Sau vẻ sửng sốt ban đầu, không có biểu hiện nào trên mặt Derek nữa. Nhưng giác quan nhận thức của Lily dường như vừa được mài sắc. Cô biết có một góc nào đó được kiềm chế rất tốt trong tâm trí anh muốn ngăn cô đừng mặc cái bộ trang phục lộ liễu đó trước mặt quá nhiều người. Tuy nhiên anh sẽ không làm gì để ngăn cô lại.
Trao cho cô một cái liếc lạnh lùng, đầy hàm ý, Derek quay lưng lại và bước đi. “Đi săn vui nhé,” anh nói qua vai.
“Đi săn,” Lily lẩm bẩm, theo dõi anh lỉnh đi như một người tình phản bội. Hình bóng của anh khiến cô cảm thấy tội lỗi, có trách nhiệm với vài nỗi đau mà cô đã gây ra cho anh, dù cô không biết là gì. Với một nụ cười chói lọi, quyết tâm, cô đưa áo khoác cho một người hầu đang đứng đợi và sải bước vào phòng trò chơi trung tâm. Một tiếng cười hài lòng thoát ra khỏi cô khi cô nhìn thấy nó được trang hoàng khôn khéo đến thế nào, cho đi ấn tượng về một ngôi đền đã bị phá hoại. Các bức tường được treo đầy những tấm băng xanh để mô phỏng bầu trời, trong khi những chiếc cột gỗ và thạch cao cao chót vót được sơn để giả làm đá cổ. Các bức tượng và bệ thờ được đặt trong góc và dọc bên căn phòng. Bàn súc sắc đã được chuyển đi để làm trống chỗ cho khiêu vũ. Các nhạc sĩ được ngồi trên những ban công phía trên, gửi đi những giai điệu ngọt ngào xuyên suốt cung điện bài bạc. Các cô gái bán hoa được bọc trong vàng và bạc, đóng vai những cô gái nhảy múa La mã khi họ di chuyển giữa các vị khách với mạng che mặt, đàn lia cầu kỳ, và những nhạc cụ giả.
Một tiếng thở dốc nghe thấy rõ chạy dọc căn phòng khi Lily xuất hiện. Cô không thể đi xa hơn khi một bầy những tên đàn ông hóa trang tụ tập quanh cô – các anh hề, vua chúa, cướp biển và một bộ xếp hạng không tưởng những nhân vật tiêu thuyết. Phụ nữ trừng mắt kín đáo từ xa khi mọi tên đàn ông trong nơi này đều cố dành được sự chú ý của Lily. Cô chớp mắt ngạc nhiên trước vô số những giọng nói cấp thiết.
“Đó là cô ấy!”
“Hãy để tôi qua, tôi phải nói với cô ấy -”
“Quý cô Eve, tôi có thể mang cho cô một ly rượu vang -”
“Tôi giữ riêng một chỗ trong phòng bài cho cô -”
“Tạo vật khêu gợi nhất-”
Trước âm thanh ồn ào ngày càng tăng lên trong phòng trung tâm, Derek đi tới chỗ Worthy. Người quản lý đang mặc như một Neptune (thần biển ^_^) nhỏ, đeo kính. Một cái đinh ba dài túm chặt trong một tay. “Worvy,” Derek lẩm bẩm trong một tràng đả kích sôi sùng sục, “ông gắn chặt mình vào Quý cô Tinh quái, và đừng rời khỏi cô ấy. Một phép màu nếu cô ấy không bị cưỡng hiếp cả tá lần tối nay, khi mà mọi tên con hoang ở nơi này đều ngứa ngáy muốn gắn của quý của mình với -”
“Vâng, thưa ông,” Worthy ngắt ngang bình tĩnh, và đẩy xuyên qua đám đông, khiến thanh đinh ba của mình được sử dụng rất tốt.
Đôi mắt xanh lục cứng rắn của Derek quét qua đám đông. “Wolverton, đồ con hoang.” Anh nói bằng tông giọng đay nghiến, kín đáo. “Anh đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế?”
