chương 1 Con Tạo Xoay Vần Tháºt Trá»› Trêu Muốn ÄÆ°á»£c An Cư Äâu Phải Dá»…
Äỉnh Thiên SÆ¡n cao ngà n trượng, tuyết phá»§ quanh năm. Vốn là nÆ¡i không có bóng chân ngưá»i lui tá»›i. Quanh chân núi cÅ©ng thế ! Do đó núi liá»n đá núi, má»™t mẫu đất nhỠđể trồng trá»t cÅ©ng không có, cho nên suốt má»™t vùng phụ cáºn Thiên SÆ¡n cÅ©ng không có má»™t là ng mạc nà o chứng tá» cư dân bản địa chá»n Thiên SÆ¡n là m nÆ¡i ngụ cư !
Ngoại trừ dấu chân cá»§a ngưá»i liệp há»™ thỉ thoảng xuất hiện ở Thiên SÆ¡n để săn bắt lá»™c tuần, hưu, nai… thì Thiên SÆ¡n đúng là nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc !
Tuy nhiên, những ngưá»i liệp há»™ luôn dè dặt trước cÆ¡n phẫn ná»™ vô thưá»ng cá»§a trá»i đất tại Thiên SÆ¡n. Vì thế bá»n há» dù có tìm đến Thiên SÆ¡n để săn bắt thì bá»n há» chỉ đến Thiên SÆ¡n và o lúc đã quá ná»a đêm ! Và dù có săn bắt được hay là không, thì bá»n há» cÅ©ng phải kịp thá»i rá»i bá» Thiên SÆ¡n trước khi vầng dương lên quá cao !
Vì ai ai trong bá»n há» cÅ©ng biết má»™t khi mặt trá»i lên đã cao thì vá»›i sức nóng cá»§a vần dương, tuyết sẽ tan chảy trên bá» mặt và kế đó là tuyết sẽ lở, sẽ trôi tuá»™t xuống, sẽ cuốn theo dòng tuyết trôi, là những hòn đá to nhá», sẽ tạo thà nh những thảm trạng cho bất kỳ ai còn cháºm chân lưu lại đó và o những lúc như thế nà y. Và đó sẽ là những cảnh thiên hôn địa ám, đất lở trá»i long, vạn phần kinh khiếp !
ChÃnh vì nguyên cá»› đó, má»—i má»™t ngà y, và o lúc vầng dương đã lên cao tại Thiên SÆ¡n thì việc không còn bóng dáng má»™t ai quanh quẩn tại Thiên SÆ¡n đã là má»™t chuyện đương nhiên, cứ như thế, vầng dương lên thì mà n đêm đương nhiên phải tan biến Ä‘i váºy !
Nhưng, cÅ©ng vì nguyên cá»› đó, nên má»—i khi vầng dương lên cao, lúc bá»n liệp há»™ kịp rút Ä‘i hết thì lại chÃnh là lúc để cho gã há» Dư xuất hiện !
Gã há» Dư tuổi trạc mưá»i tám đôi mươi, y phục khoác trên ngưá»i là những bá»™ da thú do gã đánh bắt được ! Qua đó cÅ©ng dư biết gã há» Dư cÅ©ng chuyên lấy nghá» săn bắt thú núi là m sanh ý !
Gã há» Dư là liệp há»™? Äã thế sao gã lại có hùng tâm đởm lược hÆ¡n bá»n liệp há»™ kia để dám xuất hiện tại Thiên SÆ¡n má»—i khi tuyết bắt đầu tan chảy để xuất hiện những tai nạn kinh ngưá»i?
Gã không là m thế không được, vì gã không được bá»n liệp há»™ chấp thuáºn cho gã gia nháºp và o phưá»ng ! Hay nói đúng hÆ¡n là do gã há» Dư không chấp nháºn những luáºt lệ khắt khe cá»§a phưá»ng săn bắt mà bá»n liệp há»™ đặt ra !
Cùng Ä‘i săn vá»›i má»i ngưá»i, cÅ©ng phân chia số thú săn bắt được vá»›i má»i ngưá»i !
Hai Ä‘iá»u nà y gã há» Dư nháºn thấy không có gì khó khăn để chấp nháºn ! Nhưng còn Ä‘iá»u thứ ba thì cá»±c kỳ phi lý phi nhân ! Äó là phải trÃch ra má»™t phần ba lợi nhuáºn cho lão há» Kim, nguyên là thá»§ lÄ©nh cá»§a phưá»ng săn bắt !
Lão há» Kim dám áp đặt Ä‘iá»u nà y chỉ vì lão chÃnh là báºc lão niên trong phưá»ng săn bắt ! Và chÃnh lão là ngưá»i đã dẫn dắt bá»n liệp há»™ và o nghá» săn bắt không cần vốn liếng, nhưng lại kiếm được nhiá»u lợi nhuáºn !
TrÃnh ra má»™t phần lợi nhuáºn cá»§a má»—i ngưá»i cho lão há» Kim, nếu xem đây là chuyện báo đáp công Æ¡n dìu dắt cá»§a lão cÅ©ng được Ä‘i, nhưng đến khi má»™t ngưá»i nà o đó trong phưá»ng gặp tai nạn trong khi săn bắt thì lão há» Kim luôn có thái độ bà ng quang, xem như không phải chuyện cá»§a lão ! Lão ngoảnh mặt là m ngÆ¡ trước sá»± khốn khổ bần cùng cá»§a gia cảnh đương nhiên là bế tắc cá»§a má»i ngưá»i liệp há»™ xấu số !
Vốn dÄ© không ưa thÃch chuyện bất công nên gã há» Dư không muốn, không thÃch gia nháºp và o phưá»ng săn bắt cá»§a lão há» Kim ! Vì thế, lúc bá»n liệp há»™ kéo đến Thiên SÆ¡n để săn bắt thì gã há» Dư cứ co ro nằm trong lòng má»™t sÆ¡n động gần đó ! Gã cứ cháºp chá»n ngá»§ vì phải lo nghÄ© đến chuyện sanh nhai cho ngà y hôm sau, cÅ©ng như gã phải lo lắng cho cÆ¡n bệnh ngặt nghèo cá»§a mẫu thân gã Ä‘ang nằm cuá»™n mình tÃt sâu trong lòng sÆ¡n động !
Gã đã từng mÆ¡ ước có được má»™t Ãt vốn liếng nho nhỠđủ để gã đưa mẫu thân gã vá» ngụ cư ở trấn gần đó ! Vừa có được má»™t nghá» khác khả dÄ© nuôi thân vừa có Ä‘iá»u kiện tìm má»™t đại phu chạy chữa bệnh cho mẫu thân gã !
Do đó, gã há» Dư cà ng thấy khó chấp nháºn hÆ¡n việc phải trÃch ra má»™t phần lợi nhuáºn cho lão há» Kim ! Thay vì hà nh động như thế, số lợi nhuáºn đó đương nhiên là tÃch tiểu thà nh đại, lo gì không đến lúc gã có được má»™t số vốn nhá» nhoi để gá»i là an cư láºp nghiệp như má»i ngưá»i khác hiện Ä‘ang sống ở Trấn Thiên Äầu SÆ¡n gần đó !
ChÃnh vì lẽ đó, gã không cùng được Ä‘i săn vá»›i bá»n liệp há»™ kia, nên gã có má»™t mẹo khác để gã thá»±c hiện được ước mÆ¡ cá»§a gã !
Äối vá»›i bá»n liệp há»™ thì má»—i khi tuyết tan núi lở thì là má»—i lần đại há»a ! Còn đối vá»›i gã há» Dư thì đó lại là lúc gã thu được lợi nhuáºn cao !
Không riêng gì loà i ngưá»i khiếp sợ trước thảm há»a núi lở tuyết tan, mà muông thú cÅ©ng thế ! Do đó, bá»n liệp há»™ luôn khấu đầu cho núi đừng lở, tuyết đừng tan, còn gã há» Dư thì thao thức từng đêm trông mong cho tuyết cứ tan, núi cứ lở !
Hôm sau, khi bá»n liệp há»™ đã rút lui thì gã há» Dư váºn dụng má»i lịch lãm có được để mon men tìm đến những nÆ¡i tuyết lở đó ! Gã váºn dụng tâm cÆ¡ để nháºn biết chá»— nà o trong đống tuyết lở đó có dấu vết cá»§a những con thú bị chôn vùi và gã sẽ khéo léo để moi lên ! Trăm lần như má»™t, không nhiá»u thì Ãt, gã há» Dư cÅ©ng thu tháºp được và i con thú xấu số không chạy tránh được thiên tai !
NhỠđó mà gã há» Dư đã tìm được má»™t lối thoát cho gã, gã hy vá»ng đến má»™t lúc nà o đó gã sẽ thá»±c hiện được ước mÆ¡ nhá» nhoi cá»§a gã. Tìm đến trấn để ở và chăm sóc cho mẫu thân gã !
Có Ä‘iá»u mẫu thân gã do quá ốm yếu, khó chống cá»± lại cái lạnh cắt da cá»§a Thiên SÆ¡n nên gã phải má»i đại phu đến chữa trị luôn, vì thế số vốn nhá» nhoi mà gã thầm tÃnh toán là trăm lạng bạc đã lâu rồi vẫn không đạt được ! CÅ©ng vì thế cho nên gã há» Dư cà ng táºn tâm táºn lá»±c hÆ¡n trong việc đà o bá»›i các con thú bị chôn vùi dưới tuyết, mong bù đắp lại khoảng tiêu hao kia, mau chóng thu tháºp được số vốn liếng cần phải có là má»™t trăm lạng bạc !
Hoà ng Thiên bất phụ khổ nhân tâm ! Hôm đó, lúc trá»i đã sáºp tối, gã há» Dư Ä‘ang vác trên vai có đến năm bá»™ da thú gã đã lá»™t được trong ngà y thì gã lại nhìn thấy má»™t đống tuyết khá to nằm ngay trên đưá»ng Ä‘i vá» cá»§a gã ! Những dấu vết cố hữu mang từng đốm xám trong đống tuyết trắng cho gã há» Dư biết rằng trong đống tuyết đó có Ãt lắm là ba con thú bị chôn vùi ! Có khi lại nhiá»u hÆ¡n con số ba nữa không biết chừng !
Tuy đã mệt má»i sau má»™t ngà y vất vả, nhưng gã há» Dư vẫn khấp khởi mừng và thầm nghÄ©:
- “Hừ ! Có vất vả bây giá» nhưng sau nà y được thảnh thÆ¡i ! CÅ©ng đáng cho ta bá» công lắm. ÄÆ°á»£c chừng hai lần như hôm nay thì ta và mẫu thân má»›i mong thoát được những ngà y cÆ¡ cá»±c !†Vất những bá»™ da thú trên vai xuống mặt tuyết gần đó, gã há» Dư rút thanh Ä‘oản Ä‘ao ra cầm tay và mon men tìm đến đống tuyết to đó !
Vá»›i ngưá»i liệp há»™ thì ngoà i thanh Ä‘oản Ä‘ao dùng để lá»™t da thú ra còn phải có cung tên nữa ! Nhưng đối vá»›i gã há» Dư thì thanh Ä‘oản Ä‘ao cÅ©ng đã đủ ! Gã dùng Ä‘oản Ä‘ao để tìm chá»— đất cứng để đặt chân, để đà o bá»›i và để lá»™t da thú, hoặc cùng bất đắc dÄ© thì gã há» Dư dùng thanh Ä‘oản Ä‘ao để tá»± vệ !
Do đó, gá»i gã há» Dư là liệp há»™ cÅ©ng được mà không cho là liệp há»™ cÅ©ng không sao !
Ai cÅ©ng biết gã há» Dư bằng cách nà o kiếm được những bá»™ da thú, nhưng lại không có kẻ nà o đủ đởm lược là m theo gã ! Vì nếu không khéo thì da thú chẳng những đã không có mà ngược lại ngưá»i đà o bá»›i như gã há» Dư cÅ©ng sẽ bị tuyết vùi lấp cùng chung số pháºn vá»›i những con thú xấu số kia !
Nhất má»±c cẩn trá»ng, gã há» Dư cháºm rãi thăm dò hết xung quanh chá»— có đống tuyết lù lù thà nh đống !
Sau má»™t lúc tháºt lâu, gã há» Dư khẽ thở phà o khi biết rằng dưới chân đống tuyết là má»™t ná»n đá cứng không có má»™t hiểm nguy nà o chá»±c chá» gã !
Có má»™t lần sÆ¡ ý, gã há» Dư suýt nữa đã bị chôn ngáºp và o đống tuyết nên sau nà y gã cà ng thêm tháºn trá»ng hÆ¡n !
Tuần tá»±, gã há» Dư dùng thanh Ä‘oản Ä‘ao gạt bá» từng lá»›p tuyết má»ng, tránh việc để thanh Ä‘oản Ä‘ao chạm và o da con thú nếu có ! Vì như thế thì da con thú sẽ bị há»ng, gã bán không được bao nhiêu đồng !
Vẫn chầm cháºm và bằng má»™t cảm quan tinh tế truyá»n từ thanh Ä‘oản Ä‘ao đến năm đầu ngón tay, gã há» Dư biết rằng gã vừa chạm thanh Ä‘oản Ä‘ao và o mình con thú !
Xác định được đầu con thú từ vết xám trên mặt tuyết, biết được hướng nằm cá»§a con thú, gã há» Dư lần di động thanh Ä‘oản Ä‘ao vá» phÃa sau mong moi được phần chân con thú nằm ở hai bên hoặc ở phÃa sau, tùy theo con thú nằm sấp hoặc nằm nghiêng sang má»™t bên.
Lần nà y là con thú nằm sấp, hai chân duá»—i thẳng vá» phÃa sau ! Gã há» Dư cà ng mừng hÆ¡n khi xác định được khoảng cách khá lá»›n từ đầu đến chân con thú bị vùi lấp.
Gã thầm nghĩ:
- “Là thú lá»›n đây ! Hôm nay ta gặp may rồi !†Thế nhưng, gã há» Dư sau đó không những chán nản mà lại còn khiếp hãi nữa khi nhìn rõ váºt Ä‘ang nằm lá»™ ra không phải là con thú mà là má»™t thi thể cá»§a má»™t con ngưá»i rõ rà ng !
- “á»i ! Sao lại thế nà y? Chà ! Không biết là ai đây? Liệu có phải là bá»n phưá»ng săn bắt cá»§a lão Kim không đây?†Vá»›i y phục má»ng tanh váºn trên ngưá»i cá»§a thi thể nà y, gã há» Dư Ä‘oan chắc đây không phải là bá»n liệp há»™ quanh đây mà gã đã từng biết. Tuy nhiên, vẫn còn dấu vết cá»§a và i đốm xám nữa nên gã há» Dư vẫn thầm cầu mong đây là ngưá»i liệp há»™ nà o đó đã không sà nh sá»i những gian nguy cá»§a Thiên SÆ¡n nên bị chôn vùi cùng vá»›i má»™t hoặc và i con thú lúc tuyết tan núi lở !
