Chương 275: Vây giết.
Dịch: c0f7e3
Hoàng Trác Quang đột nhiên phát hiện, không gian xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Vô số linh lực, không khí lưu chuyển hỗn loạn. Sơn cốc nho nhỏ trở thành một khu vực hỗn loạn.
Không ổn nhất chính là… Hắn không cần ngẩng đầu lên, cũng biết liên hệ giữa hắn và không trung đã biến mất. Trong chớp mắt, hắn tỉnh ngộ. Bẫy rập! Đây chính là một cái bẫy dành riêng cho mình!
Trong sơn cốc nhỏ đầy những dòng linh lực chuyển động hỗn loạn, va chạm lẫn nhau, cực kỳ không ổn định. Một vài sự kiện nho nhỏ hắn không để ý tới, lúc này nghĩ lại mới thấy lạnh lẽo trong lòng. Vừa rồi hắn đáp xuống sơn cốc làm kinh hoảng một đám tu giả. Đám người này yếu ớt, không có lực chống cự hoảng hốt như một bầy gà sợ hãi diều hâu.
Tới giờ hắn mới ý thức được, mấy kẻ có sức chiến đấu yếu ớt đến mức đáng thương kia trong lúc bất tri bất giác đã tạo thành một tấm lưới bằng linh lực loạn lưu, cắt đứt liên hệ của hắn với không trung. Hắn đã hoàn toàn không thể liên hệ với không trung nữa!
Một cái bẫy rất độc ác! Trong lòng hắn sinh ra vài phần bội phục. Đám người này nhìn như một đám ô hợp, sức chiến đấu không đáng gì, không ngờ lại có kẻ nghĩ ra được chủ ý tài tình như vậy, thật là lợi hại!
Ánh mắt hắn rơi vào Tả Mạc đang trấn thủ cửa vào bí cảnh. Chính tên này, nguyên lai hắn mới là kẻ lợi hại nhất trong đám người này!
Con mắt Hoàng Trác Quang lại nheo nheo lại, tuy đối mặt với khốn cảnh, nhưng sau sự kinh ngạc lúc đầu hắn lại không sợ hãi, ngược lại chiến ý, đấu khí của hắn lại đột nhiên bùng lên. Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.
Chưa từng có kẻ nào bức hắn đến tuyệt cảnh như vậy! Chật vật như vậy!
Không có khoảng không, các người nghĩ rằng có thể khiêu chiến với ta sao?
Quang mang trong mắt Hoàng Trác Quang bạo phát, mũi kiếm hất về phía trước, khí thế mạnh mẽ đột nhiên phát ra, những dòng loạn lưu nhỏ xung quanh hắn lập tức bị quét sạch. Đám người Trịnh Trung không hề do dự lao lên.
Đây cũng là nguyên nhân Tả Mạc lui lại phía sau, đám người Trịnh Trung phối hợp ăn ý, nếu có người khác xông vào, trái lại lại phá hỏng sức chiến đấu tập thể của họ, không bằng hắn lùi lại, tìm cơ hội đánh lén.
Không gian trong sơn cốc nhỏ hẹp, chiến đấu ở trong này chính là so đấu phản ứng, tiểu xảo và pháp bảo.
Hoàng Trác Quang chưa từng trải qua chiến đấu kiểu này, nhưng hắn bình tĩnh không sợ, toàn bộ pháp bảo trên người hắn đều là tứ phẩm.
Linh giáp trên người hắn là một kiện linh giáp thổ hành thuộc tứ phẩm trung giai, tên là Phất Tiêu Linh Giáp. Linh giáp luyện chế từ Tiêu Thổ, lão tổ đặc biệt yêu thích hắn, còn đưa thêm vào bên trong ba khối Tiêu Trần Sa. Việc này khiến cho phẩm chất của linh giáp tăng lên một bậc. Đáng chú ý nhất là phù trận trên linh giáp rất xảo diệu. Lão tổ sử dụng một số phù trận đơn giản trên Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn, khiến cho ngoài lực phòng ngự cực cao linh giáp còn có thể đả thương đối thủ.
