Hán Sở Tranh Hùng
Hán Sở Tranh Hùng Dịch Giả: Mộng Bình Sơn
Lá»i nói đầu
Ãạo Trá»i vô cùng. Lòng ngưá»i bất trắc. Chỉ có Nhân và NghÄ©a là thứ bảo váºt bất biến vÄ©nh hằng.
Nhân NghÄ©a là bảo váºt vì từ nghìn xưa cho tá»›i nghìn sau, luôn luôn được ưa chuá»™ng. Trái lại hung bạo bị căm thù.
ÃÆ°á»£c ưa thì thắng, bị ghét thì thua, cuá»™c đấu tranh trưá»ng diá»…n cá»§a lịch sá», lá»i tiên nho nói không sai : "Cương cưá»ng tất tá» nhân nghÄ©a vương "
Truyện Hán Sở tranh hùng là má»™t minh há»a có sức thuyết phục cho chân lý ấy .
Tần Thá»§y Hoà ng dùng sức mạnh tóm thâu lục quốc . Nhưng vì chỉ biết lấy bạo lá»±c , không biết lấy nhân nghÄ©a thu phục lòng ngưá»i mà lòng ngưá»i rá»i bõ , rốt cuá»™c bị Hạng VÅ© tiêu diệt . Nhưng thắng Tần rồi Hạng VÅ© lại lầm đưá»ng Ä‘i và o vết xe đổ nên đã bị Lưu bang trừ khữ .
Lưu Bang tức Hán Cao Tổ đã thấy sức mạnh và độ bá»n cá»§a Nhân , NghÄ©a , biết dùng Nhân NghÄ©a là m keo sÆ¡n gắn bó lòng ngưá»i nên đã cá»§ng cố Hán tá»™c được khá lâu dà i .
Ãá»c Hán Sở Tranh Hùng là để soi tấm gương không mòn còn mãi : Tấm Gương Nhân nghÄ©a .
Lá»i Nhà Xuất Bản Ãại Nam Hồi Thứ Nhất.
Thâu sáu nước, Thủy Hoà ng dựng nhà Tần,
Oán trăm há», dân gian há»n bạo chúa.
Từ nhà Châu suy yếu, các chư hầu nổi dáºy thôn tÃnh lẫn nhau, tạo trong thiên hạ má»™t thá»i há»—n loạn. Thá»i ấy gá»i là thá»i Chiến quốc, kéo dà i tám trăm bảy mươi ba năm.
Bấy giá» thiên hạ gồm và o bảy nước: Tần, Sở, Tiệu, Tá», Hán, Nguy, Yên.
Bảy nước ấy, Tần mạnh nhất. Trong có Thừa tướng Lã Bất Vi chuyên quyá»n, ngoà i có tướng giá»i như Vương Tiá»…n chinh phạt, diệt nhà Châu, kiêm tÃnh sáu nước, Ä‘em thiên hạ vá» má»™t mối.
Vua Tần là Thủy Hoà ng, con Dị Nhân (Chiêu Tương Vương) và Dương Hoa Chánh vốn là kẻ bạo ngược.
Sau khi nhất thống được sÆ¡n hà , cho mình là đấng anh hùng cái thế, cổ kim không ai sánh kịp, tá»± suy tôn hiệu Thá»§y Hoà ng Äế, Ä‘á»i thứ hai gá»i là nhị thế, Ä‘á»i thứ ba gá»i là tam thế, cho đến vạn thế vv...
Rồi chia thiên hạ ra là m ba mươi sáu quáºn, vẽ má»™t bức địa đồ thống nhất, bắt tất cả những mưu sÄ© Ä‘em vá» an trà nÆ¡i Hà m Dương (Kinh đô nước Tần) đúc mưá»i hai pho tượng để khoa trương nước nhà già u mạnh, láºp cung A Phòng Æ¡ vưá»n Thượng Lâm, táºp há»p tất cả những gái đẹp bốn phương vỠđó ước hÆ¡n nghìn ngưá»i, ngà y đêm tá»u sắc vô tá»™i.
Lã Bất Vi vì tư thông vá»›i Dương Hoa Thái háºu, nên bị Tần Thá»§y Hoà ng trừ Ä‘i, láºp Lý Tư lên thay thế.