Vì thế, gã hỠDư vẫn náo nức đà o bới tiếp tục.
“Má»™t, hai, ba, bốn ! á»i chà ! Không có má»™t con thú nà o ngoà i thi thể chết cứng cá»§a bốn ngưá»i nà y ! Há» là ai? Há» từ đâu đến đây để phải vùi thây cách oan uổng như thế nà y? Cháºc… cháºc ! Không thấy thì thôi, ta đã lỡ thấy như thế nà y không lẽ để há» phải nằm lá»™ liá»…u như thế nà y sao? Hừ ! Hóa ra là công dã trà ng sao? Thôi ta đà nh phải chôn cất cho há» là m phúc váºy, biết đâu chừng nhá» thế mà trá»i già sẽ thương tưởng đến ta !†Thế là gã há» Dư phải cất công Ä‘i tìm má»™t động đá, rồi lại lục tục vác từng thi thể má»™t Ä‘i vỠđộng đá đó để thạch táng bá»n há».
Và đúng là trá»i già thương tưởng đến gã tháºt. Lúc gã xốc thi thể đầu tiên lên vai và khi gã vừa Ä‘i được và i bước chân thì… Keng… Keng… Không nhiá»u lắm, nhưng cÅ©ng có đến bốn nén bạc từ trong bá»c áo cá»§a thi thể ná» rÆ¡i ra, chạm và o ná»n đá kêu lên thà nh những tiếng động nghe tháºt thÃch tai !
Khom ngưá»i nhặt vá»™i bốn nén bạc đó cầm trên tay, gã há» Dư ước lượng má»—i nén có đến hÆ¡n mưá»i lạng bạc !
Gã thầm nhủ:
- “Äây là váºt ngoại thân, ngưá»i đã chết không mang theo xuống âm phá»§ được ! Ta không trá»™m cắp, không cướp Ä‘oạt, mấy nén bạc nà y xem ra là công xá dà nh cho ta khi ta chôn cất bá»n há» váºy !†Mẫu thân gã đã từng giáo huấn gã phải sống sao cho phải đạo là m ngưá»i, dù bần hà n cÆ¡ cá»±c miá»…n sao trong lòng thanh thản còn hÆ¡n là cướp Ä‘oạt cá»§a ngưá»i để mưu cầu vinh hoa phú quý cho mình !
Do tâm đắc Ä‘iá»u đó nên gã há» Dư không má»™t chút áy náy khi cất bốn nén bạc và o bá»c áo.
Ở thi thể thứ hai, gã hỠDư tìm được mỗi một thanh đoản kiếm cực kỳ sắc bén !
Do đêm tối mịt má» nên gã há» Dư không thể nhìn rõ được thanh Ä‘oản kiếm, nhưng cÅ©ng biết rằng trên thân thanh Ä‘oản kiếm có chạm trổ nhiá»u đưá»ng hoa văn tinh xảo, cầm nhám cả bà n tay.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i liệp há»™ như gã thì thanh Ä‘oản kiếm nhá», gá»n và sắc bén rất có lợi cho gã. Vì thế, gã há» Dư bèn nhét ngay thanh Ä‘oản kiếm và o xà cạp, phÃa trong ống quần cá»§a gã !
Ở thi thể thứ ba, ngoà i năm chiếc lá» con con mà má»™t lá» khi gã mở nút ra thì bốc lên mùi thÆ¡m ngà o ngạt, còn bốn lá» kia thì không, ngoà i ra, gã không tìm được má»™t váºt gì đáng giá. Gã há» Dư chỉ cất giữ má»™t chiếc lá» có mùi thÆ¡m thôi, còn tất cả thì gã vất Ä‘i !
Còn ở thi thể cuối cùng thì chỉ có má»—i má»™t cuốn sách má»ng.
“Ta đã chán ngấy những kinh những sách rồi, đâu có lợi lá»™c gì khi má»i ngưá»i liệp há»™ thông là u chữ nghÄ©a?†Gã há» Dư đã thiển cáºn nghÄ© như thế khi gã nhá»› lại những lần trước đó, lúc mẫu thân gã còn khá»e đã nhiá»u lần bắt gã phải há»c thuá»™c nhiá»u mặt chữ ! Vì chữ hiếu và vì muốn cho mẫu thân gã được vui nên gã đã há»c. Nhưng gã không tìm được má»™t chút liên quan nà o giữa việc thông là u kinh sá» vá»›i cái nghá» liệp há»™ cá»§a gã cả.
Do đó, gã đạt lại quyển sách và o trong ngưá»i thi thể ná» ! Äúng lúc đó, khi bà n tay cá»§a gã chạm và o má»™t chá»— âm ấm ngay vùng tâm thất cá»§a thi thể đó, thì gã không khá»i động tâm kêu lên:
- Lão còn sống ư? Không được rồi, mẫu thân đã từng nói:
Cứu má»™t mạng ngưá»i như xây bảy cấp phù đồ ! Ta không thể không cứu lão.
Vá»™i vá»™i và ng và ng, gã há» Dư sau khi dùng đá cố chèn tuyết lấp kÃn thạch động, táng cho ba thi thể kia xong, gã bèn xốc lão già đó lên vai và tất tả chạy vỠ“nhà †cá»§a gã. Gã do không đủ lá»±c nên đà nh bá» lại toà n bá»™ số da thú đã lá»™t được trong ngà y tại chá»— đó. Gã định má»™t chốc nữa gã sẽ quay lại và mang số da thú đó vá» sau.
Má»™t phần do hÆ¡i ấm từ ngưá»i gã truyá»n sang cho lão già kia, má»™t phần do gã di động khiến cho tấm thân cá»§a lão cứ bị xốc xốc trên vai gã nên lão già kia buá»™c phải cất tiếng rên ư á»â€¦ Cà ng nghe thì gã há» Dư cà ng Ä‘i vá»™i hÆ¡n, hy vá»ng kịp thá»i cứu mạng cho lão già vô phúc nhưng may mắn nà y !
- Mẫu thân ! Mẫu thân !
Äáp lá»i gã há» Dư, từ trong lòng sÆ¡n động tối Ä‘en, có tiếng kêu yếu á»›t vang lên:
- Bằng nhi đã vỠrồi đấy à ? Sao con vỠmuộn thế?
Xoạch ! Xòa !
Tiếng đánh đá lá»a vang lên và má»™t tia lá»a leo lét liá»n cháy lên từ má»™t đĩa dầu lạc đặt ở nÆ¡i khuất gió !
Sau khi thắp lá»a xong, gã há» Dư bấy giá» má»›i lên tiếng:
- Äáng lý hà i nhi vá» sá»›m hÆ¡n, nhưng trên đưá»ng vá», hà i nhi còn kịp cứu được vị lão trượng nà y ! Nhá»› lá»i mẫu thân giáo huấn, hà i nhi có đưa vị lão trượng đó vỠđây nà y !
- Tốt quá ! Con hãy Ä‘un nước mà đổ cho ngưá»i ta Ä‘i ! Có thế má»›i giúp lão chống chá»i được cái lạnh !
Vừa loay hoay Ä‘un nước như lá»i mẫu thân đã bảo, gã há» Dư vừa huyên thuyên thuáºt lại cho mẫu thân nghe việc may mắn đã xảy ra cho gã trong ngà y hôm nay:
- Mẫu thân ! Còn ba ngưá»i nữa chung bá»n vá»›i lão trượng nà y, nhưng há» Ä‘á»u chết cả ! Lúc chôn cất bá»n há», hà i nhi có nhặt được bốn nén bạc khá nặng ! Có lẽ phen nà y hà i nhi sẽ đưa mẫu thân vá» trấn thà nh để chữa bệnh được rồi !
Äiá»u nà y vốn dÄ© là tâm nguyện cá»§a mẫu thân gã nên gã há» Dư trông chá» mẫu thân gã hoan hỉ thốt lên và i lá»i khen ngợi gã. Nà o ngá», mẫu thân gã lại nói:
- Bằng nhi ! Con còn chưa hiểu bá»n há» là ai, cÅ©ng chưa biết số bạc đó là cá»§a phi nhân phi nghÄ©a hay không, sao chưa gì con lại giữ số bạc đó?
Bối rối, gã há» Dư quả là chưa nghÄ© đến Ä‘iểm nà y ! Có khi mẫu thân gã đã nói đúng ! Không chừng bá»n ngưá»i nà y là cưá»ng đạo sÆ¡n tặc gì đây ! Tuy nhiên, ngẫm nghÄ© lại má»i Ä‘iá»u, gã há» Dư bèn phân minh:
- Chắc không phải thế đâu mẫu thân ! Vì nếu bá»n há» không phải là ngưá»i tốt thì số bạc trong ngưá»i bá»n há» không chỉ có bấy nhiêu đây thôi ! HÆ¡n nữa, số bạc nà y là thuá»™c vá» má»™t ngưá»i đã chết, nếu hà i nhi không giữ lấy thì số bạc nà y cÅ©ng mãi mãi bị chôn vùi thôi !
Cháºm rãi rót nước đã ấm đổ và o miệng cá»§a vị lão nhân kia, gã há» Dư vẫn tiếp tục nói vá» hoà i bão sắp thà nh sá»± tháºt cá»§a gã và cá»§a mẫu thân gã:
- Mẫu thân nà y ! Hôm nay hà i nhi còn thu được năm bộ da thú nữa ! Một lúc nữa hà i nhi sẽ đem vỠcho mẫu thân xem ! Với số da thú đó, số bạc nà y và chỗ bạc mà hà i nhi dà nh dụm được, ngay ngà y mai hà i nhi sẽ đưa mẫu thân xuống trấn ! Lúc đó, hà i nhi sẽ rước đại phu chăm sóc cho mẫu thân, chúng ta sẽ có một mái ấm, không còn phải chịu lạnh lẽo như thế nà y nữa !
Gã hỠDư nói vỠmơ ước nhỠbé của gã một cách say mê khiến cho mẫu thân gã không nỡ nói tiếp vỠnguồn gốc của số bạc nỠsợ là m cho gã phải mất hứng thú !
Do được ủ ấm, lại do hớp được và i hớp nước ấm nên vị lão nhân kia khẽ trở mình và cất tiếng rên.
- Lão trượng ! Lão trượng mau tỉnh lại đi ! Lão trượng có là m sao không?
Vị lão nhân nghe tiếng gã há» Dư gá»i bèn giáºt mình mở choà ng mắt ra và nhìn gã rồi lại nhìn quanh trong lòng sÆ¡n động. Sau đó, lão lại tÃt mắt ná»a như hôn mê, lại ná»a như đắm chìm và o suy tư !
Thấy thế, gã hỠDư lại tiếp tục rót nước đến cho vị lão nhân kia, còn miệng thì nói với mẫu thân gã:
- CÅ©ng may cho lão trượng đây là hà i nhi đã cứu kịp lão ! Không như ba ngưá»i kia bạc phước hÆ¡n ! Mẫu thân à , mẫu thân hãy ngó chừng lão trượng há»™ hà i nhi, hà i nhi còn phải mang những bá»™ da thú kia vá» ! Nếu để cháºm trể, e bá»n liệp há»™ đến sá»›m nhặt cá»§a hà i nhi mất !
- Ngươi đã cứu ta?
Dù biết rằng vị lão nhân đã qua được cÆ¡n tháºp tá» nhất sinh, nhưng khi lão nhân nỠđột nhiên thốt ra câu nà y thì gã há» Dư cÅ©ng phải giáºt mình ! Và do giáºt mình nên gã trút cả bát nước còn khá nóng và o ngưá»i vị lão nhân ! Luống cuống, gã há» Dư vừa giÅ© y phụ cho lão, vừa suýt xoa:
- Ôi chao ! Tiểu nhân lỡ tay ! Lão trượng không sao chứ? Cháºc ! CÅ©ng may là bát nước đã nguá»™i Ä‘i phần nà o, bằng không… Äá»™ng tác giÅ© y phục cá»§a gã há» Dư là m cho vị lão nhân kia phải lá»™ vẻ nghi ngá» trên thần sắc ! Lão đưa tay lên, tuy cháºm chạp nhưng lại chuẩn xác chá»™p và o uyển mạch cá»§a gã há» Dư má»™t cái ! Äừng nghÄ© vị lão nhân kia đã lá»›n tuổi, lại vừa được hồi sinh mà cho rằng lão yếu sức ! Ngược lại, cổ tay cá»§a gã há» Dư chợt Ä‘au nhói lên như Ä‘ang bị cái kẹp sắt kẹp ngay và o cổ tay.
- á»i ! Äau quá ! Lão trượng là m gì tiểu nhân váºy?
Chừng như nháºn ra sá»± vô tâm cá»§a mình nên lão nhân ná» bèn buông tay gã há» Dư ra ! Sau đó lão xục tay má»™t cách nhanh nhẹn và o bá»c áo cá»§a lão ! Khi lão lôi ra được quyển sách má»ng vẫn còn ở nguyên trên ngưá»i lão, lão tá»± mỉm cưá»i và cáºt vấn gã há» Dư:
- Lúc nãy ngươi có nói là ba lão kia đã chết, có tháºt như váºy không?
Dùng tay nà y xoa xoa cổ tay kia, gã hỠDư lầm bầm:
- Những ngưá»i đồng hà nh vá»›i lão trượng đúng là đã chết ! Lão trượng không lấy đó là m Ä‘au lòng mà còn cưá»i được sao? Chà ! Lão trượng còn khá»e gá»›m !
- Bằng nhi !
Mẫu thân gã chợt kêu lên rồi im bặt !
Gã lại tưởng mẫu thân gã đang trở chứng vì căn bệnh kéo dà i bấy lâu nay ! Gã lo âu:
- Mẫu thân bị trở bệnh ư?
Mẫu thân gã thở dà i một hơi:
- À không ! Mẫu thân thấy rất khá»e, con đừng lo ! Là mẫu thân muốn được táºn mắt xem những bá»™ da thú mà con đã lấy được trong ngà y hôm nay thôi.
Gã kinh ngạc:
- Bên ngoà i lạnh lắm, mẫu thân là m sao đủ sức để đi?
- Không đủ cÅ©ng phải Ä‘i ! Huống chi, nói như con vừa má»›i nói, ngà y mai chúng ta đã dá»i xuống trấn Thiên Äầu SÆ¡n rồi, mẫu thân cÅ©ng muốn xem qua cảnh váºt nÆ¡i mà chúng ta đã tá túc nhiá»u năm qua !
