Tiá»n Tiểu Phi vẫn cho rằng mình hạnh phúc.
Tuy rằng không biết phụ mẫu là ai, nhưng hắn từ nhỠđã được lão đại cá»§a má»™t táºp Ä‘oà n móc túi thu dưỡng, không phải lo ăn mặc; tuy rằng chưa bao giá» Ä‘i há»c, nhưng hắn há»c ở đồ thư quán cá»§a bang cÅ©ng không thua bạn đồng trang lứa [không cần kỳ quái vì sao táºp Ä‘oà n móc túi lại có đồ thư quán, thá»i đại kinh tế tri thức, lão đại đương nhiên cÅ©ng hiểu được tri thức chÃnh là tiá»n]; tuy rằng lão đại tưá»ng xuyên đánh hắn mắng hắn, còn buá»™c hắn ra ngoà i trá»™m và ngưá»i ta, nhưng hắn chưa bao giá» hạ thá»§ vá»›i ngưá»i tốt [Ãt nhất hắn cho là tốt], bởi váºy cÅ©ng sống thoải mái an tâm. Nhìn những kẻ ăn không ngon mặc không đủ ấm, lúc nà o cÅ©ng ở ranh giá»›i sống chết đấu tranh vá»›i bệnh táºt, Tiá»n Tiểu Phi may mắn chÃnh mình có cÆ¡ sở kinh tế cùng vá»›i thân thể khá»e mạnh.
Tóm lại, Tiá»n Tiểu Phi nháºn định chÃnh mình cùng vá»›i những thanh niên bình thưá»ng sống hạnh phúc dưới ánh mặt trá»i cÅ©ng không có gì khác biệt, trừ bá» bá»n há» là há»c sinh mà mình là móc túi, phân công xã há»™i bất đồng mà thôi, cÅ©ng không có gì to tát.
ChÃnh là khi Tiá»n Tiểu Phi mưá»i chÃn tuổi mưá»i má»™t tháng hai mươi ba ngà y, nháºn định nà y bắt đầu dao động.
“Äại thúc, ngươi xác định?
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, không tin ngươi cứ Ä‘i há»i má»i ngưá»i, hoà ng đế hiện tại đã từng là hòa thượng đó.â€
Xem ra chế độ phong kiến triá»u Minh quả thá»±c giống như sách lịch sá» ghi, không há» nghiêm khắc, ngay cả má»™t lão bá bán bánh nướng cÅ©ng có thể gá»i thẳng tục danh cá»§a hoà ng đế.
Hai giá» sau, Tiá»n Tiểu Phi dừng nói chuyện vá»›i lão bá bán bánh. Trải qua hai giá» nói chuyện, hắn đã hoà n toà n tin tưởng mình rÆ¡i và o triá»u Minh, chÃnh xác là Minh sÆ¡, khi Chu Nguyên Chương là m hoà ng đế.
Ai, chÃnh là không có má»™t thanh niên hạnh phúc nà o lại cầm ba trăm nhân dân tệ vừa trá»™m được Ä‘i và o đưá»ng tối, sau đó rÆ¡i xuống má»™t hố ga bị tên đạo tặc thiếu đạo đức nà o đó trá»™m mất nắp, khi tỉnh lại phát hiện mình nằm ở má»™t quán bánh nướng không biết tên, trong tay còn cầm chặt má»™t cái bánh.
Tại gia thiên nháºt hảo, xuất môn bán lá»™ nan (ở nhà ngà n ngà y thì chả sao, vừa ra cá»a đã gặp chuyện), Tiá»n Tiểu Phi hiện tại tháºp phần hoà i niệm lão đại, hai mươi năm qua vẫn ăn cá»§a y, ở chá»— y, dùng đồ cá»§a y, đột nhiên rá»i Ä‘i quả thá»±c có chút không thÃch ứng được, mà lão đại chắc cÅ©ng rất nhá»› hắn, tuy rằng lão đại thưá»ng bảo Ä‘em hắn vá» nuôi là sai lầm lá»›n nhất, táºp Ä‘oà n cÅ©ng quả tháºt vì hắn mà bị cảnh sát bất ngá» táºp kÃch n lần, nhưng hắn vẫn Ä‘em lão đại đối đãi như thân nhân, cÅ©ng từng nghÄ© hầu hạ y đến già . Hắn tin tưởng lão đại cÅ©ng muốn váºy, vì y không chỉ má»™t lần nói qua “còn như váºy tiếp tục ngươi chỠđưa ma ta Ä‘iâ€.
Hiện tại nên là m cái gì bây giá»? Tiá»n Tiểu Phi vô mục Ä‘Ãch lang thang tìm tảng đá ngồi xuống, lục lá»i toà n thân má»›i tìm được ba trăm nhân dân tệ cùng má»™t bá»c nhá» công cụ [công cụ phạm tá»™i] và má»™t cái nhẫn.
Ở thế giá»›i nà y hắn chẳng có bạn hữu nà o, cÅ©ng không có ý định mạo hiểm thá» nhảy và o hố ga chết Ä‘uối lần nữa, huống hồ thá»i nhà Minh cÅ©ng chả có hố ga, mà bánh nướng đại gia kia cÅ©ng chẳng có manh mối gì.
