Bên trong bí cảnh, một tu giả bẩm báo: “Có một đội Yêu quân đã đóng tại Vô Không sơn, bọn họ phòng bị giới nghiêm, người của chúng ta không dám tới gần”.
Phó Phong gật đầu nói: “Không nên kinh động bọn họ, đề phòng bọn họ, nếu bọn họ có dị động gì phải lập tức bẩm báo lại”.
“Rõ!”.
Phó Phong lại tỉ mỉ hỏi một ít vấn đề, rồi mới lệnh cho tu giả này lui xuống. Tu giả kia vừa ra khỏi doanh trước, hai đạo nhân ảnh đột nhiên hiện ra bên trong doanh trước, Phó Phong cũng không có chút kinh hãi nào.
“Ngươi đến cùng đang tìm cái gì?”Thanh âm khàn khàn của Quỷ Phong vang lên, bên cạnh hắn là Thường Hoành, thần sắc hờ hững không chút quan tâm đến vấn đề này.
“A, đến lúc đó các ngươi sẽ biết”Phó Phong cười cười đáp.
Thường Hoành cũng không cảm thấy hứng thú với vấn đề này, mà nhắc: “Nửa bộ pháp quyết của ta”.
Phó Phong sảng khoái đáp: “Không vấn đề”. Sắc mặt Quỷ Phong biến đổi liên tục, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tả Mạc cẩn thận quan sát hắc điệp trước mắt, không riêng gì hắn, Thuần Vu Thành bên cạnh cũng hai mắt đăm đăm nhìn về hắc điệp. Khi hồng ban điệp phá kén, Tả Mạc tâm sinh cảm ứng, vội vàng kéo theo Thuần Vu Thành tới, mà Thuần Vu Thành vừa nghe tin ban điệp phá kén, lập tức tinh thần hưng phấn, vội vàng rời khỏi thú trì đi theo hắn.
Hồng ban điệp hiện tại biến đổi hoàn toàn, sắc hồng toàn thân biến mất sạch sẽ, hiện tại toàn thân nó đen nhánh như mực, đôi mắt càng thêm linh động.
“Pháp quyết còn có thể dùng không?”Thuần Vu Thành vội hỏi.
“Còn, nhưng hình như nhiều thêm một pháp quyết”Tả Mạc nhắm mắt lại, cẩn thận câu thông cùng hắc điệp.
Hắn vừa câu thông, lập tức cảm nhận được hắc điệp khác với trước kia, trước kia, hắn chỉ có thể cảm nhận được một ít tình cảm của hồng ban điệp, nhưng hiện giờ hắn có thể cảm nhận được khá rõ nét. Hắc điệp càng thêm linh tính hơn.
“Đây chính là tiến giai!”Thuần Vu Thành hưng phấn nói: “Trước nó là tam phẩm, hiện tại hẳn là linh thú tứ phẩm đi! Khó trách lại thêm một loại pháp quyết! Sư huynh, là pháp quyết gì vậy?”.
“Một pháp quyết rất cổ quái”Tả Mạc có chút quái dị trả lời.
“Pháp quyết gì vậy?”Nghe vậy, Thuần Vu Thành càng tò mò gặng hỏi hơn.
“Độc linh!”.
“Độc linh? Là pháp quyết gì vậy?”Thuần Vu Thành mờ mịt không hiểu, bản thân hắn chưa từng nghe qua loại pháp quyết này.
“Không quá rõ ràng”Tả Mạc lắc lắc đầu, hắn cũng không hiểu rõ. Hai người, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là mờ mịt nhìn nhau. Chẳng qua, tốt xấu gì thì hồng ban điệp cũng tiến giai thành linh thú tứ phẩm, do toàn thân nó đen nhánh, nên Tả Mạc quyết định đổi tên thành Hắc Điệp. Còn về độc linh là gì thì để sau này chậm rãi mày mò đi.
