Chương 274: Ngài ăn thịt, chúng tôi uống canh.
Dịch: BigBro
Biên: c0f7e3
Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...
Tả Mạc gấp đến độ cháy cả ruột gan, tất cả khí thế, âm mưu gì đó đều bị vứt sạch ra ngoài chín tầng mây.
Tiếng rít chấn nhiếp toàn trường kia đột nhiên biến đổi, nguyên bản đang đằng đằng sát khí, bỗng nhiên giống như con gà trống bị người ta bóp cổ,thanh âm cực kì quái dị. Một người một kiếm khí thế cuồn cuộn, bỗng dưng như bị kiềm hãm, tốc độ ngày càng chậm.
Một lúc sau, dường như do trọng lượng quá nặng hay sao, bỗng nghe “ Phịch” một tiếng như chim gãy cánh, từ từ rớt xuống trước động khẩu.
Mọi người nhìn cảnh tượng quỷ dị này đều đứng ngây ra như hóa đá.
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, U Thủy kiếm trên tay vẫn đỏ bừng bừng, chẳng qua không có doạ người như hồi nãy. Hiện tại hắn hận không thể vứt cây kiếm này đi, thế nhưng Tả Mạc chỉ sợ kiếm vừa rời khỏi tay hắn trong nháy mắt sẽ bạo tạc, Tả Mạc không thể làm được gì khác ngoài việc cầm cho chắc vào tay.
Sơn cốc một mảnh vắng lặng, cực kì yên tĩnh, mọi người ngây ngốc nhìn Tả Mạc
Vừa nãy là ảo giác sao? Cái thằng tay chân lóng nga lóng ngóng trước mặt này với kẻ không ai địch nổi khi nãy thực sự là một người sao? Biến hoá này thực sự vô cùng giống hài kịch, lúc đầu với lúc sau quá khác nhau đi, làm mọi người trong nhất thời không kịp phản ứng. Bọn họ cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, chẳng ai đấu đá nữa.
Mau tán…Mau tán(Dịch: tán hoả tính trong thanh kiếm á)
Tả mạc xoay U Thủy kiếm, lẩm bà lẩm bẩm, thanh âm của hắn vốn rất nhỏ nhưng, xung quanh hắn lại cực kì an tĩnh nên tiếng thì thầm của hắn cực kì rõ ràng trong tai mọi người, tất cả đều trợn trắng mắt. Bầu không khí trong nhất thời trở nên ngượng ngùng, bọn họ ngươi nhìn, ta lại nhìn ngươi, không môt người động thủ.
Mọi người mới rồi còn đánh nhau chí chóe, cực kì nhốn nháo, lúc này lại dị thường an phận.
Kiếm ý áp súc, Không Hỏa mất đi áp lực liền nhanh chóng tiêu tán. Một lát sau U Thủy kiếm cuối cùng cũng khôi phục bình thường, trong lòng Tả Mạc mới âm thầm thở phào một tiếng, lại thấy cả người nhất thời nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa lật thuyền trong mương, nếu như ta tự sát như vậy, không phải làm cho thiên hạ cười rụng răng hay sao? Hắn nghĩ lại mà run sợ không thôi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Tả Mạc hít vài hơi, đột nhiên khựng lại, có cái gì đó không thích hợp!
Xung quanh như nào lại yên tĩnh vậy?
Hắn có chút chột dạ quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy bao quanh mình, mọi người vô cùn yên lặng, tất cả đều đang nhìn vào hắn. Tả Mạc chợt có cảm giác lông tóc dựng hết cả lên, suýt nữa thì thét lên. May mà hắn cũng nhớ tới mình dù sao cũng miễn cưỡng coi như lão đại một bang, nuốt một ngụm nước bọt, hắn từ từ đứng lên.
“Các ngươi tại sao lại không đánh nữa?”
Không ai lên tiếng, bọn Liễu Quý cũng không biết nói gì, cục diện hỗn loạn mà bọn họ vừa làm ra, không ngờ lại chấm dứt một cách quỷ dị như vậy. Bây giờ có cho tiền bọn họ cũng chẳng dám nhảy ra nháo sự. Đùa à, thằng cha ngăm đen trước mặt này thực lực rõ ràng cao hơn bọn họ một bậc, cực kì đáng sợ.
