Lão đạo sĩ thấy Tiêu Phi thông tuệ như vậy, cũng rất hoan hỉ, nói: “Ngươi có thể ở giữa mọi người, nhìn ra lão đạo có chút quái dị, nhãn lực tinh tế tỉ mỉ rất không tệ, bất quá tu đạo là chuyện cực kỳ gian khổ, nếu ngươi không thể ẩn nhẫn, lúc này liền đi về nhà đi. Phần khẩu quyết này, xem như lão đạo bồi thường ngươi chuyện đi đường khổ cực hôm nay. Hắc Thủy Chân Pháp này, khi tu luyện đến cực hạn, có thể tùy ý điều khiển thủy lưu trong thiên hạ, tuyết vụ băng sương, vân chưng vũ lộ, đều có thể tùy tâm sở dục thao túng biến hóa.”
Tiêu Phi chạy lâu như vậy, chịu nhiều khổ ải, nếu nói trong lòng không hối hận, đó là giả. Nhưng tinh thần nó cũng có vài phần dẻo dai, đâu có chuyện vào lúc này lùi bước. Không ngừng biện giải, nói: “Đồ đệ không sợ chịu khổ.”
Lão đạo sĩ cười hắc hắc, cũng không truy vấn, tùy ý để cho Tiêu Phi tinh tế thể hội khẩu quyết Hắc Thủy Chân Pháp. Lão đạo sĩ tựa hồ cũng không muốn chạy tiếp, liền ở bên cạnh nhắm mắt đả tọa. Tiêu Phi tuy bụng rất đói, thế nhưng cũng không thể làm gì khác được. Nó chậm rãi ngồi suy nghĩ về khẩu quyết Hắc Thủy Chân Páp, thử thôi động khí tức trong cơ thể. Hơn nửa canh giờ qua đi, tuy không cảm thấy có bất cứ kình khí nào lưu chuyển, nhưng lại bất ngờ thấy thần thái sáng láng đã khôi phục, ngay cả bụng cũng tựa hồ không còn đói như trước nữa.
Tuy rằng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Lam Lê đạo nhân vẫn nắm rõ biến hóa của Tiêu Phi trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên ông ta đi ngang qua Bạch Thạch trấn, liền bị Tiêu Phi nhìn ra được thủ đoạn, lúc đó Lam Lê đạo nhân cũng có chút lưu tâm. Ngày thứ hai, Tiêu Phi ra ngoài trấn tìm ông ta, Lam Lê đạo nhân mới có chút động lòng, trong đầu nổi lên ý niệm thu đồ đệ. Khảo nghiệm nhập môn, chính là Hắc Thủy Chân Pháp.
“Nếu ngươi vượt qua được khảo nghiệm, tu thành Hắc Thủy Chân Pháp, liền có tư cách kế thừa y bát của ta. Nếu ngươi không chịu nổi phần khảo nghiệm này, như vậy, những thứ ngươi học được cũng đủ để vật lộn cõi hồng trần lấy được vinh hoa phú quý, cũng coi như là một lần ngươi gặp ta.”
Lam Lê đạo nhân tự nghĩ trong lòng như vậy, liền tự hành nhập định, chỉ khoảng nửa khắc liền thần du vật ngoại.
Tiêu Phi chưa từng rời khỏi Bạch Thạch trấn nửa bước. Chút hiểu biết của nó cũng là nhờ xem qua sách vở. Nếu hắn có chút kiến thức, sẽ nhìn ra được lai lịch của Lam Lê đạo nhân ra sao.
Thời thượng cổ, chúng nhân sợ hãi tai kiếp của thiên địa, lo sợ sinh lão bệnh tử, bởi vậy khổ sở suy tư tìm đạo siêu thoát hồng trần vạn trượng. Trải qua vô số tiên hiền trí tuệ cùng thể nghiệm, rốt cục phát triển ra đạo tu tiên.
Trong đó, dựa theo pháp môn bất đồng, lại chia thành tứ đại lưu phái. Thứ nhất, đó là Huyền Môn đạo gia. Phái này lấy thái cực ngũ hành, bát quái cửu cung, hà lạc tinh tượng làm đạo lý, câu thông nguyên khí thiên địa làm căn cơ, tu thành vô cùng thủ đoạn, cưỡi khói, đạp mây, tiêu dao tự tại. Thứ hai, đó là thần tông Ma Môn. Phái này lấy truy cầu thượng cổ thần ma lực làm mục tiêu. Tôn trọng tự nhiên, không phần biệt thiện ác, tùy ý mà làm, vô câu vô thúc. Thứ ba, đó là Thích gia phật môn. Phái này cho rằng, thân thể chính là báu vật độ thế. Không cần ngoại cầu, bản thân tự nhiên đã là bảo tàng ẩn giấu vô tận năng lượng. Sinh ra trên đời, độ người độ mình, giúp chúng nhân làm điều tốt, tránh thương tổn tính mạng. Thứ tư, chính là Bàng Môn tạp gia. Phái này cho rằng tu hành giả không thuộc tam lưu của thế nhân. Lý luận của Bàng Môn tạp gia hỗn loạn, chủng loại pháp môn tu hành cũng đa dạng, hết sức nông cạn.