Mẫu thân gã vừa giải thÃch vừa cố gắng chá»—i ngưá»i ngồi dáºy, như muốn chứng tá» cho gã há» Dư biết rằng mẫu thân gã vẫn Ä‘ang khá»e và vẫn giữ vững ý định cá»§a bà !
Khi mẫu thân gã dịch ngưá»i Ä‘i ngang chá»— vị lão nhân ná» thì lão nhân nỠđã lẹ là ng chá»™p giữ uyển mạch cá»§a mẫu thân gã ! Vị lão nhân cưá»i lạnh:
- Ta cÅ©ng muốn đến xem qua chá»— đó ! Tiểu tá» ngươi hãy dẫn đưá»ng cho chúng ta Ä‘i.
- Mẫu thân !
Gã há» Dư hoang mang và kêu lên như váºy khi bất chợt gã nháºn ra cả hai ngưá»i, má»™t thì yếu á»›t do bịnh tình nhiá»u năm. Còn má»™t thì vừa trải qua thảm trạng tháºp tá» nhất sinh, lại nằng nặc đòi Ä‘i cùng gã bất chấp thá»i tiết giá lạnh, lại đưá»ng núi gáºp ghá»nh hiểm nguy !
Nhưng gã chỉ kêu được má»™t tiếng ngắn như thế thì mẫu thân gã đã lưá»m gã:
- Bằng nhi ! Con bất tất phải lo ngại, không hỠgì đâu ! Nếu lão trượng đây đã muốn đi cùng chúng ta thì dù chúng ta có can ngăn cũng không được !
- Äại nương đây nói không sai ! Còn chá» gì nữa mà ngươi không đưa chúng ta Ä‘i?
Kỳ quặc, hết sức kỳ quặc ! Gã hỠDư không sao hiểu được ý tứ của mẫu thân gã và của lão nhân kia ! Gã chỉ biết lẳng lặng bước đi trước mà thôi !
Nhưng vừa ra khá»i sÆ¡n động, má»™t cÆ¡n gió lạnh thấu xương chợt thổi ngang khiến cho mẫu thân gã phải kêu lên:
- á»i chao ! Lạnh… quá !
Phịch !
Tiếng thân ngưá»i gieo xuống ná»n đá là m cho gã há» Dư hoảng sợ !
Gã chạy lại đở mẫu thân gã lên, miệng rốt rÃt:
- Mẫu thân ! Mẫu thân không sao chứ? Hà i nhi đã nói rồi, ngoà i nà y lạnh lắm kia mà , mẫu thân không đương nổi đâu !
Tuy thế, mẫu thân gã cũng gắng gượng đứng lên và lắp bắp:
- Không… không sao đâu ! Ta… ta chịu đựng… chịu đựng được mà ! Cõng… hãy cõng ta lên đi… Bằng nhi !
Diá»…n biến đến lúc nà y khiến cho gã há» Dư không khá»i kinh nghi và hoang mang !
Nhưng vốn là đứa con chà hiếu, gã há» Dư không muốn có má»™t hà nh động nà o khiến cho mẫu thân gã phải phiá»n lòng, gã bèn khom ngưá»i xuống và cõng mẫu thân gã trên lưng !
Gã lầm rầm bảo:
- Sao mẫu thân không chỠhà i nhi đem những bộ da thú ấy vỠcho mẫu thân xem?
Tội tình gì mẫu thân phải gánh chịu nỗi cơ cực nà y?
Nhưng mẫu thân gã vẫn khăng khăng:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Tá»±a được và o con, mẫu thân không còn cảm thấy lạnh nữa ! Con cứ Ä‘i Ä‘i !
Lúc nà y do gã hỠDư phải đi trước dẫn đạo, và gã phải cõng mẫu thân gã nên vị lão nhân kia đà nh phải lẽo đẻo bước theo sau và không còn nắm giữ cổ tay của mẫu thân gã nữa !
ÄÆ°á»ng núi có tuyết bám đầy nên trÆ¡n tuá»™t, lại gáºp ghá»nh bước thấp bước cao, gã há» Dư do tuổi còn trẻ, huyết khà đang vượng, không như vị lão nhân kia chưa được hồi sức là bao nhiêu sau khi tỉnh lại, thế nên khoảng cách giữa hai ngưá»i cà ng lúc cà ng xa ra, có đến hÆ¡n trượng nữa !
- Nà y ! Tiểu tá» ngươi hãy Ä‘i cháºm lại và chá» ta theo vá»›i !
Thoạt nghe tiếng vị lão nhân kêu, gã hỠDư vừa định dừng chân lại để đứng chỠlão thì bên tai gã lại nghe tiếng mẫu thân gã thì thà o:
- Suỵt ! Cứ đi tiếp đi !
Nghi hoặc trước lá»i nói phi nhân cá»§a mẫu thân, trái ngược lại những gì trước đây mẫu thân gã đã giáo huấn gã, gã há» Dư định lên tiếng há»i lại ! Nhưng gã đà nh im vì mẫu thân gã Ä‘ang tiếp tục thì thà o bên tai gã:
- Bằng nhi ! Liệu con có thể Ä‘i nhanh hÆ¡n và o ban đêm tối trá»i như thế nà y không? Äừng lên tiếng, con cứ gáºt hay lắc đầu là mẫu thân đã hiểu rồi !
- Tiểu tỠkia ! Ngươi không nghe ta nói gì hay sao? ChỠta đi với nà o !
- Äáp lá»i mẫu thân nhanh lên, Bằng nhi !
Vị lão nhân kia vá»›i bước chân gấp gáp Ä‘ang lên tiếng kêu gã há» Dư dừng lại chá» lão, còn mẫu thân cá»§a gã thì hối thúc gã đáp lá»i ! Chẳng đặng đừng, gã há» Dư hạ thấp giá»ng há»i lại mẫu thân:
- Nếu đi nhanh hơn thì lão trượng kia là m sao đi theo kịp?
- Mặc kệ lão !
Mẫu thân gã lại lá»™ vẻ khẩn trương khi láºp lại câu đã há»i:
- Liệu có đi nhanh hơn được không?
Lẳng lặng, gã há» Dư gáºt đầu !
- Có phải Bằng nhi đang đi vỠchỗ đã bắt gặp được lão không?
Vừa gáºt đầu, gã há» Dư vừa há miệng định nói thì mẫu thân gã đã cất giá»ng lo lắng, há»i tiếp:
- Mau đổi sang hướng khác ! Tìm chá»— cà ng kÃn đáo cà ng tốt ! Nếu được, Bằng nhi cứ cáºt lá»±c mà chạy, nhanh chừng nà o tốt chừng ấy !
- “Không lẽ mẫu thân Ä‘ang trở bệnh nên thần trà không được sáng suốt? Việc gì phải bá» chạy chứ?†Do Ä‘ang tá»± há»i như thế nên gã há» Dư vẫn Ä‘i theo hướng cÅ© vá»›i cước lá»±c như lúc đầu ! Mẫu thân gã phải gắt lên:
- Con sao váºy? Mau hà nh động theo lá»i mẫu thân Ä‘i ! Mau lên !
Chưa bao giỠgã hỠDư thấy mẫu thân gã phải bẳn gắt như lúc nà y, vì thế gã nà o dám chần chừ ! Gã bước đi cà ng lúc cà ng nhanh hơn !
Do gã nhiá»u năm sinh sống bằng nghỠđà o bá»›i xác thú bị chôn vùi nên gã há» Dư có thể tá»± hà o là gã thông thuá»™c từng tấc đất ngá»n cỠở Thiên SÆ¡n như nhìn trong lòng bà n tay cá»§a gã váºy.
Sau và i lượt quanh Ä‘i quanh lại, gã há» Dư đã cõng mẫu thân gã vượt lên phÃa trước khá xa, không còn thấy tăm dạng cá»§a vị lão nhân kia đâu nữa ! Mà chỉ còn nghe tiếng la hét bá»±c tức cá»§a vị lão nhân kia theo gió núi thoảng đưa đến mà thôi.
- Tiểu tỠkia ! Sao ngươi không chỠta?
… - Tên súc sinh ! Ngươi là hạng ngưá»i gì, dám chống lại lệnh cá»§a bản nhân chứ?
… - Tiểu tỠthối tha kia ! Ngươi đâu rồi?
… Bất nhẫn, gã hỠDư chép miệng:
- Nếu không chỠlão, hà i nhi e lão tụt xuống hố sâu mà chết mất !
Nghe gã nói thế, mẫu thân gã đã không thương hại lão thì chớ, ngược lại, mẫu thân gã còn rủa:
- Bá»n ác ma trá»i không tha, đất không dung, lão có chết Ä‘i thì cà ng tốt cho chúng ta hÆ¡n !
Lá»i nói phản thưá»ng nà y cá»§a mẫu thân khiến gã há» Dư ngÆ¡ ngác ! Gã không tin má»™t ngưá»i hiá»n thục như mẫu thân lại nói được những lá»i nà y ! Nhưng khi gã hé miệng định há»i lại thì mẫu thân gã má»™t lần nữa tá» ra bẳn gắt:
- Còn không Ä‘i nhanh lên ! Hạng ngưá»i cùng hung cá»±c ác như lão không đáng để cho con thương hại đâu ! Mau mau lánh cho tháºt xa, rồi mẫu thân sẽ giải thÃch sau !
Äã nhiá»u năm vướng phải bệnh tình, mẫu thân gã nà o có được Ä‘i đến đâu và gặp gỡ bất kỳ ai, váºy tại sao mẫu thân gã lại cho rằng vị lão nhân đó là kẻ cùng hung cá»±c ác?
Gã há» Dư không ngá»›t nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn nhanh chân theo lá»i mẫu thân gã hối thúc !
Chá»— ẩn náu kÃn đáo tại Thiên SÆ¡n nà y đâu có hiếm ! Gã há» Dư biết Ãt lắm cÅ©ng là mưá»i nÆ¡i. Và đó chÃnh là những chá»— náu thân an toà n cho gã má»—i khi gã phát hiện sắp có hiện tượng tuyết lở và trôi tuá»™t từ trên cao xuống !
ÄÆ°á»£c má»™t lúc gã đã đưa mẫu thân đến chá»— ẩn náu đầu tiên mà gã đã từng đến.
Gã đánh tiếng há»i mẫu thân:
- Chỗ nà y được không mẫu thân?
Do nhiá»…m lạnh má»™t lúc lâu nên mẫu thân gã khi mở miệng ra thì hai hà m răng cứ va và o nhau lốp cốp ! Mẫu thân gã phải láºp cáºp má»™t lúc lâu má»›i nói được:
- Ở… ở bên trong… có… có lối thoát… lối thoát không?
Tuy nghi ngại và lo lắng cho mẫu thân nhưng gã không thể nói dối được:
- Không có ! Nhưng hà i nhi biết có một chỗ như thế !
- Váºy thì… đến… đến chá»— đó Ä‘i !
Gã ngần ngừ:
- Nhưng mẫu thân liệu có chịu đựng được nữa không? Muốn đến được chá»— đó, chúng ta phải trải qua má»™t đỗi đưá»ng gian nan nữa.
- ÄÆ°á»£c… được mà ! Cứ… cứ Ä‘i Ä‘i !
Nằng nặc đòi Ä‘i trong đêm, lại tá» ra bẳn gắt và lo âu, hà nh vi cá»§a mẫu thân gã tháºt khác thưá»ng khiến gã không khá»i băn khoăn lo lắng:
- Hôm nay mẫu thân là m sao váºy?
- Äi… Ä‘i ! Äến nÆ¡i… rồi hãy nói !
Phần thì không muốn mẫu thân phiá»n muá»™n, phần thì lo ngại cho sức khá»e cá»§a mẫu thân nên gã há» Dư bèn hốc tốc bước Ä‘i !
Gã Ä‘i nhanh đến ná»—i khi đến được nÆ¡i thì gã đã Ä‘uối sức tưởng muốn lả Ä‘i váºy !
Äặt vá»™i mẫu thân nằm ở góc khuất, gã há» Dư ngồi thở dốc mất má»™t lúc ! Sau đó gã má»›i lên tiếng vấn an mẫu thân:
- Mẫu thân đã thấy đỡ lạnh chưa?
Không nghe mẫu thân lên tiếng đáp lại, gã hỠDư hốt hoảng cầm tay đã lạnh cóng của mẫu thân mà kêu lên:
- Mẫu thân ! Mẫu thân !
Có tiếng rên hừ hừ cá»§a mẫu thân gã phát ra khiến gã phần nà o hoà n hồn ! Biết mẫu thân cần phải á»§ ấm, gã há» Dư bèn cởi y phục trên ngưá»i gã ra và đắp lên ngưá»i mẫu thân.
Cạch… Cạch… Bốn nén bạc và chiếc lá» nhá» từ trong ngưá»i gã há» Dư rÆ¡i xuống ná»n động kêu lên những tiếng khô lạnh !
Gã há» Dư vá»™i và ng nhặt lại những váºt đó ! Trong lúc vá»™i và ng lại do lòng động tối om nên khi gã há» Dư nhặt được chiếc lỠđã vô tình là m cho nút lá» báºt tung ra.
Má»™t mùi thÆ¡m thoang thoảng tá»a ra sá»±c nức khắp lòng động ! Mùi thÆ¡m nà y là m cho gã há» Dư cảm thấy đói bụng ! Gã má»›i nhá»› lại là từ lúc Ä‘i vá» cho đến táºn bây giá», gã chưa kịp ăn uống gì cả !
Có tiếng mẫu thân gã là o thà o kêu:
- Mùi thÆ¡m gì váºy, Bằng nhi?
Gã vội và ng nhét chiếc lỠvà o bà n tay giá lạnh của mẫu thân và đáp:
- Là từ chiếc lỠnà y đó, mẫu thân !
Rồi mẫu thân gã là m một việc lạ lùng mà gã hỠDư không sao ngỠđược !
ÄÆ°a lên mÅ©i ngá»i qua, mẫu thân gã đưa chiếc lá» lên miệng và trút ngược và o !
Sau đó mẫu thân gã gượng ngồi lên và dựa và o vách động ! Và cứ thế, cả hai cùng im bặt không nói năng gì cả.
Hết chương 1
Chương 2 Äất Bằng Dáºy Sóng Kịp Tỉnh Ngá»™ Huyết Cá»§a Uyên Ương Loang Thiên SÆ¡n
Những tiếng kêu à ới là m cho gã há» Dư choà ng tỉnh dáºy ! Chạm và o mắt gã là mẫu thân gã Ä‘ang an tưá»ng đứng ngay động khẩu và trên tay mẫu thân là thanh Ä‘oản Ä‘ao. Vốn là khà giá»›i trong nghá» săn bắt cá»§a gã !