Bọn họ tuy không biết Tả Mạc xảy ra chuyện gì, nhưng với thực lực mà hắn vừa biểu hiện ra, ý đồ muốn làm loạn trước đó đã bị quên sạch, nhảy ra không khác gì tự sát, ai muốn chết chứ. Những ngưòi khác cũng có suy nghĩ không khác Liễu Quý bao nhiêu. Nửa chiêu vừa rồi đúng là dọa người ta ngã ngửa ra mà.
Tả Mạc thấy không có ai phản ứng. Nhất thời có chút ngượng ngùng, hắn xoay ngưòi đi vào bí cảnh.
“Xoạt xoạt.” Không ai lên tiếng nhưng đều đồng loạt tiến về phía Tả Mạc.
Tả Mạc giật mình quay người lại: “Các ngươi muốn làm gì.”
Trong đám người bỗng có kẻ lên tiếng: “Đại ca, người ăn thịt rồi, cũng nhường cho chúng ta uống chút canh đi!”
"Đúng vậy đúng vậy!"
“Đại ca, thứ tốt mời ngài chọn trước, để chúng tôi mấy thứ còn lại là cũng được.”
…
Đám người nhất thời nhao nhao lên.
Tả Mạc trợn tròn mắt, bọn Liễu Quý cũng nhìn đến lòi cả con ngươi, ai cũng chẳng ngờ tình hình lại diễn biến thành ra quỷ dị như thế này.
“Các ngươi cam chịu như vậy?” Tả Mạc không chút nghĩ ngợi hỏi lại.
“Đại ca nói đùa rồi. Thực lực của ngài mạnh mẽ như vậy, tầm mắt chắc chắn cao hơn chúng ta rất nhiều.” Người ban nãy thấy Tả Mạc cũng không phải là kẻ khó tính liền dũng cảm đối đáp.
"Không sai!"
“Đúng là như thế!”
Mọi ngươi đều lên tiếng phụ họa, bọn Liễu Quý cũng im lặng không dám lên tiếng, đối với người khác bọn họ có thể ra tay nhưng với tên gia hỏa không rõ lai lịch này thì lại không dám. Nếu bây giờ bọn họ đứng ra, đối phương chỉ cần nói vài câu về việc bọn họ vừa làm, đảm bảo bọn Liễu Quý sẽ bị loạn kiếm phân thây.
Tả Mạc dần dần bình tĩnh trở lại, có chút suy nghĩ nói: “Các ngươi tin tưởng ta sao?”
“Đại ca, ngay cả thanh Bạch Nha kiếm khi nãy ngài cũng không thèm để mắt, hàng phổ thông sao lọt được vào mắt của ngài”. Đại hán kia cũng là một kẻ thông minh: “Về phần đồ tốt, chúng ta cũng không dám mơ tưởng nhiều a.”
“Không sai, tên nào nổi lòng tham dám động đến đại ca, bọn em đánh chết hắn.”
“Đánh chết hắn!”
Mọi người đều phụ họa theo, bọn Liễu Quý câm như hến. Những người này đều là những tay cáo già, kinh nghiệm phong phú, bọn họ biết muốn tìm chỗ tốt trong bí cảnh gần như là không có khả năng.
Tả Mạc nghe vậy, trong lòng có chút chột dạ, thanh Bạch Nha kiếm kia hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng chỉ là lúc đó hắn đang lo lắng cho chim ngốc không có thời gian phân thân thôi. Anh đây thực sự không phải là không để ý mà. Bất quá hắn cũng rất nhanh minh bạch những người này nghĩ gì.
Lúc trước hắn tưởng muốn làm khó Hoàng Trác Quang một chút, ai ngờ cục diện lại thành thế này, thật đúng là ngoài dự đoán. Chẳn qua hắn phản ứng cũng cực nhanh: “Đã như vậy chúng ta trước trước hết hợp lực xử lý Hoàng Trác Quang. Hắn còn sống, bí cảnh cũng không đến lượt chúng ta động vào.”
