Chương 18
Nhật ký của bác sĩ Seward
Tôi về nhà lúc năm giờ chiều, khi huân tước Godalming và Moriss đã có mặt và họ được biết về các lá thư và những cuốn nhật ký mà Jonathan và người vợ đáng khâm phục của anh đã sao chép đâu ra đấy. Jonathan vẫn chưa về, anh phải đến nhà mấy tay đánh xe tải mà ông Hennessey nói trong thư. Mina pha cho chúng tôi mỗi người một tách trà, thú thực kể từ khi làm thầy thuốc, đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy nhà thương này là “nhà mình”.
Trong lúc ngồi uống trà, Mina có hỏi tôi :
- Bác sĩ Seward này, tôi có thể đề nghị ông một việc được không? Tôi muốn được gặp tay bệnh nhân Renfield của ngài một lúc. Những gì ngài nói về hắn trong nhật ký khiến tôi không thể không chú ý.
Giọng nói, ánh mắt gần như cầu khẩn của cô khiến tôi không thể từ chối. Vả lại, tôi thấy cũng chẳng có lý do gì để làm như vậy. Và tôi đã đồng ý dẫn cô tới gặp Renfield ngay sau đó. Bước vào phòng hắn, tôi bảo hắn có một quý bà muốn được vào thăm hắn, hắn ậm ừ hỏi lại :
- Để làm gì chứ?
- Bà ấy định thăm nhà thương, - Tôi giải thích - và muốn được tiếp xúc với các bệnh nhân nội trú để tìm hiểu một số vấn đề, thế thôi.
- Hay đấy! Vậy thì cứ bảo bà ta vào đi? Nhưng từ từ đã, tôi phải dọn lại mấy thứ cho gọn gàng mới được.
Đối với hắn, dọn dẹp mấy thứ tức là nuốt bằng sạch lũ ruồi, nhện đựng trong mấy cái hộp vứt ngổn ngang trong phòng, trước khi có người ngăn cản hắn. Rõ ràng hắn sợ người khác biết chuyện về những côn trùng kia. Sau khi “dọn dẹp” xong, hắn vui vẻ bảo tôi :
- Gọi bà ta vào đi?
Rồi hắn ngồi xuống mép giường, đầu cúi gục, nhưng mắt vẫn cố ngước lên chờ người khách lạ mặt. Nhìn hắn, tôi bỗng thấy lo ngại, vì hắn có thể nổi cơn điên chết người vào bất cứ lúc nào. Tôi nhớ đã có lần hắn tỏ ra hoàn toàn ngoan ngoãn trong phòng làm việc của tôi, ấy thế mà chỉ vài phút sau, hắn bỗng nhảy xổ vào người tôi như muốn kết liễu tôi ngay lập tức. Bởi vậy, tôi phải lân la đến ngồi cạnh hắn để nếu có bề gì, tôi còn có thể bắt chết hắn ngay trước khi hắn kịp giở trò tấn công Mina. Đọc hắn đồng ý, Mina tươi cười bước vào và chìa tay tiến lại gần hắn.
- Xin chào Renfield. - Cô nói. - Ông thấy đấy, tôi đã được biết về ông, bác sĩ Seward đã kể cho tôi nghe về ông.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lạ mặt và không thèm trả lời ngay. Hắn còn tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn một chút ngờ vực nữa, nhưng chính hắn cũng làm tôi ngạc nhiên bởi một câu hỏi mà tôi không thể ngờ được :
- Bà không phải là người mà ông bác sĩ đây muốn cưới làm vợ đấy chứ? Không, không thể là bà được, bởi người con gái ấy đã chết rồi.
Mina mỉm cười trả lời :
- Không, chắc chắn là không phải rồi? Bởi vì tôi đã có chồng, chúng tôi cưới nhau từ khi tôi còn chưa được biất bác sĩ Seward, và khi đó ông ấy cũng chưa bao giờ gặp tôi.
- Vậy thì bà tới đây làm gì?
- Tôi và chồng tôi muốn tới thăm nhà bác sĩ Seward.
- Đừng nên nán lại nhà ông ta!
- Tại sao?
Sợ cuộc nói chuyện kiểu này có thể làm Mina phật ý, tôi phải lựa lời lái câu chuyện đi một hướng khác.
- Làm sao anh biết tôi định cưới vợ? - Tôi hỏi Renfield.
Hắn đáp lại tôi bằng một giọng khinh khỉnh, mắt hết nhìn Mina rồi lại nhìn tôi, rồi lại quay ngoắt đi ngay lập tức :
- Một câu hỏi thật ngu ngốc!
- Tôi thì tôi không nghĩ như vậy, Renfield ạ? - Mina nói như muốn bênh vực tôi.
Khác hẳn với thái độ khinh khinh khi nói với tôi, hắn tỏ ra rất lịch sự và có thái độ tôn trọng khi tiếp chuyện Mina :
- Bà Harker này, chắc bà cũng hiểu đối với một người đàn ông được đề cao, được yêu như ông bác sĩ đây, thì tất cả những gì liên quan đến ông ta đều làm cộng đồng nhỏ của chúng tôi quan tâm. Không chỉ có những người bạn yêu mến bác sĩ Seward, mà ngay cả một số người trong đám bệnh nhân của ông ta, do sự mất thăng bằng về tâm thần, có thể làm thay đổi bản chất của nguyên nhân và kết quả. Từ khi phải vào cái nhà thương này, tôi không thể không để ý rằng sự ngụy biện của một số người nội trú luôn có xu hướng làm họ phạm phải các sai lầm phi nguyên nhân và có hậu quả, khiến họ nhẫm lẫn không chỉ vì sự thiếu nhận biết về chất, mà còn cả về nguyên nhân nữa.
Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn là một bệnh nhân khiến tôi phải bận tâm nhất, nên tôi luôn hiểu rằng một trong những điều làm nên chứng bệnh của hắn là hay nói về triết học. Nhưng quả thật chưa bao giờ tôi thấy hắn nói kiểu như vậy: hắn nói cứ như một triết gia thực sự lỗi lạc. Phải chăng sự hiện diện của Mina đã làm rung động một sợi dây nào đó trong hồi ức của hắn? Nếu sự thức tỉnh đột xuất của các năng lực trí tuệ này là tự phát, hoặc ít nhất là xuất phát từ sự ảnh hưởng vô thức của người phụ nữ trẻ kia, thì chắc hẳn cô phải có một khả năng thiên bẩm hay một năng lực hơi không bình thường.
Chúng tôi ngồi tán chuyện thêm một lúc nữa. Thấy Renfield có vẻ khoái trí với lý lẽ của mình, Mina nháy mắt nhìn tôi rồi hỏi thêm hắn về chủ đề mà hắn thích. Rõ ràng là càng lúc hắn càng làm tôi ngạc nhiên. Hắn nói vô tư như một người đàn ông có đủ các năng lực về trí tuệ, đã thế, hắn còn lấy chính bản thân mình ra làm ví dụ cho những gì hắn muốn chứng minh.
