Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 267: Thâu tập.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Chương 267: Thâu tập.
Dịch: c0f7e3
(Dịch: Lại có oánh lén nữa rồi )
Tả Mạc thủ pháp lão luyện, kinh nghiệm phong phú, chỉ trong nửa khắc, vị đệ tử Minh Tiêu phái này toàn thân trên dưới chỉ còn… cái khố. (Dịch: lột đồ là nghề của anh ấy )
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là trên người thằng nhãi này không có nhiều của cải như tưởng tượng. Tiếc nhất là Tiêu Trần Sa, kiểm tra khắp người tên này cũng không tìm được khối thứ hai, kết quả này hiển nhiên không thể nào làm cho Tả Mạc hài lòng. (Dịch: ta định nói gì đó nhưng không biết nói gì lột sạch như vậy còn không thỏa mãn… đúng là nghề của chàng!)
Bàn tay khẽ động, hơi nước lập tức tụ tập trong lòng bàn tay, hình thành một quả bóng nước. Tả Mạc tiện tay đập lên mặt đệ tử Minh Tiêu phái.
Tên đệ tử Minh Tiêu phái từ từ tỉnh lại.
Hắn lập tức cảm giác lạnh lẽo toàn thân, ý thức được chuyện gì đó, giống như con dê nhỏ ngây thơ, run rẩy kinh sợ nhìn về phía Tả Mạc.
“Ta hỏi ngươi mấy vấn đề. Nếu thành thật trả lời, tạm tha ngươi một mạng.” Tả Mạc nhe răng cười.
Nụ cười rơi vào trong mắt đệ tử Minh Tiêu phái lại phảng phất giống như có một con sói lớn, mở miệng đỏ lòm, nhe hàm răng trắng ởn còn dính ít thịt vụn.
Cả người hắn không nhịn được run rẩy, hắn rút cuộc hiểu được, gia hỏa nhìn qua đen đủi trước mặt này không hề sợ hãi Minh Tiêu phái chút nào.
Trong đầu hắn trống rỗng một mảng, làm sao có thể như vậy? Tiểu Sơn giới như thế nào lại có tu giả không sợ Minh Tiêu phái?
Nhìn ánh mắt mờ mịt của đối phương, Tả Mạc có chút không kiên nhân: “Anh không có thời gian lằng nhằng với mày!”
Đối phương giật mình một cái, tỉnh lại từ trong mờ mịt, nuốt nuốt nước bọt: “Đại nhân cứ hỏi! Mời hỏi!”
“Có nhìn thấy một bóng xám hay không? Tốc độ rất nhanh!” Tả Mạc nhìn chằm chằm vào mắt đệ tử Minh Tiêu phái.
“Bóng xám? Cái gì bóng xám?” đệ tử Minh Tiêu phái ánh mắt mờ mịt.
Trong lòng Tả Mạc đột nhiên trầm xuống, hắn chăm chú nhìn vào mắt đối phương, biết hắn cũng không nói dối. Chẳng lẽ bốn người vừa rồi lừa mình? Trong lòng có chút nghi ngờ, Tả Mạc lạnh lùng hỏi: “Ta vừa thấy bốn người, bọn họ có nói đi theo hướng này.”
“Ta không…” đệ tử Minh Tiêu phái đột nhiên hét ầm lên: “Bốn người? Có phải còn có một nữ nhân?”
“Không sai!” Tả Mạc nhìn biểu hiện của đối phương, biết mình khẳng định là bị người ta đùa giỡn.
“***!(Dịch: chắc lại là con mẹ nó ta không xem lại nữa. Sao thým Tưởng không đổi câu chửi khác cho ta nhờ ) Liễu Đông Hoa
tên hỗn đản này, muốn hại ta!” đệ tử Minh Tiêu phái đang tức giận, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tả Mạc nhất thời kêu oan: “Đại nhân! Người bị lừa! Bốn tên đó cũng là đệ tử bản môn, bọn họ cố ý dẫn ngài sang hướng này, phá hoại chuyện tốt của ta…”
Hắn đột nhiên câm miệng.
“Chuyện tốt? Chuyện gì?” Tả Mạc nheo mắt.
