Tả Mạc còn chưa luyện thành thần thông, Công Tôn Sai đã chiếm được khoáng mạch rồi, hiệu suất kinh người như vậy làm cho Tả Mạc nghẹn họng trân trối nhìn.
Lần này tổn thất ít hơn lần trước, số lượng tù binh bắt được cũng nhiều hơn. Trong đó có cả lão đại Tạ Sơn của đám người đó, khi hắn thấy tam thức trùng sát của Công Tôn Sai, hắn liền rõ ràng, đôi bên không cùng một thứ bậc thực lực, mặc dù nhân số sai khác không nhiều, vì vậy lý trí thúc đẩy hắn lựa chọn đầu hàng.
Mà khi hắn đầu hàng rồi, biết được đối phương tiến đánh bọn họ chỉ vì khoáng mạch lạn thiết ngân, thì phiền muộn đến nỗi thiếu chút nữa thổ huyết mà chết. Nếu hắn sớm biết như vậy, sẽ không do dự đưa tặng rồi, hiện tại ở Tiểu Sơn giới, còn ai cần khoáng mạch chứ? Khai thác khoáng mạch cần khôi lỗi cùng tu nô, chi phí cao không thể tưởng tượng nổi, Tạ Sơn nghĩ phá da đầu cũng không rõ, đám người này cần khoáng mạch làm gì. Nhưng dù nhìn không thấu ý đồ của đối phương, hắn cũng có thể thấy rõ được chênh lệch đôi bên.
Có thể sống đến bây giờ không có kẻ ngu, tất cả đều có nhãn lực cả, mà có thể leo lên vị trí lão đại, tu vi Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên còn chưa đủ, Tạ Sơn tự nhiên có chỗ độc đáo riêng. Theo hắn quan sát, đám người này huấn luyện nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống du binh, lai lịch tất nhiên không đơn giản.
Nhưng khi hắn biết bị bố trí cấm chế, không khỏi trặn mắt há hốc mồm nhìn Tả Mạc. Một tu giả Ngưng Mạch kỳ nhất trọng thiên…
Bố trí cấm chế đối với Tả Mạc mà nói quá đơn giản, chỉ một lúc, hắn đã bố trí xong cấm chế cho đám người này. Đương nhiên cấm chế cũng không phải vạn năng, nếu có người đạt đến Kim Đan kỳ, cấm chế sẽ mất đi hiệu lực.
Trong đám người này, Tạ Sơn có hy vọng đột phá Kim Đan kỳ nhất nhưng đó mới chỉ là khả năng thôi. Độ khó của đột phá Kim Đan kỳ hơn xa so với đột phá Ngưng Mạch kỳ, tiến vào Ngưng Mạch kỳ, linh lực sẽ liên tục tăng trưởng, đạt đến tam trọng thiên chỉ cần tích lũy, nhưng muốn đột phá lên Ngưng Mạch kỳ, cần lĩnh ngộ! Tả Mạc không chút lo lắng vấn đề này, đương nhiên, lo lắng cũng vô dụng.
Doanh trại mới được thiết lập tại cửa khoáng mạch, mà thú trì cho Thuần Vu Thành sư đệ cũng đã làm xong. Khi ba gã kim giáp vệ xuất hiện trước mặt Tạ Sơn, Tạ Sơn triệt để phục tùng. Tu vi ba gã kim giáp vệ không bằng hắn, nhưng khí tức nguy hiểm không ngừng quẩn quanh hắn. Mà khi nhìn thất Tảo Hạch thuyền, tia tạp niệm cuối cùng trong lòng hắn tan biến thành mây khói. Tinh thạch pháp bảo, không phải ai cũng có!
Trong khoảng thời gian này, Tả Mạc ngoài luyện thể ra còn đem ba phù trận lĩnh ngộ từ ma văn Đồng Tê ngưu khắc lên ba người kim giáp vệ. Có ba phù trận này, kim giáp vệ sẽ không ngừng hấp thu linh lực, sau đó rèn luyện thân thể. Trước đây, Bồ yêu không nói rõ ràng lai lịch kim giáp vệ nhưng Tả Mạc có thể đại khái đoán được. Hỏi Bồ yêu, hắn mới vỡ lẽ, ba kim giáp vệ mạnh như vậy là nhờ hai tài liệu cực phẩm Thương Long cốt cùng U Minh thủy.
Thương Long cốt không phải muốn mua là có thể mua được, mà U Minh thủy cũng bị Bồ yêu dùng hết rồi, tạm thời không thể luyện chế kim giáp vệ được. Huống hồ, đi đâu tìm thí nghiệm phẩm tốt như kim giáp vệ. Tả Mạc căn bản không cần lo lắng sai lầm trong khắc phù trận.
