Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại đã thấy mình bị ném ra khỏi không gian kia, dường như Ngâm Không không có hứng thú cùng hắn nói nhảm, nên để cho Lâm Thanh Hàn một mình im lặng. Tại sao lại có thể ném mình giống rác rưởi như thế chứ? Oán niệm ah!
Ách, được rồi, Ngâm Không cũng không phải không để lại bất cứ tin tức nào. Sau khi Lâm Thanh Hàn tỉnh lại, câu nói cuối cùng mà Ngâm Không để lại trong đầu hắn, cũng tức thời vang lên.
"Truyền thừa giả, ngươi chỉ còn cách Thánh vực một bước nữa thôi, lúc nào ngươi hoàn toàn lĩnh ngộ không gian ma pháp, bước chân vào Thánh vực, tự nhiên sẽ tìm được đường trở về."
Trở về? Việc này.. Lâm Thanh Hàn căn bản chưa từng nghĩ qua.... Đang yên đang lành chạy về làm chi? Không biết có phải lão gia hỏa này nói như vậy để gây sức ép cho mình không nữa?
Bất quá, Thánh vực...Dù thế nào, mình cũng phải đạt đến cảnh giới đó! Có quá nhiều chuyện đang chờ mình đi hoàn thành…Thời gian a!
Rời khỏi huyễn cảnh xuất hiện ở địa phương cũ, đánh giá bốn phía một chút, Lâm Thanh Hàn cũng không vội quay về, mà lại điều chỉnh tâm tình, khoanh chân ngồi tại chỗ, xem xét thu hoạch của chuyến đi này.
Trong đầu tinh thần lực cường đại, phảng phất đem lại cho mình tinh lực vô hạn, không có một chút cảm giác mệt mỏi. Lâm Thanh Hàn thậm chí hoài nghi, hiện tại cho dù bản thân không ngủ, có lẽ cũng không việc gì.
Chỉ là, tầng chướng bích(vách tường) lúc thì mơ hồ lúc thì lại hiện ra rõ ràng, cái loại cảm giác này.... giống như là nước đã đầy bình nhưng lại không biết làm cách nào để tháo nắp bình cho nước chảy ra.
“Đúng rồi, đây chắc là tầng chướng bích cuối cùng để lên cảnh giới Thánh vực? hoặc có thể nói, bình cảnh tinh thần lực của ta cuối cùng cũng xuất hiện?”
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn không khỏi im lặng một hồi, bình cảnh trên người vừa mới được phá, tự nhiên lại có thêm một cái bình cảnh biến thái hơn, việc này nói ra chỉ sợ cũng không người nào dám tin....
Hoàn hảo, đúng như dự đoán, lần này dùng nguy hiểm sinh mạng đúng là đổi được thu hoạch rất lớn, thậm chí lớn đến mức khó có thể tin nổi, bất quá, đây cũng không phải chuyện xấu, không phải sao?
Còn về bình cảnh, dù sao cũng không phải lần đầu gặp bình cảnh, cứ từ từ thôi. Chung qui sau này có đột phá hay không, việc này, quá nôn nóng cũng không được.
Đối với Lâm Thanh Hàn, những việc này căn bản chỉ là phụ trợ mà thôi, trọng yếu hơn là súng không ngừng tiến hóa và biến dị mới chính thức gọi là thực lực tăng lên.
Suy nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện một chuyện cổ quái. Năm đó khi Tác Lý lần đầu tiên tiến vào con đường Tinh Thần Phong Bạo chỉ có tinh thần lực thất cấp, nhưng chỉ ở đó một thời gian, sau khi đi ra, tức thì đột phá đến cửu cấp. Chính mình ở bên trong liều chết lâu như vậy, như thế nào trình độ cũng chỉ tăng lên tới cửu cấp mà thôi?
Phải biết rằng, sau khi được truyền thừa toàn bộ tinh thần lực của Tác Lý, thì tinh thần lực của mình đại khái cũng ít nhất đạt đến thất cấp chứ?
Điều này căn bản không hợp với lẽ thường chút nào! Trừ phi là.....
“Lục Mang Tinh Trận!, Đúng rồi, hẳn đây mới là nguyên nhân thật sự... Súng tiến hóa không có đơn giản như vậy, thông qua Lục Mang Tinh Trận tiến hành chuyển hóa, tới lúc kết thúc...Như vậy tinh thần lực đều bị Lục Mang Tinh Trận chuyển hóa biến thành năng lượng của Súng biến dị sao? Hoặc có thể nói.... bị những nguyên tố đan này hấp thu?”