Năm thứ hai mươi bảy, Thủy Hoà ng hội quần thần, phán:
- Các vua thá»i xưa thưá»ng tuần du đây đó để quan sát dân tình. Nay trẫm muốn là m cái viếc đó, các quan nghÄ© sao?
Quần thần Ä‘á»u tâu:
- NÆ¡i cá»u trùng thăm thẳm, nếu không ngá»± giá tuần du là m sao rõ đặng lòng dân. Xưa nay những báºc anh quân Ä‘á»u lấy dân là m gốc, bệ hạ muốn như váºy thá»±c hợp vá»›i cổ ý?
Thá»§y Hoà ng há»›n hở, tryá»n lệnh sá»a sang xa giá, bắt đầu chuyến du hà nh từ phÃa Bắc đất LÅ©ng Tây.
Trá»i không nắng lắm, xa xa cây cối má»™t mà u xanh, nhấp nhô bên các sưá»n núi miệt Kê Äầu, trông khá đẹp mắt. Long xa trước, các quan cáºn thần và quân lÃnh hạ cháºt nÃch.
Bá»—ng trên đỉnh núi Kê Äầu có má»™t đám mây má» lá»›n, hiện ra năm vầng hà o quang sáng chói.
Thá»§y Hoà ng lấy là m lạ, đòi cáºn thần Tống Vô Kỵ đến há»i.
Vô Kỵ tâu:
- Tâu Bệ hạ, hạ thần đã trông nhiá»u thứ mây như: Tưá»ng vân, phù vân, thụy vân, tể vân, khánh vân, nhưng không thứ mây nà o giống thứ ám khà nà y. Äây là má»™t Ä‘iá»m ứng phi thưá»ng tháºt khó biết đặng.
Thá»§y Hoà ng ngÆ¡ ngác há»i:
- Thế thì phải là m sao để trừ được Ä‘iá»m lạ ấy?
Vô Kỵ tâu:
- Xin Bệ hạ quay thánh giá sang phÃa Äông Nam, lấy bảo váºt, mà yếm thị thì má»›i có thể trừ đặng hung khÃ.
Thá»§y Hoà ng theo lá»i, truyá»n xa giá Ä‘i vá» hướng Châu dịch bà y lá»… tế phong ở núi Äông Nhạc và Thái SÆ¡n, rồi lấy thanh bảo kiếm cá»§a mình thưá»ng Ä‘eo, yếm dưới chân núi.
Äoạn qua sông Giang, sông Hoà i, đến Nam quân, hồi giá vá» Hà m Dương, Quần thần ra khá»i kinh đô ba mươi dặm đón rước.
Từ đấy, lúc nà o Thá»§y Hoà ng cÅ©ng nghÄ© đến vừng vân khà phương Äông Nam, lòng không vui.
Má»™t hôm có viên cáºn thà n đến tâu:
- Mấy hôm nay khà trá»i mát mẻ, nÆ¡i Ngá»± lâm viên trăm hoa Ä‘ua nở, xin Bệ hạ mệnh giá qua chÆ¡i để giải trÃ.
Äang lúc buồn bá»±c, Thá»§y Hoà ng nháºn lá»i, dẫn má»™t bá»n cung phi và mấy viên cáºn thần đến vưá»n Ngá»± lâm ngoạn cảnh.
Tiếng gió rì rà o phất phÆ¡ thổi những cà nh hoa vừa hé nhụy, trong quang cảnh tưng bừng cá»§a bình minh, Thá»§y Hoà ng dạo gót khắp nÆ¡i. Mãi cho đến lúc ánh nắng bắt đầu gay gắt, Thá»§y Hoà ng thấy mình rồng má»i mệt, liá»n lên Hiển Thánh Ä‘iện để nghỉ.
Giấc Ä‘iệp mÆ¡ mà ng, Thá»§y Hoà ng chợt nghe bên tai má»™t tiếng nổ như trá»i long đất lở. Rồi má»™t vầng thái dương đỠối từ trên trá»i sa xuống. Bá»—ng thấy má»™t đứa bé áo xanh, mặt Ä‘en, chạy đến ôm vầng thái dương toan chạy. Liá»n lúc đó, lại có má»™t đứa bé, mặc áo Ä‘á», đôi, mắt sáng quắc từ phương Nam chạy đến hét lá»›n:
- Tên áo xanh kia! Hãy để vầng thái dương đấy. Ta vâng lệnh Ngá»c Hoà ng đến lấy vầng thái dương đây.
