Tả Mạc kìm nén sát cơ đang bốc lên trong lồng ngực, lặng yên không một tiếng động leo lên vách đá sơn cốc, men theo con đường núi, kề sát đất phi hành. Trong tầm nhìn của thải đồng, dưới chân sơn cốc rậm rạp và tối tăm đầy tử khí trầm lặng. Tuy hồng ban điệp liều mạng hấp thu độc vụ ,nhưng là độc vụ trong sơn cốc thực quá sự mức nồng đậm, hấp thu đến cả nửa ngày mà không thấy biến động gì.
Ba người Lôi Bằng không nhìn thấy được độc vụ, trong lòng không rõ lí do, nhưng ba người cũng không ngốc, lập tức đoán được lão bản khẳng định là đã phát hiện được cái gì đó. Trong lòng cảnh giác có thừa, nhưng cũng đầy cảm hứng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão bản sát khí đằng đằng. Trên khuôn mặt cứng đờ không có nửa điểm biểu tình, liền cả ánh mắt, tựa hồ cũng không thấy cái gì biến hóa, nhưng ánh mắt ngẫu nhiên lóe lên một tia sát cơ, lại khiến không khi chung quanh mang theo hương vị lẫm liệt.
Lão bản phi hành tốc độ cao mà không nghe một phát ra chút tiếng gió nào, làm cho họ không khỏi nhớ tới Ma Phàm. Chẳng qua, khác với Ma Phàm giả dạng thành vô hại, không thu hút sự chú ý của người khác, lão bản tuy cũng yên lặng không tiếng thở, nhưng lại giống như một thanh hắc kiếm hấp thu ánh sáng, ẩn giấu, khắp người mỗi một tấc đều là mũi nhọn!
Ở một đầu khác của sơn cốc, Khổng Tam có chút sợ hãi nhìn về hồ lô đen ở xa xa, nhịn không được hỏi: “Phương pháp này hữu dụng không?”Thân hồ lô đen nhánh phát sáng, miệng bầu được mở ra.
Khổng Nhị nhìn về hồ lô, có chút đắc ý, nhưng sâu trong đáy mắt, lại là một tia sợ hãi:” Yên tâm! Miệng cốc này cứ đến chạng vạng sẽ nổi gió, gió này cũng cổ quái, nó sẽ men theo sơn cốc thổi, không bay ra ngoài cốc. Lục độc huyền hồ này luyện chế càng không dễ dàng, lấy từ tay Hồ ải tử, chính là tiêu tốn không ít tinh thạch a”.
Hắn tức thì nói: “Chờ báo thù xong cho đại ca, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này”.
“Đi đâu?”Khổng Tam hỏi.
“Rời đi trước rồi lại nói, thứ này độc vô cùng, vô sắc vô hình, một khi lây dính, lúc đầu rất khó phát giác, lại là không thuốc nào có thể cứu được”Khổng Nhị có chút đáng tiếc nói: “Lục độc huyền hồ uy lực tuy lớn, nhưng dùng qua một lần thì thành phế liệu”.
“Ừ”Khổng Tam gật đầu ứng nói, có chút căm tức nói: “Xích Tôn Giả quả không biết đạo lý! Ba người chúng ta mạng bán cho hắn lâu như vậy, thi cốt đại ca còn chưa lạnh, hắn thậm chí không chịu báo thù cho đại ca”.
“Hừ, không sai!”Trong mắt Khổng Nhị lộ ra một tia oán độc: “Đáng tiếc lục độc huyền hồ chỉ có một cái, nếu không, nhất định cho hắn nếm thử”.
Hắn đột nhiên nheo mắt lại, sắc mặt đại biến: “Cẩn thận!”Dưới chân dùng sức, mãnh liệt bắn lên.
Một thanh phi kiếm vô thanh vô tức bay sát qua hắn, trên người hắn quang mang đột nhiên sáng ngời, một bộ ngân sắc linh giáp hiện ra. Khổng Tam lập tức cả kinh, nhanh chóng lao qua một trên, trên người quang mang chớp động, hồng sắc linh giáp bao lấy hắn.