Gã cá»±a mình là m cho y phục được đắp trên ngưá»i gã rÆ¡i ra ! Gã bèn nhá»› lại chuyện đêm qua.
Äêm qua, khi đã cõng được mẫu thân đến đây, gã đã đưa chiếc lá» nhá» cho mẫu thân ! Sau đó, mẫu thân gã cứ ngồi im là m cho gã phải nghÄ© rằng mẫu thân gã do mệt má»i quá nên ngồi mà ngÅ©. Và gã cÅ©ng đã thiếp Ä‘i được má»™t giấc !
Y phục của gã vốn được gã cởi ra và đắp cho mẫu thân, bây giỠlại được mẫu thân đắp lại cho gã mà gã không hay biết !
Mặc vá»™i y phục và o ngưá»i, gã há» Dư kêu lên:
- Mẫu thân !
- Suỵt !
Mẫu thân gã quay đầu lại và ra dấu bảo gã đừng lên tiếng ! Do ánh sáng mỠnhạt từ bên ngoà i đưa và o nên gã hỠDư đã nhìn thấy sắc diện hồng hà o của mẫu thân ! Gã ngỡ gã đã hoa mắt, nên gã khoa chân bước ra và nhìn kỹ sắc diện của mẫu thân hơn !
Từng cơn gió thổi thốc và o sơn động khiến gã phải rùng mình, trong khi đó thì mẫu thân của gã vẫn tỠra ung dung không biết lạnh là gì cả.
Gã mừng khấp khá»i:
- Mẫu thân đã hết bệnh rồi sao ?
CÅ©ng thì thà o như gã, mẫu thân gã nhoẻn cưá»i, trấn an gã:
- Tháºt tá»™i cho Bằng nhi quá ! Từ nay trở Ä‘i, mẫu thân sẽ chăm sóc cho con ! Thôi, con lùi lại Ä‘i, bá»n há» Ä‘ang Ä‘i tìm chúng ta đó ! Nhá»› đừng gây náo động nha !
“Mẫu thân là m sao hết bệnh mau như váºy ? Không lẽ đêm qua lúc ta ngá»§, lão trượng kia đã tìm đến và chữa bệnh cho mẫu thân hay sao ?†Trong lúc gã há» Dư nghi hoặc thì má»™t âm thanh từ phÃa dưới xa vang lên, đánh tan má»i ý nghÄ© cá»§a gã:
- Thằng lá»i con đó hoặc là quanh quẩn gần đây, hoặc là đã cõng mụ kia và o trấn Thiên Äầu SÆ¡n rồi ! Mà nà y, mụ kia bệnh hoạn, còn thằng lá»i con thì có tên gá»i là Bằng nhi ! Cứ theo dấu hiệu đó mà tìm ! Äi Ä‘i !
Nghe qua giá»ng nói đó, gã há» Dư tá» ra ngÆ¡ ngác:
- Sao giống giá»ng nói cá»§a lão trượng đêm qua váºy mẫu thân ?
- Là lão chứ còn ai nữa ! Hừ ! Ta đã biết trước thế nà o lão cũng lấy oán báo ân mà !
- Lão là ai ? Sao vừa gặp, mẫu thân đã biết lão là kẻ cùng hung cực ác ?
- Ta nói ra e con không hiểu đâu ! Lão là phó giáo chá»§ U Minh Giáo, là má»™t đại ma đầu giết ngưá»i không gá»›m tay !
- U Minh Giáo ? Là giáo phái gì ? Sao lại truy lùng chúng ta ?
Mẫu thân gã lắc đầu tá» ra ngần ngại không muốn giải thÃch ! Nhưng, sau đó mẫu thân gã lại máºp má» nói:
- Äây là chuyện cá»§a bá»n ngưá»i giang hồ, trước kia mẫu thân có nghe phụ thân con đỠcáºp tá»›i. Mà thôi, chuyện cá»§a giá»›i giang hồ tốt hÆ¡n con đừng dÃnh lÃu và o !
“Phụ thân ! Äã có lần nà o mẫu thân chịu đỠcáºp đến chuyện cá»§a phụ thân cho ta nghe ? Sao nhân đây ta không thá» há»i xem sao ?†Gã nắm tay áo cá»§a mẫu thân và giở giá»ng nà i nỉ:
- Mẫu thân à ! Sao… Gã há» Dư nói đến đó đà nh im bặt vì hai sá»± kiện ! Sá»± kiện thứ nhất là vá»›i sức lá»±c cá»§a gã mà gã cÆ¡ hồ không lay chuyển được cánh tay cầm Ä‘oản Ä‘ao cá»§a mẫu thân, trong khi trước đây thì mẫu thân gã vốn yếu Ä‘uối bạc nhược ! Sá»± kiện thứ hai là mẫu thân gã chỉ khẽ xoay ngưá»i và lôi gã vá» phÃa sau má»™t cái, gã đã loạng choạng không sao đứng vững được !
Vừa lôi ngược gã và o tÃt trong sâu, mẫu thân gã vừa dặn dò:
- Chá»› có lắm lá»i nữa ! Nếu bá»n chúng biết chúng ta ở đây thì chúng ta khó mong toà n mạng ! Chá» cho bá»n chúng rút hết Ä‘i thì chúng ta má»›i có cÆ¡ há»™i tìm vá» Thiên Äầu SÆ¡n để an cư !
Sức mạnh kỳ lạ cá»§a mẫu thân, chuyện vá» phụ thân và việc liên can đến bá»n giang hồ nà o đó đã khiến cho gã há» Dư im như thóc !
Gã vẫn tiếp tục nÃn lặng, sau đó má»™t lục lâu mẫu thân gã há»i gã:
- Bá»n chúng đã rút Ä‘i hết rồi, nhưng bây giá» chúng ta vẫn phải án binh bất động thôi ! Bằng nhi đã đói lắm rồi phải không ? Váºy hãy ở yên đây để mẫu thân Ä‘i tìm thức ăn cho !
Bình thưá»ng tất cả má»i việc dù nhá» má»n đến mấy cÅ©ng do má»™t tay gã là m, nhưng hôm nay khi nghe mẫu thân nói thế, gã không sao ká»m được mối xúc động trước sá»± chăm lo cá»§a mẫu thân ! Vì đã lâu lắm rồi gã chưa lần nà o hưởng thụ sá»± chăm sóc nà y nên gã không kịp nghÄ© đến nguyên nhân nà o khiến mẫu thân gã có được sức lá»±c để Ä‘i tìm thức ăn cho gã.
Do đó, sau khi đợi chỠmột lúc lâu, gã đâm ra bồn chồn lo ngại cho mẫu thân gã !
Không phải thế sao, khi chÃnh bá»n liệp há»™ còn ngán sợ trước má»—i cái rùng mình cá»§a Thiên SÆ¡n, còn mẫu thân gã thì hầu như hoà n toà n xa lạ đối vá»›i địa phương nà y, gã không lo sợ sao được ?
Rồi đến khi mẫu thân gã đột nhiên xuất hiện như một bóng u linh, gã chưa kịp vui mừng đã kinh hoảng kêu lên:
- Máu ! Mẫu thân đã gặp phải ác thú à ?
Gã định đưa tay dìu mẫu thân, thì mẫu thân gã đã cuống cuồng xô gã và hối thúc:
- Bằng nhi ! Ta không sao đâu ! Mau chạy đi nà o !
Nói chưa dứt lá»i thì mẫu thân gã đã nhanh nhẹn khác thưá»ng lao nhanh Ä‘i trước gã vá» phÃa trong sÆ¡n động !
Như đã biết từ trước, mẫu thân gã thoắt quanh qua rẽ lại không má»™t lần chần chá», Ä‘i theo con đưá»ng thoát ở phÃa háºu động là con đưá»ng thoát duy nhất mà gã há» Dư đã tìm hiểu được đó.
Gã há» Dư Ä‘i từ kinh ngạc nà y đến kinh ngạc kia ! Nhìn vết thương khá sâu trên bả vai tả cá»§a mẫu thân, gã biết ngay vết thương đó không thể nà o do ác thú gây ra được ! Rồi gã lại nhìn thấy có dấu máu trên thanh Ä‘oản Ä‘ao cá»§a gã mà mẫu thân gã Ä‘ang cá» ngang tâm há»™ ! Kế đó là sá»± tinh thông đưá»ng Ä‘i lối lại cá»§a mẫu thân trên đưá»ng thoát hiểm ở phÃa háºu động vá»›i sá»± nhanh nhẹn không thể nà o có ở ngưá»i mang bệnh lâu năm như mẫu thân gã, tất cả đã là m cho gã há» Dư cà ng lúc cà ng thêm hoang mang và nghi ngá» !
“Mẫu thân vốn là nữ nhân yếu Ä‘uối bạc nhược, nhưng tại sao chỉ sau má»™t đêm đã biến đổi nhanh như thế nà y ? Äừng nói chi mẫu thân, đến ta đây nếu bị vết thương như thế thì khó lòng Ä‘i đứng nổi ! Còn dấu máu trên ngá»n Ä‘oản Ä‘ao là do đâu mà có ?
Không lẽ mẫu thân đã vô ý té ngã và thanh đoản đao đã gây thà nh vết thương cho mẫu thân ?
Äã thế, chốc chốc mẫu thân gã phải dừng chân lên tiếng thúc giụp gã:
- Nhanh lên Bằng nhi !
Là ngưá»i là nh lặn lại Ä‘ang sức trai tráng thế mà xem ra gã còn tá» ra mệt nhá»c hÆ¡n nhiá»u so vá»›i mẫu thân !
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, lối thoát ở phÃa sau háºu động đã dẫn mẫu thân gã và gã đến má»™t hẻm vá»±c sâu hun hút ! Trong lúc gã còn Ä‘ang hoang mang chưa hiểu gì thì mẫu thân gã đã dùng thanh Ä‘oản Ä‘ao cạy báºt ra và i tảng đá lá»›n, Ä‘oạn xô xuống hẻm vá»±c ! Nhìn cung cách cá»§a mẫu thân, gã há» Dư lắc đầu thè lưỡi, không hiểu mẫu thân gã đã tìm ở đâu có được má»™t thần lá»±c như thế ! ChÃnh gã và o lúc sung mãn nhất thì e rằng gã cÅ©ng không sao xô được tảng đá to lá»›n như thế được ! Äà ng nà y mẫu thân gã cứ là m như trò trẻ con chÆ¡i không bằng !
Rồi gã còn kinh ngạc hơn không biết để đâu cho hết khi mẫu thân gã sau một lúc đưa mắt nhìn quanh đã nhẹ nhà ng nắm tay gã và phóng một cái bay lên đầu một tảng đá lớn ! Không chạm chân và o tảng đá, mẫu thân gã chỉ chì mũi đoản đao và o tảng đá rồi lại lôi gã bay lên cao thêm một đoạn nữa !
Tại đây lại có má»™t động khẩu khác ! Và nếu ẩn náu tại đây thì ngưá»i ở bên dưới không tà i nà o phát hiện được động khẩu nà y !
Äến khi cả hai đã an toà n nấp bên trong động khẩu, gã há» Dư nhìn thấy mẫu thân gã dùng cánh tay hữu Ä‘iểm và i cái và o cánh tay tả bây giá» Ä‘ang xé miệng vá»t máu ra thì máu ngưng chảy lại ngay, gã bèn trợn tròn mắt và ngốc nghếch há»i:
- Mẫu… mẫu thân sao lại biết bay ?
Nhìn gã hỠDư bằng vẻ thương hại, mẫu thân gã cảm khái:
- Dư Hải Bằng ! Con bây giỠđã lá»›n, phần thì chuyện đã xảy ra như váºy nên ta không nỡ giấu con nữa ! Äấy không phải là bay mà là khinh công thân pháp cá»§a ngưá»i giang hồ ! Lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo mà đêm qua con đã tình cá» cứu được là ngưá»i giang hồ. Ta và phụ thân con cÅ©ng là ngưá»i giang hồ ! Giang hồ đầy hiểm ác như lòng ngưá»i váºy, nên từ lâu ta đã muốn con không biết gì đến giá»›i giang hồ ! Thà là má»™t thưá»ng nhân, lá»›n lên lấy vợ sinh con, còn có lạc thú hÆ¡n !
Phần thì do nói một hơi dà i, phần thì do vết thương cắt và o thịt khá sâu nên mẫu thân gã nói được đến đây đã mệt không nói được nữa !
Dư Hải Bằng cà ng nghe cà ng nảy sinh nhiá»u nghi vấn, nhưng khi gã ấp úng hé miệng định há»i thì mẫu thân gã đã đưa tay lên ngăn lại.
Cùng lúc đó, ở phÃa dưới có tiếng lao xao vẳng lên:
- A… Ở đây có vết rơi xuống vực !
- Có lẽ mụ tặc nhân đó đã chết tan xác mất rồi !
Lại có tiếng của kẻ khác thóa mạ lên:
- Con bà nó ! Mụ tặc nhân đó gá»›m ghiếc tháºt ! Bá»n ta năm ngưá»i vây đánh mụ, đã chết hết ba, lại bị thương má»™t mà mụ vẫn chạy thoát ! Hừ ! Mụ chết cách nà y tháºt nhẹ thân cho mụ !
Hai tên đó có lẽ đã ngước mắt nhìn lên bên trên tên đã phát thoại đầu tiên đã vá»™i và ng giục giã đồng bá»n:
- Thôi, mụ đã chết rồi thì thôi ! Chúng ta mau lui lại đi ! Nhìn đống tuyết ở trên kia sao ta thấy sợ quá ! Nó mà đổ ụp xuống thì chúng ta có nguy cơ bị chôn vùi mất !
Một lúc sau, có lẽ hai tên nỠđã lui đi nên mẫu thân gã mới lên tiếng:
- Con có nghe chúng nói không ? Rốt cuộc ta cũng báo thù được cho phụ thân con ! Như thế ta cũng phần nà o toại nguyện !
Dư Hải Bằng kinh ngạc:
- Là bá»n há» vừa nói, mẫu thân ?
Mẫu thân gã cưá»i nhẹ và há»i gã:
- Con có thấy mẫu thân dụng kế Kim Thiá»n thoát xác hay không ? Bá»n chúng đã ngỡ chúng ta rÆ¡i xuống vá»±c rồi đó !
- Là mẫu thân vừa động thá»§ giết bá»n chúng ba ngưá»i ? Chúng cÅ©ng là ngưá»i U Minh Giáo gì đó sao ?
Bấy giỠmẫu thân gã mới thở dà i và nói tất cả cho gã nghe.
