Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 244: Nhất trí đồng ý.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Tại Tiểu Sơn giới, không ai để ý đến những tu giả lưu động, mọi người đều chỉ chú ý đến linh cốc. Về phần tu giả, còn ai để ý tới? Vệ Thành Bân dựa theo địa chỉ ghi trong ngọc giản tìm tới nơi. Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, trước hết phải xác nhận lại một chút, vạn nhất ngọc giản này do người nào đùa giỡn, vậy thì thảm rồi.
Chính là nơi này rồi! Hai đầu sư tử đá uy mãnh ngồi chồm hỗm hai bên cửa lớn, trông rất sống động, không giận mà uy. Hắn cũng có vài phần nhãn lực, nhìn ra đây chính là khôi lỗi cơ quan thú, bình thường thì bất động, nhưng nếu có người muốn động thủ, chúng nó sẽ phát động công kích trước tiên. Cửa lớn đen ngòm đang đóng chặt, thỉnh thoảng có quang mang cấm chế lưu động. Trong lòng hắn an tâm một chút, có được ngôi nhà như vậy ở Nam Thắng trấn này, người ta hẳn là cũng có thực lực.
Hắn đặt tay lên đồ án trên nắm cửa, đưa linh lực vào. Đinh đông! Linh âm réo rắt vang lên, một lát sau, cửa chậm rãi mở ra.
Một vị đại hán có khuôn mặt người Hồ nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc như đao, Vệ Thành Bân chỉ cảm thấy cả người một trận căng thẳng. Hắn tuy rằng đã đạt tới Ngưng Mạch kỳ, nhưng sức chiến đấu lại rất thấp. Hắn có thể đột phá Ngưng Mạch kỳ, chính là ích lợi sau một lần đốn ngộ khi nghiền ngẫm ảo trận. Hắn khẩn trương nuốt nước bọt, đại hán trước mặt cả người tản ra khí tức cuồng bạo, khiến hắn kinh sợ trong lòng.
“Ta… ta là Vệ Thành Bân… hai… hai ngày trước thu được một ngọc giản, nói là…”.
Nghe Vệ Thành Bân lắp ba lắp bắp nửa ngày không nói rõ được, Lôi Bằng thực sự nhìn không nổi, ngắt lời nói: “Được rồi! Chính là đây, ngươi không nhầm chỗ đâu”, nói xong, một tay xách lấy Vệ Thành Bân giống như xách con gà bay vào bên trong.
Vệ Thành Bân sợ đến nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy. Lôi Bằng đầy một bụng tức giận, cũng không biết chủ ý của ai lại muốn hắn đi nghênh tiếp đám người này. Tên này lại còn nhát như chuột, vừa thấy hắn đã phát run.
Ngôi nhà này chính là một trong những sản nghiệp bí mật của Bao Dịch, thỏ khôn phải có ba hang, đây cũng là tác phong nhất quán của hắn.
“Lại thêm một người nữa”Trên tay Lôi Bằng nhẹ nhàng xuất linh lực, Vệ Thành Bân bị chấn ngất xỉu, bị hắn tùy tiện vứt trên mặt đất.
“Ân, hôm nay đã có tám người tới rồi. Hơn nữa, không có ai chạy mất”Tạ Sơn thoải mái nói. Nhiệm vụ lần này, hắn đã hoàn thành vượt mức. Căn cứ vào tình báo của Bao Dịch, bọn họ tìm được ba gã tu giả am hiểu xây thành, cả ba tên này đều không ngoại lệ, không ai chống lại được mê hoặc của hai trăm cân linh cốc.
Hắn cũng không khỏi cảm khái trong lòng, những người này, nếu là ở bên ngoài Tiểu Sơn giới, cho dù đi đâu đều được trọng đãi. Nhưng ở Tiểu Sơn giới coi mạng người như cỏ rác này, chỉ cần hai trăm cân linh cốc, liền có thể mua được cả tính mạng của một tên tu giả. Tạ Sơn cũng là tu giả, cũng không khỏi cảm thán không thôi.
