Chương 23
Nhật ký của bác sĩ Seward
Ngày 3 tháng 10
Thời gian như kéo dài vô tận khi chúng tôi đợi Godalming và Quincey Moriss trở về. Van Helsing cố tìm mọi cách lên dây cót tinh thần cho chúng tôi. Tôi đoán được thiện ý của ông, vì thỉnh thoảng lại thấy ông liếc nhìn Harker. Trông anh chàng lúc này mới thảm hại làm sao. Mới hôm nào, anh còn là một người hoạt bát, nhanh nhẹn, vui vẻ và tràn đầy nhựa sống là thế, vậy mà bây giờ trông anh chẳng khác nào một ông già lụ khụ nhăn nheo, tóc gần như bạc hết nửa mái đầu, hai mắt hõm sâu chìm nghỉm trong ưu tối ưu phiền. Tuy nhiên, tôi tin trong anh vẫn tràn đầy nghị lực và sẽ bùng lên mỗi khi thực tế cuộc sống đòi hỏi. Tội nghiệp anh chàng! Biết phải an ủi anh thế nào bây giờ? Giáo sư Van Helsing cũng rất hiểu tâm trạng trong anh nên đã làm đủ cách để anh tạm quên đi nỗi lo thường trực trong lòng. Điều ông nói với anh dường như vẫn là điều mang lợi ích cao nhất của tất cả chúng tôi.
Tôi đã nghiên cứu cả trăm lần từ khi có tập tài liệu về con quỷ trong tay. Càng ngày tôi càng cảm thấy cần phải tiêu diệt nó bằng mọi cách. Đâu đâu cũng thấy bằng chứng về sự phát triển của lão, lão phát triển không chỉ trong quyền năng, mà còn trong chính nhận thức của lão về quyền năng của mình. Theo những gì tôi nhận thức dược nhờ ông bạn Arminius ở Budapest thì thuở còn sống, lão là một gã đàn ông, một chiến binh và một tướng lĩnh, một thợ luyện đan phi thường. Việc luyện đan thời bấy giờ luôn là một biểu hiện ở trình độ cao của khoa học. Lão hẳn phải là một kẻ có đầu óc thông minh siêu việt, một trình độ văn hóa vô song và một trái tim sắt đá không hề biết sợ hay biết ăn năn hối lỗi. Trong con người lão, sức mạnh của trí tuệ đã không hề bị sứt mẻ ngay cả khi thể xác lão lìa đời, cho dù bộ nhớ của lão không còn nguyên vẹn. Nói đúng hơn đầu óc lão chỉ đáng sánh với một đứa trẻ mà thôi. Vậy mà lão cứ phát triển dần, một số thuộc tính của lão từ con số không bỗng chốc chín muồi và trở thành hoàn thiện. Lão đã trải nghiệm thành công bằng chính cuộc đời tội lỗi của mình. Nếu không bị chặn đường, chắc chắn sau này lão sẽ trở thành ông tổ hoặc kẻ hướng đạo cho một dòng giống người chỉ biết đến sự tồn tại chìm ngập trong con đường đường chết, chứ chẳng thể biết đến ý nghĩa của cuộc sống đích thực là gì.
Nghe vậy, Harker rên rỉ nói :
- Và rồi không biết sẽ có bao nhiêu lực lượng được huy động để chống lại người vợ trẻ của tôi nữa chứ! Nhưng những trải nghiệm ấy là thế nào? Phải hiểu lão, chúng ta mới thắng được lão.
- Từ khi đến Anh quốc tới nay, lão không lúc nào ngừng thử nghiệm quyền năng của mình theo kiểu chậm nhưng chắc; trí thông minh cùng sức mạnh vô biên và tâm tính hoàn đồng của lão luôn được lão sử dụng hết cỡ. Cũng may, hiện lão vẫn đang trong giai đoạn còn trẻ con, bởi nếu như lão dám tấn công bừa bãi vào mọi mục tiêu ngay từ lúc khởi hành từ lâu đài Dracula, thì có lẽ lão đã nằm xa tầm với của chúng ta từ lâu rồi. Tuy nhiên, lão lại là kẻ nhất quyết đi đến thành công, và một người từng để lại phía sau nhiều thế kỷ như lão thì lúc nào cũng có thể chờ đợi và dần tiến về phía trước mà không việc gì phải vội cả. Dần tiến, nhanh nhưng không hấp tấp luôn là một tâm niệm trong đầu lão.
- Tôi vẫn rất mơ hồ về những gì ngài vừa nói. – Harker càu nhàu. - Ngài hãy giải thích rõ hơn xem nào. Đầu óc tôi trì trệ quá rồi.