Lời này của Tả Mạc vừa nói ra, rất nhiều người nhất thời do dự. Bọn họ chỉ muốn cầu tài không muốn mất cái mạng này, hung danh hiển hách của Hoàng Trác Quang đã sớm nhập vào thâm tâm bọn họ rồi.
Đại hán vừa nãy lại lên tiếng: “Sợ cái gì chứ? Nếu Hoàng Trác Quang chạy thoát, trong những người ở đây hôm nay, ai có thể thoát được liên quan.” Tả Mạc thầm khen tên này thông minh.
Quả nhiên những người khác đang do dự cũng lập tức trở nên quyết đoán: “Giết!”
“Chúng ta nhiều người như vậy lại sợ hắn sao? Mỗi người một kiếm cũng đủ đem hắn băm vụn.”
Tả Mạc lại kịp thời bồi thêm một câu: “Pháp bảo trên người hắn xem chừng cũng không ít, cái này phải xem ai có vận khí tốt rồi.”
Lời vừa nói ra lập tức có hiệu quả! Không gì dụ ngươi hơn pháp bảo, sĩ khí mọi người nhất thời tăng vọt. Bọn Liễu Quý nghe được trong lòng cũng mừng thầm, tên này thực lực cao thâm khó lường, nếu như cùng sư huynh liên thủ, Hoàng Trát Quang không chết cũng mất nửa cái mạng.
“Đại ca, người nói thế nào chúng ta sẽ làm như thế ấy!” Liễu Quý vội vã hô lên.
Tả Mạc bỗng nhiên phát hiện, tình huống so với hắn tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, càng có nhiều người hắn càng dễ bố trí. Mặc dù không hy vọng bọn họ làm được chuyện gì khó khăn, nhưng không phải tất cả những chuyện có ích đều khó.
Hắn không ngừng đưa ra mệnh lệnh, mọi người nghe thấy mà sắc mặt mờ mịt. Bọn họ hoàn toàn không rõ Tả Mạc bảo bọn họ làm vậy là có mục đích gì?
Tả Mạc yêu cầu bọn họ liên tục phóng thích kiếm quang, pháp quyết trong sơn cốc. Tuy ai cũng không rõ, nhưng cũng nghe lời mà liên tục xuất ra các loại kiếm quang, pháp quyết.
Lập tức trong sơn cốc tràn ngập các loại quang mang, cực kì hỗn loạn.
Mà Tả Mạc đứng ở lối vào của bí cảnh, trước cửa vào bí cảnh có một đoàn ánh sáng bồng bềnh trôi nổi, nhìn lối vào bí cảnh, trong lòng hắn lại thêm vài phần quyết tâm. Cái cửa vào này thực chất chính là một phù trận ngũ hành ngàn năm, muốn mở ra cũng không khó, nhưng phải đồng thời thôi động lực lượng ngũ hành.
Hắn nhìn thoáng qua Liễu Quý, thấy Liễu Quý gật đầu, liền bắt đầu hướng bí cảnh thôi động ngũ hành chi lực. Ngũ hành pháp Quyết quán nhập vào quang đoàn, trong phút chốc quang mang ngũ sắc tăng vọt.
Hoàng Trác Quang đang phiêu phù trên trời bỗng nhiên biến sắc, sát khí hiện ra, trong nháy mắt thân ảnh hắn đột nhiên tiêu thất.
“Bọn hỗn đản chết tiệt!”
Vừa rồi hắn bình tĩnh như vậy cũng là vì nghĩ rằng mấy tên này chẳng thể nào tìm được cách vào bí cảnh. Để vào bí cảnh cần đồng thời thôi động ngũ hành pháp quyết, lúc đó cửa vào mới mở ra. Trong đám người này làm sao có kẻ tinh thông pháp quyết cả ngũ hành, người như vậy khắp cả Tiểu Sơn giới cũng cực kỳ hiếm thấy.
