Tiến vào thông đạo, kinh ngạc trong lòng Hồng Dương càng ngày càng lớn, con đường duy nhất đi thông Tiểu Sơn giới này hắn đã đi không biết bao nhiêu lần. Hắn nhớ rất rõ, nơi này là lãnh địa của Tâm Hồ Kiếm Môn, chỉ có vài tên đệ tử canh giữ ở đây. Hắn cũng tiếp xúc không ít với những đệ tử ở đây, mỗi lần đi qua đều tặng chút tiểu lễ.
Hắn nhớ rõ vài vị đệ tử Tâm Hồ Kiếm Môn không có hứng thú khai hoang, phát triển nơi này, Hoang Mộc tiều trước giờ luôn hoang vắng. Khi nào thì biến thành như này?
Đi qua thông đạo, chứng kiến ven đường dày đặc cấm chế, đề phòng nghiêm mật, chỉ cần hơi chút vượt khuôn khổ, chỉ sợ lập tức bị đại trận đánh chết. Thanh âm tụng kinh như có như không phảng phất ẩn chứa sát khí, rơi vào tai đoàn người, cả người lạnh run, tóc gáy dựng đứng cả lên. Kể cả tên thống lĩnh hộ vệ, sắc mặt lúc xanh lúc xám, hiển nhiên cũng rất kiêng kị.
Trận thế lớn như vậy, không thể chỉ trong một ngày bố trận xong.
Kinh ngạc trong lòng Hồng Dương không giảm mà tăng, là Tâm Hồ Kiếm Môn làm sao? Nói thật, từ góc độ thương nhân mà nhìn nhận, Hồng Dương cảm thấy, thành lập cấm chế ở yếu địa này, thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Hắn quyết định tĩnh chờ binh biến, một trăm khỏa tam phẩm tinh thạch mà thôi, với hắn mà nói, là một con số nhỏ. Nhưng đối phương không chút kiêng nể thu phí, không phải chuyện Tâm Hồ Kiếm Môn có thể làm.
Hắn lo lắng nhất là đối phương được voi đòi tiên, cũng may lần này hắn mang hết tinh nhuệ trong thương hội, trong mười tên hộ vệ, có hai là Ngưng Mạch kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ đỉnh phong.
Quả nhiên thế đạo vừa loạn, tình huống gì cũng có thể xảy ra, Hồng Dương khẽ than trong lòng.
Nghênh đón hắn là một thiếu niên nhã nhặn tuấn tú cùng ba kim giáp hộ vệ.
Thiếu niên thủy chung duy trì nét cười mỉm, khuôn mặt hiền lành, tu vi cũng không cao, chỉ có Trúc Cơ kỳ.
Ánh mắt Hồng Dương dừng lại ở ba gã hộ vệ ở phía sau thiếu niên, trong lòng vô cùng kinh hãi. Không riêng gì hắn, thống lĩnh hộ vệ cùng một hộ vệ Ngưng Mạch kỳ khác đồng thời biến sắc.
Ba gã hộ vệ toàn thân bao phủ trong kim giáp, chỉ để lộ đôi mắt, đôi mắt họ hờ hững lạnh như băng, không có một tia tình cảm, tràn ngập sát khí, nồng đậm như hóa thành thực chất vậy, mỗi người trên tay cầm một chuôi kiếm màu đỏ làm cho kẻ khác khiếp sợ không thôi.
Ba người này lai lịch như nào?
Tâm tình thống lĩnh hộ vệ xấu đến cực điểm, khí tức hung ác, dữ tợn của họ vượt xa những tên đạo tặc hắn từng gặp! Hơn nữa mỗi người đối phương đều làm tâm tình hắn rung động, dâng lên dự cảm nguy hiểm. Hắn hiểu được điều này có ý nghĩa như nào, tu vi của mỗi người đối phương đều vượt qua hắn.