Van Helsing mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai anh chàng :
- Được thôi, tôi sẽ nói rõ hơn để anh nghe, anh bạn ạ?
Anh có nhận thấy rằng trong suốt thời gian qua, cơn quỷ ấy đã ngày càng nâng cao tri thức của mình bằng những trải nghiệm thực tiễn không? Chắc là anh vẫn còn nhớ lão đã sử dụng tên bệnh nhân Renfield để đột nhập vào nhà thương của anh bạn John, bởi nếu lần đầu tiên muốn vào nhà một người xa lạ bất cứ lúc nào, ma cà rồng chỉ có thể nhờ một người quen dẫn đường mà thôi. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Chúng ta có biết lúc đầu, các thùng gỗ nặng nề kia là do người khác - chứ không phải là lão - khuân đi không? Lão không biết rằng thực ra lão còn có thể làm hơn thế nhiều. Tuy nhiên, sự thông minh tột cùng của một đứa trẻ đã dần dần phát triển trong lão, đến nỗi đã có lúc lão phải tự hỏi mình có thể nâng được các thùng gỗ hay không. Lão bắt đầu bằng việc giúp đỡ người khác nâng các thùng gỗ, và khi nhận ra đó là một công việc quá dễ dàng, lão đã thử tự khuân vác một mình. Lão đã thành công và đang âm mưu rải mỗi nơi một thùng làm chỗ chui rúc, chỉ mình lão biết chúng được cất giấu ở đâu. Có thể lão sẽ dự định chôn sâu chúng xuống dưới đất. Vào buổi tối, hoặc những lúc lão có thể thay đổi hình dạng, các ngôi mộ này rất thích hợp để lão chui xuống và không ai có thể nhận ra sự di chuyển của lão. Nhưng đừng thất vọng, anh bạn ạ!Tri thức ấy bây giờ có được áp dụng cũng trở nên quá muộn rồi. Tất cả các thùng gỗ, trừ một thùng chúng ta chưa tìm ra, đã bị mất tác dụng. Tôi hy vọng trước khi mặt trời lặn, thùng cuối cùng cũng sẽ chung một số phận như vậy. Phải đợi đến sáng nay, tôi mới có niềm tin như vậy. Nhưng hiện giờ, thế cờ vẫn chưa biết sẽ nghiêng về bên nào. Theo đồng hồ của tôi, bây giờ đã là một giờ, nếu tất cả diễn ra suôn sẻ, hai anh bạn Althur và Quincey của chúng ta hẳn phải đang trên đường trở về, Chúng ta phải đi trước, có thể là chậm, nhưng phải chắc, và nhất là đừng để tuột mất bất cứ một cơ hội nào. Anh thử nghĩ mà xem! Khi những người bạn kia quay về, chúng ta sẽ có tất cả là năm người!
Van Helsing nói chưa dứt lời thì có tiếng gõ cửa thô bạo bất ngờ vang lên, khiến ai nấy giật thót người. Chúng tôi phấp phỏng bước ra ngoài hành lang. Giáo sư ra hiệu cho mọi người giữ im lặng và để một mình ông ra mở cửa. Thì ra là một nhân viên bưu điện! Anh ta trao cho giáo sư một mẩu điện tín. Ông hết nhìn dòng địa chỉ ghi trên bức điện rồi vội vàng đóng sập cánh cửa lại khi tay nhân viên bưu điện vừa đi khỏi. Vừa bước gần tới chỗ chúng tôi, ông vừa mở bức điện ra đọc thành lời: Hãy dè chừng D. Lúc 12 giờ 45, lão vội vàng đi khỏi Carfax và biến rất nhanh về phía nam. Có thể lão đang tìm các bạn. Mina.
Jonathan Harker thất lên, giọng căng thẳng :
- Thế là ơn Chúa, chúng ta sắp được mặt đối mặt rồi?
Van Helsing quay sang động viên anh bạn tôi :
- Chúa sẽ hành động theo cách và thời điểm của Ngài. Cần phải can đảm lên, nhưng cũng đừng nên vui vội, bởi vì điều chúng ta mong muốn bây giờ có khi lại đưa chúng ta đến những mất mát ấy chứ.
- Bây giờ chẳng con gì quan trọng đối với tôi – Harker lạnh lùng đáp lại - nếu không phải là việc tống khứ con quỷ thối tha kia khỏi thế giới này. Vì nó mà tôi phải bán linh hồn của mình?
