Vô Không Sơn.
Mộc Hi bỗng đứng lên:
- Cái gì? Tiểu Sơn Giới xuất hiện Bạch Nhật Tinh Hiện sao?
- Đúng vậy thưa đại nhân!
Trung niên nhân đáp, hắn có chút nghi hoặc:
- Rõ ràng dọc đường chúng ta đều tra xét qua, lý ra không bỏ sót mới phải.
Mộc Hi xua tay:
- Chuyện này không có gì kỳ quái, nếu vị đại nhân kia không muốn gặp chúng ta, đương nhiên có biện pháp tohát khỏi sự tra xét của chúng ta.
Nàng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói:
- Ở đây và Tiểu Sơn giới đều xuất hiện Bạch Nhật tinh, chắc chắn không phải do trùng hợp. Điều tra xem có người nào ở Vô Không Kiếm Môn không tới Minh Đào Giới không. Dùng tất cả lực lượng của chúng ta, báo cho các vị đại nhân khác lập tức tức điều tra chuyện này. Mặt khác, cho người tới Tiểu Sơn giới trinh thám, chú ý vào các tu giả từ Thiên Nguyệt Giới tiến tới Tiểu Sơn Giới, nhất là những đệ tử của Vô Không Kiếm Môn trước kia.
Trung niên nhân nói:
- Người của chúng ta tại Tiểu Sơn giới quá ít.
- Vậy phái thêm người đi.
Mộc Hi quả quyết nói:
- Phái một nhóm ba trăm người lập tức tới Tiểu Sơn giới ngay. Tin tức này lập tức bào cho hội trưởng lão, hối thúc các nhóm hỗ trợ nhanh chóng chiếm Tiểu Sơn giới.
- Dạ!
Trung niên nhân tuân mệnh nhanh chóng.
Không lâu sau, một nhóm yêu quân ba trăm người vội vàng rời khỏi. Không khí tại Vô Không Sơn rồi đột nhiên vô cùng khẩn trương.
Tuy nhiên, Mộc Hi cũng không ngờ rằng ngay bên trong lòng núi dưới chân hắn đang ẩn giấu một nhóm người.
- Bọn chúng bắt đầu hành động, một nhóm ba trăm người, nhìn phương hướng có lẽ là bay tới Tiểu Sơn giới.
Một thanh niên mày kiếm nói một cách bình tĩnh.
Ở trước mặt hắn chính là Lâm, bên cạnh hắn chính là Vi Thắng.
- Tiểu Sơn giới?
Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ suy tư:
- Chẳng lẽ bọn chúng phát hiện ở Tiểu Sơn giới có gì sao? Vi huynh, có phải huynh có mấy vị sư đệ đang ở Tiểu Sơn giới phải không?
Vi Thắng hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng trả lời:
- Chỉ có bọn Tả sư đệ mà thôi.
- Chẳng lẽ ta nhìn lầm sao?
Lâm Khiêm thì thào tự nói/
Vi Thắng không trả lời, không khí nhất thời có chút cứng nhắc. Vị trí hiện tại của bọn hắn là kiếm động mà Vi Thắng từng tu hành trước đây nên hắn quen thuộc vô cùng. Không ai có thể ngờ nơi này lại có thể chứa một lược lượng tinh nhuệ thế này.
Đây là lực lượng tinh nhuệ nhất mà Vi Thắng từng thấy! Kỷ luật của bọn họ nghiêm khắc, tính tình kiên nhẫn, điều làm Vi Thắng khiếp sợ nhất chính là thực lực của bọn họ. Tuổi tác của bọn họ cũng chỉ xấp xỉ hắn, lớn nhất cũng chỉ tầm sáu mươi mà thôi, nhưng ai cũng có tu vi Ngưng Mạch kỳ, cao hơn hắn một chút, ngang ngang với La Ly sư đệ. Thực lực thế này, nếu ở môn phái nhỏ, chắc chắn là lực lượng trung tâm, nhưng những người này chỉ là những thành viên bình thường.
Tất cả tám trăm người, hắn không hiểu đến tột cùng là thế lực to lớn đến bao nhiêu mới có thể tạo ra một nhóm lực lượng cường hãn thế này!
