Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 261: Đột tập.
Dịch BigBro
Biên c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Và biên tiếp 1 chương nữa ....
Chương 261: Đột tập. (c0f7e3: Đột kích, đánh lén, móc lốp, thừa lúc nó quay đầu ta cho 1 chày vào gáy Túm lại là việc mà ta thích nhất )
Trong sơn động tối đen, giơ tay cũng không nhìn được năm ngón, chỉ nghe được thanh âm lịch kịch, bọn họ đang kiểm tra, chuẩn bị lần cuối cùng, không có ai nói chuyện, an tĩnh dị thường.
Một lát sau, chỉnh đốn hoàn tất, sơn động lần nữa rơi vào yên lặng, tràn ngập vắng vẻ tiêu điều.
“Xuất phát “.Ma Phàm ngắn gọn phun ra hai tiếng.
Đoàn người nối đuôi nhau bước ra.
Ra khỏi sơn động, không khí mát mẻ lập tức phả vào mặt mang theo một cảm giác dễ chịu, mọi người không khỏi có cảm giác thư thái. Nhưng rất nhanh họ lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, không một người lên tiếng, ngay cả Lôi bằng một kẻ luôn ồn ào lúc này cũng an tĩnh dị thường.
Mọi người đồng thời ngự phi kiếm bay lên, liên tục khổ chiến bọn họ giờ đây phồi hợp cực kì ăn ý.
Hơn ba trăm người đồng thời phiêu phù giữa không trung, bọn họ tỏa ra mộtmột cỗ sát khí vô hình nhưng phi thường mạnh mẽ.
Giữa bầu trời không có bất luận cái gì theo dõi, Ma Phàm và Tạ Sơn nhìn nhau, cả hai đều nhận ra nét hớn hở trong mắt đối phương. Liên tục năm ngày nghỉ ngơi, dưỡng sức, mọi người đều đã phục hồi, tinh thần đầy đủ, linh lực dồi dào, chiến ý đề nén mấy ngày nay không hẹn mà cùng tuôn trào, cuồn cuộn không thể ngăn trở.
“Mục tiêu, Nam Thắng trấn, Ma Phàm ngắn gọn lưu loát hai câu, dẫn đầu mọi người.
Toàn bộ đội ngũ nhất tề đồng loạt di chuyển.
Không cần thu liễm, không do dự, không che giấu, đội ngũ phi hành cấp tốc đề thăng tốc độ đến cực hạn, thẳng theo hướng Nam Thắng trấn mà tiến. Tất cả các trạm canh gác trên đường đều ngạc nhiên trước đội ngũ xa lạ chẳng biết từ đâu ra này.
Bọn Ma phàm căn bản không để ý đến trạm canh gác, đằng đắng sát khí bay vọt qua.
Tiếng gió ào ào gào thét bên tai, cảnh vật xẹt qua dưới chân, đều chỉ làm tăng thêm chiến ý của bọn họ, Nam thắng trấn trong mắt bọn họ tựa như một mĩ phụ yếu đuối quần áo mát mẻ không có lực kháng cự trước một bầy sắc lang. (Dịch:cái này chém ^^ Biên: ta cũng mún chém )
Đánh xong trận này, nhân sinh không uổng!
Xa xa, nam thắng trấn đã xuất hiện trong mắt bọn họ. Chiến ý trong mắt mọi người sát na kéo lên đến đỉnh điểm.
Ngay cả Ma phàm là một kẻ lãnh đạm, lúc này cũng cảm giác được máu huyết toàn thân sôi trào, giương cao phi kiếm trong tay, nộ khí rít gào :“Sát”.
“Sát !!” Mọi người đồng thời giơ phi kiếm ầm ầm đáp ứng, thanh âm vang vọng khắp nơi.
Đang tập trung với nhau thành một thể, đội ngũ đột nhiên tại không trung tách ra làm mười bốn hướng, như những đầu trường xà, mở ra răng nanh hướng Nam Thắng trấn mà đánh tới!
Ma phàm và Tạ Sơn hai người thành một đội, xông đến trước mặt mà đánh. Hai người không có bất cứ điều chỉnh gì, thân hình trầm xuống, sóng vai lao xuống!
Không trung xẹt qua hai bóng đen thẳng tắp để lại sau lưng không khí như sóng gợn, hai chi đội ngũ thoáng như tên rời dây cung, hướng tới cửa trấn mới sửa lại. Trấn môn mới tinh, lại tựa như giấy các-tông, trong nháy mắt tách rời thành vô số mảnh nhỏ, ầm ầm bắn ra bốn phía.
