Tả Mạc nằm im trên giường, bên cạnh là ba kim giáp vệ thủ hộ. Thân thể hắn như một miếng bọt biển vậy, địa khí không ngừng cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn. Mười bốn vòng chu thiên đã vượt xa cực hạn bản thân hắn, linh lực khủng bố suýt nữa phá hủy hai tay hắn. Linh lực mất khống chế chạy loạn khắp thân thể hắn, mà địa khí như đội ngũ cứu hỏa, liều mạng tu bổ thân thể Tả Mạc.
Phá, tu bổ, phá, lại tu bổ… Thân thể Tả Mạc như một chiến trường, trình độ thảm liệt hơn xa tưởng tượng, tứ chi hắn thỉnh thoảng co quắp lại, trông vô cùng quỷ dị. Ai cũng không chú ý tới, mỗi khi máu thịt gân cốt hắn vỡ nát, tạp chất trong đó nhanh chóng bị luyện chế. Mà địa khí như keo nhựa chạy dán lại những chỗ bị phá.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Kim Ô hỏa ngo ngoe muốn động, khi mắt đi áp chế, nó lẫn vào cùng linh lực, một vòng tàn phá mới bắt đầu, uy lực đại tăng. Ngũ Hành Lưu Ly châu phát giác có nguy cơ, chậm rãi chuyển động, hấp thu linh lực chung quanh, từng tia ngũ hành căn nguyên tinh thuần phóng ra, cùng lẫn vào địa khí tiến hành tu bổ thân thể Tả Mạc.
Ma văn khắp người Tả Mạc lúc sáng lúc tới, ba kim giáp vệ thủ hộ bên cạnh không có chút động tĩnh gì, bọn họ chống kiếm xuống đất, không chút nhúc nhích y như tượng đất vậy.
Đột nhiên, gương mặt cứng ngắc của hắn như mặt cháo sôi, từng bọt khí phồng lên rồi nổ tung, nhìn qua vô cùng kinh hãi. Kim Ô hỏa cùng linh lực tiến vào khuôn mặt hắn, tùy ý phá hoại, mà địa khí cùng ngũ hành căn nguyên đuổi theo, đôi bên lại bắt đầu một trường chiến đấu mới trên gương mặt Tả Mạc.
Trong thức hải, sắc mặt Bồ yêu vô cùng ngưng trọng, tình huống trước mặt phức tạp hơn xa hắn dự tính, cũng vượt qua phạm trù năng lực giải quyết của hắn. Khóe miệng như đao phong của hắn không còn nét chế nhạo thường ngày, chỉ có thật sâu cam chịu.
Từ khi trốn khỏi Luyện Yêu tháp, lực lượng của hắn không ngừng giảm xuống. Tuy sớm đã đoán được sẽ như vậy, nhưng hắn không ngờ lực lượng lại trôi đi nhanh như vậy, so với khi mới gặp Tả Mạc, hiện giờ hắn chỉ còn không được một phần tư thực lực lúc đó.
Với chút lực lượng này, không đủ để hắn tiến hành gửi hồn một lần nữa. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, khóe mắt lóe lên tia thô bạo, đáng tiếc, phẫn hận trong lòng không chỗ phát tiết, chỉ có thể cố vắt óc nghĩ ra pháp quyết bí kỹ nào thích hợp với tình huống hiện tại của Tả Mạc.
Phốc phốc phốc! Khuôn mặt Tả Mạc đột nhiên nổ tung, máu huyết bắn ra tứ phía, gương mặt của hắn vốn bị người khác sửa đổi, bên dưới làn da là rất nhiều bướu thịt làm cho gương mặt cứng đờ không chút cảm tình. Kim Ô hỏa cùng linh lực hỗn tạp dễ dàng phá nát những bướu thịt này. Địa khí xen lẫn ngũ hành căn nguyên như là hộ vệ trung thực, mỗi nơi đi qua, máu thịt lấy mắt thường sinh trưởng trở lại.
Chiến đấu đồng dạng phát sinh ở mỗi một ngóc ngách trên thân thể Tả Mạc. Không ngừng có máu thịt nổ tung, lại không ngừng khỏi hẳn, dần dần, vết máu trên người Tả Mạc càng lúc càng nhiều.
Bồ yêu bên trong thức hải có chút gấp gáp, không khỏi nhớ đến sự tình trên Vô Không sơn, mắng to với mộ bia: “Người còn chờ điều gì nữa?”.
Mây đen lượn lờ trên bia một đột nhiên bị một lực hút, tất cả mây đen ở chung quanh đều bay vào bên trong mộ bia. Mộ bia càng lúc càng đen nhánh, cuối cùng đen bóng như mặt kính vậy. Đột nhiên, trên một bia ẩn ẩn hiện ra một bóng hình, dần dần, bóng hình càng lúc càng rõ nét, y như bóng người vậy. Bóng người này rất mơ hồ, không xem rõ diện mạo nhưng từ lúc người này xuất hiện, một khí khí tức cuồn cuộn xuất hiện.
