Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 272: Hoàng Trác Quang.
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Chương thứ hai.
Chương 272: Hoàng Trác Quang.
Dịch: c0f7e3
Minh Tiêu phái có rất nhiều phân chi, đệ tử đời thứ hai cũng rất đông đúc, nhưng không ai có thể lay động địa vị của Hoàng Trác Quang. Ngoại trừ vì hắn là đệ tử của lão tổ, thực lực cá nhân hắn mới là nguyên nhân quyết định.
Trước khi Tiểu Sơn giới phát sinh biến cố, Hoàng Trác Quang đã là người kiệt xuất nhất trong số những người trẻ tuổi, danh tiếng của tinh anh Minh Tiêu phái cũng theo đó bắt đầu lưu truyền.
Hắn mười sáu tuổi đạt tới ngưng mạch, ở tuổi này rất nhiều người chỉ mới hoàn thành trúc cơ. Đến khi mười bảy tuổi, hắn lĩnh ngộ kiếm ý, nhanh chóng trở thành nhân vật chói sáng nhất trong số đệ tử Minh Tiêu phái. Nhưng chân chính khiến cho danh tiếng của hắn lên tới đỉnh điểm lại là trong trận đại nạn này.
Lúc đó tình hình hỗn loạn, rất nhiều kẻ tấn công Minh Tiêu phái. Thời khác mấu chốt, Hoàng Trác Quang dũng cảm đứng ra, chém mười hai người, một loạt đầu lâu máu me rụng xuống trước đại môn Minh Tiêu phái. Việc này cũng lập tức chấn nhiếp những tu giả hỗn loạn, cho đến khi lão tổ trở về…
Có thể nói, địa vị hiện tại của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn giới có phân nửa công lao của Hoàng Trác Quang.
Trận chiến ấy cũng lập tức khiến hung danh của hắn truyền khắp Tiểu Sơn giới, trong môn phái hắn cũng trở thành người có địa vị đứng thứ mười hai dưới lão tổ.
Hoàng Trác Quang làm việc bá đạo hung hãn, nhưng cũng không thiếu khôn khéo, các đệ tử khác vừa kính trọng vừa sợ hãi.
*
* *
Có nhiều người giơ tay như vậy, tự nhiên cần phải tỷ thí. Chẳng qua tỷ thí cũng không phải là dùng thực lực cá nhân, mà là trình độ thi triển pháp quyết.
Mỗi tu giả giơ tay được yêu cầu xuất ra một pháp quyết thủy hệ. Chuyện này đối với Tả Mạc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, tiện tay xuất ra một cái Tiểu Vân Vũ Quyết. Phía trên bàn tay hắn một thước, một đám mây trắng nhỏ tạo ra mưa bụi, mưa bụi vừa rơi xuống bàn tay Tả Mạc liền biến mất. Pháp quyết thủy hệ thuần thục như vậy lập tức đánh bại hầu hết mọi người…
Chỉ còn lại duy nhất Trịnh Trung. Tả Mạc có chút bất ngờ. Chỉ thấy Trịnh Trung cũng không nói gì, nhẹ nhàng đưa ra một khối ngọc bài. Một con thủy long màu xanh lam lập tức chui ra, thân dài hơn một thước, cả người phủ lân giáp lóng lánh ánh sáng mê người, nó dường như rất có linh tính, một đôi mắt rồng hiếu kỳ quan sát bốn phía.
Mọi người khẽ ồ lên. Đây là dịch thú bài. Tả Mạc có chút bất ngờ, hắn không biết thủy long này rốt cuộc thuộc loại nào, nếu là Thành sư đệ có thể sẽ nhận ra. Thế nhưng không thể nghi ngờ, cho dù thuộc loại nào, đã là long phẩm giai của nó cũng không thấp.
Thủy long màu xanh lam bay lên, Tả Mạc lập tức cảm thụ được thủy hành chi lực trong không khí nhất thời nồng đậm hơn rất nhiều. Thủy long trời sinh thuộc về thủy hệ, pháp quyết thủy hệ chính là thứ nó am hiểu nhất.