- Ồ! Suỵt, suỵt, anh bạn này. - Van Helsing nói. – Chúa không mua những tâm hồn ấy đâu, còn lũ quỷ thì đâu phải là một hàng trung tín. Chúa luôn bao dung và công bằng, Ngài biết nỗi khổ của anh và tình yêu mà anh dành cho Mina. Về phần mình, cô ấy sẽ đau đớn gấp nhiều lần nếu được nghe những lời hồ đồ vừa rồi của anh. Đừng sợ gì cả, tất cả chúng ta đều một lòng vì bổn phận của mình và không gì có thể lay chuyển được điều đó. Giờ hành động đã đến. Ban ngày, ma cà rồng cũng chỉ tầm thường như những con người bình thường, lão chỉ có thể thay hình đổi dạng khi mặt trời đã lặn. Lão cần phi có thời gian để đến được đây. Hãy xem này, bây giờ mới có một giờ hai mươi, thời gian sẽ tiếp tục trôi qua trước khi lão xuất đầu lộ diện trước chúng ta - cho dù lão có đi nhanh hơn bao giờ hết. Hy vọng là hai người bạn của chúng ta sẽ đến trước lão.
Chừng nửa tiếng sau khí nhận được điện của Mina, chúng tôi lại một lần nữa giật mình khi nghe thấy những tiếng gõ cửa nhè nhẹ nhưng cũng không kém phần quả quyết Chúng tôi hồi hộp bước ra hành lang, tay cầm sẵn vũ khí, giáo sư khẽ kéo then cửa và lui lại cùng tôi đứng thế thủ. Niềm vui của chúng tôi trào dâng đến tột độ khi nhận ra trước mắt mình là khuôn mặt quen thuộc của huân tước Godalming và Quincey ngoài ngưỡng cửa. Họ bước nhanh vào và đóng sập cửa lại.
- Tất cả đều ổn. - Godalming nói trên đường vào hành lang. - Chúng tôi tìm ra hai chỗ cất giấu rải rác sáu thùng đất, tất cả đều không còn tồn tại nữa.
- Sao lại không? - Van Helsing ngạc nhiên hỏi lại.
- Là tôi nói đối với lão bá tước?
Từ đầu đến giờ mới thấy Quincey lên tiếng :
- Chẳng còn gì để làm nếu không phải là ngồi đợi ở đây. Nhưng nếu đợi đến năm giờ vẫn chưa thấy lão tới, có lẽ chúng ta phải về thôi, không thể để Mina ở nhà một mình sau khi mặt trời lặn được.
- Chắc lão cũng sắp vác mặt đến rồi đấy. - Van Helsing vừa nói vừa nhìn đồng hồ. - Theo bức điện Mina vừa gửi thì lão đã từ Carfax đi về phía nam, có nghĩa là lão đã qua sông, tức là trước một giờ ít phút. Nếu lão đi về phía nam thì chúng ta có thể kết luận rằng lão vẫn còn nghi ngờ sự chọc phá của chúng ta và từ Carfax, trước hết lão sẽ đi thẳng tới chỗ lão nghi ngờ đó. Hẳn là các bạn đã tới Bermondsey trước lão ít lâu. Bây giờ vẫn chưa thấy lão thò mặt đến đây, chứng tỏ sau đó lão lại lượn tới Mile End. Việc làm đó khiến lão mất thêm không ít thời gian, bởi lão cần phải tìm phương tiện qua sông. Như vậy thì chúng ta cũng chẳng phải đợi lâu nữa đâu. Có lẽ phải chuẩn bị kế hoạch tấn công đi là vừa, đừng làm mất thời giờ vô ích nữa. Suỵt! Đến rồi đó? Cầm vũ khí đi!
Quả thực đã chúng tôi nghe thấy có tiếng ổ khóa xoay lích kích ngoài cửa chính.
Mặc dù đang lúc căng thẳng, tôi vẫn thầm cảm phục sự bình tĩnh gan dạ của anh chàng Quincey. Trong mọi cuộc phiêu lưu của chúng tôi, bao giờ anh cũng là người tổ chức các kế hoạch hành động và bao giờ tôi và Arthur cũng nhất nhất nghe theo sự sắp xếp của anh. Bây giờ cũng vậy, chúng tôi lập tức trở lại với thói quen thường ngày đó. Sau khi đảo mắt nhìn khắp phòng, anh đưa tay chỉ chỗ phải đứng cho từng người trong nhóm. Tôi, Van Helsing và Harker đứng ngay sau cánh cửa sao cho khi cửa vừa mở, chúng tôi có thể ngay lập tức chặn lối rút lui của kẻ nhập phòng. Arthur và Quincey đứng nấp một chỗ, sẵn sàng nhảy tới chặn trước cửa sổ. Chúng tôi lo lắng, căng thẳng chờ đợi từng giây ác mộng trôi qua. Bắt đầu có những tiếng bước chân chậm chạp, thận trọng vang lên khá rõ ngoài hành lang. Rõ ràng là lão bá tước đang chờ đợi một cuộc tấn công - hoặc ít nhất là lão đang sợ như vậy.