********************
Alex đến buổi vũ hội gần như trước nửa đêm, khi các điệu nhảy và hội hè đã đang dần có những chuyển biến đáng kể. Lợi dụng cơ hội độc nhất để đánh bài ở Craven’s, những phụ nữ ăn mặc ít ỏi thong dong đi từ phòng này sang phòng khác, thốt ra những tiếng kêu ré khiếp hãi đầy nữ tính như thể họ đã đánh mất hàng nghìn bảng hoặc bi bô vui sướng khi thắng. Được ẩn mình bởi mặt nạ và phục trang, những phụ nữ đã cưới chồng cảm thấy được tự do tán tỉnh các tên du thủ du thực, trong khi các quý ông có dáng vẻ đàng hoàng lại đề nghị với các cô gái giang hồ. Bầu không khí dữ dội khiến việc tham gia vào những vuốt ve mơn trớn vụng về, trò chuyện phóng túng, và những hành vi táo bạo trở nên dễ dàng, gần như là bắt buộc. Rượu chảy xuống như nước, và đám đông trở nên phóng túng với niềm hân hoan chè chén.
Khi sự gia nhập của Alex được chú ý đến, có vài tiếng reo hò và một tràng nâng cốc nhanh chóng chúc mừng anh. Anh lưu ý đến họ bằng một nụ cười xao nhãng. Đôi mắt xám của anh quét khắp phòng tìm Lily, nhưng vóc người bé nhỏ của cô chẳng nhìn thấy được ở đâu cả. Khi anh dừng lại để nhìn chằm chằm vào một đám các đôi nhảy kỳ quặc, một nhóm phụ nữ tiến đến gần anh. Họ đều chưng lên nụ cười quyến rũ, mắt họ sáng lên mời mọc sau những chiếc mặt nạ lông vũ.
“Đức ngài,” một người trong số họ rên gừ gừ, giọng cô ta có thể nhận ra như giọng của phu nhân Jane Weybridge. Người vợ trẻ xinh đẹp của một nam tước già nua, cô ta mặc như một thổ dân Amazon. Bộ ngực đầy đặn của cô ta được che lại rất ít bởi một thân áo màu da. “Em biết đó là ngài, Wolverton....đôi vai đáng chú ý đó đã để lộ ngài....chưa nhắc đến mái tóc vàng kia.”
Một phụ nữ khác ấn chặt vào anh và cười khàn khàn. “Tại sao bộ trang phục của ngài lại trông thích hợp đến thế?” cô ta hỏi.
Alex mặc như Lucifer – áo khoác, quần ống túm, áo gi lê, và đôi bốt của anh đều nhuộm một màu đỏ tươi rực rỡ. Một chiếc mặt nạ giản dị, quỷ quái với hai chiếc sừng cong che đi mặt anh, trong khi một chiếc áo choàng màu đỏ tươi phủ lấy đôi vai anh.
“Ngài hẳn đã che giấu những cơn thôi thúc ma quỷ hàng năm trời,” phu nhân Jane lẩm bẩm. “Em luôn nghi ngờ rằng có nhiều thứ ở ngài hơn là nhìn vào mắt!”
Cau mày sửng sốt, Alex thúc những người phụ nữ đeo bám ra xa khỏi anh. Anh đã từng được phụ nữ theo đuổi trước đó, được nhận những cái liếc mắt quyến rũ hay lời tán tỉnh rõ ràng – nhưng anh chưa bao giờ là trung tâm của một cuộc đột kích trực tiếp đến vậy. Ý nghĩ rằng sự thích thú của họ được gây ra bởi trò chơi của anh với Lily thật đáng kinh ngạc. Họ nên bị hành vi tai tiếng của anh làm cho ghê tởm, chứ không phải là thích thú! “Phu nhân Weybridge.” Anh lẩm bẩm, kéo tay cô ta, vốn đã bò vào trong áo khoác của anh và trượt quanh eo anh. “Thứ lỗi cho tôi, tôi đang tìm một người -”
Cô ta ném mình vào anh với một tiếng cười khúc khích đầy mùi rượu. “Ngài là một người đàn ông khá nguy hiểm đấy, phải không?” Cô ta lẩm bẩm vào tai anh, và tóm lấy *** tai anh bằng hàm răng của mình.
