Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương Biến số
Dịch c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
“Ngươi? Chỉ là cấp thứ nhất.” Bồ yêu thờ ơ nhìn vẻ mặt chờ mong của Tả Mạc, tiếp tục đả kích không chút do dự: “Trên cơ bản, cấp thứ ba có thể tiến giai, tiểu đệ đệ, ngươi mới bắt đầu thôi.”
Tả Mạc nghe vậy không khỏi vô cùng thất vọng: “Tiến giai khó như vậy sao?”
“Khó?” Bồ yêu cười nhạt: “Như vậy mà cũng khó? Thứ tốt cũng không dễ dàng tới tay như vậy.”
“Vậy cũng đúng.” Tả Mạc nghĩ lại cũng thấy hợp lí. Hắn còn nhớ rõ thời gian trồng linh cốc trước đây, đừng nói đến thứ tốt, cho dù là những pháp quyết chẳng có phẩm giai gì, lúc đó cũng khiến hắn phải bỏ ra công sức vô cùng cực khổ.
Từ khi gặp phải Bồ yêu, cuộc sống của hắn mới bắt đầu có phần khá hơn. Bồ yêu tuy rằng thường thường lại làm vài chuyện xấu, nhưng Tả Mạc đều không để lâu trong lòng. Không có Bồ yêu, hắn chẳng qua chỉ là một ngoại môn đệ tử bình thường của Vô Không kiếm môn.
Thái độ của hắn đối với Bồ yêu cùng với bia mộ đều như nhau. Các loại giao dịch, điều kiện hắn đều có thể tiếp thu, muốn có thứ tốt thì phải nỗ lực trả giá, cái này cũng là đương nhiên, là chuyện hai bên đều tình nguyện. Nhưng nếu là đối phương áp chế, ép buộc, hắn thà rằng không cần.
“Huyết châu này là vật gì vậy?”
“Chẳng là thứ gì cả, chính là máu huyết của người ngưng tụ thành hạt châu.”
Tả Mạc nhất thời nhảy dựng lên: “Là máu huyết của ta ngưng tụ thành? Từ lúc nào? Ca thế nào không biết?” Hắn nhìn về phía Bồ yêu, ngữ khí biến đổi, nhất thời lộ ra vài phần bất thiện, chẳng lẽ lại là tên khốn này động tay động chân?
“Ca cái rắm!” Bồ yêu đảo mắt, bắt chiếc giọng điệu của Tả Mạc, nói thêm: “Là nữ nhân của ngươi làm.”
“Nữ nhân của ta?” Tả Mạc sửng sốt: “Ta lúc nào lại có nữ nhân rồi?”
“Nữ nhân mang mặt nạ.” Bồ yêu không thể nghi ngờ là cực kỳ có thiên phú lưu manh, chỉ học qua một chút, tự nhiên có thể sinh ra khí chất bất cần đời. Hắn nghiễm nhiên có thân phận cao cấp lưu manh, lại mang theo vài phần ưu nhã, lười biếng. Lại đem so sánh, Tả Mạc mang vẻ mặt dữ tợn, có thêm cái bàn chông ngắn ngủn trên đầu, rất giống loại đầu đường cuối phố, chuyên cầm mấy hòn gạch gây sự.
“Nàng lúc nào lại giở trò quỷ?” Tả Mạc nhíu mày.
“Đừng có nghĩ oan cho người tốt.” Bồ yêu không bất ngờ gì chầm rãi liếc mắt sang Tả Mạc, ngáp một cái, lười biếng nói: “Ngươi chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ. Ma thể thành thục có thể phát sinh biến đổi mạnh mẽ, ngô, cơ thể ngươi biến đổi hơi mạnh mẽ một chút, cư nhiên lại bị tinh huyết bạo thể mà ra. May mà người ta có lòng, giúp ngươi ngưng tụ thành huyết châu, cuối cùng không để lãng phí. Thực sự là một cô gái mạnh mẽ!”
Sắc mặt Tả Mạc nhất thời có chút xấu hổ, đối với nữ nhân lai lịch không rõ này, trong lòng hắn thủy chung tràn ngập cảnh giác.