Thân hình Hoàng Trác Quang thủy chung được bao phủ trong một tầng cát bụi nhàn nhạt. Cát bụi có thể dễ dàng phá nát phi kiếm nhị phẩm, mà chỗ lợi hại nhất chính là có thể dần dần ăn mòn đối phương. Phất Tiêu Linh Giáp tuyệt đối là một vũ khí cận chiến đáng sợ!
Những người khác đều không thể thấy phi kiếm của hắn, bởi vì phi kiếm của hắn từ đầu đến cuối đều giấu ở trong không trung. Phi kiếm dùng Vân Phách tinh luyện mà thành, tên là Thiên Vấn. Phi kiếm giống như một dòng nước vô hình, lặng yên chuyển động trên đầu Hoàng Trác Quang.
Ngọc bội trên người hắn, toàn bộ đều không phải là vật tầm thường, vừa nhìn đã biết là loại cao cấp.
Trong khi đó nhìn đám người Trịnh Trung đúng là nghèo kiết xác. Ngoại trừ thanh phi kiếm màu bạc sáng long lanh như tuyết trên tay Trịnh Trung, thuộc tứ phẩm, những người còn lại đều là tam phẩm.
Tả Mạc không khỏi âm thầm lắc đầu, xem ra bọn họ muốn thắng cũng không dễ.
Pháp bảo tứ phẩm có thể nói là tương đối sang quý, Phích Lịch Lưu Quang Dực của Tả Mạc thuộc loại tứ phẩm trung giai, đã tiêu tốn của hắn sáu mươi khối tinh thạch tứ phẩm. Một viên tinh thạch tứ phẩm tương đương năm trăm khối tinh thạch tam phẩm, nói cách khác một kiện pháp bảo như vậy đã tiêu tốn ba vạn khối tinh thạch tam phẩm. Giá cả như vậy không phải là người thường có thể chịu được.
Ở Tiểu Sơn giới Tả Mạc thu hoạch cũng không ít, pháp bảo có thể chất thành một tòa núi nhỏ, nhưng pháp bảo tứ phẩm có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiển nhiên ở Tiểu Sơn giới pháp bảo tam phẩm là chủ yếu, pháp bảo tứ phẩm đều nằm trên tay một số ít cao thủ. Riêng về Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn kia cho dù có, cũng không ai dám sử dụng.
Giữa các loại pháp bảo tứ phẩm, phi kiếm là hiếm có nhất, cũng được hoan nghênh nhất. Chuyện này cũng không thể khác được, đơn giản vì tu giả Tiểu Sơn giới đa phần đều là kiếm tu.
Tả Mạc không tự chủ kiểm tra lại tài sản của mình, lại bất ngờ phát hiện chính mình cũng có không ít của cải.
Chẳng qua loại như Phích Lịch Lưu Quang Dực, Thất Tinh Kiếm Ngoa đa số đều là hắn dùng Kim Ô hỏa hoặc tinh thạch mua về.
Vừa nhìn thấy sự chênh lệch giữa pháp bảo của hai bên, Tả Mạc đã biết trận này không dễ dàng gì.
Chênh lệch giá cả giữa pháp bảo tứ phẩm và tam phẩm lớn như vậy, ngoại trừ nguyên nhân do tài liệu sang quý hiếm có, tính năng xuất sắc còn có một nguyên nhân then chốt. Đó chính là phù trận.
Pháp bảo tứ phẩm thông thường đều có phù trận tác dụng riêng, giống như một tầng cát bụi của Phất Tiêu Linh Giáp, đó là do một loại phù trận kỹ năng chiến đấu gọi là Vụ Sát. Phù trận kỹ năng trên cặp Thất Tinh Kiếm Ngoa của Tả Mạc lại là loại tương đối đặc biệt, là một loại kiếm trận.
Tuyệt đại da số pháp bảo tơh đều có phù trận kỹ năng. Một số ít còn lại giống như Phích Lịch Lưu Quang Dực không có phù trận kỹ năng nếu được coi là tứ phẩm chỉ có một khả năng đó là có một đặc tính cực kỳ mạnh mẽ, giống như tốc độ của Phích Lịch Lưu Quang Dực.
Một kiện pháp bảo tốt ở trong tay kẻ kém cỏi chỉ có thể tương đương với thanh săt vụn, nhưng nếu ở trong tay cao thủ lại có thể phát huy lực lượng cực đại. Vậy nếu là một gã cao thủ mang theo một đống pháp bảo tốt thì sao?