Hai đội tốc độ không có nửa điểm chậm lại, dọc thẳng theo phố chính nam thắng trấn, nhanh chóng xẹt qua!
Kiếm mang tung hoành!
Lao xuống cực nhanh càng gia tăng uy lực kiếm quang, nguyên bản sắc bén kiếm quang lúc này càng thêm vô kiên bất tồi. Phòng ốc hai bên đường bị phá cho nát bấy. Tu giả hốt hoảng nhảy dựng lên, đều kinh hãi thất sắc. Đối mặt với kiếm ý điên cuồng mãnh liệt, rất nhiều tu giả như bị đoạt mất thần chí ngây ra như phỗng,
Phốc Phốc Phốc !
Phảng phất tiếng huyết nhục bị nghiền nát, nơi kiếm đi qua vô số huyết vụ bạo liệt, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi nhưng bị tiếng ầm ầm át đi, không ai có thể nghe đc.
Phanh ! Ma Phàm gặp phải kẻ cản trở đầu tiên !
Một gã tu gia trong đội kêu lên một tiếng đau đớn, Nhưng nương theo lưc lượng kiếm quang, thuận thế hướng sang một bên bắn qua! Ma Phàm có chút kinh ngạc:“ Là cao thủ! ”
Ngay cả hắn cũng không dám chắc bản thân trước đòn trùng kích này của đối phương, có toàn mạng đi ra hay không, Người này đích thị là một tu giả Ngưng mạch tam trọng thiên. Bất quá hắn không để ý đến, một hai gã tu giả đối mặt với trùng kích của đội ngũ, cũng không kẻ nào dám ngạnh kháng
Huống hồ tinh thần cùng linh lực của bọn họ lúc này, đều ở vào trạng thái đỉnh phong !
Mười bốn người, trong chớp mắt, tựa như mười bốn luồng kiếm quang sắc bén mạnh mẽ xẹt qua, Nam Thắng trấn ầm ầm bạo liệt!
“Trưởng lão ! chạy mau!” Gã hộ vệ sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo trưởng lão nhanh chóng chui vào mật thất. Trong mật thất có một toà truyền tống trận. Ngay lúc bọn họ vùa chui vào mật thất phòng ốc trên đầu cũng vùa lúc ầm ầm đổ sập. Truyền tống trận lóe lên hào quang, trong nháy mắt mật thất đã không còn bóng người.
Không cần để ý lưu tâm cái gì, mọi người giết đến thống khoái.
Đoàn người Ma Phàm rất thông minh, không có mục tiêu sẵn, chỉ là mang theo đội ngũ sát tới, hung hăng liều chết một trận. Tu giả thoát khỏi trùng kích , bọn họ cũng không truy kích chỉ là điên cuồng phá nát Nam Thắng trấn.
Trong khoảnh khắc Nam Thắng trấn Liền giống như thành đống phế tích.
Bản thân họ, thế nhưng không hề có thương vong, tất cả mười bốn người đều đã lĩnh ngộ kiếm ý. Đối mặt với công kích phô thiên cái địa như vậy, tu giả Nam Thắng trấn đa số đều sợ đến són đái chạy được bao xa thì chạy!
Xung phong liều chết đã qua mọi người lại tập trung tại một chỗ.
“Không có tù binh” Tạ Sơn có chút bất đắc dĩ nói, đang giết đến thống khoái lại bị cụt hứng, từ đáy lòng hắn không khỏi oán hận Nam Thang trấn thực quá không lịch sự a. Bất quá hắn cũng không biết nếu không phải Nam Thắng trấn đã suy yếu như vậy, cho dù ăn tim hùm gan báo cũng không dám đến.
Ma Phàm ậm ừ một tiếng: “Mọi người nghỉ ngơi một chút, xem có thể tìm được thứ gì tốt không.”
“Hắc Hắc, cái này ta thích!” Lôi Bằng nhếch miệng cười nói.
Bất quá rất nhanh, mọi người sắc mặt lại trở nên cực kì khó coi.
“Con mẹ nó chẳng có tý dầu mỡ nào, bọn chúng đem tiền đi du lịch cả rồi à.” (Dịch:đoạn này mình không hiểu cho lắm – Biên: dầu mỡ ở đây chính là tiền, TQ có kiểu nói có tiền~ màu mỡ, ko có tiền ~ nước lọc, có tí tiền ~ canh loãng) Lôi Bằng vẻ mặt đen như đít nồi, hổn hển chửi ầm lên “Lão tử thật chưa từng thấy qua địa phương nào như chỗ khỉ này! Sạch sẽ! Thực con mẹ nó quá sạch sẽ a!