- Nếu để ý, bà sẽ thấy trong tôi một bản thể rất khác lạ.Tôi nói bà đừng cười, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi những người bà con của tôi luôn tỏ ra lo ngại cho tôi và đặt tôi dưới sự giám sát của họ. Thỉnh thoảng tôi vẫn hình dung cuộc sống là một bản thể thiết thực, vĩnh hằng, và bằng cách nuốt chửng vô số các thực thể sống cho dù đó là các thực thể nằm ở đáy thang của tạo hóa - người ta có thể kéo dài vô tận cuộc sống của mình. Tôi luôn tin ở sự trường tồn, đến nỗi sẽ tới một lúc nào đó, tôi phải thể hiện mình thực sự là một người đàn ông. Thế nào chẳng có lúc ông bác sĩ đây sẽ kể với bà rằng đã có lần tôi định giết ông ta để tiếp thêm sức sống cho bản thân mình, tôi muốn nói tôi trường tồn bằng cách thu nạp dòng máu của chính ông ta, vì tôi nhớ trong Kinh thánh có câu: “Dòng máu chảy, ấy chính là cuộc sống.” Thế mà các thầy thuốc đã cố tình tầm thường hóa điều hiển nhiên này đến độ ông ta rất đáng bị phỉ nhổ vào mặt. Tôi nói vậy có đúng không, ông bác sĩ?
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc để có thể tìm ra một lời nói hay một thậm chí là một ý nghĩ về những gì hắn vừa lý giải. Có thể nào đây lại là một gã đàn ông mà chỉ năm phút trước thôi, đã nuốt chửng không biết bao nhiêu ruồi và nhện?... Tôi liếc nhìn đồng hồ, vì đã đến lúc phải ra ga đón Van Helsing. Thấy tôi nhắc, Mina lập tức đứng dậy cùng tôi ra về, nhưng trước khi ra khỏi cửa, cô còn mỉm cười nói với Renfield :
- Chào tạm biệt! Hy vọng là tôi sẽ được tới thăm ông thường xuyên vào những dịp thích hợp!
Câu trả lời của Renfield một lần nữa lại làm tôi khó nghĩ :
- Tạm biệt cưng... hoặc nói đúng hơn là Chúa muốn rằng tôi chẳng bao giờ phải gặp lại khuôn mặt duyên của bà nữa. Cầu mong Ngài hãy bảo vệ bà và ban phước lành cho bà!
Tôi ra ga một mình, để Arthur ở nhà với Quincey. Hôm nay, Arthur có vẻ vui hơn cả kể từ khi Lucy của anh qua đời. Trong khi đó, Quincey cũng phấn chấn hẳn lên khi có thêm người bạn mới Mina Harker để chuyện trò.
Tàu vừa dừng bánh, Van Helsing đã nhanh nhẹn nhảy tót xuống sân ga như một thanh niên. Trông thấy tôi, ông chạy vội lại, miệng reo to :
- Á? John, thế nào, vẫn khỏe chứ hả? Tốt rồi! Còn tôi, lúc ở Amsterdam, tôi đã tranh thủ giải quyết hết mọi việc để có thể ở lại đây dài dài nếu thấy cần thiết. Tôi có rất nhiều chuyện để nói với anh đấy. Mina đang ở nhà anh phỏng? Được đấy! Thế còn ông chồng đáng mến của cô ấy thì sao rồi? Cả Arthur và Quincey nữa? Họ cũng đều đang ở nhà anh đấy chứ? Hay thật!
Trên đường về nhà, tôi tranh thủ kể cho ông nghe tất cả những gì xảy ra từ khi ông về nước đến giờ, kể cả chuyện cuốn nhật ký của tôi bỗng dưng trở nên có ích khi được Mina đánh máy và sắp xếp lại theo một trình tự thời gian.
- Ái chà! Cái cô Harker này càng ngày càng gây cho tôi nhiều ngạc nhiên đấy! Cô ấy quả thực là người có cái đầu của một người đàn ông - một người đàn ông có tư chất thiên bẩm nhưng lại mang trong mình một trái tim hiền dịu của một người phụ nữ! Tôi nói anh đừng cười, Chúa sinh thành cô ấy: chính là vì một thiên ý đặc biệt nào đó. Anh bạn thân mến ạ, thần may mắn đưa cô ấy tới đây để giúp chúng ta đấy. Có điều là sau ngày hôm nay, ta không nên để cô ấy tham gia vào câu chuyện kinh khủng này nữa. Nếu không, cô ấy sẽ phải đương đầu với những nguy hiểm không thể lường trước được đâu. Ta đã hứa với nhau rằng việc hủy diệt con quỷ kia là việc của chính chúng ta, những người đàn ông can đảm, chứ không phải là một người phụ nữ, đúng không nhỉ? Kể cả khi cô ấy không gặp phải bất cứ một rủi ro nào đi chăng nữa, thì trái tim nhân ái của cô ấy cũng không nên phải kinh qua những dồn nén của hết sự khủng khiếp này đến nỗi lo sợ khác. Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không được phép để cô ấy có những đêm đầy ác mộng sau này. Hơn nữa, vì vẫn còn trẻ và lại chỉ vừa mới cưới chồng, nên nếu không phải là bây giờ thì cũng là trong thời gian sắp tới, cô ấy sẽ có rất nhiều việc cần phải thu xếp. Anh vừa nói cô ấv đã đánh máy tất cả các tài liệu ra giấy, như vậy cũng là tham gia khá nhiều việc với chúng ta rồi. Ngày mai, anh nên bảo cô ấy nghỉ đi! Đừng để cô ấy làm việc gì nữa. Chúng ta sẽ tự tay tiếp tục công việc mà không để cô ấy...
Tôi hoàn toàn nhất trí với ý kiến của giáo sư và thông báo cho ông biết điều chúng tôi mới khám phá trong thời gian ông đi vắng: ngôi nhà bá tước Dracula mua chính là ngôi nhà nằm kề với khuôn viên nhà thương của tôi. Van Helsing có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng cũng không giấu nổi nét mặt ưu tư.
- Trời ơi! Tại sao chúng ta lại không biết sớm hơn kia chứ? - Ông than thở. - Nếu biết sớm thì đã cứu được Lucy rồi? Nhưng thôi, chuyện cũng qua rồi, đừng nên nghĩ mãi về nó, vấn đề bây giờ là phải cố gắng để đến được cái đích cuối cùng kia!
Ông chợt im bặt và eứ im lặng như thế mãi cho tới khi về tới nhà. Trước khi lên gác cởi áo ngoài chuẩn bị ăn tối, ông nói với Mina :
- Anh bạn John đây có bảo tôi rằng bà và ông nhà đã cất công đánh máy, sắp xếp lại tất cả các tài liệu liên quan tới những gì chúng ta biết về bá tước Dracula cho tới lúc này.
- Không phải là tới lúc này, thưa giáo sư, mà chính xác là tới sáng nay.
- Thì cũng có gì khác nhau đâu? Trước sau thì đó vẫn là một chút ánh sáng soi tỏ các dữ kiện, cho dù đó là những dữ kiện mà bề ngoài có vẻ ít quan trọng nhất. Chúng ta đều đã nói với nhau tất cả những gì mình biết, đúng thế không ạ?
Mina đỏ mặt rút trong túi ra một mẩu giấy :
- Thưa giáo sư, ngài có thể đọc qua mẩu giấy này rồi xem tôi có nên tiếp tục làm không ạ? Đây là những gì tôi ghi dược trong ngày hôm nay. Tiếp tục ghi lại cặn kẽ những gì xảy ra kể từ bây giờ có khi vẫn là một việc làm có ích. Tôi nghĩ không có việc gì là của cá nhân ở đây cả. Tôi có nên tiếp tục không?
Đọc xong mẩu giấy, Van Helsing vừa nói vừa đưa trả lại Mina :
- Việc này sẽ chẳng hỗ trợ được cho các tài liệu khác là mấy nếu như bà không muốn. Tuy nhiên, về phần mình, tôi vẫn thấy đó là việc nên làm. Chồng bà chỉ có thể cảm thấy yêu bà hơn, và với việc làm của bà, ông ấy sẽ cảm nhận được rằng sự đánh giá và cả tình bạn mà chúng tôi, những người bạn thực sự của ông bà, dành cho bà chỉ có thể mỗi ngày một lớn hơn mà thôi.