Bốn đại lưu phái này đều có nhân vật đại biểu cho riêng mình. Đó là đạo môn Thập Tổ, ma môn Ngũ Đế, phật môn Tứ Đại Thánh Tăng, cùng với Cửu Đại Tán Tiên. Trong những nhân vật đứng đầu này, đều đã có mấy ngàn năm thời gian chưa từng bước chân vào nhân thế. Lam Lê đạo nhân chính là một trong những đệ tử thân truyền của ma môn Bắc Đẩu đại đế.
Tiêu Phi đi theo Lam Lê đạo nhân, thì ở Bạch Thạch trấn náo loạt một ngày. Phụ mẫu nó cầu xin người trong trấn, tìm kiếm tại những nơi nguy hiểm xung quanh trấn, nhưng lại không có thu hoạch nào. Phụ mẫu của Tiêu Phi rất bi thương, chỉ nói Tiêu Phi đã tao ngộ bất trắc, liền đến nhà Lâm quả phụ, muốn lui lại việc hôn nhân giữa hai nhà. Không ngờ Lâm Tiểu Liên có thế nào cũng không chịu, chỉ nói: “Tiểu Liên tuy chỉ là con gái của một nhà bình thường, cũng biết hôn nhân chính là việc đại sự, đâu có để ý những chuyện vụn vặt như vậy? Nếu vài năm sau Tiêu Phi trở về, ta làm gì có mặt mũi làm người nữa?”
Lâm quả phục cũng thực sự nuông chiều con gái, cho dù là đại sự như thế này, cũng tùy ý con gái làm chủ. Phụ mẫu Tiêu Phi rất mừng vì Lâm Tiểu Liên có trinh tiết như vậy, lại bị thuyết phục mà có chút tưởng niệm, đành bỏ qua chuyện từ hôn.
Từ khi Đại Đường lập quốc tới nay, lấy Trường An làm đô thành, tòa thành trì này, tuy rằng kiến trúc được giữ từ tiền triều, nhưng cũng đã phung phí tu sửa hai lần, quy mô càng mở rộng gấp mười lần. Mơ hồ đã trở thành thiên hạ đệ nhất hùng thành, phú hào xa hoa càng là vô song chốn nhân gian.
Đi theo Lam Lê đạo nhân, một đường hành tẩu vội vã, không ngừng không nghỉ một tháng, rốt cục Tiêu Phi cũng đã đặt chân lên thổ địa của Trường An.
Dọc theo đường đi, Tiêu Phi vẫn khổ luyện Hắc Thủy Chân Pháp, dĩ nhiên đã có chút thành tựu, có thể ngưng tụ thành một đám hơi nước nhàn nhạt trong lòng bàn tay, tùy ý không chế nó phiêu chuyển trong phạm vi nửa xích.
Nguyên do Lam Lê đại nhân tới Trường An lần này, là bởi vì đại điển Trường An nửa tháng sau. Có người nói đương kim thiên tử Lý Ưng Chính đại thọ trăm tuổi, cố ý mời phật đạo cao nhân đến Trường An, cử hành thủy bộ đại hội, đồng thời nhờ những phật đạo cao nhân này, hướng trời xanh cầu phúc, cho hắn thêm duyên thọ.
Phải biết rằng, sinh mệnh thọ nguyên chính là ông trời sở hạt, cho dù là đế vương, ngôi vị gần với thần nhân, quyền khuynh tứ hải, phú giáp thiên hạ. Thì thọ mệnh cũng không phải cứ nói kéo dài là có thể kéo dài. Lần đại hội cầu phúc này, càng là một hồi trọng đại của hai nhà Phật, Đạo, các lộ tán tiên, du tăng, phương sĩ, thuật giả đều cùng nhau đến đây, nhiều vô số kể.
Bất quá những chi sĩ hữu đạo chân chính, đều tu hành ở trong thâm sơn cổ động, thông thường khi ngồi xuống là trăm, ngàn năm. Trong thời gian đó không biết có bao nhiêu vương triều hưng xuy, nhưng những người cầu vấn trường sinh này đâu buồn để ý tới? Lúc này chạy đến Trường An, đã có hết chín phần là những kẻ pháp lực không sâu, chỉ là đám phiến tử tham ăn tục uống.
Tiêu Phi cũng hỏi qua sư phụ, vì sao phải đến Trường An. Lam Lê đạo nhân cũng không trả lời hắn, chỉ nói đến đó sẽ biết. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, Tiêu Phi cũng không dám hỏi, chỉ là mỗi ngày đều khổ luyện Hắc Thủy Chân Pháp.