Äứa bé áo xanh không chịu. Cả hai ôm nhau váºt lá»™n. Äứa bé áo xanh váºt đứa bé áo đỠngã bảy mươi hai lần. Nhưng bất thình lình, đứa bé áo đỠđá má»™t đá tháºt mạnh, đứa bé áo xanh ngã lăn xuống đất chết tươi.
Thá»§y Hoà ng thấy váºy kêu lá»›n:
- Hỡi hà i đồng kia! Äừng vá»™i Ä‘oạt vầng thái dương, hãy bảo cho ta biết chúng bay là ai?
Äứa bé đáp:
- Ta là dòng dõi Thuấn Nghiêu, quê ở Phong Bái, vì dân dấy nghÄ©a. Thượng Äế đã cho ta được hưởng lịch số bốn trăm năm.
Nói xong, đứa bé áo đỠôm vầng thái dương chạy biến vá» phương Nam. Thá»§y Hoà ng đưa mắt nhìn theo bóng đứa bẽ má» dần rồi khuất sau vùng hà o quang giống như vầng vân khà nÆ¡i núi Kê Äầu.
Thá»§y Hoà ng bừng mắt tỉnh dáºy, má»›i biết đó là chiêm bao, lòng bâng khuang tá»± nghÄ©:
"Giác má»™ng nà y là nh Ãt dữ nhiá»u. Nhà Tần ta có lẽ váºn mệnh đã hết, thiên hạ ắt vá» tay kẻ khác ..".
Liá»n truyá»n xa giá trở vá» cung. Từ đó lòng buồn bã lo âu, không lúc nà o vui.
Má»™t hôm, Thá»§y Hoà ng cùng vá»›i quần thần bà n tÃnh, muốn tìm thuốc trưá»ng sanh bất tỠđể sống là m vua mãi, hưởng cảnh lạc thú cá»§a hồng trần.
Cáºn thần Tống Vô Kỵ tâu:
- Ở miá»n Äông Hải có ba đỉnh núi thần, phong cảnh tốt tươi, cá» hoa muôn vè, khà háºu ấm áp, hạ thần chắc đó là nÆ¡i bồng lai, có thể tìm thuốc trưá»ng sinh được.
Thủy Hoà ng mừng rỡ, phán:
- Khanh đã bao giỠđến đó chưa?
Vô Kỵ tâu:
- Hạ thần chưa đến, nhưng có má»™t ngưá»i bạn tên Từ Phúc, lúc trước từng qua chÆ¡i nÆ¡i Äông Hải, gặp các tiên cõi loan hạc, phong độ thoát phà m. Từ Phúc hiện nay còn ghé chÆ¡i nÆ¡i nhà hạ thần, nếu Bệ hạ tin dùng, hạ thần sẽ đưa và o yết kiến.
Thá»§y Hoà ng liá»n sai Vô Kỵ cấp tốc Ä‘i triệu Từ Phúc.
Từ Phúc theo Vô Kỵ và o bệ kiến. Thá»§y Hoà ng phán há»i cách tìm thuốc trưá»ng sinh, Từ Phúc tâu:
- Thuốc trưá»ng sinh là má»™t món thuốc quý, từ xưa nay khó có ai tìm được. Nay Bệ hạ muốn có ấy tất phải chịu tốn phÃ, đóng thuyá»n và cấp hà nh trang cho hạ thần vượt bể thì má»›i tìm được.
Thá»§y Hoà ng há»i:
- Nhà ngươi cứ hết lòng giúp trẫm, nếu được, hai ta cùng uống và cùng sống mãi hưởng và ng son; còn gì hạnh phúc bằng! Chẳng hay nhà ngươi muốn đóng bao nhiêu thuyá»n, và hà nh trang như thế nà o?
Từ Phúc tâu:
- Vượt Bể đông chẳn phải chuyện đễ. Cần có mưá»i chiếc thuyá»n lá»›n, trong thuyá»n phải đủ hạng thợ, và phải kén lấy năm trăm đồng nam, năm trăm đồng nữ, phòng khi dùng đến.