Mina lại đỏ mặt thẹn thùng cầm lại mẩu giấy từ tay vị giáo sư già với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Vậy là cho đến giờ này, tất cả các ghi chú của chúng tôi đều đã được hoàn thành và sắp xếp đâu ra đấy. Van Helsing cầm một bản để tranh thủ nghiền ngẫm sau bữa tối, khi chúng tôi ngồi chờ họp vào lúc tám giờ. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ tài liệu sớ tài liệu có trong tay, ông sẽ cùng chúng tôi lên kế hoạch hành động chống lại kẻ thù bí ẩn và đáng sợ kia.
Nhật ký của Mina Harker
Ngày 30 tháng 9
Khoảng hai tiếng sau bữa tối, chúng tôi kéo nhau vào phòng làm việc của bác sĩ Seward. Cuộc họp của chúng tôi chẳng khác nào cuộc họp của một hội đồng hay một ủy ban công cán nào đó. Giáo sư Van Helsing ngồi ở phía đầu bàn như một vị chủ tọa, ông bảo tôi ngồi bên phải ông làm thư ký cho cả nhóm. Arthur ngồi cạnh tôi. Ngồi đối diện với hai vợ chồng tôi là Arthur và Moriss - Arthur ngồi cạnh giáo sư và bác sĩ Seward ngồi cạnh anh.
Thấy mọi người đã ngồi Đông đủ, giáo sư Van Helsing bắt đầu cuộc họp :
- Nếu tôi không nhầm thì tất cả mọi người đều đã tường tận toàn bộ các sự việc có liên quan được ghi trong nhật ký và thư từ cá nhân rồi, phải không ạ?
Đợi chúng tôi gật đầu trả lời, ông tiếp tục :
- Tôi thiết nghĩ nói cho các bạn rõ hơn về kẻ thù mà chúng ta đang phải đối đầu cũng là một việc nên làm. Các bạn hãy chịu khó nghe tôi giải thích một số điểm về gã đàn ông mà bây giờ tôi đã hoàn toàn chắc chắn này. Sau đó, chúng ta sẽ cùng thảo luận để tìm ra cách hành động tốt nhất với các biện pháp thích hợp nhất có thể có. Đầu tiên, tôi xin khẳng định rằng ma cà rồng thực sự tồn tại trên đời này, bởi đơn giản là một số người trong nhóm chúng ta đã tình cờ có được các bằng chứng? Thậm chí, kể cả khi chúng ta chưa phải trải qua cái thực tế đau đớn vừa qua đi chăng nữa, thì chuyện quá khứ cũng vẫn cứ cung cấp cho chúng ta nhiều chứng cứ đủ để kết luận về sự tồn tại của chúng. Thú thực, lúc đầu tôi cũng chẳng tin. Từ nhiều năm nay, nếu không buộc mình phải mở rộng cách nhìn nhận về thế giới và cuộc sống, tôi sẽ chẳng bao giờ tin ở câu chuyện có vẻ hoang đường này cho tới khi có một tiếng sét đánh ngang tai rằng: Thấy chưa! Ta sẽ buộc nhà ngươi phải thấy! Ta sẽ cho ngươi một bằng chứng rõ mồn một mà ngươi không thể phủ nhận được?” Thế đấy? Nếu ngay từ đầu, chúng ta đã biết mọi chuyện như bây giờ thì cuộc sống quý giá của Lucy có lẽ đã không có một kết cục buồn đến thế! Rất cuộc là chúng ta đã thất bại. Bây giờ mọi nổ lực có thể của chúng ta chỉ là cứu vớt những linh hồn khác. Cần biết rằng giống nosferatu này không thể chết kiểu như loài ong vẫn chết sau khi tiêm nọc độc vào cơ thể một người. Trái lại, nó chỉ có thể càng khỏe hơn mà thôi, và càng khỏe bao nhiêu, nó lại càng trở nên nguy hiểm bấy nhiêu. Con ma cà rồng mà chúng ta đang phải đương đầu có sức mạnh bằng cả hai chục người. Hắn còn quỷ quyệt hơn bất cứ một thực thể tương tự nào, bởi ngón nghề xảo trá của hắn đã được đúc rút qua nhiều thế kỷ. Hắn biết sử dụng thuật chiêu hồn, một ma thuật hiểu theo nghĩa nguyên thủy là gọi hồn người chết để đoán định tương lai, và tất cả những người chết đều có thể đến với hắn theo mệnh lệnh của hắn. Hắn là kẻ cực kỳ tàn nhẫn, và có khi còn tệ hơn cả sự tàn nhẫn. Hắn là một con quỷ không có tình người, không có trái tim ở nhiều xứ sở, hắn có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu, chỗ nào mà hắn muốn, với nhiều lốt khác nhau. Thậm chí trong một chừng mực nào đó, hắn còn có quyền năng điều khiển được cả sức mạnh của tự nhiên như gọi giông bão, sương mù, sấm chớp, hoặc bắt các thú vật cấp thấp như chuột, cú vọ, dơi, bướm sâu đo, chồn cáo và chó sói phải nghe lời. Hắn có thể tự biến thành to hơn hoặc nhỏ đi, và trong một số trường hợp, hắn có thể biến mất như không còn tồn tại trên đời này nữa. Trong những điều kiện như vậy, chúng ta phải làm như thế nào để tìm ra hắn? Và lúc tìm thấy rồi thì phải làm cách nào để vĩnh viễn hủy diệt được hắn? Không dễ đâu các bạn ạ, hoàn toàn không dễ chút nào cả. Đó sẽ là một công việc cực kỳ khó khăn và khủng khiếp, có khi chỉ cần nghĩ tới hậu quả mà công việc đó gây ra thôi cũng đủ làm một người đàn ông dũng cảm nhất phải rùng mình. Vì sao vậy? Vì nếu đâm đầu vào cuộc chiến, hắn sẽ cầm chắc phần thắng trong tay. Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Đối với tôi, chuyện mất mạng chẳng có gì đáng sợ cả. Vấn đề là ở chỗ thất bại của chúng ta lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác với sự sống hay cái chết: chúng ta rồi sẽ biến thành những kẻ không có trái tim, cũng chẳng có ý thức như hắn, những tạo vật của đêm tối, để rồi lại biến những người chúng ta yêu thương nhất thành con mồi của chính mình. Những cánh cửa thiên đường sẽ chẳng bao giờ đóng lại cho chúng ta, bởi ai sẽ là người mở rộng cửa cho chúng ta chứ? Chúng ta sẽ bị người đời phỉ nhổ, nguyền rủa mãi mãi. Vậy đấy? Một thử thách ghê gớm nhất đang được đặt ra. Chúng ta đang đứng trước một nhiệm vụ mà Chúa giao phó, một mũi tên sẽ được cắm vào người kẻ sẽ chết vì nhân loại. Nhiệm vụ là đấy, chúng ta có thể lùi bước được không? Về phần mình, tôi không hề quản ngại một điều gì. Dù sao thì tôi cũng đã già rồi, cuộc đời, ánh mặt trời rực rỡ, nhà cửa, vườn tược líu lo tiếng chim hót, âm nhạc, tình yêu, nỗi nhớ... tất cả, tất cả đều đang lùi lại phía sau. Nhưng còn các bạn, các bạn vẫn còn rất trẻ. Một vài người trong các bạn, tuy đã phải hứng chịu nhiều chuyện buồn, nhưng những ngày vui vẫn sẽ dang rộng vòng tay đón chờ các bạn. Các bạn định quyết định như thế nào?