“Thứ này có ích lợi gì?” Tả Mạc lại nhanh chóng trở lại trọng tâm câu chuyện.
“Tác dụng rất nhiều, nếu như ngươi tu luyện một loại ma công huyết sát nào đó, thì lại càng là bảo bối tốt khó có được. Hiện tại chỉ biết như vậy, ta tạm thời cũng chưa nghĩ ra được cách nào.” Bồ yêu nói như không có chút trách nhiệm nào.
Từ trong thức hải đi ra, Tả Mạc lại thấy nữ tu. Không biết có phải do lời Bồ yêu nói hay không, bỗng nhiên hắn thấy nàng thuận mắt hơn rất nhiều.
“Cảm ơn ngươi.” Hắn giơ giơ huyết châu lên, cảm ơn nữ tu.
Hắn biết nữ tu khẳng định không có phản ứng, nói xong lời cảm ơn liền xoay người tiếp tục đi xem xét công việc dựng thành.
Tả Mạc không biết, trong lúc hắn xoay người, ánh mắt đằng sau mặt nạ chợt lóe lên một đạo quang mang rồi biến mất.
Công Tôn Sai nhìn chăm chú vào biến hóa trên chiến trường, hắn đang không ngừng thử nghiệm chiến thuật mới. Bất luận chiến thuật nào, từ khi nhìn thấy, đến khi quen thuộc, lại đến khi lĩnh ngộ được, toàn bộ quá trình cần tốn hao tâm lực cực lớn. Mà trọng yếu nhất, là phải thử nghiệm trong thực tế.
*
* *
Trong dịch chiến kỳ, Bồ yêu bày ra trước mặt Công Tôn Sai rất nhiều loại chiến thuật, mỗi một loại đều vô cùng thần diệu. Thế nhưng, cũng không phải mỗi loại chiến thuật đều đơn giản như kiểu xung phong liều chết của tam đoạn thức, chỉ cần cải biến một chút có thể đem dùng lại. Trong đó liên quan đến rất nhiều thứ như kết cấu đội ngũ, nhân viên cấu thành.
Trong dịch chiến kỳ, cơ bản đều là yêu ma. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng về phương thức chiến đấu giữa yêu ma và tu giả đã khác nhau rất nhiều, hiển nhiên không thể rập khuôn theo.
Thế nhưng, Công Tôn Sai không ngừng bị Bồ yêu dùng các loại chiến thuật chà đạp, tầm mắt cũng được mở rộng không ít. Không ai hướng dẫn cho hắn cụ thể phải làm thế nào. Hắn chỉ có thể không ngừng chịu đựng, cố gắng kiên trì trước thủ đoạn của Bồ yêu.
Liên tục mô phỏng theo, tổng kết, thử nghiệm. Nếu như là người bình thường, nhìn thấy tam đoạn thức xung phong giết địch vô cùng sắc bén như vậy, tự nhiên đem tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc, lợi khí vô thượng. Thế nhưng Công Tôn Sai không ngừng thử nghiệm các loại chiến thuật khác nhau. Bởi vì rất khó tìm được ngọc giản về chiến trận, hắn thậm chí còn hướng Tả Mạc thỉnh giáo, hi vọng có thể làm phong phú kiến thức về chiến trận.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã đi trên một con đường vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Tại một nơi cách bọn họ hai mươi dặm, có hai gã tu giả đi qua đi lại, đứng từ xa quan sát chiến trường biến hóa. Công Tôn Sai cũng không để ý tới, mỗi khi đem người đi chiến đấu, đều có thể gặp phải sự cảnh giác của các thế lực khác. Những kẻ do thám này cực kỳ quen với việc phi hành, chỉ đứng từ xa nhìn, tình hình có một chút không ổn lập tức ngự kiếm chạy dài, căn bản không thể tránh được.
Vì vậy cho dù phát hiện những tên do thám này, Công Tôn Sai cũng không để ý tới. Ngoại trừ việc cần phải cảnh giác một chút, chủ yếu là phòng bị bọn chúng tham gia chiến đấu.