Thá»§y Hoà ng liá»n hạ lệnh sắm đủ má»i thứ cho Từ Phúc ra Ä‘i.
Tháng ngà y trôi như ngá»±a qua cá»a sổ, chẳng mấy chốc đã hÆ¡n năm tháng trá»i, Thá»§y Hoà ng ôm lòng chỠđợi mãi mãi chăng thấy Từ Phúc trở vá».
Quá nóng lòng, Thá»§y Hoà ng liá»n sai má»™t ngưá»i nho sÄ© là Lư Sinh Ä‘i tìm Từ Phúc.
Ôi! Bốn phương mù mịt, Từ Phúc ra Ä‘i như bóng nhạn lưng trá»i biết đâu mà tìm. Tuy nhiên, mệnh vua đã phán, ai dám trái lá»i, Lư Sinh đà nh vâng chỉ, má»™t mình cất bước ra Ä‘i.
Äi mãi, đến bá» bẻ, vá»i trông chỉ thấy sóng gà o gió thét trong khoảng nước sanh trá»i thảm, bát ngát, muôn trùng, chảng biết đâu là bồng lai, đâu là tiên giá»›i.
Lư Sinh ngước mặt lên trá»i thở dà i, nghÄ© thầm:
- Thá»§y Hoà ng là má»™t bạo chúa, tham sống mà coi rẻ mạng ngưá»i. Nếu ta không tìm được Từ Phúc, trở vá», tánh mạng ắt chẳng còn. Thôi thì cứ nhắm mắt đưa chân, rá»§i có chết thì cÅ©ng như Từ Phúc, má»™t Ä‘i không vá», thế là xong.
Lư Sinh lần theo hướng Nam, Ä‘i và o miá»n Núi Thái Nhạc, rồi đến núi Thái Hoa.
Suốt mấy tháng trá»i trong gian khổ, bá»—ng má»™t hôm Lư Sinh gặp má»™t ngưá»i hình dung cổ quái, đầu bù tóc rối, mắt tròn như lục lac, Ä‘ang ngồi phiến đá, nhìn vá» hướng trá»i xa.
Lư Sinh nghĩ thầm:
- NÆ¡i đây sÆ¡n lâm cùng cốc, ngưá»i thưá»ng đâu dá»… mầy ai mò đến, chắc là má»™t dị nhân!
Liá»n bước đến vái chà o. Dị nhân quay lại thấy Lư Sinh, liá»n há»i:
- Ngưá»i là ai? Có việc gì lại đến đây?
Lư Sinh đáp:
- Thưa tiên sinh, tôi vâng lệnh Thá»§y Hoà ng Ä‘i tìm thuốc trưá»ng sinh bất tá».
Dị nhân cưá»i lá»›n, nói:
- Con ngưá»i sống chết đã do mệnh trá»i định sẵn, sao lại có ý ngong cuồng như váºy? Là m gì có thuốc trưá»ng ssinh bất tá»?
Lư Sinh nhìn tướng mạo dị nhân má»™t lúc, biết không phải ngưá»i phà m, cố năn nỉ:
- Tôi là ngưá»i phà m mắt thịt, trà nãi u ám, xin tiên sinh thương tình cứu tôi khá»i nạn.
Dị nhân thấy Lư Sinh khẩn khoản, ngồi im ra vẻ suy nghÄ©. Má»™t lúc, dị nhân đứng dáºy, đưa tay đẩy tấm vách đá, bên trong lá»™ ra má»™t cá»a hang rất lá»›n.
Lư Sinh thất kinh, lòng chưa hết ngạc nhiên, thì dị nhân đã bước và o trong, cầm một quyển sách, đem ra đưa cho Lư Sinh và nói:
- Hãy Ä‘em sách nà y vá» cho vua Tần xem, trong đà có nói rõ vá» "Sinh, tá», tồn, vong".
Lư Sinh tiếp lấy, thấy trên bìa sách có đỠbốn chữ: "Thiện lục bà quyết". toan há»i lại, nhưng dị nhân đã bước lên ngồi bên phiến đá, mắt nhắm nghiá»n như ngá»§ say.
Lư Sinh không dám há»i nữa, cầm sách trở vá» dâng cho Thá»§y Hoà ng, thuáºt lại má»i việc.