Tâm niệm nhất động, nhàn nhạt tử sắc Lục Mang Tinh Trận trong nháy mắt chợt lóe hiện lên, Súng Lục màu ngân bạch chợt xuất hiện trong tay Lâm Thanh Hàn.
Tinh thần lực chậm rãi xâm nhập vào trong súng, sáu viên nguyên tố đan với sáu màu khác nhau nhất thời xuất hiện trước mắt, so với trước, các nguyên tố đan đã cô đọng lại rất nhiều, tràn ngập khí tức ma pháp. Chỉ là ở bên trong súng nên Lâm Thanh Hàn cũng không đánh giá được rõ ràng cụ thể lắm, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, hiệu quả có thể đạt tới tuyệt đối không phải trình độ nhị cấp tam cấp.
“Đúng như thế, mặc dù tinh thần lực hiện tại gặp phải bình cảnh, nhưng những nguyên tố đan này có thể chưa gặp bình cảnh.. Chỉ cần tiếp tục minh tưởng, tăng cường lực lượng nguyên tố đan, thì uy lực của đạn đồng dạng cũng có thể tăng lên! Hơn nữa duy nhất… chỉ có một bộ phần ảnh hưởng, ban đầu nếu có thể thông qua Lục Mang Tinh Trận mượn tinh thần lực ngưng tụ thành nguyên tố đan Quang minh và Hắc ám, như vậy hiện tại, ngược lại cũng đồng dạng có thể mượn nguyên tố đan đột phá bình cảnh tinh thần lực!”
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Thanh Hàn nhất thời yên ổn lại.
Chậm rãi đứng dậy, lười biếng vặn vẹo người, khóe miệng Lâm Thanh Hàn một lần nữa nổi lên tiếu ý nhàn nhạt.
Tính thời gian, chắc cũng khoảng hai tháng, thời gian cách ước hẹn ba tháng với Bàn Tử vẫn chưa hết, an toàn của Nhược Lâm hẳn sẽ không vấn đề gì, về phần những người khác... cùng mình có quan hệ sao?
Bất quá, nói đến Bản Tử, tên này đối với súng của mình cũng không có hảo ý gì, chỉ là, hiện tại cho dù hắn muốn cướp chỉ sợ cũng không có cơ hội, thông qua Lục Mang Tinh Trận, súng hiện tại bất luận kẻ nào cũng không có khả năng lấy nó đi.
Huống chi... hắn có cơ hội thắng sao chứ?
Nếu như nói trước khi tiến vào con đường Tinh Thần Phong Bạo, hắn còn có một nửa cơ hội, thì bây giờ mà nói....gần như đã quá xa vời rồi.
Duy nhất có chút phiền phức là ẩn thuật quỉ dị kia, bất quá, lúc ấy nhìn không thấu, chứ không phải bây giờ nhìn không thấu.
Tinh thần lực cửu cấp đỉnh phong, chỉ sợ cũng xem gần giống như Thánh vực cũng không khác mấy phải không?
Thấy xe ngựa vẫn ở chỗ cũ, Lâm Thanh Hàn không khỏi khẽ thở dài một cái, nếu như nói, lúc này đây còn có chuyện gì làm cho người ta buồn bã thì đại khái chính là việc Tác Lý đã chết.
Có thể nói, chính mình có thành tựu hôm nay, hoàn toàn là nhờ Tác Lý dùng sinh mạng đổi lấy.
Không có tinh thần truyền thừa của Tác Lý, bản thân cũng không thể cầm cự tới khi súng biến dị thành công, cũng không thể nào đi đến đoạn cuối của con đường Tinh Thần Phong Bạo.
Chân khẽ điểm, không một tiếng động nhảy lên xe ngựa, Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua chỗ cũ lần nữa, im lặng thở dài một tiếng, hướng về trong thành chạy đi.
"Ngươi nói cái gì?" Khải Đức đột nhiên từ trên ghế nhảy lên: "Tin tức chuẩn xác không? Hắn hướng đi đâu?"
"Bẩm báo điện hạ, người của chúng ta tận mắt thấy hắn vào thành, xem chừng là quay về Đế Quốc học viện."