“Không… không có gì, chỉ là chuyện mấy sư huynh đệ chúng ta…”
Vừa thấy thần sắc ấp ủng khẩn trương của đối phương, Tả Mạc cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp đưa tay túm lấy cổ hắn.
Lực lượng kinh khủng truyền đến từ ngón tay Tả Mạc khiến hắn hồn phi phách tán, hắn không dám có bất kỳ cái gì chần chừ, lập tức tuôn ra một tràng: “Là bí cảnh! Bí cảnh! Chúng ta phát hiện một bí cảnh! Bí cảnh này cần phải có tu giả tu luyện ngũ hành mở ra! Trong số chúng ta không có ai am hiểu ngũ hành. Bọn người Liễu Đông Hoa cũng muốn chia một chén canh, nhưng bị Hoàng sư huynh đuổi đi!
Vì vậy…”
Nghe vậy, Tả Mạc mới tỉnh ngộ.
Nguyên lai là bí cảnh!
Hắn vốn đang kỳ quái tại sao đệ tử Minh Tiêu phái lại chạy lung tung trong Tiểu Sơn giới, lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi. Hắn không khỏi cười khổ, nghe thấy bí cảnh trong lòng nóng như đốt lửa, nhưng lúc này tìm chim ngốc quan trọng hơn.
Hắn lập tức hỏi: “Khối Tiêu Trần Sa này từ đâu mà có? Đừng có lảm nhảm với ta là chỉ có một khối!”
“Khối Tiêu Trần Sa này là sư phó của tiểu nhân ban cho. Chỉ có một khối.” Thấy vẻ mặt không tin của Tả Mạc, hắn cười khổ: “Tiêu Trần Sa là bảo vật của bản môn, do linh thú Phục Thổ Tê sinh ra, mỗi ba năm mới có một khối. Hiện giờ Phục Thổ Tê bị lão tổ cầm giữ, người khác đừng hòng mơ tưởng kiếm chác.”
“Ngươi cái này không có, cái kia không có, còn muốn giữ mạng?” Tả Mạc lãnh đạm hỏi.
“Ta ta ta…” Tên đệ tử bị Tả Mạc dọa sợ, nhất thời nói năng lộn xộn, đột nhiên hắn phấn chấn tinh thần: “Bóng xám! Bóng xám! Ta nhớ ra rồi! Ngài nói bóng xám, ta không nhìn thấy nhưng nghe một vị sư huynh nói qua!”
Thấy trên mặt Tả Mạc lộ vẻ châm chọc nhàn nhạt, hắn càng thêm nóng này: “Thực sự! Ta xin thề! Ta khôn nói láo! Là Lôi sư huynh nói, hắn nói có một đạo bóng xám bay qua, hắn tưởng là bảo vật xuất hiện muốn giữ lại, không ngờ bóng xám quá lợi hại, Lôi sư huynh nói đoàn bóng xám kia hình như không phải là thuộc ngũ hành gì đó, hẳn là một kiện bảo bối…”
Tả Mạc nghe thế, tinh thần chấn động, một câu “không thuộc ngũ hành” làm cho hắn có vài phần tin tưởng.
“Bóng xám kia sau đó đi đâu?”
“Không biết, Lôi sư huynh không nói.”
“Hắn gọi là gì?”
“Lôi Hạo.”
“Các người có bao nhiêu người?”
“Hai mươi hai người.”
Tả Mạc lại hỏi một ít tin tức, tên đệ tử này cũng không dám giấu diếm, toàn bộ khai ra. Đến khi hỏi xong, Tả Mạc mới lộ ra vẻ thỏa mãn, khẽ động tay.
Cổ tên đệ tử kia lập tức nát bấy, trên mặt hắn còn lưu lại vẻ không thể tin được.
Tả Mạc khẽ vung tay, thi thể không còn sinh cơ bị hắn bỏ lại giữa tầng mây. Hắn vốn không có ý định buông tha người này, hiện giờ hắn cùng Minh Tiêu phái là tử địch, huống chi đây là Tiểu Sơn giới. Chỉ có đệ tử mới từ môn phái đi ra như vậy mới tin hắn sẽ thả cho đối phương cơ hội sống sót.