Alex thốt ra một tiếng cười lo sợ, nhanh chóng kéo đầu mình lại. “Tôi bảm đảo với cô, tôi khá là vô hại. Giờ thì nếu cô để tôi -”
“Vô hại cái bàn chân em í,” cô ta phản đối một cách đầy quyến rũ, ấn thân dưới của mình vào anh. “Em đã nghe hết về những gì ngài làm tối qua. Không ai biết được ngài lại là một tên vũ phu đen tối, quỷ quái, và hận thù đến thế.” Đôi môi đỏ của cô ta ấn vào gần hơn, hờn dỗi và thì thầm. “Em có thể làm ngài hài lòng gấp một trăm lần Lily Lawson. Hãy đến với em và em sẽ chứng minh điều đó.”
Bằng cách nào đó Alex xoay xở để cạy mình lỏng ra khỏi vòng ôm khăng khăng của cô ta. “Cảm ơn cô,” anh lẩm bẩm, bước lùi lại để tránh bàn tay chiếm hữu của cô ta, “nhưng tôi đang bận rộn với...” anh lúng túng và kết thúc không thoải mái, “....một thứ khác. Chúc buổi tối tốt lành.”
Anh hấp tấp quay lại và gần như va vào một phụ nữ mảnh dẻ mặc như một cô gái vắt sữa. Anh với tay ra để giữ cô ta đứng vững, và cô ta run rẩy. Đôi mắt xanh nhìn anh qua chiếc mặt nạ nụ hồng thật xúc động và đầy sợ hãi. “Đức ngài,” cô ta thì thầm sợ sệt. “Ngài không biết em, nhưng....em.....em nghĩ mình đang yêu ngài.”
Alex nhìn cô ta chằm chằm một cách ngớ ngẩn. Trước khi anh kịp trả lời, một người đàn bà khêu gợi cải trang thành Cleopatra – nhưng sở hữu một khuôn mặt tròn trịa và giọng nói the thé đã làm lộ cô ta là nữ bá tước Croydon – ném mình vào vòng tay anh. “Hãy đánh cược vì em đi!” cô ta gào lên. “Em nằm trong lòng nhân từ của ngài, đức ngài. Hãy ném những đam mê của ngài vào vòng xoáy định mệnh!”
Với một tiêng rên rỉ khó chịu, Alex chen lấn xuyên qua căn phòng, bị theo đuổi bởi một nhóm những phụ nữ hăm hở. Anh hướng đến cánh cửa, nơi Derek Craven xuất hiện. Với một người đàn ông được cho là đại diện cho thần hội hè, anh ta trông khá là rầu rĩ, khuôn mặt tối sầm và cáu kỉnh bên dưới một cái vương miện từ nho và lá cây. Họ trao đổi một cái liếc cau có, và Derek giật mạnh anh sang một bên, chặn đứng những người phụ nữ đuổi theo.
Derek áp vào một nụ cười méo mó khi nói với những quý cô bực bội, kích động. “Thoải mái đi nào, các cục cưng. Tôi xin các em thứ lỗi, nhưng hoàng tử bóng tối này và tôi muốn nói chuyện. Hãy đi đi, ngay.”
Alex quan sát bằng ánh mắt hoài nghi khi những người phụ nữ tản đi. “Cảm ơn anh,” anh nói xúc động, và lắc đầu. “Sau tối qua, họ đáng nhẽ nên lên án tôi như một tên du thủ du thực.”
Miệng của Derek xoắn lại nhạo báng. “Thay vì thế anh trở thành con bò đực ưu tú của Luân Đôn.”
