Tâm lý Bồ yêu vô cùng vui sướng, mỗi một lần giày vò Công Tôn Sai đều mang lại thỏa mãn cho hắn, đặc biệt là sau khi ăn quả đắng ở chỗ Tả Mạc. Tâm tư Tả Mạc càng lúc càng tinh minh, càng lúc càng không dễ mắc lừa, mỗi một lần giao dịch, hắn lại phải trả giá cao hơ, mà một khi điều kiện không vừa ý Tả Mạc, căn bản không đánh động nổi hắn. Bồ yêu đặc biệt thấy nghẹn khuất nhất là một khi Tả Mạc cảm thấy không tốt liền vô cùng dứt khoát không để ý đến, mặc kệ cho Bồ yêu xúi giục như nào cũng không lay động được hắn. Bồ yêu rất nhiều lúc cảm giác mình như lão chuột già kéo ô quy, căn bản không chỗ xuống tay.
So sánh Tả Mạc nhuyễn ngạnh không ăn, Công Tôn Sai như một tiểu cô nương nằm trong vòng ôm ấp, mặc cho mình muốn làm gì thì làm. Mỗi lần ăn quả đắng chỗ Tả Mạc, Bồ yêu đều đi tìm khoái cảm trên người Công Tôn Sai.
Lần chiến cuộc này cũng không có gì khác biệt, hắn nhanh chóng tạo được ưu thế, sau cùng mang tâm tình mèo vờn chuột. Bồ yêu có đủ tiền vốn để kiêu ngạo, nhất là ở phương diện chỉ huy. Công Tôn Sai trong mắt hắn chẳng qua chỉ là thiếu niên có chút thiên phú mà thôi, loại thiên phú này cũng không làm cho hắn giật mình, trải qua trường đại chiến nghìn năm trước, hắn đã từng gặp rất nhiều chiến tướng thiên tài. Tư chất như này, a, có lẽ chỉ có thể làm lão đại tiểu binh đoàn thôi.
Đáng tiếc Tả Mạc không có hứng thú trở thành chiến tướng, khóe miệng Bồ yêu khẽ nhếch lên, nếu không thật tốt biết bao, nếu được ngược hắn thì thật sự là quá thoải mái! Tưởng tượng đến cảnh Tả Mạc bị mình đánh cho tìm không được hướng, tâm tình hắn tốt hơn nhiều. Hắn không có hứng thú giúp Tả Mạc bồi dưỡng chiến tướng, mà Tả Mạc hiển nhiên không cớ hứng thú chơi cùng hắn, thành ra, Công Tôn Sai thành đối tượng duy nhất cho hắn chọn lựa.
Bồ yêu khẽ cảm khái, gần nhất thật quá buồn chán, hắn khẽ nâng cằm lên, trong đôi huyết đồng là một mảnh tịch mịch. Bị khốn trong luyện yêu tháp cả ngàn năm làm hắn bị thương tổn nghiêm trọng, tu luyện đối với hắn không còn nhiều tác dụng thực tế nữa. Một đoạn thời gian trước, hắn ký thác hy vọng vào bí kỹ, nhưng cũng không được tốt đẹp như trong tưởng tượng, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Tả Mạc.
Chỉ là, hy vọng này, thật quá mù mịt! Cõ lẽ qua không được bao lâu, chính mình cũng hóa thành mây khói đi, hắn cười đầy ảm đạm. Đôi huyết đồng của hắn vừa nhìn về phía mộ bia, tia cô đơn trong mắt theo đó giảm đi mấy phần.
A! Khóe mắt hắn nhìn qua cuộc chiến, không khỏi sửng sốt.
Mai phục? Một đội trung đẳng tiểu nhận đường ma đột nhiên xuất hiện trong đại quân. Bồ yêu quen thuộc từng loại yêu ma, tiểu nhận đường ma cũng không phải ngoại lệ, nó là một loại đê giai ma, đồng giai với bạch lân thị, nhưng lực công kích mạnh gấp ba lần bạch lân thị! Trong hàng đê giai ma, lực công kích tiểu nhận đường ma có thể đứng thứ ba.
Đường ma sinh tại bên trong núi rừng, trời sinh là đao khách, sau khi mở ra linh trí, một đôi đường nhận sẽ rơi xuống hóa thành ma đao trong tay bọn họ, mà bản năng bọn họ cũng theo đó mà thức tỉnh. Tiểu nhận đường ma là đường ma cấp thấp nhất, nhưng cho dù như vậy, lực công kích của chúng khá mạnh, làm cho thanh danh chúng vang xa trong hàng ngũ đê giai.
