Hoa Lân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được rồi! Chúng ta cùng trở về, gấp rút báo lại cho Cốc Thanh Phong!”. Thượng Quan Linh thoáng chút do dự, lần này Thục Sơn sinh biến cũng nên báo lại tình hình cho bọn họ vì vậy xoay người lại đẩy phiến đá trên đỉnh đầu ra chẳng ngờ không chút suy suyển hơn thế nữa ngay cả cơ quan khai mở cũng không có, nàng vội la lên: “Nguy rồi! Thông đạo này chỉ có thể đi từ trên xuống mà thôi!”
Hoa Lân cau mày, “Tranh” một tiếng, toàn lực bổ một kiếm về phía phiến đá kia thế nhưng vật thể kia hoàn toàn không phải là cẩm thạch mà thực ra là một khối kim loại kì lạ phi thường. Uy lực của Hà Chiếu Kiếm mãnh liệt là thế mà cũng chẳng hề thu lại chút hiệu quả gì, có chăng chỉ làm toàn bộ thông đạo khẽ rung lên một đợt chấn động.
Thượng Quan Linh cả kinh lại la lớn: “Nguy rồi! Đây chính là Bát Hợp Lân Quang Trận của Thục Sơn, phải tìm được tâm trận may ra mới được....”
Hoa Lân vẫn không tin, xuất tiếp ba kiếm “Tranh...tranh...tranh”, phiến đá phía trên tự chung vẫn im lìm bất động, cả thông đạo một lần nữa bị hắn làm cho rung chuyển. Hiển nhiên trận pháp này có tác dụng thu hút lực rồi phân tán ra toàn bộ bề mặt thông đạo. Trừ phi có công lực thông thiên, nếu không hoàn toàn vô phương phá trận thoát ra.
Hai người không khỏi nhìn nhau lo lắng, đột nhiên mặt đất rung chuyển bần bật, từ phía sâu thẳm bên trong vọng đến tiếng nổ lớn: “Oanh...oanh...”. Cả hai đều biến sắc, Thượng Quan Linh: “Nghĩ xem! Nếu không thể phá trận thoát lên, chỉ còn cách đi xuống dưới, bên trong nhất định có đệ tử Thục Sơn, bọn họ chắc chắn có thể biết lối ra khỏi thông đạo!”
Hoa Lân vốn định phát động ngọn hoả diễm nội thể, trợ lực cho Hà Chiếu Kiếm phá đá mở đường đi lên nhưng lại sợ thu hút chú ý của bọn ma đầu Phần Âm Tông nên đành gật đầu đồng ý, huống hồ giải pháp của Thượng Quan Linh cũng thập phần hợp lí.Vì vậy hai người lập tức dọc theo thông đạo cùng nhau chạy đi.
Lần về phía trong, vượt qua ba ngã rẽ, trước mặt hai người lộ một khoảng không đi sâu xuống dưới, cánh cửa đá án ngữ lối vào đã được mở toang, cơ quan trên tường cũng đã bị gạt xuống, hiển nhiên nơi đây đã có kẻ thần bí nào đó xâm nhập.
Hoa Lân và Thượng Quan Linh không chút do dự, cùng nhau bước xuống, trước mặt bỗng tối sầm lại, trong tâm trí phát sinh cảm giác âm trầm, lạnh lẽo. Cũng may bọn họ võ công tuyệt đỉnh, dựa vào ánh lam quang nhợt nhạt phát ra từ bức tường cẩm thạch miên cưỡng có thể quan sát rõ quang cảnh trong vòng mười trượng. Lúc này, toàn bộ thông đạo bao phủ một màu xanh thẫm, nhập nhoè tựa như lối vào Quỷ Giới, thật làm cho người ta rợn tóc gáy. Hai người lúc này mới nhớ đến đây là Trấn Yêu Tháp, trong lòng không khỏi ba động, thầm nghĩ phải chăng phía dưới chính là thế giới yêu ma?
Dù có đôi chút kinh dị nhưng không nén được hiếu kì, bon họ nắm tay nhau tiến lên phía trước mười trượng, đã thấy xuất hiện một tấm kính trong suốt phát quang ảm đạm chắn giữa lối đi.
