Chương 9
Budapest, 24 tháng 8
Lucy yêu quý, Tớ biết cậu rất sốt ruột muốn biết tất cả những gì đã xảy ra từ khi chúng mình chia tay nhau ở ga Whitby. Tớ sẽ kể nhé! Tới Hull, tớ đi tàu thủy về Hambourg và từ đó, tớ đi tàu hỏa về đây. Kể cũng hơi mệt nếu tớ phải nhớ lại tất cả các chi tiết trong cuộc hành trình của mình. Khi hiểu rằng phải đi tìm Jonathan và chăm sóc anh ấy, tớ chỉ nghĩ tới một điều: ngủ càng nhiều càng tất... Tớ đã gặp Jonathan, trông anh gầy xọp, xanh xao và đang trong một tình trạng sức khỏe hết sức tồi tệ. Trong ánh mắt anh ấy không còn cái vẻ cương nghị, điềm tỉnh như tớ vẫn thường kể với cậu, thay vào đó là một cái nhìn tăm tối, không gợi lại một điều gì đã từng xảy ra với anh trong thời gian qua..., ít nhất đó cũng là cảm nhận của tớ lúc mới gặp anh. Jonathan đã phải trải qua một cú sốc thật sự, và tớ sợ rằng kể cả khi trí nhớ được phục hồi, anh vẫn không thể chịu nổi cái hồi ức về những điều đã xảy ra với mình. Xơ Agatha, một tín đồ tuyệt vời và một y tá tất bụng, đã kể lại là Jonathan chỉ toàn nói tới những điều khủng khiếp trong lúc mê sảng. Tớ rất muốn biết thêm nhiều chi tiết, nhưng xơ Agatha lại bảo rằng đó là điều không thể được, bởi tất cả những gì một bệnh nhân thốt ra trong cơn mê sảng đều được coi là bí mật của Chúa, và nếu có tình cờ nghe được, thì tất cả các thầy thuốc cũng buộc phải giữ kín bí mật này. Tuy nhiên, ngày hôm sau, khi biết tớ đang rất lo lắng, xơ đã gặp tớ và nói: “Tất cả những gì tôi có thể nói với bà là ông nhà thường luôn miệng nói tới một sai lầm mà ông đã mắc phải. Và bà, người sẽ sớm trở thành vợ của ông ấy, không hề có liên quan gì tới sai lầm này. Ông nhà đã không quên bà, và cũng không quên tất cả những gì bà đã dành cho ông. Các âu lo của ông đều bắt nguồn từ những điều khủng khiếp mà bất cứ ai, hễ đã làm người, đều không dễ gì nguôi ngoai được”. Có lẽ là bà xơ tất bụng ấy sợ tớ đã ghen khi nghĩ rằng người chồng chưa cưới của mình đem lòng yêu một người con gái khác! Tớ mà lại phải ghen với một người con gái mà người thân yêu của mình đã phải lòng ư! Ghen tuông? Tớ vẫn luôn tin tưởng ở tình yêu của Jonathan thế kia mà! Cô bạn thân mến ạ, bây giờ tớ có thể nói với cậu rằng không có bất cứ một người đàn bà nào là nguyên nhân gây nên tình trạng tinh thần tồi tệ của anh ấy: Vừa viết cho cậu, tớ vừa ngắm anh ấy trong giấc ngủ... Anh ấy tỉnh dậy rồi!
Vừa tỉnh dậy, anh đã hỏi tớ về cuốn sở tay cất trong túi áo vét của mình. Tớ định nài anh ấy để cho tớ đọc những dòng ghi chép trong đó - bởi tớ biết mình sẽ tìm ra những dấu hiệu có thể đoán được nguyên nhân làm anh ấy bị suy sụp nhưng hình như anh đã đoán ra ý định đó trong ánh mắt của tớ, bởi anh đã đề nghị tớ lui ra gần cửa sổ, anh ấy muốn ở lại một mình. Lát sau, anh đã gọi tớ lại gần, tay vẫn ôm quyển sổ, và nói với tớ bằng một giọng rất nghiêm trọng :
- Wilhelmina này, - ừ, điều anh ấy định tâm sự với tớ hẳn sẽ rất nghiêm trọng, cô bạn thân mến ạ, bởi kể từ khi yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới tên cúng cơm của tớ - chắc là em cũng biết những gì anh đang nghĩ về lòng tin cần phải có giữa một người vợ và một người chồng. Họ không nên giấu giếm nhau điều gì, và cũng chẳng có bất cứ một bí mật nào là của riêng ai. Bởi vậy, anh có thể thú thật với em rằng anh đã phải trải qua một cú sốc khiếp đảm; và bây giờ, khi anh đang cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, thì anh không còn biết điều đó là sự thực hay chỉ là một cơn ác mộng nữa. Người ta đã bảo với em rằng anh bị bệnh não, giống như một thứ bệnh tâm thần, sợ thật? Bí mật của câu chuyện đã xảy ra với anh đều nằm ở những trang này, nhưng anh không muốn nhắc tới nó nữa. Anh muốn rằng cuộc đời anh, và cả đám cưới của chúng mình nữa, sẽ lại khởi đầu từ con số không. (Bởi vì, cô bạn yêu quý ạ, bọn tớ sẽ làm đám cưới ở đây, ngay sau khi mọi thủ tục đã được hoàn tất) Wilhelmina, em có muốn chia sẻ sự ngây thơ cùng anh không? Cuốn sổ đây, em hãy cầm và giữ lấy, và nếu muốn, em có thể đọc tất cả những gì anh đã viết, nhưng nhớ là đừng bao giờ nhắc lại bất cứ một điều gì với anh, anh không muốn nhớ lại cái chương khủng khiếp ấy... nếu như không có một bổn phận nào đó buộc anh phải làm như vậy.
Nói được có bấy nhiêu, Jonathan lại ngủ lịm đi vì mệt mỏi. Tớ vừa ôm anh vừa luồn cuốn sổ tay xuống gối anh nằm. Xơ Agatha đã thay mặt tớ tới nhà thờ Đức Mẹ tối cao để cầu nguyện cho đám cưới của bọn tớ sẽ diễn ra vào chiều nay. Tớ đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của bà...
