Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 246: Mai phục.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Tại doanh địa
Tả Mạc nhìn nữ tu, gãi gãi đầu: “Ngươi cũng cần phải có một cái tên, như vậy mọi người cũng dễ xưng hô.” Tả Mạc vừa mới trọng tu thân thể, tóc mới mọc lại một đoạn ngắn ngủi, vừa cong vừa dày, cảm giác tóc đâm vào tay như bị gai đâm. Kỳ quái là, tóc thế nào lại có thể cứng như vậy?
Nữ tu vẫn lặng im không nói.
Lần trước Tả Mạc kiểm tra thương thế của nàng, phát hiện trong cơ thể nàng có một cỗ lực lượng âm hàn quỷ dị. Thương thế kinh người của nàng không chuyển biến xấu chính là nhờ cỗ lực lượng này. Cỗ lực lượng không rõ này kiên cường dẻo dai như tơ nhện, trải rộng khắp mọi ngóc ngách cơ thể. Tả Mạc có lúc hoài nghi, nếu không có cỗ lực lượng này thân thể của nàng có thể dễ dàng tứ phân ngũ liệt.
Tả Mạc thầm nghĩ, khí tức khiến kẻ khác sợ hãi của nàng hẳn cũng do cỗ khí tức này sinh ra. Bất kỳ kẻ nào cũng không dám tới gần nàng. Ngay cả ngốc điểu cũng không dám tới gần trong vòng ba trượng, càng không nói đến hai tên nhát gan như Tiểu Hắc, tiểu tháp.
Thấy nữ tu không có phản ứng gì, Tả Mạc lại chú ý đến mái tóc như bàn chông của mình. Không phải mình sẽ càng ngày càng giống yêu thú chứ, hắn nghĩ thầm trong lòng.
Ba gã Kim Giáp Vệ chống kiếm đứng cách hắn không xa, ngay cả bọn chúng đối với nữ tu tựa hồ cũng có chút kiêng kị. Điều này khiến cho Tả Mạc suy nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu nổi, Kim Giáp Vệ không phải đều là khôi lỗi sao? Như thế nào còn biết sợ con người?
Con người nữ tu này đúng là làm cho người ta nhìn không thấu.
Xem ra hiện giờ lại không có kết quả gì, Tả Mạc lắc lắc đầu. Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng cố gắng bắt chuyện với nữ tu, nỗ lực tạo mối quan hệ, nhưng cho tới giờ chẳng có kết quả gì. Nàng tựa như một bức tượng đá, vẫn đứng im không hề nhúc nhích, Tả Mạc cũng chưa từng thấy nàng nói gì.
Không phải là bị câm điếc chứ?
Tả Mạc có phần không thể xác định, theo hắn nữ tu này cũng không phải xuất thân đại môn phái, bởi vì nàng trông quá thảm hại. Đầu tóc rối bù, khắp người toàn là mụn ghẻ, chỉ duy nhất đôi chân trần là hoàn hảo.
Nói thực, Tả Mạc chưa từng nhìn thấy đôi chân nào đẹp như vậy. Cân đối trắng nõn, như ngọc như sứ, không hề có một tia tỳ vết nào, ôn nhuận xinh xắn, tinh xảo không thể tưởng. Lúc trước Tả Mạc kiểm tra thương thế của nàng, lần đầu tiên nhìn thấy đôi chân này không ngờ cũng phải ngây người một chút.
Đôi chân tựa như tản ra lực hấp dẫn trí mạng, khiến kẻ khác khó có thể rời mắt đi.
Chỉ tiếc, từ đầu gối trở lên, tất cả đều toàn là mụn ghẻ.
Nàng mang mặt nạ, mặc áo trùm rộng thùng thình, đôi chân trần bước trên mặt đất. Đôi chân như tuyết trắng tinh mịn dẫm trên mặt đất màu đen, hình thành một cảnh tượng vô cùng tương phản, mỗi khi nhìn thấy Tả Mạc không khỏi ngưng thở trong chớp mắt. Nhưng trong lòng hắn càng thêm tiếc hận, cả người nàng toàn là mụn ghẻ, thực sự là quá đáng thương.
