Cúc quỳ đã xa
Hôm nay ta trở lại sau một khoảng thời gian dài trốn chạy. Trở lại đối mặt, tự cho mình cơ hội để giải quyết một điều gì đó không rõ tên. Để đi trên con đường quen thuộc, để lắng nghe một bài hát quen thuộc, nghe một mùi hoa quen thuộc, để ngồi trong một góc quán quen thuộc và… cạnh một con người đã từng quen thuộc.
Tâm hồn xao động. Đã lâu lắm rồi không có cảm giác này, trái tim đau nhói vì biết mình đã sai. Nhưng đã là quá muộn, quá yêu đuối trước số phận, đã trở thành con người nhỏ bé, tự đi tìm cho mình sự bình yên buồn tẻ. Để lại được gì cho người bên cạnh ta? Chưa chút sóng gió mà đã buông chèo. Mắt cứ nhòa đi cố quay lưng ngăn lại. Để rồi lại lặng lặng bỏ đi, để người lại một mình bơ vơ đơn độc, ta cũng bơ vơ.
Ta lại đi về cô đơn trên con đường quen thuộc, không một giọt nước mắt rơi. Chỉ thấy trước mắt mình mưa giăng ngập lối. Con đường mờ đi trong bụi. Ta gặp lại thằng bé ngày xưa. Ta với nó sao có duyên đến vậy, nó vẫn đón xe đến nhà mẹ, thằng bé cũng cô đơn, khuôn mặt đầm trong bụi. Đã chừng ấy thời gian nó vẫn đứng đó sao? Vẫn chờ đợi trong làn xe qua lại. “Chị chở em đi gặp mẹ nhé! Được không?”. Thằng bé ngơ ngác! “Sao chị biết em đi gặp mẹ?”.Ta chỉ mỉm cười. Đúng rồi! Ta của ngày xưa đâu còn nữa.
Lại một lần nữa chính thằng bé ấy đã kéo ta về thực tại. Thằng bé của ngày xưa. Thằng bé thật kỳ lạ. Vẫn như xưa thay cho lời cảm ơn thằng bé tặng ta một năm hạt hướng dương cất dành trong cặp. Ta đón lấy, gói gọn gàng vào bọc giấy. Thầm nghĩ… rồi một ngày những khóm hoa ấy sẽ vươn mình thật cao để đón ánh mặt trời. Rồi sẽ có một ngày con đường sẽ sáng hơn, để thằng bé không phải đón xe trong làn bụi. Rồi một ngày ta sẽ mạnh mẽ hơn để biết chiến đấu với chông gai cuộc sống và tìm cho mình hạnh phúc. Rồi một ngày…một ngày sẽ qua thôi.
|