Thân phận của Lâm Khiêm trong mắt hắn càng bí hiểm khó lường, tất nhiên những người này tôn sùng Lâm Khiêm là phát ra từ nội tâm. Hắn dám khẳng định nếu Lâm Khiêm gặp nguy hiểm, trừ hắn ra, người nào tại đây đều dám lấy thân mình ra đỡ cho Lam Khiêm.
Cho dù Lâm Khiêm có mạnh hơn hay không, Vi Thắng vẫn không thích hắn, bởi vì Lâm Khiêm dám hoài nghi Vô Không Kiếm Môn. Tuy môn phái đã dời đến Minh Đào giới, cũng đã dần ổn định, nhưng Vi Thắng vẫn còn cảm tình tràn ngập đối với Vô Không Sơn này.
Chuyện Tả sư đệ bị mất tích, hắn vẫn bảo trì sự im lặng. Tình cảm của hắn và Tả Mạc vô cùng sâu đậm, chuyện mà môn phái làm, tuy hắn hiểu, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chấp nhận. Môn phái hiện giờ quả thực thế lực có mạnh hơn trước kia, nhưng xu hướng càng ngày càng quá. Dù cho là hắn, hay La Ly, cả Tiểu Quả đều im lặng.
Hoang Mộc Tiều lọt vào tay của yêu quân, khả năng sư đệ còn sống quả thật nhỏ bé vô cùng.
Hắn mang theo nhóm người của Lâm Khiêm ẩn thân tại kiếm động, cũng không phải do hắn tình nguyện mà là do mệnh lệnh của chưởng môn bắt hắn phải chấp hành. Trong lòng hắn trở nên thờ ơ lạnh nhạt, từ trên xuống dưới Vô Không Kiếm Môn, hắn biết vô cùng rõ ràng, hắn chưa từng phát hiện ra địa phương dị thường nào, nhưng hắn thật không ngờ yêu quân lại tiến tới Vô Không Sơn mà đóng quân.
Hắn cúi đầu đầy tâm sự, bỗng nhiên lại nghĩ nếu quả thật Tả sư đệ gặp chuyện cũng chưa chắc là chuyện xấu. Nếu thực sự là vậy, điều này chứng tỏ Tả sư đệ còn sống. Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy yên tâm một chút.
Bí cảnh Thiên Nguyệt Giới, Phó Phong nghe thủ hạ báo cáo xong liền trầm ngâm mà nói:
- Tiểu Sơn giới sao?
Một lát sau, hắn lắc đầu:
- Yên lặng tiếp tục theo dõi đi.
Tả Mạc rất buồn bực, vô cùng buồn bực. Tốc độ của chim ngốc hiện giờ vô cùng nhanh chóng, lúc bay gần, lúc bay xa, ánh mắt lộ rõ vẻ tiểu nhân đắc chí.
Khoe khoang, con bà nó khoe khoang trắng trợn mà!
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nhiều lần muốn vung tay cho nó vài cái Dương Sát Cương Lôi. Hắn hiểu chim ngốc vô cùng, ngày thường nó đã kiêu ngạo rồi, giờ lại có thể bay nhanh hơn, càng tỏ vẻ mình vô đối.
Không thể để thế này mãi được!
Hắn chưa kịp nghĩ kế, liền nghe Trịnh Trung bên cạnh khen:
- Con chim này thật ngưu a! Nhanh như tia chớp, trước giờ khó thấy a!
Đám người Liễu Quý cũng sôi nổi hùa theo.
Tả Mạc nghe được thiếu chút nữa hộc máu, thoáng nhìn vào mắt chim ngốc liền thấy anh mắt càng đắc ý, đám lông chim màu xám phía đuôi của nó vểnh ngược lên trời.
Ca đã biết tại sao các ngươi kém đến thế, thật không có nhãn lực tí nào!
Tả Mạc mặc kệ bọn họ, bọn tu giả quyết định theo nhóm của hắn có tất cả mười tám người, những người khác chọn cách bỏ đi, Tả Mạc cũng không thèm giữ lại, trong đám người này, ngoài Trịnh Trung còn có chút thực lực, tất cả những người khác chỉ đều ở mức thường thường.
