Thiếu lâm bát tuyệt ( New: Chương 31)
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
Tác giả : Thiên Ma Thánh
Chương 31: Cật phạn khứ.
( Đi ăn cơm )
Dịch giả : phongphet
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.euforum
Kiếm Minh từng bước từng bước một hướng Ngân giác thú đi tới. Ngân giác thú bị làm cho toàn thân da thịt căng cứng. Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng giơ Thiên Thiền Đao trong tay lên, làm bộ bổ xuống, doạ cho Ngân giác thú sợ đến khoé mắt thấm ướt, cơ hồ những giọt nước mắt sắp rơi xuống. "Di, ngươi khóc à, không thể nào? Ta chỉ là doạ doạ ngươi một chút thôi, thử xem khi ngươi bị doạ có bộ dáng thế nào. Da ngươi dày như vậy, ta nếu thật sự ăn ngươi, ta đây chẳng phải là thành người có da dầy nhất trên đời à. Ta không cần điều đó."
Đao Thần và Thanh Thành nghe thấy hắn, một hài tử nói như vậy, không nhịn được cười ha hả. Thanh Thành nói: "Minh nhi, như thế còn không được à, da ngươi có dày như vậy, đến lúc đó chính là đao thương bất nhập, ai còn làm thương tổn được ngươi?"
Phương Kiếm Minh nói: "Sư phụ, con tình nguyện muốn đao thương bất nhập, cũng không muốn làm người da dầy nhất thế gian, như thế quá khó nghe a."
Đao Thần nói: "Cái này có gì khó nghe, Phương tiểu tử, Ngân giác thú này không thể là loại động vật bình thường. Ngươi không thấy được nó mới vừa rồi đại chiến hai Hắc y mông diện nhân, uy phong lẫm lẫm cỡ nào à."
Phương Kiếm Minh nói: "Nó lại như thế nào, cũng bị người ta một ngón tay điểm trúng huyệt đạo. Hoàng phát lão quỷ nọ thật sự là kỳ quái, không biết hắn đã theo ai học được công phu cổ quái, cư nhiên nhận biết được huyệt đạo động vật. Đao đại thúc, động vật thật có huyệt đạo à?"
Đao Thần nói: "Điều đó ta biết. Ngươi không phải nghe hắn nói đến từ Ngoã thứ à. Ta nghĩ điều đó là do cao thủ Ngoã thứ bọn chúng phát hiện. Người Trung nguyên chúng ta, có thể đến nơi đó nghiên cứu những cái này."
Thanh Thành thấy bọn họ đề cập tới Hắc y mông diện nhân, hỏi đao Thần: "Đao Thần thí chủ, Hắc y mông diện nhân này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ngươi có biết không."
Đao Thần cười khổ, nói: "Bọn họ đều có một miếng vải đen che trên mặt. Cho dù ta thấy qua bọn họ, cũng không nhận ra được. Ta tại đây, bên trong Thương long cốc này đợi thời gian lâu như vậy, sớm không nghe thấy chuyện trong chốn giang hồ. Ôi chào , ngươi không phải thường đi lại trong chốn giang hồ ư, như thế nào cũng không biết bọn họ."
Thanh Thành nói: "Có lẽ ta thấy qua trong bọn họ có mấy người thật là tốt, nhưng là bọn họ che mặt, ta cũng nhìn không ra. Cứ theo võ công của bọn chúng, hai người bọn ta đều không phải đối thủ. Không biết trên giang hồ khi nào lại có nhiều cao thủ như vậy."
Đao Thần nói: "Nếu đoán không ra, vậy không nên đoán nữa. Nói không chừng từ nay về sau sẽ còn gặp nhau trong chốn giang hồ, bọn họ dù thế nào cũng đã cùng Thiếu lâm tự các ngươi kết đại cừu rồi."
Thanh Thành sắc mặt trầm xuống, nói: "Không sai, bọn họ vô cớ tới cướp lấy Thiên thiền đao, giết người Thiếu lâm tự, món nợ này sớm muộn gì Thiếu lâm tự cũng sẽ tới tìm bọn chúng đòi lại. Người xuất gia chúng ta tuy nói ăn chay niệm phật, khá để tuỳ tiện mặc người khi dễ."