Hóa ra mưá»i năm trước đây, song thân gã không những là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ mà lại còn có thanh danh không nhá» ! Bá»n giang hồ đạo tặc má»—i khi nghe nói đến Uyên Ương song kiếm Dư Äại Hải phu phụ là bá»n chúng thảy Ä‘á»u sợ vỡ máºt ! Khi nói đến mưá»i năm là muốn nói đến cái mốc thá»i gian lúc đôi thần tiên hiệp lữ đã rá»a tay gác kiếm, thôi không muốn dÃnh lÃu đến bá»n giang hồ nữa ! Bá»n hỠđã toà n tâm toà n ý muốn sống như má»™t thưá»ng nhân và chăm lo cho độc tá» là Dư Hải Bằng lúc đó đã lên tám !
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, phà m giá»›i giang hồ luôn oan oan tương báo ! Bá»n cá»±u thù năm xưa đã từng là bại tướng dưới tay Uyên Ương song kiếm đã dò được dấu vết cá»§a Dư Äại Hải phu phụ ! Thế là tráºn ác chiến liá»n xảy ra !
Cả hai, Dư Äại Hải và phu nhân đã đánh chiếu lệ và i chiêu rồi tháo chạy !
Nhưng bá»n kia vốn đã đầu nháºp vô U Minh Giáo nên đã có háºu thuẩn, bá»n chúng cứ bám Ä‘uổi dai dẳng không chịu buông tha !
Cuối cùng do không dừng được nên Uyên Ương song kiếm đã liên tay xuất thủ !
Bá»n cừu nhân rồi cÅ©ng bị diệt trừ nhưng Dư Äại Hải thì vướng phải Tuyệt Mệnh châm cá»§a thù nhân, còn Dư phu nhân thì mang chưởng thương không nhẹ !
Phần thì bá»n ác nhân đã chết cả, phần thì không muốn Dư Hải Bằng sa chân và o giá»›i giang hồ, nên trước khi nhắm mắt, Dư Äại Hải đã nhất quyết bắt Dư phu nhân phải quên Ä‘i má»i việc, không truyá»n dạy võ công cho Dư Hải Bằng, phải nhất tâm sinh sống như má»™t thưá»ng nhân !
Tuân theo lá»i trăn trối cá»§a phu quân, hÆ¡n nữa đụng đến U Minh Giáo không phải là má»™t việc dá»… dà ng nên Dư phu nhân đã tháºt sá»± quên Ä‘i má»i việc thuá»™c giá»›i giang hồ !
Vá»›i chưởng thương ăn sâu và o kinh mạch, Dư phu nhân thấy khó lòng nhìn được cảnh Dư Hải Bằng sống an nhà n thảnh thÆ¡i như má»i ngưá»i ! Nhưng rồi má»i chuyện lại xảy ra như thiên số đã an bà y ! Dư Hải Bằng tình cỠđưa lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo vá» sÆ¡n động gặp mẫu thân !
Với ác danh của lão, Dư phu nhân đã định cùng Dư Hải Bằng lén bỠđi, nà o ngỠlão lại có ý nghi ngỠđòi đi theo !
Sau đó, nếu Dư Hải Bằng không tình cá» thu nhặt được Äoạn Hương Tục Mệnh đơn là linh Ä‘an thần dược cá»§a phái Nga Mi thì có lẽ Dư phu nhân không sao chống chá»i được vá»›i vết chưởng thương lâu năm cá»™ng vá»›i cái giá lạnh cá»§a tiết trá»i !
Nhìn vết thương trên bỠvai tả, Dư phu nhân thản nhiên nói:
- Chúng ta đà nh phải lưu lại đây và i ngà y, má»™t là chá» cho vết thương là nh hẳn, hai là chá» cho bá»n U Minh Giáo thôi không dò xét nữa. Lúc đó, chúng ta sẽ có những ngà y sống thảnh thÆ¡i !
Không nghe thì thôi, một khi đã nghe biết thì Dư Hải Bằng cứ sôi sùng sục lên:
- Nhưng còn phụ thù… - Bằng nhi ! Oán nợ chồng chất biết ngà y nà o má»›i kết liá»…u đây ? Huống chi thù nhân năm xưa đã chết cả và mẫu thân vừa diệt trừ được ba tên ! Như váºy là không đủ sao ?
- Nhưng nếu bá»n U Minh Giáo quyết tâm không để chúng ta sống yên thân thì sao đây ? Mẫu thân nhẫn nhục mà được ư ?
- Äối vá»›i bá»n chúng, kẻ vừa giết đồng bá»n cá»§a chúng đã bá» thân dưới đáy vá»±c !
Còn hai mẹ con cá»§a tên liệp há»™ không có chút võ công nà o thì là m gì bá»n chúng phải để tâm ! Con bất tất phải lo ngại. Chỉ sau và i ngà y thì má»i việc sẽ ổn thá»a thôi !
Tuy Dư phu nhân nói không sai nhưng Dư Hải Bằng vẫn tiếp tục mơ mà ng:
- Nếu trước đây hà i nhi có võ công như mẫu thân thì lão há» Kim sẽ không dám hà hiếp hà i nhi đâu ! Còn nữa, có khi biết võ công, hà i nhi sẽ dá»… dà ng bắt thú hÆ¡n và mẫu thân không phải chịu cÆ¡ cá»±c má»™t thá»i gian dà i như váºy.
Äá»™ng tâm trước tấm lòng hiếu thảo cá»§a Dư Hải Bằng, nhưng Dư phu nhân không thể không trách:
- Bằng nhi ! Biết võ công có hại nhiá»u hÆ¡n lợi, hÆ¡n nữa con đừng quên lá»i trăn trối cá»§a phụ thân !
Nghe nhắc đến phụ thân, Dư Hải Bằng đà nh ngáºm miệng lại, tuy trong lòng vẫn thấy ray rứt không yên !
Äể an á»§i Dư Hải Bằng, trong ba ngà y dà i chỠđợi, Dư phu nhân đã giảng giải những sá»± kinh biến hiểm nguy trên bước đưá»ng giang hồ cho Dư Hải Bằng nghe, vá»›i dụng ý cho Dư Hải Bằng khiếp sợ và thôi không đòi há»i việc táºp luyện võ công nữa !
Sợ thì có sợ, nhưng Dư Hải Bằng vẫn láºp ý khác ! Gã định chỠđến khi mẫu tá» gã đã tìm được chá»— an thân, gã sẽ nà i nỉ mẫu thân gã truyá»n thụ võ công cho gã !
Nhưng gã đã không còn cơ hội đó, cũng như Dư phu nhân đâu còn dịp hưởng cảnh an nhà n như phu nhân đã dự liệu !
Ba ngà y rồi cÅ©ng qua, khi Dư phu nhân nắm lấy tay Dư Hải Bằng nhảy xuống bên dưới Ä‘oạn theo con đưá»ng đã chạy thoát mà đi lần ra phÃa trước thì Dư phu nhân phải Ä‘iếng hồn và lôi Dư Hải Bằng vá» phÃa háºu ! Dư phu nhân là m thế là cốt ý che chở cho Dư Hải Bằng trước lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo và bá»n giáo đồ gồm khoảng mưá»i tên Ä‘ang án ngữ ngay trước sÆ¡n động !
Äôi mắt cá»§a lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo cứ loang loáng thần quang như mắt cá»§a loà i độc xà , lão hết nhìn chòng chá»c và o Dư phu nhân lại nhìn và o Dư Hải Bằng Ä‘ang e dè nấp ở phÃa sau !
Lão báºt cưá»i khoái trá:
- Ha… Ha… Ha… ! Lão phu cứ ngỡ là ai, không ngá» lại là Tô Phi Yến trong Uyên Ương song kiếm ! Ha… Ha… Ha… Nhìn thần sắc cá»§a lão, Dư phu nhân cứ tái dần Ä‘i theo từng lá»i nói cá»§a lão.
Lão bèn tặc lưỡi lắc đầu:
- Khéo lắm ! Giả dạng khéo lắm ! Äến lão phu cÅ©ng phải lầm, ngỡ là đã được hai mẹ con cá»§a gã liệp há»™ bạc nhược cứu thoát ! Thế nà o, Dư phu nhân ngoan ngoãn trao váºt ấy lại cho lão phu Ä‘i nà o !
Lão vừa nói vừa xòa bà n tay đưa ra phÃa trước, hà m ý rõ rệt là muốn Dư phu nhân trao trả váºt gì cá»§a lão váºy !
Thấy thế, Dư phu nhân ngỡ lão có gian ý, bèn dịch chân thoái háºu đẩy Dư Hải Bằng lùi theo !
Dư phu nhân tức giáºn há»i lại:
- Váºt gì cá»§a lão chứ ?
Lão phó giáo chủ sầm mặt lại:
- Tam Ma tỠkiếm lệnh !
- Tam Ma tỠkiém lệnh ư ?
- Phải ! Là di váºt cá»§a Vô Cá»±c Tái lão quân ! Không lẽ phu nhân định thối thác là không nghe biết đến váºt đó sao ?
Dư phu nhân liá»n lá»™ vẻ kinh nghi cho lão tặc rõ rà ng có gian ý nên cố tình kiếm chuyện:
- Hừ ! Tam Ma tá» kiếm lệnh là váºt gì thì ai mà không rõ, nhưng sao lão lại há»i đến ta ?
Lão phó giáo chá»§ bèn gằn giá»ng:
- Phu nhân ! Không lẽ phu nhân cứ muốn uống rượu phạt sao ?
- Chá»› nhiá»u lá»i nữa ! Lão muốn ra tay thì cứ ra tay Ä‘i, đừng kiếm cá»› nà y cá»› ná» vu cho ta đã lấy được Tam Ma tá» kiếm lệnh !
Lão phó giáo chá»§ thoáng lá»™ vẻ hoang mang, nhưng sau đó lão lại sá»±c tỉnh và báºt cưá»i lạnh:
- Ha… Ha… Ha… ! Phu nhân giả vá» khéo lắm ! Nhưng phu nhân nên biết rằng dù phu nhân có giữ được Tam Ma tá» kiếm lệnh cÅ©ng vô Ãch thôi ! Nếu không có Hắc Tá» Lâm Bà Äồ thì phu nhân là m sao đưa Tam Ma thoát khá»i Hắc Tá» Lâm ?
Nghe giá»ng Ä‘iệu khăng khăng cả quyết cá»§a lão phó giáo chá»§, Dư phu nhân xì ra má»™t tiếng tháºt lá»›n:
- Äã năm mươi năm trôi qua rồi, dù cho Tam Ma có còn tại thế Ä‘i nữa thì Tô Phi Yến ta cÅ©ng không có ý định buông tha bá»n há» ra khá»i Hắc Tá» Lâm đâu !
- Ha… Ha… Ha… ! Phu nhân nói nghe tháºt ngược Ä‘á»i ! Äã có Tam Ma tá» kiếm lệnh trong tay lo gì không khống chế được Tam Ma ? Mà thôi, dù phu nhân có muốn nói sao thì nói ! Phu nhân cứ trao cho lão phu Tam Ma tá» kiếm lệnh thì lão phu sẽ già nh cho con đưá»ng sống ! Bằng không, hừ !
Lá»i hăm dá»a cá»§a lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo đã quá rõ nên Dư phu nhân cá» ngay thanh Ä‘oản Ä‘ao lên và quát to:
- Há» Má»™c kia ! Lão đừng hòng uy hiếp và áp đặt cho ta ! Ta đã nói không có là không có ! Nếu lão muốn báo thù cho bá»n thuá»™c hạ thì cứ mặc tình ra tay Ä‘i !
Äanh giá»ng lại, lão phó giáo chá»§ há» Má»™c cất từng tiếng nói như tiếng cá»§a hung thần:
- Hừ ! Äúng là chưa thấy quan tà i nên chưa sa lụy mà ! ÄÆ°á»£c ! Äể lão phu thá» xem bảnh lãnh cá»§a Uyên Ương song kiếm cao thâm đến mức nà o cho biết ! Äỡ !
Vù… Vù… !
Hô đánh là đánh ngay, má»™t luồng kình phong dữ dá»™i không khác nà o cÆ¡n lốc dữ đột nhiên xuất hiện từ tay cá»§a lão già há» Má»™c, là m cho Dư Hải Bằng khiếp sợ, không sao tin rằng má»™t ngưá»i phà m tục lại có thể thá»±c hiện được má»™t kỳ công như tạo hóa váºy !
Äã thế, Dư Hải Bằng còn kinh sợ hÆ¡n khi mẫu thân gã cÅ©ng vẫy tay tạo ra má»™t luồng kình phong không khác gì lão há» Má»™c ! Rồi kế đó là má»™t tiếng chấn động long trá»i lở đất chợt vang lên.
Ầm… - Di hoa tiếp má»™c ! Hừ ! Lão phu lại quên công phu nà y cá»§a Dư Äại Hải ! Xem đây !
Lần nà y Má»™c phó giáo chá»§ không đánh ra luồng kình phong dữ dá»™i như lúc má»›i rồi nữa vì luồng kình phong đó đã bị luồng kình phong cá»§a Dư phu nhân dẫn tạt và o má»™t tảng đá lá»›n cạnh đó ! Thay và o đó, song thá»§ cá»§a lão há» Má»™c cứ vá»n vá»n trước mặt Dư phu nhân, đâu khác gì loà i hổ báo Ä‘ang nhe nanh giÆ¡ vuốt nhằm chụp và o con mồi !
Äáp lại, Dư Hải Bằng mừng thầm khi thấy mẫu thân gã dùng thanh Ä‘oản Ä‘ao cá»§a gã để cháºn đứng song thá»§ cá»§a lão há» Má»™c ! Mẫu thân gã đúng là có võ công như lá»i mẫu thân đã nói vì thanh Ä‘oản Ä‘ao trong tay mẫu thân gã cứ vút bên tả má»™t nhát, lại đâm bên hữu má»™t cái ! Hết cuốn lên trên lại ầm ầm lao xuống bên dưới ! Rất nhanh, nhanh đến độ Dư Hải Bằng không sao nhìn kịp !
Dư Hải Bằng cứ nhìn một cách mê say nên gã không biết rằng gã đang lùi dần theo những bước thối lui của mẫu thân !
Cho đến khi má»™t tiếng động ầm ầm kêu lên từ lồng ngá»±c cá»§a mẫu thân và tiếng suối máu á»™c ra từ cá»a miệng cá»§a Dư phu nhân thì Dư Hải Bằng má»›i biết rằng mẫu thân đã thất thế, thất thế xa lắm so vá»›i lão phó giáo chá»§ há» Má»™c.
Bình !
Ụa !