Bà xơ trở về và nói với tớ rằng bà đã nhờ người đi tìm cha tuyên úy của Nhà thờ giáo hội Anh. Trong vòng một giờ nữa, hoặc là sớm hơn, cớ thể là ngay sau khi Jonathan thức dậy, bọn tớ sẽ làm đám cưới...
Lucy à, cậu có biết không, đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi tớ đặt bút viết... Thời gian trôi qua đối với tớ sao mà lê thê đến thế! Nhưng dẫu sao thì bây giờ tớ cũng đã cảm thấy mình đang tràn trề hạnh phúc! Khi Jonathan tỉnh dậy, tất cả đã sẵn sàng. Anh gượng ngồi tựa vào những chiếc gối trên giường mà trả lời bằng một giọng quả quyết rằng “có”. Về phần mình, tớ chỉ có thể nói rất nhỏ, hạnh phúc dạt dào đã khiến tớ thổn thức nghẹn ngào. Các tín đồ nơi đây tận tâm với chúng tớ quá! Chúa muốn tớ không bao giờ được phép quên họ, không bao giờ được quên những trách nhiệm nặng nề nhưng cũng thật dịu êm mà tớ phải gánh vác! Có lẽ bây giờ tớ phải kể cho cậu nghe về món quà cưới của mình. Khi cha tuyên úy và các xơ để tớ lại một mình với chồng tớ. Ôi? Lucy ơi, đây là lần đầu tiên tớ được viết những từ này: chồng tớ tớ lấy quyển sổ dưới gối của anh bọc vào trong một tờ giấy bạc rồi thắt nơ như một gói quà thực sự. Tớ đặt lên đó một nụ hôn và nói với chồng mình rằng tớ sẽ giữ kỷ vật ấy đến trọn đời như một bằng chứng cho lòng tin của tớ đối với anh ấy và tớ sẽ không bao giờ mở cuốn sổ ấy ra trừ khi đó là trường hợp cần cho lợi ích của anh, hoặc trong một trường hợp thực sự cấp thiết nào đó. Anh ấy đã cầm tay tớ... Ôi? Lucy, đây là lần đầu tiên anh ấy cầm tay vợ mình... Anh trả lời tớ rằng anh sẽ khắc sâu trong lòng tấm lòng của tớ và để xứng đáng với tình cảm của tớ, anh sẽ làm sống lại quá khứ nếu cần. Rõ ràng anh chàng tội nghiệp của tớ đã sẵn sàng tiết lộ một phần của quá khứ, nhưng anh chưa thể xác định được quãng thời gian đã trôi qua, và tớ sẽ không ngạc nhiên nếu một lúc nào đó, anh ấy không chỉ quên ngày tháng, mà còn quên cả năm nữa.
Tớ còn có thể chê trách anh được điều gì nữa chứ? Chỉ cần được thủ thỉ bên anh ấy rằng tớ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, rằng tớ chẳng có gì khác để hiến dâng cho anh ấy ngoài chính cuộc đời mình, tấm lòng, tình yêu và bổn phận của mình đối với anh ấy thôi là tớ cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Và khi anh ấy ôm tớ vào lòng và nắm chặt bàn tay tớ bằng hai bàn tay gầy guộc yếu ớt của anh, tớ có cảm giác bọn tớ đang một lần nữa nghiêm túc hứa hẹn với
Lucy thân mến, cậu có biết tại sao tớ lại kể cho cậu nghe hết mọi chuyện không? Đó không chỉ là chuyện tình êm dịu như cậu vẫn đoán, mà còn bởi vì cậu luôn là một người bạn lớn của tớ... và mãi mãi là thế? Tớ vẫn coi mình là kẻ luôn được ưu ái khi làm bạn với cậu, và bây giờ tớ đang rất mong mỏi cậu cũng được hưởng một hạnh phúc như tớ vừa nắm trong tay. Lucy ơi, cầu Chúa hãy ban phước lành cho cậu, hãy ban cho sự khắc khoải trên cõi đời này của cậu những gì người đã hứa: một ngày đài chan chứa ánh nắng mặt trời, một ngày êm đềm không sóng gió, không quên lãng, không ngờ vực. Tớ sẽ không cầu mong cho cậu không bao giờ phải trải qua khó nhọc, bởi đó là điều hoang đường, nhưng một lần nứa cầu mong cho cậu được hưởng một niềm hạnh phúc trọn vẹn và ngọt ngào như tớ lúc này: Tạln biệt cô bạn thân yêu. Tớ sẽ bỏ ngay lá thư này vào bưu điện, và sẽ sớm viết tiếp để cậu đỡ buồn. Tớ phải chia tay với cậu đây, bởi Jonathan lại vừa tỉnh giấc... Tớ phải hỏi xem chồng tớ có cần gì không...
Người bạn vĩnh cửu của cậu Mina Harker”
Lucy Westenra gửi Mina Harker
“Whitby ngày 30 tháng 8
Mina thân mến,
Xin dành cho cậu cả một đại dương tình bạn, triệu triệu nụ hôn, và mong sao cậu sớm được trở về nhà cùng với người chồng mới cưới của cậu! Nếu sớm trở về Anh quốc, nhớ ghé qua Whitby với tớ vài ngày. Bầu không khí trong lành của xứ biển sẽ giúp Jonathan bình phục tất nhất - chính không khí nơi đây đã giúp tớ hoàn toàn bình phục trở lại đấy; bây giờ tớ đã có thể ngủ rất tốt, trong người tớ cảm thấy tràn đầy sức sống. Tớ tin là cậu sẽ rất vui khi biết rằng tớ không còn lang thang ngay trong giấc ngủ nữa. Phải đến một tuần nay tớ chưa rời khỏi giường - ý tớ muốn nói là vào buổi tối! Anh Arthur bảo tớ đã mập lên trông thấy. À quên, tôi đã không nói với cậu rằng Arthur đang ở đây. Hôm nào bọn tớ cũng đi dạo, chơi tennis hoặc câu cá, cưỡi ngựa cùng nhau. Tớ yêu anh ấy hơn bao giờ hết. Anh ấv cũng nói càng ngày anh càng cảm thấy yêu thương tớ hơn. Tớ thì tớ chưa tin, bởi lúc đầu anh ấy bảo tớ rằng anh ấy không thể yêu tớ hơn những gì anh ấy đang làm vì tớ... Đấy, anh ấy lại gọi tớ rồi đấy... Có lẽ phải tạm biệt cậu tại đây thôi.
