Chương 24
Lời nhắn nhủ của Van Helsing gửi Jonathan Harker,
được ghi qua máy hát của bác sĩ Seward
Anh nên ở lại với Mina của anh thì hơn: Chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc điều tra, nếu có thể gọi như vậy, bởi chúng ta đều đã biết: đơn giản chúng ta muốn có một lời khẳng định chắc chắc về hiện trạng của lão bá tước. Hôm nay, anh không cần làm gì hết. Đó là nhiệm vụ đáng được làm nhất đối với anh lúc này. Hôm nay không tìm thấy lão ở đây, nhưng tôi thiết nghĩ cần phải kể cho anh nghe tất cả những gì bốn chúng tôi đã biết. Dracula đã đi rồi, lão đang trở về lâu đài của lão ở Transylvanie. Lão đã có thời gian chuẩn bị mọi thứ, và thùng đất còn sót lại cũng đã sẵn sàng để chuyển lên tàu ở một nơi nào đó. Lúc trước, lão vơ vội nắm tiền rồi bỏ chạy chính vì sợ chúng ta đuổi kịp trước lúc mặt trời lặn. Đó là hy vọng cuối cùng của lão, trừ phi lão có cơ ẩn náu trong ngôi mộ mà Lucy mở sẵn cửa như lão vẫn nghĩ. Nhưng lão đâu còn thời gian. Sau khi bị thất bại, lão tính về thẳng sào huyệt cuối cùng. Lão quả là thông minh! Lão hiểu ván bài đã kết thúc ở đây và lão chỉ còn cách trở về cái nơi lão đã ra đi. Lão hiểu lão phải tìm bằng được một con tàu để có thể thoát thân. Bây giờ, chúng ta cũng phải tìm cho được con tàu của lão. Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ quay về an ủi hai vợ chồng anh với một niềm hy vọng mới. Tất cả chưa phải là đã hết, Jonathan à. Con quái vật mà chúng ta đang truy lùng ấy phải mất hàng trăm năm mới có thể đến được Luân Đôn, vậy mà chỉ cần một ngày thôi chúng ta cũng xua đuổi được lão Lão đã thất bại, cho dù vẫn còn khá mạnh để có thể gây ra thêm bao nhiêu tội ác nữa. Nhưng chúng ta cũng dâu phải là những kẻ yếu đuối, nhát gan. Chúng ta ai cũng rất quyết tâm chống lại âm mưu của lão và chính sự đồng lòng, chung sức sẽ giúp chúng ta có lợi thế hơn lão nhiều. Hãy can đảm lên, hai bạn thân mến? Cuộc chiến đấu chỉ vừa bắt đầu, và chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta. Chúa ngự trên cao luôn để mắt dõi theo từng bước chân đứa con của người. Chịu khó đợi chúng tôi quay về nhé.
Van Helsing
Nhật ký của Jonathan Harker
Ngày 4 tháng 10
Khi được nghe những lời nhắn nhủ được ghi qua máy hát của bác sĩ Seward, Mina có vẻ yên tâm hơn nhiều. Quả là chẳng còn gì vui hơn khi biết lão bá tước ra khỏi đất nước mình, và chính niềm vui ấy đã giúp cô khỏe ra. Về phần mình, từ khi mối nguy trôi qua, tôi như lấy lại được niềm tin mà bấy lâu tưởng đã lụi tàn trong lòng. Ngay cả những trải nghiệm thực tế ở lâu đài Dracula đối với lúc này dường như cũng chỉ còn là những giấc mơ dĩ vãng, Nơi đây, giữa tiết trời thu vàng rực ánh nắng mặt trời này...
Chà chà! Làm sao tôi có thể nghi ngờ được chứ? Trong lúc miên man suy tưởng, mắt tôi bỗng vô tình dừng lại trên vết bánh thánh hồng đỏ trên vầng trán thanh cao của người vợ yêu dấu. Đó là một sự thật không thể chối cãi. Hồi ức về dấu ấn ấy nhắc cho thấy chúng tôi đã không nằm mơ. Chỉ sợ rằng sự ăn không ngồi rồi hôm nay sẽ khiến cả tôi và Mina không ngừng nghĩ đến những dòng nhật ký của tất cả chúng tôi. Tuy nhiên, hồi ức về cái thực tế khủng khiếp càng tăng lên thì dường như nỗi đau và sự lo sợ trong chúng tôi lại càng giảm dần đi, bởi vì chúng tôi biết mối đe dọa thường trực không còn cận kề nữa. Sợi chỉ xuyên suất những dòng nhật ký dần dần hiện ra trong suy tưởng của chúng tôi như một sự an ủi câm lặng. Mina còn nói vui rằng cô sẽ dùng những dòng nhật ký ấy làm chất liệu cho một cuốn tiểu thuyết. Rõ ràng ý nghĩ ấy đã làm cô vui lên trông thấy. Tôi cũng thử nghĩ như cô ấy như để quên đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Cho đến nay, chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau nói về tương lai. Nhưng tốt hơn hết là đợi đến khi Van Helsing và những người bạn trở về rồi tính sau.
Nhật ký của Mina Harker
Ngày 5 tháng 10, 5 giờ chiều
Thuật lại cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Những người có mặt: giáo sư Van Helsing, huân tước Godalming, bác sĩ Seward, Quincey Moriss, Jonathan Harker và tôi, Mina Harker.