Tiá»n Tiểu Phi chống cằm trầm tư, quần chúng Minh triá»u lại chống cằm soi hắn. Thói thÃch xem náo nhiệt hẳn là từ cổ đã có Ä‘i.
CÅ©ng chẳng trách má»i ngưá»i xúm lại xem, ở thá»i Minh sÆ¡, cái mái tóc và ng cá»§a Tiá»n Tiểu Phi quả tháºt rất chói mắt, đấy là còn chưa kể đến tai trái còn Ä‘eo khuyên tai thá»§y tinh mà u tÃm, còn mặc nguyên cả bá»™ jeans.
Mắt thấy ngưá»i tụ táºp cà ng ngà y cà ng nhiá»u, Tiá»n Tiểu Phi bức thiết hy vá»ng thoát thân. NghÄ© là là m, hắn đột nhiên đứng dáºy dùng toà n lá»±c hướng ra ngoà i chạy, không nghÄ© đám ngưá»i cÅ©ng theo hắn chuyển động, chen thà nh má»™t đống.
“ta, ta sắp không thở được -†tiếng kêu cứu cá»§a Tiá»n Tiểu Phi ở giữa đám ồn à o hoà n toà n không có tác dụng.
Nếu thá»i đại nà y mà có báo chÃ, ngà y hôm sau trang nhất đầu đỠnhất định là “Má»™t thanh niên không rõ nguyên nhân bị kẹp chết ở đầu đưá»ng XXâ€.
Ô ~ sinh mệnh tuổi trẻ sao lại có thể như váºy trôi Ä‘i, Tiá»n Tiểu phi trong lòng bùng lên khát vá»ng sống! Chỉ thấy hắn Ä‘em hết toà n lá»±c ngá»a mặt lên trá»i kêu to -
“Xem a! Trên trá»i có cái gì a!â€
Má»i ngưá»i trong nháy mắt đồng loạt theo má»™t phản xạ có Ä‘iá»u kiện mà ngẩng đầu lên.
Sau đó, Tiá»n Tiểu Phi chạy thoát.
Cái nà y gá»i là trà tuệ a! Tiá»n Tiểu Phi vì chÃnh mình trốn thoát thà nh công mà dương dương tá»± đắc. Bất quá vì phòng ngừa lần thứ hai bị đè, hắn buá»™c phải tìm cách kiếm má»™t bá»™ quần áo.
“Cầm đồ! Cầm đồ! Tuyệt không lừa đảo, và ng bạc quần áo, đồng tẩu vô khi!â€
Quả thá»±c là muốn gì được nấy, trước mặt Tiá»n Tiểu Phi xuất hiện ngay má»™t cái bảng tháºt to “Cầm đồâ€.
Trong Ä‘iếm chỉ có má»™t há»a kế, vừa thấy Tiá»n Tiểu Phi bước và o đã chạy ra đón, vẻ mặt nịnh ná»t: “Vị khách quan nà y, có gì cần tiểu nhân há»— trợ?â€
à thức phục vụ quá kém, thấy mình mặc như váºy còn há»i mấy thứ dư thừa. Tiá»n Tiểu Phi vừa nghÄ© vừa lấy cái nhẫn ra, đây là nhẫn bạch kim khắc văn giá»›i tuần trước hắn chôm cá»§a má»™t tên chÃnh khách, nếu ở hiện đại hẳn là phải bán được xấp xỉ ba ngà n nhân dân tệ.
Há»a kế xem cái nhẫn ná»a ngà y, chăm chú không nói má»™t câu. Äến lúc Tiá»n Tiểu Phi hết cả kiến nhẫn, há»a kế má»›i lên tiếng gá»i lão bản.
Äiển hình cho loại nhà già u má»›i nổi, bụng phì toà n mỡ, cưá»i lên vẻ mặt dữ tợn.
“Vị khác quan nà y, nhẫn bạc cá»§a ngươi quả thá»±c rất nhá», căn bản không đáng giá tiá»n!†Lão bảo vừa nói vừa không ngừng chà lau nhẫn, vẻ mặt rõ rà ng là vừa thấy đã thÃch.
Gì chứ, nhẫn?! Äúng là không biết phẩm vị mà ! Còn có, cái gì mà nhẫn bạc a, đây là bạch kim nha! Tiá»n Tiểu Phi tháºt là câm Ä‘iếc cáºt hoà ng liên, chÃnh là không thể nà o cÅ©ng má»™t ngưá»i triá»u Minh nói xem bạch kim cùng bạc khác nhau chá»— nà o Ä‘i.
“Bất quá hoa văn khắc ở mặt trên tháºt ra tinh tế.†Lão bản lại lên tiếng.