Lucy thân thương của cậu.
T.B. Mẹ tớ gửi tới cậu những suy nghĩ tốt đẹp nhất của bà. Bây giờ sức khỏe của bà đã khá hơn một chút.
Còn điều này nữa: bọn tớ sẽ làm đám cưới vào ngày 28 tháng 9 tới.”
Nhật ký của bác sĩ Seward
Ngày 22 tháng 8
Trường hợp của Renfield ngày càng có vẻ phức tạp và cũng thú vị hơn: Tự nhiên hắn lại đâm ra rất trầm tĩnh. Nhưng sau lần bỏ trốn vừa rồi, hắn liên tục có những hành động hung bạo trong mấy ngày liền. Thế rồi vào một buổi tối, khi ánh trăng thức dậy, hắn bỗng dịu đi và lẩm bẩm một mình không biết bao nhiêu lần: “Bây giờ mình có thể chờ đợi... mình có thể chờ đợi...” Nghe viên giám thị đến thuật lại, tôi lập tức chạy xuống và hiểu ngay ra những gì đang xảy ra. Renfield, vẫn bị nhất trong phòng và mặc một chiếc áo trói chuyên dành cho người điên, đã không còn cái vẻ hung tợn như mấy hôm vừa rồi, hai mắt hắn lúc này có một chút gì đó dịu hiền năn nỉ. Tôi ra lệnh thả lỏng cho hắn. Người phục vụ có vẻ chần chừ, nhưng rồi cũng phải làm theo lời tôi Kể cũng lạ, không hiểu sao tên bệnh nhân lại nhận ra ngay sự ngờ vực của những người đang theo dõi hắn, bởi hắn đã rón rén đến nói nhỏ vào tai tôi, trong khi mắt vẫn lén nhìn họ :
- Chắc là họ đang nghĩ rằng tôi sắp sửa nện cho ngài một trận nhừ tử? Tôi mà lại làm như vậy được ư! Đúng là một lũ ngu ngốc!
Tóm lại, dù nói gì thì nói, thật sự vẫn không có gì đáng ngại khi đưa ra một nhận xét rằng ngay cả trong đầu kẻ bất hạnh này, tôi cũng có nhiều điểm khác biệt so với những nhân viên cấp dưới của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn không tài nào nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Vả lại, có cần phải hiểu rằng tôi đang có một cái chung nào đó với hắn để rồi khiến người khác phải nói tôi và hắn sẽ cùng đứng trên một bờ bến hay không? Hay hắn đang nhẫn nại chờ ở tôi một thiện tâm, để tới một lúc nào đó sẽ gọi tôi làm đồng minh của hắn? Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu vấn đề. Tối hôm nay, hắn đã nhất quyết không chịu mở mồm nói bất cứ một điều gì. Thậm chí khi có người mang tới cho hắn một con mèo? một con mèo lớn hẳn hoi, hắn cũng chỉ nói có vài câu: “Tôi không còn quan tâm tới mấy con mèo bẩn thỉu ấy nữa. Bây giờ có rất nhiều thứ khác làm tôi quan tâm, và tôi có thể chờ đợi.... tôi có thể chờ đợi...”
Viên giám thị kể với tôi rằng khi tôi rời khỏi phòng hắn, hắn đã ngồi câm lặng đến tận sáng. Sau đó, hắn lại bắt đầu giở chứng, và lần này, cơn điên khùng đã khiến hắn hung hăng đến nỗi ngất xỉu đi và chìm vào một trận hôn mê...
Sự việc diễn ra như vậy đã được ba ngày rồi... Đầu tiên là những cơn điên khùng dữ dội, sau đó lại là những giờ ngồi lì suốt đêm thâu. Tôi phải tìm ra nguyên nhân của những cơn điên mang tính chu kỳ này. Có thể bệnh nhân của tôi đã phải chịu một tác động nào đó. Nếu đúng là như vậy, thì đêm nay chúng tôi sẽ lấy những linh hồn lành lặn chống lại những tâm hồn bệnh hoạn! Hôm nọ, Renfield đã bỏ trốn mặc dù đã có sự đề phòng của chúng tôi. Tối nay, chúng tôi sẽ giúp hắn trốn thoát. Chúng tôi sẽ cho hắn một cơ hội, và những người bảo vệ sẽ sẵn sàng bám theo hắn...
* * * * *
Ngày 23 tháng 8
Chuyện xảy ra đã không nằm trong mong đợi của chúng tôi! Dù thấy cửa chuồng đã mở, nhưng chú chim của chúng tôi vẫn không chịu bay đi. Vậy là mọi sự sắp xếp, bố trí của chúng tôi đều uổng công vô ích!
Tuy nhiên, vẫn có một điều được chứng thực: các giai đoạn lì lợm của bệnh nhân đã được rút ngắn. Từ nay trở đi, chúng tôi sẽ để cho hắn được tự do vài giờ mỗi ngày. Tôi nói với viên giám thị trực đêm là đừng nhốt hắn vào buồng điên khi hắn trong tình trạng bình thường, và chỉ xua hắn vào đó trước lúc mặt trời lên khoảng một tiếng đồng hồ. Hắn có vẻ rất hoan hỉ với chế độ tự do nửa vời này ngay cả khi đầu óc hắn còn chưa đủ khả năng đánh giá, nhận thức sự việc. Tuy nhiên, lại có người hớt hải chạy tới gọi tôi!... Điều tôi không mong đợi một lần nữa xảy ra: tên bệnh nhân lại bỏ trốn.
* * * * *
Cùng ngày, ít lúc sau
Lại một cuộc phiêu lưu khác đêm nay... Renfield đã chờ đợi viên giám thị bước vào phòng và lợi dụng lúc ông bận một việc gì đó để chạy vội ra hành lang. Tôi vội vàng ra lệnh cho mấy ngươi gác đêm đuổi theo hắn. Cũng như lần trước, hắn đi về phía ngôi nhà bỏ hoang, và chúng tôi vẫn thấy hắn đẩy cả người vào cánh cửa gỗ sồi của nhà thờ cổ. Thấy tôi đến cùng một người bảo vệ, hắn đã nổi khùng tới cực điểm, và nếu người của tôi không kịp túm tay hắn, có lẽ hắn đã xé xác tôi ra mất. Bị chúng tôi xúm lại khống chế, hắn đâm ra hung tợn hơn gấp bội phần, nhưng cũng ngay sau đó, hắn lẠÍ dịu hẳn xuống, khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi đưa mắt nhìn quanh: chẳng có gì khác lạ cả. Nhìn theo ảnh mắt hắn, tôi cũng không nhận thấy một điều gì khác lạ trên bầu trời vành vạnh ánh trăng nếu đó không phải là một con dơi to bự đang loạng quạng bay về phía tây như một bóng ma. Nghe nói lũ dơi thường bay qua bay lại mãi một chỗ, nhưng với con dơi kia thì không phải như vậy, hình như nó đang bay về một cái đích xác định nào đó.