Từ đầu tới giờ, Jonathan vẫn chăm chú lắng nghe. Thú thực khi thấy anh đưa tay nắm chặt lấy tay mình, tôi bỗng đâm lo rằng sự nguy hiểm mà giáo sư đang nói sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thần kinh của anh, khiến anh hoàn toàn nhụt chí. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy mình như vừa được hồi sinh khi cảm nhận được tiếng nói qua bàn tay anh, một bàn tay nắm chặt, chắc nịch và đầy quyết tâm. Rõ ràng là bàn tay của một người đàn ông dũng cảm cũng có tiếng nói riêng của nó, và chỉ có một người phụ nữ mang trong long một tình yêu nồng cháy mới cảm nhận được tiếng nói ấy.
Giáo sư im lặng chờ đợi, tôi và Jonathan đưa mắt nhìn nhau, mọi lời nói giữa hái chúng tôi lúc này đều là vô ích.
- Tôi và Mina xin được nói có. - Jonathan trả lời.
- Xin giáo sư cứ tin ở tôi. - Moriss khẳng định mong muốn trong lòng.
- Tôi cũng xin được cùng ngài đi tới đích, - Huân tước Godalming thổ lộ nỗi lòng - tôi muốn thực hiện bổn phận của mình vì tưởng nhớ tới Lucy, và thậm chí kể cả khi không còn mục đích gì khác là được giúp đỡ ngài một tay.
Về phần mình, bác sĩ Seward chỉ gật đầu lặng lẽ. Với anh, như thế là quá đủ để nói lên điều nung nấu trong tim. Tất cả chúng tôi cùng chìa tay thể hiện rõ quyết tâm của mình. Vậy là điều ước trọng đại của chúng tôi đã được thống nhất. Thú thực đã có lúc tim tôi thoáng như thắt lại, mặc dù chưa có giây phút nào tôi nghĩ mình phải từ chối tham gia công việc nguy hiểm trước mắt. Sau những cái bắt tay thể hiện sự quyết tâm, chúng tôi trở về chỗ ngồi của mình. Van Helsing tiếp tục các lý giải của mình vôi sự hồ hởi của một người đang thấy rất thoải mái trong lòng, khi hiểu nhiệm vụ tối quan trọng của chúng tôi cuối cùng cũng đã được bắt đầu bằng một sự đồng tâm, hiệp lực cao nhất.
- Tốt lắm! Bây giờ chúng ta đã biết mình đang phải chiến đấu chống lại cái gì rồi nhé. Chúng ta không thiếu lực lượng. Chúng ta có lợi thế về số lượng, vì ma cà rồng luôn đơn độc, mà chúng ta thì Đông. Chúng ta có thông tin lấy từ sách vở Hơn nữa, chúng ta lại được tự do hành động và tự do suy nghĩ. Về hành động, chúng ta cũng có lợi thế, bởi ngày đêm đều thuộc về chúng ta. Trên thực tế, với những lợi thế có trong tay, chúng ta có thể tự do hành động như mong muốn. Chúng ta chỉ cống hiến cho một mục đích, và mục đích mà chúng ta định hướng tới không chỉ mang lại lợi ích cho riêng ai, mà là chung cho cả nhân loại. Bây giờ, chúng ta hãy cân nhắc các hạn chế của ma cà rồng nói chung và của lão bá tước nói riêng. Để làm được như vậy, chúng ta cần phải tham khảo truyền thống và tín ngưỡng. Nhưng thực ra mà nói, truyền thống và tín ngưỡng cũng chẳng mang lại điều gì to tát nếu chỉ nói về sự sống và cái chết... hoặc cụ thể hơn, các vấn đề được đặt lên bàn cân còn quan trọng hơn sự sống và cái chết nhiều. Tuy nhiên, chúng ta cần phải biết tự bằng lòng với chính mình, trước hết là bởi chúng ta buộc phải hành động, sau đó là bởi truyền thống và tín ngưỡng chẳng để lại một cái gì quá quan trọng. Xin hỏi là cách đây khoảng một năm, giữa cái thế kỷ mười chín có nền khoa học phát triển đến đỉnh cao này, ai trong số chúng ta dám thừa nhận những gì mà cho đến. bây giờ, chúng ta vừa mới biết nào? Chúng ta từng ghê tởm đối với một tín ngưỡng, để rồi không lâu sau đó lại chứng kiến một thực tế hoàn toàn không phi lý một chút nào. Các bạn hãy tin rằng chính ma cà rồng một nhân vật khiến cho nhiều người phải tín ngưỡng ở sự tồn tại và các quyền năng cũng như các hạn chế của nó - cũng đã mang tới những bằng chứng về sự tồn tại của mình dưới con mắt của nhiều người ngoài chúng ta. Chúng ta có thể nhận thấy điều này ở bất cứ chỗ nào có con người trên trái đất này. Ma cà rồng được nhắc tới ở khắp nơi: Hy Lạp cổ đại, La Mã cổ đại, Đức, Pháp, Ấn Độ, thậm chí ở cả quần đảo Chersonèse. Ở Trung Hoa, một đất nước nằm rất xa chúng ta, cho đến nay vẫn còn rất nhiều người chỉ thoáng nghe thấy nó thôi cũng đã đủ khiếp sợ mà chui vội vào trong chăn. Tiếng xấu về nó còn lặng lẽ bám theo dấu bước chân của các tộc người Ailen, Hung, Slav, Saxon và người Magyar du mục qua mọi nẻo đường trên các châu lục. Vậy là chúng ta đã biết tất cả những gì cần phải biết, và đã có đủ những dữ kiện cần phải có để bắt tay vào hành động. Nhưng tôi cũng xin được nói rằng vẫn còn nhiều tín ngưỡng về nhân vật này chưa được kiểm chứng trong thời gian chúng ta trải qua nỗi bất hạnh vừa qua. Ma cà rồng sống mà không sợ thời gian dần dần đưa nó gần tới cái chết. Nó sẽ tiếp tục bành trướng thuận lợi chừng nào còn được tiếp sức nhờ dòng máu của người sống. Chúng ta có thể thấy nó trẻ ra, khỏe hơn và có thể hồi sinh ngay lập tức nếu tìm được một nguồn dinh dưỡng ưa thích của mình. Nó phải theo đuổi chế độ sống này chứ không thể sống theo lối sống của người bình thường. Như anh bạn Jonathan đã thấy, trong suất nhiều tuần ở lâu đàí Dracula, đã bao giờ anh thấy nó ăn uống một bữa nào chưa? Không bao giờ! Còn một điều kỳ lạ không kém: người nó không có bóng; hình hài nó không bị phản chiếu trong gương, điều này thì Jonathan cũng đã được thấy rồi. Mặt khác, nó còn có một sức mạnh ghê gớm như Jonathan đã tả lại trong nhật ký khi nó đóng cổng lâu đài không cho bầy sói vào và khi nó giúp anh bạn này xuống xe. Nó có thể thay hình đổi dạng thành một con chó sói, như người ta đã thấy khi con tàu nào đó cập bến ở Whitby hoặc khi nó tấn công và xé xác một con chó nhà, hoặc thành một con dơi như trường hợp Mina đã thấy ở trên bậu cửa sổ ở Whitby, như anh bạn John đã thấy khi nó bay khỏi ngôi nhà hàng xóm kia, hoặc như anh chàng Quincey từng thấy khi nó đậu trên cửa sổ phòng Lucy. Nó có thể sán