Van Helsing kể lại chuyện ông và những người bạn đã phát hiện ra con tàu của Dracula như thế nào và tìm được địa chỉ của nó ra sao. “Khi biết lão định trở về Transylvanie, tôi tin chắc lão sẽ đi theo đường cửa sông Danube hoặc một cảng nào đó ở Biển Đen, bởi khi đến nước Anh, lão cũng đã đi theo đường đó. Omne ignotum pro magnifico. Những gì không biết thì mênh mông quá. Chúng tôi đi tìm những con tàu đi Biển Đen trong đêm trước mà lòng nặng trĩu. Theo lời Mina mô tả lúc thôi miên thì đó là một chiếc thuyền buồm, mà những con tàu kiểu như vậy lại chẳng mấy quan trọng để có tên trong danh sách các chuyến tàu khởi hành của tờ Thời Báo. Huân tước Godalming khuyên chúng tôi tìm đến bến Hoyd để xác định những con tàu khởi hành, kể cả những con tàu nhỏ. Tới nơi, chúng tôi được biết chỉ có một con tàu đi Biển Đen lúc triều cường, đó là tàu Tsarine Catherine, thả neo ở bến Doollttle, đến Varna và các cảng khác ở thường nguồn sông Danube. “Đây rồi, - tôi thầm nghĩ - đây chính là con tàu có lão bá tước”. Vậy là phải mò đến bến Doollttle, nơi chúng tôi gặp một người đàn ông đang ngồi trong một túp lều tồi tàn nhỏ bé. Chúng tôi hỏi thông tin về các chuyến đi của Tsarine Catherine. Đó là một gã đàn ông có bộ mặt đỏ như gà chọi, giọng vang như sấm và luôn mồm chửi bới. Nhưng dù sao gã cũng tử tế chán. Quincey móe mấy đồng tiền vàng dúi vào chiếc túi vải giấu sau tà áo lão. Chỉ đợi có vậy, lão lập tức trở thành một người biết điều và rất tận tình với chúng tôi. Gã dẫn cả nhóm tới gặp những người thủy thủ thô kệch và nóng tính, nhưng đám người lực lưỡng này cũng nhanh chóng trở thành những người dịu dàng sau khi được chúng tôi mời uống giải khát. Họ nói nhiều về sấm sét và địa ngục và rất nhiều những điều tôi không hiểu khác. Tuy nhiên, họ cũng kể lại cho chúng tôi tất cả những gì chúng tôi muốn biết. Họ kể rằng chiều hôm qua, khoảng năm giờ, họ có trông thấy một gã đàn ông gầy đét, mũi dài, hai mắt sáng quắc như có lửa đất, hai hàm răng trắng lắm, bước đi rất vội vã. Gã mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, trừ có chiếc mũ rạ không hợp với lão, mà cũng chẳng hợp với tiết trời thu. Hắn cho mọi người tiền rồi hỏi! thăm về các chuyến tàu đến Biển Đen, nhưng là đến cảng nào chứ? Người ta dẫn gã đến phòng giao dịch rồi đến con tàu gã cần. Gã không muốn lên boong mà cứ đứng ở đầu cầu tàu đề nghị muốn nói chuyện với viên thuyền trưởng: Viên thuyền trưởng đồng ý xuống nói chuyện với gã, nhưng vẫn bực mình buông mấy câu chửi đổng. Gã đàn ông hứa sẽ trả thật hậu hĩnh nếu ông đồng ý chiều gã. Gã đàn ông lẳng lặng bò đi sau khi được biết nơi cần thuê một chiếc xe ngựa. Gã quay lại rất nhanh với một chiếc xe ngựa cà tàng chở một chiếc hòm gỗ to vật. Gã khuân chiếc hòm xuống đất một mình, trong khi phải nhiều thanh niên lực lưỡng mới chật vật đưa được nó lên tàu. Gã giải thích một thôi một hồi về vị trí và cách thức đặt chiếc hòm gỗ với viên thuyền trưởng. Viên thuyền trưởng có vẻ không thích, bởi người ta lại thấy ông chửi bới bằng đủ các ngôn từ ông có thể có. Ông nói nếu thích, gã có thể tự đi giám sát công việc một mình. Gã lắc đầu trả lời không được, bởi lúc đó lão vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Nghe vậy, viên thuyền trưởng nhắc lão cần phải rất khẩn trương - chợt có tiếng sấm rền vang cả một góc trời - bởi con tàu sắp sửa nhổ neo - thêm một tiếng sấm gầm lên - khi thủy triều lên - lại một tiếng sấm thứ ba. Gã đàn ông mỉm cười gật đầu. Dĩ nhiên là viên thuyền trưởng sẽ quyết định nhổ neo vào bất cứ lúc nào ông thấy là thích hợp. Gã đàn ông gầy nhẳng gật đầu và hứa sẽ lên tàu ngay trước khi nhổ neo.
Rồi gã hỏi gần cảng có chỗ nào bán các mẫu giấy tờ để mua vài tờ và lập tức cắm đầu chạy đi tìm. Viên thuyền trưởng mặt đỏ tía tai, cáu kỉnh chửi bới vài câu rồi bỏ lên tàu.
Không ai biết lão đi đâu, bởi họ còn một chuyện khác cần phải nghĩ, có thể là sấm sét và địa ngục, vì họ nhận ra ngay rằng con tàu Tsarine Catherine không thể nhổ neo theo đúng dự kiến. Một làn hơi sương mờ không hiểu từ đâu bất ngờ nổi lên trên mặt sông, rồi kéo đến dày đặc như một màn sương mù nhảy nhót quanh con tàu. Viên thuyền trưởng lại buông ra những câu chửi bới độc địa. Thủy triều vẫn tiếp tục dâng cao, dâng cao. Viên thuyền trưởng bắt đầu thấy lo lỡ mất cơn thủy triều, ông đang bực mình thì gã hành khách già đột ngột xuất hiện trở lại ở cầu tàu. Vừa nhìn thấy ông, gã đã đòi đi xem nơi cất chiếc hõm gỗ của mình. Nghe vậy, ông bảo chỉ muốn quẳng cả gã và chiếc hòm xuống đáy song cho bỏ tức. Gã không lấy thế làm bực mình mà bình thản cùng ông bước xuống khoang kiểm tra chiếc hòm rồi lại leo lên ngay. Gã đứng trơ trên boong tàu, giữa màn sương mù còn dày đặc. Chắc chắn là gã lại biến đi đằng nào một mình và không ai nhìn thấy, nhưng nói thực tình, chẳng ai để ý đến gã, bởi màn sương mù bắt đầu tản dần, để lại một khung cảnh quang đãng như lúc đầu vốn có. Vừa ngồi giải khát không mất tiền, những người bạn mới của chúng tôi vừa cười ứa nước mắt khi kể lại những câu chửi thề của viên thuyền trưởng, rồi họ hỏi thêm mấy thủy thủ có mặt tản mạn trên mặt sông lúc con tàu Tsarine Catherine chuẩn bị khởi hành. Mấy tay này trả lời họ không thấy sương mù ở bất cứ chỗ nào khác trên dòng sông, ngoại trừ màn sương bao quanh con tàu của gã đàn ông nọ. Cuối cùng thì con tàu cũng nhổ neo vào buổi sáng, khi thủy triều đã xuống khá thấp. Lúc chúng tôi ngồi nói chuyện với đám thủy thủ, chắc chắn con tàu đã lênh đênh ngoài khơi xa sau khi đã xuôi dòng đến vùng hạ lưu của con sông.