Thá»§y Hoà ng mở sách ra xem, bên trong chéo lối cổ tá»±, chữ ngoằn ngoèo rất khó Ä‘á»c, liá»n sai Lý Tư dịch ra.
Lý Tư Ä‘á»c cho Thá»§y Hoà ng nghe. Äó là sách nói vá» việc thuyên chuyển cá»§a lịch đại. Lịa có câu rằng: "Vong Tần Giả Hồ".
Thủy Hoà ng thất kinh, nói:
- Cứ như trong sách thì rợ Hồ sẽ là m mất nhà Tần.
Liá»n sai Mông Äiá»m Ä‘em tám mươi vạn dân phu ra ngoà i biên ải đắp trưá»ng thà nh để phòng rợ Hồ.
Ngoà i ra còn bắt thêm dân chúng khắp nÆ¡i, bất luáºn già trẻ Ä‘á»u phục dịch cho công tác ấy.
Dân chúng khổ cá»±c trăm bá», quanh năm suốt tháng chỉ còn bâu, ngưá»i chỉ còn bá»™ xương, đói khát, con xa mẹ, vợ xa chồng, mồ há»™i lá»™n nước mắt, thây vùi khắp chân trưá»ng thà nh, óan háºn trá»i.
Thá»§y Hoà ng lại sợ Ä‘á»i sau chê cưá»i, và có kẻ rõ được hà nh động mình, nên truyá»n đốt sách, chôn sống há»c trò ước hÆ¡n bốn trăm sáu mươi ngưá»i. Lại ra nghiêm lệnh há»… ba ngưá»i tụ há»p nói chuyện xầm xì thì phạm và o tá»™i chết chém.
Má»™t lá»i phán gá»›m ghê cá»§a bạo chúa là m chấn động cả nhân gian.
Ngưá»i con trưởng Thá»§y Hoà ng là Phù Tô, thấy cha tà n ác quá, vá»™i can:
- Sách vở là văn há»c cá»§a má»™t nước, há»c trò là tiêu biểu cho thế hệ Ä‘á»i sau, phụ vương há»§y hoại Ä‘i e thiên hạ oán vá»ng, ngôi nhà Tần khó giữ được.
Thá»§y Hoà ng nổi giáºn, h
- Nghịch tá», dám dùng lá»i vô lá»… vá»›i trẫm sao?
Tức thì ra lệnh đà y Phù Tô ra Bắc biên, là m chức Giám quân, cùng vá»›i Mông Äiá»m coi việc đắp trưá»ng thà nh, cấm không được vá» Kinh đô nữa.
Tuy nhiên, Thá»§y Hoà ng vẫn còn lo sợ vầng vân khà miá»n Äông Nam, e có kẻ ngầm mưu là m loạn, nên truyá»n xa giá tuần du vá» miá»n ấy để trấn áp sanh linh.
Thuở đó, nÆ¡i phÃa Nam, cách nước Hà n lối ba mươi dặm, có má»™t quán rượu, thưá»ng ngà y các bô lão trong vùng đến đó bắt chén giải buồn.
Một hôm có bốn cụ già ngồi khỠkhà nhìn mây, nhìn nước trao đổi tâm tình.
Trong số bốn cụ già ấy có má»™t ngưá»i tên Thiệu Tam Công, nhân lúc cao hứng, nói:
- Các ngà i Æ¡i! Trăm năm vá» trước, thiên hạ thái bình, con ngưá»i sống trong cảnh đáng sống, không má»™t chút gì báºn tâm nhá»c trà cả. Äá»i sống như thể chẳng khác gì chốn tiên bồng. Má»™t cụ già đặt chén xuống bà n, vuốt râu nhìn Thiệu Tam Công há»i:
- Thế thì ngà i cho cõi Ä‘á»i nà y là trần tục sao?
Thiệu Tam Công lắc đầu đáp:
- Không phải là trần tụ, mà chÃnh là địa ngục trần gian.
Ba cụ già kia đồng vá»— tay cưá»i lá»›n. Má»™t cụ há»i:
- Theo ngà i thì những cực hình ghê gớm nhứt của chốn địa ngục dương trần nà y là gì?
Thiệu Tam Công le lưỡi, đáp:
- Chịu thôi! Bây giỠphép nước nghiêm lắm, tôi không dám bà n đến chuyện đó...