Nếu có thể tiến giai đến ngũ phẩm linh thú thì tốt biết bao, nước miếng Tả Mạc chảy ròng ròng. Hắn đã quyết định rồi, sau này nếu tìm được độc vật gì, nhất định toàn bộ đều đưa cho Hắc Điệp. Bản thân hắn đã thể nghiệm sức mạnh của linh thú ngũ phẩm, nếu Hắc Điệp có thể tiến giai đến ngũ phẩm, nhất định có thể đánh cho con huyết giác đại mãng kia răng rơi đầy đất. Đương nhiên, hắn rất nhanh lau nước miếng tỉnh mộng, tam phẩm tiến giai tứ phẩm đã khó khăn như vậy, tiến giai ngũ phẩm, không biết đến bao giờ mới được.
Ngược lại, kiện hồ lô kia bị hắn thu lại. Độc tính bên trong hồ lô đã mất sạch, trở thành một pháp bảo chứa vật không tồi, nhất là những vật vô định hình vì vậy hắn không chút khách khí thu lại. Thuần Vu Thành thấy nghiên cứu không ra nguyên cớ, liền vội vàng quay về thú trì tiếp tục công việc của bản thân.
Thuần Vu Thành chân trước vừa mới đi, Công Tôn Sai chân sau đã tới tìm hắn, thần sắc Tả Mạc không khỏi quái dị, hỏi: “Sao? Có chuyện gì sao?”.
“Sư huynh xem đi”Công Tôn Sai đưa một ngọc giản cho Tả Mạc.
Tả Mạc vừa nhìn qua, lập tức bị dọa nhảy dựng: “Trời ạ, bọn họ điên rồi!”.
“Đệ cũng bị dọa nhảy dựng!”Công Tôn Sai cười khổ nói: “Chẳng qua, những người này, đúng là không tồi!”Những câu sau biểu hiện ra ý nghĩ chân chính của hắn.
“Đúng là không tồi…”Tả Mạc nhịn không được nhìn quanh, càng xem, miệng càng mở rộng hơn.
“Sư huynh, như vậy chúng ta có…”.
“Muốn!”Tả Mạc đột nhiên rùng mình, y như được tưới một chậu nước đã giữa trưa hè oi bức vậy, huyết khí dâng trào, kêu lên: “Đương nhiên muốn! Tất cả đều muốn! Một người cũng không buông tha!”.
Đám người Cát Vĩ, Tôn Bảo đang luyện chế bị biểu hiện điên cuồng của Tả Mạc làm đứng tim, chỉ riêng nữ tử vô danh đứng đằng xa hờ hững như không có gì xảy ra vậy!
Trong doanh trại, một đám người điên cuồng tu luyện. Những tu giả mới gia nhập cần huấn luyện rất nhiều, bọn họ mới có thể chính thức tiến hành đoàn đội chiến đấu. Trước kia, bọn họ chỉ là những tu giả phổ thông, chiến trận đối với bọn họ thật quá xa lạ.
“Thật là nhàm chán!”Một tu giả lên tiếng đầy cảm khái, nhìn đám người mới vùi đầu khổ luyện này, hắn cảm thấy buồn chán không thôi. Nhân số không ngừng tăng cao, phân chia theo tiểu đội như trước kia không còn thích hợp nữa, Công Tôn Sai phân thành sáu bộ. Mỗi bộ một trăm hai mươi hai người, chia thành sáu khúc, do bộ hiệu thống lĩnh, phó hiệu làm phụ. Mỗi khúc lại chia thành sáu đội, do khúc úy thống lĩnh, phó úy làm phụ. Mỗi đội gồm ba thành viên, một là đội trưởng.
Do người mới quá nhiều, vì có thể để người mới nhanh chóng tiến nhập chiến trường, những lão nhân đảm đương khúc úy toàn bộ được điều đến làm người chỉ đạo. Đối với bọn họ, công việc chỉ đạo này thật sự quá nhàm chán. Đặc biệt là nhìn những người mới phối hợp cùng động tác vụng về, bọn họ cũng không biết phải nói gì nữa, tuy biết rõ chính mình ban đầu cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nhưng trong lòng bọn họ tràn đầy khát vọng chiến đấu nên càng lúc càng bực dọc.