lại gần người thuyền trưởng dũng cảm ngồi trước bánh lái bằng một lớp vỏ bọc sương mù dày đặc tự tạo xung quanh người, nhưng chúng ta cũng rất dễ xác định được khoảng không gian giới hạn của nó nhờ chính màn sương mù bao bọc ấy. Ma cà rồng có thể xuất hiện dưới dạng những hạt bụi lẫn vào ánh sáng của mặt trăng, giống như trường hợp của ba ả đàn bà mà Jonathan đã vài lần nhìn thấy trong lâu đài Dracula. Các bạn biết không, nó có thể thu nhỏ mình lại đến mức chui vừa qua một khe cửa hẹp như sợi tóc ở nhà mồ của gia đình Westenra hôm nọ. Một khi đã tìm ra đường đi của mình, nó có thể ra vào bất cứ nơi nào và có thể nhìn xuyên bóng đêm, đây không phải là một quyền năng đáng xem thường trong một thế giới tranh sáng tranh tối. Nó có thể làm được tất cả những điều tôi vừa kể, nhưng không vì thế mà nó có tự do lựa chọn. Nó là một tù nhân thực sự của chính mình, một tù nhân bị kết án chung thân khố sai, một thằng điên bị nhất trong một căn phòng tù túng. Việc đi tới tất cả những nơi mình muốn là một điều không thể được với nó. Nó không phải là dạng thực thể sống theo thiên nhiên, mà là dạng phải sống theo một số quy luật nhất định của riêng mình. Không phải cánh cửa nào cũng rộng mở đối với nó. Cũng như các thế lực ma quái khác, quyền năng của nó sẽ hết hiệu lực ngay sau khi những ánh bình minh đầu tiên ló rạng. Hắn có quyền hưởng tự do, nhưng chỉ ở trong những thời khắc cụ thể. Nếu không có mặt ở nơi mình muốn, nó sẽ không thể trở về đó trước lúc mặt trời lặn. Chúng ta biết được điều đó là nhờ dân gian và các cuốn sách tư liệu, và chúng ta cũng có thể tìm ra bằng chứng tương tự qua những gì mà chính chúng ta đã thu thập được ở đây. Như vậy, có thể nói mặc dù có không ít lúc có thể dương oai diễu võ theo ý thích của mình, nhưng ma cà rồng vẫn không thể bỏ qua các giới hạn bị áp đặt trong một phạm vi riêng: quan tài, địa ngục, hoặc một nơi nào đó như ngôi mộ không được ban phước lành của một kẻ tự tử trong nghĩa địa Whitby chẳng hạn, và nó chỉ có thể di chuyển trong những thời gian thật cụ thể, hoặc có thể vượt đại dương trong những lúc triều lên. Và như chúng ta đã biết, còn có một số thứ có thể vô hiệu hóa quyền năng của nó, ví dụ như tôi chẳng hạn, hoặc một vật mang tính biếu tượng như cây thánh giá bằng vàng: nhìn thấy vật thiêng này, nó buộc phải lùi bước và tìm cách bỏ trốn. Có một số thứ khác mà các bạn cũng nên biết đề phòng trường hợp cần thiết, đó là cây hồng dại dùng để đặt lên nắp quan tài ngăn nó thoát ra ngoài, một viên đạn thánh bắn vào trong quan tài sẽ giết chết nó, ý tôi muốn nói là cái chết thực sự. Và khi đóng cọc vào tim nó, cũng giống như trường hợp chặt đầu nó, chúng ta sẽ cho nó một giấc ngủ vĩnh viễn, khỏi phải bao giờ thức dậy. Chúng ta đều đã rõ trường hợp này rồi, phải không ạ?
- Như vậy, - Giáo sư Van Helsing nói tiếp - đối với bá tước Dracula, khi tìm thấy chỗ ở của lão, chúng ta sẽ tìm mọi cách giữ lão ở sào huyệt để hủy diệt ngay tại đó. Nhưng cũng đừng quên lão là một kẻ cực kỳ xảo quyệt và cũng rất thông minh. Tôi từng có lần đề nghị anh bạn Arminius của mình ở trường Đại học Tổng hợp Budapest cung cấp cho các thông tin về cuộc sống của Dracula, và ông ấy đã kể cho tôi nghe tất cả những gì ông ấy biết về nhân vật ma quái này. Có thể lão chính là tay thủ lĩnh Dracula khét tiếng đã đi vào lịch sử với cuộc vượt sông giao chiến với người Thổ ở ngay đường biên giới giáp với Thổ Nhĩ Kỳ ngày nào. Nếu quả thực là như vậy, thì lão sẽ không phải là một kẻ bình thường, bởi trong thế kỷ chiền tranh đó, và thậm chí là trong nhiều thế kỷ sau đó, người ta đã nói rất nhiều về lão như một đứa con tài ba nhất, táo bạo nhất và can đảm nhất của “đất nước phía bên kia rừng rậm”. Sự thông minh siêu phàm và ý trí không gì lay chuyển nổi của lão đã đi cùng lão xuống mồ để đến bây giờ, lão lại lôi ra sử dụng chống lại chúng ta. Theo Arminius, dòng họ Dracula là những người thuộc một dòng giống quý tộc lừng danh, trong đó có một số người trong các thế hệ kế tiếp có quan hệ mờ ám với quỷ dữ. Chúng bắt đầu dựng trường học và thuyết giảng các pháp thuật huyền bí của mình ở Scholomance, một xứ thuộc vùng núi mọc bên hồ Hermannstadt, nơi quỷ dữ nuôi dạy một trong mười đệ tử thành kẻ giống mình. Có rất nhiều tài liệu kể về kẻ này với những cái tên như stregoica - nghĩa là phù thủy; ordog - quỷ Sa tăng; pokol - địa ngục. Và có một tài liệu trong số đó đã nhắc tới lão bá tước Dracula của chúng ta như một vampir - tức ma cà rồng, mà biểu hiện của nó giống y như những gì chúng ta đã hiểu quá rõ. Dracula chính là mầm mống tạo thành hàng loạt các nhân vật - nạn nhân đàn ông, đàn bà khét tiếng khác mà khi nằm dưới mồ, chúng vẫn luôn cơi trái đất này là nơi cư trú duy nhất có thể được của quỷ dữ...
Mặc dù đang chăm chú lắng nghe, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao từ nãy đến giờ, Moriss cứ nhìn hoài ra cửa sổ. Cuối cùng, anh lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi phòng, không giải thích lấy một câu. Van Helsing im lặng một lát rồi lại tiếp tục câu chuyện :
- Bây giờ chúng ta hãy quyết định những gì cần phải làm đi. Căn cứ vào các dữ kiện tôi vừa nêu, chúng ta phải tìm ra một lời giải cho kế hoạch của mình. Theo kết quả điều tra của Jonathan, có năm chục thùng đất đã được chuyển từ lâu đài Dracula tới Whitby và tất cả đều được chở đến cất trong ngôi nhà hoang Carfax, nhưng chúng ta cũng biết sau đó đã có người tới lấy đi một số thùng. Theo ý tôi, có lẽ trước tiên, chúng ta nên xác định xem có còn lại thùng nào trong ngôi nhà đó không, hay tất cả đã được mang đi hết rồi. Trong trường hợp này, chúng ta sẽ phải tìm...