Một cụ đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói:
- Nơi đây hẻo lánh, chỉ có ta với ta, hà tất phải ngại!
Bá»—ng từ bên trong hà ng rượu có má»™t thiếu niên bước ra, vừa cưá»i vừa nói:
- Thưa các cụ, nếu có kẻ nà o sợ pháp luáºt không dám nói, tôi xin thay kẻ ấy nói giúp váºy. Má»i ngưá»i quay nhìn thiếu niên. Ngưá»i ấy mặt tròn, mắt sáng, áo vải, già y gai, trông có vẻ má»™t thiếu niên anh tuấn.
Thiệu Tam Công nói:
- Nếu tiểu tỠđủ can đảm, xin thay ta, nói cha các vị bô lão nà y nghe thá».
Thiếu niên ung dung nói:
- Thưa các cụ, các cụ còn lạ gì chánh sách cá»§a bạo Tần Thá»§y Hoà ng! Con trai không được yên pháºn canh cá»i, cha xa con, vợ lìa chồng, gia đình tan tác. Nà o đắp trưá»ng thà nh, nà o dá»±ng A Phòng, đốt sách vở, chôn sống há»c trò, nghe lá»i đứa dua nịnh láºp ra phép dữ, oán khà ngất trá»i. NghÄ© là m thân trong chế độ nà y chẳng khác nà o má»™t tá»™i nhân sống trong há»a ngục! Nhục nhã thay!
Ngưá»i thiếu niên còn muốn nói nữa, nhưng Thiệu Tam Công đã bỠđứng dáºy toan tÃnh bá» chạy.
Ba vị bô lão nói:
- Nơi đây xa cách kinh kỳ, việc gì ngà i lại sợ hãi đến thế?
Thiệu Tam Công thở dà i, nói:
- Dầu trong hang cùng ngõ hẻm cÅ©ng có mặt kẻ do thám cá»§a triá»u đình. Tai vách mạch rừng, các ngà i chá»› khinh khi mà rÆ¡i đầu vô Ãch.
Ngưá»i thiếu niên thấy váºy, than thầm:
"Ôi! Nhân tâm như thế thì ná»—i niá»m riêng cá»§a ta biết tá» cùng ai".
Lá»i Bà n:
"Äem bạo lá»±c đà n áp dân chúng chẳng khác nà o dùng sức mạnh ép và o má»™t khối cao su. Ép cà ng mạnh, sức phản ứng cà ng nhiá»u".
Kẻ là m dữ hay lo xa! Tần Thá»§y Hoà ng bình nháºt là m Ä‘iá»u ác suốt Ä‘á»i, lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›p lo sợ. Sợ trong thiên hạ có nhân tà i, sợ dân chúng oán há»n, sợ Ä‘á»i sau biết mình tà n ác. Do đó, đốt sách, chôn há»c trò, giết hiá»n sÄ©, Ä‘em bạo lá»±c ra trị dân, dùng chém giết là m cứu cánh.
Tuy nhiên, cang đà n áp bao nhiêu dân chúng cà ng nổi dáºy bấy nhiêu. Xem thế thì đà n áp không phải là chánh sách trị quốc an dân váºy.
Xưa nay, kẻ nà o dùng bạo lá»±c đà n áp Ä‘á»u chỉ thà nh công nhất thá»i, cuối cùng phải chịu thảm bại.
Vả lại, những kẻ mưu quyá»n lợi chÃnh đáng Ä‘á»u đứng trên cương vị yêu nước, thương dân, vì quyá»n lợi dân là quyá»n lợi cá»§a nước, trái lại tức là phản dân, mưu sinh lợi riêng cho mình, khó vững bá»n được.
Trong sung sướng, ngưá»i ta thưá»ng hay sợ chết. Tần Thá»§y Hoà ng vì sống quá sung sướng đến ná»—i sợ chết, mất hưởng cảnh khoái lạc, phải sai ngưá»i Ä‘i cầu thuốc trưá»ng sanh bất tá». Tháºt quá tham lam. May thay! Thuốc trưá»ng sanh bất tá» không giúp cho má»™t bạo chúa kéo dà i mãi cảnh bạo tà n, vùi muôn dân trong thảm há»a!
Last edited by tieu_thusinh; 07-07-2008 at 05:51 AM.
|