Hai mắt Tông Như trầm tĩnh, tai trái giơ lên Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử, tay phái tạo ấn: “Đốt!”. Thanh vang như hồng chung, cũng không cao nhưng quét qua toàn Nam Thắng trấn! Thấy hắn làm trung tâm, ba động vô hình như gió lốc lao ra xung quanh!
Cả đám tu giả biến sắc, bọn họ đã sớm mở ra linh giáp, nhưng tiếng hét lớn này, phảng phất vang lên từ tâm can bọn họ, linh giáp không có chút tác dụng nào, càng làm cho bọn họ kinh hãi là, linh lực toàn thân bị một tiếng quát này làm ngưng trệ. Thần thông: chân ngôn!
Bốn người còn lại thừa cơ lao lên, nhanh như thiểm điểm, y như bốn phi kiếm sắc bén lao vào giữa đám tu giả. Ma Phàm chỉ liếc nhìn một cái, kết cục cuộc chiến đã định rồi. Làm hạch tâm lâu như vậy, hắn cũng có ít nhiều lý giải với chiến đấu, nhất là nắm bắt toàn cục, không ai trong doanh trại bằng hắn… Hắn tiếp thu nhiều nhất, hay có thể nói là người tiến bộ nhất, đặc biệt là khí thế trên người hắn thay đổi rõ rệt.
Lúc mới lên làm hạch tâm, biểu hiện của hắn còn rất non nớt, dần dần cũng quen, trên người hắn liền nhiều hơn một cỗ khí thế, là dứt khoát! Lúc đầu hắn như một đầu sói đi tới đi lui, mỗi thời khắc đều mang đến cảm giác nguy hiểm cho đối thủ. Hiện tại, hắn không chút thu hút, tướng mạo rất phổ thông, lẩn trong đám người rất khó bị chú ý.
“Diệt huyễn vô ảnh kiếm” là sát chiêu hắn dùng nhiều nhất trước kia, nhưng theo lý giải với chiến cục cùng kiếm ý tăng lên, hắn bắt đầu dùng thêm một ít kiếm chiêu đơn giản. Dần dần, tần suất hắn dùng “diệt huyễn vô ảnh kiếm” ít đi, phong mang cũng che giấu hẳn. Thêm vào dung hợp ngũ phẩm độn pháp “không độn”, thân pháp trở nên biến hóa vô lường, tính nguy hiểm của hắn không giảm đi mà tăng mạnh hơn nhiều.
Trong chiến cuộc hỗn loạn, địch nhân rất khó phát hiện hắn tồn tại. Ma Phàm yên lặng không tiếng động, động tác vô cùng nhuần nhuyễn, y như một sợi khói nhẹ nhàng bay vào đám tu giả. Không có kiếm chiêu hoa lệ, chỉ là kiếm mang, chỉ hơn một tấc, nhưng hiệu suất lại cực cao, trừ Tạ Sơn ra, không ai sánh bằng. Trong chớp mắt, hắn giết chết bảy tám người, thậm chí có người còn không kịp phát hiện mình đã trúng chiêu, hắn đã biến mất rồi.
So với Ma Phàm âm thầm hành động, ẩn giấu sát cơ thì tác phong Tạ Sơn trái ngược. Lăng lệ! Kiếm ban vô cùng lăng lệ! Hắn như một bảo kiếm ra khỏi vỏ, quanh thân là vô số kiếm mang ngũ sắc làm hắn như một thải hồng phi kiếm vậy, hết sức hoa lệ, tràn ngập sát cơ!
Tạ Sơn là người tinh minh, hắn biết ưu thế của bản thân, cũng biết nhược điểm của bản thân… Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, nhìn khắp Tiểu Sơn giới, có thể đếm trên đầu ngón tay!
Cảnh giới tam trọng thiên, linh lực trong cơ thể thấp nhất là chín mươi tinh, nhưng ai cũng không biết, linh lực trong thân thể Tạ Sơn đã đạt đến một con số kinh người, một trăm tám mươi tinh! Có một thuyết pháp, nếu ai có thể đưa linh lực đột phá hai trăm tinh, vậy hắn có thể kết thành kim đan. Loại thuyết pháp này không phổ biến, nhưng đủ để nói lên tu vi Tạ Sơn cao đến đâu, gần như đã đạt đến Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong!
Chỗ tốt của tu vi hùng hậu chính là hắn có thể thoải mái dùng ra những sát chiêu tiêu hao linh lực cực lớn. Bình thường hắn rất ít khi dùng đến sát chiêu, lĩnh ngộ kiếm ý giúp hắn có thể thong dong đối phó địch nhân. Nhưng mà, hôm nay hắn bị Ma Phàm kích phát tâm hiếu thắng.