Gã luống cuống định bước lên tiếp tay với mẫu thân thì mẫu thân gã đã vội kêu lớn lên:
- Bằng nhi ! Chạy đi ! Rồi mẫu thân sẽ theo sau !
Chạy Ä‘i đâu nếu không phải chạy vá» phÃa háºu động ? Nhưng liệu mẫu thân có kịp thoát thân không !
Dư Hải Bằng ngáºp ngừng ná»a muốn bá» chạy ná»a không nỡ !
Mẫu thân gã biết thế nên kêu lớn tiếng hơn hối thúc gã:
- Con không mau chạy đi à ? HỠMộc kia ! Xem Uyên Ương kiếm pháp đây !
Vút ! Vút ! Vút !
- Ha… Ha… Ha… ! Nếu có Dư Äại Hải ở đây thì lão phu còn kiêng dè phần nà o !
Äà ng nà y… Ha… Ha… Ha… Ä‘om đóm mà đòi so đỠvá»›i vầng nguyệt ư ? Äây nà y !
Trước đây thì khác, Dư Hải Bằng có lẽ sẽ đảm đương má»i việc khó nhá»c thay cho mẫu thân, nhưng kể từ khi gã biết mẫu thân gã là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ, là ngưá»i biết võ công, khác bá»n phà m nhân xa thì Dư Hải Bằng đã nhìn mẫu thân bằng cái nhìn khác hẳn. Gã không thể không tuân nghe theo mẫu thân !
Gã bá» chạy tháºt nhanh và đuổi theo gã là những âm thanh cá»§a tráºn giao chiến mà gã chưa từng nghe biết đến, chưa từng nhìn thấy !
Và mẫu thân gã quả cũng chạy lùi theo gã ! Vì những tiếng quát cuồng nộ còn hơn loà i ác thú của lão phó giáo chủ U Minh Giáo và tiếp tục đuổi bám theo gã !
Có Ä‘iá»u gã không hiểu là mẫu thân bảo gã bá» chạy là bá» chạy vỠđâu bây giá» ?
Con đưá»ng thoát duy nhất ở phÃa háºu động, má»™t là dẫn đến hẻm vá»±c sâu ngà n trượng tháºp phần hung hiểm, hai là dẫn đến động khẩu nằm ở bên trên cao mà mấy ngà y qua gã vã mẫu thân gã đã ẩn thân ! Trong hai con đưá»ng đó thì má»™t dẫn đến cái chết chắc chắn, má»™t còn lại thì không lẽ bá»n U Minh Giáo không Ä‘uổi theo được sao ?
Và nếu là thế thì tình trạng cá»§a gã và mẫu thân đâu có gì là tốt đẹp hÆ¡n, vẫn chỉ là những con thú cùng đưá»ng khi bị bá»n liệp há»™ săn bắt Ä‘uổi dồn !
Mơ hồ Dư Hải Bằng biết đây không phải là kế sách vẹn toà n nhưng gã không thể là m khác được !
Quả nhiên, lão phó giáo chá»§ há» Má»™c cuối cùng cÅ©ng bức được mẫu thân gã cùng lui vá»›i gã đến táºn hẻm vá»±c ná» !
Gã uất ức nghiến răng trèo trẹo khi nhìn thấy mẫu thân ga Ä‘ang rÅ© rượi tay chân do sức cùng lá»±c kiệt ! Äồng thá»i gã lại nghe lão phó giáo chá»§ đắc ý quát lên:
- Äến lúc nà y mà phu nhân còn không trao Tam Ma tá» kiếm lệnh ra sao ?
Dù bây giỠranh giới giữa cái sống và cái chết đã rõ rà ng nhưng Dư phu nhân vẫn vừa thở hà o hển vừa khăng khăng nói:
- Lão có nói thêm cÅ©ng bằng thừa thôi ! Vì cho đến táºn lúc nà y, ta vẫn không nhìn thấy Tam Ma tá» kiếm lệnh ra sao cả !
Nhăn tÃt đôi mà y, lão phó giáo chá»§ nói có vẻ không tin:
- Phu nhân nói như thế là m sao lão phu tin được ? Lão phu đâu phải là trẻ lên ba !
Tam Ma tá» kiếm lệnh không còn ở trên ngưá»i bá»n kia, nếu phu nhân không giữ thì còn ai và o đây ? Phu nhân có dám để lão phu khám xét trên ngưá»i phu nhân không ?
Do được nghÄ© tay đôi chút, Dư phu nhân vừa lấy lại phần nà o sắc diện, chợt bừng bừng sắc giáºn lên khi nghe lão phó giáo chá»§ bảo thế ! Cá» thanh Ä‘oản Ä‘ao lên ngang ngá»±c, Dư phu nhân vá»™i nạt ngang:
- Há» Má»™c kia ! Lão không được khinh mạn ta ! Vì bảo tồn danh tiết, ta không ngại việc liá»u mình đâu !
Äúng lúc đó, lúc mà hai bên Ä‘ang giằng co, lão há» Má»™c thì không dám truy bức mạnh tay e Dư phu nhân là m cà n thì việc cá»§a lão kể như xôi há»ng bá»ng không. Còn Dư phu nhân thì vẫn mÆ¡ hồ không hiểu tại sao lão há» Má»™c cứ khăng khăng đỠquyết thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh Ä‘ang ở trong ngưá»i phu nhân thì Dư Hải Bằng chợt hiểu ra ! Gã há»›t hÆ¡ há»›t hãi chen và o:
- Tam Ma tỠkiếm lệnh mà lão vừa nói có phải là một thanh đoản kiếm không ?
Hấp háy đôi mắt cú vá», lão phó giáo chá»§ nhanh nhẹn há»i:
- Là ngươi đang giữ phải không, tiểu oa nhi ?
Vén ống quần lên, Dư Hải Bằng rút từ xà cạp ra má»™t thanh Ä‘oản kiếm ! Hươ hươ trên không, Dư Hải Bằng cao giá»ng:
- Có phải lão muốn nói đến váºt nà y không ?
Vừa chồm ngưá»i tá»›i như muốn Ä‘oạt lấy thanh Ä‘oản kiếm, lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo vừa quát lên:
- Khôn hồn hãy trao ngay cho lão gia nà o !
CỠđộng cá»§a lão khá đột ngá»™t khiến cho Dư phu nhân và Dư Hải Bằng phải giáºt mình ! Do bản lãnh có thừa nên Dư phu nhân đã kịp thá»i khoa thanh Ä‘oản Ä‘ao lên ngăn chặn lão há» Má»™c lại. Còn Dư Hải Bằng thì má»™t chút võ công cÅ©ng không có nên gã chỉ phản ứng theo bản năng, lùi lại tháºt nhanh, quên rằng sau lưng gã là má»™t hẻm vá»±c sâu hun hút !
Gã chỉ kịp tỉnh ngộ khi hai chân gã bị hụt hẫng không đạp trúng và o đâu cả !
Toà n thân Dư Hải Bằng cứ rÆ¡i vun vút xuống hẻm vá»±c, y như những tảng đá mà hôm ná» mẫu thân gã đẩy xô xuống váºy !
Bên tai gã ngoà i tiếng gió rÃt veo veo nghe đến rợn ngưá»i, gã còn nghe nhiá»u tiếng la thất thanh kêu vá»›i theo.
- Bằng nhi !
- Tiểu oa nhi ! ÄÆ°a kiếm lệnh đây… - A… - Phó giáo chá»§ ! Phó giáo chá»§ !
- Bằng nhi ! Bằng nhi !
Äối vá»›i Dư Hải Bằng thì gã cho rằng đây là những âm thanh cá»§a ngưá»i sống mà gã được nghe lần cuối, chứ gã tin chắc rằng má»™t khi đã rÆ¡i xuống thì gã không sao thoát được cái chết.
Äiá»u báºn tâm duy nhất và o lúc nà y cá»§a gã là gã đã khiến cho mẫu thân gã phải Ä‘au lòng khi gã chết Ä‘i ! Ngoà i Ä‘iá»u đó ra, gã vẫn tiếp tục tin rằng rồi đây mẫu thân gã sẽ tá»± lo liệu được ! Vì mẫu thân gã là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ, là ngưá»i có võ công, không còn là má»™t phụ nhân yếu Ä‘uối nữa.
Soạt… Soạt… Soạt !
Hà ng loạt tiếng va quáºt quệt và o ngưá»i Dư Hải Bằng khiến độ rÆ¡i xuống cá»§a gã cháºm hẳn lại ! Vá»›i bản năng cá»§a má»™t ngưá»i chuyên đà o bá»›i xác thú ở vùng núi non hiểm trở, Dư Hải Bằng đã thá»±c hiện nhiá»u hà nh động mà gã không há» có chá»§ định !
Vung tay vung chân, hết nÃu kéo lại đâm loạn thanh Ä‘oản kiếm và o bất kỳ chá»— nà o gã đâm được, cuối cùng Dư Hải Bằng cÅ©ng treo được thân ngưá»i trên sưá»n núi phẳng lỳ, còn chân thì tỳ hẳn và o má»™t nhánh cây chỉ to bằng cổ tay đứa bé ! Nếu gã không Ä‘u bám ngưá»i và o thanh Ä‘oản kiếm Ä‘ang ngáºp hÆ¡n ná»a và o vách đá thì nhánh cây dưới chân gã sẽ không chịu đựng nổi trá»ng lượng cá»§a gã và sẽ gẫy ngay tức khắc !
Còn chưa kịp thở phà o vì chà mạng hi hữu nà y thì Dư Hải Bằng lại nghe:
- Ào… Ào… Soạt… Soạt… Vụt !
Má»™t bóng ngưá»i dù đã bấu vÃu được má»™t nhánh cây khá to bên trên đầu Dư Hải Bằng nhưng do sức rÆ¡i quá mạnh nên bóng ngưá»i đó đã trì kéo luôn cả nhánh cây đó phải cong oằn xuống như cánh cung ! Cả ngưá»i lẫn nhánh cây đó bị Oằn xuống, vượt qua chổ Dư Hải Bằng đứng rồi lại báºt ngược trở lên cao !
Gã thảng thốt kêu lên:
- Mẫu thân !
Nhưng đến khi bóng ngưá»i đó lao trở xuống má»™t lần nữa thì Dư Hải Bằng má»›i biết rằng gã đã nghÄ© không đúng ! Ngưá»i đó không phải mẫu thân gã mà chÃnh là lão phó giáo chá»§, kẻ đã uy bức gã phải rÆ¡i xuống hẻm vá»±c nà y !
Và do tiếng kêu cá»§a gã vừa rồi do rÆ¡i trở xuống lần thứ hai nên lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo cÅ©ng nhìn thấy được gã Ä‘ang treo lÆ¡ lá»ng ở đó !
- Tiểu oa nhi ! Ngươi… Soạt… Soạt !
Vút !
Soạt… Vút ! Soạt ! Vút !
Lão phó giáo chá»§ chỉ kêu được đến chừng đó thì lão phải ngáºm miệng lại, vì thân hình cá»§a lão sau khi rÆ¡i xuống hết đà oằn cá»§a nhánh cây lại bắn ngược trở lên bên trên !
Sau lại rÆ¡i trở xuống rồi bắn lên cao ! ÄÆ°á»£c và i lượt như thế thì… Rắc ! Vù !
- á»i !
Binh !
Cái nhánh cây rốt cuá»™c đã không chịu nổi sức nặng trì xuống nhiá»u lần cuả thân hình lão, liá»n gẫy ! Toà n thân cá»§a lão cùng nhánh cây va mạnh và o vách đá má»™t cái !
Do nhánh cây tuy bị gẫy nhưng chưa gẫy rá»i, vẫn còn dÃnh và o đấy má»™t chút vá» bên ngoà i nên lão phó giáo chá»§ cùng nhánh cây liá»n treo lÆ¡ lá»ng trên không !
Lão cùng Dư Hải Bằng cùng chịu má»™t nổi khổ như nhau ! Dưới chân lão thì không có má»™t váºt gì để lão tì và o, hầu là m cho trá»ng lượng thân ngưá»i lão nhẹ Ä‘i. Không là m cho nhánh cây nhẹ Ä‘i, má»™t lúc nữa thôi sẽ rÆ¡i vù xuống đáy vá»±c, đứt hẳn chá»— vá» còn dÃnh và o gốc.
Äỡ hÆ¡n lão, Dư Hải Bằng còn có chá»— tì chân, nhưng do nhánh cây mà lão Ä‘ang Ä‘eo tòn teng lại nằm đè lên nhánh cây nhá» nÆ¡i Dư Hải Bằng Ä‘ang tì chân nên không sá»›m thì muá»™n, khi nhánh cây cá»§a lão đứt rá»i ra và rÆ¡i xuống thì nhánh cây cá»§a gã cÅ©ng phải gẫy thôi ! Bất quá, khi lão phó giáo chá»§ tan xác ở dưới đáy vá»±c thì Dư Hải Bằng còn nấn ná được má»™t thá»i gian. Sau đó, khi không chi trì nổi sá»± Ä‘eo bám và o thanh Ä‘oản kiếm thì vì má»i tay, gã cÅ©ng cùng chung số pháºn vá»›i lão phó giáo chá»§ thôi !
NghÄ© cÅ©ng hay, kẻ đã uy bức Dư Hải Bằng rốt cuá»™c sẽ chết trước gã ! Gã phấn khÃch vì mối háºn duy nhất cá»§a gã rồi cÅ©ng báo phục được !
Gã cưá»i vang:
- Ha… Ha… Ha… ! Thế nà o, Má»™c lão gia ? Lão có thấy lẽ công bằng cá»§a trá»i chưa ? Ta đã cứu lão, lão lại lấy oán báo ân ! Bây giá» lão hại ta, nhưng ta chưa chết thì lão lại chết trước !
Cái nhánh cây cá»§a lão chợt rung động, gã há» Dư biết rằng lão phó giáo chá»§ hoặc Ä‘ang chòi đạp tìm vị trà để đặt chân, hoặc Ä‘ang tìm cách leo lên chá»— cá»§a gã, do lão nghÄ© chá»— cá»§a gã có lẽ vững chắc và an toà n hÆ¡n vị thế cá»§a lão lúc bấy giá» ! Nhưng dù là vì nguyên cá»› nà o cÅ©ng váºy, sá»± động cá»±a cá»§a lão đã tác động lên nhánh cây nhá» mà gã Ä‘ang đặt nhẹ chân, là m cho nhánh cây nhá» cứ muốn cong oằn trở xuống !
Gã lớn tiếng đỠtỉnh:
- Nà y ! Lão có chịu ở yên không ! Nhánh cây cá»§a lão chỉ còn dÃnh má»™t chút vá» thôi, nếu lão cỠđộng mạnh thì nó sẽ đứt lìa ra đó !
