Chương 273: Mũi kiếm trí mạng.
Dịch: c0f7e3
Hoàng Trác Quang lăng không mà đứng. Trong ánh mắt luôn luôn lãnh đạm của Trịnh Trung lại không tự chủ tỏ vẻ khiếp sợ. Bị lừa rồi! Vẻ ngạo nghễ trên khuôn mặt Hoàng Trác Quang đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt lộ vẻ châm chọc. Khí phách mạnh mẽ vừa rồi, chẳng qua chỉ là ngụy trang. Trịnh Trung giờ mới biết mình mắc lừa. Ngay từ lúc đầu hắn đã cho rằng Hoàng Trác Quang đi theo con đường cương mãnh bá đạo, hiện tại mới biết là hoàn toàn sai.
Thiên không kiếm, như có như không, biến ảo không ngừng, vô hình vô chất!
Kiếm ý của Hoàng Trác Quang cực kỳ quái dị, Trịnh Trung chưa từng gặp qua. Chỗ đáng sợ nhất là toàn bộ khoảng không phảng phất đều trở thành hậu thuẫn của Hoàng Trác Quang, đối diện với ánh mắt lãnh tĩnh vững vàng của hắn, chiến ý trong lòng Trịnh Trung bất tri bất giác đã dần dần suy yếu.
Kinh nghiệm chiến đấu của Trịnh Trung cực kỳ phong phú, tu vi bản thân cũng cao hơn Hoàng Trác Quang một chút, lập tức phất hiện có điều không ổn. Chẳng qua nếu phải rời đi như vậy hắn có chút không cam lòng.
Nhìn xuống tình hình bên dưới, hắn biết chỉ cần kiên trì thêm một chút thời gian là có thể nhận được sự trợ giúp của các sư đệ. Bất kể kiếm ý khó nắm bắt như thế nào, kiếm chiêu biến đổi đa đoan thế nào, hắn tin rằng mấy người liên thủ lại nhất định có thể tiêu diệt đối phương.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Trịnh Trung thực sự đã thua. Nhưng mục tiêu của hắn rất rõ ràng, thứ hắn cần là bí cảnh chứ không phải chiến thắng trước Hoàng Trác Quang. Đó cũng là nguyên nhân hắn kéo dài thời gian đến giờ.
“Các sư đệ của ngươi đều đã chết.” Trịnh Trung bỗng nhiên nói.
Hoàng Trác Quang không để ý, cười nói: “Đám phế vật, chết thì cứ chết đi.”
Trên mặt hắn nhìn không ra nửa điểm bá đạo cương mãnh lúc trước, ánh mắt lãnh tĩnh, thong dong trấn định.
Trong lòng Trịnh Trung đột nhiên phát lạnh, tên này đúng là kẻ máu lạnh vô tình, nói: “Ngươi vì sao không chạy?”
“Chạy?” Hoàng Trác Quang tựa như nghe thấy một chuyện rất buồn cười: “Ta vì sao phải chạy? Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian, chờ các sư đệ của ngươi liên thủ.”
Giọng điệu Hoàng Trác Quang bình tĩnh, không có một chút hoảng loạn nào, khóe miệng hắn bỗng cong lên, con mắt nheo lại một chút: “Đáng tiếc, ngươi không biết rằng chênh lệch thực lực giữa ta và ngươi không phải là nhân số có thể bù đắp.”
Trịnh Trung có chút kinh ngạc, sự tự tin trong lời nói của Hoàng Trác Quang cũng không phải giả bộ, nhưng hắn vẫn nghi hoặc. Một đối một, hắn rơi vào thế yếu, nhưng thực lực hai bên cũng không chênh lệch lớn như Hoàng Trác Quang nói.
Chẳng lẽ Hoàng Trác Quang còn ẩn giấu thực lực? Tim Trịnh Trung nảy mạnh lên.
Tốc độ Tả Mạc rất nhanh, giống như một đạo thiểm điện, trong chớp mắt đã tới trước cửa vào bí cảnh. Cửa vào ở bên trong một sơn động. Ở bên ngoài sơn động đã loạn thành một đám, kiếm quang bay loạn, hào quang từ pháp bảo đủ loại màu sắc. Sơn cốc khá nhỏ, linh lực bên trong cốc cơ hồ hoàn toàn rối loạn.
Đám người Liễu Quý thấy Tả Mạc, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Sư huynh đã cẩn thận dặn bọn họ không nên trêu chọc người này, bọn họ cũng nhìn thấy Dương Sát Cương Lôi vừa rồi, càng thêm kiêng kỵ, lúc này lại thấy Tả Mạc đi về phía bí cảnh, nhất thời thầm hô không ổn.
Bảy người bọn họ núp trong đám người hỗn loạn thừa nước đục thả câu. Bọn họ cực kỳ cẩn thận, thu hoạch cũng kha khá. Chẳng qua một chút lời lãi ấy không thể so sánh với một bí cảnh chưa được thăm dò. Tả Mạc đã sớm chú ý tới đám người Liễu Quý, cũng thấy vẻ cảnh giác trên mặt bọn họ, hắn biết có nói cho đối phương biết ý định của mình thì chưa chắc bọn họ đã tin tưởng.