“Đó chưa bao giờ là ý định của tôi.” Alex lẩm bẩm. “Phụ nữ. Chỉ có chúa mới biết điều gì diễn ra trong óc họ.” Anh không quan tâm đến quan điểm của bất kỳ phụ nữ nào về anh. Tất cả những gì anh muốn là Lily. “Lily có ở đây không?”
Derek nhìn anh với vẻ mỉa mai lãnh đạm. “Tôi sẽ nói thế này, đức ngài. Cô ấy đang ngồi trần truồng ở cái bàn của những tên con hoang đang chảy nước dãi, cố kiếm chác năm nghìn bảng dở hơi từ chúng.”
Mặt của Alex trở nên kín bưng. “Gì cơ?”
“Anh đã nghe tôi nói rồi đấy.”
“Và anh không làm gì để ngăn cô ấy lại ư?” Alex hỏi gặng với cơn tức giận chực bùng nổ.
“Nếu anh muốn cô ấy an toàn,” Derek nói qua kẽ răng, “anh phải chăm sóc cho cô ấy. Tôi đã xong với toàn bộ chuyện nhức đầu này rồi. Hãy giữ cô ấy khỏi rắc rối – như cố vắt sữa một con chim bồ câu, chính thế đó.”
“Phòng chơi bài nào?” Alex quát lên, giật tung mặt nạ của anh, và ném nó xuống sàn một cách nóng nảy.
“Thứ hai bên trái,” Derek mỉm cười chua chát và khoanh tay trước ngực khi quan sát Alex rời đi.
************************
“Vứt hai quân,” Lily bình thản, và nhặt những quân bài cần thiết lên từ bộ bài. Vận may của cô có vẻ đã tăng lên gấp mười lần từ tối qua. Trong giờ vừa rồi cô đã tích lũy được một số tiền nhỏ an toàn, mà giờ cô sẽ bắt đầu tăng nó lên. Năm người đàn ông khác ở bàn đang chơi một cách vụng về, ánh mắt dâm dật của họ lang thang trên bộ trang phục trong suốt của cô, mặt họ để lộ mọi ý nghĩ.
“Vứt một,” ngài Cobham nói.
Lily nhấp một ngụm brandy và quan sát mặt ông ta. Cô mỉm cười nhẹ khi chú ý thấy ánh mắt ông ta lại một lần nữa di chuyển tới chiếc lá nhung xanh che ngực cô. Căn phòng nhỏ chật ních đàn ông. Lily biết rằng họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô không quan tâm. Đến giờ này cô đã vượt qua cả xấu hổ hay bẽn lẽn – ý nghĩ duy nhất của cô là tiền. Nếu khoe khoang bản thân mà giúp cô kiếm được số tiền Giuseppe đòi hỏi, thì hãy để thế. Cô sẽ làm bất kỳ điều gì để cứu Nicole, kể cả hy sinh những mảnh vụn kiêu hãnh cuối cùng của mình. Sau này cô sẽ cho phép mình co cụm trước ký ức này và đỏ bừng mặt với cuộc phô bày mà cô đã tạo ra từ chính mình. Còn bây giờ....
“Vứt một,” cô nói, búng xuống một quân bài. Khi cô với tay tới một quân khác, cô do dự, cảm thấy một cơn kiến bò nóng bừng nhận thức dọc sống lưng cô. Quay đầu một cách chậm chạp, cô nhìn thấy Alex đang đứng ở ngưỡng cửa căn phòng. Không một thiên thần hủy diệt nào trong kinh thánh có thể trông lộng lẫy hơn, mái tóc và làn da anh sáng lên vẻ đen tối lộng lẫy của màu vàng cổ xưa trên nền vải màu đỏ máu mà anh mặc. Tròng mắt xám của anh âm ỉ thịnh nộ khi anh nhìn vào cơ thể được che đi rất ít của cô.
“Cô Lawson,” anh nói bằng giọng hoàn toàn kiềm chế, “Anh có thể nói một lời với em được chứ?”