Lá»i đỠtỉnh cá»§a gã quả nhiên đã là m cho lão phó giáo chá»§ phải sợ. Lão bèn thôi không động Ä‘áºy nữa ! Lão ngước mặt nhìn lên bên trên, nÆ¡i Dư Hải Bằng Ä‘ang đứng chỉ cách lão hÆ¡n má»™t tầm tay vá»›i !
Lão lên tiếng há»i:
- Tiểu oa nhi ! Ngươi Ä‘ang bám và o chá»— nà o váºy ?
Báºt cưá»i thÃch thú, Dư Hải Bằng đáp:
- Là Tam Ma tá» kiếm lệnh đó mà ! Lão không nháºn ra sao ?
Lão vẫn kinh nghi:
- Thảo nà o ngươi vẫn còn sống ! Nhưng ngươi đã có chá»— đặt chân rồi, váºy tại sao lại còn Ä‘eo bám mãi và o đó váºy ?
- Hừ ! Lão không nhìn thấy chỗ ta đặt chân là mong manh sao ? Ta còn không dám tì hẳn và o đó nữa là !
- Váºy tại sao ngươi không đỠkhà và leo lên bên trên Ä‘i ?
Gã hỠDư tỠra ngơ ngác:
- Äá» khà gì ? Là m sao ta leo lên được ?
- Ngươi tháºt sá»± không biết võ công ư ?
Gã đỠmặt, không hiểu vì giáºn hay vì thẹn, gã đáp:
- Hừ ! Nếu mẫu thân ta chịu dạy võ công cho ta thì là m sao ta lại gặp phải cảnh ngộ nà y chứ ?
- Thế à !
Im bặt má»™t lúc, lão phó giáo chá»§ lại lên tiếng há»i gã:
- Ngươi muốn thoát được hiểm cảnh nà y không ?
Gã không đáp mà chỉ há»i ngược lại:
- Là m sao thoát được chứ ?
- Ngươi khom ngưá»i xuống kéo ta lên ! Sau đó… - Sau đó thì sao ?
- Tam Ma tá» kiếm lệnh là lợi khà thần váºt cá»§a Vô Cá»±c Tái lão quân ! Ta sẽ dùng nó để leo lên bên trên miệng vá»±c và kéo ngươi cùng lên vá»›i ta.
Gã hừ mũi một cái:
- Nếu lão không chịu kéo ta lên thì ta là m gì được lão đây ?
Lão phó giáo chủ cả quyết:
- Äối vá»›i ta, ta chỉ cần Tam Ma tá» kiếm lệnh mà thôi ! Äâu có lợi Ãch gì khiến ta phải hạ thá»§ ngươi ?
- Tại sao lão cần Tam Ma tỠkiếm lệnh đến nỗi phải bán mạng như thế ?
- Thế mẫu thân ngươi không có nói gì cho ngươi biết sao ?
- Hừ ! Äêm cứu lão, ta đã nhặt được váºt nà y ! Äến mẫu thân ta còn không biết thì lấy gì mẫu thân ta giải thÃch cho ta nghe ?
- ÄÆ°á»£c rồi ! Ngươi hãy kéo ta lên trước đã, sau đó ta sẽ giải thÃch cho ngươi nghe !
- Không được !
- Sao lại không được ?
- Mẫu thân ta có nói lão là kẻ cùng hung cực ác, ta thấy khó mà tin ở lão lắm !
Lão hãy nói trước đi !
- Nhưng ta không thể kéo dà i tình trạng như thế nà y được nữa đâu !
Lá»™ vẻ khả nghi, Dư Hải Bằng há»i ướm lão:
- Sao lão không đỠkhà lên như lúc nãy lão bảo ta đó ?
Ở bên dưới có tiếng nghiến răng trèo trẹo.
Sau đó là thanh âm cá»§a lão phó giáo chá»§ nói vá»ng lên:
- Hừm ! Nghe đây tiểu tỠ! Vì trước đây năm mươi năm, Vô Cực Tái lão quân đã bằng tuyệt thế thần công, thu phục được Tam Ma và giam và o Hắc TỠLâm… - Hắc TỠLâm ở đâu ?
Äá»™t nhiên Dư Hải Bằng há»i xen và o là m cho lão phó giáo chá»§ tức giáºn:
- Ngươi có còn muốn nghe ta nói nữa không váºy, tiểu oa nhi ?
Cưá»i hì hì, gã đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Lão nói tiếp Ä‘i !
Tuy nhiên lão phó giáo chá»§ trước khi thuáºt tiếp cÅ©ng đã đáp lại lá»i gã:
- Hắc Tá» Lâm ở phÃa bắc Hán Dương thà nh ! Lúc đó, khi đã thu phục Tam Ma và giam giữ ở Hắc Tá» Lâm xong, Vô Cá»±c Tái lão quân còn nói vá»›i Tam Ma:
sau nà y sẽ có ngưá»i xuất hiện và giải cứu Tam Ma ! Lúc đó, Tam Ma phải thuáºn phục nhân váºt đó, vì nhân váºt đó sẽ cầm giữ Tam Ma tá» kiếm lệnh ở trên tay !
- Võ công của Tam Ma ra sao ?
- Hừ ! Vô tiá»n khoáng háºu, cái thế vô song !
- So với Vô Cực Tái lão quân thì thế nà o ?
- Má»™t chá»i ba, Vô Cá»±c Tái lão quân không phải là đối thá»§ cá»§a Tam Ma !
- Váºy tại sao Tam Ma lại bị Vô Cá»±c Tái lão quân thu phục ?
- Hừ ! Mạnh dùng sức, yếu dùng chước ! Trước khi giao đấu, Vô Cá»±c Tái lão quân đã dẫn dụ Tam Ma và o Hắc Tá» Lâm rồi ! Mà bên trong Hắc Tá» Lâm thì Vô Cá»±c Tái lão quân đã bố trà sẳn thượng cổ tuyệt kỳ tráºn ! Váºy Tam Ma sao lại không bị thu phục !
Dư Hải Bằng vẫn không chịu thôi ! Gã tiếp tục há»i:
- Lão có nói đến Hắc Tá» Lâm Bà Äồ, đó là váºt gì váºy ?
Tức thì ngay sau câu há»i cá»§a Dư Hải Bằng, nhánh cây cá»§a lão phó giáo chá»§ chợt rung động lên má»™t cái ! Kế đó là thanh âm bá»±c tức cá»§a lão phát ra:
- Ngươi đã há»i đến Tam Ma tá» kiếm lệnh và ta đã giải thÃch xong ! Nếu ngươi không chịu kéo ta lên thì ta sẽ lay động mạnh đó ! Dù ta có rÆ¡i xuống vá»±c và tan xác thì ngươi cÅ©ng phải rÆ¡i xuống theo ta thôi ! Ngươi có muốn ta là m thá» không ?
Dư Hải Bằng láºp tức hoảng sợ nói:
- Äừng ! Äừng là m thế ! Äể ta thá» tìm cách kéo lão lên mà !
Nói xong, Dư Hải Bằng đánh liá»u ! Gã lÆ¡i tay dần ra và tì cà ng lúc cà ng mạnh hÆ¡n và o nhánh cây nhá» dưới chân gã !
Lão phó giáo chủ cũng hồi hộp không kém khi đưa mắt nhìn lên và trông thấy nhánh cây nhỠđó bây giỠđang cong dần xuống mãi !
Cả hai cùng cảm thấy nhẹ nhá»m khi nháºn ra nhánh cây nhỠđó cong thì có cong nhưng chưa thể gãy ngay được !
Nhưng khi Dư Hải Bằng tựa lưng và o vách đá núi định trượt dần xuống với hai chân vẫn đứng trên nhánh cây thì lão phó giáo chủ chợt kêu lên:
- Ngốc tỠ! Nhánh cây đó không chịu đựng được lâu đâu ! Tại sao ngươi không rút Tam Ma tỠkiếm lệnh ra và cắm và o một chỗ khác thấp hơn ?
“Lão nói không sai tà nà o !†Dư Hải Bằng thầm phục sự ứng biến của lão, bèn là m theo sự chỉ bảo của lão !
NghÄ©a là Dư Hải Bằng đã rút Tam Ma tá» kiếm lệnh ra và cắm và o má»™t chá»— ngang thắt lưng cá»§a gã ! Sau đó, gã dùng tay tả bám và o đốc kiếm, hai chân vẫn tì trên nhánh cây theo tư thế ngồi xổm nhưng trá»ng lượng đã nhẹ bá»›t Ä‘i phần nà o, còn tay hữu thì Dư Hải Bằng đưa dần xuống phÃa dưới ! Gã cố khom dần xuống, hi vá»ng vá»›i tá»›i cánh tay hữu cá»§a lão phó giáo chá»§ Ä‘ang cố vươn cao lên.
Khi hai cánh ta của đôi bên sắp chạm và o nhau, chỉ cần Dư Hải Bằng gắng sức thêm một chút nữa thì gã lại rút tay vỠ!
Lão phó giáo chá»§ giáºn sôi lên:
- Ngươi là m cái trò gì váºy, tiểu oa nhi ?
Gã lắc đầu, đáp khẽ:
- Ta không cố được nữa ! Lão hãy chá» ta dá»i thanh Ä‘oản kiếm xuống má»™t Ä‘oạn nữa váºy !
Gã nó xong liá»n thá»±c hiện ngay ý định !
Má»™t phen nữa khiến cả hai phải lo ngại sợ nhánh cây không chịu nổi sẽ gãy rá»i ra !
Thế nhưng, do Dư Hải Bằng đã ước lượng được sức chịu đựng của nhánh cây nên gã mới có hà nh động đó ! Gã đang có ý đồ riêng của gã.
Gã giả vá» kiếm chuyện há»i bâng quÆ¡:
- Tại sao Tam Ma phải thần phục kẻ nắm giữ Tam Ma tỠkiếm lệnh ?
CÅ©ng do là tình cá» nên lão phó giáo chá»§ đã nhanh nhảu giải thÃch:
- Vì trên Tam Ma tá» kiếm lệnh có khắc lại tiêu kỳ cá»§a Tam Ma, biểu thị cho lá»i đã hứa cá»§a Tam Ma đối vá»›i nhân váºt cầm giữ kiếm lệnh !
Gã liá»n tá» ra nghi hoặc:
- Thế nhỡ Tam Ma sau khi thoát được Hắc Tá» Lâm rồi lại không giữ lá»i thì sao ?
Lão phó giáo chá»§ liá»n tá» ra căm tức:
- Hừ ! Dù là ai Ä‘i nữa, đã là nhân váºt giang hồ thì phải luôn coi trá»ng chữ tÃn !
Huống hồ gì Tam Ma là báºc đại cao thá»§, đại kỳ nhân ! Há» không thể bá»™i tÃn được !
- Sao lạ váºy ? Äã là Ma mà còn xem trá»ng chữ tÃn được sao ?
- Tại vì ngươi không là nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ nên ngươi má»›i nói như thế !
- Còn lão ? Liệu lão có chịu giữ chữ tÃn không ?
- Sao lại không ?
Lòng mừng khấp khởi, gã bèn vươn ngưá»i trở xuống lần thứ hai ! Và lần nà y gã đã nắm được bà n tay hữu cá»§a lão phó giáo chá»§ há» Má»™c !
Gã pháºp phồng lo ngại khi lên tiếng căn dặn:
- Lão hãy từ từ thôi ! Không khép chúng ta sẽ rơi xuống đáy vực mất !
Nhưng do gã không có võ công nên gã không sao đánh giá được năng lá»±c cá»§a ngưá»i luyện võ ! Nhất là ngưá»i gã Ä‘ang định kéo lên lại là má»™t vị phó giáo chá»§ cá»§a U Minh Giáo danh lừng thiên hạ !
Vừa nắm chặt được hữu thá»§ cá»§a gã thì lão phó giáo chá»§ đã bằng thân pháp thượng thặng tót ngưá»i lên bên trên ngay tức khắc !
Rồi không hiểu do hữu ý hay vô tình mà thân hình cá»§a lão khi đã an thân được trên nhánh cây nhá» thì Dư Hải Bằng lại bị xô bắn ra khá»i vị trà cÅ© !
Hốt hoảng, Dư Hải Bằng kịp quỠtay và nắm được và o nhánh cây của lão phó giáo chủ lúc nãy !
Phản khách vi chủ ! Bấy giỠthì lão phó giáo chủ chễm chệ bên trên còn đổi ngược lại thì gã hỠDư lại tòn teng và o nhánh cây bên dưới ! Cả hai đã đổi chỗ cho nhau !
- Mau ! Lão mau kéo ta lên nà o !
Trước tiếng kêu cấp bách của Dư Hải Bằng, lão phó giáo chủ chỉ chép miệng đáp:
- Thì ngươi cÅ©ng phải cho ta nghỉ má»™t lúc chứ ! Ngươi không biết là ta đã mệt má»i lắm rồi sao ?
Trong lúc chá» cho lão phó giáo chá»§ phục hồi lại sức lá»±c, gã há» Dư mÆ¡ hồ nhá»› lại diá»…n biến vừa xảy ra cho gã ! Thoạt tiên, vừa nắm được tay lão thì gã liá»n nghe như có má»™t luồng sóng động lan truyá»n khắp ngưá»i gã ! Luồng sóng đó đã là m cho gã phải rung mình và buông rá»i cánh tay ta Ä‘ang nắm giữ Tam Ma tá» kiếm lệnh ra và gã đã bị đẩy báºt ra khá»i vị trà cá»§a gã !
“Äó là hiện tượng gì váºy ? Có phải là võ công gì đó không ? Bằng không thì tại sao ta phải buông tay giữ Ä‘oản kiếm để phải rÆ¡i xuống như thế nà y ?†Khác vá»›i gã là kẻ không biết võ công, đối vá»›i bất kỳ má»™t nhân váºt giang hồ nà o cÅ©ng váºy, chỉ cần má»™t Ä‘iểm tá»±a nhá» thôi là há» có thể đứng trụ được hoặc để đỠkhà dùng thuáºt phi hà nh để lao đến má»™t phương vị khác má»™t cách dá»… dà ng ! Lão phó giáo chá»§ cÅ©ng thế !
Do đang có sự ngỠvực trong lòng nên gã Dư Hải Bằng nhất mực để tâm dò xét từng cỠđộng của lão ! Và quả nhiên gã đã biết được tà ý của lão khi lão thoáng có một cỠđộng rất nhanh mà nếu gã không để tâm thì sẽ không tà i nà o phát hiện được !
Rút soạt Tam Ma tá» kiếm lệnh ra khá»i vách đá, lia ngang má»™t cái ! Chỉ cần bao nhiêu đó thôi là cả nhánh cây lẫn Dư Hải Bằng liá»n rÆ¡i à o xuống vá»±c thẳm !