Bất thình lình, lão lao vọt vào phòng khiến chúng tôi không kịp trở tay. Cú nhảy vọt của lão có một cái gì đó thật mềm mại và rất khác người, khiến chúng tôi không khỏi sững sờ. Người đầu tiên hành động không phải ai khác ngoài Harker. Anh nhảy nhanh như chớp ra chặn trước một ô cửa nhìn ra căn phòng mặt tiền. Thấy chúng tôi, lão ngửa cổ cười khinh bỉ, để nhe ra những chiếc nanh lởm chởm nhọn hoắt, nhưng lão im bặt ngay lập tức, tiếng cười đáng sợ của lão được thay bằng một ánh mắt độc ác và nham hiểm. Sự độc ác càng hiện rõ trên bộ mặt lão khi chúng tôi lừ lừ tiến lại gần. Thú thực là lúc đó, tôi không còn biết mình phải làm gì nữa. Tôi không hiểu những vũ khí chúng tôi mang theo có tác dụng gì với lão hay không. Rõ ràng Harker đang có ý định làm thử, bởi anh vừa tức giận vung dao đâm thẳng một nhát vào người lão. Lão bá tước chỉ có thể thoát nạn nhờ một bước nhảy ma quỷ cực nhanh về phía sau. Thay vì chọc thẳng vào giữa ngực, mũi dao găm chỉ xé toạc vạt áo của lão, làm bật ra một xấp giấy bạc và một đống tiền vàng.
Lão kêu hộc lên một tiếng tức giận, điên cuồng, khiến tôi không khỏi thấy lo cho Harker, mặc dù tôi thấy anh vừa vung con dao dài nhọn hoắt lên chuẩn bị cho một cú đòn tấn công mới. Theo bản năng, tay trái cầm cây thánh giá và mẩu bánh thánh, tôi bước nhanh tới bảo vệ cho người bạn đồng hành dũng cảm của mình. Tôi cảm thấy cánh tay mình như được điều khiển bởi một sức mạnh vô hình và điều này đã không làm tôi ngạc nhiên khi thấy con quỷ loạng choạng lui lại phía sau trong vòng vây của chúng tôi. Không thể diễn tả hết sự hận thù và hung bạo, tức giận và điên cuồng trên bộ mặt ma quỷ của lão bá tước. Nét mặt lão từ đỏ tía chuyển dần sang màu tái nhợt, hoàn toàn tương phản với ánh mắt rực lửa hận thù. Chỉ trong tích tắc, lão cúi người luồn qua tay Harker như một con mèo trước khi anh kịp phóng tới một đòn trời giáng khác. Lão cúi thấp người vơ vội một nắm tiền vàng, rồi lao cả người qua cửa sổ khiến những ô kính chớp vỡ tan tành thành vô số mảnh sáng lấp lánh. Lẫn tiếng kính vỡ là tiếng rơi lốp cốp của những đồng tiền vàng lăn trên mặt sân. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy lão bình thản đứng lên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lão chạy qua sân, đạp tung cánh cửa dẫn vào các tàu ngựa rồi ngoảnh lại cười gằn :
- Chúng mày tưởng chơi được tao là dễ làm phỏng? Trông thằng nào mặt cũng tái mét, người thì run như cừu vào lò mổ thế kia thì làm ăn gì!Rồi cả lũ chúng mày sẽ phải lấy làm tiếc cho mà xem! Đừng tưởng là tao không còn chỗ ẩn náu, tao vẫn còn đấy. Việc báo thù của tao chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Cáiviệc ấy sẽ cùng tao đi qua nhiều thế kỷ, và thời gian chính là đồng minh của tao. Những người đàn bà mà chúng mày yêu thương đều đã thuộc về tao và qua chúng nó, chúng mày và rất nhiều người khác nữa, rồi cũng sẽ thuộc về tao. Tất cả đều là những tạo hóa được tồn tại để thực hiện mệnh lệnh của tao, để phục vụ tao những khi tao khát máu. Thế đấy!
Lão ngửa cổ cười đắc thắng và khinh bỉ, rồi đóng sầm cửa lại. Chúng tôi nghe rõ tiếng lão kéo then cài đằng sau cánh cửa. Tiếp đó là tiếng một lần mở và đóng cửa nữa.