Trong lòng Hồng Dương tràn ngập khiếp sợ, tu vi giữa hắn và kim giáp vệ chênh lệch lớn hơn, cảm giác càng mãnh liệt. Ngưng Mạch kỳ! Ba người này đều là tu giả Ngưng Mạch kỳ! Gần như trong nháy mắt, hắn hiểu được, lai lịch của đối phương không đơn giản.
Ở Thiên Nguyệt giới, có thể mời chào ba tu sĩ Ngưng Mạch kỳ lợi hại không dễ. Thủ hạ dưới trướng hắn cũng chỉ có hai, mà còn là thương hội trực tiếp phái xuống. Hắn đã thử qua tự mình mời chào, nhưng chưa bao giờ thành công.
Ánh mắt hắn dừng lại trên thân ba người.
Ba kim giáp vệ cầm trong tay phi kiếm, toàn thân là linh giáp màu vàng, tuyệt không phải phàm phẩm!
“Mỗi người một trăm khỏa tam phẩm tinh thạch”Thanh âm của thiếu niên cũng không lớn, như gió xuân thoảng qua vậy.
Hồng Dương vốn đã chuẩn bị tốt tinh thạch, sảng khoái đưa tới, cười nói: “Không biết phải xưng hô với vị tiểu huynh đệ đây ra sao?”.
“Đại thúc cứ gọi ta là Công Tôn Sai là được”Công Tôn Sai mỉm cười tiếp nhận tinh thạch, trong lòng âm thầm tính toán sinh ý ngày hôm nay, nét cười trên mặt bất giác lớn hơn.
“Ra là Công Tôn Sai tiểu huynh đệ, thất kính, thất kính!”Hồng Dương chắp tay nói rồi ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Chẳng hay quý phái là? Tại hạ đi ngang qua Hoang Mộc tiều nhiều lần, chưa từng thấy qua phồn vinh như vậy, quý môn thật biết cách kinh doanh nha!”.
Công Tôn Sai cười cười: “Chúng ta chính là tán tu, không môn không phái, để các vị chê cười rồi”.
Tán tu? Hồng Dương suýt chút nữa hộc máu mồm, nói giỡn sao, tán tu Thiên Nguyệt giới, có thể lợi hại vậy sao?
Công Tôn Sai chỉ về một phía nói: “Các ngươi tùy ý tìm phòng ốc nghỉ ngơi, không ai quấy rầy các vị. Nếu cần tiếp tế, ở phía trước không xa, có một cửa hàng, đương nhiên giá cả có thể hơi cao chút. Các vị nghỉ ngơi tốt thì tùy thời có thể rời đi. Chẳng qua, nếu tiến vào thêm lần nữa, thì lại giao nộp lộ phí”.
Nói xong, Công Tôn Sai thản nhiên rời đi, có vẻ hắn rất bận rộn.
Thấy đối phương cũng không có dấu hiệu đòi hỏi tiếp, tâm tình Hồng Dương bình tĩnh lại. Trên người hắn mang theo một lượng pháp bảo kinh người, tự nhiên vô cùng khẩn trương, cái gì cũng nghi thần nghi quỷ.
Bọn họ đi về phương hướng Công Tôn Sai chỉ dẫn, đến bên phòng ốc.
Phòng ốc rất đơn sơ, một phòng một sân, đều là đá bình thường dựng thành, không có chút trang sức nào, không có nửa điểm thoải mái. Nhưng vừa tiến vào phòng ốc, Hồng Dương bỗng dừng lại hỏi: “Là Long Chân tán nhân đó sao?”.
Một trung niên tu giả đang uống trà giữa sân ngẩng đầu lên, lộ ra nét sợ hãi cùng vui mừng: “Hồng chưởng quỹ!”Hắn vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Mau lại đây, thật không ngờ có thể gặp Hồng chưởng quỹ ở đây, thật là may mắn!”.