Mina ạ, vậy là chúng tôi được một lúc ngồi nghỉ thoải mái, nếu có thể nói như vậy, bởi dù sao thì kẻ thù của chúng ta cũng đang bồng bềnh ngoài biển trên đường về song Danube cùng với màn sương mù biết tuân lệnh của lão. Tuy nhiên, nếu đi bằng đường biển, lão sẽ mất khá nhiều thời gian, ý tôi muốn nói là nếu đi bằng đường bộ, chúng ta có thể đuổi kịp lão. Cơ hội tất nhất để chúng ta giáng một đòn quyết định chính là lúc lão nằm trong thùng đất, giữa lúc mặt trời mọc và lặn. Bởị vào lúc ấy, lão không thể tự vệ nổi, và số phận lão sẽ phụ thuộc vào chúng ta. Chúng ta vẫn còn nhiều ngày phía trước để thực hiện kế hoạch của mình. Chúng ta biết lão về đâu, bởi chúng tôi đã gặp ông chủ tàu Tsarine Catherine, người đã cung cấp cho chúng tôi các thông tin liên quan đến giấy tờ và điểm đến của lão. Chiếc thùng gỗ phải được bốc dỡ ở Varna và giao cho một nhân viên có tên là Ristics nào đó, vì đây là người được lão ủy nhiệm nhận hang trực tiếp từ viên thuyền trưởng. Viên chủ tàu tất bụng còn nói nếu gặp khó khăn, ông có thể cho đánh điện đến Varna giúp Chúng tôi trả lời không cần, vì trong chặng đường còn lại, chúng ta nhất định không được để cho cảnh sát hoặc hải quan dính tay vào, nếu không sẽ hỏng hết việc. Chúng ta phải tự tay hoàn thành nhiệm vụ của chính mình theo một cách riêng.
Đợi Van Helsing dứt chuyện, tôi mới dám hỏi ông xem có chắc lão bá tước ở trên tàu hay không.
- Chúng tôi có bằng chứng chắc chắn nhất để khẳng định là có. - Ông trả lời.
- Đó chính là bằng chứng được khẳng định từ lúc bà bị tôi thôi miên.
Tôi hỏi tiếp có nhất thiết phải truy đuổi lão không, bởi tôi thực sự sợ Jonathan lại bỏ tôi đi lúc này, tôi biết chắc là thể nào anh cũng đi nếu những người bạn kia cũng làm như vậy. Ông hồ hởi trả lời tôi bằng một giọng chan chứa một niềm tin tất thắng, dù vẫn rất điềm đạm, khiến ai cũng cảm thấy ông luôn là chỗ dựa không thể thiếu đối với nhóm chúng tôi lúc này.
- Có chứ, hoàn toàn nhất thiết phải như vậy! Trước hết là vì bà, Mina ạ, rồi tiếp đó là cả nhân loại sống trên thế gian này. Con quỷ này đã gây ra không biết bao nhiêu đau khổ cho những người hiện hữu trong phạm vi có sự tồn tại của lão và trong một thời hạn ngắn - Ý tôi nói ngắn là so với khả năng tồn tại vĩnh cửa của lão - khi lão mới chỉ là một thây ma đang mò mẫm tự khám phá mình trong bóng tối mà vẫn chưa nhận ra hết các quyền năng của mình. Tôi đã nói tất cả với những người bạn của chúng ta. Cả bà nữa, Mina ạ, bà sẽ hiểu ra điều đó qua máy hát của bác sĩ John hoặc qua nhật ký của ông nhà bà. Tôi có nói với họ: quyết định rời bỏ xứ sở cằn cỗi, buồn thảm và vắng bóng người của lão bá tước để đến một xứ sở mới, trù mật, rực rỡ ánh nắng vàng, là một công việc phải diễn ra trong nhiều thế kỷ. Để làm được như lão bây giờ, một con quỷ khác trong đám người bất tử trên thế gian này sẽ phải trải qua rất nhiều thế kỷ nữa mới có thể tự hoàn thiện quyền năng của mình. Nhưng đối với riêng lão, tất cả sức mạnh của thiên nhiên, của sự huyền bí và ma quái đều được lão tập hđp lại thành một sức mạnh siêu nhiên theo một cách kỳ diệu. Từ nhiều thế kỷ qua, ở cái nơi lão từng sống, kẻ không chết ấy đã tích lũy được vô vàn những điều bí ẩn về địa chất và hóa học. Và trong chính bản thân lão lúc đầu cũng tồn tại sẵn một vài phẩm chất phi thường nào đó. Ở một thời chiến tranh tàn khốc, người ta nhận ra lão ở bộ thần kinh thép, một tỉnh thần chịu đựng bền bỉ, một trái tim can trường hơn bất cứ một người nào trên thế giới này, đồng thời là một dáng vóc lực lưỡng, cao lớn và mạnh mẽ như chính bộ óc của lão.