Trên tấm gương kia ẩn hiện tầng tầng hơi nước, lại có thể nhìn xuyên thấu thấy rõ thông đạo cổ quái bên trong. Hai người cẩn thận quan sát xung quanh thấy trên bức tường bên trái có viết mấy hàng văn tự dị thường. Đoạn văn tự đầu tiên chỉ là những ký tự loằng ngoàng tựa như những hoa văn, không rõ được ý nghĩa nhưng bên dưới đã có một hàng Hán văn dịch lại là: Yêu ma cấm địa, không được đi vào! Lại có đoạn văn khác viết: Ba ngàn năm trước, sau khi tiên ma đại chiến kết thúc, Vô Cực Tiên Sĩ đã dùng kết giới trấn nhiếp ở đây một yêu nghiệt, con người tuyệt đối không được xâm nhập, nếu không sẽ nhận lấy cái chết. Phía dưới cùng còn có một dòng chữ to màu đỏ chú thích: “Để đảm bảo an toàn cho chúng sinh, không được mở kết giới! Nếu không thiên hạ biến sắc!”.
Hoa Lân và Thượng Quan Linh cùng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sợ hãi, bọn người thần bí kia dám can đảm xong qua yêu ma kết giới không biết chúng định mưu tính việc gì. Hoa Lân nghiêm mặt nói: “Ta có một dự cảm mãnh liệt, trong kia đích thị là Huyết Ma, dựa vào công lực của chúng ta thì không thể ngăn chặn hắn, chỉ còn cách nhanh chóng chạy về Thục Sơn thông báo. Đi thôi! Lập tức quay về!”.
Thượng Quan Linh quay lại chăm chú quan sát màn kết giới trong suốt kia, tay năm sáo ngọc nhẹ nhàng điểm vào dò xét, chỉ thấy sáo ngọc xuyên qua kết giới, xung quanh mặt kính lăn tăn ba động tựa như mặt nước. Bỗng nhiên, chiếc sáo ngọc bị hút mạnh vào bên trong, nàng sợ hãi thét lên một tiếng, lập tức thu hồi sáo ngọc, nhưng thật kì dị dù vận hết công lực rút ra nhưng vẫn không thể rút nổi chiếc sáo, chẳng những thế nó còn tiếp tục dần dần bị hút vào trong.
Hoa Lân liền bước tới nắm lấy tay Thượng Quan Linh, hai người cùng hợp lực miện cưỡng mới giữ được chiếc sáo lại, bất ngờ đầu kia của sáo ngọc truyền lại một đợt khí lạnh đến thấu xương.
Hoa Lân tức giận, rút ngay Hà Chiếu Kiếm đâm thẳng vào trong kết giới, trên thân kiếm hiện lên một đạo thiểm điện, bỗng phảng phát nghe thấy âm thanh gì đó quái đản, luồng khí trên thân sáo đột nhiên biến mất, Hoa Lân ôm Thượng Quan Linh lùi nhanh lại phía sau.
Thượng Quan Linh sợ hãi nói: “Vừa rồi cái gì đã hút cây sáo ngọc của ta vậy?”
Hoa Lân đương nhiên không biết trả lời thế nào, không do dự, nắm lấy eo nàng, hướng về đường cũ chạy đi, Thượng Quan Linh rốt cuộc cũng không hề phản kháng. Hai người vừa mới trở lại chỗ phiến đá ban đầu, đã nghe thấy thông đạo phía sau vang lên một loạt tiếng nổ: “Oanh..oanh”, rồi “Hoa!” một tiếng, dường như kết giới đã bị người ta phá huỷ.
Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh sắc mặt tái đi, mặc dù chưa thấy thân ảnh đối phương, nhưng một cỗ yêu khí cường đại đã bao trùm toàn bộ thông đạo khiến cho họ cảm thấy nghẹn thở. Chưa biết yêu vật từ phía sau đuổi đến là vật gì nhưng hai người tự hiểu bản thân mình không có cách nào ngăn được bởi vì áp lực của yêu khí làm cho họ ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn đủ biết đối phương khủng khiếp thế nào.
