Vô Không sơn ngày trước, giờ này đã không còn bóng người, cỏ dại mọc đầy, linh điền cũng hoang phế, thỉnh thoảng lại thấy một ít dã thú nhỏ, từ trong bụi cỏ thập thò nhô đầu ra.
“Chính là chỗ này”.
Nghe thủ hạ báo cáo, Mộc Hi bước trên con đường mòn đầy cỏ dại, dọc theo sơn đạo đi về phía trước, “Nơi này là của môn phái nào?”Nàng hỏi.
“Là một môn phái tu kiếm tên là Vô Không kiếm môn”Người trung niên hiển nhiên điều tra không ít, nói thêm: “Vô Không kiếm môn là một trong số những môn phái kiệt xuất nhất Thiên Nguyệt giới, nhất là trong hai năm gần đây. Ngay từ ban đầu bọn họ đã có bốn tu giả Kim Đan kỳ, thực lực không tầm thường”.
“A, không ngờ một địa phương nho nhỏ như thế này lại có tới bốn tên tu giả Kim Đan kỳ, quả nhiên có chút khác thường”Mộc Hi ngạc nhiên nói.
Viêm Phong không cho là đúng cười lạnh một tiếng. Mộc Hi cũng không để ý tới hắn, hướng tới người trung niên nói: “Ngươi cứ nói tiếp đi”.
“Trong hai năm nay, tốc độ khuếch trương của bọn họ rất nhanh, hiện tại số tu giả Kim Đan kỳ trong môn phái đã có gần mười người”.
Trong mắt Mộc Hi hiện lên một tia kinh ngạc: “Gần mười tên Kim Đan kỳ?”.
Lần này trên mặt Viêm Phong cũng lộ ra vài phần không ngờ. Bọn họ chỉ là bộ đội tiên phong, gần mười tu giả Kim Đan kỳ đã đủ để trở thành uy hiếp nghiêm trọng với họ. Thái độ làm người của Viêm Phong tuy cuồng vọng, nhưng có thể thuận lợi đi ra từ yêu phủ, tự nhiên không phải là ngu xuẩn.
“Ngoài ra, đệ tử đời thứ hai của bọn họ cũng cực kỳ xuất sắc, xưng hùng Thiên Nguyệt giới. Đại đệ tử Vi Thắng, hơn hai mươi tuổi bước vào Ngưng Mạch kỳ, mà thiên phú đối với kiếm lại càng kinh người, đã gần đạt tới kiếm ý hóa hình. Đệ tử thứ hai Tả Mạc cực kỳ am hiểu phù trận. Đệ tử thứ ba La Ly, cũng đã tới Ngưng Mạch kỳ, tự sáng tạo kiếm quyết Ngã Ly”.
“Một môn phái rất mạnh!”Mộc Hi thản nhiên gật đầu. Mấy năm nay, hiểu biết của bọn họ đối với tu giả càng ngày càng rõ ràng, một phần tin tức số liệu này nếu xuất hiện trong một môn phái tầm trung cũng không làm người ta bất ngờ. Một môn phái nhỏ ở tiểu giới có thể đạt được như vậy, khiến người khác phải giật mình.
Trên mặt Viêm Phong cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ. Hắn luôn tự xưng là thiên tài, lần này lại nghe nói có người hai mươi tuổi tu luyện đến Ngưng Mạch kỳ, đạt được cảnh giới kiếm ý tâm chuyển đúng là gặp phải chấn động rất lớn! Bọn họ đi tới một căn nhà gỗ nhỏ lẻ loi. Căn nhà gỗ nhỏ này vô cùng trái mắt, bọn họ một đường đi tới, dọc theo đường đều là cỏ dại mọc thành bụi, chỉ có duy nhất xung quanh căn nhà gỗ nhỏ này hoàn toàn trống trải, không hề có một gốc cỏ dại.
Một chuyện cổ quái chướng mắt như vậy, tự nhiên là dễ thấy, Mộc Hi nhìn chằm chằm căn nhà gỗ nửa ngày, đứng bất động tại chỗ. Những người khác thấy Mộc Hi bất động, cũng không dám lộn xộn. Viêm Phong thấy thế, hừ lạnh một tiếng, không chút do dự hướng tới nhà gỗ đi đến. Người trung niên không khỏi nhìn về phía Mộc Hi, lộ ra biểu tình dò hỏi. Mộc Hi xua tay cười nhạt không nói gì.