Những kẻ khác sắc mặt cũng không thấy tốt hơn tý nào, ngoại trừ những tu giả bị bọn họ giết chết, trên người còn có thể tìm được một số pháp bảo các loại,thế nhưng bọn họ lục soát toàn bộ nam thắng trấn, cư nhiên không có tìm được cái gì gọi là đáng giá.
Đây chính là nam thắng trấn, ngoại đường đại bản doanh, thế nào lại nghèo như vậy?
Vào lúc này, bỗng nhiên có thủ hạ bay lại : “Đại nhân, đại nhân! Phía tây có một toà doanh địa cách nơi này không xa”
Mọi người đang bực cướp không có được gì, nhất thời mắt sáng ngời, lẽ nào là thương khố ở đó?
Chúng nhân không chút do dự bay về phía toà doanh địa kia, mới vừa đặt chân xuống, xung quanh đầy người đang nhìn bọn họ với vẻ mặt mong chờ lẫn sợ hãi, tu vi những người này bất quá đều chỉ là luyện khí kì, sắc mặt chúng nhân lần thứ hai trở nên khó coi.
Ngay cả Ma Phàm, kẻ tự tay đặt ra kế hoạch này cũng có chút dở khóc dở cười.
Tu nô! Trong doanh địa này tất cả đều là tu nô! Nhìn qua cũng hơn một nghìn người. Những tu nô này đa số là tu vi vào ở luyện khí kì, chẳng thể dùng vào việc gì. Kẻ trông coi chỗ này đã sớm chạy mất dép.
Cả đám Ma Phàm đều nhầm to. Hạ Tường tuy rằng buôn bán với các thế lực lớn, thế nhưng không hề giữ lại nhiều vật tư. Bọn họ chính là làm buôn bán lớn, định kỳ giao dịch. Toàn bộ Nam Thắng trấn ngoại trừ những tu nô này, thật đúng là cái gì cũng không có.
Vô luận là Ma Phàm hay Tạ Sơn, đối với việc buôn bán thì mù tịt, đâu có khả năng nghĩ đến việc then chốt trong đó. Bọn họ cũng chỉ cho rằng Nam Thắng trấn thương khố chật ních, vât tư, nguyên liệu đầy ắp như núi.
Phải biết là, khi luận công ban thưởng, ngoại trừ công trạng ra mỗi lần nộp chiến lợi phẩm lên trên ít nhiều gì cũng có chút lợi ích, những thứ cướp được kia có thể làm bọn họ chướng mắt, nhưng nếu vừa mắt lão bản có thể đổi được đồ tốt. Đồ tốt trong tay lão bản quả là nhiều vô kể, bọn họ lâu nay nhìn đến đỏ cả mắt.
Ai biết được, tính toán lại thất bại như vậy.
Điều này làm cho niềm vui khi vừa thắng của bọn họ trong nháy mắt tụt xuống đáy.
“Nếu không thì đem những tu nô này mang đi?”Có kẻ rụt rè đưa ra ý kiến.
“Chúng ta cần tu nô để làm gì? Hơn nữa nhiều như vậy làm sao mà mang đi?”. Có người phản đối
“Có vận nô thuyền mà. Tốc độ cũng không chậm lắm, chuyên chở rất tiện.” Tên còn lại nhanh chóng trả lời.
“Mang mấy thuyền tu nô, lại chỉ là luyện khí kì trở về không phải bị bọn kia cười chết ư?”
“Dù sao cũng không thể để lại tiên nghi cho bọn Ngoại Đường a. Lẽ nào giết toàn bộ? Ta không động thủ a. Tàn sát tu nô, việc này ta không làm được.”
Nhưng lời này làm rất nhiều tu giả gật đầu, bọn họ đều là kẻ từng trải, kinh qua nhiều trận chiến, ai cũng đều giết qua ít nhất mấy mạng người. Chiến đấu ngươi không chết thì ta vong, đối với họ là chuyện bình thường, nhưng nếu là tàn sát tu nô không có lực hoàn thủ, trong lòng bọn họ cực kì bài xích.
Đương nhiên, câu kia “không thể để lại tiện nghi cho bọn Ngoại Đường”, càng thâm đắc nhân tâm, chẳng có tý chỗ tốt nào không nói, còn để bọn Ngoại đường chiếm tiện nghi, ai cũng không cam tâm.