“Coi như là ngươi tinh mắt.†Tiá»n Tiểu Phi má»™t bụng tức giáºn cuối cùng cÅ©ng có chút nguôi ngoai, “Nói Ä‘i, bao nhiêu tiá»n?â€
“Ân…†Lão bản ra vẻ trầm tư, sau đó phun ra má»™t câu là m Tiá»n Tiểu Phi choáng váng, “Nhiá»u nhất năm lượng.â€
Nhẫn cá»§a ta! Tiá»n Tiểu Phi không ngừng hÃt sâu, sau đó tươi cưá»i má»™t cái đến đáng sợ: “Hảo, thà nh giao.â€
Lão bản nghe váºy hoa tâm ná»™ phóng, hai mắt sáng lên. Chỉ thấy hắn Ä‘en nhẫn nhét và o trong lòng, sau đó phân phó há»a kế: “Äi lấy tiá»n.â€
Mắt thấy há»a kế biến mất ở buồng trong, Tiá»n Tiểu Phi cÅ©ng thuáºn thế Ä‘uổi theo, không nghÄ© bị lão bản tiến lên ngăn trở, đầu Ä‘áºp ngay và o má»™t bức-tưá»ng-thịt.
“Ta nói vị khách quan nà y, ngươi không cần nóng vá»™i là m gì!†Lão bản hiển nhiên có chút bất mãn, vừa nói vừa cau mà y phá»§i bụi tại chá»— bị Tiá»n Tiểu Phi đâm và o.
“Nga.†Tiá»n Tiểu Phi không cam lòng đáp má»™t tiếng.
Há»a kế quả nhiên rất nhanh Ä‘em bạc giao đến tay Tiá»n Tiểu Phi.
Cân cân bạc vụn trong tay, Tiá»n Tiểu Phi trong lòng láºp tức rõ rà ng, nà y má»›i có hÆ¡n bốn lượng mà ! Tháºt đúng là hắc Ä‘iếm không hÆ¡n không kém. Bất quá hắn cÅ©ng chẳng muốn nói nhiá»u, hai tay ôm quyá»n: “Cáo từ!â€
Hai mươi phút sau, trên đưá»ng Ãt Ä‘i má»™t kẻ kì trang dị phục, nhiá»u hÆ¡n má»™t công tá» phong độ tao nhã.
Cúi đầu nhìn chÃnh mình má»™t thân bạch y, Tiá»n Tiểu Phi cảm thấy hiệu quả cÅ©ng không tồi. Äây là hắn đã cố cải trang đến mức tốt nhất rồi, còn tóc thì đúng là không có cách, đà nh phải chá» dà i ra rồi nói.
Sắc trá»i dần tối, Tiá»n Tiểu Phi quyết định trước hết phải Ä‘i tìm khách Ä‘iếm.
Cách đó không xa, má»™t khối vảo bố bay phấp phá»›i, mặt trên đỠbốn chữ tháºt to – Dị hương khách Ä‘iếm.
Äá»™c tại dị hương vi dị khách (chỉ có ngưá»i khách tha hương tại nÆ¡i đất lạ), tháºt đúng là hợp chÃnh mình, Tiá»n Tiểu Phi nghÄ© liá»n Ä‘i tìm nÆ¡i ngá»§ trá».
Giá phòng khách Ä‘iếm cÅ©ng không đắt, má»™t đêm hai lượng bạc, chẳng qua bao lâu Tiá»n Tiểu Phi đã được đưa đến phòng.
“Khách quan, đây là nước ấm ngà i yêu cầu, ngà i có muốn ăn chút gì không?â€
“Không cần.†Tiá»n Tiểu Phi buổi chiá»u ăn bánh nướng còn chưa có tiêu hóa hết nữa.
“Váºy thỉnh khách quan nghỉ ngÆ¡i, tiểu nhân ra ngoà i.†Tiểu nhị rất nhanh liá»n ly khai.
Trong bồn nước ấm, hÆ¡i nước lượn lá», ngá»n đèn lay động, như ẩn như hiện. Thế giá»›i dưá»ng như tháºt, lại dưá»ng như giả, hư hư thá»±c thá»±c. à nghÄ© cÅ©ng trở nên mÆ¡ hồ, có lẽ hết thảy là má»™t giấc má»™ng cuối thu, sáng mai rá»i giưá»ng đâu sẽ và o đó.
Tiá»n Tiểu Phi lắc lắc đầu, bắt đầu rá»a mặt. Nước nóng chạm và o mặt, tất cả cÅ©ng trở nên rõ rà ng. Hắn thá»±c sá»± đã đến triá»u Minh, cÅ©ng thá»±c sá»± Ä‘ang ở trong má»™t cái khách Ä‘iếm hÆ¡n sáu trăm năm trước, bên ngưá»i bất cứ thứ gì cÅ©ng là văn váºt có giá trị cả.
Rá»a mặt xong, hắn lại nhá»› tá»›i sắc mặt cá»§a cái tên chá»§ hiệu cầm đồ kia, quả nhiên triá»u đại nà o cÅ©ng có loại ngưá»i như thế. Bất quá -
Tiá»n Tiểu Phi sá» soạng bên hông má»™t lúc, sau đó mở bà n tay, má»™t chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo đã nằm tròng lòng bà n tay.
“Thiết ~ cùng ta đấu!â€
CÆ¡n buồn ngá»§ kéo đến, Tiá»n Tiểu Phi thổi tắt ngá»n đèn.
Äêm bắt đầu.