Chương 40: Một mình tiển nhập thảo nguyên
hơi lỗi a  thiếu chút nữa :2 (6): bổ sung sau
Sáng sớm, Phương Tranh liền rời giường. Đêm qua ngã một cái thất điên bát đảo, hôm nay đứng dậy, trên người còn có một chút đau đớn.
Phương Tranh vươn vai, ngáp một cái thật to. Sau khi rửa mặt, Phương Tranh trầm ngâm suy nghĩ, ngày hôm nay làm gì? Tốt ngày, cũng không thể ở nhà như thế này được?
Tạm thời thư viện không tới được, bới vì đại quân Đột Quyết đang tiến về phương Nam, dân chung Hoa triều náo động, đám học sinh cũng vô pháp an tâm đọc sách, Trân phu từ thấy thế, tuyên bố nghỉ học, đợi sau khi Đột Quyết lui binh thì đi học lại như cũ.
Ngọc Như Trai quạ nữa tháng nữa cũng sẽ khai trương, công tác chuấn bị, đã có nhân thủ của hiệu buôn Phương gia xử lý, Phương Tranh đi cũng không giúp đỡ được
chuyện gì.
Mấy hôm nay, không biệt Mập Mạp đang bận rộn chuyện gi, bóng người cũng không nom thấy. Chủ động đi tìm hắn, nhưng Phương Tranh lại không muốn chạm mặt
với vị Trường Bình công chúa điêu ngoa kia.
“Ai, thực là con mẹ nó nhàm chán, tìm việc gì làm đây?” Phương Tranh ngả lưng, nằm thẳng cẳng trên giường, bắt đầu cân nhắc.Còn chưa nghĩ thông, Tôn quản gia đã đến đây. “Thiếu gia, ngoài cửa có một vị khách nhân, là tướng quân Kim Ngộ Vệ lần trước, người có muốn gặp hay không?”
“Phùng đại ca?” Phương Tranh nhảy dựng từ trên giường xuống, nói: “Mau mau, mau đi mới hắn vào đây!”
Chẳng được bao lâu, Phùng Cừu Ðao đã bước tới tiểu viện.
“Uy, Phùng đại cạ, cơn gió nào lại thổi Phung đại ca tới đây?
Lúc này Phùng Cừu Ðao cười so với trước kia tư nhiên hơn rất nhiều. Cái gọi là “tư nhiên”, kỳ thật cũng chỉ là khóe miệng hơi giãn ra một chút mà thôi, gia hỏa này trước
sau như một, là hình tượng của một con người rắn rỏi, ý chỉ kiên cường và giầu lòng hi sinh, cười đối với hẳn mà nói chính là một chuyện khó khăn hơn so với giết người.
“Phương lão đệ, mạo muội đến mà, mong rằng ngươi chớ trách ta thất lễ.”
“Không có không có, Phùng đại ca ngươi chính là khách quý ạ.” Phương Tranh cười tươi như hoa, nghe Phùng Cừu Ðao kể chuyện đánh giặc, nói chuyện giết người,
ngày hôm nay cũng không tính là nhàm chán.
Phương Tranh đang cười cười, không ngờ sắc mặt Phùng Cừu Ðao biến thành nghiêm túc, hại chân trụ “huỵch” một tiếng, quỳ gối hướng Phương Tranh hành lễ.
Phương Trạnh méo miệng giống như bị người cấu vẻo, thân mình cứng đờ, tiếp theo bị doạ tới mức thất kinh, vội vàng bước lên phía trước, đỡ Phùng Cừu Ðao dậy:
“Ai nha, chuyện này là như thể nào, Phùng đại cạ ngươi tính làm chuyện gì đây? Có chuyện muốn thương lượng với tạ phải không? Chi cần ngươi nói một tiếng, tiểu đệ ta làm được tuyệt không dám từ chối. Ngoại trừ vạy tiền a, ta cũng không còn tiền...”