Tất cả tồn tại độc lập với sự trợ giúp của ma quỷ mà sau này chính lão đã đạt được, nhưng linh hồn ma quỷ của lão trước sau cũng phải lùi bươc trước cái thiện. Đúng vậy, bây giờ chính là lúc lão phải đương đầu với chúng ta. Lão đã đặt dấu ấn lên bà - ôi, xin bà thứ lỗi cho, Mina thân mến ạ, nếu tôi chót nói như vậy, tôi chỉ muốn đặt lão vào lợi ích của bà, thế thôi! Lão đặt dấu ấn lên con người bà khôn khéo đến nỗi ngay cả khi chẳng cần làm gì hơn đối với bà, cũng đủ để bà trước hết vẫn sống bình thường như bao người khác, nhưng rồi cái chết, một số phận chung của con người đã được Chúa phán quyết, sẽ có ngày làm cho bà trở thành một kẻ giống như lão. Chúng ta phải tìm cách không để điều đó xảy ra. Thế giới này và bao con chiên ngoan đạo của Chúa không thể để rơi vào tay bầy quỷ dữ. Chúng tôi sẽ lên đường như những chiến binh Thập tự chinh để hoàn thành sứ mệnh mà Ngài đã giao phó. Chúng tôi cũng sẽ đi về phía Đông như họ, và nếu có ngã xuống thì âu cũng là niềm vinh hạnh vì sự tất lành cho thế giới này.
Đợi ông dừng lại, tôi mới hỏi tiếp :
- Nhưng chẳng lẽ lão bá tước lại không khôn ra sau lần thất bại này sao? Sau khi bị đuổi khỏi nước Anh, chẳng lẽ lão lại không lẩn tránh như một cọp trốn khỏi cái làng mà nó vừa bị người ta cho một trận đòn nhừ tử?
- Bà nói hay đấy! - Ông đáp lại, không hiểu là khen hay chê. - Ông Ba mươi của bà, khi đã một lần được nếm máu người, sẽ chẳng còn bận tâm đến bất cứ một con mồi nào nữa, nhưng không vì thế mà nó không tiếp tục lảng vảng rình mò cho đến khi bắt gặp một cơn mồi mới theo đúng bản năng không thể thay đổ! được của một giống thú dữ. Kẻ chúng ta đang săn đuổi.cũng chẳng khác nào một con cọp không lúc nào quên săn mồi. Lão không thuộc típ người chỉ biết co vòi lại ở một nơi hẻo lánh. Khi còn sống, ý tôi muốn nói là sống một cuộc sống thật, lão từng vượt qua biên giới Thổ Nhĩ kỳ để tấn công vào đất kẻ thù. Lão có thể bị đẩy lùi nhưng chẳng bao giờ chịu dừng lại. Sau mỗi lần thất bại, lão lại tấn công, tấn công và tấn công. Hãy cứ nhìn vào bản tính trơ lì và ngoan cố của lão thì biết. Bộ óc con trẻ của lão từ lâu đã nung nấu ý nghĩ được đến sống ở một thành phố lớn nào đó. Nhưng để làm gì chứ? Lão sẽ tìm thấy ở đó nhiều hứa hẹn nhất để nhanh chóng được thử nghiệm sức vóc và quyền năng của mình. Lão học tiếng nước ngoài, tìm hiểu một cuộc sống xã hội khác để thay đổi các thói quen lạc hậu của mình, rời lão nghiên cứu cả chính trị, pháp luật, tài chính, khoa học cũng như phong tục tập quán của một xứ sở mới, một dân tộc mới sinh sau đẻ muộn so với lão. Những gì chỉ mới thoáng nhìn thấy cũng kích thích sự thèm khát của lão và dường như đều hòa nhập vào con người lão: bởi tất cả đều chứng tỏ mọi giả thiết của lão về thế giới này đều rất chính xác. Lão làm tất cả một mình, chỉ một mình thôi, từ một ngôi mộ hoang tàn ở tận cùng một xứ sở bị quên lãng. Lão có thể làm được bao nhiêu nữa khi cả thế giới đang trải rộng ra trong suy tưởng của lão? Lão có thể cười với thần chết, như chúng ta đã biết. Lão hoàn toàn đủ sức sai khiến các bệnh nhân giết hại mọi dân tộc trên thế gian. Lạy trời! Nếu một thực thể thuộc loại này được Chúa phái đến; chứ không phải ma sai quỷ khiến, thì thế giới này sẽ được nhờ bao nhiêu Nhưng cũng may cuộc đời còn có chúng ta. Nỗ lực của chúng ta phải được giữ kín, hay nói đúng hơn chúng ta hãy là những con người thầm lặng trong sứ mệnh của mình, vì trong kỷ nguyên ánh sáng này, khi con người không còn tin ở những gì họ nhìn thấy nữa, thì sự thiếu lòng tin đối với những điều tưởng chừng hoang đường lại càng lớn gấp bội phần. Lão sẽ sử dụng sự thiếu lòng tin đớ như một tấm khiên, một tấm áo giáp và đồng thời là một thứ vũ khí để hủy diệt chúng ta. Chúng ta, kẻ thù của lão, đã sẵn sàng lao vào mạo hiểm vì sự bình an của một người mà ai cũng yêu mến, vì nhân loại, vì danh dự và vinh quang của Đức Chúa.
Sau cuộc nói chuyện chung chung, chúng tôi quyết định chiều tối nay không bận tâm đến bất cứ điều gì nữa, để đầu óc thoải mái một chút trước khi đưa ra những kết luận cần thiết. Sáng mai; chúng tôi sẽ gặp lại nhau vào bữa điểm tâm, và sau khi đưa ra những suy nghĩ của mình, tất cả sẽ cùng bàn đến kế hoạch hành động cuối cùng.