Linh lực tinh thuần trong nháy mắt chạy khắp toàn thân, những kiếm mang quanh thân hắn trong phút chốc hóa to, ông ông ông run lên… Quang mang hai mắt hắn chợt lóe lên, tay chỉ như kiếm, chỉ về hướng đám tu giả!
Trên đỉnh đầu hắn, tầng ngũ sắc quang mang, tầng tầng lớp lớp, hình thành tầng mây rực rỡ, che đi ánh thái dương, theo một chỉ của hắn, tầng mây vỡ vụn, vố số kiếm ý mang theo thanh âm xé nát không khí, hóa thành cơn mưa màu sắc lao xuống, tràn đầy sát tính!
Không ai có tâm tình thưởng thức cơn mưa huyễn lệ này, thanh âm xé nát không khí vang lên bên tay làm da đầu mỗi người tê rần. Mà càng làm cho người ta sợ hãi chính là một chiêu này bao trùm toàn bộ tu giả đối phương!
“Thải thận vũ!”Không ai ngờ danh tự mỹ lệ này lại là tên của một sát chiêu khủng bố như vậy. Ma Phàm cũng phải biến sắc, không chút do dự lui lại! Không riêng gì hắn, hai tu giả vừa xông lên vội vã lui lại.
Tên điên này! Trong lòng mọi người tràn ngập kinh hãi cùng không rõ, bọn họ tuy biết tu vi của Tạ Sơn cao nhất doanh trại, nhưng cường hãn như này thì thật đáng sợ! Ma Phàm khó có thể bình tĩnh được, hắn vốn cho rằng tu vi Tạ Sơn cao, nhưng thực lực hai bọn họ không chênh lệch là bao.
Chính bởi vì cảm giác này, hắn cũng không quá coi trọng tu vi, nay được chứng kiến một màn này, triệt để đánh đổ quan niệm trong lòng hắn. Bọn họ có thể chạy ra là vì kiếm ý không khóa lấy bọn họ, nếu không phải vậy, bọn họ sẽ như sa bước đầm lầy, một bước cũng khó đi.
Tạ Sơn dùng một chiêu này để cho bọn họ thấy tu giả tu vi hùng hậu khủng bố ở chỗ nào. Thải vũ rơi xuống đám tu giả, một khoảng thảm trạng, ngũ sắc kiếm mang bén nhọn, còn mang theo lực lượng xâm thực, linh tráo chỉ trụ được vài cái liền tan vỡ! Ngũ thải lưu quang kích trúng tu giả, tu giả thậm chí còn không kịp kêu thảm, thân thể nhanh chóng hóa thành bùn nhão.
Đám mười người Lôi Bằng chạy đến nơi xa dừng chân lại nhìn chiến cuộc, bọn họ kinh hãi mở rộng miệng hết cỡ, tràn ngập không hiểu nhìn về hướng Nam Thắng trấn, nhìn vào cơn mưa kiếm ý huyễn lệ khủng bố. Còn không đợi bọn họ kịp cảm khái, liền nhìn thấy năm người bay đến, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Tạ Sơn đều biến đổi mãnh liệt.
Tạ Sơn cũng không chút đắc ý, trong cơ thể hắn chỉ còn lại ba mươi tinh linh lực, nếu như lại phát sinh chiến đấu, như vậy không ổn rồi, “mau đi!”Hắn không chút dừng lại mà lướt qua mọi người, ai cũng biết, lần này chọc lớn rồi!
Sát chiêu tiêu hao một trăm năm mươi tinh linh lực, kinh động toàn bộ tu giả Nam Thắng trấn! Trong chớp mắt, những tu giả Nam Thắng trấn toàn bộ bay lên không, trên trời một khoảng chi chít điểm đen. Thần tình bọn họ vô cùng nhất trí, là kinh hãi! Đến cả vài tu giả Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên sắc mặt cũng trắng bệch!
Linh lực một trăm năm mươi tinh, vượt qua số linh lực trong cơ thể bọn họ! Trong phạm vi cơn mưa, không một tu giả còn đứng, đầy đất là linh giáp cùng pháp bảo, phi kiếm, nhưng lúc này không một ai dám đến nhặt, bốn phía là dịch thể huyễn lệ, như là độc vật mỹ lệ lại trí mạng vậy. Hạ Tường trợn tròn mắt nhìn một màn trước mặt, trong não một khoảng trống rỗng, xong rồi!
Tả Mạc ngẩn tại doanh trại, hoàn toàn không biết sự tình biến lớn như vậy… Hắn vội vã an bài nhóm tu giả đầu tiên mang về, vài tu giả giỏi kiến thành đã được lấy tốc độ cao nhất mang về doanh trại. Nhìn đến một mảnh núi hoang cùng doanh trại thô lậu, rất nhiều người để lộ ra biểu tình thất vọng. Tả Mạc cũng mặc kệ những người này, hắn trực tiếp tìm đến vài tu giả giỏi kiến thành, đưa ra yêu cầu của bản thân.