Renfield nói vôi chúng tôi, giọng rất nhẹ nhàng :
- Chẳng cần phải giữ chặt tôi như vậy đâu, tôi có thể quay về một mình mà, cứ bình tĩnh lại đi! Đúng là chúng tôi đã quay về mà không gặp bất cứ một rắc rối nào, nhưng sự trầm lặng đột ngột đến khó hiểu của tên bệnh nhân đã chẳng nói lên một điều gì làm tôi có thể yên tâm, và tôi không nên quên những gì vừa xảy ra...
Nhật ký của Lucy Westenra
Hillingham, 24 tháng 8
Tôi cũng định ngồi viết nhật ký như Mina, để khi gặp nhau một lần nữa, chúng tôi sẽ lại ngồi nói chuyện dài dài về tất cả những gì tôi đã ghi lại ở đây. Nhưng đến bao giờ chúng tôi mới lại được gặp nhau. Mong sao lúc này lại có Mina ở đây, bởi tôi đang cảm thấy rất buồn! Đêm hôm qua, tôi có cảm giác như mình đang sắp sửa lặp lại những cơn mê như hồi ở Whitby, có thể là dơ thời tiết thay đổi, hoặc cũng có thể do sự trở về nhà cửa tôi... Điều khủng khiếp nhất, đó là việc tôi không còn nhớ gì cả... Hơn nữa, tôi lại luôn cảm thấy lo sợ, một nỗi lo sợ thật mơ hồ mà không hiểu tại sao. Người tôi mỗi ngày một yếu ớt, gầy mòn... Khi tới ăn trưa cùng chúng tôi, Arthur có vẻ rất buồn khi nhìn tôi. Tôi mỏi mệt đến mức không thể cố vui lên được. Tôi đã tự hỏi rằng liệu tối nay tôi có phải vào ngủ chung phòng với mẹ hay không. Hy vọng là tôi sẽ có một tối ngon giấc ở đó. Tôi sẽ tìm lý do để xin phép mẹ tôi.
* * * * *
Ngày 25 tháng 8
Lại thêm một đêm tồi tệ nữa. Đề nghị của tôi dường như đã không làm mẹ tôi vừa lòng. Bản thân bà cũng không được khỏe lắm. Hơn nữa, chắc bà cũng sợ sẽ làm phiền giấc ngủ của tôi nếu chúng tôi ngủ chung phòng. Vậy là tôi vẫn phải ngủ ở phòng mình, và thực tế tôi cũng đã ngủ được ít nhiều, nhưng tiếng chuông ngân dài lúc nửa đêm đã làm tôi tỉnh giấc. Tôi chợt nghe thấy những âm thanh là lạ như tiếng ai đó cào cào vào cánh cửa, hay nói đúng hơn là những nhịp đập của một đôi cánh. Song tôi cũng chẳng thắc mắc gì lâu, và thực tình tôi cũng chẳng còn nhớ nổi một điều gì khác. Tôi đã trở lại với giấc ngủ ngay sau đó. Lại những cơn ác mộng. Giá như tôi nhớ lại được tất cả...
Sáng dậy, tôi cảm thấy trong người yếu ớt kinh khủng. Mặt tôi nhợt nhạt như người sắp xuống mồ, và tôi còn thấy đau ở cố nữa chứ... lồng ngực hình như cũng đang có vấn đề, thỉnh thoảng tôi thấy rất khó thở. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn cứ tỏ ra vui vẻ chút trước mặt Arthur, nếu khôn ganh ấy sẽ lại rất buồn.
Arthur Holmwood gửi bác sĩ Seward
Khách sạn Albemarle, 31 tháng 8
Tôi muốn nhờ cậu một việc. Lucy đang đổ bệnh, không phải là một bệnh cụ thể, mà là một loại bệnh nào đó thật khó xác định. Tình trạng sức khỏe của cô ấy đang xấu đi từng ngày, khiến tôi không thể không lo lắng. Bà Westenra đã tâm sự với tôi rằng bà chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng Lucy vẫn chưa hay biết gì về điều này. Không biết rồi Lucy sẽ phải chịu đựng như thế nào trong tình trạng sức khỏe như hiện nay. Tôi dám chắc rằng người vợ chưa cưới tội nghiệp của tôi, dù luôn nói với tôi những điều ngược lại, vẫn đang âm thầm giấu một điều gì đó mà tôi không thể biết được. Tôi xin nhắc lại là tôi đang rất lo lắng. Tất cả đều mơ hồ quá. Phải nhìn cô ấy lúc này quả là một nỗi đau đớn đối với tôi. Tôi đã ngỏ ý mời cậu tới thăm bệnh cho cô ấy, và cuối cùng thì cô ấy cũng đã bằng lòng. Kể cũng thật vất vả cho cậu nhưng sức khỏe của Lucy là một vấn đề rất quan trọng.
Chúng ta sẽ phải nhanh chóng ra tay vì sức khỏe của cô ấy mà không được chần chừ thêm một ngày nào nữa, tôi nói vậy có phải không anh bạn? Cậu có thể tới không? Bằng cách này, chúng ta sẽ không gây bất cứ một mối nghi ngờ nào cho bà Westenra: sau bữa trưa, như đã sắp xếp từ trước, Lucy sẽ ngồi một lúc với riêng cậu. Lần cuối cùng tôi xin được nhắc lại rằng tôi đang lo lắng đến phát điên lên được, và tôi cũng đang rất sốt ruột muốn biết cậu sẽ kết luận như thế nào về tình trạng của cô ấy. Mong cậu đến ngay?
Arthur.
Thư của bác sĩ Seward gửi Arthur Holmwood
Ngày 2 tháng 9
Chào ông bạn thân mến.
