Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 262: Làm ăn lỗ vốn.
Dịch c0f7e3
Biên hjx chả có ai biên cho ta.
Nguồn: 4vn.eu
Chương 262: Làm ăn lỗ vốn.
Dịch c0f7e3.
Trên đỉnh núi, Hạ Tường nhìn Nam Thắng trấn giờ này đã trở thành một đống đổ nát, ngây dại chốc lát rồi sụp xuống gào khóc.
*
* *
Tả Mạc nhìn về phía nữ tu đứng cách mình không xa, trong lòng có chút lạnh đi. Nàng tựa hồ lại khôi phục trạng bất động lúc trước. Trải qua trận chiến ngày hôm qua, nữ tu ở trong mắt Tả Mạc, dù là ở bất kỳ góc độ nào đều có cảm giác âm trầm, đáng sợ hơn trước đây rất nhiều.
Chuyện này làm hắn có chút chột dạ. Nếu muốn sống, có lẽ phải cách xa nàng ra, nhất là tà pháp quỷ dị kia.
Hôm qua hắn cùng Bồ yêu nghiên cứu nửa ngày, cũng không tìm ra manh mối gì. Việc nên làm thì vẫn phải làm. Nghỉ ngơi một đêm, hắn lại tiếp tục công việc kiến tạo Phù Chiến Điêu Lâu.
Chẳng qua, trải qua một trận đánh, số tù binh trong daonh trại lập tức trở nên ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn. Nhưng cùng với chuyện này, trong khoảng ba trượng xung quanh Tả Mạc không ai dám tới gần.
Tả Mạc vốn có chuyện muốn hỏi Viên Giang, nhưng vừa đi về phía hắn hai bước, Viên Giang đã run rẩy hai chân, sắc mặt trắng bệch. Tả Mạc đột nhiên nhớ lại, có một tên địch nhân hôm qua còn bị nữ tu dọa chết, dưới chân khựng lại một chút. Viên Giang đúng là nhân tài khó có được, nếu cũng bị dọa chết, như vậy đúng là mệt rồi. Hắn không thể làm gì khác là dừng bước.
Ngẫm lại cũng là tại nữ tu bám sát như âm hồn không tan, không phải là chính mình đang mang theo một vị ôn thần sao?
Tâm tình Tả Mạc trầm xuống, phất tay cho Viên Giang rời đi. Thấy Viên Giang như được đại xá, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, tâm tình của hắn càng không ổn. Chẳng qua khi hắn nghĩ đến biểu tình âm trầm của Bồ yêu, còn có vẻ mặt không che giấu sự tức giận kia, hắn lại vui vẻ lên không ít.
Quả nhiên, hạnh phúc là phải xây dựng trên đau khổ của người khác a, Tả Mạc cười hắc hắc, lại tiếp tục công việc dựng thành.
*
* *
Đúng như Tả Mạc dự đoán, tâm tình Bồ yêu đang cực kỳ không xong. Nữ tu xuất hiện, khiến cho hắn cảm thấy mình rất thất bại. Không biết lai lịch, không biết công pháp, không biết thực lực tột cùng như thế nào, không biết… cái gì cũng không biết. Mà hắn hết lần này tới lần khác lại không có bất kỳ biện pháp gì, nếu là lúc trước thực lực hắn còn chưa bị hao tổn, trong lòng khó chịu như vậy hắn đã có thể trực tiếp giết chết đối phương. Nhưng hiện tại thần hồn của hắn bị thương nặng, hành sự phải hết sức cẩn thận, chỉ có thể dựa vào Tả Mạc. Tả Mạc là nơi hắn gửi hồn, cho dù hắn ẩn nấp ở bên trong cũng bị nữ tu uy hiếp đến, chuyện này làm sao lại không khiến Bồ yêu cảm thấy bất an?
Hơn nữa hắn nhìn không thấu nữ tu này, điểm này khiến cho sự bất an trong lòng càng mãnh liệt. Một ngày nào đó xuất hiện vấn đề, hắn căn bản là bất lực. Từ trước tới giờ hắn vẫn đánh giá thấp nàng, thực lực của nữ tu không chỉ quá cường đại mà còn vạn phần quỷ dị.
“Xem ra chúng ta cần tạm thời hợp tác một chút.” Bồ yêu đối mặt với mộ bia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân này quá nguy hiểm!”