Công Tôn Sai là một đầu sói thành công, đám dê non thủ hạ của hắn đều bị biến đổi thành những con sói khát máu. Bọn họ bắt đầu khát vọng chiến đấu Đặc biệc là khi Tạ Sơn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ làm rất nhiều người hâm mộ không thôi. Nhưng hâm mộ là hâm mộ, bọn họ chỉ có thể mở to mắt nhìn mà thôi, ai bảo người ta mạnh hơn mình đây. Như vậy, đầu tiên là bọn họ hiểu rõ, thực lực càng cao, càng có khả năng chấp hành nhiệm vụ khó khăn, giành được chiến công càng lớn.
Bản thân Công Tôn Sai cũng không ngờ, chỉ một cử động lúc vô ý của hắn, lại khiến kiếm trận trở thành phần thưởng hấp dẫn mọi người nhất! Lĩnh ngộ kiếm ý là đường tắt tăng cao thực lực!
Bên cạnh một người cũng hữu khí vô lực nói: “Sớm điểm đem đám thái điểu này thao luyện ra, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi”.
“Lão Tử sau này cũng không làm việc như này nữa”Trong đó một người tức giận nói: “Một đám phế vật, cả tam tài trận đơn giản nhất, luyện lâu như vậy, đều luyện không quen, thật con mẹ nó quá ngu xuẩn!”.
“Đừng thổi da trâu”Bên cạnh y, một người cười khẩy nói: “Đừng nói Hắc Tử ngươi vừa mới bắt đầu có thể tốt hơn! Chúng ta biết rõ nha, cũng không tốt hơn đến đâu đi”.
“Ai! Lúc nào có thể ra ngoài làm nhiệm vụ chứ! Lão tử nhàn đến nỗi miệng cũng khô rồi”Hắc tử kêu thảm, thần tình đau khổ.
“Đúng a, những ngày này thật khó qua”Một người ở bên cạnh than thở.
Ô ô! Thanh âm vang vọng khắp cả doanh trại. Hai người sửng sốt, đối mắt một cái, tức thì đồng thời giật mình, như thiểm điện từ trên đất bắn tới.
Hắc Tử nhìn thấy hai thủ hạ mới còn lơ ngơ chưa hiểu gì, vội vã mắng to: “Còn chần chờ cái gì? Nhanh chút đi, đây là lệnh cấp tốc!”Nói xong liền đằng không mà đi, hai tên kia cũng cuống quít đi theo sau hắn.
Doanh địa trên không, khắp nơi đều là bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bộ thủ, khúc úy gào thét.
"Nhanh điểm nhanh điểm! Còn chần chờ cái gì!"
“Theo kịp!”.
“Tìm đến chỗ ngồi của chính mình! Không được chạy loạn”
…
Không khí khẩn trương phút chốc bao phủ doanh trại, tất cả tu giả, theo từng luồng nhỏ, tụ tập lại cùng một chỗ. Trong ba mươi phút, toàn thể tu giả doanh trại đã tập hợp, hoàn thành đội ngũ tập hợp.
Những lão nhân kia, nhìn đến tiểu nương chăm chú nhìn mình, mỗi người đều kích động lên, có hành động, hành động lớn! Công Tôn Sai cũng không có nói nhảm, thấy hoàn thành hội hợp, nhẹ nhàng vung tay lên.
“Toàn thể xuất phát!”Hơn bảy trăm tu giả, giống như một cỗ thủy triều, im lặng không tiếng động chảy ra doanh trại..
Nam Thắng trấn, Đại Phong cửa hàng.
“Tiểu Vệ, tính toán sổ sách hôm nay đi”Chưởng quỹ chậm rãi uống linh trà, nhẹ nhàng phân phó một câu.
“Dạ”Vệ Thành Bân hạ ý thức nói.