Tả Mạc có chút đau đầu, tình thế luôn luôn nắm ngoài dự đoán. Kế hoạch ban đầu của hắn đại khái không có biến đổi gì lớn. Hắn chẳng qua chỉ định dùng Tiểu Thiên Diệp Thủ tạo thành hỗn loạn lớn hơn. Không ngờ đám người kia lại chịu nghe lời như vậy, làm loạn đến mức này, kế hoạch càng thêm hoàn mỹ. Thế nhưng lúc này lại phát hiện không ngờ hắn đã tính toán đến mức như vậy, Hoàng Trác Quang cũng không bị bọn họ áp chế như tưởng tượng.
Hoàng Trác Quang ở trong vòng vây không hề sợ hãi, toàn lực thôi động phù trận Vụ Sát trên linh giáp, cả người hắn như một chiếc máy xay thịt dã man, không nói chuyện đạo lý.
Song Tình Hổ Đầu Ngoa dưới chân hắn cũng không phải vật tầm thường, mỗi lần bước một bước đều làm cho mặt đất rung động!
Công dụng này giống với bao tay Vạn Tượng Thủ Sáo của Tả Mạc.
Chỉ cần đối phương lộ ra kẽ hở, phi kiếm trên đầu hắn sẽ lập tức tấn công. Nếu như không phải đám người Trịnh Trung phối hợp ăn ý thì lúc này đã có vài người bị chém chết.
Hoàng Trác Quang ngày càng quen thuộc với kiểu chiến đấu này, ngày càng thuận lợi.
Dưới chân đạp mạnh một cái, hắn giống như một viên đạn pháo dùng tốc độ kinh người đánh tới Liễu Quý. Liễu Quý hoảng sợ, phi kiếm trong tay liên tục chém ra, một mảng lưới kiếm xuất hiện trước mặt. Không ngờ giữa đường Hoàng Trác Quang đột nhiên điểm lên mặt đất, thân hình bỗng gập lại, đánh về phía người khác.
Người nọ vốn muốn xông lên hỗ trợ Liễu Quý, nào ngờ được Hoàng Trác Quang đột nhiên xoay người, hắn căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng gì thì Hoàng Trác Quang đã vọt tới trước mặt. Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng hốt.
Mắt thấy hắn sắp sửa bị nghiền nát thành thịt vụn, đột nhiên một đạo kiếm quang sáng như tuyết đâm thẳng đến Hoàng Trác Quang. Trịnh Trung trợ giúp vừa đúng lúc, Hoàng Trác Quang đối với hắn cũng có chút kiêng kỵ, thân hình xoay chuyển, tránh khỏi kiếm quang.
Trịnh Trung còn chưa kịp thở phào, đột nhiên trên đầu vị sư đệ kia bắn ra một chùm đốm lửa, một thanh phi kiếm chợt lóe lên rồi biến mất. Ánh mắt Hoàng Trác Quang đột nhiên nhìn về phía Tả Mạc, hắn không ngờ một kích bí mật như vậy mà Tả Mạc cũng có thể phát hiện.
Tả Mạc âm thầm lắc đầu, đám người này phối hợp còn kém xa đám thủ hạ của Công Tôn sư đệ, yếu hơn rất nhiều, còn xa mới đạt tới yêu cầu của hắn. Lúc này chẳng còn cách nào, hắn đành phải kêu lên: “Những người khác bay lên, để Trịnh huynh đối phó hắn.”
Đám người Liễu Quý lộ vẻ chần chừ, Trịnh Trung lại không hề do dự: “Nghe lời hắn!”
Những người khác đều bay lên, trong sơn cốc lập tức trống ra một khoảng. Chỉ còn lại Tả Mạc cùng Trịnh Trung đối phó Hoàng Trác Quang, Hoàng Trác Quang càng thêm tự tin, cười dài một tiếng: “Các ngươi cùng lên đi!”
Tả Mạc một chút cũng không động: “Trịnh huynh dùng phi kiếm.”
Lời còn chưa dứt, hai mắt hắn đột nhiên bao phủ một tầng quang mang. Linh Nhãn! Hắn giơ tay xuất ra một khỏa Dương Sát Cương Lôi, mục tiêu cũng không phải là Hoàng Trác Quang mà là khoảng không phía trên Hoàng Trác Quang.