Nhưng là, đi cùng lực công kích cường hãn, đao pháp hoa lệ của chúng là lực phòng ngự thấp đến đáng thương. Ma giáp của chúng mỏng mà mềm yếu, như tờ giấy dán vậy, không cách nào chống lại bất cứ công kích nào, đây cũng là nhược điểm chung của tất cả các loại đường ma. Vì vậy, tiểu nhận đường ma được xếp vào đơn vị chiến thuật mà không phải đơn vị chủ chiến.
Công Tôn Sai không ngờ lại mai phục một tiểu đội đường ma ở đây, hơn nữa số lượng còn không ít. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, đao quang đen bóng tầng tầng lớp lớp, đợt này tiếp đợt kia như thủy triều lao đến. Cả đội ngũ như một thanh đao nóng, nhẹ nhèng chẻ một đường.
Lúc này, lực công kích vượt qua đồng giai của tiểu nhận đường ma được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn! Đại quân của Bồ yêu bị chặt eo! Đội ngũ tiểu nhận đường ma lúc này cũng tổn thất trầm trọng, không còn đủ một nửa.
Mà đội ngũ bị áp đến một góc chiến trường cũng đồng thời vùng dậy, như là lò xo bị áp đến cùng cực, đột nhiên bộc phát lực lượng! Chỉ thấy thế trận quây tròn nhanh chóng biến thành hình chữ nhất<nét gạch ngang>, hai đội ngũ đồng thời từ tả hữu chém giết ra, điên cuồng đánh vào hai cánh quân đội Bồ yêu.
Bồ yêu nhìn biến cố chợt phát sinh, không có chút kinh hoảng nào, đối phương phản công tuy điên cuồng, nhưng cũng chỉ là chút phản kháng cuối cùng mà thôi.
Hắn không chút do dự đem đội ngũ chèn lên, cũng không chủ động công kích đối phương mà bắm chặt lấy đối phương, bảo trì khoảng cách không xa không gần. Hắn âm thầm tính toán, chờ đợi khi đối phương kiệt sức, liền nhân cơ hội phản công, đội ngũ cũng đã súc thế chờ đợi sẵn. Tiếp tới sẽ là công kích như lôi đình, cấp tốc phá hủy đối phương. Hắn tin tưởng, đội ngũ đối phương sẽ sụp đổ trước mắt mình, một màn này đã diễn đi diễn lại vô số lần rồi.
Còn về đội tiểu nhận đường ma còn lại, hắn không chút bận tâm. Lực phòng ngự tiểu nhận đường ma quá kém, ở trong chiến trường dày đặc này, bọn họ chỉ có cơ hội đánh một kích, hết một kích, bọn họ cũng mất đi tác dụng. Còn về hai đội ngũ đang đột phá vòng vây, hiện tại đã bị đeo bám, đừng hòng chạy thoát, Bồ yêu thầm cười lạnh, Công Tôn Sai nhất định ở trong một trong hai đội ngũ này.
Trong dịch chiến kỳ, chỉ khi thống soái tối cao bị làm thịt, mới phân chiến bại. Công Tôn Sai là thống soái tối cao, nhất định trốn ở trong hai đội ngũ này, nhằm tìm cơ hội đột phá vòng vây.
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh! Đội tiểu nhận đường ma tổn thất hơn nửa đột nhiên binh chia hai đường, cắm thẳng vào hậu trận của Bồ yêu.
Làm gì vậy chứ? Bồ yêu có chút không thể hiểu nổi, hai tiểu đội này, mỗi đội không vượt quá hai mươi tiểu nhận đường ma, căn bản không thể hình thành tác dụng gì lớn. Tiểu nhận đường ma thường dùng trong đột kích nhưng vì lực phòng ngự yếu nên có sinh mạng ngắn ngủi trên chiến trường. Nếu như trận hình đối phương dày đặc, muốn đâm thủng cần phải có số lượng lớn, như vừa rồi, tiểu nhận đường ma có thể chặt đôi đội ngũ của hắn là nhờ vào đội tiểu nhận đường ma này có số lượng khá lớn.
Nó như một thanh đao băng, tuy sắc bén, nhưng rất dễ dàng tan chảy! Tiểu đội như vậy, ngoài trừ tạo thành chút sát thương nhất định ra, căn bản không sinh ra ảnh hưởng gì đối với chiến cuộc. Đột nhiên, đội tiểu nhận đường ma tỏa ra quang mang chói mắt.
Không đúng! Đây không phải là tiểu nhận đường ma! Đôi huyết đồng của Bồ yêu trợn tròn lên, trên mặt tràn ngập không thể tin nổi.
Rầm rầm rầm! Một chuỗi tiếng nổ vang lên, trận hình hậu phương Bồ yêu xuất hiện một lỗ thủng lớn!