Bao Dịch ở một bên, trong lòng vui vẻ đã làm ra một chọn lựa chính xác. Tuy rằng còn chưa nhìn thấy lão bản, nhưng hắn đã nhiều lần bị thực lực của lão bản làm cho khiếp sợ. Cho tới bây giờ, số tu giả chuyển đi đã lên tới hơn sáu mươi người. Tu giả được chuyển đi một cách thần không hay quỷ không biết, tựa như đột nhiên tan vào không khí.
Ngoài thành khẳng định có người tiếp ứng, hơn nữa số người tiếp ứng nhất định không ít. Những người này quả là gan to bằng trời, dám ở dưới mắt Minh Tiêu phái tùy tiện làm liều. Chẳng qua, có thể đào trộm góc tường của Minh Tiêu phái, trong lòng hắn cũng âm thầm vui vẻ mãi không thôi. Chính mình đầu nhập lần này, quả là sáng suốt!
*
* *
Hạ Tường từ trên nhìn xuống các lão đại của các thế lực lớn, nhất thời có cảm giác thành công tới cực điểm. Lúc trước, bất luận là một người nào đang ngồi đây, hắn hễ gặp qua đều phải cúi đầu khom lưng, nhưng hôm nay hắn lại có thể thoải mái bắt được nỗi sợ hãi sâu trong mắt người đối diện. Cảm giác này, thật là tuyệt! Hắn rất nhanh tự kiềm chế lại, hắn biết rất rõ nhiệm vụ của mình.
Trên mặt nở ra một nụ cười ôn hòa nhã nhặn, âm thanh nhẹ nhàng, giống như ở trên mây: “Làm phiền các vị chờ đợi rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi”.
*
* *
“Bảy mươi người. Cũng không sai biệt bao nhiêu! Thế nào? Có thể kết thúc chưa?”Lôi Bằng có chút không chờ đợi nổi hỏi, mỗi ngày đều canh giữ ở đây, đám người Minh Tiêu phái thật sự là phế vật, cư nhiên một điểm phản ứng cũng không có. Ngay từ đầu hắn còn tưởng lần này có hành động lớn, không ngờ lại buồn tẻ đến vậy, hắn hiện tại chỉ mong quay về doanh trại”.
Tạ Sơn để ý đến hắn, nhìn qua danh sách, nhíu mày nói: “Những người còn lại tại sao còn chưa đến?”.
Bao Dịch nghe vậy dở khóc dở cười: “Chúng ta dùng linh cốc thu hút bọn họ, nói cho cùng giống như là buôn bán với nhau, là thuận mua vừa bán. Những người còn lại này, phỏng chừng tới giờ còn chưa đến chắc hẳn đã không muốn đến nữa rồi” .
“Chúng ta cứ như vậy mà buông tha bọn họ?”Tạ Sơn có chút không cam lòng, hắn không nghĩ lần đầu tiên dẫn đầu nhiệm vụ lại lưu lại bất kỳ chuyện gì đáng tiếc.
Bao Dịch than thở: “Vậy còn có thể thế nào? Chẳng lẽ lại bắt bọn họ về?”.
“Bắt về?”Tạ Sơn trước mắt sáng ngời, hưng phấn vỗ tay hoan nghênh: “Chủ ý này rất tuyệt! Ta thế nào lại không nghĩ tới chứ?”.
Lôi Bằng đang nhàn rỗi đến phát bực nghe vậy, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng, liều mạng gật đầu: “Không sai, không sai! Tất cả đều bắt trở lại! Một người cũng không tha!”.
Vì tiếng cười hắc hắc quái dị của những kẻ bên cạnh, Tông Như không tránh khỏi phải mở mắt ra, đang thiền định lại bị cắt ngang.
Bao Dịch cả kinh thất sắc: “Không được! Không được! Hành động mấy ngày nay của chúng ta, không làm cho Minh Tiêu phái chú ý cũng đã là may lắm rồi! Nếu chúng ta tìm bắt người như vậy, nhất định sẽ kinh động Minh Tiêu phái, như vậy sẽ có phiền phức lớn!”.