Bồ yêu kinh ngạc nhìn về bóng người mơ hồ, toàn thân như bị trúng định thân pháp, không chút nhúc nhích.
“Hai mươi dặm phía trước là hang ổ Xích Tôn Giả”Tạ Sơn quen đường dẫn đầu, hắn tranh chấp với Xích Tôn Giả đã lâu, tự nhiên biết rõ. Lúc này, trong lòng hắn cũng đầy sợ hãi, nếu chẳng may lão bản có mệnh hệ gì, như vậy, chính mình không phải chết cũng không minh bạch vì sao chết ư.
Công Tôn Sai không chút do dự, điềm nhiên nói: “Giết!”Thanh âm vừa dứt, vốn đội ngũ hình trùy lập tức tiến lên, hai cánh mở ra, như hai cánh kìm, khí thế mãnh liệt ép tới.
Tiến đến gióng trống khua chiêng như vậy, đối phương tự nhiên có phòng bị, bảy tu giả phi không lên tiếp đón, một người trong số họ nói: “Các người…”.
“Giết!”Công Tôn Sai không có hứng thú dong dài cùng đối phương, trực tiếp cắt đứt lời đối phương. Ba tiểu đội như ba tia thiểm điện, không có nửa câu khách sáo, trực tiếp lao về hướng bảy người.
Bảy danh tu giả này hiển nhiên không nghĩ đến Công Tôn Sai chào hỏi cũng không làm, trực tiếp động thủ, nên không khỏi có chút hoảng hốt. “Địch tập! Địch tập!”Một tu giả trong đó tu tập qua pháp quyết “thiên lôi âm”, vừa há mồm ra, thanh âm cuồn cuồn trào ra khắp sơn cốc! Đối phương mặt đằng đằng sát khí, cần phải mau chóng tổ chức đội ngũ đối kháng.
Đây là hang ổ của bọn họ, chỉ cần có thể cuốn chặt lấy đối phương một khắc, phe mình sẽ sớm đến chi viện. Hiện tại, những tu giả còn sống sót ở Tiểu Sơn giới đều là những lão binh kinh nghiệm phong phú, sớm hiểu rõ được nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
“Kết trận!”Người cầm đầu quát lên, sáu người còn lại vội đứng vào trận, tất cả đồng loạt lấy ra phi kiếm, pháp bảo. Nhưng ngay sau đó, bảy người sắc mặt đại biến!
Một tiểu đội đối phương lao tới, không có chút dấu hiện giảm tốc nào, lao vút về hướng bọn họ. Ba ngươi lao thằng về họ như một chiếc trùy vậy, phi kiếm sáng rực, tỏa ra kiếm mang thật dài! Ba kiếm mang giao tụ cùng nhau, hình thành một kiếm mang khủng bố dài đến hai mươi trượng!
Ô ô ô! Thanh âm cự kiếp xé nát không khí làm người nghe kinh tâm đảm phách. Bảy người hoàn toàn không ngờ đối phương tấn công kiên quyết như vậy, không lưu lại chút lực nào! Quá điên cuồng! Tấn công như này tuy mãnh liệt, nhưng đồng thời vứt bỏ biến hóa, nếu đối phương ngăn cản hoặc tránh né, ba người này sẽ thành dê béo chờ bị làm thịt!
Bảy người nhanh chóng tuyển chọn né tránh. Chính diện ngăn cản công kích mãnh liệt như vậy là hành vi bất trí. Bảy người vừa tán ra, hồn nhiên không phát giác, trận hình vừa mới thành hình của bọn họ lập tức biến mất.
Kiếm mang của ba người tạo thành một cự kiếm sắc bén, nhẹ nhàng vạch qua không gian giữa bảy người, mà tiểu đội thứ hai như báo săn ngửi thấy mùi máu tanh, lao đến. Bảy người vừa vặn bị tách ra, chia thành mấy nhóm.
Mà lúc này, không ngừng có tu giả bay từ sơn cốc lên. Không cần Công Tôn Sai hạ lệnh, tiểu đội hai cánh lập tức phát động công kích.
Tam thức trùng sát! Lấy tiểu đội là đơn vị, một đợt rồi một đợt trùng sát, phảng phát không có điểm kết thúc vậy! Mỗi một tiểu đội, sau một lần trùng sát, sẽ nhanh chóng lùi lại, nhường không gian cho tiểu đội phía sau.
Tam thức trùng sát là chiến thuật đầu tiên Công Tôn Sai học được cũng là chiến thuật hắn vận dụng thuần thục nhất. Tam thức trùng sát trong tay hắn khác với tam thức trùng sát trong tay Bồ yêu, phong cách hoàn toàn khác nhau.