Buổi chiều tối hôm nay cho tôi một cảm giác thực sự bình yên, bởi mối đe dọa thường trực không còn lơ lửng cận kề bên tôi nữa. Cũng có thể là...
Nhưng chưa thể nói niềm hy vọng của tôi là trọn vẹn, vì lúc đứng soi gương, tôi lại nhận ra dấu ấn đỏ còn hằn trên trán. Tôi hiểu rằng mình yẫn là một kẻ nhơ nhuốc.
Nhật ký của bác sĩ Seward
Ngày 5 tháng 10
Chúng tôi dậy từ rất sớm sau một giấc ngủ thật sâu và yên giấc. Đến bữa điểm tâm, cả nhóm lại quần tụ bên nhau, trông ai cũng có vẻ vui tươi hơn mọi ngày.
Bản chất con người là thường có những khả năng đột khởi rất đặc biệt. Nếu phải loại bỏ một chướng ngại ghê gớm nào đó theo bất cứ cách nào, - thậm chí là bằng cả cái chết thế nào chúng ta cũng tìm được lý do để vui và hy vọng. Khi ngồi vào bàn ăn, đã hơn một lần tôi tròn mắt tự hỏi những sự kiện trong chuỗi ngày qua là thật hay chỉ là một giấc mơ. Tôi phải nhìn vào cái dấu ấn đỏ in trên trán Mina để trở về với thực tại. Ngay cả lúc này, khi đang phải cân nhắc một vấn đề thật nghiêm túc, tôi vẫn hầu như không thể thừa nhận nguyên nhân của mọi sự bất hạnh vẫn đang tiếp tục tồn tại. Mina Harker dường như lại chìm nghỉm trong nỗi niềm của riêng mình một lúc lâu. Chắc chắn là cô không thể quên được cái vết nhơ trên trán mình, khi thỉnh thoảng lại có chuyện tình cờ gợi nhắc hồi ức của cô. Chúng tôi ngồi bàn bạc kế hoạch hành động trong phòng làm việc của tôi khoảng nửa giờ đồng hồ. Tôi chỉ nhận ra một khó khăn trước mắt nhờ bản năng hơn là lý trí: tôi nghi ngờ có một nguyên nhân bí ẩn nào đó đang hòa vào tiếng nói của Mina. Tôi sau những gì đã xảy ra, cô có thể rút ra chiêm nghiệm của riêng mình, nhưng cô không muốn, hoặc không thể nói ra được, mặc cho tôi đoán già đoán non. Tôi nói nhỏ với Van Helsing và hẹn khi nào ngồi riêng với nhau, hai chúng tôi sẽ nói chuyện về cô. Tôi chợt tưởng tượng có một loại độc tố nào đó được đưa vào trong các huyết mạch của cô đang bắt đầu phát huy tác dụng. Lão bá tước đã đưa vào cơ thể cô một cái gì đó mà Van Helsing gọi là “nhuộm máu ma cà rồng”. Vậy đấy? Trên đời này lại có thể tồn tại một thứ độc tố được gieo rắc từ những trường hợp kỳ quái. Nhưng tôi chỉ biết có một điều: nếu cảm nhận bản năng của tôi không nhầm về nguyên nhân khiến cho Mina buộc phải nhiều lần im lặng, thì nhiệm vụ nặng nề phía đang giữ trước cho chúng tôi một khó khăn ghê gớm, một mối nguy hiểm mơ hồ không dễ gì vượt qua. Thứ quyền lực vô hình buộc cô phải im lặng cũng như buộc cô phải nói chỉ là một. Tuy nhiên, tôi không dám nghĩ trước một điều gì, bởi nếu làm thế tôi sẽ hạ thấp hình ảnh người con gái thùy mị trong lòng mình.
Van Helsing là người xuất hiện trong phòng làm việc của tôi trước cả nhóm. Chúng tôi sẽ cố gắng bàn luận về chủ đề này.
* * * * *
Một lúc sau
Giáo sư bước vào, chúng tôi đi ngay vào câu chuyện. Tôi hiểu ông đang bị ám ảnh một diều gì đó trong đầu nhưng chưa tiện nói ra với tôi. Sau một lúc bàn chuyện hươu vượn, ông chợt nói :
Anh bạn John này, sau đây là những gì tôi muốn trao đổi với riêng anh, ít nhất là lúc bắt đầu. Sau đó, chúng ta sẽ nó với những người còn lại...
Ông dừng lại một lát rồi mới tiếp tục :
- Mina, cô gái Mina khốn khổ của chúng ta không còn là chính mình nữa rồi.
Tôi bàng hoàng nghe ông lý giải, dù trong đầu đã láng máng hiểu ra một điều gì đớ từ trước :
- Cuộc đời buồn thảm của Lucy đã nhắc nhở chúng ta rằng lần này đừng nên để sự việc đi quá xa. Quả thực nhiệm vụ của chúng ta lúc này còn khó khăn cực nhọc hơn bao giờ hết, và nỗi lo mới lại phụ thuộc quyết định vào thời gian. Tôi bắt đầu nhận ra những đặc điểm của ma cà rồng trên khuôn mặt cô. Tất cả mới chỉ thoảng qua, thoảng qua thôi, nhưng cũng đủ rõ nếu chúng ta quan sát thật khách quan. Hai hàm răng cô ấy đã dài hơn và ánh mắt thỉnh thoảng có vẻ ngây dại hơn. Chưa hết. Mina quá thường xuyên giữ thái độ im lặng: đúng là toàn những biểu hiện giống như trường hợp của Lucy ngày nào. Cô ạ! lẫn đến nỗi còn viết cả những gì muốn nói cho người khác biết. Nhưng bây giờ tôi lại sợ nhất điều này: nếu trong lúc bị thôi miên, Mina có thể nói cho chúng ta biết những gì lão bá tước trông và nghe thấy thì cũng có nghĩa là lão - kẻ đã thôi miên cô trước tiên, rồi hút máu cô và bắt cô hút máu của lão - có thể buộc cô phải tiết lộ tất cả những gì cô biết cho lão biết nếu lão muốn.