Hồng Dương ý bảo thủ vệ canh giữ bên ngoài, mang theo thống lĩnh hộ vệ tiến vào, cười nói: “Phần ung dung của tán nhân, tiểu đệ vẫn không học được a”.
“Ha ha! Hồng lão đệ thật biết ăn nói, đến, ngồi xuống đi!”Long Chân tán nhân cười nói.
Hồng Dương cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với Long Chân tán nhân. Hắn quen biết tán nhân đã lâu, trước khi được bổ nhiệm làm chưởng quỹ đã quen biết ông rồi, hai bên vẫn thường xuyên liên lạc. Long Chân tán nhân vốn một lòng tu luyện, từ mười năm trước đã đột phá Ngưng Mạch nhị trọng thiên, tu vi sâu không lường được.
“Tán nhân có biết lai lịch đảo chủ không?”Hồng Dương hạ thấp giọng hỏi.
“Ha ha, lão đệ hẳn mới lên đảo đi”Long Chân tán nhân như biết trước Hồng Dương sẽ hỏi câu này, cười nói: “Lão đệ nhất định biết vị đảo chủ này. Nguyên đảo này vốn thuộc về Tâm Hồ Kiếm Môn, sau đổi chủ thành Vô Không Kiếm Môn, một ít môn hạ đệ tử được phái đến thủ hộ nơi này”.
“Vô Không Kiếm Môn không phải đã đi Minh Đào giới rồi sao?”Hồng Dương không khỏi kinh ngạc lên tiếng hỏi.
“Ha ha, Tả Mạc giờ thành thân vô môn vô phái, cũng biến thành chủ nhân nơi đây”Long Chân tán nhân đành giải thích.
Hồng Dương sửng sốt, vộ nói: “Không thể nào! Sao Vô Không Kiếm Môn lại để đệ tử nòng cốt lại? Huồng hồ còn là Tả Mạc!”thống lĩnh hộ vệ bên cạnh hắn cũng tràn ngập không tin. Đệ tử có thiên phú như Tả Mạc, không có môn phái nào bỏ qua dễ dàng.
“Ta cũng không hiểu đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại đảo chủ chính là Tả Mạc, không thể nghi ngờ”Long Chân tán nhân chợt nhớ đến một chuyện: “Lại nói, lão đệ tới thật sự đúng lúc”.
“A, sao lại vậy?”Hồng Dương còn chưa từ khiếp sợ hồi phục tinh thần, theo bản năng hỏi lại.
“Tả Mạc quả nhiên thiên phú kỳ tài, trước luyện chế Kim Ô hoàn đã khiến người khác ngạc nhiên rồi, giờ không biết tại sao, hắn có thể lấy được Kim Ô hỏa!”Long Chân tán nhân không khỏi cảm khái nói.
“Kim Ô hỏa!”Hồng Dương giật mình hỏi: “Là tứ phẩm Kim Ô hỏa?”.
“Đúng thế, chính là Kim Ô hỏa!”Long Chân tán nhân cười nói: “Cho nên ta nói lão đệ tới thật đúng lúc, hiện tại tin tức chưa truyền bá rộng rãi, nếu không, chỉ sợ có vô số người chen chúc tới”.
“Tứ phẩm Kim Ô hỏa”Hồng Dương thì thào lẩm bẩm.
Long Chân tán nhân uống một ngụm trà, nói tiếp: “Ta trên đường gặp Phó Phong, mới biết chuyện này, đáng tiếc, thân không dư vật, không còn lực để mua. Lão đệ có thể không biết, Ô Phong tặc mơ ước nơi này, kết quả là toàn quân diệt vong!”.
Hắn lắc đầu đầy cảm khái: “Ta khi nghe được tin này sững cả người! Toàn quân diệt vong đấy! Chính là Ô Phong tặc đó! Vô Không Kiếm Môn nếu biết chuyện này, khẳng định hối hận đến chết, Trúc Cơ kỳ đã có thể tiêu diệt Ô Phong tặc, ài, đám người chúng ta quả thật vô dụng”.