Phùng Cừu Ðao thần tình càm kích nhìn Phương Tranh nói: “Huynh đệ, một lạy này, ta thay mặt đân chúng Ðại Hoa cảm ơn ngươi, Phùng mỗ nhận được thánh chỉ,
Hoàng Thượng đã quyết định dũng kế sách của ngươi, lệnh cho ta dẫn hai vạn ky binh tinh nhuệ, bất ngờ tập kích thào nguyện, ngay trong đệm nay sẽ lện đường. Phùng mỗ không rùm lầm người, huynh đệ, quà nhiện ngươi là một nạm tư bạn đại trượng phu, nệu diệu kế của ngươi thàm công, ít nhất có thệ bấo Vệ Ðại Hoạ chung tạ hình ạn bạ năm đến năm năm, dân chúng tránh được số kiếp lầm than a.”
“A?'° Phương Trạrlh trợn mắt há mồm, không ngờ Hoàng Thượng lại dũng kệ Sách của tạ, đấy chùm là một kết quà nằm ngoài dự đoán. Xem ra, thiếu gia quả thật là miễm Vật tại hoa Xuất chúng, đa mưu tuc trí, bất luận ta khiêm tốn như thể nào, cũng như đơm
đóm toạ Sáng trong đệm đen, Xuất chúng...
Nhung Tạ nghĩ ra chủ y này, đúng thật cũng chua tùng nghĩ đến nó có thệ cứu Vớt được bách tính thường đârl, tạ chỉ muốn tiếp tục an ổn làn chức nghiệp thiếu
gia con nhà phú hào, bất đắc dĩ mới phải nhò giọt như Vậy, Phùng Cừu Ðạo lại nói
chírlh nimh Vì nước Vì dấn, này. Hiệu lấm rồi.
Phương Tranh cười khan nói: “Phùng đại ca khách khi rồi, hạ hà, nếu ta nói chủ ý này nguyên bản cũng không phải Vì dân chúng trăm họ, ngươi...Liệu có tin hay
không?”
Phũng Cừu Ðao nói: “Bất kể là Vì ai, nói chơ cũng dân chúng _chịu ân huệ cũa
ngươi. Huynh đệ ngươi yên tâm, điệu kê này cũa ngươi, Phũng mô tiên nhập thào
nguyện sẽ không làm cho ngượi mất mặt!”
“Uy, không cần không cằn, mất mặt cũng không Sao, ta không Sao cá, chỉ nói tùy
tiện mà thôi, mọi người không nên làm lớn chuyện tình...”
Phương Tranh nói tới đây, đột miện lơ lắng đến một Sư kiện, biệu hiện cũa mọi
người đường như chắc chủ chũ ý này cũa hắn sẽ có hiệu quà nhất định, Mập Mạp thì
như thể, Phũng Cừu Ðao cũng như thể, bọn họ tin tưỏng mình, điểm này Phương Tranh
rất phấn Nhưng nếu Vạn nhất kế Sách không hiệu quà thì làm Sao đây?
“Phùng đại ca, ta mạo muội hội một cậu thôi.” Phương Tranh khốn khổ nuốt một
ngụm nước bơt, nói: :Chuyện này. . .Vạn nhất, ta nói là Vạn mà kế Sách cũa tạ thất bại
thì làm Sạơ bây giờ? An, Hoàng Thượng sẽ không tru đi cửu tộc tạ chủ?”
Chiển thắng dĩ nhiên sẽ ăn mừng, nhưng chiển bại thì cũng phải tìm người chịu tội
thay? Kế Sách này Vốn là đơ Phương Tranh, bá quan Văn VỖ trơng triểu không liện
quan, nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, có ai S0 với Phương Tranh thich hợp Sắm
Vai điễn này hơn hắn hay không?