Bốn nhân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện chung quanh hai người. Bị bao vây rồi! Tâm hai người lập tức trầm xuống. Lôi Bằng ba người lúc trước còn không rõ ràng cái gì với cái gì, giờ nhìn đến hai người kia cùng hắc hồ lô, lập tức minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Tả Mạc vô cùng không hài lòng với một kiếm đánh lén của mình. Chẳng qua, hắn cũng không có biện pháp gì tốt, khi tại Vô Không sơn lúc đó, hắn mới Trúc Cơ kỳ, “ly thủy kiếm quyết” đối với hắn mà nói cũng đủ dùng. Nhưng khi đặt tại Tiểu Sơn giới nơi mà tu giả Ngưng Mạch kỳ là cơ bản, thì uy lực của “ly thủy kiếm quyết” có chút không đủ dùng. Trong lòng Tả Mạc biết rất rõ, chính mình thiếu thủ đoạn đánh lén..
Hắn đánh giá hai người trước mặt. Ngân sắc linh giáp khá là độc đáo, do vô số mảng lớn ngân lân cỡ móng tay tạo thành, ẩn ước thấy được một con đại mãng âm lãnh chiếm cứ trong đó, du tẩu tự nhiên. Vừa rồi ngăn cản Tả Mạc một kiếm, linh giáp vẫn bình yên vô sự, có thể thấy nó bền chắc thế nào.
Linh giáp hồng trên người kia cũng bất phàm, toàn thân đỏ thẫm, dù đứng ở xa cũng có thể ngửi thấy một cổ mùi máu tanh. Tả Mạc có chút kinh ngạc, kiện linh giáp này không ngờ lại dùng huyết luyện chi pháp hiếm thấy luyện chế thành. Chẳng qua ở trong mắt Tả Mạc, kiện linh giáp này chỉ là bán tàn phẩm. Nếu là luyện chế đến nơi đến chốn, tuyệt sẽ không có mùi máu tanh nồng nặc như này.
Nhưng mà lực chú ý của hắn càng nhiều rơi vào hắc hồ lô cách đó không xa. Trong tầm nhìn của thải đồng, hắc vụ là từ trong hồ lô không ngưng ùn ùn tuôn ra. Hắc hồ này lô vô cùng bất phàm! Trong hắn tâm ngổn ngang cảm xúc, nhưng không chút ngập ngừng, quả quyết quát lên: “Giết!”.
Lôi Bằng ba người lập tức động thủ! Lôi Bằng dùng “uyên hồn đao quyết”, Tông Như “thiên ba quyền quyết”, cùng Niên Lục “liên hoa kiếm quyết” dồn dập xuất ra. Ba người phối hợp đã lâu, càng ngày càng ăn ý, tại trong doanh trại, tiểu đội bọn họ là một trong những tiểu đội có lực chiến đấu mạnh nhất.
Khổng Nhị cùng Khổng Tam phản ứng cực nhanh. Chỉ thấy Khổng Nhị hai tay đánh pháp quyết, một vòng sáng xuất hiện bên cạnh hai người. Khổng Tam đồng thời bấm tay thành chỉ, bắn một điểm quang mang nhập vào trung tâm vòng sáng.
Vòng sáng đột nhiên sáng ngời, ầm vang nổ tung! Đao mang của Lôi Bằng, nắm đấm của Tông Như cùng kiếm mang của Niên Lục, cùng va chạm với quang mang khuếch tán, nhanh chóng hóa thành vụn phấn! Dư thế chưa hết vụn mang giống như sóng khí, hướng chúng nhân cuốn sạch mà tới!
Tả Mạc trong lòng lập tức khẩn trương, không dám chậm trễ, tay phải điểm chỉ, không trung vẽ hình. Tư lạp vang nhẹ, vô số điện mang đột nhiên sáng lên, như có vô số ngân xà từ đầu ngón tay Tả Mạc hướng chỗ trống phía trước tụ tập, trong chớp mắt, một quả lôi đạn như trứng ngỗng thành hình, toàn thân lóng lánh lên một phiếm hồng quang mang.
“Dương sát cương lôi!”Khổng Nhị Khổng Tam sắc mặt đều biến, cương lôi! Không ngờ là cương lôi! Không riêng gì bọn họ, liền cả Lôi Bằng ba người, cũng không khỏi đảo hớp một ngụm lãnh khí, một mặt sợ hãi coi chừng đầu ngón tay Tả Mạc với quả lôi đạn nho nhỏ kia.
