Anh không trả lời, nhưng cô có thể đọc được sự thật trong mắt anh. Lily đáng nhẽ nên quay đi trong thắng lợi, vinh quang với chiến thắng của mình. Cô đã đúng, sau tất cả. Thay vì thế cô thốt ra một âm thanh trầm và lại hôn anh. Bị tước hết vũ khí, không thể rút lui, tất cả những gì anh có thể làm là chịu thua. Bàn tay cô ở trên mặt anh, cổ anh, dịu dàng khám phá. Alex rên lên với nhu cầu được chạm vào cô, giữ cô thật chặt giữa hai đùi anh. Thay vì vậy anh lại dang rộng bên dưới cô. Nó đang từ từ giết chết anh. Dây thừng chà xát vào cổ tay anh cho đến khi nó phồng rộp lên.
Lily thở dốc trước những cái thúc nhịp nhàng của hông anh. Cô cố quay đi, chỉ để thấy phát hiện ra rằng anh đã tóm lấy môi dưới của cô bằng răng mình. “Quay đầu em lại,” anh lẩm bẩm, hơi thở ấm áp của anh chảy mạnh trong miệng cô. “Quay nó...”
Cô tuân theo, và anh thả môi cô, miệng anh mở ra đón những áp lực cuộn xoắn của cô. Lily thốt ra một tiếng nức nở nhỏ nhỏ đầy khoái cảm. Một cách ép buộc, cô siết chặt lấy anh hơn, đẩy ngực cô vào lồng ngực rắn rỏi của anh, bụng cô ép xuống bụng anh. Sự chà xát giữa cơ thể họ khiến váy cô đẩy lên đến đầu gối, nhưng cô không quan tâm, cô dường như không thể bắt mình quan tâm đến điều gì khác ngoại trừ nhu cầu cấp thiết đang lớn lên bên trong.
Có một tiếng gõ ở cửa. Lily cứng người lại trước âm thanh ấy. “Cô Lawson?” giọng nói nghèn nghẹt của người quản gia vang đến.
Cô yếu ớt thả rơi đầu mình xuống gối, luồng hơi thở của cô phả ra cù nhột tai Alex. Anh quay đầu vào những lọn tóc xoăn sôi nổi của cô và hít vào mùi hương ngọt ngào ấy.
Burton lại nói. “Cô Lawson?”
Lily nhấc đầu lên. “Ừ, Burton?” Cô hỏi run rẩy.
“Một bức thư vừa đến.”
Cô đông cứng. Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Burton sẽ không bao giờ xâm phạm sự riêng tư của cô nếu thông điệp đó không đến từ một nguồn duy nhất.
Alex quan sát Lily chăm chú. Hơi nóng ửng hồng rút khỏi mặt cô. Có một ánh sáng của thứ gì đó giống như là sợ hãi trong mắt cô. Cô có vẻ bàng hoàng. “không thể nào,” anh nghe cô thì thầm. “Nó quá sớm.”
“Quá sớm cho cái gì?”
Âm thanh giọng nói của anh dường như thức tỉnh cô. Cô xóa sạch nét mặt của mình và xoay người khỏi anh, nhấc váy cô lên. Cô cẩn thận tránh nhìn vào anh. “Tôi phải nói lời chúc buổi tối tốt lành với anh, đức ngài. Tôi ng-nghĩ anh sẽ thoải mái ở đây -”
“Không phải thế đâu, đồ trêu chọc bé nhỏ nhà cô!” Anh quan sát trong tức giận khi cô vụng về phục hồi lại vẻ ngoài của mình và rời khỏi phòng. Anh hét lên vài lời tục tĩu hay ho sau cô, thêm vào, “tôi sẽ gặp cô ở nhà tù Newgate vì chuyện này! Và với tên quản gia chết tiệt của cô -” Cánh cửa đóng sầm lại, và anh rơi vào im lặng, nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Lily đối mặt với Burton ở hành lang, quá quẫn trí để lo lắng về vẻ ngoài lộn xộn của mình. Có một bức thư nằm yên trên chiếc khay bạc trong tay ông. Mẩu giấy được hàn lại với một vệt sáp tròn bẩn thỉu.
Burton nâng chiếc khay lên. “Cô đã hướng dẫn tôi chuyển chúng cho cô ngay khi chúng đến, bất kể vào lúc nào -”
“Phải,” Lily ngắt ngang, vồ lấy bức thư. Cô phá vỡ dấu xi, và quét qua những dòng chữ nguệch ngoạc. “Tối nay. Quỷ tha ma bắt hắn ta đi! Hắn ta hẳn phải cho người theo dõi tôi...dường như luôn biết được tôi đang ở đâu...”
“Cô?” Burton chưa bao giờ được quyền biết nội dung của các bức thư, chúng đã đến ngôi nhà lâu lâu một lần với vài nét cơ bản. Ông đã nhận ra chúng bởi lối viết tay cầu kỳ, xộc xệch, và vẻ ngoài lạ lùng của những người đưa đến. Các bức thư luôn được chuyển đến bởi những cậu bé rách rưới vừa đến từ đường phố.
“Hãy thắng yên một con ngựa cho tôi,” Lily nói.