Lối thoát duy nhất cũng đã bị chặn kín, đằng sau lại có yêu ma cường đại đuổi tới, hai người giờ đây lâm vào tình cảnh vô cùng nguy khốn, tựu chung không còn chỗ nào để ẩn nấp. Thượng Quan Linh thập phần bối rối, dò xét thông đạo phía trước hòng tìm cho được tâm trận nhưng rố cuộc cũng không được kết quả gì. Trong chớp mắt chỉ thấy một cỗ yêu khí lại mãnh liệt ùa tới, dường như mới vượt qua ngã rẽ, chuẩn bị bắt kịp hai người. Bất luận bên trong có phải là Huyết Ma hay không, chỉ riêng đối với yêu nghiệt kia bọn họ cũng không có khả năng chống cự được.
Vào thời khắc quan trọng này, bất chấp nguy cơ bại lộ hành tung, Hoa Lân vội ngưng tụ hoả diễm nội thể, hét lớn: “Linh nhi! ....chạy lại núp sau lưng ta nhanh!”
Thượng Quan Linh thấy toàn thân hắn cũng như Hà Chiếu Kiếm bao phủ một màu đỏ sậm, thân kiếm trở nên trong suốt cơ hồ như muốn tan chảy ra, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng chạy lại sau lưng Hoa Lân. Lúc này, thông đạo phía sau, một toán yêu nghiệt xông ra kèm theo luồng hắc khí nồng đậm ngùn ngụt bốc lên, nào là ác quỷ, yêu ma thập phần hung tợn, lại còn có cả u linh không đầu rồi yêu vật với đủ loại hình dạng mà đi đầu chính là Huyết Ma Lưu Thế Kiệt.
Hà Chiếu Kiếm đột nhiên bùng phát hồng quang vạn trượng, trên thân kiếm bốc lửa dữ dội, chém mạnh tới phiến đá phía trên. Huyết Ma gặp lại Hoa Lân hiển nhiên cũng rất sửng sốt, lại thấy Thượng Quan Linh đang đứng bên cạnh gã kia, khoé miệng nở ra một tia cười dâm đãng. Bỗng phát hiện Hoa Lân đang muốn chạy trốn, nụ cười này vụt tắt, thân ảnh trắng bệch nhoáng lên nhanh chóng đánh tới.
Cùng lúc này, kiếm quang của Hoa Lân đã loé lên, “Tranh” một tiếng bổ thẳng vào phiến đá làm cả thông đạo rung chuyển kịch liệt. Thừa thế xông lên, ngọn lửa trên tay Hoa Lân thần tốc bạt không chụp lên thân ảnh Huyết Ma đang tiến tới, không gian trong thông đạo bỗng trở nên nóng cháy da thịt tựa Hoả Diệm Sơn, xác gã đệ tử Thục Sơn cùng trường kiếm của hắn, lập tức bị thiêu cháy thành tro bụi, đủ thấy ngọn lửa này uy lực bá đạo như thế nào.
Huyết Ma cả kinh vội thi triển bộ pháp tránh đi, đổng thời toàn thân phát ra một tầng huyết vụ bảo hộ thân thể, lúc này khó khăn lắm mới chống chọi được với ngọn lửa của Hoa Lân. Kì thật nếu so về thực lực, Huyết Ma đương nhiên có thể dễ dàng lấy mạng đối phương, nhưng nơi này thông đạo vô xùng nhỏ hẹp nên ngọn lửa của Hoa Lân phát huy được hiệu quả tối đa làm cho Lưu Thế Kiệt không đủ lực ngăn chặn. Bon yêu ma phía sau đích thị công lực kém hơn Huyết Ma một chút, không ngừng kêu la thảm thiết, liên tục bị thiêu đốt hoá thành những đạo khí vụ mờ ảo, thế mới biết hồng quang quang của Hoa Lân là trời sinh ra để khắc chế bọn chúng.
Thượng Quan Linh cũng cảm thấy thông đạo bỗng bừng nóng lên dữ dội, vội vàng bay lên chạy thoát , lúc này phiến đá trên đỉnh đầu đã bị Hoa Lân chấn nát. Mặc dầu công lực nàng vô cùng thâm hậu nhưng cũng cảm thấy một luồn nóng rực khắp toàn thân, mồ hôi tuôn ra như suối, trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ hắn có thể lợi hại vậy sao?