“Sợ cóc gì!”Lôi Bằng bĩu môi, coi thường nói.
Bao Dịch vội nhìn về phía những người khác, thấy biểu tình trên mặt họ cũng đều nóng lòng muốn đi như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Hắn nhớ tới Tông Như, trong ấn tượng của hắn, Tông Như vẫn lão luyện thành thục, nhất định sẽ không tán thành hành động lần này.
Nhưng không đợi hắn quay đầu nhìn về phía Tông Như Đã nghe được giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ của Tông Như: “Bây giờ bắt đầu được chưa? Đi thôi, giải quyết xong ta cũng có thể quay lại ngồi thiền sớm một chút”.
Bao Dịch càm giác đầu óc mình nhất thời ngừng trệ. Mười lăm người, toàn bộ đều đồng ý hành vi bắt cóc, từ khi bắt đầu bàn bạc đến lúc thông qua không quá một hơi thở. Có thể dưới mắt Minh Tiêu phái mà bày ra hành động bắt cóc quy mô như vậy, cái dự định này đủ để khiến mọi người ở đây trừ Bao Dịch đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào! Lúc này mới không uổng công đi một chuyến a! Nếu đã quyết định, mọi người bắt đầu đề ra phương án. Theo tiểu nương lâu như vậy, bọn họ cũng học cách làm sao định ra kế hoạch,
Bao Dịch ở bên cạnh nghe thấy sắc mặt trắng bệch, hắn quyết định sau này nhất định phải cách xa đám người điên này một chút! Nhất là Tông Như, hắn bây giờ mới biết được mình đã hoàn toàn nhầm rồi, dáng vẻ Tông Như thoạt nhìn bình thường như vậy, nhưng vừa mở miệng, lại có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng đem cái chủ ý thâm độc hiểm ác kinh khủng như vậy nói ra. Ngươi một câu, ta một câu, một kế hoạch đơn giản thô ráp đã rất nhanh được sinh ra.
*
* *
Vệ Thành Bân tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên lưng người khác. Xung quanh thỉnh thoảng vi vu tiếng gió thổi, làm cho hắn biết là đang phi hành cao tốc trên không. Hắn không dám khinh động, hắn biết rõ mình có bao nhiêu năng lực, thậm chí không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hắn khẽ quay đầu, cẩn thận quan sát xung quanh.
Ở cách hắn khoảng mười trượng, có một gã tu giả, cũng đồng dạng cõng trên lưng người khác. Đến khi hắn nhìn rõ xung quanh, nhất thời thất kinh ngạc. Xung quanh hắn có hơn một trăm tu giả, trong đó có hơn hai mươi người nằm trên lưng người khác. Các tu giả khác bảo vệ xung quanh bọn họ.
Vệ Thành Bân lúc này mới nhớ đến chuyện trước lúc hôn mê. Những người này, rốt cuộc là thế lực của ai? Xem ra thực sự là một thế lực lớn! Tuy rằng không biết trước tiền đồ thế nào, nhưng trong lòng hắn có chút chờ mong. Rất hiển nhiên, đây là một kế hoạch thập phần kín đáo. Một trăm tu giả hộ tống hai mươi người bọn họ, mức độ coi trọng đối với bọn họ có thể thấy được. Đối phương bỏ ra công sức lớn như vậy, ý đồ nhất định không nhỏ.
“Chú ý tiết tấu của các ngươi, khống chế linh lực phát ra”.
“Bảo trì khoảng cách trong đội hình!”.
“Đơn vị chiến đấu phía ngoài cùng, tỉnh táo lên cho ta!”.
“Cố gắng tránh khỏi đám mây”.