Tìm năm tên tu giả cùng lúc thi triển ngũ hành pháp quyết chỉ là cách tạm thời bất đắc dĩ. Hoàng Trác Quang cũng hiểu rõ, biện pháp này căn bản không thể hoàn toàn mở ra cửa vào bí cảnh. Hắn hoàn toàn không lo lắng. Cho dù có bao nhiêu tu giả chiếm giữ cửa vào, chỉ cần hôm nay không mở ra được, vậy thì bí cảnh kia chỉ có thể thuộc về Minh Tiêu phái, ai cũng đừng hòng cướp đi. Đến lúc nhìn thấy cửa vào quang mang lóng lánh, trong lòng hắn vừa tức giận vừa lo sợ.
Thân hình hắn chợt lóe, phi thân vào trong sơn cốc, mục tiêu chính là Tả Mạc. Tu giả khác trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một đám tép riu. Nhưng sự thực và suy nghĩ là hai chuyên hoàn toàn khác nhau, khi hắn vừa xuất hiện trong sơn cốc, vô số tu giả đồng loạt bay lên không như đàn vịt trời bị hù dọa.
Hoàng Trác Quang lập tức nhận ra Tả Mạc đang đứng trước cửa vào.
“Ta hóa ra đã nhìn lầm ngươi, nguyên lai ngươi đồng thời tinh thông tất năm pháp quyết ngũ hành.” Trong mắt Hoàng Trác Quang toát ra một tia lạnh lẽo: “Không ngờ hôm nay lại gặp được cao thủ, vận khí thật tốt.”
Đồ thần kinh! Tả Mạc khinh bỉ nhìn hắn, đến lúc này mà hắn còn ung dung nói chuyện vô ích. Tả Mạc không chút do dự xuất ra một khỏa Dương Sát Cương lôi! Dương Sát Cương Lôi là một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ hắn vận dụng thành thạo nhất, hắn hiện giờ gần như không cần nghĩ ngợi cũng có thể thôi động.
“Cương lôi?” Hoàng Trác Quang có chút ngoài ý muôn, nhưng cũng không kinh ngạc: “Chỉ bằng thứ này cũng dám động thủ với ta?”
Tay trái Tả Mạc sinh ra một khỏa Dương Sát Cương Lôi, bắn vào khoảng không, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, giống như bắn trúng vật vô hình nào đó. Hoàng Trác Quang lúc này mới lộ ra một chút kinh ngạc.
Làm sao có thể? Người này làm sao có thể dễ dàng phát hiện kiếm quang như vậy?
Kiếm quang của Minh Tiêu phái vô hình vô chất, rất khó phát hiện. Nhưng đối với Tả Mạc như vậy cũng không tính là cái gì. Nói đến kiếm quang vô hình vô chất, đại khái không có loại nào có thể so với Vô Không Kiếm Quyết của sư huynh Vi Thắng. Thiên Không Kiếm của Hoàng Trác Quang tuy rằng cũng là vô hình vô chất, nhưng cũng không có gì là bất ngờ. Người khác thua dưới tay Hoàng Trác Quang phần lớn là do nguyên nhân kiếm ý của hắn biến ảo khó nắm bắt, nhưng Tả Mạc thần thức hơn người, đối với linh nhãn của hắn mà nói, điểm này lại chẳng có gì đáng sợ.
Đúng lúc này, Trịnh Trung xuất hiện phía sau Hoàng Trác Quang. Bảy người Liễu Quý cũng đồng thời hiện thân, tám người tạo thành một vòng vây hoàn chỉnh, Tả Mạc trái lại lui về phía sau.
Hoàng Trác Quang nhếch miệng cười nhạt. Quần chiến sao? Bọn họ có lẽ không biết, thứ hắn không sợ nhất chính là quần chiến! Người càng nhiều, kiếm quyết của hắn càng có thể phát huy uy lực càng lớn.
Ngu xuẩn! Hắn quyết định cho đám người vô tri này nhìn rõ, bọn chúng ngu xuẩn đến mức nào.
Hắn vừa muốn động thủ, bỗng nhiên nụ cười trên miệng cứng lại.