Đang nói, ông chợt im bặt giữa chừng, khiến ai cũng ngạc nhiên. Chúng tôi còn sửng sốt hơn khi bất ngờ nghe thấy một tiếng súng nổ chát chúa khiến ai cũng giật thót người: một phát đạn không rõ từ đâu phóng tới, đập tan ô kính cửa sổ, rồi nhảy thia lia trên khung cửa và cắm thẳng vào bức tường cuối phòng. Chắc chắn tôi là một kẻ nhát gan, bởi chỉ có thế mà tôi đã rúm ró, khiếp sợ, gào ầm lên như một con điên. Đám đàn ông hết hoảng đứng bật cả dậy. Huân tước Godalming chạy vội tới bên cửa sổ nhòm ra ngoài. Chúng tôi nghe rõ tiếng Moriss :
- Ngàn lần xin lỗi mọi người? Có lẽ tôi đã làm mọi người phát hoảng? Tôi sẽ kể ngay cho các vị nghe chuyện gì vừa xảy ra!
Lát sau, chúng tôi thấy Moriss vội vàng quay trở lại.
- Tôi ngu ngốc quá! - Anh nói trong hơi thở hổn hển - Thưa bà Harker, tôi thành thật xin lỗi bà! Có lẽ tôi đã làm bà quá khiếp sợ. Nhưng chuyện là như thế này: trong lúc giáo sư mải nói chuyện, có một con dơi rất to đã lao vút tới đâu trên gờ cửa sổ. Sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, tôi bỗng cảm thấy sợ loài vật bẩn thỉu này, đến nỗi tôi không thể không nổ súng mỗi khi nhìn thấy chúng. Tôi không biết cảm giác ấy đã xuất hiện trong tôi từ bao đêm rồi. Anh sẽ không giễu cợt tôi chứ, Arthur?
- Anh bắn có trúng không? - Van Helsing hỏi.
- Tôi e là không, bởi nó vẫn tiếp tục bay về phía cánh rừng.
Moriss quay trở lại chỗ của mình và không nói gì thêm. Giáo sư Van Helsing nói tiếp những gì ông vừa định nói :
- Chúng ta sẽ phải tìm từng thùng một, và khi nào xác định được nơi chúng được chuyển đến, chúng ta sẽ hoặc là chiếm lấy chúng, hoặc sẽ giết chết Dracula ở một trong các sào huyệt này của lão. Cũng có thể là thế này: chúng ta sẽ vô hiệu hóa tác dụng của lượng đất chứa trong các thùng gỗ, để lão không còn chỗ ẩn náu an toàn nữa. Chúng ta sẽ chơi lão khi lão còn đang ẩn trong lốt của một con người vào thời gian từ giữa trưa đến khi mặt trời lặn, tức là chúng ta sẽ chiến đấu với hắn trong lúc hắn rơi vào trạng thái yếu nhất... Còn về phần bà, Harker ạ, bà sẽ chẳng cần phải bận tâm đến một điều gì nữa kể từ giờ cho tới khi mọi việe kết thúc. Đối với chúng tôi, bà là một người rất đáng quý, nên bà không thể phơi mình ra trước không biết bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi phía trước. Tối nay, bà không cần phải đặt ra cho chúng tôi bất cứ một câu hỏi nào nữa. Chúng tôi hứa sẽ kể cho bà nghe tất cả vào lúc nào thích hợp. Đám đàn ông chúng tôi có thể chịu đựng được những thử thách nghiệt ngã nhất, còn bà, một vì sao may mắn và niềm hy vọng của chúng tôi, phải luôn được an toàn trước mọi mối nguy hiểm.
Thế là tất cả mọi người, kể cả Jonathan cũng vậy, đều thở phào như vừa trút bỏ được một nỗi bận tâm mà chưa ai tiện nói ra. Tuy nhiên, tôi lại không hề muốn họ gạt tôi ra khỏi cuộc phiêu lưu này, bởi tôi nghĩ nếu Đông hơn, dù chỉ thêm một người như tôi, chúng tôi vẫn sẽ mạnh hơn là khi không có tôi. Nhưng trước quyết tâm của họ, tôi chỉ còn biết im lặng chấp nhận sự ngoài cuộc như một đảm bảo an toàn cho tính mạng của riêng mình.
Im lặng từ nãy tới giờ, Moriss chợt lên tiếng tham gia câu chuyện :
- Có lẽ chúng ta chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu, tôi đề nghị chúng ta phải nhìn nhận xem những gì đã xảy ra trong ngôi nhà hoang. Một khi đã bàn tới con quỷ hút máu người ấy thì mỗi phút trôi qua đối với chúng ta đều rất đáng quý: hành động nhanh chóng và kịp thời, biết đâu chúng ta lại ngăn chặn được lão gây tai họa cho một nạn nhân mới ấy chứ.
Thú thực là tôi đã cảm thấy mất hết sinh khí khi hiểu rằng đám đàn ông đang chuẩn bị bắt tay vào việc ngay lập tức, nhưng tôi chẳng dại gì nói ra nỗi lo sợ của mình, bởi nếu làm thế, tôi sẽ cản trở quyết tâm của họ và từ nay về sau, họ sẽ chẳng bao giờ cho tôi tham gia thảo luận bất cứ một vấn đề gì nữa. Bây giờ, họ đã sang ngôi nhà hoang Carfax cùng với tất cả những thứ có thể cần cho việc đột nhập vào bên trong.
Đúng là đàn ông có khác! Họ bảo tôi phải đi ngủ ngay và không được nghĩ ngợi linh tinh điều gì cả. Họ cứ làm như người phụ nữ có thể ngủ ngay được khi những người cô ta yêu thương đang phải đối mặt với sự nguy hiểm không bằng!
Được thôi, tôi sẽ đi nằm và giả vờ ngủ để khi quay về, Jonathan không còn gì phải lo lắng và bận tâm về tôi cả.
Nhật ký của bác sĩ Seward
Ngày 1 tháng 10, 4 giờ sáng
Chúng tôi vừa thò đầu ra khỏi cửa thì gặp ngay tay giám thị đi tới, ông ta hỏi - lại về chuyện Renfield - rằng tôi có thể tới gặp hắn ngay bây giờ được không, bởi hắn bảo hắn có chuyện rất hệ trọng muốn nói với tôi. Tôi trả lời tối nay tôi rất bận, hẹn ngày mai sẽ tới gặp hắn sớm.
- Nhưng lần này hắn có vẻ sốt ruột hơn bao giờ hết, thưa ngài. - Tay giám thị nài nỉ. - Dù rất muốn không phải như thế, nhưng tôi vẫn có cảm giác nếu ngài không tới gặp hắn ngay lập tức, thế nào hắn cũng nổi một cơn điên dữ dội nhất từ trước tới nay cho mà xem.
Tin lời ông ta, tôi bảo mấy người bạn chịu khó đứng đợi một vài phút để tôi tới gặp hắn.
- Tôi muốn được cùng đi với anh, John ạ. - Van Helsing nói. - Cuốn nhật ký của anh cho tôi thấy tay bệnh nhân này hay đấy, thỉnh thoảng hắn cũng có liên quan tới trường hợp công việc của chúng ta. Tôi rất muốn được thăm tay này lúc hắn chuẩn bị lên cơn xem sao.
- Tôi có thể cùng đi được chứ ạ? - Huân tước Godalming hỏi.
- Thế còn tôi? - Đến lượt Quincey Moriss.
- Cả tôi nữa chứ? - Cuối cùng là Jonathan Harker.
Tôi gật đầu bảo tất cả có thể cùng đi.