Phùng Cừu Ðạơ nghe Vậy, nhíu máy nói: “Sao lão đệ lại không có lòng tin với
chírlh bản thân mình như thể? Bộ Binh Thượng Thư Ngụy đại nhân cũng các Vị tướng
quân đã bản bạc, đem kể Sách cũa ngươi tính toán cả thận, tất cả mọi người đầu nói kế
Sách này có kha nắng thàm cộng rất cao, ta cũng đã cả thận tham cứu kế Sách cũa
ngươi, cũng có rắng nó có tính khà thì, lão đệ ngượi cứ yên tâm đị.”
Văn Võ bá quan trong triệu có thể tin được Sao? Lão Phùng không khỏi quá ngày
thơ.
“Vạn nhất chiến bại thì làm Sao đậy?”'
Phùng Cừu Ðaơ trầm ngâm nói: “Nếu chiến bại, Phùng mỗ cũng hai Vạn kỵ binh
tirlh nhuệ không quay Vệ quệ hương được. Hơn nữa, chỉ Sợ lão đệ ngươi. .
Phũng Cừu Ðaơ lắc đầu, thở đài không nói.
Nhưng ý tư cũa Phũng Cừu Ðạơ thì Phượng Tranh cũng đã thấu hiệu, kế Sách thất
bại, chính mình nghĩ ra kể Sách này, còn không rửa cộ mà chờ người ta khai đaơ.
Phương Tranh bạn không thể tư và vào miệng của mình, ta cơn mẹ nó, Sao lại lắm
mồm như Vậy! An ồn mà Sống qua ngày, như thể nào lại đi hiện cái kế Sách chó mà gi
chơ triều đùm, còn không biết Suy nghĩ, triều định tốt như Vậy Sao? Đậy là chuyện đại
sự quan hệ đến Sinh từ tồn Vong cũa quốc gia, như thể nào lại cơi trọng lời nói chơi cũa
tạ?
Không phải Gia Cát Lượng, cũng không phải là Chũ Công Cấn, Vậy mà còn gia bộ
cái gì đại đầu toán! Bấy giờ thì tốt rồi, tư đào mồ chôn mình.
“Tuy nhiện lão đệ hãy bình tâm, chưa chắc kế này đã thất bại, chơ đũ là chiến bại đi
chăng nũa, Phúc Vương điện hạ cũng sẽ bào VỆ chơ ngươi được bình an. Nghe nói
nước mặt Hoàng Thượng, Phúc Vương đã từng mở lòi cầu Xin, thắng thì được phong
thường, thua cũng không bị truy cứu trách nhiệm, Hoàng Thượng đã đáp ưng rồi.”
Hóa ra là thể, có cậu nói này trong lòng cũng cam thấy thoai mái hơn, qua nhiện
Mập Mạp là hạng người nghĩa khi.
Phương Tranh nhẹ nhõm thở đài một hơi, động thời lại lơ lắng cho Phùng Cừu Ðao,
nói: “Phùng đại ca, các bộ lạc trên thào nguyên đểu có tính tình hung hàn, tuy chỉ là
người gia, phụ nữ và trệ nhỏ, nhưng cũng tirlh thông cưỡi ngựa bắn cũng, không thể
k11inh thường được, tiểu đệ ngồi ở nhà chờ ngươi quay về kệ chuyện điểu binh đánh
giặc a!”
“Lăo đệ yện tâm, Phùng mỗ từ nhò đã ở Vũng biện Cương tại ngoại, đối với người
Đột Quyết trên thào nguyên cũng hiệu biết Sậu Sắc, ngượi cử việc ngồi chờ tin thắng
trận cũa ta mà thôi.”
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Phũng Cừu Ðao mới đúng dậy các từ,
quay về doanh trại tập hợp binh Sĩ.
,Mùng 8 tháng 5 năm Kiến Vũ thư 12, phó tướng Long Vũ quân Phùng Cừu Ðạơ
Suất lĩnh hai Vạn kỵ binh tirlh nhuệ, trong đệm tội bí mật đân quân rời khỏi kirlh thành,
hướng Tây mà tiến, lần này hành động bí mật, ngoại trư một số đại thằn trong triều, văi
Last edited by Yasha; 27-03-2011 at 08:16 PM.
|