Trong lòng hắn có chút cảm thán, cũng không rõ là cảm khái vì chuyện gì, tung người bay lên một đỉnh núi. Dõi mắt trông về phía xa xa, bầu trời trong xanh như ngọc, mây trắng như lụa, gió núi hiu hiu thổi, vô cùng mát mẻ. Thiên Tinh hồ dưới chân núi giống như một viên bảo thạch trong sáng khảm vào giữa rặng núi.
Tả Mạc nhất thời cảm thấy trong lòng trống trải rất nhiều. Tiểu Sơn giới mặc dù mất đi linh khí, thế nhưng đối với muôn thú cây cỏ nơi này mà nói, cũng không có gì quá khác biệt. Ngược lại bởi vì không có hoạt động của đám tu giả, cả dãy nuius bỗng chốc trở nên xanh um tươi tốt.
Để tiện lợi cho việc xây thành, hắn phải chuyển doanh địa đến Thiên Tinh sơn này. Bất chợt nghĩ đến vẻ mặt không tình nguyện của Thuần Vu Thành, hắn không khỏi mỉm cười. Thành sư đệ đúng là người đam mê nuôi dưỡng!
Cát Vĩ, Tôn Bảo là hai người dẫn đầu đám thuộc hạ, liều mạng đẩy nhanh tốc độ.
Tài liệu cần thiết để xây một tòa thành là con số cực kỳ kinh khủng. Tỷ như gạch xây thành, phần lớn là do cắt lấy từ núi đá, mỗi khối đều cần phải trải qua luyện chế, tuyên khắc phù trận. Tu giả khai thác núi đá cũng không khó khăn, thế nhưng luyện chế lại không dễ dàng.
Để có thể thúc đẩy tiến độ nhanh hơn, Tả Mạc tạo ra một đại trận, lần thứ hai thu thập Kim Ô hỏa số lượng lớn, một phần đem đi cấp cho thủ hạ. Đám thủ hạ dĩ nhiên là vui mừng không nói hết, càng ra sức hơn.
Mỗi một tảng đá đều dài ba trượng, dày một trượng, cao một trượng, sau khi Kim Giáp Vệ khai thác thì các tu giả bắt đầu luyện chế. Nhưng chuyện khiến Tả Mạc đau đầu chính là Kim Ô hỏa phẩm giai quá cao, mấy tảng đá này cùng lắm cũng chỉ là nhị phẩm, chỉ cần hơi vô ý đã trở thành một bãi nham thạch nóng chảy.
Lúc sau phải khắc phù trận lên trước rồi mới dùng Kim Ô hỏa luyện chế mới giải quyết được vấn đề này. Sau khi luyện chế mối khối đá đều súc tích lại hơn một nửa, ánh lên màu xanh lạnh lẽo, chất liệt cực kỳ tinh mịn, vô cùng cứng rắn. Tả Mạc từng thử qua, dùng phi kiếm chém vào đến mức tóe lửa cũng không có tổn hại gì. Đến khi Tả Mạc quán nhập linh lực toàn thân, một kiếm chém xuống mới có thể chém sâu vào trong đá hơn nửa.
Tài liệu như vậy, dùng để chế tác các loại linh giáp thì còn chưa đủ nhưng dùng làm tường thành tuyệt đối là dư sức.
Năm mươi tu giả, tất cả đều luyện chế đá tảng. Mà Tả Mạc lúc này đang gấp rút khảo sát địa hình. Xây dựng tòa thành mới, tất nhiên phải bày trận. Lần bày trận này là để đối phó với tu giả Kim Đan kỳ, đối với Tả Mạc mà nói chính là một khảo nghiệm chưa từng có.
Đại trận hắn bố trí trước đây, bao gồm cả đại trận trên Hoang Mộc Tiều, tất cả đều không đủ để chống lại tu giả Kim Đan kỳ. Bọn hắn cũng từng gặp qua tu giả Kim Đan kỳ, nhưng chưa từng cùng bọn họ động tay, cũng không biết tu Kim Đan kỳ lợi hai bao nhiêu, nhưng khẳng định phải lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn.
Kim Đan kỳ so với Ngưng Mạch kỳ, đối với linh lực có lý giải khác nhau, chính là khác nhua về mặt bản chất.
Hắn cũng không biết chênh lệch bản chất này lớn đến mức nào, chỉ có thể cố gắng cố gắng hết sức.
Đúng là con đường gian hiểm a!
Nhìn rặng núi phía xa xa, ánh mắt Tả Mạc tràn đầy thâm thúy.