Nữ tu đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Hắn bỗng nhiên khẽ động trong lòng, thân hình trầm xuống phía dưới, phút chốc ẩn vào trong tầng mây. Xoay người nhìn lại, nữ tu vẫn bên cạnh hắn như cũ, qua vụ khí chỉ có nhìn thấy một thân ảnh mông lung, hắn mỉm cười.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không có nửa điểm cảm giác được khí tức của nữ tu, tuy rằng nàng chỉ đứng cách hắn không tới một trượng. Lúc bình thường cũng như vậy, vô luận hắn vận dụng thần thức thế nào, cũng không phát hiện được nửa điểm khí tức của nữ tu. Rất nhiều lúc, nữ tu làm cho hắn có cảm giác băng lãnh, hắn cảm thụ được lực lượng quỷ dị trên người nàng, nhưng không cách nào tìm được khí tức của sự sống.
Tả Mạc thu hồi ánh mắt, từ trong giới chỉ lấy ra Vô Ảnh Phi Phong. Khoác lên người Vô Ảnh Phi Phong, khí tức cả người hắn càng lúc càng mờ nhạt, sau một lúc thoáng như tiêu biến vào hư không, khí tức biến mất toàn bộ.
Một lát sau, bốn đạo nhân ảnh xuất hiện tại vị trí vừa rồi của Tả Mạc.
“Hắn vừa dừng lại ở đây một thời gian, di, hình như còn có khí tức của tên Đường Huy ngu ngốc.” Liễu Đông Hoa cẩn thận tra xét xung quanh một lần, lúc này mới lộ ra biểu tình thỏa mãn: “Xem ra bọn họ đã nảy sinh xung đột.”
“Bọn họ chỉ có hai người, nhưng đám Hoàng Trác Quang có hơn hai mươi người.” Sư đệ đứng bên cạnh lắc đầu.
Có thể thấy được, trong bốn người ai là Liễu Đông Hoa. Liễu Đông Hoa tuổi chừng bốn mươi, hai mắt quan hoa nội liễm. Hắn ha hả cười: “Chưa chắc, người này thực lực phi phầm. Nhất là nữ nhân bên người hắn, sâu xa khó lường, trong số sư huynh đệ chúng ta không ai là đối thủ.”
“Lợi hại vậy sao?” Ba người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Liễu Đông Hoa sắc mặt ngưng trong: “Đúng, đám các người nhất định phải cẩn thận, nghìn vạn lần không nên xung đột với bọn họ. Hai người này lai lịch không tầm thường, không như tu giả bình thường trong Tiểu Sơn giới. Bọn họ có kinh nghiệm sát phạt, chúng ta không so được.”
Ba người lộ ra vẻ không cho là đúng, bọn họ một đường đi tới, chỉ cần báo ra thân phận Minh Tiêu phái, những người khác đều nịnh bợ lấy lòng, nếu không thì là tỏ vẻ sợ sệt.
Liễu Đông Hoa thấy thế, biết có nói cũng vô dụng, không nói nữa.
“Chúng ta cẩn thận một chút.” Nhìn vẻ mặt không đồng tình của ba người, hắn từ từ nói: “Nếu bị đám người Hoàng Trác Quang biết
chúng ta theo dõi bọn họ, sau này mọi người cũng không dễ chịu gì.”
Vừa nói đến Hoàng Trác Quang, ba người không tự chủ lộ vẻ sợ hãi.
Liễu Đông Hoa liếc mắt nhìn bọn họ, đang chuẩn bị nói bỗng nhiên biến sắc: “Cẩn thận!”
Chỉ thấy trong tầng mây đột nhiên chui ra vài đạo hồng ảnh đánh tới bọn họ!
“Khốn Thiên Tác!” mấy người kinh hô, vội vã triệu hoán phi kiếm.
“*** (Dịch: Chắc là “con mẹ nó”), thế nào mà nhiều như vậy?”
