|
Ấy có bao giờ hiểu.
Dù ta tỏ ra cứng cỏi thế nào thì cuối cùng ta vẫn mong manh lắm. Ta cần một bờ vai để tựa vào, chứ ko thể là bờ vai cho ấy tựa đâu.
Ta có thể thích ấy, nói chuyện, đùa nghịch, giận dỗi vu vơ. Nhưng cuối cùng ta ko phải là của ấy và ấy cũng sẽ chẳng bao giờ là của ta, ta biết thế.
Ta có thể đi vào thế giới riêng của ấy, nghĩa là ta là một người đặc biệt với ấy. Nhưng ko có nghĩa ta là người duy nhất đâu ấy ạ.
Ấy hãy cho mình thêm những cơ hội mới đi, mở rộng lòng mình ra. Đừng mãi như thế nữa ấy nhé.
"Chân trời nơi nào ko cỏ lạ
Sao vấn vương hoài một nhành hoa?"
Mà thật ra ta lại cũng chỉ là một ngọn cỏ nhỏ xíu chẳng níu được bước chân ai....
|