Cương lôi! Lôi Bằng bọn họ bình thường chưa từng gặp qua lão bản ra tay, tại trong mắt bọn họ, tồn tại cảm giác Tả Mạc là một lão bản quá yếu. Có nhiều lúc, lão bản đảm nhận vai trò hậu cần nhiều hơn. Cho nên đối với đám người Lôi Bằng, kính sợ đối với Tả Mạc còn không bằng kính sợ đối với Công Tôn Sai.
Hiện nay nhìn thấy lão bản triển lộ ra tài hoa kinh diễm, cả bọn Lôi Bằng trong lòng kinh ngạc không thôi. Trấn định nhất trong số ba người, phải kể tới Tông Như, hắn từng tận mắt thấy lão bản sử dụng ra là “lưu ly thiên ba”. Chẳng qua lúc này, hắn cũng đồng dạng không cách nào bảo trì trấn định!
Cương lôi tuy không thường thấy, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể có người sử dụng, bọn họ cũng không đến nỗi vừa thấy đến cương lôi, liền kinh hãi thất sắc. Nhưng làm bọn họ kinh hãi chính là lực khống chế siêu cường của lão bản đối với cương lôi! Bọn họ thậm chí không cảm thụ được điểm cương lôi sở hữu khí tức chí cương tràn đầy tính hủy diệt! Cái này chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Trình độ sử dụng cương lôi của lão bản vô cùng cao!
Uy lực của cương lôi xưa nay được tu giả yêu thích không thôi, nhưng tương ứng, độ khó sử dụng nó cũng kinh người khiến người ta thất vọng mà lùi bước. Này quả nho nhỏ hình lôi đạn, khí tức cương lôi không có ,nhưng không có ai dám hoài nghi uy lực của nó.
Khổng Nhị Khổng Tam biết lợi hại, không dám chậm trễ chút nào. Chỉ thấy Khổng Nhị thân căng lên, vỗ vỗ vào linh giáp trên người, một đầu đại mãng bay ra khỏi linh giáp, hóa lớn lên trong gió. Chỉ trong khoảnh khắc, đại mãng liền to lớn đến mười trượng, toàn thân thô tráng vô cùng, làm người nhìn mà sợ hãi. Khổng Tam đồng thời trong miệng niệm chú, vươn tay điểm hướng đại mãng, một đạo huyết quang từ ngón tay hắn bay ra, chìm vào bên trong đại mãng.
Đại mãng hét lên phóng ra lưỡi độc, trong tròng mắt băng lãnh hiện lên thần tình thống khổ. Đầu trán nó đột nhiên lồi ra hai cái mụn nhọt, hai cái mụn không ngừng phồng lên,như có cái gì đó dài ra. Phốc, hai cái sừng đỏ tươi như máu phá mụn mà ra.
Tê! Vẻ thống khổ trong mắt đại mãng tán đi, đôi mắt xà băng lãnh nhìn chằm chằm vào Tả Mạc. Tả Mạc mắt nhìn thẳng, tựa như không nhìn thấy con huyết giác đại mãng, cẩn thận khống chế lấy lôi đạn trên đầu ngón tay. “Dương sát cương lôi” trên tay hắn là một trong những sát chiêu cường đại nhất. Tả Mạc tốn đại lượng tâm lực tại mặt này. Bồ yêu cũng không keo kiệt hào phóng chỉ điểm, một chiêu “dương sát cương lôi” này bị hắn thôi diễn ra không ít biến hóa, chiêu lôi đạn này liền là một trong số đó.
Biến hóa tuy tăng nhiều, nhưng là độ khó điều khiển cương lôi, lại không có chút nào hạ thấp. “Dương sát cương lôi” này khác với cương lôi các tu giả khác luyện hóa, một chiêu này rút lấy thiên địa cương lôi! Điều động uy năng thiên địa, đây mới chính là tinh túy của “tiểu thiên diệp thủ”.