Két két két!
Một thanh phi kiếm lộ ra nguyên hình, vô số điện mang chớp động trên thân kiếm rít lên, không ngừng run rẩy.
“Dám hủy phi kiếm của ta!” Hoàng Trác Quang giận tím mặt, liền lao vọt về phía Tả Mạc.
Trịnh Trung lập tức minh minh bạch chủ ý của Tả Mạc, cổ tay rung lên, vài đạo kiếm quang màu bạc sáng như tuyết bừng lên, buộc Hoàng Trác Quang lùi lại. Phi kiếm trên tay Trịnh Trung cũng là tứ phẩm, không e ngại cát bụi trên linh giáp của Hoàng Trác Quang. Hơn nữa lúc này sơn cốc trống trải, hắn không cần lo lắng ngộ thương đồng bọn, kiếm quang trên tay cũng liên miên bất tuyệt.
Chiến đấu trong phạm vi nhỏ, ngự kiếm cũng không bằng cầm kiếm trong tay. Hoàng Trác Quang ngay lập tức chật vật không chịu nổi, tránh khỏi kiếm quang, liều mạng cố gắng thu hồi Thiên Vấn.
Tả Mạc cũng không quan tâm, Dương Sát Cương Lôi cũng không tiêu tốn tinh thạch, liên tục ném về phía phi kiếm. (Dịch: chúa ơi hóa ra anh ấy không quan tâm là vì thế. Ta ngất, ta thực sự sẽ ngất).
Thiên Vấn kiếm dùng Vân Phách luyện thành, vì thủy mang thuộc tính âm nên Dương Sát Cương Lôi chính là khắc tinh của nó. Liên tục trúng hơn hai mươi đòn, phi kiếm cũng không còn run rẩy, rơi xuống giống như một khối sắt thường, không còn nhúc nhích.
Chỉ cần có một chút kiến thức cũng hiểu được, thanh phi kiếm này đã đi tong. Một đám người trên không thấy cảnh này đều thở dài một tiếng. Phi kiếm tốt như vậy! Đó hính là phi kiếm tứ phẩm a! Cứ như vậy mà bị hủy đi …
Phi kiếm bị hủy, Hoàng Trác Quang bị Tả Mạc triệt để chọc giận, hắn tức giận như muốn nổ tung, tóc tai dựng thẳng lên. Hai mắt đỏ bừng, gào lên một tiếng kinh thiên: “Đi chết đi!”
Linh lực toàn thân kích động, hắn giống như một con sư tử mất đi lý trí, điên cuồng đánh về phía Tả Mạc.
Ba Ba Ba! Vài đạo kiếm quang đánh lên người, hắn vẫn hoàn toàn không quan tâm, vẫn lao thẳng về phía Tả Mạc.
“Phanh” một tiếng, Phất Tiêu Linh Giáp chia năm xẻ bảy, cát bụi lập tức biến mất. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Hoàng Trác Quang ở trong trạng thái điên cuồng vọt đến trước mặt Tả Mạc.
Trước mặt Hoàng Trác Quang bỗng xuất hiện một nắm tay giống như làm bằng ngọc lưu ly, Hoàng Trác Quang dù sao cũng hiểu được lợi hai, hai tay tạo thành kiếm chỉ, kiếm ý bắn ra. Không có phi kiếm, uy lực của kiếm ý giảm xuống rất nhiều, hắn liên tục phát ra bảy đạo kiếm ý mới đánh nát được nắm tay kia.
Cự ly giữa hai người rốt cuộc kéo dài ra hơn ba trượng!
Màu đỏ rực trong mắt Hoàng Trác Quang tăng vọt, chân trái đạp mạnh, cả người lao lên như tên bắn, chân phải quét về phía Tả Mạc! Hai mắt của đầu bạch hổ ở mũi chân đột nhiên sáng lên, một tiếng hổ gầm vang lên.
Song Tình Hổ Đầu ngoa, phù trận kỹ năng Hổ Khiếu!
Một nắm tay được vô số tia sáng quấn quanh, không hề có tiểu xảo gì đánh thẳng lên trán bạch hổ.