“Cô Lawson, tôi xin được phép chỉ ra sự thiếu ngôn ngoan của một người phụ nữ cưỡi ngựa một mình ở Luân Đôn, đặc biệt là vào buổi đêm -”
“Hãy bảo một trong những cô hầu mang chiếc áo khoác xám của tôi ra. Cái có mũ.”
“Vâng, thưa cô.”
Cô chậm rãi đi xuống cầu thang, giữ chặt tay vịn như thể nó giúp cô trụ vững.
Vườn Tu viện là một khu vực đặc biệt không lành mạnh của Luân Đôn, nơi mọi khoái lạc của thế giới từ thông thường đến không thể hình dung nổi đều có được với một cái giá nào đó. Có những quảng cáo vừa đập vào mắt vừa đập vào tai: những quảng cáo in và thông cáo dán đầy trên mọi bức tường, tiếng ầm ĩ điên loạn của những tên bịp bợm, ma cô và ** điếm hét vang mời mọc ở mọi ngã rẽ. Những tên công tử bột thời Nhiếp chính ra khỏi nhà hát với những cô bồ của mình, chệnh choạng say xỉn tới nhà trọ ở đó. Lily cẩn thận tránh xa tất cả bọn họ. Một bá tước say xỉn đôi khi có thể tỏ ra nguy hiểm và tàn bạo như một tên tội phạm chuyên nghiệp.
(Thời Nhiếp chính: The Regency(1811-1820) : Thời kỳ vua George III (cái ông tổ chức du thuyền trên sông ở chap 1 đó các ss) ko đủ sức để trị vì do đó con trai ông là hoàng tử xứ Wales điều hành đất nước như Hoàng tử nhiếp chính. Năm 1820, vua George III chết, và Hoàng tử Nhiếp chính trở thành vua George IV. Năm bắt đầu của truyện này chính là năm 1820. Năm cuối cùng của thời kỳ nhiếp chính.)
Khi cô băng qua cả bể ánh đèn và bóng tối, Lily cảm thấy thương cảm cho cả quân đoàn những cô gái bán hoa bước đi dọc con phố. Có những cô gái trẻ và những phụ nữ già hốc hác và mọi lứa tuổi ở giữa. Họ hoặc là gày gò vì thiếu ăn hoặc là béo phị với rượu gin. Họ đều đeo cùng một nét mặt mệt lử khi nghỉ ngơi trên những bậc thềm và trưng bày mình trong các góc đường, tạo ra những nụ cười tô vẽ cho bất kỳ vị khách tương lai nào. Chắc chắn là họ sẽ không bao giờ chuyển sang cách tồn tại đó nếu còn có lựa chọn nào khác.
Cô sẽ ở đó nếu không có lòng nhân từ của Chúa, Lily nghĩ thầm, và rùng mình. Cô thà giết chết mình còn hơn là chuyển sang một cuộc sống như vậy, thậm chí là cuộc sống một gái điếm hạng sang đeo từng bó kim cương và phục vụ người bảo trợ của mình trên chiếc ga trải giường bằng lụa. Môi cô cong lại căm phẫn. Chết còn tốt hơn là bị một người đàn ông sở hữu và ép buộc phải phục vụ nhu cầu thể xác của hắn ta.
Đi đến phía nam King Street, cô băng qua khu nghĩa địa của nhà thờ. Cô lờ đi những tiếng huýt inh ỏi và lời chế nhạo ném vào cô từ những túp lều được dùng làm nơi mua bán và chỗ ở. Cẩn trọng cô đi qua con đường từ khu trung tâm mua bán. Con đường mái vòm hai mặt có mặt trước là những dãy cột kiểu Tuscan trát vữa và bằng đá granit, một kiểu thiết kế vương giả kỳ cục đối với một nơi chứa nhiều sự dơ dáy đến vậy. Cô ghìm cương ngựa và dừng lại trong bóng tối. Không có gì để làm ngoài chờ đợi. Cô toe toét một cách rầu rĩ khi nhìn thấy một cặp móc túi trẻ tuổi lanh lẹ làm việc với đám đông. Rồi cô nghĩ đến Nicole. Mặt cô hóa đá. Chúa ơi, giờ này con bé đang trải qua cách sống thế nào? Liệu có thể nào, còn trẻ như con bé, mà đã bị dùng để biến sự đồi bài thành tiền không? Ý niệm ấy mang những giọt lệ nhức nhối tới mắt cô. Cô mạnh mẽ lau chúng đi. Cô không thể mở đường cho cảm xúc, không phải bây giờ. Cô phải lạnh lùng và tự chủ.
Một giọng nói lười nhác vọng ra từ khoảng tối gần đó. “Vậy là em ở đây rồi. Anh hy vọng em mang theo những gì anh muốn.”
Lily chậm rãi xuống ngựa và túm chặt sợi dây cương trong một tay. Cô quay về hướng giọng nói, và bắt mình phải nói bình tĩnh, dù toàn bộ cơ thể cô đang run rẩy.
“Không thêm nữa, Giuseppe. Không thêm một xu nào nữa cho đến khi anh trả lại con gái cho tôi.”