Chúng tôi hiểu việc đuổi theo lão vào chuồng ngựa lúc này là một điều rất khó khăn. Vậy là thất bại rồi! Người đầu tiên lên tiếng là Van Helsing, ông nói khi chúng tôi quay vội ra hành lang :
- Chúng ta đã hiểu ra một điều gì đó, thậm chí hiểu nhiều nữa là đằng khác.
Dù đã lên giọng dọa nạt, nhưng rõ ràng là lão vẫn sợ chúng ta. Nếu không thì việc gì lão phải chạy trốn? Nếu không phải là tôi nghe nhầm thì giọng nói của lão đã phát giác chính con người lão. Tại sao lại phải nhặt những tờ giấy bạc ấy chứ? Hãy mau mau đuổi theo lão đi? Tôi tin rằng ở đây chẳng còn gì có thể giúp lão được nữa, kể cả khi lão mò trở lại cũng vậy.
Vừa nói, ông vừa nhặt tờ giấy bạc còn sót lại nhét vào túi, rồi vơ số giấy tờ thổ nhưỡng cùng các giấy tờ khác mà Harker vừa vứt xuống nền nhà quẳng vào bếp lò trước khi châm một mồi lửa.
Godalming và Moriss chạy vội vào trong sân, trong khi Harker nhảy qua cửa sổ mong đuổi kịp lão bá tước. Đúng là lão đã chất chặt cánh cửa dẫn vào khu chuồng ngựa. Khi họ phá được cửa thì không trông thấy bóng dáng lão đâu. Tôi và Van Helsing vòng ra sau nhà lùng sục, nhưng tất cả các tàu ngựa đều vắng tanh. Không ai nhìn thấy lão bá tước.
Buổi chiều qua đi nhanh chóng nhường chỗ cho ánh hoàng hôn nhạt nhòa.
Chúng tôi hiểu mình đã thua cuộc với nỗi thất vọng trĩu nặng trong lòng.
- Có lẽ chúng ta nên quay về với Mina đi. - Giáo sư bảo chúng tôi. - Không thể làm gì ở đây được nữa đâu. Dù sao thì cũng phải về sớm cho cô ấy yên tâm. Nhưng nhớ là đừng có làm cho cô nàng nhụt chí đấy nhé? Chúng ta chỉ còn phải tìm ra một thùng gỗ nữa thôi. Nếu thành công, vẫn có thể cứu vãn được tất cả Tôi hiểu ông đang cố gắng an ủi Harker, bởi trông anh lúc này có vẻ thất vọng hơn bao giờ hết. Thỉnh thoảng lại thấy anh rên rỉ, có lẽ anh lại đang nghĩ đến người vợ bất hạnh của mình.
Chúng tôi về nhà trong tâm trạng não nề. Mina hớn hở khi gặp lại chúng tôi, dường như cô đã quên cả chính mình. Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt thiểu não của đám đàn ông, mặt cô chợt tái dại đi. Cô nhắm mắt lại như thầm cầu nguyện một điều tất lành nhất.
- Em biết mình làm gì cũng không đủ để đền ơn anh? Ôi, anh của em? - Cô vừa nói vừa hôn lên trán và lên mái tóc bù xù của chồng mình. - Đừng nghĩ ngợi điều gì nữa anh nhé, hãy để cho đầu óc được thảnh thơi một lát. Tất cả rồi sẽ ổn thôi, anh yêu!Chúa rồi sẽ che chở cho chúng ta!.
Thỉnh thoảng tôi lại thấy Harker rên rỉ, vẻ rất ấm ức. Sự thất vọng khiến anh không biết nói gì cho thỏa lòng.
Như thường lệ, chúng tôi ngồi nghỉ một lát trước khi ngồi vào bàn với bữa súp được gia nhân chuẩn bị sẵn. Bữa tối giúp chúng tôi tỉnh táo hơn, bởi sau bữa điểm tâm, đến giờ chúng tôi mới có một chút vào bụng. Giữ đúng lời hứa, chúng tôi ngồi kể cho Mina toàn bộ câu chuyện đã xảy ra. Rõ ràng cô cũng thất vọng không kém gì chúng tôi, vì thỉnh thoảng lại thấy cô tái mặt khi nghe chúng tôi kể. Tôi đã kể hết chuyện, và việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là đi ngủ.