Tôi xin được nói ngay với ông rằng theo tôi, Lucy Westenra không mắc phải bất cứ một căn bệnh hay một. Chứng rối loạn chức năng nào hết. Tuy nhiên, tôi cũng thực sự bàng hoàng khi gặp cô ấy. Lạy Chúa! Lucy bây giờ không còn là Lucy của cái ngày tôi được gặp cô ấy lần trước nữa. Tất nhiên, tôi không quên rằng tôi đã không thể khám bệnh cho cô ấy như đã mong muốn: tình bạn của chúng tôi đã làm cho việc khám bệnh trở nên khó khăn và tế nhị hơn. Tôi sẽ kể cho ông nghe cụ thể về chuyến viếng thăm này, và từ những lời cắt nghĩa của tôi, ông có thể tự rút ra kết luận cho mình. Vì vậy, tôi chỉ thuật lại cho ông hay những gì tôi đã làm và những gì tôi đang dự định phải làm trong lúc này.
Thấy tôi đến Hillingham, Lucy tỏ ra rất vui vẻ hồn nhiên. Mẹ cô cũng ra đứng gần cô, và tôi đã chẳng phải mất nhiều thời gian để có thể hiểu ngay ra rằng bà không thể giấu mãi tình trạng của mình với mong muốn không làm cho đứa con gái phải lo âưu phiền muộn. Sự thận trọng của bà Westenra quả là rất cần thiết, nhưng tôi vẫn tin tới một lúc nào đó, con gái bà sẽ đoán ra hiện trạng sức khỏe của bà, cho dù không có ai mách bảo cô ấy. Tôi đã ngồi ăn trưa cùng gia đình, và chẳng ai bảo ai, cả ba chúng tôi đều âm thầm cố gắng tỏ ra vui vẻ, vô tư: Những nỗ lực này đã được đền bù xứng đáng: chúng tôi đã vui đùa thực sự trong ít nhất là một giờ đồng hồ. Sau đó bà Westenra kêu muốn đi nghĩ, để tôi ngồi lại một mình với Lucy. Cho tới khi chúng tôi sang phòng khách nói chuyện, Lucy vẫn cố giữ một bộ dạng vui vẻ, bởi mấy người hầu vẫn liên tục lượn qua lượn lại. Nhưng khi cửa phòng vừa đóng, cô đã đổ người xuống ghế, hai tay ôm mặt với những tiếng thở đài. Cô không còn đóng kịch được nữa. Tôi buộc phải hỏi tại sao cô ấy thở dài.
- Giá như biết em là người không thích nói về mình thì ông đâu có hỏi thế - Cô ấy đã thốt lên như vậy.
Tôi phải nói với cô ấy rằng không việc gì phải lo ngại khi gửi gắm mọi niềm tâm sự cho một thầy thuốc, tuy nhiên tôi cũng thú nhận là ông đang rất lo lắng cho cô ấy.
Cô đã nắm bắt ngay được tình hình, và chỉ bằng vài lời, tôi đã có thể thưa hồ gợi chuyện :
- Em có thể nói với Arthur tất cả những gì em muốn nói. Nếu tôi có lo lắng, thì đó không phải là lo cho tôi, mà là lo cho anh ấy!
Chính vì vậy mà tôi phải nói cho ông biết cái cảm nghĩ của mình. Tôi nhận thấy ngay Lucy đang bạc nhược vì thiếu máu, mặc dù trông cô không có một dấu hiệu riêng nào của căn bệnh này. Hơn nữa, nhờ một sự tình cờ, tôi đã kiểm tra được hàm lượng máu của cô, bởi lúc mở cửa sổ, tay cô đã bị thương nhẹ. Tất nhiên là chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng như thế cũng đủ để tôi lấy mấy giọt máu để phân tích. Cuộc xét nghiệm đã có một kết quả rất tốt đẹp. Mặt khác, tôi cũng không thấy có bất cứ một triệu chứng nào đáng lo ngại. Tuy nhiên, khi chứng thiếu máu này rõ ràng có nguồn gốc từ một nguyên nhân xác định nào đó, thì đó hẳn là nguyên nhân của một sự bất ổn về tinh thần. Lucy cũng phàn nàn về chứng khó thở, rồi giấc ngủ nặng nề khó nhọc, giống với một giấc ngủ lịm và thường kèm theo những cơn ác mộng khủng khiếp mà trí nhớ của cô đã không ghi lại bất cứ một chi tiết cụ thể nào. Lucy có kể với tôi rằng hồi nhỏ, cô đã mắc phải chứng bệnh mộng du, rằng mùa hè này ở Whitby, chứng bệnh ấy lại bám riết lấy cô, và thậm chí có một đêm, vẫn trong trạng thái đang ngủ, cô còn bỏ ra khỏi khách sạn và leo lên vách đá cheo leo, nơi Murray Mina đã tìm thấy cô, nhưng cô cũng có nói để tôi yên tâm rằng trong thời gian gần đây, cô đã có những đêm thật yên lành. Vì không am hiểu lắm về thể loại bệnh lý này nên tôi đã phải làm điều mà tôi cho là đúng đắn nhất: gửi thư cho ông bạn già và đồng thời cũng là người thầy của tôi, giáo sư Van Helsing, một chuyên gia bậc thầy về các căn bệnh tương tự ở Amsterdam. Tôi đề nghị Van Helsing đến thăm bệnh cho Lucy, và như ông đã nói trong lá thư vừa gửi cho tôi, ông sẽ chịu mọi chi phí cho chuyến đi này của giáo sư, bởi tôi cũng đã nói với giáo sư rằng ông là chồng chưa cưới của Lucy. Dẫu sao thì tôi cũng muốn giúp Lucy tới mức tốt nhất trong khả năng của mình. Còn về phần Van Helsing, tôi tin chắc ông ấy cũng sẽ hết sức cố gắng vì tôi. Bởi vậy khi giáo sư tới đây, chúng ta hãy nên nghe theo các quyết định của ông. Trong một số tình huống, có thể giáo sư sẽ tỏ thái độ độc đoán, nhưng quả thực ông ấy rất biết những gì mình nói, mong ông đừng cố chấp. Van Helsing đồng thời cũng vừa là nhà triết học, vừa là một nhà siêu hình học – ông xứng đáng là một trong những nhà bác học lớn nhất trong thời đại của chúng ta. Vì vậy, tôi tin ông ấy sẽ có một đầu óc rộng mở trước mọi khả năng. Hơn nữa, giáo sư còn là người có dây thần kinh thép, có một tính cách cương nghị, một ý chí sắt đá luôn đi tới cùng sự việc, một đế chế đáng kính phục đối với chính bản thân, và cuối cùng là một lòng tất vô hạn đó là những phẩm chất đáng quý trong con người giáo sư, một con người chỉ biết làm việc hết mình vì sứ mệnh nhân đạo.