Tả Mạc hạ quyết tâm, không hề do dự lấy ra U Thủy kiếm.
Hít thật sâu một hơi, hắn dẫm mạnh lên mặt đất, từ mặt đất vọt lên giống như một mũi tên rời cung, thoáng một chút đã lên cao hơn mười trượng. Đến điểm cao nhất, hắn bỗng nhiên co gối ôm vai, làm một động tác xoay người. Tả Mạc xoay người nửa vòng, mặt hướng xuống dưới, hai chân đạp mạnh vào khoảng không, tiến về phía trước.
Phanh!
Trong không khí giống như có một bức tường vô hình, Tả Mạc đạp mạnh lên trên, kình khí bắn ra bốn phía!
Linh lực toàn thân trong nháy mắt dâng lên!
Thân thể duỗi ra, từ mũi kiếm đến gót chân tạo thành một đường thẳng tắp, cả người hắn lúc này giống như một thanh phi kiếm.
Tiếng rít bén nhọn đột nhiên vang lên, vọng khắp trong sơn cốc.
Tất cả mọi người giật mình, vô ý thức ngừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn, lập tức giống như vị sét đánh!
Trong một khối không khí hình tiêm trùy có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, không khí toàn bộ sơn cốc kịch liệt rung động, rung động truyền xuống cũng khiến cho mật đất hơi rung lên.
Tả Mạc lúc này hoàn toàn quên hết mọi thứ, tiếng nổ bên tai làm hắn không nghe thấy gì, tốc độ cực nhanh khiến cho hắn có cảm giác huyết dịch toàn thân dâng lên vô cùng sảng khoái, không nén được huýt dài một tiếng.
Gia tốc, gia tốc, không ngừng gia tốc!
Hắn dường như muốn đem toàn bộ linh lực, toàn bộ lực lượng kích phát toàn bộ trong quãng đường một trăm trượng này. Không khí xung quanh trở nên hỗn loạn nổ mạnh, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Nhớ lại một chiêu Lưu Tinh Không Hỏa lần trước, lúc đầu hắn gọi là Từ Thiên Nhi Hàng, sau này mới biết được cái tên Lưu Tinh Không Hỏa nổi tiếng trong giới thiền tu.
Nhưng cho dù Tông Như thử qua rất nhiều lần cũng không thể nào tạo ra Lưu Tinh Không Hỏa như hắn.
Tả Mạc phát hiện một chuyện kỳ lạ, những dòng không khí hỗn loạn xung quanh hắn cũng không lập tức tan ra. Tốc độ tăng lên một mức nhất định, hắn phá nát không khí xung quanh sinh ra loạn lưu, cũng sinh ra một cỗ lực hút kỳ lạ. Bị cỗ lực hút này hấp dẫn, không khí loạn lưu giống như bị ràng buộc quẩn quanh quanh thân thể hắn, hình thành một khu vực loạn lưu. Không Hỏa chính là sinh ra trong khu vực này.
Hai khối đá va chạm vào nhau sẽ tạo thành một đốm lửa nhỏ, mà khu vực loạn lưu này giống như tạo thành từ vô số mảnh đá vụn, va chạm vào nhau khiến cho tia lửa văng ra bốn phía. Thần thức của Tả Mạc giống như những xúc tu cực nhỏ, khuấy động kích thích khu vực này.
Két két!
Một ngọn lửa bắn ra từ trong loạn lưu, ngay lập tức, không khí quanh người Tả Mạc giống như một bó nhựa thông bị đốt lên. Hơn mười đoàn hỏa diễm giống như mười con rắn lớn, du động cực nhanh xung quanh thân thể Tả Mạc.
Nhưng ngay sau đó, Tả Mạc cảm thấy biến hóa phát sinh. Hơn mười hỏa xà này như ngửi được mùi vị gì đó, không hẹn mà cùng lao về phía mũi kiếm. Trên mũi kiếm giống như có một dòng xoáy không ngừng hấp dẫn thôn phệ hỏa diễm. Trong chớp mắt, từng tia đỏ rực quanh người Tả Mạc đều bị hút vào mũi kiếm. Mũi kiếm đỏ rực như than hồng, long lanh ánh lửa. Trong mắt những người trong sơn cốc, chỉ cảm thấy có một điểm hồng quang chói sáng, nhanh chóng vẽ thành một đường đường thẳng kinh diễm!
Toàn bộ kiếm ý, Không Hỏa đều áp súc lại trên mũi kiếm khiến cho mọi người kinh hãi!
"Má ơi! Chạy mau!"
Không biết ai là người dẫn đầu, mọi người mới như bừng tỉnh, nhất thời kêu gào thảm thiết, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình chỉ có hai chân, liều mạng chạy sang hai bên. Trong chớp mắt, cửa động bị vây chặt như nêm lộ ra trống trải.
Sắc mặt mấy người Liễu Quý đại biến!