Cái cách anh nhìn chằm chằm vào cô khiến Lily căng thẳng vì bứt rứt. Cô cảm thấy bị gắn chặt vào ghế, và biết một cơn thôi thúc đột ngột muốn chạy trốn vì sự an toàn của mình. Thay vì thế cô gợi đến từng phân khả năng diễn xuất của mình để ra vẻ dửng dưng. “Tí nữa, có lẽ thế,” cô lẩm bẩm, và quay sự chú ý lại các quân bài của mình. “Lượt của ngài, Cobham.”
Cobham không di chuyển, chỉ nhìn Alex với cùng thái độ chết khiếp như những người khác.
Ánh mắt của Alex vẫn giữ nguyên trên Lily. “Ngay bây giờ,” anh nói, êm ái hơn trước đó. Có một lưỡi sắc trong giọng nói anh mà hẳn có thể cắt được cả kính.
Lily nhìn anh chằm chằm, trong khi các khán giả của họ theo dõi cuộc đối đầu đó với sự thích thú mãnh liệt. Quỷ tha ma bắt anh đi vì đã nói với cô trước mặt bọn họ như thể cô là tài sản của anh vậy! Chà, Worthy đang ở trong phòng. Việc của ông là bảo đảm cuộc chơi trơn tru trong các phòng trò chơi, và loại bỏ cả những mối phiền nhiễu nữa. Worthy sẽ không để Alex làm gì cô. Sau tất cả, cô là một thành viên chính thức của câu lạc bộ. Cô thách thức bằng cách trao cho Alex một nụ cười châm chọc. “Em đang chơi.”
“Em sẽ đi,” anh nói sẵng, và nắm quyền chỉ huy trong một chuyển động nhanh như chớp. Lily thở dốc ngạc nhiên khi các quân bài của cô rơi khỏi tay và nằm rải rác trên bàn. Với lấy quả táo của cô, cô ném mạnh vào đầu anh, nhưng anh tránh được một cách dễ dàng. Đột ngột cô thấy mình được bọc kín trong chiếc áo choàng đỏ của anh. Với sự mau lẹ đáng ngạc nhiên, Alex bọc cô lại cho đến khi cô không nhúc nhích được, cánh tay và chân cô bị trói lại thật chặt. Cô hét lên và vùng vẫy dữ dội khi anh cúi xuống và nhấc cô lên, quăng cô qua vai anh. Bộ tóc giả rơi khỏi đầu cô, nằm thành một đống mềm mại trên sàn.
“Các ngài sẽ phải thứ lỗi cho cô Lawson,” Alex khuyên cánh đàn ông ở bàn. “Cô ấy đã quyết định chấm dứt những tổn thất của mình và nghỉ ngơi cả buổi tối. Au revior (Chào tạm biệt).” Trước ánh mắt sửng sốt của họ, anh vác Lily ra khỏi phòng, trong khi cô vặn vẹo và hét lên căm phẫn.
“Đặt tôi xuống, đồ con hoang ngạo mạn nhà anh! Có một điều luật chống lại việc bắt cóc đây! Tôi sẽ khiến anh bị tống giam, đồ quái vật cậy quyền! Worthy, làm gì đi chứ! Anh ở cái nơi chết tiệt nào rồi? Derek Craven, đồ nhát cáy hối hám đáng ghét, đến giúp em! ....Quỷ tha ma bắt tất cả các người đi...”
Worthy thận trọng đi theo Alex, thốt ra những tiếng phản đối ngập ngừng. “Ngài Raiford?...ờ, ngài Raiford...”
“Ai đó lấy một khẩu súng đi chứ,” Lily gào lên, giọng cô nhỏ dần khi bị vác xuống dọc hành lang.
Vẫn ngồi ở bàn chơi bài, ngài Cobham già nua khép miệng lại và nhún vai buồn bã. “Có lẽ đấy là một điều tốt.” ông ta nhận xét. “Giờ tôi có thể chơi khá hơn. Chất gel phi thường, nhưng cô ấy không tốt cho suy nghĩ mạch lạc.”