Tôi gật đầu đồng ý. Ông tiếp tục :
- Như vậy, để ngăn ngừa mối nguy hiểm này, chúng ta buộc phải giữ kín mọi kế hoạch và ý đồ của mình trước cô ấy.
Đó là một quyết định bắt buộc và khó khăn, đến nỗi chỉ nghĩ trong lòng thôi tôi cũng không dám. Lúc nữa, khi chúng ta được ngồi cùng nhau, tôi phải nói với Mina rằng vì một lý do chúng ta không tiện nói ra, cô ấy không nên dự họp với chúng ta, nhưng vẫn được chúng ta bảo vệ như thường lệ.
Ổng lấy khăn lau vầng trán đang ươt đẫm mồ hôi, dường như trong lòng ông đang bị dằn vặt ghê gớm lắm. Tôi biết ông sẽ tìm thấy trong tôi một niềm an ủi nào đó khi hiểu tôi cũng sẽ có chung một kết luận như ông và sẽ sớm dứt ra khỏi nỗi ngờ vực để chấp nhận thực tế. Tôi bộe bạch ý nghĩ của mình, và kết quả diễn ra đúng như tôi đang hy vọng.
Đã đến giờ họp nhóm rồi. Van Helsing ra trước chuẩn bị cho cuộc họp hệ trọng và những câu mở đầu khó khăn của mình. Nhưng tôi nghĩ có lẽ ông ra trước tôi cũng vì muốn tìm một chút tĩnh lặng để thầm cầu nguyện với Chúa Trời.
Một lúc sau
Tôi và Van Helsing cùng thở phào nhẹ nhõm ngay sau khi cuộc họp bắt đầu, vì Mina vừa nhờ Jonathan thông báo cô sẽ không tham gia bàn luận cùng chúng tôi, cô sợ sự có mặt của mình sẽ làm cho cả nhóm lúng túng trong một số vấn đề. Van Helsing đưa mắt nhìn tôi như vừa chút được một gánh nặng. Cả nhóm tập trung thảo luận kế hoạch hành động. Giáo sư tóm tắt ngắn gọn các sự kiện :
- Tàu Tsarine Catherine đã rời sông Thêm sáng hôm qua. Nếu chạy với tốc độ tối đa, nó cũng phải mất ít nhất ba tuần mới đến được Varna; bằng đường bộ, chúng ta chỉ cần ba ngày cũng có thể tới nơi. Để đảm bảo an toàn tuyệt đới, chúng ta cần xuất phát sau ngày 17, làm sao đến yarna sớm một ngày trước khi con tàu kia cập bến để chuẩn bị một số công việc cần thiết. Tất nhiên chúng ta cần mang theo vũ khí, tức là tất cả những gì cần để chống lại cái tà ác, dù là tinh thần hay vật chất.
Quincey Moriss chợt lên tiếng :
- Tôi nghĩ con sói già kia đến từ một vùng nhiều chó sói, và biết đâu lão lại chẳng về đó trước chúng ta. Tôi đề nghị chúng ta cần mang theo mỗi người một khẩu súng săn, như thế cũng không thừa. Tôi có lý do để tin ở khẩu súng săn khi xung quanh lúc nào cũng có những chuyện phiến toái như vậy.
- Được, - Van Helsing nói, - sẽ có súng săn. Quincey quả là người cao kiến, nhất là đối với những cuộc đi săn như thế này. Bây giờ thế này, chúng ta chẳng có việc gì ở đây nữa, vả lại trong chúng ta chẳng ai biết Varna như thế nào, vậy thì tại sao không đến đó trước nhỉ? Thời gian ở đây đối với chúng ta chắc chắn cũng sẽ dài đằng đẵng như ở đó. Quãng thời gian tối nay và sáng mai là quá đủ để chúng ta chuẩn bị mọi thứ. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cả bốn chúng ta có thể lên đường ngay lập tức.
- Tất cả có bốn người thôi ? - Harker ngạc nhiên hỏi lại, ánh mắt hết nhìn người này đến người khác, vẻ ngờ vực.
- Tất nhiên. - Giáo sư trả lời dứt khoát. - Cậu cần phải ở lại để chăm sóc người vợ trẻ chứ.
Harker lặng người đi một lúc rồi mới tiếp tục, giọng run run :
- Chúng ta sẽ bàn tới chuyện này vào sáng mai. Tôi muốn tham khảo ý kiến của Mina.
Tôi cứ tưởng đã đến lúc Van Helsing phải đề nghị Harker đừng tiết lộ kế hoạch của chúng tôi cho Mina biết, nhưng không, ông vẫn im lặng như không có vấn đề gì đáng lo ngại. Tôi nháy mắt giả vờ ho sụ sụ đi nhắc nhở. Nhưng ông lỉ đáp lại bằng ngón tay đưa ngang miệng ra hiệu đừng nói gì cả.
Nhật ký của Jonathan Harker
Ngày 5 tháng 10, buổi chiều
Sau cuộc họp nhóm sáng nay, tôi bỗng thấy đầu óc trống rỗng đến lạ lùng. Những diễn biến mới đã đặt tôi vào tình trạng không còn nghĩ ra được một điều gì tích cực nữa. Quyết định không để Mina tham gia các cuộc thảo luận nhóm làm tôi phải nghĩ ngợi nhiều. Và khi không còn được bàn luận điều gì với cô, tôi đâm ra u mê, thiếu sáng suốt. Cách xử sự vừa rồi của mọi người đối vôi tôi cũng làm tôi mất phương hướng. Mina đang ngủ, nét mặt bình an, vô tư lự, hồn nhiên như một đứa trẻ thơ, nét mặt ánh lên niềm hạnh phúc. Ơn Chúa! dẫu sao thì cô vẫn còn được hưởng những lúc an lành như vậy.