“Đừng dùng phi kiếm, dùng lửa đốt!” Liễu Đông Hoa cao giọng nhắc nhở, loại pháp bảo như Khốn Thiên Tác này, phi kiếm tầm thường khó thương tổn, nhưng các loại hỏa diễm, băng phách lại là khắc tinh. Ba người đang định dùng phi kiếm chém vội vã tránh né.
Chỉ thấy nữ tu kia vội vàng xuất ra một khối ngọc bài. Đúng là một khối Dịch Thú Bài (Dịch: Túi chứa pet của thým Tưởng – xem lại các chương trước). Cả khối ngọc bài màu đỏ tươi, giống như từ hỏa ngọc luyện chế thành, trên mặt có một hình hồ ly màu đỏ rất sống động.
Liễu Đông Hoa thấy nàng xuất ra Dịch Thú Bài, nhất thời thở dài một hơi. Trong Dịch Thú Bài niêm phong một con Hỏa Vĩ Hồ đã tu luyện ra hỏa vĩ, dùng để khác chế những Khốn Thiên Tác này không gì thích hợp hơn.
Hắn chưa kịp vui mừng, bỗng nhìn thấy không khí phía sau sư muộ dao động, nhất thời sắc mặt đại biến: “Cẩn thận!” Sư muội vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện đằng sau nữ tu một thước.
Một vệt u quang chợt lóe lên rồi biến mất.
Không có bất kỳ ba động linh lực gì, không có bất kỳ kiếm chiêu nào, chỉ đơn thuần là đâm về phía trước.
Phốc!
Nữ tu Minh Tiêu phái không phát hiện ra, không kịp có bất kỳ phản ứng gì, đến khi kiếm quang xuyên qua, một đạo máu tươi bắn ra. (Dịch: Tác giả đã đắc tội với phái đẹp từ đây. Thảo nào hôm nọ có người nói trong box bình luận tg dã man. Hjx, lúc đó mình còn không biết.)
“Sư muội!” Ba gã tu giả kia thấy thảm trạng đột tử của sư muội, hai mắt như muốn nứt ra.
Liễu Đông Hoa cảm giác trong đầu ông lên một tiếng, sư muội từ nhỏ cùng với hắn cảm tình vô cùng tốt. Chết Tiệt! Đợi hắn thấy rõ người phía sau sư muội thì con ngươi đột nhiên co rút lại, phẫn nộ cùng sát ý biến mất, trong lòng trầm xuống.
Là hắn!
“Là ngươi!” Liễu Đông Hoa nghiến răng nghiến lợi, oán độc nói: “Ta còn xem thường ngươi…”
Tả Mạc trong lòng âm thầm cảm khái, Vô Ảnh Phi Phông thực sự là lợi khí dùng ám sát, hắn mò tới phía sau đối phương gần như vậy cũng không bị phát hiện. Chỉ tiếc hắn vừa động, sẽ lập tức bại lộ khí tức, hơn nữa muốn ẩn dấu hoàn toàn cần thời gian hai hơi thở. Hai hơi thở không lâu nhưng trong chiến đấu cũng đủ để trí mạng.
Việc này cũng có nghĩa là dùng Vô Ảnh Phi Phong chỉ có một cơ hội công kích, hạn chế uy lực rất nhiều. Chẳng qua đối với Tả Mạc mà nói, như vậy cũng đủ rồi.
Về phần Liễu Đông Hoa đang tràn đầy oán độc, trong lòng hắn không hề có nửa điểm đáng giá. Thực đúng là non nớt, lâm chiến đối địch, lại còn nhiều lời vô ích.
Không có Hỏa Vĩ Hồ, ba người nhất thời rơi vào cục diện cực kỳ bị động. Tám sợi Khốn Thiên Tác giống như tám con rắn đỏ bay lượng trong không trung, đuổi theo ba nười. Chỉ cần bị bám lấy, chúng sẽ giống như linh xà cuốn lấy người. Những Khốn Thiên Tác này cứ một mực đuổi theo không rời, linh động dị thường.
Tả Mạc đồng thời điều khiển nhiều kiện pháp bảo, đây chính là kỹ xảo mà tu giả có thần thức hơn người am hiểu nhất.
|