Nhật ký của Jonathan Harker
Ngày 3 - 4 tháng 10, sau nửa đêm
Tưởng như ngày hôm qua sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Có một cái gì đó đã hối thúc tôi chìm vào giấc ngủ, một niềm tin mơ hồ mách bảo tôi rằng khi thức dậy, tôi sẽ được chứng kiến một sự thay đổi và từ nay trở đi, tất cả sẽ thay đổi thuận lợi cho chúng tôi. Trước khi chúc nhau ngủ ngon, chúng tôi đã có sự trao đổi về bước đi tiếp theo nhưng không khai thông được điều gì. Tất cả những gì chúng tôi biết là. vẫn còn một thùng gỗ mà lão bá tước có thể ẩn náu được và chỉ mình lão biết chỗ cất giấu thùng gỗ đó. Nếu lựa chọn giải pháp ở ẩn thì lão sẽ buộc chúng tôi phải thất bại trong nhiều năm, nhưng điều chúng tôi cần lúc này... Viễn cảnh bày ra trước mắt chúng tôi thật là khủng khiếp, khiến tôi không dám đoán già đoán non một điều gì. Tôi không chắc một điều, ấy là nếu bao giờ có một người đàn bà hoàn hảo, nhưng hồng nhan bạc phận, thì đó chính là người vợ yêu dấu của tôi. Càng nghĩ, tôi càng thấy yêu thương cô đến quặn lòng và càng cảm thấy căm thù con quỷ kia đến ngàn lần. Chắc chắn Chúa sẽ không để thế giới này nghèo nàn đi bởi sự mất mát một tạo hóa như cô. Vậy là trong tôi lại trào dâng một niềm hy vọng tất thắng. Bây giờ chúng tôi đang mất phương hướng và chỉ còn một mỏ neo duy nhất, ấy là niềm tin. ơn Chúa, Mina đã ngủ mà không bị một cơn mê nào gây phiền toái. Tôi rất sợ những gì có trong giấc mơ xuất phát từ những hồi ức đáng sợ của cô. Từ lúc chiều tàn tới giờ, tôi chưa thấy cô có biểu hiện đau đớn, vật vã nào. Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra sự thanh bình trên nét mặt cô, giống như tiết trời xuân sau những cơn mưa bất chợt tháng ba... Tôi không thấy buồn ngủ, dù rằng trong người cảm thấy đã tàn hơi muốn chết. Tuy nhiên, tôi cố phải ngủ bằng được, cần phải nghĩ tới ngày mai. Tôi sẽ không yên chừng nào...
* * * * *
Một lúc sau
Hẳn là tôi đã chìm vào giấc ngủ, bởi tôi vừa bị đánh thức khi Mina giật mình hất hoảng choàng dậy. Tôi dễ dàng nhận ra cô ánh sáng lờ mờ trong phòng. Cô lấy tay bịt miệng tôi và nói nhỏ vào tai :
- Anh có nghe thấy gì không? Hình như có người ở hành lang thì phải?
Tôi ngồi dậy, rón rén bước qua phòng và khẽ mở cửa nhòm ra ngoài. Moriss vẫn đang thao thức nằm dài trên một cái đệm. Trông thấy tôi, anh ra hiệu im lặng :
- Suỵt! Quay vào ngủ đi. Tất cả đều ổn thôi. Chúng tôi phải thay nhau thức để canh chừng cho ông bà, vì không ai muốn xảy ra thêm bất cứ một rủi ro nào nữa.
Cử chỉ và ánh mắt của anh buộc tòi phải im lặng và tôi chỉ còn biết quay vào thì thầm thuật lại lời anh nói với Mina. Cô thở phào quàng tay ôm chặt lấy tôi, giọng âu yếm :
- Ơn Chúa vì lòng tốt và lòng dũng cảm của những người bạn chúng ta?
Cô thở phào và tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ êm đềm. Tôi tranh thủ viết thêm vài dòng, bởi biết đâu tôi cũng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như cô.
* * * * *
Ngày 4 tháng 10, buổi sáng
Mina lại một lần nữa làm tôi thức dậy trong đêm. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng có một giấc ngủ thật đấy, bởi khi thức dậy, tôi đã thấy ánh rạng đông viền thành những đường mờ mờ qua các khe khung gỗ cửa sổ và ngọn đèn chạy khí đất chỉ còn là một chấm nhỏ yếu ớt. Vừa mở mắt, Mina đã bảo tôi :
- Đi tìm giáo sư đi anh? Em muốn được gặp ông ấy ngay bây giờ.
- Nhưng để làm gì chứ?
- Em có ý kiến. Một ý kiến tình cờ nảy ra trong đêm và đã chín muồi ngay từ khi em chưa tỉnh ngủ. Em muốn được thôi miên trước khi một ngày mới thực sự bắt đầu, chỉ có vậy em mới có thể nói ra được. Nhanh lên anh, thời gian gấp lắm rồi.
Tôi hộc tốc ao khỏi phòng. Người tôi gặp đầu tiên là bác sĩ Seward. Vừa nhác thấy tôi, anh lập tức nhảy bổ tới, giọng hốt hoảng :
- Có chuyện gì thế! Lại chuyện chẳng lành nữa...