Chỉ là lần này, hai tên đứng bàng quan ở xa xa kia cũng không phải đều là do thám. Tương Duy cũng là lão đại một thế lực, trước kia cũng không chú ý tới đám người Công Tôn Sai, đến khi Công Tôn Sai liên tục nhổ bật mấy thế lực khác, hắn mới trở nên cảnh giác.
Mấy thế lực kia hắn cũng không xa lạ gì, thỉnh thoảng còn có qua lại. Tuy rằng giữa Công Tôn Sai và bọn hắn còn một khoảng cách xa nhưng trong lòng hắn vẫn bất an. Vì vậy hắn không ngại đi theo thủ hạ, giả mạo làm do thám để tận mắt nhìn qua chi đội ngũ thần bí này.
“Lão đại, chính là bọn họ.” Tên thủ hạ chỉ về phía đám người Công Tôn Sai ở phía xa xa.
Tương Duy ừ một tiếng, nhìn qua cũng khiến hắn khiếp sợ, sắc mặt khẽ biến. Chiến trường nhìn qua giằng co hỗn loạn nhưng Tương Duy có khả năng làm lão đại, làm sao lại không có vài phần nhãn lực?
Đám người thần bí kia rõ ràng là chiếm hết thượng phong, hiện tại chẳng qua chỉ là chơi đùa đối phương mà thôi, tựa như mèo vờn chuột.
Nhưng nhìn thêm một lúc, hắn đột nhiên kinh sợ.
Không đúng! Không phải chơi đùa!
Chiến cuộc hỗn loạn dần dần rõ ràng, bởi vì đám người thần bí kia bắt đầu trở nên có trật tự, có dấu hiệu tạo thành kết cấu rõ ràng.
Càng xem sắc mặt Tương Duy càng trắng bệch, trong lòng cũng không ngừng chìm xuống. Kỷ luật, chiến thuật của đám người này vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Bọn chúng đang thí nghiệm chiến thuật mới! Sự hỗn loạn này cũng không phải do đối phương làm chúng hỗn loạn, mà là chính bọn họ dẫn dắt. Đến khi bọn chúng quen thuộc với chiến thuật mới, chiến trường cũng cấp tốc biến đổi từ hỗn loạn sang rõ ràng.
Một bên đang chiến đấu kịch liệt kia hắn nhận ra được, chính là Vương Hồ Tử. Tác phong của Vương Hồ Tử cực kỳ mạnh mẽ, kiêu dũng thiện chiến, thủ hạ toàn là một đám không sợ chết. Nếu hắn gặp phải cũng phải gọi một tiếng Vương ca.
Dũng mãnh như đám Vương Hồ Tử không ngờ lại bị đối phương dùng để thí nghiệm chiến thuật! Lại không hề có sức giãy dụa!
Nhìn Vương Hồ Tử đem theo một đám thủ hạ xông lên, giống như là rơi vào trong đầm lấy, cùng đồ mạt lộ, trong lòng Tương Duy không khỏi dấy lên một trận bi ý.
Đám người này quá mạnh mẽ!
Phối hợp giữa bọn chúng thực sự quá ăn ý, tịnh không phải là chỉ có bề ngoài lưu loát hoa lệ. Trên thực tế, hắn liếc mắt cũng có thể nhận ra chiến thuật phối hợp này rất mới lạ, hẳn lạ một loại chiến thuật bọn họ chưa dùng qua. Vương Hồ Tử cũng là kẻ có năng lực, vài lần nắm được kẽ hở. Nhưng mỗi khi tình hình cuộc chiến chuẩn bị nghịch chuyển, đám người này lại đổi sang một loại chiến thuật khác.
Đây mới là thứ bọn họ thường dùng, chiến thuật đã thành thạo, sắc bén kinh người, phản kích liều mạng của Vương Hồ Tử trong nháy mắt giống như bị cắt thành mảnh nhỏ.
Mà sau đó, đám người kia lại đổi qua một loại chiến thuật xa lạ mới, trúc trắc tìm cách phối hợp. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
“Thực sự quá đáng sợ!” Tương Duy thì thào tự nói.
