽ tăng lên nhiều.
Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng màu cam xa xa, không biết là do giết được Chương Hào hay là đem “Tiểu Thiên Diệp Thủ” cùng phù trận kết hợp thành công, lòng tin của hắn tăng nhiều, giơ tay lên một cái, Phạm Âm hoàn liền bay vào trong hỏa trận.
Hỏa tuyến màu đỏ thắm như dã thú cuồng bạo, không ngừng liếm lên chiếc vòng đồng.
Tả Mạc thấy vậy không khỏi lắc đầu, ngọn lửa trong trận phẩm giai quá thấp, phẩm giai của Phạm Âm hoàn lại không thấp, muốn tôi luyện độ khó quá cao.
Đột nhiên nhớ tới Kim Ô hỏa trong tay, hắn lập tức vỗ đầu, có thứ đồ tốt như vậy mà không dùng, thật quá dốt!
Kim Ô hỏa là tinh phẩm trong hỏa diễm tứ phẩm, mà nó còn có một đặc tính cực tốt, là có thể dễ dàng tan vào trong các loại hỏa diễm khác. Giá tiền Kim Ô hỏa không thấp, song Tả Mạc nắm giữ cách luyện chế, tất nhiên sẽ không hẹp hòi.
Hắn một hơi ném chín hộp Linh Lung vào trong hỏa trận.
Quả nhiên, chín sợi Kim Ô hỏa nhập vào trong ngọn lửa, uy thế hỏa trận tăng mạnh, ngọn lửa màu đỏ thắm cũng nhiều hơn vài phần kim sắc, Phạm Âm hoàn vốn không chút động tĩnh cuối cùng cũng có dấu hiệu được tôi luyện.
Thứ còn lại chỉ là thời gian.
Tả Mạc nhìn kỹ một hồi, xác định không có vấn đề mới xoay người rời đi.
Nốc một đống lớn linh đan, linh lực trong cơ thể tràn đầy, chẳng qua giữa cảm giác đầy tràn đó Tả Mạc vẫn cảm thấy hư nhược do thân thể tổn thương nhiêm trọng. Dùng dược lực đè nén thương thế là biện pháp tương đối kiêng kỵ, song trong khi chiến đấu trước mắt còn chưa biết lúc nào mới kết thúc, mặc dù biết đối với thân thể có hại những cũng đành cắn răng làm vậy.
Tiểu tháp khống chế Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận cực kỳ tinh diệu, có điều, những kẻ ở trong trận cũng chẳng phải người thường.
Đến lúc này, tiểu tháp tạo thành tổn thương lớn nhất cho đối phương là nhân lúc Chương Hào cùng Tả Mạc đối chiến phát động sóng công kích, còn những lúc khác chiến quả ít hơn nhiều. Đặc biệt là bốn tên tu giả Ngưng Mạch kỳ còn lại, không một ai thụ thương.
Tả Mạc cùng tiểu tháp tâm ý tương liên, thế cục trong trận cũng sáng tỏ như ánh nến trong động.
Hắn đem mục tiêu nhắm vào Trâu Hàn, có tiểu tháp chỉ dẫn, hắn có thể dễ dàng tìm được vị trí của Trâu Hàn.
Toàn thân Trâu Hàn được ẩn vào trong một cái lồng bằng sương khói sặc sỡ khí độc, “Vi Không Tiễn” đánh trúng sương độc nhiều màu đó cũng chỉ như trâu đất xuống biển, không chút phản ứng.
Tả Mạc không dốt tới mức đến gần đám sương độc, vạn nhất không cẩn thận chạm phải, chỉ dựa vào Giải Độc đan nhị phẩm mà hắn luyện chế, so với việc đi tìm chết chẳng khác nhau là bao.
Nhưng mà, trong mắt người vừa mới xử lý Chương Hào như Tả Mạc thì tên gia hỏa chơi độc này thực lực rõ ràng thấp hơn Chương Hào rất nhiều.
Yên lặng mò tới cách Trâu Hàn không xa, trên tay Tả Mạc xuất hiện một viên Âm Hỏa Châu.
Bình thường trước giờ hắn không dám dùng Âm Hỏa châu, món đồ chơi này tuy uy lực khủng bố song một khi dùng liền đem tới phiền phức xa xa vượt quá phạm vi hắn có thể đối phó. Song trước mắt hắn hoàn toàn không phải bận tâm về vấn đề này, toàn bộ Hoang Mộc đảo được bao phủ bởi Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, người ngoài không nhìn được chút gì. Mà trong trận ảo ảnh trùng trùng, tiểu tháp âm hiểm đã lặng yên không chút tiếng động đem bọn họ ngăn cách rồi.
Tuyệt đối là thời cơ tốt để sử dụng Âm Hỏa châu.
Vốn hắn tính toán đánh lénh Chương Hào, nào biết Chương Hào phát hiện hắn tới gần, trận chiến dùng Âm Hỏa châu đầu tiên này chuyển sang người Trâu Hàn.
Trâu Hàn vẫn hồn nhiên không biết Tả mạc đã mò tới không xa, trong lòng hắn rất bất an.
Những người khác trong lòng còn do dự, nhưng hắn gần như dám khẳng định, lão đại tám chín phần mười đã chết rồi. Giữa nơi hoang dã này, hắn chỉ cảm thấy xung quanh lạnh ngắt, cho dù có khói độc bảo vệ hắn cũng không cách nào cảm nhận được chút ấm áp nào cả.
Điều duy nhất khiến hắn hơi an tâm là vầng trăng màu cam quỷ dị trên bầu trời kia đã ảm đạm đi nhiều, đại trận của đối phương hẳn không giữ được lâu.
Nhưng chỉ đến đấy thôi, hắn không thấy một bóng người nào.
Đột nhiên, thần sắc hắn hơi biến, lại tới rồi!
Đinh đinh đinh!
Ba đạo âm tiễn vô hình chui vào sương độc, cũng như trước, hắn khéo léo vận chuyển linh lực, sương độc lưu động quỷ dị, ba đạo âm tiễn liền biến thành hư vô.
Âm tiễn của đối phương phát động cực kỳ đột ngột, bất quá, sương độc của hắn vừa hay lại là pháp quyết khắc chế được nó.
Đinh đinh đinh!
Âm tiễn đột nhiên dày đặc như mưa bão, không dút dấu hiệu bắn về phía hắn!
Trâu Hàn không hề hoảng loạn, thần sắc trấn định, sương độc xung quanh chậm rãi lưu chuyển, âm tiễn tiến vào sương độc như chìm trong đầm lầy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Khuôn mặt âm lãnh của hắn hiện lên một nụ cười nhạt, thật vô dụng!
Đột nhiên, hắn đột nhiên cảm thấy, có một thứ gì đó nho nhỏ đụng vào sương độc, không phải âm tiễn.
Sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, hắn lập tức phản ứng lại, âm tiễn dày đặc kia nhất định là để yểm trợ cho thứ này!
Đáng chết!
Tầng ngoài cùng của sương độc bị nhuộm thành màu trắng bệch như xương khớp.
Khí lạnh thuận theo màu trắng đó, lan tràn với tốc độ kinh người, Trâu Hàn kinh hãi không kịp có phản ứng gì, hàn ý đã như một cơn gió thổi qua thân thể hắn, hắn đứng nguyên tại đó, toàn thân trắng bệch như tượng đá, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự sợ hãi.