Một bia không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bồ yêu cười nhạt: “Lẽ nào ngươi không sợ hắn xảy ra vấn đề gì? Ngoại trừ hắn, ngươi còn có lựa chọn khác sao?”
Mộ bia đột nhiên trở nên trong suốt như gương, có thể thấy được một đạo thân ảnh mơ hồ bên trong.
Bồ yêu nở nụ cười.
*
* *
Đã có tòa Phù Chiến Điêu Lâu thứ nhất, tốc độ kiến tạo của Tả Mạc lập tức tăng nhanh. Chuyện này cũng là do hắn bắt đầu quen với những biến hóa của thân thể mới. Tả Mạc đặt tên cho chiêu thức mình đánh bừa hôm qua là “Từ Thiên Nhi Hàng”. Trong lúc vô ý sử dụng ra “Từ Thiên Nhi Hàng” hắn ý thức được rất nhiều tác dụng của thân thể. (Dịch: Từ Thiên Nhi Hàng – nghe rất hoành tráng đúng không? Nhưng mà … nghĩa là từ trên trời rơi xuống, haizz xem ra tm nhà ta không có năng khiếu đặt tên cho lắm. )
Nhất là về thần thức, thần thức của hắn vẫn không có tiến triển gì nhều, giống như đang đứng trước một cửa ải khó qua. Hôm qua trên bầu trời, trong lúc vô ý thức kích thích ngọn lửa trong không khí hỗn loạn, trong lòng hắn lại có cảm ngộ, điểm ngừng trệ trong lòng liền tức khắc đột phá.
Thần thức tiến bộ, mang đến tác dụng rất lớn, việc này cũng làm cho tốc độ kiến tạo Phù Chiến Điêu Lâu của hắn tăng nhanh.
Chỗ phức tạp nhất của Phù Chiến Điêu Lâu đó là tuyên khắc phù trận, sau khi thần thức tiến bộ, tuyên khắc phù trận càng thêm thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa đã có kinh nghiệm dựng một tòa Phù Chiến Điêu Lâu lúc trước, tốc độ kiến tạo của hắn khiến người khác nhìn mà nghẹn họng. Viên Giang đứng từ xa quan sát, càng ngày càng cho rằng lão bản là một quái vật. (Dịch: Hắn ko phải quái vật mà là nv9 ) Một nam một nữ, hai quái vật.
Vật tư cần thiết ngày càng tăng, khiến cho Cát Vĩ, Tôn Bảo nhất thời đầu váng mắt hoa.
Tả Mạc bình quân cứ hai ngày làm xong một tòa Phù Chiến Điêu Lâu, cứ thế điên cuồng kiến tạo. Chỉ thấy từng tòa Phù Chiến Điêu Lâu đột ngột từ dưới đất mọc lên, cơ hồ tất cả chỗ trống đều bị Tả Mạc dùng xây dựng Phù Chiến Điêu Lâu.
Tả Mạc có một loại cảm giác mạnh mẽ, tiềm lực của thân thể hắn đang được phát động từng chút một.
Đủ loại hoạt động tay chân rút hết từng tia lực lượng trong cơ thể, điều khiển lửa khiến cho linh lực không còn chút nào, tuyên khắc phù trận khiến cho thần thức tiêu hao gần như sạch sẽ.
Hắn đột nhiên có chút chờ mong, đến khi hoàn thành công trình này, chính mình sẽ có biến đổi như thế nào?
Sự mong chờ, khát vọng trong mắt các tu giả ở doanh trại cũng ngày càng tăng lên. Tòa thành xây dựng cẩn thận như vậy, hơn nữa lại còn thêm Phù Chiến Điêu Lâu dày đặc, trong mắt bọn họ là không gì phá nổi.
*
* *
Trong khi Tả Mạc kiến tạo Phù Chiến Điêu Lâu đến mức quên hết mọi việc, đám người Ma Phàm đã vận chuyển một thuyền tu nô khổng lồ về doanh trại.