Niên Lục cõng một người trên lưng, cảnh vật xung quanh không ngừng bay vụt về phía sau, tốc độ hắn dĩ nhiên không thấp. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, lòng bàn chân hắn có một đóa bạch liên. Bạch liên trắng hơn tuyết, kiều diễm ngự gió mà đi, tiêu sái nói không nên lời, không ít nữ tu ven đường nhìn thấy mà hai mắt tỏa sáng.
“Oa! Đẹp trai quá!”
Bên tai không ngừng có tiếng thét chói tai của nữ tu.
Đám tu giả theo sát phía sau nghe thấy, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
Niên Lục không hề có nửa điểm ẩn giấu, hắn chọn một con đường trực tiếp nhất, một đường thẳng tắp!
Không riêng gì hắn, chín người khác cũng đều chọn đường này, bọn họ từ trong Nam Thắng trấn nhất tề hướng cửa trấn lao đi! Nếu nhìn từ trên xuống, có thể thấy mười đạo nhân ảnh vẽ thành mười đường thẳng tắp, giao nhau tại cửa trấn. Phía sau bọn họ, tổng cộng có năm sáu mươi tu giả bị kéo theo, cũng nhất tề hướng tới cửa trấn.
Rất nhiều tu giả đều bay lên không trung xem náo nhiệt. Trong lòng họ cũng rất kinh ngạc, người nào dám ở bên cạnh Minh Tiêu Phái mà sinh sự làm càn như vậy?
Lôi Bằng là người đầu tiên đến cửa trấn, hắn thậm chí còn quay người nhìn về phía đồng bạn đang cấp tốc tới gần phía sau đắc ý nhếch miệng cười to. Vừa cười vừa ung dung quay lưng đi qua cửa trấn.
Chín người khác cùng thấy vẻ mặt vô cùng đắc ý, xem người bằng nửa con mắt. Chín người không hẹn cùng đồng thời hừ lạnh một tiếng, đồng thời phát lực!
Thanh âm bén nhọn vang khắp Nam Thắng trấn!
Chín đạo nhân ảnh, giống như chín mũi tên nhọn, mang theo thanh âm bén nhọn lao thẳng tới cửa trấn!
Trấn môn của Nam Thắng trấn chỉ là một kiến trúc mang tính tượng trưng, Hạ Tường cũng không nghĩ tới lại có ai dám có chủ ý với Minh Tiêu Phái. Dám ở trên địa bàn của Minh Tiêu Phái dương oai? Trừ phi không muốn lăn lộn ở Tiểu Sơn giới này nữa. Chính vì nguyên nhân này phòng ngự Nam Thắng trấn quả thực yếu ớt tới mức đáng thương.
Chín đạo nhân ảnh cấp tốc xẹt qua, trấn môn đáng thương nhất thời bị một đạo kình khí như đao đánh vỡ tan!
Trấn môn lập tức tràn đầy bụi mù, vụn gỗ bay ngang!
Đám tu giả truy kích theo sau mà tới thấy vậy cũng không giảm tốc độ chút nào, linh giáp trên người chớp động quang mang, linh tráo mở ra, chuẩn bị trực tiếp đi qua trấn môn!
“Ta biết ngay mà, đám người này khẳng định muốn chúng ta hít bụi.”
Trong đám bụi có kẻ oán giận nói.
Vô số kiếm quang đột nhiên từ trong đám bụi bay ra, tựa như con giơi giấu mình trong bóng tối đang nhe răng ra chực hút máu.
"Có mai phục!"
Đám tu giả truy kích sợ hãi tái mặt.
Phốc phốc phốc!
Hai tên tu giả đi đầu căn bản không kịp phản ứng, linh tráo chỉ giống như tờ giấy, bị xuyên thủng trong nháy mắt, trên người có thêm vài lỗ thủng. Biểu tình trên mặt một tên đông cứng lại, thân thể không chịu khống chế, giống như bao cát theo quán tính lao vào trong đám bụi.
Không riêng gì hắn, mấy tên tu giả đi trước không có một ai sống sót.
"Kiếm ý!"
Đám tu giả phía sau sợ hãi, kiếm quang dễ dàng xuyên qua như cắt đậu như vậy chỉ có một loại khả năng – kiếm ý!
Chỉ có kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, mới có thể phóng xuất kiếm quang kinh khủng như vậy, dễ dàng xuyên thủng linh giáp, một kiếm lấy mạng!