Tôi nói vậy để ông có thể hiểu tại sao tôi lại tin tưởng ở vị giáo sư này đến thế. Tôi đã đề nghị ông ấy tạm dừng mọi công việc ở nhà. Ngày mai, tôi sẽ lại tới thăm Lucy Westenra, nhưng không phải tại nhà cô, bởi tôi không muốn những chuyến thăm quá thường xuyên của tôi làm mẹ cô lo lắng.
Chúc ông mọi điều tốt lành.
John Seward”.
Giáo sư AbraHham Van Helsing gửi bác sĩ Seward
Ngày 2 tháng 9
Anh bạn thân mến,
Tôi đã nhận được thư của anh và dĩ nhiên là tôi sẽ đến!
Tôi có thể đến ngay mà không gặp một trở ngại nào, không có bất cứ ai trong số các bệnh nhân của tôi cần tôi trong một hoặc hai hôm nữa. Tôi rất thương họ nếu có chuyện gì không hay bất ngờ xảy ra, nhưng quả thật không có gì có thể cản trở tôi tới giúp đỡ những người được coi là thân thiết nhất. Được giúp đỡ một người bạn thân của anh quả là một niềm vinh hạnh lớn đối với tôi. Đừng quan trọng về chuyện tiền bạc. Làm ơn đặt cho tôi một phòng ở khách sạn Grand Phương Đông ở gần ngay chỗ ở của bệnh nhân, và hãy báo cho cô bạn trẻ ấy rằng chúng ta sẽ đến thăm cô ấy vào sáng mai, bởi có thể tôi sẽ lại phải trở về đây vào tối mai. Nhưng nếu phải làm vậy, tôi sẽ quay lại Luân Đôn trong ba ngày nữa và khi ấy, tôi có thể ở lại lâu hơn. Tạm biệt người bạn của tôi!
Van Helsing”.
Bác sĩ Seward gửi Arthur Holmwood
Ngày 3 tháng 9
Arthur thân mến,
Van Helsing đã tôi và lại đi rồi. Ông đã cùng tôi đến Hillingham. Bà Westenra đi ăn trưa ở ngoài, vậy là chỉ còn chúng tôi với Lucy. Van Helsing đã khám cho cô rất nghiêm túc và kỹ lưỡng. Ông đã thuật lại cho tôi biết về kết quả chẩn đoán của ông, bởi tôi không tham gia từ đầu đến cuối lần khám bệnh này. Ông tỏ ra rất lo lắng vì chưa chẩn đoán chính xác được căn bệnh của Lucy, ông bảo với tôi rằng ông cần phải suy nghĩ và tìm hiểu thêm bệnh lý của cô. Khi tôi kể về tình bạn của chúng ta và về niềm tin mà ông đã gửi gắm ở tôi trong việc khám và chữa bệnh cho Lucy, Van Helsing đã trả lời tôi: “Tuyệt đối phải giữ kín những gì anh đang nghĩ, và tất cả những gì tôi đang nghĩ nếu như anh đoán được các suy nghĩ của tôi... Tôi không nói đùa đâu, đây là vấn đề sống còn, là tính mạng của một con người, và có thể là cả những vấn đề khác chứ chẳng chơi...”
Nghe giọng nói nghiêm trọng của Van Helsing trên đường về thành phố, tôi buộc phải gặng hỏi kỹ hơn, nhưng ông vẫn nhất đính không giải thích gì thêm. Arthur ạ, xin ông đừng trách tôi nhét Sự im lặng của giáo sư Van Helsing chứng tỏ ông đang nghĩ rất nhiều về bệnh nhân, và đang nghiên cứu rất tỉ mỉ về trường hợp này bằng tất cả vốn kiến thức khoa học của mình. Xin ông hãy tin rằng giáo sư sẽ nói rõ ràng hơn khi ông đã biết tất cả những gì cần biết. Bởi vậy mà tôi phải nói với giáo sư tôi sẽ hạn chế kể về chuyến khám bệnh này với ông, Arthur ạ. Có thể là ngày mai tôi sẽ nhận được kết luận của giáo sư. Dù sao thì tôi cũng sốt ruột chờ đợi một lá thư.
Còn bây giờ là chuyến thăm của thầy trò chúng tôi. Lucy có vẻ vui hơn so với hôm trước, trông nước da của cô cũng khá hơn. Cô không còn nhìn bằng ánh mắt vẫn làm cho ông lo sợ nữa, và nhịp thở của cô cũng đã trở lại bình thường. Đối với vị giáo sư (cũng như đối với tất cả những người khác), cô tỏ ra rất đáng yêu, cô đã cố xử sự cho thật tự nhiên. Tuy nhiên, theo ý tôi, để vui vẻ được như vậy, cô bé tội nghiệp đã phải đấu tranh ghê gớm với chính mình. Tôi cho rằng Van Helsing cũng nghĩ như tôi, bởi tôi thấy giáo sư đã nhìn mày rất nhanh khi nhìn cô. Giáo sư đã hàn huyên hết chuyện này đến chuyện khác, trừ chuyện về chính bản thân chúng tôi và về các bệnh nhân, vì ông rất muốn làm cho Lucy có một niềm vui thật sự. Và vẫn làm ra vẻ đang tiếp tục dòng chảy của cuộc nói chuyện, giáo sư đã từ từ gợi ra mục đích của cuộc viếng thăm của ông :
- Cô bạn thân mến ạ, - Giáo sư bắt đầu giãi bày - quả thực là tôi rất hân hạnh khi được tới thăm cô, bởi ông bạn tôi đây đang muốn chúng tôi hành động vì một tình yêu vĩ đại. Và đó là một tình cảm thật đáng quý, xin cô hãy tin ở tôi! Trước khi tới đây, anh bạn tôi có nói rằng trông cô rất xanh xao và bạc nhược. Tôi đã trả lời: “Ôi dào...” Tôi không tin những lời anh ta nói. Bây giờ tôi và cô sẽ chứng minh cho anh ta thấy là anh ta đã lầm. Làm sao anh ta - Vừa nói giáo sư vừa nhìn và chỉ vào tôi giống hệt cái cử chỉ ông đã làm đối với tôi ngày nào, khi tôi gây ra một tai nạn hồi còn học ông mà cho mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được - làm sao anh ta có thể nhận biết tường tận một điều gì đó ở các cô gái trẻ kia chứ? Anh ta phải bận bịu quan tâm đến các bệnh nhân của mình, phải chăm sóc họ, giúp họ tìm lại hạnh phúc và trả lại họ cho những người yêu thương họ. Phần thưởng cho các nỗ lực của một thầy thuốc như anh ta là được thấy niềm hạnh phúc của từng bệnh nhân. Còn đối với các cô gái trẻ ư! Anh ta không có vợ, và tất nhiên là cũng chẳng có con gái, còn các cô gái thì chẳng bao giờ tin tưởng ở bọn đàn ông còn trẻ tuổi, họ chỉ tin vào những ông già, những người đã từng trải qua bao đắng cay nhọc nhằn trong suất cuộc đời mà bản thân cáe ông nhiều khi cũng chưa nghiệm thấy hết. Vì vậy, cô gái ạ, cứ để anh ta ra ngoài vườn hút thuốc đi, chúng ta sẽ ngồi đây nói vài câu chuyện tầm phào cũng được.