Lúc sư huynh nhắc nhở không nên trêu chọc đối phương, bọn họ còn lơ đễnh. Một khỏa Dương Sát Cương Lôi của Tả Mạc có thể khiến người ta sinh ra kiêng kỵ, nhưng cũng chỉ là kiêng kỵ mà thôi.
Cho đến khi một kiếm này xuất ra, kiếm ý áp súc đến mức tận cùng. Bọn họ lúc này mới chính thức cảm thấy kinh sợ! Bảy người, không ai dám ngăn cản một kiếm này, bọn đứng ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn về phía quang mang cực kỳ chói sáng kia.
Tên này… hắn đúng là quái vật!
Bọn họ có sáu giác quan hơn xa người thường, kiếm còn chưa tới nhưng một điểm hồng quang cực kỳ áp súc kia khiến cho bọn họ cảm thấy nguy hiểm đáng sợ gần như khiến cho người ta hít thở không thông.
Hỗn chiến trong sơn cốc sinh ra linh lực, không khí hỗn loạn. Lúc này chúng giống như một đám ngựa hoang bị thuần phục, đồng thời an tĩnh lại. Mặt đất run lên tựa hồ như cũng nhận thấy nguy hiểm, im lìm không tiếng động. Ngoại trừ đám người hoảng sợ chạy trốn, những thứ khác trong sơn cốc đều khựng lại trong nháy mắt. Chúng tựa như đang chờ đợi, đợi một vương giả xuất hiện!
Hai người Hoàng Trác Quang, Trịnh Trung đang giằng co. Bỗng nhiên trong mắt cả hai đồng thời phát ra tinh mang bức người. Cách họ không xa, một thân ảnh lao đi, phía trước là một điểm hồng quang chói lọi. Điểm hồng quang kia làm cho hai người động dung.
Trong mắt Hoàng Trác Quang hiện lên một tia dị sắc, chú ý tới vẻ mặt khẩn trương của Trịnh Trung trong lòng hắn khẽ động: “Ồ, người này thực lực không tệ. Lẽ nào hắn chống đối với các sư đệ của ngươi?”
Chuyện Hoàng Trác Quang nói đúng là điều Trịnh Trung lo lắng, nhưng hắn tin tưởng các sư huynh đệ của mình sẽ không lỗ mãng như vậy, liền mỉa mai trả lời: “Không sao, hắn vào được bí cảnh còn tốt hơn các người vào.”
“Các người có thù oán gì với ta?” Hoàng Trác Quang nheo mắt lại.
“Thù oán?” Trịnh Trung cười thê lương: “Những người còn sống sót trong Tiểu Sơn giới có ai không có thù oán với các ngươi?”
“Thì ra là vậy.” Hoàng Trác Quang gật đầu: “Thời thế chính là như vậy, chỉ có thể nói vận khí các người không tốt mà thôi.”
Tả Mạc tạo ra động tĩnh lớn như vậy, làm kinh sợ quần hùng, lúc này trên mặt hắn lại không có nửa điểm đắc ý. Bị loạn lưu bao quanh, sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt có chút kinh hoàng, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, mình thực sự chỉ là … tiện tay thôi mà!
U Thủy kiếm là một phi kiếm thủy hệ, hắn dùng Ly Thủy Kiếm Quyết, tự nhiên sử dụng rất tiện lợi. U Thủy kiếm là một phi kiếm rất tốt, toàn thân du U Thủy tế luyện thành, thủy lực vô cùng tinh thuần.
Quỷ tha ma bắt!
Thủy hành chi lực vô cùng tinh thuần lúc này lại chính là điểm chết người.
Kiếm ý Ly Thủy Kiếm Quyết áp súc lại không thành vấn đề, nhưng Tả Mạc không nghĩ tới kiếm ý áp súc lại tạo thành hấp lực cường đại, ngay cả Không Hỏa cũng hút vào, toàn bộ áp súc tại mũi kiếm.
Vấn đề này đúng là không xong!
Không Hỏa là một loại hỏa diễm cực kỳ bạo liệt, cũng là một loại hỏa diễm Tả Mạc không quen thuộc. Thủy hỏa bất tương dung, Không Hỏa tiến nhập U Thủy kiếm, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất: Bạo tạc!
Huống chi, Không Hỏa trong U Thủy kiếm còn bị áp súc đến cực điểm, mẹ của ta ơi, như vậy không nói tới U Thủy kiếm, chỉ cần tùy tiện đụng phải một giọt nước thì cũng chỉ có một loại kết cục: Chính là “Oanh” một tiếng, trong chu vi ba mươi trượng xương cốt không còn.
Lúc này còn có thêm một thứ nguy hiểm – kiếm ý bị áp súc cao độ! Ba thứ bảo trì một sự cân bằng vi diệu, nhưng chỉ cần một yếu tố bất ổn hoặc Tả Mạc buông tay, phi kiếm sẽ lập tức bạo tạc.
Hơn nữa kiếm ý đã áp súc đến cực điểm…
Nếu phi kiếm bạo tạc, trong vòng năm mươi trượng thậm chí tám mươi trượng sẽ không còn lại thứ gì.
Nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần, sắc mặt Tả Mạc càng trắng bệch, tay run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Cứu mạng…