Ánh sáng này… Bồ yêu nhanh chóng nhận ra là gì. Nang ngư ma tự nổ! Hai đội này căn bản không phải tiểu nhận đường ma, toàn bộ đều là nang ngư ma, lợi dụng huyễn thuật, a, là thủy vụ huyễn thuật, không tồi, nếu là mình, mình cũng sẽ lựa chọn huyễn thuật này, những hơi nước tụ thành ảo ảnh bao quanh lấy thân thể kẽ được thi pháp. Then chốt là những hơi nước này cung cấp thủy khí cho nang ngư ma.
Ai cũng không nguyện ý trêu chọc nang ngư ma, khắp người nó là những túi nhỏ, nhiều không đếm xuể, trong những túy này bình thường chứa lực thủy hành trong biển rộng, một khi gặp địch, lực thủy hành tinh thuần này sẽ hóa thành lợi khí công kích địch nhân. Không ai dám trêu chọc không phải vì bọn họ mạnh mà vì bọn họ có đòn tự nổ.
Đây là thủ đoạn đồng quy vu tận cùng địch nhân của nang ngư ma, uy lực của tự nổ cực kỳ khủng bố, dù là cao giai ma cũng không chịu nổi. Lại thêm bọn họ trí tuệ thấp, hung hãn không sợ chết, một khi trêu chọc vào, vậy chờ lưỡng bại câu thương đi.
Bồ yêu phản ứng chậm mất nửa nhịp, đội nang ngư ma thứ hai vừa vặn đâm đầu vào cửa ra! Lại thêm một chuỗi âm thanh nổ tung! Sắc mặt Bồ yêu vô cùng kém, hậu phương hắn đội ngũ dày đặc, vừa bị hai đội nang ngư ma tự nổ làm hắn tổn thất nặng nề.
Chẳng qua tâm tình hắn cũng buông lỏng chút, lần chiến cuộc này chỉ có chút sơ suất, số lượng nang ngư ma không nhiều, Công Tôn Sai cũng nên hết rồi đi.
Đợi đã! Sắc mặt Bồ yêu đột nhiên kịch biến! Hắn ý thức được chính mình để sót một vấn đề vô cùng quan trọng. Nang ngư ma tự nổ uy lực cường đại, nhưng rất ít khi được sử dụng, bởi vì một quy định của dịch chiến kỳ. Trong dịch chiến kỳ, nang ngư ma chỉ có thể tự nổ dưới một điều kiện.
Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn chằm chằm hai đội ngũ đang phá vây. Vốn hai đội ngũ đang điên cuồng phá vây vào trong mắt Bồ yêu trở nên như gần như xa.
Không sai… Đôi huyết đồng nheo lại, ánh mắt Bồ yêu đầy lăng lệ! Thống soái tối cao Công Tôn Sai không ở trong hai đội ngũ này, mà là ở…ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía đội tiểu nhận đường ma còn sót lại ở trong hậu trận của mình. Chính là ở đó!
Cho đến lúc này, Bồ yêu mới hiểu được ý đồ của Công Tôn Sai, đội ngũ bị chính mình ép đến một góc là một tấm màn che. Mà trung quân mai phục giữa đường. Đây là một vòng tròn, một bẫy rập đầy tính lừa gạt!
Ngay khi Bồ yêu minh bạch nang ngư ma tự nổ, hắn không kịp phản ứng, trước đây chưa có ai từng dùng chiến thuật này.. Trong dịch chiến kỳ, quy định sắt với nang ngư ma là chỉ có thể do thống soái tối cao trực tiếp chỉ huy, bọn họ mới nhận mệnh tự nổ! Vì vậy cho đến nay, nang ngư ma biến thành lớp tường bảo vệ cuối cùng của thống soái tối cao.
Ý đồ của Công Tôn Sai không phải đột phá vòng vây mà là giết chết thống soái tối cao Bồ yêu. Không biết vì sao, một tia khí lạnh chuyển động trong người Bồ yêu.
Trên chiến trường, tất cả đội ngũ đều là kẻ phải chết! Toàn bộ là pháo hôi! Hai đội ngũ làm màn chê cần hấp dẫn chú ý tiền quân, làm quân địch dính lên mình, tranh thủ thời gian, chờ đợi hai đội ngũ này chỉ có toàn bộ bị giết sạch. Mà trung quân phe mình đâu? Cũng chỉ có một hạ cục, chết!
Cho dù là Công Tôn Sai có thể giết chết thống soái tối cao, cũng không có khả năng từ trong vòng vây dày đặc lao ra. Vì không để Bồ yêu nghi ngờ, đám ngụy trang tiểu nhận đường ma nhân số không nhiều, kết cục tự nhiên đã định. Nói cách khác, trận này, Công Tôn Sai căn bản không nghĩ đến thắng, hắn chỉ nghĩ đến một chuyện- tất cả cùng chết đi!
Tên điên này! Bồ yêu không khỏi thì thào.