Biết ý giáo sư, tôi lặng lẽ bỏ ra ngoài đi dạo quanh nhà. Nhưng sau đó không lâu, tôi nghe thấy tiếng giáo sư gọi qua cửa sổ. Gặp lại tôi, ông cho biết :
- Tôi đã khám rất kỹ song vẫn không thấy bất cứ một dấu hiệu nào của sự suy giảm chức năng. Cũng như anh, tôi cho rằng có lẽ cô ta đã mất rất nhiều máu, tôi nói là đã mất, anh nghe rõ rồi chứ? Tôi nói vậy bởi bây giờ cô ta không còn bị mất máu nữa. Tuy nhiên, có một điều rất lạ là trong người cô ta không có bất cứ một triệu chứng nào của bệnh thiếu máu. Tôi đã đề nghị cô ta gọi cho tôi cô hầu phòng đến để hỏi một vài vấn đề, sau đó sẽ tìm ra những thông tin chính xác nhất trong chừng mực có thể. Nhưng thực ra tôi cũng biết trước người hầu này sẽ trả lời như thế nào rồi... Dù sao thì cũng phải có một nguyên nhân dẫn đến trạng thái bệnh lý, và lúc nào cũng chỉ tồn tại cùng một nguyên nhân mà thôi. Tôi sẽ trở về Amsterdam để suy nghĩ thêm. Ông hãy đánh điện cho tôi mỗi ngày, và nếu thấy cần thiết, tôi sẽ quay lại đây căn bệnh này tôi gọi vậy bởi dù thế nào thì đó vẫn cứ là một căn bệnh khiến tôi không thể không quan tâm, và ngay cả tôi cũng không thể thờ ơ với cô gái duyên dáng. Đúng thế, cô ta quả thật rất duyên dáng, dễ thương, và tôi sẽ tự nguyện quay trở lại vì một mình cô ấy, kể cả khi anh không có ở đây và khi cô ta không bệnh tật gì.
Arthur ạ, xin được nhắc lại với ông rằng giáo sư đã không muốn nói nhiều hơn với tôi về chuyện đó, kể cả khi chỉ có hai chúng tôi với nhau. Cho đến bây giờ thì tôi cũng chỉ được biết bằng ông thôi, bởi biết được bao nhiêu, tôi đều đã nói hết với ông. Xin ông cứ tin rằng tôi sẽ luôn để mắt tới cô bệnh nhân yêu quý của chúng ta. Hy vọng bệnh tình của cha ông sẽ khá hơn. Ở vị trí của ông, có lẽ tôi sẽ khó bề đứng vững: thật là khủng khiếp khi biết hai người thân nhất của ông đều đang rơi vào tình trạng hiểm nghèo! Tôi rất hiểu tình cảm và bổn phận của một người con trai có cha đang lâm bệnh, nhưng nếu bệnh tình của Lucy trầm trọng hơn, tôi vẫn cứ viết thư gọi ông tới ngay lập tức. Vì vậy, nếu không nhận được tin của tôi, ông cũng đừng nên quá lo lắng.
Nhật ký của bác sĩ Seward
Ngày 4 tháng 9
Càng ngày tôi càng cảm thấy thú vị hơn khi được quan sát bệnh nhân tâm thần của mình. Hôm qua, hắn chỉ lên cơn có một lần. Gần trưa, hắn bắt đầu nổi khùng. Nhận ra các triệu chứng quen thuộc của hắn, viên giám thị đã lập tức gọi người tới giúp một tay. Cũng may mọi người tới kịp, nếu không chúng tôi sẽ phải rất khốn khổ mới mong kìm giữ được một thằng lên cơn điên khủng khiếp như hắn. Nhưng cũng chỉ sau đó khoảng năm phút, hắn lại dịu xuống và tất nhiên là lại rơi vào tâm trạng sầu não kéo dài. Tay giám thị cho tôi biết trước lúc lên cơn, hắn đã thất lên những tiếng kêu đáng sợ. Điều này không làm tôi ngạc nhiên, bởi tôi đã quen với những tiếng gào thét dài thê thảm trong tình trạng man dại của một số bệnh nhân khác. Lúc tôi viết những dòng này cũng là lúc đến bữa ăn tối của các bệnh nhân nội trú, song Renfield vẫn cứ ngồi ôm gốc ở một góc phòng, mặt sầu thảm với những dòng suy tưởng riêng của hắn. Tôi không nghĩ gì về tâm trạng của hắn.