Không, nhưng Mina muốn gặp bác sĩ Van Helsing ngay bây giờ.
- Để tôi gọi ông ấy cho. - Chưa dứt lời đã thấy anh chạy nhanh tới phòng giáo sư.
Khoảng hai, ba phút sau đã thấy Van Helsing có mặt ở phòng tôi trong bộ đồ ngủ. Moriss và huân tước Godalming cũng vừa chạy tới cửa hỏi chuyện bác sĩ Seward.
- Mina à, trông bà thay đổi nhiều quá? Nhìn xem kìa, anh bạn Jonathan, hôm nay chúng ta được thấy một Mina hoàn toàn khác, trông cứ như Mina của ngày xưa ấy?
Sau một vài lời chào thân thiện như muốn làm dịu sự căng thẳng mà ông vừa cảm nhận được, ông khẽ hỏi vợ tôi :
- Tôi có thể làm gì giúp bà đây? Tại sao bà lại muốn gặp tôi vào cái giờ này?
- Tôi định nhờ ngài thôi miên. - Mina phân trần. – Xin ngài hãy làm ngay trước khi mặt trời mọc, bởi tôi cảm thấy bây giờ chính là lúc tôi có thể nói và nói rất thoải mái. Xin ngài nhanh lên cho! Chúng ta chỉ còn rất ít thời gian.
Van Helsing không nói thêm một lời mà chỉ tay ra hiệu cho Mina ngồi lên giường. Ông nhìn thẳng vào mắt cô và bắt đầu thôi miên bằng những động tác huơ tay lên xuống liên tục Mina chăm chú nhìn vào mắt ông trong vài phút...
Trống ngực tôi đập rộn lên như đang tình cảm được một khoảnh khắc quyết định sắp tới gần. Cô vẫn ngồi bất động, hai mắt dần dần khép lại, chỉ có lồng ngực phập phồng theo nhịp thở đều đều của cô cho thấy là cô đang sống. Giáo sư tiếp tục huơ tay thêm một vài lần rồi dừng lại, trán ông ướt đẫm mồ hôi.
Mina bất chợt mở mắt, nhưng trông cô đúng là một người đàn bà khác hẳn.
Giọng cô nghe thật buồn, mơ hồ và xa xăm - điều tôi chưa từng được thấy ở cô - còn ánh mắt thì như đang nhìn về một cõi hư vô nào đó. Giáo sư đưa ngón tay lên ngang miệng ra hiệu cho tôi giữ im lặng và bảo hai người đang đứng ngoài cửa bước vào phòng. Họ rón rén bước lại gần giường Mina sau khi nhẹ nhàng khép chặt cửa lại. Dường như cô không nhận ra họ. Van Helsing cắt ngang bầu không khí im lặng bằng một giọng nhẹ nhàng và đều đều để không làm gián đoạn luồng suy nghĩ của cô.
- Bà đang ở đâu vậy?
Cô trả lời bằng một giọng không rõ nét :
- Tôi không biết. Giấc ngủ không có chỗ để gọi tên.
Bầu không khí im lặng lại kéo dài trong mấy phút. Mina vẫn ngồi im như tượng. Giáo sư đứng dậy chăm chú nhìn vào mắt cô, những người còn lại như đang nín thở. Một ngày mới sắp sửa bắt đầu. Không rời mắt khỏi Mina, Van Heising chỉ tay ra hiệu cho tôi tới kéo rèm cửa sổ lên. Một vầng sáng màu hồng nhạt ùa vào căn phòng. Ông tiếp tục :
- Bây giờ bà đang ở đâu?
Mina trả lời chậm rãi như đang chìm sâu trong dòng suy tưởng, dường như cô đang cố giải mã một điều gì đó.
- Tôi không biết. Tất cả đối với tôi lúc này đều rất lạ?
- Bà nhìn thấy những gì nào?
- Chẳng thấy gì cả, tất cả đều tối om.
- Thế bà có nghe thấy gì không?
Qua giọng nói kiên nhẫn của ông, tôi đoán ông đang rất căng thẳng.
Tiếng vỗ óc ách, của nước... rất gần đây... và những ngọn sóng nhỏ bồng bềnh... tôi nghe thấy những âm thanh đó bên ngoài...
- Vậy là bà đang ở trên một con tàu?
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, hy vọng sẽ nắm bắt đượm một ý nghĩ nào đó của nhau, ai cũng sợ phải nghĩ trước sự việc Mina đáp lại rất nhanh :
- Đúng thế!
- Bà còn nghe thấy gì khác nữa không?
- Tiếng những bước chân cập rập ở phía trên đầu tôi. Có tiếng loảng xoảng của dây xích và tiếng lách cách ngân vang của trục kéo tới.