Trải qua trận này, song phương tuyệt đối không có nửa điểm hoà hoãn tý xíu nào, tu giả ngoại đường bây giờ phỏng chừng hận bọn hắn đến tận xương tuỷ.
"Lôi đi, tất cả đều lôi đi!" Ma phàm cắn răng một cái: "Quản bọn họ hữu dụng vô dụng, mang tất cả về rồi nói sau”
Mang doanh tu nô bị ép buộc lên vận nô thuyền xong , mọi người cũng đều bước lên vận nô thuyền.
Vận nô thuyên cũng là một dạng pháp bảo tinh thạch, thể tích cực lớn, dài chừng năm mươi trượng, thân thuyền hình con rùa lớn, không cột không buồm gì, có thể chứa một nghìn tu nô. Tu nô cũng không phải chuyện gì lạ lẫm, bọn họ đại đa số là đến từ nơi khai thác hầm mỏ, đều là dân bản xứ của tân giới. Có một số dân bản xứ gần như là người nguyên thủy, bọn họ cũng tập tành bước vào con đường tu chân, nhưng vô lực chống lại các tu giả của đại môn phái, đều bị trở thành tu nô.
Rất nhiều môn phái đêu cực kì chú trọng viêc khai thác tân giới, tinh thạch, khoáng sản đều là nhu cầu cấp bách của bọn họ. Mà nếu có thể trở thành giới chủ, thổ hoàng đế một phương, còn không phải đem tân giới đặt trong tay, không cho các môn phái khác tranh dành, từ đó có thể đạt được lợi ích cực lớn.
Tìm kiếm và khai thác khoáng sản của tân giới, là cách mạo hiểm để đạt đươc siêu lợi nhuận.
Dân bản xứ sau khi bị bắt đi đến các môn phái xong, sẽ được truyền một số tâm pháp sơ sở. tu nô tiến nhâp luyện khí kỳ, liền có thể trở thành vật giao dịch, nhập chợ lưu thông. Tu nô có thể làm những công việc nặng nhọc như lấy quặng. Mà những tu nô có thiên phú xuất sắc, thường có giá khá cao, được các môn phái khác thu làm nô binh.
Nô binh sẽ được truyền thụ tâm pháp cao thâm hơn, nhưng đều không ngoại lệ sẽ bị thiết hạ cấm chế, khiến cho họ tuyệt không dám chống lại mệnh lệnh của môn phái. Một ít môn phái lâu đời , nuôi dưỡng nô binh càng lâu, bọn họ thậm chí sẽ có đội ngũ chuyên huấn luyện nô binh.
Vận nô thuyền là pháp bảo chuyên dụng để vận chuyển tu nô, chúng nó có thể tích khổng lồ, có thể dung nạp một lượng lớn tu nô. Hơn nữa thân tàu cực kỳ kiên cố, bởi vì nó cần phải đi qua đi về giữa hư không loạn lưu, nên vận nô thuyền không hề dưới ngũ phẩm.
Nếu nói về chiến quả lớn nhất lần này của bọn họ, cũng đều không phải cái gì khác, mà chính là năm chiếc vận nô thuyền. Ngoại đường vận chuyển năm thuyền tu nô, đã giao dịch được bốn thuyền, còn lại một thuyền tu nô và bốn chiếc vận nô thuyền bỏ trống, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua. Cũng may vận nô thuyền không cần dùng đến, có thể thu nhỏ lại, vận nô thuyền hình dáng khi thu nhỏ, ước chừng còn ba thước, nhìn khá đẹp.
Đối phương cư nhiên không có mang thuyền chạy trốn, đám người Ma Phàm cũng cảm thấy hiếu kỳ không gì sánh được. Bọn họ nào biết đâu rằng, doanh địa bên cạnh Nam Thắng trấn mới được dựng lên, không cần lo lắng tu nô chạy trốn nên trông coi trước giờ rất thoải mái. Phụ trách trông coi tu nô chẳng qua là vài tên mới tới làm cho vui, không tránh thoát một kiếp vừa rồi.
Rất nhiều người là lần đầu tiên leo lên vận nô thuyền, mỗi người đều hiếu kỳ không ngớt, nhìn mọi nơi xung quanh. Có mấy người từng có kinh nghiệm, đều chủ động xin đi điều khiển thuyền.
Vận nô thuyền chậm rãi trôi lên bầu trời, thuyền dài năm mươi trượng, nhìn qua khiến cho nhiều người than thở không thôi.
Mọi người lặng lẽ cười một tiếng, hăng hái điều khiển con thuyền bay lên.
Last edited by c0f7e3; 15-03-2011 at 10:19 AM.
|