Chưởng quỹ phát giác được Vệ Thành Bân tâm tình không yên, lập tức mặt trầm xuống quát lên: “Làm sao? Có tâm sự? Chẳng lẽ là làm không thuận lòng sao?”.
Vệ Thành Bân như tỉnh mộng, nhìn về gương mặt âm trầm của chưởng quỹ, vội vàng cười bồi: “Không có, không có! Chỉ là xảy ra mấy vấn đề trong tu luyện thôi”.
“Hừ!”Chưởng quỹ cười lạnh nói: “Tu luyện? Nhìn không ra ngươi cũng có hùng tâm tráng chí cơ đấy! Hay ngươi còn muốn tu thành kim đan? Làm người phải thực tế điểm, ngươi cũng biết, mỗi tháng năm mươi cân linh cốc, rất nhiều người muốn chen vào đều không được! Tu luyện? Đừng làm lãng phí linh cốc của ta!”.
Vệ Thành Bân sắc mặt đỏ bừng lên, Chưởng quỹ liếc một cái, thong thả nói: “Làm người phải tự biết rõ. Tiểu Sơn giới sớm đã không còn hai chữ tu luyện rồi”.
“Linh cốc tháng này bớt đi hai thành!”Nói xong, dương dương rời đi.
Vệ Thành Bân cúi thấp đầu, không nói gì, bất tri bất giác, tay hắn càng nắm chặt hơn. Đợi cho chưởng quỹ đi xa, hắn mới buông nắm tay ra, một mai ngọc giản nằm gọn trong lòng bàn tay hắn
Mai ngọc giản này hắn thu được ở hai ngày trước, là một ngọc giản chiêu công. Đối phương không biết từ đâu dò hỏi được hắn giỏi về huyễn trận, tới mời chào hắn, hứa mỗi tháng hai trăm cân linh cốc. Vệ Thành Bân xuất thân từ môn phái, am hiểu nhất là huyễn trận, huyễn trận hắn bố trí ra vô cùng tinh mĩ. Nhưng một thân tuyệt kỹ này với tình cảnh trước mắt không mang lại cho hắn nửa điểm chỗ tốt nào.
Hắn hết chạy đông lại chạy tây, cơ hồ thu lại tất cả của cải tích súc mới kiếm được một phần công tác, tính toán sổ sách, buôn bán, lao lực, việc gì cũng đến tay hắn! So với những tu giả thiếu thốn linh cốc, hắn hẳn còn may mắn nhiều lắm. Theo lý thuyết, hắn cũng nên an phận rồi, nhưng khi hắn nhận được mai ngọc giản này, tâm tình hắn không tự chủ được nhảy lên.
Vì nghiên cứu huyễn trận, hắn không biết đã bị bao nhiêu sư huynh sư đệ cười nhạo. Trong mắt rất nhiều người, hắn là kẻ ngu xuẩn, thậm chí, khi hắn ngưng mạch thành công, các trưởng bối môn phái nghĩ hắn không trân trọng thiên phú bản thân, trở nên vô cùng lãnh đạm với hắn.
Phần công tác này miễn cưỡng có thể sống qua ngày, nhưng hắn chịu không biết bao nhiêu khinh thường rồi. Cửa hàng lớn như vậy, ngoại trừ chưởng quỹ ra, chỉ còn lại hắn, tất cả mọi việc đều đến lượt hắn. Không biết vì sao, hình dáng chưởng quỹ cười lạnh cùng không đáng thỉnh thoảng lay động trước mắt hắn.
Xung động là yêu ma. . . Xung động là yêu ma. . . Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình nhưng đôi chân không tự chủ được đi ra ngoài.
“Ngươi làm cái gì? Hỗn trướng! Nuôi không phế vật như ngươi rồi! Ngươi. . . Ngươi ngày mai không cần tới nữa!”Tiếng trưởng quỹ gầm gào từ phía sau truyền đến.
Vệ Thành Bân đột nhiên cảm thấy khắp người nhẹ nhõm, nhịp bước càng nhanh hơn. Trong hắc ám, đôi mắt hắn sáng ngời như bảo thạch.