“Kiến thành?”Ba người, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt là không thể tin nổi. Chẳng lẽ hắn cho rằng cứ đem đá xếp lên nhau là thành sao?
“Có vấn đề gì sao?”Tả Mạc có chút khó chịu nhìn ba người.
Ba người cũng không phải là kẻ ngu, biết hiện tại đã đến nơi này, muốn quay về là không có khả năng, nếu như bọn họ đắc tội với lão bản, như vậy cuộc sống sau này đừng nghĩ tới nữa.
“Lão bản muốn xây thành lớn bao nhiêu?”Một người trong đó vội vã hỏi.
“Men theo sơn thế, bao quát cả đầu núi đi, có thể phòng ngự công kích tu giả Kim Đan kỳ, có thể…”.
Ba người một lần nữa hóa ngây ngốc.
“Này tiêu tốn có chút lớn”Một người thử thăm dò.
“Không sao, chúng ta có tinh thạch”Tả Mạc thần thái rất giống phú ông mới nổi nói.
“Muốn rất nhiều nhân lực”.
“A, bảy trăm tu giả, đã đủ chưa? Ta còn có thể luyện chế khôi lỗi”Tả Mạc sờ sờ cằm, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra phải để Công Tôn Sai sư đệ đi kiếm chút người mới được”.
Câu nói này làm ba người bên cạnh sợ run, chẳng lẽ lão bản buôn bán tu nô sao? Chẳng qua ba người đã chứng kiến lực chiến đấu đội ngũ này, bọn họ không tin buôn bán tu nô lại có đội ngũ cường đại như này… Ba người nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, cố gắng thăm dò.
Không quá mấy ngày, Bính Bộ đã thuận lợi trở về. Khi Vệ Thành Bân nhìn đến doanh trại thô lậu, không nén nổi thất vọng trào dâng. Chẳng qua, còn không đợi hắn hồi phục từ thất vọng, nhóm tu giả đã được đưa đến trước mặt một người.
Cát Vĩ một bộ từ cao nhìn xuống, nhìn về phía đám tu giả rụt rè trước mắt, kêu lên: “Biết luyện khí bước sang một bên”.
Cả nửa ngày, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám bước ra một bước. Cát Vĩ cũng biết được sớm sẽ như này, tiếp tục nói: “Biết luyện chế liền có thể đứng sang, nói cho các ngươi biết, nơi này tính thành quả quy tiền công, đi ra chậm bị người khác chiếm mất chỗ tốt, vậy đừng trách người”.
Thanh âm hắn vừa dứt, một đám người vội nhao nhao.
“Ta!”.
“Ta cũng biết!”.
…
Cát Vĩ cũng không ngạc nhiên, vung tay lên: “Toàn bộ đi theo ta”.
Những tu giả đi theo Cát Vĩ có đến bảy tám người, Vệ Thành Bân cũng ở trong số đó. Hắn bởi vì nghiên cứu huyễn trận, cũng bỏ chút tâm tư ở phương diện luyện khí, luyện chế đồ vật lớn thì không được nhưng một ít đồ nhỏ thì quá quen thuộc. Bọn họ được dẫn đến một sơn động, sơn động rõ ràng là vừa được phá ra, mà cũng không có nửa điểm sửa sang gì, bốn phía là nham thạch cùng bùn đất. Đi tới cuối, bọn họ mới rõ bên trong vô cùng lớn. Nhưng là trống rỗng, cái gì cũng không có.
Có người không nhịn được lên tiếng: “Hỏa trì để luyện khí đâu? Kim cương toản nữa? Không có những thứ này, chúng ta sao có thể luyện khí được chứ?”.
Cát Vĩ bất mãn nhìn một cái, la rầy: “Câm miệng! Một chút quy củ cũng không hiểu!”Thấy người đó sợ sệt lui lại, hắn mới hừ lạnh một tiếng cũng không để ý kẻ đó nữa.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ công tác ở đây”.
Những người khác tuy nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không dám lên tiếng, làm cho Cát Vĩ tương đối hài lòng.
“Còn những thứ kia, nơi này không có thứ gì cả”Cát Vĩ ngạo nghễ nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải thích ứng với phương thức luyện khí mới”Lúc này, Cát Vĩ đưa cho một người một hộp ngọc.
Vệ Thành Bân đầy nghi ngờ tiếp nhận hộp ngọc, hộp ngọc rất nhẹ, bên trong chứa một vật rất nhỏ. Hắn cẩn thận nhìn Cát Vĩ, thấy hắn không tỏ ý phản đối mình mở hộp ngọc, mới cẩn thận mở ra. Ánh mắt hắn bỗng chốc căng lớn, đại não trống rỗng.
“Kim Ô hỏa!”.