Nhìn một đám tu nô đông nghịt trước mặt, Tả Mạc hoàn toàn không biết nói gì. Hơn một nghìn tù binh Công Tôn Sai bắt về đã khiến hắn vô cùng đau đầu, thật vất vả mới thu xếp xong. Đám Ma Phàm lại còn đem về hơn một nghìn tu nô, toàn bộ chỉ có tu vi luyện khí kỳ…
Tả Mạc nén tức giận chỉ vào đám tu nô, mặt không biểu tình nói: “Ta cần bọn họ làm quái gì?”
Đám người Ma Phàm, Tạ Sơn cũng có chút dè dặt, bọn họ cũng hiểu thu hoạch lần này có chút thái quá. Tạ Sơn méo mó cười: “Tu nô có thể dùng để khai thác khoáng thạch mà!”
“Đào khoáng? Ta không tin bọn họ lại làm tốt hơn tiểu tháp.” Tả Mạc nghiêm mặt nói. Tiểu tháp cùng Tả Mạc tâm ý tương thông, nghe thấy Tả Mạc khen nó, cựa quậy một chút, không biết chui ra bằng cách nào. Vừa đắc ý vặn vẹo thân thấp tròn tròn một chút, lại thấy vẻ mặt Tả Mạc đen như đít nồi, thân tháp lập tức cứng lại, vội “xẹt” một cái bỏ chạy mất dạng.
Tổng kết vô số sự tình lại nó cũng biết, xuất hiện trong lúc lúc Tả Mạc tâm tình không tốt thì không ổn chút nào.
Ma Phàm hết sức dè dặt vừa cười vừa nói: “Lão bản, ngài không biết chứ, cả ngoại đường mà cũng chỉ còn lại mỗi đám tu nô này thôi.
Chúng ta cũng không có cách nào, nếu tay không ra về không phải là phụ lại những lời dạy bảo của ngài sao…”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lôi Bằng vội vàng phối hợp nói theo, vừa nói vừa ra sức gật đầu.
Tả Mạc cười nhạt: “Không sai, không sai! Các người nhớ rất kỹ lời ta nói nhỉ.”
“Đúng vậy ạ!” Lôi Bằng đập mạnh lên lồng ngực đầy lông của mình. Hai người Tạ Sơn cùng Ma Phàm liếc nhìn nhau một cái, ngậm
cứng miệng lại, hai người nhìn về phía Lôi Bằng tràn đầy … thông cảm.
“Vậy ngươi lo nuôi sống bọn họ nhá.” Tả Mạc liếc mắt nhìn Lôi Bằng: “Ngươi đã quên một câu rồi. Buôn bán lỗ vốn không thể làm.
Uhm, ta sẽ trừ vào lương thưởng của ngươi vậy.”
Lôi Bằng kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa, ôm chặt chân Tả Mạc: “Lão bản! Ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi!”
Lửa giận trong lòng Tả Mạc vừa bị chạm đến lập tức bùng nổ, một cước đá văng Lôi Bằng ra xa hơn hai mươi trượng, chửi ầm lên: “Các người cũng biết sai hả! Được lắm! Có biết một người cần bao nhiêu tinh thạch không? Năm khối! Bảy trăm người, một ngày cần ba nghìn năm trăm khối tam phẩm tinh thạch! Tưởng ca là thần tài sao? Ca hiện giờ cũng gấp đến độ cả cơm cũng không kịp ăn rồi!”
Tất cả mọi người bị cơn giận của Tả Mạc làm câm như hến. Ngẫm lại cũng đúng, bọn họ tu luyện hàng ngày đều phải tiêu hao lượng lớn tinh thạch, những thứ tiêu hao này đều là do lão bản cung cấp. Trước đây bọn họ không nghĩ tới, hiện giờ lão bản tính toán ra, dọa nhiều người giật mình. Rất nhiều người hổ thẹn trong lòng, chỉ cần là tinh thạch dùng để tu luyện, lão bản đều là thoải mái cung cấp, chưa bao giờ thiếu hụt.
“A ha! Hiện giờ lại mang nhiều tu nô như vậy về, các người cố ý muốn ca phá sản hả!” Tả Mạc còn chưa hết giận dữ, không có gì làm hắn phẫn nộ hơn việc phá sản! (dịch: ta cũng giận chưa lên đời cấm đánh vào kinh tế nhà ta)
“Lão bản, chúng ta đi cướp tinh thạch về!” Lôi Bằng đứng dậy biểu hiện quyết tâm.