Viêm Phong vừa mới bước một bước vào trong vùng đất trống, trong đầu bỗng “ông” một tiếng, tất cả lông tóc dựng ngược lên! Cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, gian nhà gỗ bình thường không có gì lạ bỗng ầm ầm nổ tan. Không gian xung quanh phảng phất như sụp đổ, một cỗ lực hút vô hình liều mạng kéo hắn xuống phía dưới, vô số kiếm ý lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng đè ép về phía hắn!
Hắn hoảng hốt thất sắc, hai mắt lập tức đỏ rực, cả người hỏa diễm lượn lờ! Lập tức một cỗ lực lượng toàn thân mạnh mẽ dâng lên! Vừa rời khỏi chỗ đất trống cảnh tượng lại tan biến vào hư không, hấp lực, kiếm ý giống như là ảo giác. Viêm Phong kinh khủng nuốt nước bọt, hỏa diễm toàn thân không dám thu hồi, trong lòng còn kinh hãi nhìn căn nhà gỗ trơ trọi.
“Đây hẳn là nơi tu luyện của một vị kiếm tu cường đại”Mộc Hi chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, thản nhiên nói: “Mỗi một tấc đất ở đây một thời gian dài bị kiếm ý thấm vào, hung ngoan lăng lệ, mọi vật không sống nổi. Ngươi tiến thêm một bước, kiếm ý lại thêm một phần lẫm liệt. Cuối cùng chỉ có hai kết quả, một là ngươi đánh tan kiếm ý ở đây, hai là bị kiếm ý xé nát”.
Sắc mặt Viêm Phong trắng bệch. Từ khi từ trong khe hở hỗn độn đi vào Tiểu Sơn giới tới nay, bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hắn cũng không gặp phải chống cự mãnh liệt nào, dẫn đến trong lòng hắn vô cùng khinh thị, cho rằng tu giả cũng chỉ như vậy thôi. Thẳng đến lúc này, hắn mới chợt kinh ngạc phát hiện, nguyên lại cường giả trong tu giả cũng có thể kinh khủng như vậy!
Thái độ lặng lẽ khác thường của Viêm Phong làm Mộc Hi vô cùng thỏa mãn, lần này cũng không chỉ là một hồi đả kích với Viêm Phong. Nàng đã sớm phát hiện tình trạng khinh địch lặng lẽ lan tràn trong đội ngũ, đối với một đội ngũ tiên phong xâm nhập phía sau địch mà nói đây chính là một điểm cực kỳ chết người.
Phía sau nàng, đám thủ hạ khiếp sợ nhìn khoảng đất hoang không một ngọn cỏ trước căn nhà. Nàng xoay người, nhìn thấy trong mắt họ vẻ kiểu căng ngạo mạn đã bị đánh tan không ít, lúc này mới thản nhiên hỏi người trung niên: “Có mục tiêu nào đáng ngờ không?”.
Người trung niên cung kính nói: “Từ khoảng thời gian bạch nhật tinh hiện mà xem, thời gian đại nhân ở trong Vô Không Kiếm môn hẳn là trước khi Vô Không Kiếm môn khuếch trương. Trước khi khuếch trương nhân số Vô Không Kiếm môn cũng không nhiều. Nếu đại nhân đã thi triển bạch nhật tinh hiện, chỉ sợ là ngài bị thương trong người. Như vậy xem ra, chưa chắc đại nhân có đủ lực ký cư trên người tu giả Kim Đan kỳ, khả năng này không lớn. Nghi ngờ lớn nhất là mấy đệ tử đời thứ hai”.
Mộc Hi không cắt ngang, sau khi lắng nghe tỉ mỉ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi nghĩ kẻ nào đáng nghi nhất?”.
“Vi Thắng!”Người trung niên không chút do dự nói.
“Vì sao?”.
“Thiên phú Vi Thắng xuất sắc nhất, có khả năng giúp đỡ đại nhân lớn nhất!”.