- Lão… Rắt !
Soạt !
Vù… Vù… Pháºp !
Phì… Phì… Tiếng kêu uất nghẹn cá»§a Dư Hải Bằng liá»n bị tiếng nhánh cây rá»i gãy và hà ng loạt tiết động khác che lấp !
Äến khi hoà n hồn lại, lúc Dư Hải Bằng nháºn ra gã vẫn Ä‘ang tiếp tục treo lá»§ng lẳng trên sưá»n vách núi thì gã má»›i biết rằng gã vẫn còn sống, gã chưa rÆ¡i hẳn xuống đáy vá»±c sâu hun hút !
Cả nhánh cây và gã do ráºm rạp dá»nh dà ng nên đã mắc và o má»™t kẹt đá khá nhá» giữa hai khối đá đột nhiên nhô ra giữa vách núi phẳng lì và dá»±ng đứng !
CÅ©ng qua khe hở đó, gã đã nhìn thấy sá»± báo ứng nhãn tiá»n cá»§a hạng ngưá»i ác tâm là lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo há» Má»™c !
Lão khi dùng Tam Ma tá» kiếm lệnh sắc bén tiện đứt nhánh cây nhá» nÆ¡i lão Ä‘ang đặt chân, nên đã khiến cho nhánh cây nhỠđó phải gãy rá»i ra !
Sá»± biến xảy ra khá đột ngá»™t khi toà n thần lão không còn chá»— để dá»±a, lão phó giáo chá»§ và Tam Ma tá» kiếm lệnh còn nắm trong tay lão cùng rÆ¡i à o xuống phÃa dưới !
Tiếng kêu tháºt ngá»t và tiếng thở phì phì là cá»§a lão ác ma khi lão đã kịp đâm ngáºp Tam Ma tá» kiếm lệnh và o đá và lão đã vá»t bắn ngưá»i lên bên trên đứng má»™t chân và o chá»— đốc kiếm còn nhô ra ! Còn hai tay lão và toà n thân lão thì dá»±a hẳn và o vách núi chá» cho thần tình được trấn tỉnh lại !
Chá»— lão đặt chân lên đốc kiếm nằm phÃa trên hai khối đá nhá» không xa, nhưng do có hai khối đá nhô ra che mất thị tuyến cá»§a lão nên lão không biết rằng Dư Hải Bằng vẫn còn sống, vẫn Ä‘ang treo lá»§ng lẳng dưới nhánh cây Ä‘ang mắc kẹt và o giữa hai khối đá đó !
Còn lão, hai tay thì không chá»— bám vÃu, đứng thì đứng có má»™t chân nên lão chốc chốc lại phải đổi chân ! Má»—i lẫn đổi chân như thế, lão phải nhún ngưá»i má»™t cái rồi lẹ là ng đặt chân ná» và o vị thế cá»§a chân kia ! Bây giá» dù lão có muốn rút thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh ra lão cÅ©ng không biết phải thá»±c hiện bằng biện pháp nà o nữa ! Lão chỉ rút được kiếm lệnh khi lão tìm được má»™t Ä‘iểm tá»±a khác để đặt chân !
Và cuối cùng, lão cÅ©ng cúi đầu nhìn xuống và nhìn thấy phần nhô ra cá»§a hai khối đá ! Äúng lúc lão định phóng ngưá»i xuống hai khối đá nhô ra đó thì thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh phần thì quá sắc bén, phần thì do lão đã nhiá»u lần đổi chân, mà má»—i má»™t lượt như thế, Ãt nhiá»u cÅ©ng tác động đến thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh, khiến cho thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh khoét rá»™ng thêm chá»— lão đã cắm pháºp và o vách đá ! Thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh lá»ng ra dần dưới sức nặng đè lên cá»§a lão rồi tuá»™t hẳn ra !
Vù !
Keng !
Soạt !
Thân hình lão và thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh cÅ©ng rÆ¡i xuống, trước khi lão kịp nhảy xuống hai khối đá nhô ra ! Nhưng do lão đã nhìn thấy phần nhô ra nên lão còn kịp bấu mạnh hai tay và o đó ! Thân hình cá»§a lão má»™t lần nữa lại treo lá»§ng lẳng. Hai chân lão liên tục chòi đạp khi bất ngá» lão phát hiện ra ở dưới hai khối đá nhô ra đó có má»™t nhánh cây khá ráºm rạp và lão không há» biết rằng dưới nhánh cây đó lại có Dư Hải Bằng Ä‘ang Ä‘eo bám và o.
Phần thì chán ghét lão đã hai lần mưu hại mình, phần thì sau mấy lượt đạp chân, lão suýt nữa đã đạp phải đầu Dư Hải Bằng, nên Dư Hải Bằng bèn vươn tay ra nắm ngay cổ chân lão và lôi mạnh xuống.
- A… A… A… Dư Hải Bằng tuy không có bao nhiêu sức lá»±c nhưng hà nh vi đó lại xảy ra và o lúc lão phó giáo chá»§ không ngá» nhất, khiến cho lão phải rá»i tay khá»i phần đá nhô ra và rÆ¡i luôn xuống đáy vá»±c.
Dư Hải Bằng nhắm tÃt mắt lại vì sợ hãi khi tiếng kêu thất thanh cá»§a lão cứ vang vá»ng mãi không thôi.
Má»™t lúc sau, khi thấy tiếng kêu cá»§a lão phó giáo chá»§ đã ngưng được má»™t lúc lâu, Dư Hải Bằng bèn đánh liá»u Ä‘u ngưá»i lên nhánh cây và leo lên bên trên.
Táºn dụng sức lá»±c chỉ có ở hai cánh tay thôi, nên phải vất vả lắm Dư Hải Bằng má»›i trèo lên được hai khối đá nhô ra đó.
Cầm lấy thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh trên tay, Dư Hải Bằng ngao ngán trước tình thế sống dở chết dở cá»§a gã và o lúc nà y. Trên không đụng trá»i, dưới không chạm đất.
Nếu gã không tìm cách thoát được hiểm cảnh nà y thì gã rồi cũng phải chết khô ở đây thôi.
Ngẫm nghÄ© má»™t lúc, gã bèn đánh cuá»™c vá»›i số pháºn. Gã đã nghÄ© được cách để thoát lên bên trên miệng vá»±c theo lá»i gợi ý lúc nảy cá»§a lão phó giáo chá»§ xấu số, chắc bây giỠđã chết.
Gã do có chá»— đặt chân vững chãi nên gã bèn dùng Tam Ma tá» kiếm lệnh khoét sâu và o vách đá thà nh nhiá»u hốc vuông vắn má»—i bá» rá»™ng ba tấc, đủ để gã đặt lá»t bà n chân và o. Gã khoét thà nh hai hà ng, bắt đầu từ ngay thắt lưng cá»§a gã.
Hai chá»— để đặt chân, má»™t chá»— để bám tay tả và o, gã Ä‘u như con thạch sùng bám và o vách núi, dùng Tam Ma tá» kiếm lệnh khoét má»™t hốc thứ tư. Rồi vá»›i tay sang bên tả khoét thêm má»™t hốc thứ năm cao hÆ¡n hốc thứ tư má»™t chút. Sau đó, gã vá»›i tay tả lên bám và o hốc thứ tư, Ä‘u chân tả lên hốc thứ ba là hốc trước đó gã đã đặt tay tả. Nghiêng ngưá»i dồn và o bên tả, gã rút tay hữu lên rồi đặt chân hữu và o hốc đó. Xong được má»™t lượt đầu, gã liá»n dùng Tam Ma tá» kiếm lệnh khoét thêm hai hốc khác. CÅ©ng cung cách như lần má»›i rồi, gã đặt chân được ở hai hốc đá thứ năm và thứ sáu. TÃnh ra cứ má»—i lượt như thế, gã đã tiến được lên bên trên má»™t khoảng là ba thước. Mưá»i lần là ba trượng.
Một trăm lần là ba mươi trượng.
Không đến trăm lần thì trá»i đã tối hẳn. Gã khấn thầm, mong sao cho ở bên trên đừng có vụ tuyết lở nà o xảy ra. Bằng không, phần thì gã Ä‘ang đói khát mệt má»i, phần thì tuyết rÆ¡i xuống nặng ná», gã cÅ©ng phải buông tay và rÆ¡i và o đáy vá»±c thôi.
Có lẽ số ngưá»i ở bên trên miệng vá»±c, luôn cả mẫu thân gã cÅ©ng không ai ngá» rằng gã và lão phó giáo chá»§ đã gặp may má»™t cách bất ngá» và vẫn còn sống. Nếu không kể đến lần rÆ¡i sau do gã tác động, nên lão phó giáo chá»§ má»›i chết( ?) Nếu từ bên trên không có bất kỳ váºt gì rÆ¡i xuống cuốn theo hà ng đống tuyết, do đó, Dư Hải Bằng không cần biết gã phải leo lên má»™t độ cao là bao nhiêu, gã chỉ biết cáºt lá»±c vừa khoét và o đá vừa leo lên. Suốt má»™t đêm dà i cho đến rạng sáng thì gã đã lên đến miệng vá»±c.
Lên đến chỗ an toà n, đầu tiên là gã đã định nghỉ một lúc cho lại sức. Nhưng sau đó, khi mắt gã chạm và o hai thi thể đã khô cứng trên miệng vực, cạnh đó là một cánh tay tả của mẫu thân gã mà gã đã thân quen từ lâu. Gã nhất mực kinh hoà ng, chạy nhanh như bị ma đuổi và đi tìm mẫu thân gã.
Váºy là sau khi gã vô tình rÆ¡i xuống vá»±c trước sá»± truy bức cá»§a lão phó giáo chá»§, thì ở tại đây cuá»™c chiến vẫn tiếp tục xảy ra. Và mẫu thân gã tuy đã giết được hai tên giáo đồ U Minh Giáo nhưng phải đổi lại việc bị đứt mất má»™t cánh tay.
Mẫu tá» thâm tình, gã vì lo lắng cho mẫu thân nên đã chạy bán mạng theo đưá»ng từ háºu động ra phÃa trước.
Gã không tìm thấy bóng dáng của mẫu thân gã đâu cả. Gã lúng túng không biết phải đi vỠđâu để tìm lại được mẫu thân.
“RÆ¡i xuống vá»±c thì không có, váºy mẫu thân sau khi rá»i đây thì Ä‘i đâu ? Nhưng quả là vô lý khi ta nghÄ© mẫu thân chịu rá»i đây ngay, khi mà mẫu thân còn chưa rõ ta chết sống ra sao ? À…†Gã chợt tỉnh ngá»™ và nghÄ© đến má»™t động khẩu khác nằm gần miệng vá»±c sâu, là nÆ¡i gã và mẫu thân đã ẩn náu cả ba ngà y trá»i trước đó.
Gã lại hốc tốc chạy theo đưá»ng háºu động vá» phÃa sau.
Khi đến chá»— miệng vá»±c, gã ngước mắt nhìn lên bên trên và liá»n phát hiện ra có má»™t thây ngưá»i nằm chết cứng bên trên tảng đá lá»›n và còn Ä‘ang buông thá»ng hai chân xuống.
“Là nam nhân, không phải mẫu thân.†Gã hoà n hồn sau khi nháºn ra đôi chân đó to lá»›n và thô kệch, không phải là chân cá»§a nữ nhân.
CÅ©ng theo biện pháp gã đã trèo lên khá»i vá»±c sâu, Dư Hải Bằng lại dùng Tam Ma tá» kiếm lệnh để leo lên trên tảng đá lá»›n có độ cao hÆ¡n ba trượng.
Ở bên trên không phải chỉ có má»™t mà có đến ba thi thể Ä‘á»u là bá»n giáo đồ U Minh Giáo.
Gã phải len lên một tảng đá nữa cao hơn thì mới đến được chỗ động khẩu.
Và lần nà y, ngoà i hai thi thể cá»§a bá»n giáo đồ U Minh Giáo, gã đã nhìn thấy di hà i cá»§a mẫu thân gã. Mẫu thân gã tuy đã chết nhưng khóe miệng còn ẩn ước má»™t nụ cưá»i mãn nguyện, trong khi ở tay hữu mẫu thân gã vẫn còn nắm chặt thanh Ä‘oản Ä‘ao cá»§a gã.
Nhá»› lại những gì mẫu thân gã đã nói và o những lúc sau nà y thì gã biết rằng mẫu thân gã đã phần nà o mãn nguyện khi đã báo được thù, rá»a được háºn cho gã, cho phụ thân gã và cho chÃnh bản thân mẫu thân gã trước khi mẫu thân gã vá» nÆ¡i chÃn suối hiệp vầy Ä‘oà n tụ cùng phụ thân gã.
Ôm chầm lấy thân hình giá lạnh cá»§a mẫu thân, gã không sao khóc được. Sá»± Ä‘au lòng trước cảnh tá» biệt ai mà không có, nhất là khi ngưá»i thân cáºn duy nhất không còn nữa. Nhưng đối vá»›i Dư Hải Bằng, niá»m căm háºn lại còn lá»›n hÆ¡n sá»± Ä‘au lòng nhiá»u.
“Bá»n ác tặc đáng giáºn, chỉ còn ngà y má»™t ngà y hai nữa là mẫu tá» ta đã được sống nốt chuá»—i ngà y êm ả thảnh thÆ¡i. Hừ ! Chỉ vì lòng nhân không đúng chá»— cá»§a ta mà giỠđây ta và mẫu thân âm dương cách trở. Äáng háºn ! Äáng háºn tháºt ! Dư Hải Bằng ! Bây giá» mi phải là m gì đây ? Là m gì đây ?†Những muốn thét lên cho thấu táºn trá»i xanh, những muốn đủ dõng lá»±c để đạp bằng má»i các ác. Dư Hải Bằng ghì thân mình và o tấm thân lạnh giá cá»§a mẫu thân. Gã ghì chặt đến độ thanh Ä‘oản Ä‘ao trên tay mẫu thân gã đã cứa và o mặt gã má»™t vệt nằm ngang trán.
- Máu ! Máu ! Nợ máu phải trả bằng máu. Máu cá»§a bá»n chúng phải đổ ra thì há» Dư ta má»›i trút được cÆ¡n háºn !
Bao nhiêu căm phẫn tức uất Ä‘á»u được Dư Hải Bằng dồn cả và o tiếng kêu thét nà y, tiếng kêu đòi trả mạng cho mẫu thân gã, cho phụ thân gã, cho Uyên Ương song kiếm Dư Äại Hải phu phụ.
- Tiểu tỠ! Ngươi đòi giết ai thế ?
Hết chương 2