* * * * *
Một lát sau
Trong con người tên bệnh nhân của tôi lại có sự thay đổi. Tôi quay lại thăm hắn vào lúc 5 giờ, có vẻ như hắn đang rất mãn nguyện về số phận của mình. Hắn chộp ruồi rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, và mỗi lần chộp được một con, hắn lại lấy móng tay vạch một vệt lên cánh cửa. Vừa trông thấy tôi, hắn vội rối rít xin lỗi về cách xử sự không đẹp của mình, rồi đề nghị tôi, hay nói đúng hơn là nài nỉ tôi cho phép hắn trở về phòng, nơi hắn có thể tiếp tục công việc ghi chép vào cuốn sổ tay của hắn. Tôi nghĩ là mình phải làm cho hắn vứt bỏ cái tính khí thất thường này, nên đã đồng ý với đề nghị của hắn. Hắn trở về phòng và mở ngay ô cửa sổ ra, tiếp đó hắn lấy một nhúm đường rắc lên gờ ngoài cửa sổ để rình bắt ruồi. Song lần này hắn bắt ruồi không phải để cho vào miệng, mà để cho vào một cái hộp như hắn vẫn làm trước đây, rồi hắn đi kiểm tra tất cả các xó xỉnh trong phòng để tìm kiếm một con nhện. Tôi tìm cách dò hỏi hắn xem hắn đã nghĩ gì về những ngày đã qua, vì một mạch dẫn tối thiểu trong suy nghĩ của hắn cũng giúp tôi khá nhiều trong công việc Nhưng quả thực là chẳng có cách nào lôi hắn ra khỏi sự im lặng trong lúc này. Được một lúc, bộ mặt lì lì của hắn bỗng thoáng một nét buồn, chỉ tới lúc ấy hắn mới chịu thều thào nói bằng một giọng vừa đủ nghe, khiến tôi có cảm giác như hắn đang nói với chính mình chứ không phải nói với tôi :
- Thế là hết? Thế là hết thật rồi? Ông ta đã bỏ rơi tôi rồi!
Bây giờ tôi chẳng còn gì để mà hy vọng nữa. Vậy là tôi lại phải tự mình hành động. Rồi hắn quay phắt sang nhìn tôi, giọng kiên quyết hẳn lên :
- Thưa bác sĩ, ngài có muốn chứng tỏ lòng hảo tâm đối với tôi không? Xin ngài hãy bảo người ta mang tới cho tôi thêm một ít đường nữa đi. Tôi tin rằng điều đó sẽ làm cho tôi thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.
Thế còn mấy con ruồi thì sao?
Tất nhiên là ruồi cũng rất thích đường, còn tôi thì lại rất yêu đàn ruồi: đó là lý do giải thích tại sao tôi thích cái ngọt ngào của đường.
Vậy mà có không ít người ngu xuẩn tin rằng những thằng điên không thể kết nối nhiều ý kiến lại với nhau cho thật thích kia đấy!
Quả thực là hắn đã vui hẳn lên khi tôi cho người mang thêm cho hắn ít đường.
* * * * *
Nửa đêm
Thêm một sự thay đổi nữa trong con người Renfield. Tôi vừa từ nhà Lucy trở về (tình hình của cô đã khá hơn) và dừng lại trước ngưỡng cửa dưỡng đường, định bụng sẽ ngồi lại một lát để ngắm cảnh hoàng hôn, thì chợt giật mình vì một tiếng gào thét. Lại là hắn. Tôi cảm thấy hơi khó chịu và chạnh lòng khi không còn được thảnh thơi đứng chiêm ngưỡng cảnh trời đất diệu huyền lúc hoàng hôn lộng lẫy đổ bóng xuống thành Luân Đôn như một màn sương bằng vàng, mà phải quay lại đối mặt với những bức tường đá buồn thê thảm trong cái vẻ nặng nề u ám của nhà thương điên, nơi đang đổ cái bóng vô vọng xuống một con người khốn khổ. Tôi bước vào phòng Renfield khi mặt trời đang dần dần tắt bóng ngoài cửa sổ. Cơn điên khùng của tên bệnh nhân đã dịu xuống được vài phút, nhưng đúng vào lúc ông mặt trời biến mất, hắn bỗng chuồi khỏi tay người đang giữ hắn và đổ vật xuống sàn nhà như một cây chuối. Thật đáng ngạc nhiên khi được thấy các bệnh nhân bỗng dưng phục hồi được lý trí, cho dù chỉ là thoảng qua, vì sau khoảng vài phút, hắn lại đứng bật dậy đảo mắt nhìn quanh với một vẻ rất điềm tĩnh. Tôi ra hiệu cho mấy tay giám thị cứ để cho hắn xử sự theo ý của hắn, bởi tôi đang rất muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Hắn đi nhanh về phía cửa sổ và gạt sạch những hạt đường trên gờ xuống đất, rồi hắn mở nắp chiếc hộp đựng ruồi ra cho chúng bay sạch trước khi quẳng nắp hộp đi. Cuối cùng, hắn đóng sập cửa sổ lại và ngồi phịch xuống giường.
- Vậy là anh lại không cần mấy con ruồi ấy nữa? – Tôi hỏi.
- Không cần, - Hắn trả lời - tôi đã chán ngấy lũ sâu bọ vô dụng ấy rồi!
Thú thực là tôi không làm sao hiểu nổi nguyên nhân dẫn tới những thay đổi của hắn! Xin các bạn chú ý nhé! Có thể chúng ta sẽ tìm ra nguyên nhân đích thực nếu chúng ta biết tại sao hôm nay cơn điên khùng của hắn lại đạt tới cực điểm vào đúng buổi trưa, rồi đúng vào lúc mặt trời lặn. Có nên nghĩ rằng trong một số thời điểm, mặt trời có một ảnh hưởng ác tính tới mốt số sinh vật sống, cũng như mặt trăng đôi khi cũng có tác động xấu tới một số thực thể khác không?
Rồi chúng ta sẽ thấy...
Điện của bác sĩ Seward, Luân Đôn gửi giáo sư Van Helsing, Amsterdam
Ngày 4 tháng 9
“Hôm nay bệnh nhân đã khá hơn nhiều.”
Điện của bác sĩ Seward, Luân Đôn gửi giáo sư Van Helsing, Amsterdam
Ngày 5 tháng 6
“Bệnh nhân mỗi ngày một khá hơn. Ăn ngon, ngủ yên, tính khí ổn định, nước da đang hồng hào trở lại”.
Điện của bác sĩ Seward, Luân Đôn gửi giáo sư Van Helsing, Amsterdam
Ngày 6 tháng 9
“Tình hình bỗng trở nên rất nghiêm trọng. Xin giáo sư hãy tới ngay, đừng để chậm một giờ nào”.
Xem tiếp chương 10