“Mấy ngày trước, hắn vừa đột phá Ngưng Mạch kỳ, thiên tài như vậy, lần đầu tiên nghe thấy a!”.
Hồng Dương liền như bị sét đánh trúng, ngây ngốc cả người. Tin tức Long Chân tán nhân đưa ra nhiều lắm, làm cho hắn cần thời gian tiêu hóa. Mọi người tùy ý hàn huyên một hồi, hắn liền cáo từ rời đi, tìm thời gian tiêu hóa tin tức.
Ngày thứ hai, hắn tìm đến Công Tôn Sai. “Nghe nói quý đảo có bản Kim Ô hỏa, tại hạ nguyện ý thu mua”.
Công Tôn Sai liền dẫn hắn đến gặp Tả Mạc. Hồng Dương nhìn thấy Tả Mạc, tâm tình nặng trĩu được thả lỏng. Tả Mạc là nhân tài mới hiện của Thiên Nguyệt giới, giỏi luyện đan, hơn nữa danh dự buôn bán cao.
Khi hắn nghe thấy Kim Ô hỏa, liền đứng ngồi không yên, thứ này không phải muốn mua là có thể mua, có cơ hội mua được, tim hắn tự nhiên đập thình thịch. Nếu mình có thể mua Kim Ô hỏa, công tích tự nhiên thêm một phần, trở lại thương hội, địa vị tự nhiên được nâng lên.
Hơn nữa, Hồng Dương tính toán đầy khôn khéo, ngoại trừ Kim Ô hỏa, tài lực Tả Mạc hùng hậu, giàu đến rửng mỡ, người như vậy, là khách hàng tốt nhất của các thương hội.
“Ngươi muốn mua Kim Ô hỏa?”Tả Mạc nhìn Hồng Dương trước mắt, tâm tình sung sướng. Rốt cuộc có người đến mua Kim Ô hỏa!
“Dạ!”Hồng Dương lập tức nói: “Không biết tại hạ có thể chứng kiến Kim Ô hỏa không?”.
Đối phương cẩn thận không làm cho Tả Mạc phật ý, điều này nói rõ đối phương có ý định mua. Hắn lấy ra một Linh Lung hộp, đưa đến trước mặt Hồng Dương.
Ngọn lửa màu vàng thuần khiết trong hộp lao ra, khí tức dương cương bá đạo tràn ngập căn phòng.
Hồng Dương kích động. Kim Ô hỏa! Quả nhiên là Kim Ô hỏa! Hơn nữa phẩm chất vô cùng tinh thuần.
Kiềm chế kích động trong lòng, Hồng Dương hỏi: “Không biết Tả tiên sinh định bán như nào? Trên thị trường, Kim Ô hỏa phẩm chất như vậy, giá cả đại khái ở hai trăm khỏa tứ phẩm tinh thạch”.
Hồng Dương nói giá chính xác, chẳng qua nghe lời nói đối phương, Tả Mạc biết có chuyện: “Không biết chưởng quỹ có đề nghị gì?”.
Hồng Dương biết, kế tiếp là thời khắc mấu chốt, cũng là thời điểm khảo nghiệm năng lực đẩy mạnh tiêu thụ của hắn. Dường như quay về năm tháng còn là học đồ, tâm tình hắn thậm chí có chút kích động.
Mặt hắn vẫn không chút biến đổi nói: “Trên người tại hạ không mang nhiều tinh thạch lắm, chẳng qua có mang theo một ít đồ thú vị, có lẽ Tả tiên sinh sẽ cảm thấy hứng thú”.
“Đồ thú vị?”Tả Mạc phản ứng cực nhanh, không nghĩ tới chính mình biến thành đối tượng đẩy mạnh tiêu thụ.
Chẳng qua hắn muốn nhìn xem, đối phương đem ra đồ gì.