Theo Tả Mạc quan sát, thực lực kim giáp vệ không thể tăng trưởng, là vì nó không thể không ngừng tu luyện như tu giả. Kim giáp vệ không khác gì khôi lỗi, chỉ có thể điều khiển lượng linh lực cố định ban đầu, khi hắn vẽ thêm ba phù trận lên người chúng, chúng có thể không ngừng rèn luyện thân thể, không ngừng có linh lực tiến vào, từ lý luận, thực lực của ba kim giáp vệ có khả năng tăng lên. Nhưng đây chỉ là suy đoán!
Sau khi thu được khoáng mạch, chuyện trọng yếu nhất là luyện chế hắc luyện bồ đoàn. Tả Mạc một hơi làm một trăm con khôi lỗi, vứt vào hầm mỏ. Mạch khoáng cũng có vết tích khai thác, lạn thiết ngân cũng không phải là tài liệu trân quý gì mà trái ngược hoàn toàn, nhưng đối với một môn phái, có khoáng mạch là có nguồn thu ổn định. Chỉ là không ngờ Tiểu Sơn giới thay đổi bất ngờ, môn phái nhỏ này không may mắn gặp kiếp nạn, nên quáng động trở thành hoang phế.
Tiểu tháp bị lệnh khống chế khôi lỗi lấy quặng, độ khó khai thác lạn thiết ngân không cao, nên tiểu tháp thừa sức đảm nhiệm, nếu như khó khăn cùng nguy hiểm hơn, thì cần khôi lỗi cao cấp hơn mới khai thác được.
Rất nhanh, khoáng thạch lạn thiết ngân cuồn cuộn đến tay Tả Mạc. Tả Mạc điều khiển Kim Ô hỏa, luyện hóa khoáng thạch, lấy ra lạn thiết ngân, lạn thiết ngân rất mềm, màu sáng bóng, nhưng mang theo những lỗ thủng tự nhiên, làm nhìn qua nó như một khối sắt hỏng vậy. Có lạn thiết ngân, Tả Mạc lập tức bắt tay vào luyện chế hắc luyện bồ đoàn.
Khi đám thủ hạ tự mình cảm nhận tác dụng của hắc luyện bồ đoàn, mỗi người đều ôm chặt lấy nó, như sợ bị người khác cướp mất vậy. Ai cũng hiểu rõ, hắc luyện bồ đoàn có ý nghĩa như nào, chỉ cần có hắc luyện bồ đoàn, bọn họ không cần cướp linh cốc của người khác, cũng không cần lo lắng vì thiếu linh cốc mà cảnh giới thụt lùi nữa. Lòng nhiệt tình huấn luyện cũng tăng lên không ít, có hắc luyện bồ đoàn, bọn họ có thể tiếp tục tu luyện tăng tiến tu vi như trước kia. Không gì có thể đánh động tu giả hơn điều này!
Trong hoàn cảnh tàn khốc như này, không cần Công Tôn Sai thúc giục, mỗi người đều liều mạng huấn luyện. Hắc luyện bồ đoàn cho bọn họ hi vọng tiến giai, mà qua hai lần thức chiến, bọn họ cũng sinh ra bội phục từ tận đáy lòng đối với chiến thuật của Công Tôn Sai. Không ai muốn chết cả, nếu nhìn thấy ánh sáng hy vọng, ai cũng sẽ nguyện ý liều mạng.
Địa khí không ngừng tiến vào thân thể Tả Mạc, linh mạch bị cải biến không những không làm địa khí loãng đi mà còn có phần nồng đậm hơn. Biến hóa như vậy, nằm ngoài dự liệu của Tả Mạc, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, cũng không phải là điều phi lý gì. Linh khí Tiểu Sơn giới hóa loãng, dần biến thành Đô Thiên Huyết giới, hoàn cảnh như vậy thích hợp yêu ma hơn. Chỉ sợ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến địa khí nồng đậm hơn, địa khí càng nồng đậm càng thích hợp với ma công.
Toàn thân Tả Mạc trải qua địa khí không ngừng rèn luyện, mấy ngày nay, hắn vẫn tỉ mỉ dùng địa khí rèn luyện từng bộ phận trên thân thể, thậm chí cả móng tay cũng không bỏ qua. Có địa khí tẩm bổ thân thể, hiện tại hắn không còn chút nào gầy yếu nữa, thể hình biến thành cao ngất, giơ tay nhấc chân cũng có thể cảm nhận được lực lượng cường đại. Đây thuần túy là lực lượng thân thể. Hắn đã thử qua, nếu phi kiếm không có linh lực căn bản không thể chém rách da hắn được. Không chỉ như vậy, cốt cách huyết nhục của hắn đều được rèn luyện. Dù hắn không vận dụng linh lực, một quyền cũng có thể đánh nát đá hoa cương cứng rắn.