Quả thực Renfield đang rất bồn chồn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hắn tỉnh táo và bình tâm như vậy trong cách nói năng đối với tôi. Lần này, tôi lại có dịp được thấy thêm một biểu hiện nữa trong trường hợp của hắn, một biểu hiện mà tôi chưa từng gặp ở bất cứ một bệnh nhân nào khác từ trước tới nay. Hắn tin các lý dò mà hắn đưa ra không thể bị chúng tôi phản đối. Cái làm hắn muốn gặp tôi khẩn cấp ấy là xin tôi được ra viện về nhà. Hắn viện lý do rằng bây giờ hắn đã hoàn toàn bình phục và không còn một rối loạn nhỏ nhất nào về tâm thần. “Tôi sẽ hỏi chuyện các bạn ông, hắn nói biết đâu họ lại chẳng đánh giá tất về híện trạng của tôi. Mà này, ông còn chưa giới thiệu với tôi...” Tôi sững sờ đến nỗi không nhớ ra rằng việc giới thiệu người khác với một thằng điên nội trú trong nhà thương của mình là một việc làm không mấy bình thường, nhưng thực tình mà nói, lúc này Renfield có một cái gì đó đáng được người khác đối xử bằng các thói quen xã giao của cuộc sống xã hội thường ngây. Vậy nên tôi chẳng còn gì phải ngần ngại khỉ giới thiệu những người đang có mặt với nhau: “Ngài Renfield... huân tước Godalming, giáo sư Van Helsing, ngài Quincey Moriss đến từ bang Texas của nước Mỹ, ngài Jonathan Harker”.
Hắn bắt tay, nói chuyện với từng người.
- Huân tước Godalming, ở Windham, tôi đã có vinh hạnh được giúp đỡ cha ngài, tôi rất ìấy làm tiếc vì ông ấy không còn nữa, đến bây giờ ngài đang mang tước hiệu của ông ấy. Ông ấy luôn dành được sự kính trọng và yêu mến của tất cả những ai biết ông ấy. Tôi nghe nói hồi còn trẻ, ông ấy đã phát minh ra một loại rượu pun được rất nhiều người sành điệu ở Derby ưa thích. Ngài Moriss, ngài có rất nhiều lý do để tự hào về bang vĩ đại của mình. Việc sát nhập Texas vào Liên bang đã tạo nên một tiền lệ, mang lại kết quả vô cùng quan trọng, ĩhi mà các bang khác cũng đang muốn cùng gia nhập dưới một lá Cờ sao. Người ta có thể dễ dàng nhận ra sức mạnh của Hiệp ước liên minh khi học thuyết Monroe có được một chỗ đứng thực sự với tư cách là một thỏa ước chính trị.
Tôi biết nói thế nào về hân hạnh của mình khi được gặp giáo sư Van Helsing nhỉ? Thật có lỗi khi chưa kịp hỏi han gì ngài theo phép xã giao tầm thường. Khi một người có một cuộc cách mạng trong phương pháp chẩn trị nhờ những khám phá về sự phát triển không ngừng của bộ não người, mọi hình thức lịch sự tầm thường đều bị thay đổi, bởi nếu đem các phép lịch sự đó áp dụng cho mình, có vẻ như người ta lại muốn dìm vị trí của những người khác xuống. Tất cả các ngài đây, hoặc là nhờ quốc tịch, hoặc là nhờ quyền thừa kế hay nhờ chính sự ưu ái của tự nhiên ban cho, đều có một chỗ đứng trong cái thế giới đang vận động điên đảo của chúng ta. Tôi xin lấy ví dụ: tôi cũng hoàn toàn lành lặn về thể chất và tinh thần như đại đa số những người đang hoàn toàn được quyền tự do ở ngoài kia. Thưa bác sĩ Seward, tôi tuyệt đối tin tưởng rằng với tư cách là một nhà bác học rất tốt bụng, từng nghiên cứu luật cũng như làm thầy thuốc, ngài sẽ hiểu rằng việc khám lại thật chu đáo cho trường hợp của tôi chính là một nghĩa vụ mang tính đạo đức của ngài.
Nói đến những câu cuối cùng, hắn cố làm bộ làm tịch, tỏ ra vẻ thật tự tin và cũng không kém phần lịch sự đối với tôi.
Tôi nghĩ rằng dù chưa một lần được tiếp xúc với Renfield như tôi, những người bạn tôi cũng đang rất ngạc nhiên. Về phần mình, bất chấp những gì đã biết về các giai đoạn phát bệnh của hắn, tôi vẫn tin là hắn rõ ràng đang tìm cách bao biện cho ý định của mình. Thú thực tôi chỉ muốn nói với hắn rằng bệnh trạng của hắn quả thực đã có những tiến triển tất đẹp và tôi sẽ đi hoàn thành mọi thủ tục để hắn có thể ra viện vào sáng mai. Nhưng nhớ lại những lần thay đổi đột ngột và thất thường của hắn, tôi lại muốn làm ngược lại, tôi muốn khuyên hắn hãy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra một quyết định hệ trọng như vậy. Vì vậy, tôi phải trả lời hắn rằng bệnh tình của hắn đang được cải thiện từng ngày, và tôi sẽ nói chuyện với hắn lâu hơn vào sáng ngày mai, sau đó tôi sẽ đưa ra quyết định cụ thể đối với lời thỉnh cầu của hắn.
Hắn có vẻ không bằng lòng với câu trả lời của tôi, bởi tôi thấy hắn cãi lạí ngay lập tức :
- Nhưng thưa bác sĩ, tôi sợ rằng ông lại không hiểu tôi rồi. Điều tôi muốn, ấy là được ra về ngay... ngay lập tức... ngay bây giờ... ngay lúc tôi đang nói đây, nếu có thể được. Thời gian gấp lắm rồi, mà thời gian lại chính là yếu tố quan trọng nhất trong thỏa ước ngầm của chúng ta với Tử thần... Tôi nghĩ tất hơn hết là ngài hãy thực hiện luôn những gì ngài vừa nói đi.
Hắn chăm chú nhìn tôi như chờ đợi, thấy tôi không có biểu hiện gì muốn tán thành, hắn lại quay sang cầu khẩn người khác. Không nhận được câu trả lời nào, cho dù đó chỉ là cái gật đầu, hắn gặng hỏi :
- Chẳng lẽ tôi lại nhầm với các giả định của mình?
- Đúng thế, anh đã nhầm, nhầm to nữa là đằng khác. - Tôi trả lời thẳng thừng.
Hắn im lặng một hồi lâu rồi thủng thẳng nói tiếp :
- Nếu vậy thì có lẽ tôi lại phải có một thỉnh cầu khác với ông vậy. Lần nẩy, tôi xin được đề nghị mọi người hãy nhượng bộ đối với tôi, cho tôi một ân huệ hoặc là một ưu tiên nếu nói theo cách của ông. Lần này, tôi van xin ông không phải vì các động cơ của cá nhân tôi, mà là vì hạnh phúc của người khác. Tôi không còn nhiều thời gian để giải thích cho ông hiểu mọi lý do khiến tôi buộc tôi phải cầu khẩn ông, nhưng xin ông hãy tin rằng đó là những lý do xác đáng, không thể phủ nhận và hoàn toàn không mang một chút vụ lợi cá nhân nào. Tôi được truyền cảm hứng từ chính ý nghĩa cao cả của nghĩa vụ mà tôi thấy mình cần phải thực hiện. Thưa bác sĩ, nếu như đọc được ý nghĩ tự đáy lòng tôi thì chắc là ông sẽ hoàn toàn ủng hộ những tình cảm đang thúc giục tôi. Mà có khi ông còn coi tôi là một trong những người bạn thân thiết nhất và trung thành nhất của mình nữa ấy chứ.