“Đúng đấy,” bá tước Nottingham nói. Ông ta cào cào bộ tóc trắng và mơ màng, “Mặt khác, cô ấy khiến dục tình của tôi tốt không để đâu
cho hết.”
Cánh đàn ông cười thầm và gật đầu tán thưởng, trong khi những ván bài mới được chia.
****************************
Vượt lên trên những giai điệu âm nhạc sôi nổi trong phòng vũ hội, một giọng nữ chói tai nổi lên to hơn và to hơn, hét vang tất cả những từ ngữ tục tĩu có thể tưởng tượng được. Vài nhạc sĩ dao động, một số người nhìn chằm chằm xuống phòng vũ hội trong bối rối. Trước dấu hiệu kiên quyết từ Derek họ tiếp tục chơi một cách can đảm, nhưng cũng vẫn nhướng cổ lên để nhìn nguyên nhân gây ra sự rối loạn ấy.
Derek dựa vào bức tượng thần Mercury, lắng nghe những tiếng cảm thán ngạc nhiên của đám đông. Các cặp dừng điệu nhảy của mình lại, cá cược, và thơ thẩn đi ra khỏi phòng trung tâm để kiểm tra âm thanh ấy. Xét đến âm thanh yếu dần của giọng Lily, Derek thấy rõ rằng Wolverton đang mang cô xuống hành lang bên, hướng về sảnh trước. Lần đầu tiên trong đời Lily đã được giải cứu, dù cô không có vẻ đánh giá cao điều đó. Bị giằng xé giữa nhẹ nhõm và đau đớn, Derek thì thầm những lời nguyền rủa dưới hơi thở mà dễ dàng vượt trội những từ ngữ dơ bẩn của Lily.
Một tên công tử bột lòe loẹt ăn vận như Louis XIV quay lại phòng trung tâm và thốt ra một bản thông báo cười cợt. “Wolverton đang mang quý cô Eve của chúng ta qua vai – và anh ta đang vác cô ấy ra ngoài như một kẻ man rợ đáng sợ!”
Cảnh tượng như ở nhà thương điên. Phần lớn đám đông ồ ạt di chuyển ra ngoài để nhìn, trong khi phần còn lại kéo đến quanh bàn của Worthy, đòi viên quản lý ghi cá cược. Với sự hiệu quả thường ngày của mình, Worthy bắt đầu viết vội vàng vào quyển sổ lớn và thông báo các tỷ lệ. “Hai chọi một rằng ngài ấy sẽ giữ cô ấy ít nhất sáu tháng, hai mươi chọi một cho một năm -”
“Tôi sẽ đặt một nghìn bảng rằng họ sẽ cưới,” ngài Farmington nói với sự nhiệt tình say sỉn. “Tỷ lệ cho cái đó là gì?”
Worthy xem xét câu hỏi một cách thận trọng. “Năm mươi chọi một, thưa đức ngài.”
Đám đông háo hức xúm lại gần hơn quanh Worthy để đặt thêm các cá cược.
Khi Lily uốn éo vô vọng trên vai Alex, cô vặn vẹo lại để nhìn vài kẻ chúc mừng đang đi theo họ. “Đây là bắt cóc mấy tên khốn say xỉn kia!” cô rít lên. “Nếu các người không dừng anh ta lại, các người sẽ bị coi là tòng phạm khi tôi buộc anh ta tội bắt cóc và....ô!”
Cô thở hổn hển ngạc nhiên khi cảm thấy một cú đánh mạnh vào mông.
“Im nào,” Alex nói cụt lủn. “Em đang gây ra trò hề đấy.”
“Tôi đang gây ra trò hề ư? Tôi đang...aoo, quỷ tha ma bắt anh đi!” Cô rơi vào trạng thái im lặng u mê sau một cú đánh nhức nhối nữa.