* * * * *
Một lúc sau
Mọi chuyện thật kỳ lạ! Tôi lặng lẽ ngồi nhìn giấc ngủ an lành của Mina mà lòng hy vọng mình cũng được như vậy. Buổi tối đang đến gần thế chỗ cho ánh chiều tà yếu ớt, bầu không khí im lặng trong phòng dường như càng sâu thẳm trong tôi. Mina bỗng choàng tỉnh nhìn nhìn tôi, ánh mắt thật âu yếm. Cô nói :
- Jonathan ơi, em muốn anh hứa với em một điều bằng danh dự của anh. Một lời hứa sẽ đưa em về với chính em, nhưng cũng thật hợp với ý Chúa Trời, một lời hứa không gì ngăn cản nổi, cho dù không cần em phải quỳ gối cầu xin anh bằng những giọt nước mắt cay đắng, xót xa: Nhanh lên anh, em cần phải làm như vậy ngay bây giờ!
- Mina à, - Tôi trả lời - anh không thể hứa ngay lập tức với em một điều như vậy. Có thể anh cũng không có quyền làm điều đó.
- Nhưng anh yêu, chính em là người muốn như thế, mà muốn không phải vì bản thân em. Anh hãy đi hỏi bác sĩ Van Helsing xem em nói có lý không. Nếu ông không tán thành, thì anh cứ việc làm theo ý của mình, em xin chấp nhận. Hơn nữa, nếu anh đồng ý, chốc nữa em sẽ giải ước lời hứa cho anh.
- Vậy thì anh xin hứa! Tôi nói, khiến nét mặt cô rạng rỡ hẳn lên, mặc dù tôi biết chẳng bao giờ cô có một niềm hạnh phúc trọn vẹn, chừng nào nó cái dấu ấn nghiệt ngã còn nằm trên trán cô.
Cô nói ngay :
- Hãy hứa rằng anh sẽ không tiết lộ mọi kế hoạch chống lại lão bá tước cho em biết, cho dù là một từ, một lời bóng gió hay ẩn dụ. Anh hãy đừng nhắc tới một điều gì hết, chừng nào cái sẹo này còn hằn trên trán em.
Cô chỉ vào vết bánh thánh trên trán mình, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Tôi chợt hiểu mức hệ trọng trong những lời nói của cô và nhắc lại, giọng cũng nghiêm trọng không kém :
- Anh xin hứa với em như vậy?
Nhưng nói đến đây, tôi chợt cảm thấy dường như có một cánh cửa nào đó đã đóng sập lại giữa hai vợ chồng tôi.
* * * * *
Nửa đêm, cùng ngày
Buổi chiều, cái vui vẻ hoạt bát của Mina dường như đã làm cho cả nhóm chúng tôi can đảm hẳn lên. Cả tôi cũng vậy, tôi thấy dường như cái chương khủng khiếp vẫn đè nặng lên chúng tỗi bấy lâu đang vơi nhẹ đi Chúng tôi chia tay nhau từ rất sớm để về phòng nghỉ. Lúc này, Mina đang ngủ ngon lành như một đứa con thơ. Có gì ngạc nhiên khi cô biết lấy giấc ngủ để phần nào quên đi nỗi phiền muộn trong lòng? Tấm gương buổi chiều nay của cô hẳn sẽ giúp tôi rất nhiều. Chúc một đêm yên giấc!
Ngày 5 tháng 10, buổi sáng
Lại một ngạc nhiên nữa. Mina đánh thức tôi dậy từ rất sớm và bảo tôi chạy đi gọi bác sĩ Van Helsing. Tôi nghĩ chắc cô lại muốn thôi miên, nên không hỏi han gì mà chạy ngay tới phòng giáo sư. Rõ ràng ông đang chuẩn bị cho một cuộc viếng thăm, bởi tôi thấy ông ăn mặc rất chỉnh tề. Cửa phòng ông không khép, nên tôi nghĩ ông có thể nghe thấy tiếng cửa phòng tôi mở. Nghe tôi nói, ông sang ngay. Vừa bước vào, ông vừa hỏi Mina xem có thể gọi những người bạn còn lại cùng vào được hay không.
- Không được, - Cô trả lời ngắn gọn - không cần thiết. Ngài có thể cho họ biết sau. Tôi phải đi theo ngài trong cuộc hành trình của ngài.
Cũng như tôi, giáo sư giật mình hỏi lại sau một lát im lặng :
- Nhưng vì lý do gì chứ?
- Ngài cần phải cho tôi theo. Tôi sẽ an toàn hơn khi được đi cùng ông, và cả anh nữa.
- Nhưng tại sao chứ, Mina? Chăm sóc, bảo vệ an toàn cho bà, như bà biết đấy, luôn là nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi. Chúng ta đang đương đầu với với một mối nguy hiểm mà bà là người bị tổn thương nhiều nhất, sau những tình huống, những sự việc đã qua...
Ông chợt im bặt, vẻ rất lúng túng.
Cô trả lời, tay chỉ lên trán :
- Tôi biết. Và chính vì cái này nên tôi phải đi. Tôi có thể nói với ngài lúc mặt trời chỉ vừa lên. Lát nữa, tôi không thể nói gì được nữa. Tôi biết khi lão bá tước đòi hỏi, tôi phải tuân lệnh. Tôi cũng biết rằng nếu lão ra lệnh cho tôi bí mật ra đi, tôi sẽ mò đến với lão bằng sự gian ngoan, xảo quyệt, đủ để tạo nên một sự thay đổi, kể cả với Jonathan.
Cô quay sang nhìn tôi, ánh mắt buồn rười rượi. Tôi chỉ còn biết nắm chặt bàn tay bé nhỏ của người vợ thân yêu mà chẳng thể nói được điều gì. Cô tiếp tục, mắt dưng dưng :
- Đàn ông các anh luôn can đảm và mạnh mẽ. Các anh càng mạnh hơn khi đoàn kết lại với nhau, bởi các anh có thể thách thức lại những gì đơn độc đe dọa nghiền nát sự kháng cự của nhân loại. Hơn nữa, em còn có thể có ích cho các anh, bởi khi bị thôi miên, các anh có thể đọc được từ em những gì chính em cũng không biết.