Tam thức trùng sát của Bồ yêu thiên về lực lượng, như một chùy nặng, thế như ngàn quân, dùng lực phá xảo. Mà tam thức trùng sát của Công Tôn Sai nặng về biến hóa, đặc biệt là phân giải đối phương.
Nếu như tam thức trùng sát của Bồ yêu là chùy lớn, thì tam thức trùng sát của Công Tôn Sai như một quả chùy nhỏ đi kèm dao găm, dùng dao găm cắt rời đối phương rồi dùng chùy đập nát. Nếu xét về mặt lực lượng, tam thức trùng sát của hằn còn kém xa Bồ yêu, còn rất nhiều chỗ non nớt, cần hoàn thiện, nhưng về mặt hiệu suất, đã đạt tới một mức nhất định.
Có mấy tiểu đội, không ngừng trùng sát trong trận, như một chủy thủ sắc bén. Tách rời, là thứ đồ thủ am hiểu nhất. Đã từng là đồ thủ, lạnh lùng nhìn về chiến trường hỗn loạn, như nhìn về phía thi thể linh thú, hắn có thể nhìn thấy rõ mỗi một đường đao hạ xuống sẽ như nào.
Hắn không ngừng thông qua đồng tâm hạng liên ra lệnh, kim giáp vệ lưu lại thủ hộ sư huynh nên mục tiêu khống chế đồng tâm hạng liên chuyển thành mấy tiểu đội. Theo mệnh lệnh của Công Tôn Sai, đội ngũ như một khung cơ khí tinh minh vận chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh, độ ăn ý cũng càng lúc càng cao.
Khác hẳn với đối phương tán loạn, tu giả thủ hạ của hắn thủy chung duy trì ba người một tiểu đội, như vậy thủy chung có thể hình thành ưu thế lấy nhiều đánh ít. Một lát sau, Công Tôn Sai không hạ mệnh lệnh nữa, yên lặng nhìn chiến trường. Bọn họ vững vàng khống chế chiến đấu.
Bất kể ở phương diện chiến thuật, hay phương diện lực lượng cá nhân, thủ hạ của hắn đều chiếm ưu thế. Trong khoảng thời gian này, thực lực tu giả trong doanh trại đột nhiên tăng mạnh. Có được lượng lớn tinh thạch cung ứng, thêm vào Hắc Luyện bồ đoàn cùng khắc phù trận, thực lực mỗi người đều được tăng lên ít nhiều.
Một đám mang theo tâm tình tý thì mất mạng oan, tràn đầy phẫn nộ, lại thêm ánh mắt điên cuồng của tiểu nương nhìn chằm chằm, mỗi tiểu đội đều điên cuồng đánh, không ai để lại lực, mà cũng không ai dám để lại lực.
Tạ Sơn thủ hộ bên cạnh Công Tôn Sai, bản thân là cao thủ thực lực cao nhất trong doanh trại, hắn đương nhiên được thăng thành thị vệ của tiểu nương. Nếu như là trước kia, đánh chết hắn cũng không tin chính mình sẽ có ngày thành thị vệ của người khác, hơn nữa còn thành thị vệ của một tu giả Trúc Cơ kỳ.
Nhưng hiện tại, trong lòng hắn không có chút nào không cam tâm, nhìn tu giả phe mình vững vàng chiếm thượng phong, nhìn chiến thuật phối hợp mê người, làm hắn cảm thán không thôi! Đây là trình độ! Chính mình tuyệt đối không thể làm được như vậy! Trong thời đại hỗn loạn này, thực lực cá nhân vô cùng nhỏ bé không đáng kể, trình độ như này mới là lực lượng chân chính!
Hắn có chút đồng tình nhìn vào những tu giả đang đau khổ chống đỡ, thỉnh thoảng có tu giả, đột nhiên như diều đứt dây, té ngã xuống đất. Từ trên cao như vậy rơi xuống, trừ phi là thiền tu am hiểu luyện thể, còn không không có khả năng sống sót.
Xích Tôn Giả ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt âm trầm. Chỉ còn mấy ngày… Hắn không ngờ đối phương lại giết đến cửa lúc này, lại càng không ngờ thực lực của đối phương mạnh như vậy, tu giả thủ hạ của mình không chịu nổi một kích!
Hắn nhận ra Tạ Sơn ở phía xa xa, nhưng ánh mắt hắn lúc này nhìn chằm chằm vào thiếu niên bên cạnh Tạ Sơn. Hắn biết, chính mình không có cơ hội xoay chuyển bàn cờ.
“Đầu hàng đi!”Xích Tôn Giả thì thao ra ba chữ mà chính hắn cũng không dám tin bản thân lại nói ra những từ này.