Kiếm quang số lượng cũng không nhiều, màu sắc khác nhua, hiển nhiên là do nhiều kiếm tu khác nhau phóng xuất!
Không phải chỉ có một gã kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý!
Đám tu giả phía sau sắc mặt đại biến, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý cực kỳ hiếm thấy. Dù là kiếm tu đạt đến Ngưng Mạch kỳ, số lĩnh ngộ được kiếm ý cũng chỉ là một trong số một trăm, có thể thấy khó khăn đến mức nào. Tại sao kiếm tu lại phải cố sức lĩnh ngộ kiếm ý?
Đó là vì một khi lĩnh ngộ kiếm ý, uy lực của kiếm quang tăng lên rất nhiều. Mức độ tăng cường này đối với mỗi người một khác, đối với kiếm quyết khác nhau cũng khác, thế nhưng có thể khẳng định một điểm, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý đáng sợ hơn nhiều so với kiếm tu khác có cùng tu vi!
Vừa đối mặt đã có bảy tên kiếm tu đi đời.
Những kẻ khác sợ vãi mật, nhưng trong lòng lại thầm kêu may mắn chính mình vừa rồi không có truy đuổi sát như vậy. Khiến bọn họ phấn chấn hơn một chút chính là lực trùng kích của song phương cũng quét sạch bụi bặm, đối phương cũng lộ ra diện mạo chân thật.
Năm người!
Chỉ có năm người!
Trong lòng bọn họ bình tĩnh lại một chút, dù cho cả năm tên này đều lĩnh ngộ kiếm ý nhưng chỉ có năm tên, bọn họ còn có năm sáu mươi người.
Tông Như nhắm mắt đứng bên đường, trong tay cầm thập tự Kim Cương Hàng Ma xử, trong lòng không mừng không lo.
Vòng tay của hắn bị hủy trong lúc đánh với Huyết giác đại mãng, trong lòng Tả Mạc cảm thấy có chút áy náy, nghĩ đến việc cấp cho hắn một kiện pháp bảo khác. Chẳng qua Tông Như là một thiền tu hiếm gặp, pháp bảo thiền tu càng hiếm thấy, hắn liền nghĩ ngay tới cây thập tự Kim Cương Hàng Ma xử của mình.
Cây thập tự Kim Cương Hàng Ma xử này chính là một pháp bảo chính tông của thiền tu. Hơn nữa lần trước Tông Như dùng toàn lực phát động vòng tay cũng khiến cho Tả Mạc thu được một tia ảo diệu của pháp bảo thiền tu, hắn liền tốn không ít tâm tư, trọng tân luyện chế cây thập tự Kim Cương Hàng Ma xử này đưa cho Tông Như.
Thập tự Kim Cương Hàng Ma xử vừa đến tay, Tông Như liền biết đây là một kiện pháp bảo của thiền tu phẩm giai không thấp. Thân xử nội ẩn thiền niệm cực kỳ dư thừa, hẳn là đã ở trong tay một vị tiền bối thiền tu thời gian dài, lâu ngày tích lũy một lượng thiền niệm lớn như vậy.
Nếu Tả Mạc giữ cây thập tự này bên cạnh, tác dụng phát huy so với để nó vào tay Tông Như không bằng một phần trăm.
Thiền niệm lắng đọng trong thân xử, đối với sự tu luyện của Tông Như rất có ích, đáng quý nhất là trong đó ẩn chứa không ít đoạn cảm ngộ về thiền định của tiền bối.
Tông Như vẫn khổ sở vì không người chỉ điểm, giống như lấy được chí bảo, tiến cảnh tiến triển một ngày ngàn dặm.
Ngoại trừ quyền ý, ngay cả thần thông mà hắn cho rằng cả đời cũng không thể đạt tới cũng trong lúc vô ý mà luyện thành!
Cảm thụ được thập tự Kim Cương Hàng Ma xử truyền đến từng đợt khí tức thanh lương ôn hòa.
Ngay khi kiếm quang còn chưa tiêu biến hết, Tông Như vốn đang nhắm nghiềm hai mắt, bỗng dưng mở mắt!
. Vào đây bàn luận + [chém] về TCTG nầu: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=113
Last edited by Yasha; 03-03-2011 at 09:02 PM.
|