“Không sai, lão bản, dù sao cũng không thể để lỗ vốn a!”
“Cướp sạch bọn chúng!”
Một đám người lập tức ngao ngao kêu lên, bộ dáng đằng đằng sát khí, đám tu nô sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Đám tu nô này làm sao bây giờ? Bán sao?” Ma Phàm cẩn thận hỏi.
“Bán cho ai?” cơn giận trong lòng Tả Mạc đã tiêu đi không ít, hừ lạnh nói: “Như vậy không phải khai ra chuyện Nam Thắng trấn là do chúng ta làm sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều cảm thấy không cách gì giải quyết.
“Lẽ nào giết sạch?” Tạ Sơn do dự một chút hỏi, sắc mặt rất nhiều người xung quanh đều không được tự nhiên.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những tu nô bên dưới lập tức trắng bệch, lập cập quỳ xuống, liều mạng đập đầu, cầu khẩn thảm thiết: “Đại nhân! Chúng ta có thể làm việc! Làm bất cứ chuyện gì cũng được! Đại nhân, chúng ta chỉ cầu một miếng cơm ăn…”
“Đứng lên! Đứng lên!” Tả Mạc vô cùng đau đầu, hắn chưa từng gặp phải tình trạng này.
Đám tu nô nào dám đứng lên, ào ào quỳ xuống, liều mạng đập đầu: “Đại nhân …”
Tả Mạc bị chọc tức liên tục, giận tới tím mặt: “Tất cả câm miệng hết cho ta, đều con mẹ nó đứng lên! Ai muốn quỳ tiếp, chém!” (Dịch: Phù… mỗi một câu con mẹ nó của thým Tưởng lại làm ta thót cả tim. Toàn ***)
Lời này quả nhiên hữu hiệu, đương trường lập tức lặng ngắt như tờ. Tả Mạc không nói một lời, quay đầu vước đi.
Còn lại đám người Ma Phàm, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẻ mặt đau khổ. Vì chuyện đem tu nô về mà lúc này hối hận không thôi, chẳng qua cũng không ai có tâm tinh mà nói đến.
Tả Mạc rầu rĩ không vui, quay lại Phù Chiến Điêu Lâu, đặt mông ngồi xuống, lại đứng lên. Đừng tưởng hắn bây giờ có nhiều thủ hạ như vậy, kỳ thực không hẳn thuộc về hắn, hắn vẫn như cũ chẳng qua là một thiếu niên bình thường.
Vô Không kiếm môn cũng có tu nô, đối với tu nô, hắn ít nhiều cũng có chút đồng tình, bọn họ đều là một đám người đáng thương.
Thế nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, hắn có thương hại cũng không tự nhiên lo chuyện của đám tu nô không quen không biết này.
Đám tu nô này đúng là một gánh nặng lớn, nhưng nếu bảo hắn tàn sát tu nô, loại sự tình này hắn tuyệt đối không làm được.
Bình thường đối với những chuyện này hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, ai có thể nghĩ một ngày chuyện này lại đổ lên người hắn?
Tiểu Sơn giới nguy cơ bốn phía, mục tiêu của bọn họ là cấp tốc rời đi, làm sao có thời gian tinh lực để chiếu cố một đám tu nô trói gà không chặt này? Thứ Tả Mạc cần lúc này chính là tu giả có sức chiến đấu cường đại, mà tu nô lại không có bất kỳ lực lượng chiến đầu gì.
Những tu nô này cũng cần phải tiêu dùng linh cốc, tinh thạch, tuy rằng tiêu hao không nhiều, nhưng số người đông như vậy gộp lại cũng tạo thành con số không nhỏ. Trách nhiệm của hắn đã không nhẹ, giờ lại càng thêm nặng nề.
Mình thế nào lại gặp phải loại chuyện tình liều mạng thế này?
Tả Mạc hữu khí vô lực nằm xuống, một mặt nhìn phù trận tinh tế trên trần, một mặt suy nghĩ xuất thần.
Bỗng nhiên, thanh âm Bồ yêu lại vang lên trong đầu hắn: “Ta có một biện pháp.”
Tác giả thật là dai như đỉa, cuối chương nào cũng cầu xin bỏ phiếu... Nhưng ta ko thạo tiếng Trung làm sao đăng kí mà vote cho lão được.
|