Mộc Hi lắc đầu: “Ta trái lại không nghi ngờ hắn. Nếu ngươi thụ thương phải ký cư trên một người, ngươi còn muốn chọn cái gì?”.
Người trung niên nghe vậy, trầm ngâm một lát nói: “Nếu là thuộc hạ mà nói, đầu tiên phải đảm bảo an toàn, sau đó mới là nhanh chóng khôi phục”.
“Ngươi nói không sai”Mộc Hi nói: “Vi Thắng thiên phú cực cao, cũng được môn phái coi trọng nhất, chỉ cần hơi vô ý, liền dễ dàng để lộ chân tướng. Như vậy ký cư trên cơ thể hắn không phải là hành động sáng suốt. Nếu là ta, ta sẽ chọn Tả Mạc hoạc La Ly. Cũng không gây chú ý như Vi Thắng, lại có thể cung cấp tư nguyên không tệ. Hơn nữa mức độ được coi trọng của hai người này không bằng Vi Thắng, vô luận khống chế, dụ dỗ cũng đều dễ dàng hơn”.
Người trung niên bội phục sát đất: “Đại nhân anh minh!”.
“Vô Không kiếm môn hiện tại ở đâu?”.
“Nghe nói bọn họ đã dọn sang Minh Đào giới”Người trung niên đáp, hắn lộ ra vài phần ngượng nghịu: “Với thực lực của chúng ta chỉ sợ không thể tấn công Minh Đào giới”.
Mộc Hi không tức giận, cười nói: “Minh đào là một giới tầm trung, đương nhiên không phải chúng ta có thể công hạ. Nhiệm vụ của chúng ta cũng gần như hoàn thành, đem tin tức tình báo của ngươi cùng với kiểm tra của chúng ta hợp lại thành một phần báo cáo, gửi trở về. Mọi chuyện còn lại, tự nhiên sẽ có người khác đến xử lý”.
“Đúng vậy!”Người trung niên vội đáp lại.
Sắc mặt Viêm Phong khôi phục như thường, nghe thấy Mộc Hi nói, có chút không cam lòng: “Vậy chúng ta tới đây để làm gì?”.
“Chúng ta?” Mộc Hi thản nhiên cười: “Tìm kiếm lâu như vậy, cũng nên dừng lại thôi”.
Viêm Phong lặng người đi.
Cả người Tả Mạc tràn ngập lực lượng, thân thể mới khiến cho hắn vừa kinh hỉ vừa xa lạ. Nhất là ở phương diện luyện thể, tiến cảnh cực nhanh, không tốn chút công sức đã đột phá cảnh giới tam sơn, giơ tay nhấc chân, cả người tràn đầy lực lượng cường đại, cảm giác tuyệt vời đến cực điểm.
Khiến hắn cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, ma văn Bồ yêu khắc trên người hắn cũng tiêu tán trong lúc trọng tu thân thể. Nhưng chẳng biết vì sao, trên người hắn có thêm một ít hoa văn phù trận. Những hoa văn này không có cảm giác phức tạp, nhưng tràn ngập vẻ đẹp của phù trận nhân tạo. Thế nhưng những ma văn này đến tột cùng có phải là phù trận hay không, Tả Mạc cũng chưa xác định. Cần phải có thời gian chậm rãi nghiên cứu.
Ngoại trừ luyện thể đột phá cảnh giới tam sơn, một đột phá khác chính là thần thông hắn luôn chờ đợi. Thần thông của hắn có liên quan đến đôi mắt, điểm này cũng không phải vì trọng tu thân thể mà phát sinh biến hóa gì.
“Linh nhãn!”Có thể thấy linh khí lưu động, đó là công hiệu duy nhất của “linh nhãn”.
Hắn không thể thì triển linh nhãn trong thời gian dài, con mắt sẽ không chịu nổi. Ngay cả như vậy, linh nhãn cũng khiến hắn vui không kể xiết. Có thể người khác không cho là linh nhãn đặc biệt gì, thế nhưng với hắn mà nói linh nhãn quả là không còn gì thích hợp hơn. Nhất là đối với nghiên cứu phù trận, có thể nhìn thấy linh khí lưu động trực quan, quả thực như hổ thêm cánh!