Điều này cũng có ý nghĩa Tả Mạc cần phải cực kỳ chuyên chú khống chế. Thần thức hắn còn chưa đủ cường đại, lôi đạn thành hình sẽ có một giới hạn thời gian rõ ràng. Nếu là hắn có thần thức đủ cường đại, hắn có thể nháy mắt lấy đi cương lôi trong phương viên trăm dặm xung quanh. Mà hiện tại, hắn có thể khống chế được phạm vi, chẳng qua phương viên khoảng hai mươi trượng.
Hoàn thành! Khi một tia cương lôi cuối cùng bị hút vào lôi đạn, Tả Mạc không chút ngập ngừng bắn ra! Lôi đạn hóa làm một đạo phiếm hồng lưu quang rực rỡ, bay về hướng hai người. Lôi điện cực nhanh, không gì cản được!
Lôi đạn vừa rời tay, liền đến trước mặt hai người, huyết giác đại xà mắt thấy không kịp cứu viện, một màn ngoài ý liệu xuất hiện! Lôi đạn bay đến trước mặt hai người khoảng ba trượng, liền không cách nào tiến thêm được! Lôi đạn cứ như vậy bị ngăn lại ở giữa không trung!
Lôi Bằng ba người tâm thần kịch chấn! Hư tráo! Ngũ phẩm! Con huyết giác đại xà trước mặt, dĩ nhiên là một linh thú ngũ phẩm! Làm sao có thể chứ? Ngũ phẩm linh thú, tuyệt đối không phải tu giả Ngưng Mạch kỳ có thể đối phó được. Nhưng đồng dạng, ngũ phẩm linh thú, cũng tuyệt đối không phải tu giả Ngưng Mạch kỳ có thể sử dụng được. Nhưng hết thảy phát sinh trước mắt, không phải ảo giác!
Bình chướng vô hình ngăn trở lôi đạn chính là hư choàng chỉ linh thú ngũ phẩm mới có! Bất cứ chích linh thú nào, chỉ cần đạt đến ngũ phẩm, chung quanh sẽ hình thành một khu vực phòng hộ vô hình, như một bức tường khí vậy, được xưng là hư choàng!
Đây là hư choàng! Tả Mạc cũng nhận ra hư choàng, hắn cũng không nghĩ nhiều, pháp quyết trên tay nhanh chóng biến đổi!
Ầm! Quả trứng ngỗng như bị gõ mạnh, lôi đạn trong nháy mắt vỡ vụn! Cương lôi bị áp trong lôi đạn theo đó bùng nổ, phảng phất như một yêu thú từ thời viễn cổ tỉnh lại từ giấc mông dài, khí tức hủy thiên diệt địa, trong phút chốc khuếch tán ra. Trong nháy mắt, đôi mắt băng lãnh của huyết giác đại mãng cũng lộ ra một tia sợ sệt! Vô số điện mang lưu chuyển trên bề mặt hư choàng! Thân thể huyết giác đại mãng bắt đầu vặn vẹo, thân hình Khổng Nhị Khổng Tam như hai cái bao cát, bị đẩy lùi về phía sau.
“Nghiệt chướng!”, “Súc sinh!”Khổng Nhị Khổng Tam vừa tức vừa sợ, bọn họ không ngờ được, huyết giác đại mãng không chịu bọn họ không chế! Hai người nhìn nhau một cái, liền không chút do dự xoay người chạy trốn.
Đám ba người Lôi Bằng lúc này mới tỉnh mộng, biết được giờ phút này không thể sơ suất, trước mắt là linh thú hung hãn, nếu không cẩn thận, mạng nhỏ rất có thể phải đặt lại đây.
“Thiên ba quyền!”, “Uyên thú phệ hồn đao!”, “Liên hoa lạc”Ba nhân ảnh, nhào về hướng huyết giác đại mãng.
Tả Mạc nhìn chằm chằm về phía huyết giác đại mãng đang điên cuồng vặn vẹo, thật thần kỳ, trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào. Toàn thân huyết giác đại mãng được hư choàng bao lấy, Âm Hỏa châu không phá được hư choàng, dù có phá được thì uy lực còn lại cũng không đủ. Gương mặt Tả Mạc không chút biểu tình, đôi mắt trầm lặng như nước, hai tay chậm rãi giơ lên, trong cuộc chiến kịch liệt như này, động tác chậm rãi như vậy thật quá chói mắt!