Tên thủ hạ có chút không rõ lão đại vì sao lại nói đáng sợ, đối với hắn mà nói, song phương giao chiến lâu như vậy, đám người kia mới xác định được chút ưu thế, còn xa mới lợi hại như lời đồn. Tương Duy cũng không giải thích, trong lòng thầm kêu may ắn, ngày hôm nay tới đây không uổng công.
Khóe miệng Công Tôn Sai rốt cục cũng hơi mỉm cười, tu giả thủ hạ đối với chiến thuật mới bắt đầu từ từ tìm được tiết tấu. Cho dù là chiến thuật nào, bình thường huấn luyện có tốt đến đâu nếu không trải qua thực chiến uy lực cũng kém hơn rất nhiều. Dù sao tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hóa, cùng huấn luyện hoàn toàn khác nhau, không thể máy móc rập khuôn.
Mấy người bên cạnh hắn, nhìn thấy tiểu nương rốt cuộ cũng nở nụ cười, trong lòng như bỏ bớt đi một tảng đá.
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, tù binh bị bắt khoảng chừng một trăm năm mươi tên.
Nhìn một đám tu giả đông nghịt bên cạnh, hắn không khỏi đau đầu: “Hiện tại chúng ta bắt bao nhiêu tù binh rồi?”
“Một nghìn một trăm mười lăm người.” Thủ hạ báo lại số liệu chính xác.
Suy nghĩ một chút, Công Tôn Sai hạ mệnh lệnh: “Đem trở về. Mỗi lần chiến đấu đều mang theo bọn chúng không an toàn, phái một đội áp giải chúng về.”
Tả Mạc không có ở đây, không cách nào hạ cấm chế lên những tù binh này, bởi vậy chỉ có thể tước đoạt pháp bảo, phái người trông coi. Cũng có vài tên tu giả, bị trực tiếp xếp vào trong đội ngũ, trong đám người vừa bắt được này còn có ba gã kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, Vương Hồ Tử cũng ở trong số đó.
Những tù binh này hiện tại vô cùng thành thực. Hai ba ngày nay, nhìn thấy Công Tôn Sai làm sao để đánh bại từng thế lực, tự nhiên kẻ nào cũng trở nên thành thực. Bọn họ thực sự kính nể đám tu giả chỉ hơn ba trăm người này, tuy rằng nhân số vượt lên gấp ba đám người tiểu nương nhưng vẫn như cũ không có kẻ nào cảm thấy không an phận.
Trước đây, bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một chi đội ngũ nào kinh khủng như vậy. Đương nhiên, những tu giả đã từng nhìn thấy yên quân lại cho rằng yêu quân mới chính thức là lợi hại. Kết quả là những người này không thể không thừa nhận, trong những đội ngũ bọn họ gặp qua, trừ yêu quân thì đây chính là đội ngũ lợi hại nhất.
Đám thủ hạ sớm đã kiến nghị tiểu nương đem tù binh trở về. Một trăm người áp giải hơn một ngàn tù binh, không ai nghĩ đến chuyện binh lực quá ít. Nhiệm vụ này lại rơi vào Ngụy Nhiên, tiểu nương cho rằng thực lực cá nhân Ngụy Nhiên không cao, nhưng làm việc có suy nghĩ, thái độ lãnh tĩnh, đáng để bồi dưỡng. Ngụy Nhiên thực ra lại không nguyện ý cho lắm, đang trong lúc đánh giết sảng khoái, áp giải tù binh trở về chẳng phải là bị tụt lại phía sau sao? Hắn vừa mới có chút hiểu được tân chiến thuật.
Thế nhưng mệnh lệnh của tiểu nương đưa ra, hắn cũng không dám cãi, không thể làm gì khác đánh suất lĩnh thủ hạ, buồn bực hờn dỗi áp giải tù binh trở về.
Nhìn đám tù binh đông nghịt, hắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, xem ra nếu đem những tù binh này nhét vào trong đội ngũ, trái lại sẽ làm giảm sức chiến đấu. Chỉ riêng ba trăm người lúc đầu, trái lại muốn đi đâu cũng không thành vấn đề.
Nhưng có người lại không nghĩ như vậy, Tương Duy đang âm thầm suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng ngời lên. Một ý tưởng lớn mật xuất hiện.
|