Van Helsing xúc động đáp lại, giọng nghiêm lại :
- Thưa bà Mina, lúc nào bà cũng là người ngoan đạo. Vâng, chúng tôi sẽ mời bà cùng đi và chúng ta sẽ góp sức cùng nhau hoàn thành sứ mệnh khó khăn của mình.
Mina không nói gì thêm mà chìm sâu vào dòng suy tưởng trước mắt tôi. Cô ngồi im một lúc rồi từ từ ngả người xuống tiếp tục giấc ngủ ngon lành. Thậm chí, khi tôi kéo cao rèm, để ánh nắng tràn ngập căn phòng nhỏ, cô vẫn không thể tỉnh dậy. Van Helsing khoát tay bảo tôi lặng lẽ về phòng ông. Vài phút sau, cả huân tước Godalming, Moriss và bác Seward cùng kéo đến. Ông thuật lại cho họ biết những gì Mina vừa nói và tiếp tục :
- Chúng sẽ đi Varna ngay ngày hôm nay. Mina nói có lý lắm, vậy là chúng ta đã được cảnh báo kịp thời. Chúng ta không được để mất bất cứ một cơ hội nào, và tới Varna, tất cả phải sẵn sàng hành động ngay lúc con tàu cập bến.
- Nói chính xác thì chúng ta phải làm gì chứ? – Moriss hỏi ngắn gọn.
Sau một hồi suy nghĩ, giáo sư trả lời :
- Trước hết, phải lên tàu. Rời ngay sau khi xác định được vị trí chiếc hòm gỗ, phải đặt cố định lên đó một cành hồng dại để lão không thể chui ra ngoài. Đó ít nhất cũng là những gì tôi được biết ở tín ngưỡng. Trước hết, chúng ta cần phải biết tin vào những điều mê tín, vì đó là cơ sở để mang lại niềm tin đầu tiên cho chúng ta trong hoàn cảnh này. Sau đó, nếu quan sát thấy không có ai lảng vảng xung quanh chúng ta chớp thời cơ cậy nắp hòm và... tất cả sẽ diễn ra êm thấm.
- Tôi thì tôi chẳng cần đợi thời cơ gì hết. - Moriss lên tiếng. - Ngay khi nhìn thấy cái hòm đất, tôi sẽ cậy nắp lên và nện cho con quỷ một phát vào đầu cho nhanh. Mặc kệ dân tình, họ muốn nhìn gì thì nhìn, mọi chuyện giải quyết sau?
Tôi xúc động nắm chặt bàn tay anh chàng người Mỹ: bàn tay anh lúc này cứng như thép. Tôi hy vọng anh sẽ hiểu mọi nỗi niềm trong ánh mắt tôi.
- Hoan hô chàng trai! - Van Helsing reo lên. - Hoan hô chàng trai! Quincey quả là một người đàn ông một trăm phần trăm. Cầu chúa ban phước lành cho cậu! Nhưng cậu bé ạ, xin hãy tin ở tôi, chúng ta không ai được huấn luyện cho công việc này cả, và thời gian còn lại cũng không nhiều để chúng ta có thể run sợ. Tôi chỉ nói đại khái những gì chúng ta có thể làm và phải làm, thế thôi. Còn trên thực tế, làm sao biết chúng ta phải làm gì kia chứ? Cớ thể sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra mà chúng ta không thể dự kiến trước được. Sẽ có những bước ngoặt đột ngột, những kết quả khôn lường. Chẳng nói trước được một điều gì đâu, chàng trai ạ. Dù thế nào thì chúng ta cũng nên trang bị cho mình đầy đủ vũ khí và khi thời điểm quyết định đến, mọi nỗ lực của chúng ta sẽ đạt hiệu quả cao nhất. Bây giờ, chúng ta hãy chuẩn bị cho thật chu đáo vào. Hãy thu xếp tất cả những gì chúng ta thấy là cần thiết nhất, vì không ai đoán trước được một kết cục sẽ xảy ra với chúng ta ra sao, bao giờ và theo cách như thế nào. Về phần mình, tôi đã chuẩn bị xong và chẳng còn việc gì khác ngoài việc tổ chức chuyến đi. Tôi sẽ lấy vé và tất cả những gì cần thiết cho chuyến viễn xứ này.
Không còn gì để bàn thêm, chúng tôi bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị. Tôi sẽ thu xếp mọi việc liên quan đến chuyện đất đai, tài sản của mình và sẵn sàng đón nhận tất cả những gì có thể xảy ra.
* * * * *
Một lúc sau
Tôi đã viết xong bức di chúc và chuẩn bị đầy đủ những gì còn lại. Nếu Mina đi cùng, cô sẽ là người thừa kế duy nhất của tôi. Nếu còn có người khác thì chúng tôi đã quá hạnh phúc.
Hoàng hôn xuống dần. Cử chỉ của Mina đã làm tôi chú ý Tôi dám chắc rằng đúng vào lúc mặt trời lặn, lại có một chuyện gì đó chẳng lành xảy ra trong tâm tưởng của cô. Những lúc như vậy đều là một thử thách đối với chúng tôi, vì mỗi lần mặt trời thức dậy hoặc đi ngủ đều mở ra một mối nguy hiểm mới, một sự chịu đựng mới cho cả nhóm. Tôi viết những dòng này trong cuốn nhật ký của mình, bởi lúc này, người vợ thân yêu của tôi chẳng thể biết được một điều gì nữa. Nếu sau này, cô có thể tỉnh táo như một người bình thường, thì tất cả đã có trong nhật ký.
Tôi bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng gọi của cô ấy.
Xem tiếp chương 25