Xe của Alex đã được mang vòng ra trước, và anh mang cô tới cỗ xe ấy. Một người hầu mang vẻ mặt bối rối mở cánh cửa. Không chút kiểu cách Alex ném Lily vào trong và trèo lên sau cô. Một tràng cổ vũ vui vẻ nổi lên từ đám đông các vị khách đeo mặt nạ trên các bậc thềm. Âm thanh ấy châm ngòi cơn giận dữ của Lily tới một ngọn lửa thậm chí còn cao hơn. “Một thứ thật hay ho,” cô hét ra ngoài cửa số, “khi người ta cổ vũ cảnh tượng một phụ nữ bị hành hung ngay trước mắt mình!” Chiếc xe kéo đi, và những cú xóc bật lên phía trước của cỗ xe làm Lily đổ nghiêng sang một bên ghế. Cô dốc sức để thoát khỏi chiếc áo choàng được quấn quanh kiên cố, gần như làm mình ngã xuống sàn. Alex quan sát từ ghế đối diện, không có cử động gì để giúp cô.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô lắp bắp, vật lộn với tấm vải trói buộc.
“Tới Swans’ Court, trên Bayswater. Đừng có hét nữa.”
“Một bất động sản của gia đình, phải không? Đừng bận tâm đến việc mang tôi tới đó, bởi vì tôi sẽ không đặt một bàn chân lên cái -”
“Im lặng.”
“Tôi không quan tâm nó xa thế nào! Tôi sẽ bắt đầu đi bộ ngay khi -”
“Nếu em không im,” anh ngắt lời với một lời đe dọa êm ái, “anh sẽ cho em trận đánh đít nhớ đời.”
Lily khựng lại trong cuộc vặn vẹo của mình để nhìn anh chằm chằm đầy tức giận. “Trước tối nay yôi chưa từng bị đánh,” cô nói bằng giọng nghẹn lại, buộc tội. “Bố tôi chưa bao giờ dám -”
“Ông ấy chưa bao giờ làm cái quỷ gì.” Alex đáp lại cộc lốc. “Và ông ấy nên bị bắn vì điều đó. Em cần ai đó đánh đến sống dở chết dở từ hàng năm trời rồi.”
“Tôi -” Lily bắt đầu nóng nảy, nhưng khi cô gặp ánh mắt kiên quyết của anh, cô ngậm miệng lại với một tiếng hứ, nhận ra rằng anh có ý làm thế. Cô tập trung vào việc giải phóng mình khỏi chiếc áo khoác giam hãm, nhưng cô bị quấn chặt như một đứa bé. Nổi khùng, bẽ bàng, hơi sợ hãi, cô quan sát anh trong sự im lắng run rẩy. Cô đã nghĩ rằng sau đêm qua cô không có gì phải sợ từ anh nữa. Giờ thì có vẻ như không có gì và không ai có thể ngăn anh làm những gì mình muốn với cô.
Anh đã phá hủy cơ hội cuối cùng để thắng tiền trả cho Giuseppe của cô. Lily đổ tội cho chính mình cũng ngang cô đổ tội cho anh. Giá như cô đã không xía vào chuyện của anh! Nếu cô đã khôn ngoan từ chối lời cầu xin giúp đỡ của Zachary và để tâm vào công việc của mình, Alex cũng sẽ vẫn ở vùng quê với Penelope và những người nhà Lawsons còn lại, không nghĩ gì đến sự tồn tại của cô. Cô nghĩ đến cách cô trói anh trên giường và cảm thấy một cơn sợ hãi tuyệt vọng tràn khắp người cô. Alex sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì dám làm anh bẽ mặt. Anh sẽ trả lại cô gấp trăm lần. Anh sẽ cống hiến toàn bộ bản thân mình để hủy hoại cô. Cô không nhìn thẳng vào anh, nhưng cô biết đôi mắt bạc mờ của anh đang gắn chặt vào cô, và cái đống vải đỏ giản dị mà anh mặc tạo cho anh một diện mạo sửng sốt, tuyệt đẹp, kinh hãi. Cô ngờ rằng mình cũng sẽ không cảm thấy tệ hơn dù có bị bẫy trong một cỗ xe với chính quỷ dữ.