Có rất nhiều loại giải thích về thần thông. Thiện tu cho rằng thiền định sinh tuệ, thần thông chính là “tuệ”. Mà Bồ yêu đối với thuyết pháp này chỉ cười nhạt, hắn cho rằng đây chính là lực lượng bản nguyên của huyết nhục thức tỉnh. Tuy nhiên có một điểm, cả hai bên đều nhất trí thần thông có thể tăng trưởng. Đáng tiếc chính là cho dù là Tông Như hay Bồ yêu cũng đều không biết cách nào để tu luyện thần thông.
Tả Mạc cũng không nóng vội, quay về với biện pháp đơn giản nhất: quen tay hay làm. Có thời gian, hắn liền thi triển linh nhãn đến khi không chịu nổi nữa mới dừng lại. Lần này trọng tu thân thể, chính là tiến bộ toàn diện. Ngoại trừ luyện thể cùng thần thông, tiến cảnh của phương diện khác cũng không tầm thường.
Kinh mạch mới càng thêm cứng cỏi, cũng rộng hơn gấp rưỡi so với trước đây. Cốt cách như ngọc, kiên cố như tinh cương. Cơ bắp như sắt, giữa sự cứng rắn lại có mềm dẻo. Một lần kiểm tra thân thể mới của mình, Tả Mạc cũng không khỏi tán thán trong lòng. Không biết từ lúc nào, hắn lại thêm một phần kính nề với mộ bia. Thủ đoạn không thể tưởng tượng như vậy, quả thực có thể gọi là đổi trắng thay đen, quỷ thần khó lường!
Hắn không tưởng tượng được mình có thủ đoạn nào có thể bằng được, thủ đoạn như vậy, phá vỡ nhận thức của hắn. Chẳng qua phần kính nể này bị hắn ẩn giấu sâu trong lòng, hắn tu luyện quên ăn quên ngủ. Hiện tại điều kiện của mình tuyệt hảo như vậy, nếu bỏ qua, vậy thì quá lãng phí! Thiên phú của cơ thể này trước đây hắn không cách nào tưởng tượng được.
Trong khi Tả Mạc điên cuồng tu luyện, Công Tôn Sai lại đem theo đám tu giả bắt đầu điên cuồng mở rộng. Trong ba tháng, Công Tôn Sai đã đem đám người này trải qua bốn trường đại chiến! Trong đó trận đánh gian khổ nhất, khiến cho cả Ma Phàm cùng Tạ Sơn thụ thương, Công Tôn Sai cũng suýt bị giết.
Nhưng một trận chiến này cũng triệt để kích thích sự điên cuồng ẩn trong vẻ ngoài tuấn tú của Công Tôn Sai. Cơ hồ ngay khi mọi người vừa khỏi hẳn thương thế, hắn liền mang theo mười lăm đơn vị chiến đấu, bôn ba tám trăm dặm, tiêu diệt một thế lực bắt tám mươi tên tu giả làm tù binh.
Liên tục bốn tràng chiến đấu kịch liệt, số lượng tu giả trong tay Công Tôn Sai cũng cấp tốc tăng lên, quy mô chưa từng có, đạt tới hơn bốn trăm năm mươi người, trở thành thế lực lớn nhất trong vòng ba nghìn dặm xung quanh.
Hung danh của tiểu nương cấp tốc lan truyền. Thế lực lai lịch thần bí này biểu hiện ra tính công kích cường liệt, làm người ta trợn mắt. Liên tiếp vài trận chiến kịch liệt lóa mắt, khiến mọi người đều hiểu rõ đội ngũ này không phải là hạng người lương thiện gì.
Trong vòng ba nghìn dặm, tu giả rải rác đều bị Công Tôn Sai quét sạch, một người cũng không tha. Nói cách khác, trong khu vực rộng như vậy, ngoại trừ chỗ bọn người Công Tôn Sai, địa phương khác không có một bóng người. Chẳng qua, liên tiếp chiến thắng làm tâm tình Công Tôn Sai vô cùng không thoải mái, bới vì hắn nghe được một tin tức.