"Đế Quốc học viện?" Khuôn mặt Khải Đức không khỏi âm trầm vài phần, đoạn lập tức cười lạnh nói: "Muốn đến tìm ả tiện nhân Nhược Lâm kia cũng phải mất một lúc? Tốt, rất tốt, ta sẽ cho các ngươi làm một cặp đồng mệnh uyên ương" Suy tư chốc lát, Khải Đức tiếp tục nói: "Gã Nam của U Linh thế gia tựa hồ có cùng hắn đánh cuộc, trước cứ chờ bọn hắn liều mạng xong rồi hãy nói...Có thể giết chết hắn là tốt nhất, còn không....Hạ lệnh xuống, không tiếc bất cứ giá nào phải động thủ kích sát! Cho dù phải xuất động quân đội vây sát cũng được!"
"Việc này...điện hạ, đó là Đế Quốc học viện!"
"Yên tâm đi, Nam không phải người của Đế Quốc học viện, không thể ở trong học viện cùng hắn động thủ." Khải Đức mất kiên nhẫn khoát tay không quan tâm nói: "Lui xuống đi!"
"Vâng, điện hạ!"
"Thanh Hàn?"
Vừa mới tiến vào ma pháp hệ không đến vài bước, một âm thanh quen thuộc đã truyền vào trong tai Lâm Thanh Hàn.
Mỉm cười dang hai tay ra, tùy ý cho thân ảnh màu tím lao vào ngực của mình, nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt của Nhược Lâm, dịu dàng nói: "Nha đầu ngốc, làm sao vậy? Không phải ta vẫn khỏe sao? Khóc cái gì."
Cảm thụ được hương thơm nhàn nhạt của giai nhân trong lòng ngực, Lâm Thanh Hàn không khỏi một hồi ấm áp.
"Không có đâu, tại thiếp vui quá...thiếu chút nữa là không còn được gặp lại chàng..." Nhược Lâm khe khẽ lắc đầu nói.
"Cái gì?" Chân mày Lâm Thanh Hàn không khỏi nhướng lên, ban đầu thời gian bản thân nói với Nhược Lâm cũng chưa tới, theo lí mà nói, cũng chưa đến mức phải rơi vào tình trạng đó, trừ phi là…
"Bàn Tử chết tiệt, chuyện gì xảy ra? Đừng lén lút ở đây nữa, ra đi." Lâm Thanh Hàn ôm Nhược Lâm trong ngực, hướng về chỗ trống bên cạnh lạnh lùng nói. "Làm sao ngươi biết ta đang ở đây?" Bàn Tử có chút buồn bực hừ một tiếng, chậm rãi từ không trung hiện ra: "Chiêu lừa này cũng khá chuẩn đó"
"Hà tất phải lừa gạt?" Lâm Thanh Hàn khinh thường bĩu môi nói: "Ẩn thuật của ngươi còn chưa luyện tới nơi hay sao? Tinh thần lực cũng che dấu không hết."
"..." Bàn Tử nhất thời trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Thanh Hàn, đoạn la lớn: "Ngừng, ngừng ngay cái trò đùa này lại, ngươi có thể nhìn thấu ẩn thuật của ta?"
"Nói nhảm, nếu không ngươi cho rằng ta làm sao biết ngươi đang ở đây?" Lâm Thanh Hàn vẻ mặt có chút dữ tợn, liếc Bàn Tử một cái tiếp tục nói: "Ít nói nhảm đi, trước hết nói cho ta biết, tới cùng đã xảy ra chuyện gì.”
".....Ngươi nha không phải đang lừa ta chứ?" Bàn Tử vẫn chưa kịp thích ứng, cẩn thận nhìn chăm chú Lâm Thanh Hàn một lát, khó tin nói: "Không có biến hóa gì, vẫn là chân khí tứ cấp thấp kém....Nhưng là, tại sao ta lại cảm giác thấy trên người ngươi có thêm chút gì đó?"
Nhìn bộ dáng ngu ngốc của Bàn Tử, Lâm Thanh Hàn hoàn toàn từ bỏ ý định hỏi hắn vấn đề gì.
"Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì?" Hướng mắt lên người Nhược Lâm, Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng hỏi.
"....Là Khải Đức..." Trầm mặc chốc lát, Nhược Lâm rốt cục chậm rãi mở miệng, đem sự tình trải qua kể lại một lần.
" Hiện tại phòng thí nghiệm ma pháp cũng bị học viện thu về, nói là....nói là..., cái đó không thuộc về ta..." thanh âm Nhược Lâm càng ngày càng nhẹ, song, trên mặt Lâm Thanh Hàn tiếu ý càng ngày càng nhiều.
Chỉ là, trong nét tiếu ý đó lại tựa hồ ẩn chứa sát cơ thấu xương!
Bàn Tử đứng ở bên cạnh, tựa hồ cũng cảm giác được phần sát ý này, có chút cảnh giác nhìn Lâm Thanh Hàn.