Cuối cùng cỗ xe cũng tròng trành dừng lại. Một trong những người hầu mở cánh cửa. Vốc Lily vào cánh tay, Alex mang cô từ cỗ xe và bắt đầu lên các bậc thềm của Swan’s Court. Anh chàng người hầu chạy nhanh phía trước họ và gõ vào cửa. “Bà Hodges,” anh ta gọi thúc giục. “Bà Hodg -”
Cánh cửa mở ra, và người giữ nhà nhìn cảnh tượng trước mặt bà với nỗi ngạc nhiên mới ló. “Ngài trở lại sớm quá, đức ngài. Tôi...” Mắt bà tròn lên khi nhìn thấy người phụ nữ bị bọc lại trong cánh tay Alex. “Chúa nhân từ....ngài Raiford, cô ấy có bị thương không?”
“Chưa đâu,” Alex nói dứt khoát, và mang Lily vào trong dinh thự.
Lily vặn vẹo chống lại anh. “Anh không thể bắt tôi ở lại đây,” cô khóc. “Tôi sẽ rời đi ngay khi anh đặt tôi xuống!”
“Không cho đến khi anh làm rõ vài thứ đã!”
Lily gấp gáp liếc nhìn khung cảnh xung quanh khi họ đi xuyên qua sảnh trong và lên một chiếc cầu thang hơi cong với chấn song bằng sắt rối beng. Ngôi nhà mát mẻ và sáng, được trang trí với phong cách lịch thiệp nhưng gọn gàng. Nó hiện đại đáng ngạc nhiên, với những cửa sổ lớn và lớp trát vữa đắt tiền. Cô nhận ra rằng Alex đang nhìn xuống cô, như thể đang đánh giá phản ứng của cô với dinh thự. “Nếu anh định hủy hoại cuộc sống của tôi,” cô nói bằng giọng thấp, “anh đã thành công vượt cả những tham vọng ngông cuồng nhất của mình. Anh không biết tí gì chuyện anh đã gây ra cho tôi đâu.”
“Mang em ra khỏi một trò chơi ư? Từ chối em cơ hội để phô trương cái cơ thể bé bỏng của em trước mặt toàn bộ đám đông đó ư?”
“Anh thực sự nghĩ là tôi thích việc đó à?” cô hỏi gặng, điên tiết vượt qua mọi cẩn trọng. “Anh nghĩ là tôi có một cơ hội à? Nếu không phải là vì -”
Khiếp hãi, cô bắt mình dừng lại vừa đúng lúc, không thể tin vào những gì cô sắp sửa nói. Anh đã khiến cô căng thẳng đến mức bí mật đen tối nhất của cô sắp sửa phun ra.
Alex chụp lấy lời của cô ngay lập tức. “Nếu không phải là vì cái gì? Nó có liên quan tới năm nghìn bảng mà Craven đã nhắc đến phải không? Em cần nó làm gì?”
Lily nhìn anh chằm chằm trong cơn khiếp sợ đông cứng, mặt cô trắng bệch như xác chết. “Derek đã kể cho anh nghe về năm nghìn bảng ư?” cô hỏi bằng tông giọng thô ráp. Cô không thể tin vào điều đó. Ôi chúa ơi, không có ai trên thế gian này mà cô có thể tin tưởng! “Tôi...tôi sẽ giết anh ta, tên phản bội -”
“Đó là một món nợ bài bạc, đúng chứ,” anh nói dứt khoát. “Điều gì đã xảy ra với số tiền em thừa kế từ cô mình? Em đã hoang phí toàn bộ gia tài vào chiếu bạc, đúng không? Rõ ràng là em đã đẩy mình xuống kiểu tồn tại qua ngày, phụ trợ cho mình qua các trận thắng. Trong tất cả những thứ vô trách nhiệm -” Anh ngắt ngang và nghiến răng.