Còn đang mơ hồ, chợt thấy eo lưng nằm dường như bị ai quàng chặt, thì ra Hoa Lân ôm lấy nàng “Sưu” một tiếng bay khỏi Trấn Yêu Tháp, vừa chạy Hoa Lân vừa xuất toàn lực hét lớn: “Trấn Yêu Tháp thất thủ rồi...thất thủ rồi...thất thủ rồi!!”. Giọng nói vang lên tựa sấm rền vang vọng mọi ngõ ngách của Thục Sơn.
Chỉ nghe thấy toàn bộ Trấn Yêu Tháp bừng bừng rung chuyển, trên thân tháp xuất hiện vô số vết rạn nứt ngang dọc, rồi nghe “Oanh” một tiếng, sụp đổ xuống hoàn toàn, tầng tầng lớp lớp mảnh vỡ văng ra tứ phía, tro bụi cuồn cuộn, tạo ra quang cảnh vô cùng hoành tráng.
Hoa Lân kêu lên: “Hỏng rồi! ...Không cứu kịp mấy tên đệ tử Thục Sơn trong tháp rồi!”
Thượng Quan Linh chưa hết ngạc nhiên thì lại thấy một thân ảnh màu trắng nhanh tựa chớp giật bắn về phía hai người, năm ngón tay kẻ này co thành một quỷ trảo thần tốc đánh về phía Hoa Lân. Thượng Quan Linh hét lên một tiếng, dùng lựuc đẩy Hoa Lân ra rồi đưa thân mình ra phía trước che chắn cho hắn. Mà Hoa Lân phản ứng cũng thập phần nhanh nhẹn, trong đầu cũng định vì người yêu mà hy sinh, nhưng lại bị Thượng Quan Linh đẩy ra nên chỉ còn cách bất đắc dĩ phóng một cước về phía nàng.
Giờ khắc này, cả hai người cơ hồ cùng nghĩ về đối phương, đều định tự nguyện hy sinh bản thân để bảo vệ người kia. Chỉ thấy bọn họ tách nhanh ra mà Huyết Ma “Sưu” một tiếng phi xuyên qua khoảng trống hai người để lại, giật mình quay lại. Nói thì chậm nhưng diễn biến sự việc chỉ trong chớp mắt.
Hoa Lân không chút do dự nhanh chóng ngự kiếm nhằm hướng Thượng Quan Linh quay lại, đồng thời Huyết Ma cũng nở một nụ cười nham hiểm hắc hắc quay đầu, vung chưởng chụp lấy nàng.
Lúc này, từ đống đổ nát của Trấn Yêu Tháp, “Sưu sưu sưu...” vô số yêu ma vọt ra, nhằm bốn phương tám hướng mà chạy đi. Nhưng trong đám này, xuất hiện tám yêu vật cường đại dường như cũng vì háo sắc, đồng loạt xông tới chỗ Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh kinh hoảng, vội vàng đạp phi kiếm nhằm hướng Lăng Vân Điện trên Thục Sơn chạy về. Nếu từ dưới nhìn lên, trên bầu trời xuất hiện quang cảnh kì dị, phía trước là Thượng Quan Linh, theo sau là một đám sắc ma, sắc quỷ truy đuổi tạo ra một vòng xuyến muôn màu.
Trong đám này, dĩ nhiên tốc độ của Huyết Ma nhanh nhất, trong nháy mắt đã đuổi kịp Thượng Quan Linh thế nhưng Hoa Lân còn nhanh hơn một bậc, một đạo kiếm khí bắn thẳng tới lưng Huyết Ma, buộc hắn phải nghiêng mình né tránh.
Cùng lúc đó, từ Nghị Sự Điện, bảy bóng người phi tới, thì ra là Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Mạnh Lôi...Huyết Ma Lưu Thế Kiệt thấy không thể đắc thủ phẫn nộ trợn mắt nhìn Hoa Lân, xoay người đánh tới. Hoa Lân hú lên quái dị, ngự kiếm bỏ chạy nào ngờ vừa rồi hắn đã hao tổn quá nhiều chân khí cho nên nhanh chóng bị Huyết Ma đuổi tới sau lưng.
Thượng Quan Linh hoảng sợ thất thanh kêu lên.....