Ngay cả da mặt hắn cũng không bỏ qua, Bồ yêu từng kiến nghị hắn không nên rèn luyện da mặt, vì làm như vậy độ khó khôi phục gương mặt sẽ tăng cao nhưng Tả Mạc vẫn kiên trì rèn luyện da mặt, lúc này cứ tính chuyện bảo vệ tính mạng đã.
Tả Mạc cảm giác được, bất cứ khối thân thể nào của hắn, bất cứ khớp xương nào cũng đã bị rèn luyện đến cực hạn. Hắn hiểu, đột phá sắp đến!
Hắn tĩnh tâm xuống, chậm rãi hấp thu địa khí, thân mật tính giữa thân thể hắn và địa khí rất tốt, địa khí như đi xuyên qua từng phần thân thể hắn, cảm nhận được huyết nhục gân cốt chìm đắm tỏng thư thái, địa khí đi qua huyết nhục, làm rung động huyết nhục, sinh ra cảm giác tê tê ngứa ngứa. Cảm giác này càng ngày càng lớn, y như vố số con kiến chuyển động trong thân thể vậy. Tả Mạc cố gắng nhịn xung động, kiệt lực thả lỏng thân thể, không ngừng hấp thu địa khí, thần thức hắn chậm rãi đi khắp thân thể.
Thần thức của hắn bây giờ càng thêm tinh thuần, đại tiểu diệp thủ cũng không có biến hóa gì, nhưng diệp thủ càng ngưng thật hơn trước, lòng diệp thủ còn sinh ra hoa văn như tay người vậy. Mỗi biến hóa rất nhỏ trong thân thể hắn hiện lên rõ rệt nhờ thần thức.
Địa khí càng ngày càng nồng đậm, mật độ địa khí trong người Tả Mạc nhiều đến dọa người, ngay cả kinh mạch chứa linh lực cũng bị địa khí áp bức. Nhưng linh lực trong kinh mạch không dễ dàng chịu lui bước như vậy, mắt thấy địa khí cùng linh lực sắp xung đột, Tả Mạc khẩn trương không thôi.
Không ngờ, địa khí rất nhanh lui lại, mà lực chú ý của địa khí lại đặt lên huyết nhục gân cốt. Địa khí dư thừa bắt đầu chậm rãi trùng kích huyết nhục gân cốt Tả Mạc, toàn thân hắn run rẩy, nếu như trước đó như là kiến bò, vậy thì bây giờ như một cái cưa, chậm rãi cắt thịt hắn xuống vậy. Hắn không dám động đậy, hắn biết, địa khí đang trọng tố thân thể hắn, chỉ cần chịu đựng qua cơn đau nhức này, hắn sẽ nhận được chỗ tốt vô cùng lớn!
Địa khí không ngừng trùng kích, mỗi một cơ thịt hắn chậm rãi di động, vốn cơ thể rời rạc, nay trở nên càng chặt chẽ, mà cơ nhục nhờ địa khí không ngừng kích thích bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, Như một rễ cây vậy, không ngừng sinh trưởng, không ngừng cắm sâu vào lòng đất. Sinh trưởng, cải biến không chỉ là cơ nhục, mà cả khớp xương cũng không ngừng áp súc, càng ngày càng nhỏ, cường độ tăng lên rất nhiều.
Tả Mạc run như điên, đau đớn mãnh liệt làm hai mắt hắn đỏ đậm, không khỏi kêu rên. Địa khí lan tràn đến con ngươi hắn, hắn bắt đầu không nhìn thấy gì, một mảnh tối om. Mấy ngày nay, Bồ yêu chỉ điểm không hề tàng tư chút gì, làm cho lý giải của hắn với luyện thể tăng lên nhiều. Hắn biết rõ, trụ được càng lâu, chỗ tốt càng lớn.
Đau đớn không ngừng trùng kích hắn, cả người hán ướt đẫm, dưới chân là một vũng mồ hôi, không biết qua bao nhiêu lâu, đầu óc hắn trống rỗng. Như có một thanh âm xa xôi nói với ắn. Thế nhưng đầu óc hắn đờ đẫn, một câu cũng không thể nghe rõ. Thanh âm kia hình như giống thanh âm hắn vẫn thường nghe trong mơ.
Không biết qua bao lâu, ý thức đờ đẫn của hắn dần khôi phục. Cảnh vật trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Cảm giác đau nhức tận xương biến mất, giống như chưa hề tồn tại vậy, cả người y như vừa được ngâm nước nóng, thoải mái làm cho Tả Mạc muốn rên rỉ. Nhưng mà mồ hôi ướt sũng trên người hắn nhắc cho hắn biết thống khổ như luyện ngục lúc trước không phải là ảo giác.
Tả Mạc cố nén cảm giác sung sướng, vô ý thức giơ lên bàn tay. Khi hắn nhìn thấy bàn tay, không khỏi sững sờ cả người.