Tên đệ tử cầm trong tay thanh bạch kiếm kia có chút chần chừ. Tả Mạc tuy chỉ dùng một pháp quyết nhỏ, nhưng vừa nhìn đã biết là tạo nghệ không thấp… Mà thủy long này của Trịnh Trung trời sinh đã là cao thủ khống chế thủy hệ.
“Hai người cùng lại đây.” Thanh âm Hoàng Trác Quang vang lên.
Trong lòng Tả Mạc rung động, thanh âm của Hoàng Trác Quang cũng không lớn, thế nhưng có một cỗ cảm giác áp bức đặc biệt. Hắn hiện giờ cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng là lần đầu tiên gặp phải cao thủ có phong cách như Hoàng Trác Quang. Chỉ có một người khiến cho Tả Mạc có cảm giác tương tự, đó là Thường Hoành, nhưng giữa hai người vẫn có sự khác nhau. Hoàng Trác Quang làm cho người ta cảm thấy áp bức, Thường Hoành lại làm cho người ta có cảm giác hung ác. Tả Mạc nhủ thầm trong lòng: nếu hai người này đấu một trận, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Hắn chú ý tới một gã tu giả sắc mặt tái nhợt ở đằng xa, theo lời kể của Lộ Huy thì đó chính là kẻ bị chim ngốc làm bị thương – Lôi Hạo. Lôi Hạo mới là mục tiêu chính của Tả Mạc.
Hai người theo sau đệ tử cầm kiếm, Hoàng Trác Quang từ trên đỉnh núi bay xuống, nói với sư muội bên cạnh: “Hướng dẫn bọn họ, chuẩn bị bắt đầu đi…” Những người khác lập tức bị cách ly khỏi khu vực này.
“Đi đi, đây chính là việc các ngươi cần làm. Trong vòng một nén hương, ai còn chưa đi ra ngoài năm mươi dặm thì đừng trách phi kiếm của ta vô tình!” một gã đệ tử Minh Tiêu phái hung hăng nói.
Biến cố đột nhiên sinh ra! Một đạo kiếm quang sáng trắng như tuyết đánh tới Hoàng Trác Quang! Nhiều đệ tử Minh Tiêu phái sợ hãi, đạo kiếm quang này đột nhiên xuất hiện, kiếm quang như tuyết, khiến cho bọn họ gần như không mở nổi mắt! Kiếm ý dày đặc tựa như vô số mảnh hoa tuyết sắc bén, bay lượn khắp nơi.
Sư muội bên cạnh Hoàng Trác Quang sợ đến mức hoa dung thất sắc, một làn kiếm quang này trong nháy mắt đã phủ kín tầm mắt, trắng xóa một mảng. Kiếm ý lạnh lẽo thấu xương trong chớp mắt đã làm nàng mất đi ý chí phản kháng…
Một đạo kiếm quang cực kỳ bá đạo đột nhiên sáng lên. “Ha ha! Ta đã biết ngươi trong lòng có quỷ mà!” Hoàng Trác Quang ha ha cười, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Bất quá, ngươi còn chưa đủ tư cách đánh với ta.” Trong lời nói bộc lộ sự tự tin, vô cùng quả quyết.
Đồng bọn của Trịnh Trung cũng đồng thời bắt đầu hành động, nhất thời kiếm quang ngang dọc khắp nơi. Những đệ tử Minh Tiêu phái khác cũng không phải ai cũng có thực lực như Hoàng Trác Quang, nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn. Tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Minh Tiêu phái không làm cho Hoàng Trác Quang có nửa điểm chú ý, hắn chăm chú nhìn Trịnh Trung, cười nhạt: “A, hóa ra là Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, thảo nào lá gan lớn như vậy.”
Trịnh Trung lúc này không còn nửa điểm bộ dáng ủ rũ khép hờ hai mắt, trong con ngươi hiện lên sát ý cùng chiến ý dữ dội.
Hoàng Trác Quang mỉm cười: “Đi, chúng ta lên trên. Nói xong liền bay lêm. Trịnh Trung cũng bay theo không chút do dự.
Tả Mạc nhìn quanh, không ngờ không có ai để ý tới mình, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Chẳng qua như vậy cũng rất tốt, thích hợp cho hắn hành động. Tả Mạc liền chú ý tới Lôi Hạo ở phía xa đang thất kinh, muốn xoay người chạy trốn.