…
Thỉnh thoảng lại nghe được tiếng quát mắng bên tai, khiến cho Vệ Thành Bân cảm thấy kinh ngạc chính là, tu giả xung quanh không ai kêu một tiếng, không ngừng điều chỉnh vị trí. Không biết vì sao, đám tu giả lúc này lại bảo trì vẻ nghiêm nghị trầm mạc, khiến cho Vệ Thành Bân cảm thấy một cỗ lực lượng cổ quái!
Hắn không tự chủ ngóc lên cẩn thận quan sát. Chi đội ngũ trước mắt này, không giống với bất kỳ đội ngũ nào hắn từng gặp. Một trăm người phi hành, đội ngũ nghiêm chỉnh giống như lấy thước mà đo. Những đội ngũ tinh nhuệ trước đây hắn gặp, khoa trương là thế, ở trước mặt đám người này chỉ giống như một đám ô hợp.
Xa xa thình thoảng thấy có nhóm năm ba người qua lại, chắc hẳn là đảm nhiệm canh gác. Càng xem càng thấy kinh hãi, thực lực chi đội ngũ này biểu hiện ra, vượt qua cực hạn sức tưởng tượng của hắn.
Ngụy Nhiên hết sức giữ tinh thần ở mức cao nhất, hắn chính là người dẫn đầu đội ngũ này. Trước đây, hắn chưa từng suất lĩnh đội ngũ trên ba mươi người. Hắn làm việc luôn cầu toàn, cẩn cẩn trọng trọng, trong tu luyện cũng bỏ ra công sức rất lớn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận nhiệm vụ dưới danh nghĩa bộ thủ. Nhiệm vụ Công Tôn Sai giao cho hắn cũng không phức tạp – dựa theo một tuyến đường biết trước tiến lên, đem hai mươi người này về doanh địa. Lúc đầu hắn nghe được nhiệm vụ này thì thở phảo nhẹ nhõm, nhưng đến khi lên đường sắc mặt lại trở nên mất tự nhiên.
Tuyến đường này, vẽ thành một hình vòng cung lớn, cuối cùng mới trở về doanh trại. Hắn không hiểu tại sao tiểu nương lại phải bày vẽ phức tạp như vậy, lại bỏ đường gần đi đường xa. Khiến hắn lo lắng chính là tuyến đường này cần đi qua địa bàn của một số thế lực.
Chuyện này cũng có nghĩa là bọn họ lúc nào cũng có thể bị công kích. Thế nhưng, khi hắn thấy sắc mặt mất tự nhiên của những bộ thủ khác, hắn nhất thời hiểu ra. Nhiệm vụ lần này cũng là một lần khảo nghiệm. Kiểm tra xem bọn họ rốt cuộc có năng lực đảm đương chức bộ thủ này không.
Cho tới bây giờ, vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì. Bất quá hôm qua bọn họ gặp vài tên tu giả, chỉ xem xét xung quanh bọn họ chốc lại rồi rời đi. Ngụy Nhiên vốn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiểu rõ mấy tên này chỉ là đến theo dõi.
Trong toàn bộ thời gian đi đường, hắn lúc nào cũng duy trì đội hình chiến đấu. Nhìn biểu hiện ngày càng thành thạo của những thủ hạ bên dưới, hắn không khỏi cảm khái, quả nhiên thực chiến có thể rèn luyện con người. Tiến bộ của bọn chúng trong mấy ngày nay thậm chí còn hơn cả tháng trước.
Đột nhiên khoảng không phía trước xuất hiện một đoàn hồng quang chói mắt. Con ngươi Ngụy Nhiên đột nhiên co rút lại, đến rồi! Đó chính là pháp quyết cảnh báo của nhóm canh gác phía trước. Hắn tận lực giữ mình trấn định, đầu óc liều mạng nhớ lại bình thường tiểu nương làm như thế nào.
Hắn vung tay phải lên, bắt chiếc theo bộ dạng bình thản của tiểu nương, thanh âm cũng lạnh lẽo dị thường, “chuẩn bị chiến đấu!”.
. Vào đây bàn luận + [chém] về TCTG nầu: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=113
Last edited by Phiêu; 02-03-2011 at 05:58 PM.
|