Thình lình nghe Phương Kiếm Minh cả kinh kêu lên: "Đao đại thúc, Sư phụ, các Người tới nha. Nó khóc rất thương tâm, các Người cứu cứu giúp nó đi."
Đao Thần và Thanh Thành chạy tới. Lúc này mới phát hiện Ngân giác thú nọ, vì giải không được huyệt đạo, gấp đến độ nước mắt từng giọt lớn từng giọt lớn lần lượt rơi xuống. Phương Kiếm Minh ở một bên, tay chân không biết làm gì đứng nhìn.
Đao Thần nhìn nhìn Ngân giác thú, trầm ngâm một lát,, nói: "Để cho ta tới thử xem, nói không chừng ta thực có thể giải khai huyệt đạo cho nó."
Nói xong, đến gần Ngân giác thú, rất nhanh nhẩy lên, khi đang lướt qua đỉnh đầu Ngân giác thú, liền vươn tay vỗ một cái lên trên người nó, nội lực nhả ra. Trong nháy mắt nội lực đã chạy khắp các kinh mạch Ngân giác thú. Đao Thần đột nhiên cảm thấy phía trước có một đạo nội lực ngăn trở đường đi, hét lớn một tiếng, đã đem cỗ nội lực nọ trừ bỏ đi, huyệt đạo của Ngân giác thú cũng được giải khai."
Ngân giác thú được tự do, đầu tiên là rống lên một tiếng dài, tiếp theo quỳ xuống, hướng ba người thi lễ. Lúc nhìn Đao Thần, tựa như ý tứ bất hảo, ánh mắt có vẻ có chút khó khăn vì tình. Đao Thần biết Gia hoả nầy, đã nhiều năm nay cùng hắn đảo loạn không ít. Nó thường xuyên chuyên chú tới tìm hắn đả đấu. Hôm nay nó được Đao Thần cứu, trong lòng nó tự lấy làm thẹn, tựa như cảm thấy ý tứ bất hảo.
Đao Thần thấy vậy, cười nói: "Gia hoả ngươi, từ nay về sau nên rút ra được bài học, không nên hồ loạn thương tổn người khác. Hôm nay ta cứu ngươi, là do nể mặt Phương tiểu tử, bằng không ta sẽ chẳng bao giờ cứu ngươi. Ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn hắn ấy."
Ngân giác thú xoay người, lại hướng Phương Kiếm Minh thi nhất lễ, khiến cho Phương Kiếm Minh a a cười nói: "Đại gia hoả ngươi rất là lém lỉnh, tốt lắm, ngươi đừng cám ơn ta, ngươi chắc cũng đã đói bụng rồi phải không, ngươi có thể đi về, nhớ kỹ, từ nay về sau không được thương tổn người tốt a."
Ngân giác thú nghe Phương Kiếm Minh nói xong, ánh mắt vui vẻ, quay lại đối diện ba người cao giọng rống lên vài cái, rồi "thịch thịch" chạy vào sâu trong cốc. Phương Kiếm Minh thấy nó thân thể khổng lồ, nhưng lại không một chút ảnh hưởng tới động tác, hoàn toàn linh hoạt, không khỏi nghĩ tới Sư phụ.
"Sư phụ, Người như thế nào lại trở nên gầy như vậy, chẳng lẽ thật sự là do luyện công gây ra sao?"
Thanh Thành cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Phương Kiếm Minh, nói: "Vi sư không phải đã sớm nói cho ngươi rồi sao, dáng người của ta mập mạp, có hơn phân nửa nguyên nhân là do luyện một loại công phu, loại công phu này là độc môn tuyệt kỷ Thiếu lâm tự chúng ta. Tên bất hảo nào đó nghe được, kêu là "Cật phạn công" (Công phu ăn cơm-ND). Ngươi không có thấy ta lúc ta ở Thiếu lâm tự, sức ăn khoẻ nhất toàn chùa, nhưng từ khi ký Ước pháp tam chương với ngươi đến nay, a a, ta còn thực không có qua một lần ăn no."