Đám tu giả bị áp giải tới đối với Minh Tiêu phái trong lòng vốn có oán hận, vốn là khiếp sợ thực lực của Minh Tiêu phái, bọn họ có giận cũng không dám nói ra. Lúc đám người Trịnh Trung động thủ, tình hình hỗn loạn, Liễu Quý cực kỳ am hiểu mượn gió bẻ măng, cố ý cao giọng hô: “Phi kiếm! Thanh phi kiếm kia! Đừng để hắn chạy!” Một câu này vừa nói ra, kích thích lòng tham của rất nhiều người.
Thanh phi kiếm kia có sát ý thuần túy như vậy, tuyệt đối là tinh phẩm hiếm có trong hàng tứ phẩm.
“Ai dám động thủ? Cướp đoạt của Minh Tiêu phái sao? Chán sống sao!” tên đệ tử kia ngoài mạnh trong yếu, cố sức hét lên.
Liễu Quý núp trong đám người, bỏ thêm một câu: “Ai lớn gan thì lấy được, nhát gan thì chờ chết đói đi… bọn chúng làm sao biết là ai làm!”
Mọi người vừa nghĩ đều cho là đúng, cục diện hỗn loạn như vậy, cho dù là người bị cướp cũng không biết là ai cướp.
Những tu giả còn sống sót được ở Tiểu Sơn giới lúc này làm gì có kẻ nào tốt? Chỉ một lát, vô số kiếm quang đã rít lên, lao thẳng về phía tên đệ tử Minh Tiêu phái kia. Cho dù là Tả Mạc đã sớm tránh xa cũng bị tình hình này dọa sợ, âm thầm than thở may mà mình đã sớm tránh ra, nếu không cũng bị ăn đòn theo.
“Các ngươi…” Tên đệ tử kia vừa sợ vừa giận, chưa nói hết câu đã bị hơn mười đạo kiếm quang chém thành vô số mảnh, tình trạng thê thảm khiến cho Tả Mạc cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Mọi người lập tức xông lên tranh giành, tạo thành một đống hỗn loạn, một gã tu giả nhanh tay tinh mắt đoạt được phi kiếm, liền quay đầu bỏ chạy. Đám tu giả không cướp được phi kiếm cũng không buông tha cho những đệ tử khác. Tu giả không cướp được gì, hai mắt đỏ lên, ánh mắt nhanh chóng nhìn lên người các đệ tử Minh Tiêu phái khác. Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, không có hào quang của Minh Tiêu phái che chở, đám đệ tử này đúng là một lũ dê béo! Tình hình càng thêm hỗn loạn bất kham.
Tả Mạc lắc mình mấy cái, vọt đến bên người Lôi Hạo, một trảo bắt lấy hắn.
Lôi Họa sợ gần chết, cả người run rẩy, nói năng lộn xộn: “Ta ta ta… tất cả mọi thứ đều cho ngươi …” Tả Mạc nhíu mày, bạt tai vài nhát cho hắn tỉnh táo lại: “Ta hỏi gì ngươi nói cái đó.”
“Ngài… ngài cứ hỏi!” Lôi Hạo bị tát vài cái, lập tức kéo được vài phần hồn phách trở lại, tuy rằng vẫn sợ chết khiếp, nhưng có thể miễn cưỡng nói chuyện.
Tả Mạc bỗng nhiên khẽ động thân hình, tay trái xuất ra một khỏa Dương Sát Cương Lôi. Xoẹt một tiếng đánh lên giữa một thanh phi kiếm. Một làn khói xanh lượn lờ bốc lên, đinh đang một tiếng, phi kiếm đã rơi xuống mặt đất…
Một gã kiếm tu cách đó không xa kêu lên đau đớn, phi kiếm bị hủy, tinh thần hắn cũng bị tổn thương.
Hắn hoảng sợ nhìn thoáng qua Tả Mạc, ngay cả kiếm cũng không dám lấy lại, lảo đảo xoay người chạy đi.
Tả Mạc cũng không đuổi theo, cảnh tượng này rơi vào trong mắt nhiều người lập tức mấy gã tu giả đang nhằm về phía Tả Mạc khựng lựng, chuyển hướng sang mục tiêu khác. Lôi Hạo bị Tả Mạc tóm chặt ở một bên hoảng sợ nuốt mước bọt, trời ạ, mình như thế nào lại rơi vào trong tay cao thủ như vậy?