- Thế bà đang làm gì?
- Tôi đang bình yên... ôi! Rất bình yên! Bình yên như một xác chết.
Cô bỗng im bặt, trút một hơi thở dài và nhắm nghiền hai mắt lại.
Lúc này, ông mặt trời đã lên, một ngày mới lại bắt đầu. Bác sĩ Van Helsing đặt tay lên bờ vai Mina và khẽ đặt cô ngả xuống gối. Cô nằm im một lúc lâu như một đứa trẻ đang ngủ và sau khi trút một hơi thở dài thườn thượt, cô chợt ngồi bật dậy nhìn những người đứng xung quanh, vẻ rất ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng chỉ hỏi đúng một câu :
- Tôi đã kể cho mọi người nghe giấc ngủ của mình chưa nhỉ?
Tuy nhiên, dường như cô đã hiểu ra sự im lặng của chúng tôi, cho dù cô rất khát khao được biết những gì mình vừa nói. Giáo sư kể lại câu chuyện cho Mina, khiến cô phải thốt lên :
- Vậy thì đứng để mất thêm giây phút nào nữa! Có lẽ cũng chưa đến nỗi quá muộn đâu!
Quincey Moriss và huân tước lao vội ra cửa, nhưng Van Helsing đã bình tĩnh gọi lại :
- Khoan đã, các bạn! Con tàu ấy, dù có, cũng đã nhổ neo mất rồi. Quả thực lúc này cũng có những con tàu đang nhổ neo ở cảng Luân Đôn. Nhưng các bạn biết phải tìm con tàu nào kia chứ? Ơn Chúa đã cho chúng ta biết thông tin này, cho dù chúng ta chẳng biết con tàu đang đi về đâu. Thỉnh thoảng chúng ta cũng bị mù, mù tịt như những người trần mắt thịt thật sự. Bây giờ thì chúng ta đã hiểu tại sao lão bá tước lại cố nhặt bằng được những tờ giấy bạc ngay cả khi Jonathan đã vung dao đe dọa lão. Lão muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi Anh quốc! Lão chỉ còn một thùng gỗ có chứa thứ đất bẩn thỉu có thể che chở cho lão, có nhiều người săn lùng lão như chó săn đuổi một con cáo. Lão đã quẳng thùng đất còn lại đó lên tàu và từ bỏ đất nước này. Lão định trốn chúng ta, nhưng không, chúng ta sẽ theo đuổi lão? Lão thật quỷ quyệt, và chính vì sự quỷ quyệt này mà chúng ta phải lần theo dấu chân lão. Tôi cũng vậy, tôi cũng mưu mẹo chẳng kém, tôi rất hiểu những suy nghĩ trong đầu lão. Trong lúc chờ đợi, chúng ta có thể nghỉ ngơi cho thoải mái mà chẳng cần phải lo ngại điều gì, bởi biển cả đã tách chúng ta với lão. Nào! Mặt trời lên rồi, cả ngày hôm nay, cho tới khi ánh chiều buông, là của chúng ta. Tắm táp, nghỉ ngơi rồi xuống làm một chút điểm tâm cho người dễ chịu đi, lão bá tước hiện không còn ở trên mặt đất như chúng ta nữa rồi.
Mina nhìn giáo sư bằng một ánh mắt khẩn khoản :
- Nhưng tại sao lại không đuổi theo lão nữa, chẳng lẽ là do lão đã bỏ xa chúng ta?
Giáo sư nắm tay cô như để an ủi :
- Đừng hỏi nữa, Mina thân mến à. Sau bữa trưa, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của bà.
Ông không nói gì thêm. Chúng tôi ai về phòng nấy chuẩn bị cho bữa điểm tâm.
Sau bữa trưa, Mina nhắc lại câu hỏi của mình. Van Helsing chăm chú nhìn cô một lúc rồi mới trả lời, giọng buồn buồn :
- Mina à, hơn lúc nào hết, bây giờ là lúc chúng ta phải tìm lão cho bằng được, cho dù cuộc tìm kiếm này có thể dẫn chúng ta đến địa ngục.
Mina gặng hỏi, mặt tái đi :
- Tại sao chứ?
- Tại vì lão có thể sống qua nhiều thế kỷ, trong khi chúng ta sớm muộn cũng chỉ là một xác chết. Thời gian là kẻ thù của chúng ta - kể từ khi lão bá tước đặt dấu ấn này lên cổ bà.
Van Helsing chỉ kịp đưa tay ra đỡ trước khi cô ngã khuỵu xuống, bất tỉnh.
Xem tiếp chương 24