Phương Kiếm Minh nghe xong, vội nói: "Đều là con không tốt. Sư phụ, con với Người không ký Ước pháp tam chương nữa, con tự mình ký với mình Ước pháp tam chương nha."
Thanh Thành sắc mặt nghiêm chỉnh, nói: "Minh nhi, như thế không được. Người trên giang hồ cực coi trọng lời hứa, ngươi tuy là một đứa trẻ nhỏ, ta cũng không có thể hứa với ngươi rồi lại ân hận."
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy làm sao bây giờ, Sư phụ ăn không no, chẳng phải là luyện công sẽ không luyện tốt được sao."
Thanh Thành cười nói: "Không có việc gì cả. Bây giờ môn công phu này của ta xem như đã bị phá, nếu muốn luyện lại từ đầu, cũng không có thời gian nữa. Ngươi thấy dáng người ta bây giờ cao gầy, giống như trước kia khi chưa béo. Đó cũng là một loại "nhân hoạ đắc phúc" phải không."
Phương Kiếm Minh nghe xong, hỏi: "Gặp phải điều đó có ảnh hưởng đến công phu của Sư phụ không?"
Thanh Thành nói: "Gặp thì cũng gặp rồi, bất quá ảnh hưởng tịnh không quá lớn, ta có Thiếu lâm Long trảo thủ trong người, cũng khá đủ để thu thập những nhân vật bình thường trong chốn giang hồ."
Đao Thần đột nhiên cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, thầy trò các ngươi còn không đói sao? Lão phu đói đến mức bao tử cũng tạo phản rồi, đi, đến động phủ của lão phu mà xem, ta nơi đó có món ăn ngon, man đầu cũng tốt, thịt béo cũng tốt, toàn là đồ ăn tốt. Được rồi, Phương tiểu tử, ngươi có uống được rượu không?"
Phương Kiếm Minh lắc đầu, Đao Thần cười nói: "Hách, đã bước chân ra làm người hành tẩu trên giang hồ há có thể không uống rượu, đi, hôm nay lão phu có sai cũng không thể không dạy dỗ ngươi. Đại hoà thượng, ngươi không được ngăn cản ta, dù chỉ là để cho ta có chút thể diện."
Nói xong, kéo Phương Kiếm Minh đi theo. Phương Kiếm Minh nhớ tới một việc, liền chỉ chỉ thi thể của đám Hắc y nhân, nói: "Đao đại thúc, Người có lòng nhân từ, đưa bọn họ mai táng được không."
Đao Thần nói: "Ngươi thật là có lòng hảo tâm, nhiều người vậy nói ta như thế nào sử lý......." Rồi nhìn nhìn mọi nơi, nói: "Không bằng như vậy đi, chúng ta đưa bọn họ chôn ở trong cái động kia, ta dụng thần công chấn vỡ vách động, coi như là chỗ an thân của bọn họ ."
Lập tức, ba người cùng động thủ, đã đem hơn mười thi thể Hắc y nhân tiến vào bên trong động. Thanh Thành vốn nói thế nào cũng sẽ mặc kệ, nhưng dưới sự cầu tình của Phương Kiếm Minh, hắn dù không tình nguyện nhưng cũng vội vàng giúp đỡ. Đương khi Đao Thần dụng chưởng lực chấn vỡ vách động làm loạn thạch rơi xuống, Thanh Thành cũng hung hăng đánh vài chưởng, trong lòng thầm nghĩ: Mấy người các ngươi giết người Thiếu lâm tự chúng ta, ta còn nhặt xác các ngươi, thật là không công bình, ta cho các ngươi chôn càng sâu càng tốt, trọn đời không được siêu sinh."
Đợi cho Đao Thần cơ hồ đem sơn động biến thành đá vụn chôn bọn Hắc y nhân xong. Bọn họ ba người lúc này mới xuất phát, do Đao Thần dẫn đường, tới động phủ của Đao Thần dùng cơm.
Hết chương 31.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:53 PM.
|