“Vết thương trên người ngươi từ đâu mà ra?” Tả Mạc nhìn chằm chằm vào Lôi Hạo từ từ hỏi.
Lôi Hạo bị Tả Mạc nhìn chằm chằm, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái hơn, hắn lắp bắp: “Ta ta… ta gặp phải một đoàn bóng xám, muốn giữ nó lại, kết quả là ta bị nó huých một cái…”
Tả Mạc trong lòng vui vẻ, vừa rồi hắn đã kiểm tra vết thương trên người Lôi Hạo, đích thực do một loại lực lượng nằm ngoài ngũ hành gây ra.
“Sau đó bóng xám kia đi đâu?” Tả Mạc hỏi tiếp.
“Nó bay vào trong bí cảnh.” Lôi Hạo thành thật nói.
“Bí cảnh còn chưa mở ra, nó làm thế nào bay vào?”
“Ta… ta cũng không biết.”
Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ đến cửa động vừa bí cảnh cần phải dùng pháp quyết ngũ hành mở ra, chim ngốc hiện giờ không mang đặc tính của ngũ hành, như vậy cũng không phải là không có khả năng.
“Cửa vào bí cảnh ở đâu?” Tả Mạc hỏi một vấn đề cuối cùng.
“Ở chỗ này.”
Lôi Hạo chỉ vào một sơn cốc gần đó.
Tả Mạc nhìn hắn cười hắc hắc: “Ngươi trả lời không tệ.”
Vừa dứt lời liền ném hắn vào trong chiến trường hỗn loạn, lập tức có vài người xông tới.
Tả Mạc nhìn thoáng qua hai người đang giao đấu trên bầu trời, âm thầm tiếc rẻ một cơ hội. Nếu không phải đang vội vã tìm chim ngốc, hắn khẳng định sẽ nhân cơ hội này giết chết Hoàng Trác Quang. Hoàng Trác Quang chính là cao thủ đứng thứ hai trong Minh Tiêu phái, nếu giết chết hắn, có thể khiến thực lực của Minh Tiêu phái suy giảm mạnh.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, mình có chút đánh giá thấp thực lực của Minh Tiêu phái. Thực lực của Hoàng Trác Quang cũng khá mạnh mẽ! Ngay cả với tu vi ngưng mạch tam trọng thiên của Trịnh Trung cũng không làm gì được, điều này làm cho Tả Mạc kinh ngạc không ít.
Chứng kiến kiếm ý của Hoàng Trác Quang, Tả Mạc bỗng nhiên hiểu ra, chữ “Tiêu” trong Minh Tiêu phái không hề liên quan đến Tiêu trong Tiêu Thổ, mà là chỉ khoảng không. (Dịch: cái này là tiếng tàu đồng âm khác nghĩa, ta cũng đành chịu. Mọi người hiểu được thì hiểu.)
Đó chính là kiếm ở trong không trung!
Kiếm ý mở ra một khoảng không mờ mịt, rõ ràng trống không nhưng lại khiến cho kẻ khác có cảm giác không thể chống đỡ. Kiếm quang của Hoàng Trác Quang càng lúc càngsáng rực, mang theo một chút ấm áp, giống như ánh mặt trời. Vô luận kiếm quang, thân pháp của Hoàng Trác Quang ở giữa không trung cũng như cá gặp nước.
Tả Mạc có thần thức hơn người, mơ hồ cảm giác được, phi kiếm của Hoàng Trác Quang đối với không trung có liên hệ khó có thể miêu tả. Hắn vô cùng kinh hãi! Làm sao có thể? Người này lẽ nào bắt đầu tu luyện ở trong bụng mẹ? Chỉ trong nháy mắt, Tả Mạc quyết định phải giết hắn! Địch nhân như vậy, nếu bỏ qua cơ hội giết hắn lần này, sẽ không có cơ hội nào khác! Một ý nghĩ cực kỳ ác độc, ách không phải, là cực kỳ có kỹ thuật sinh ra trong đầu hắn.
|