Dứt lời, hắn lại đưa mắt chăm chú nhìn chúng tôi khắp lượt. Lúc này, tôi bắt đầu ngờ rằng sự thay đổi đột ngột trong cách xử sự của hắn chỉ là một hình thức khác, hoặc chính xác hơn là một giai đoạn khác của bệnh điên. Và tôi tự nhủ mình cần phải chờ xem điều gì sẽ xảy ra, bởi qua kinh nghiệm nhiều năm tích lũy được về người điên, tôi hiểu căn bệnh của hắn lại sắp tái phát. Không hiểu Van Helsing đang nghĩ gì, bởi từ nãy tới giờ ông vẫn nhíu mày quan sát từ đầu đến chân hắn, Ông chợt hỏi hắn bằng một giọng mà lúc mới nghe, tôi thấy không có gì phải ngạc nhiên, nhưng lát sau, chỉ khi nghĩ lại, tôi mới thấy có cái gì đấy khang khác. Rõ ràng ông đang xem hắn như một người hoàn toàn tỉnh táo chứ không phải là một bệnh nhân tâm thần :
- Anh không thể giải thích cho chúng tôi nghe tại sao anh muốn rời khỏi đây nay tối nay hay sao? Tôi tin chắc rằng nếu anh không giấu diếm tôi điều gì - tôi nói là tôi, một người nước ngoài lúc nào cũng chịu hiểu mọi điều và không hề có định kiến gì với anh: thì thế nào bác sĩ Seward sẽ có trách nhiệm để anh ra viện cho mà xem.
Hắn lắc đầu buồn bã. Nhìn nét mặt hắn, tôi biết hắn đang luyến tiếc một điều gì đó. Giáo sư không tỏ vẻ quan tâm đến nỗi chán chường của hắn mà nói tiếp :
- Thế nào, anh bạn? Cứ nghĩ kỹ đi. Anh nói là anh đã bình phục, anh muốn chứng minh cho chúng tôi thấy lý trí của anh đã trở lại bình thường, nhưng chúng tôi vẫn thấy nghi ngờ bởi anh chẳng làm gì để chứng minh được điều đó, Nếu anh không giúp đỡ chúng tôi trong cuộc trắc nghiệm này thì làm sao bác sĩ Seward có thể đồng ý với anh được? Một lần nữa, tôi khuyên anh nên nghĩ cho thật kỹ, hãy giúp đỡ chúng tôi, hãy cứ tin ở tôi, anh bạn ạ, quả thực tôi rất mong anh được tự do!
- Thưa bác sĩ Van Helsing, - Hắn lắc đầu trả lời – tôi chẳng thể nói gì được đâu. Lập luận của ngài quả thật không thể bác bẻ gì được, nếu chỉ vì mình tôi, chắc chắn là tôi chẳng ngại gì mà không nói cho ngài biết, nhưng vì tôi không phải là người duy nhất trong vụ việc này... Tôi chỉ có thể đề nghị ngài hãy tin ở tôi. Nếu không để tôi đi khỏi đây, thì xin thưa với bác sĩ Seward rằng tôi sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm đối với những gì có thể xảy ra đâu nhé.
Thấy đã đến lúc phải chấm dứt cuộc nói chuyện vô bổ, tôi bỏ ra ngoài cửa và nói với vào :
- Thôi nào, các bạn, chúng ta đi làm việc thôi. Tạm biệt Renfield nhé!
Tuy nhiên, lúc tôi chuẩn bị mở cửa, tên bệnh nhân bỗng thay đổi ngay thái độ. Hắn lao nhanh về phía tôi, khiến tôi phải hất hoảng thất lên một tiếng, vì tưởng rằng hắn lại định giết tôi, nhưng tôi đã nhầm, hắn chỉ chìa hai tay khẩn khoản nhắc lại đề nghị của hắn với tôi. Mặc dù có vẻ hiểu cách nài nỉ kiểu như vậy là hơi quá, nhưng hắn vẫn càng lúc càng tỏ ra gấp gáp và thống thiết hơn. Song tôi vẫn nhất quyết không chấp nhận đề nghị của hắn, tới đẩy hắn lùi lại và bảo hắn đừng mất thời gian vô ích. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy hắn nhún mình hết mức khi hắn muốn ngay lập tức đạt được một ân huệ nào đó mà hắn cho là tối quan trọng, ví dụ như hôm hắn nài nỉ tôi mang cho hắn một con mèo chẳng hạn. Cũng như hôm đó, tôi tưởng hắn mặc dù vẫn tỏ thái độ bất cần - cuối cùng cũng sẽ phải chấp nhận sự từ chối của tôi. Nhưng lần này thì không.
Nhận thấy có đề nghị tôi mãi cũng vô ích, hắn bắt đầu phát cuồng. Hắn quỳ sụp xuống đất hay tay dâng trước mặt tôi rồi lạy lên, lạy xuống, hòng đánh vào lòng trắc ẩn của tôi. Nước mắt giàn giụa, nét mặt sầu thảm hết mức, hắn lại tiếp tục bài diễn văn dài dằng dặc với tôi.
- Làm ơn đi, bác sĩ Seward, tôi van lạy ông đấy! Hãy cho phép tôi rời khỏi ngôi nhà này ngay bây giờ đi? Tôi chẳng câu nệ cung cách tiễn đưa gì đâu! Ông cứ cho bảo vệ mang rồi đã, xích sắt bám theo tôi cũng được; họ có thể lồng tôi vào áo trói, còng tay, xích chân, cùm cổ tôi... Nhưng vì tình yêu dành cho Chúa, ông hãy để tôi ra khỏi đây nhé! Nếu cứ buộc tôi phải ở nhà thương này, ông sẽ là người cố tình phớt lờ đi một điều độc ác, mà ông làm vậy là vì cái gì chứ? Xin ông hãy tin rằng những lời tôi nói đều xuất phát từ sâu thẳm nơi đáy lòng tôi! Xin ông hãy rủ lòng thương kẻ khốn nạn này! Vì tất cả những gì linh thiêng nhất, thân thiết nhất đối với ông trên thế gian này, vì tình yêu mà ông đã để mất, vì niềm hy vọng còn vương trong lòng và vì Chúa tối cao, xin ông hãy cho tôi ra khỏi đây và hãy cứu vớt linh hồn tội lỗi của tôi? Ông vẫn nghe tôi nói đấy chứ, ông bác sĩ? Ông có hiểu tôi nói không. Chẳng lẽ ông lại không nhận ra sự bình phục về thể chất và tinh thần của tôi hay sao? Chẳng lẽ ông lại nghĩ tôi nói năng không nghiêm túc hay sao? Tôi hoàn toàn không phải là một thằng tâm thần đang lên cơn điên, mà là một người có đầy đủ lý trí, ai sẽ cứu vớt tâm hồn của tôi đây? Hãy để cho tôi đi! Để cho tôi đi?
Tôi nghĩ rằng cảnh này càng kéo dài bao nhiêu thì hắn sẽ càng dễ tỏ ra kích động bấy nhiêu, và nếu vậy, chua biết chừng hắn sẽ nổi cơn điên thật ấy chứ.
- Nào, thôi đi! - Tôi nói nghiêm túc. - Như thế là đủ rồi đấy? Anh lên giường nằm nghỉ cho trấn tỉnh lại đi?
Hắn bất lực nhìn tôi chằm chằm. Rồi chẳng nói chẳng rằng, hắn lầm lì đứng dậy đi vào giường ngồi.
Đợi cho các bạn tôi ra trước, tôi đứng nhìn hắn một lần nữa rồi bỏ đi. Trước khi khuất tầm mắt, tôi còn nghe hắn nói với theo một câu, giọng rất bình thản và cũng không kém phần lịch sự :
- Bác sĩ Seward này, tôi hy vọng là ngài sẽ không bao giờ quên rằng tối nay tôi đã làm tất cả những gì có thể để thuyết phục ngài rồi đấy nhé?
Xem tiếp chương 19