Bất tri bất giác, ánh mắt đánh giá của hắn đã cao lên rất nhiều.
Nhất là lần chiến đấu này, hắn hiểu biết càng thêm rõ. Nếu là Tiểu Nương dạy dỗ đám người này, chỉ cần cho hắn một lý do, hắn chắc chắn có thể giết chết Hoàng Trác Quang.
Nếu cho đám tu giả này cùng đối đầu với tu giả của Chu Tước doanh, nếu một đối một, hai bên có thể nói là tương đương, năm đối năm, Chu Tước doanh có thể thắng, mười đối mười, đã hoàn toàn không có cơ hội, nếu trăm đấu trăm, Chu Tước doanh sẽ toàn thắng không tổn thương một ai.
Hắn nghe nói Chu Tước doanh gần đây đang thử nghiệm chiến thuật mới, thật sự hắn có chút chờ mong. Công Tôn sư đệ ngày càng xuất sắc, chuyện hắn làm càng ngày càng tốt.
Nữ tu im lặng phi hành bên cạnh hắn, bọn Trịnh Trung tuy có cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng không hề có chút sợ hãi nàng, cứ trò chuyện bình thường, nhưng riêng chim ngốc thì lại có vẻ cực kỳ sợ hãi nữ tu, tuy trước mặt Tả Mạc huênh hoang vô cùng, nhưng không lúc nào dám lại gần nữ tu.
Tả Mạc liếc nhìn nữ tu, trong lòng âm thầm thở dài, tuy thoáng nhìn nàng không có gì bất thường, nhưng thực tế thân thể của nàng đang bị thương rất nặng.
Khi tới sơn động, lúc nữ tu nhập định, hắn tranh thủ kiểm tra thân thể của nàng, hắn phát hiện tình hình thật quỷ dị, thân thể của nàng tệ vô cùng, nhưng lực lượng màu tím kỳ dị trong cơ thể nàng lại cường đại vô cùng.
Đây là một tình huống mà Tả Mạc không thể lý giải được.
Cổ lực lượng màu tím này giống như một chiếc lưới, chụp vào tất cả các bộ phận bên trong thân thể nàng, thân thể nàng đã muốn vỡ nát, nhưng nhờ lực lượng này mà không vỡ ra. Tả Mạc lại phát hiện thân thể của nàng tổn hại nghiêm trọng bao nhiêu thì này cổ lực lượng màu tím này lại cường đại bấy nhiêu, giữ chặt lấy thân thể của nàng.
Tà công!
Trừ hai chữ này, Tả Mạc không còn từ nào để hình dung.
- Lão bản, nơi của chúng ta là ở đâu?
Liễu Quý cẩn thận hỏi.
- Thiên Tinh Phong.
Tả Mạc thuận miệng nói.
Liễu Quý giật mình:
- Thiên Tinh Phong? Nơi đó có rất nhiều thế lực a!
Đúng vậy! Nhưng hiện nay đã không còn!
Tả Mạc còn đang suy nghĩ chuyện của nữ tu nên trả lời lơ đểnh.
Trong lòng Liễu Quý yên tâm không ít, xem ra thế lực của lão bản không nhỏ a. Hắn biết rất nhiều tin tức, thậm chí cả tin tức từ một số thế lực của Thiên Tinh Phong, không ngờ mấy thế lực này đã bị lão bản dẹp tan.
Tại Tiểu Sơn giới, không điều gì làm yên tâm bằng dựa vào một thế lực mạnh nào đó.
Liễu Quý cười hắc hắc nói:
- Tiểu Sơn giới hiện nay khá rối loạn, nghe nói Nam Thắng trấn vị người ta đánh tan, hiện tại Hoàng Trác Quang cũng đã bị chúng ta giết chết, phái Minh Tiêu chắc đang sốt ruột lắm. Bây giờ có nhiều người can đảm thật, ngay cả Nam Thắng trấn cũng dám đập, thật là quá lợi hại! Bội phục!
Liễu Quý chép miệng mấy cái, vẻ mặt cảm khái, mấy người khác cũng ưu tư.
Tả Mạc nói:
- Không cần bội phục, ta làm đó.
Chung quanh đột nhiên tỉnh mịch.
Liễu Quý sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên trời rớt xuống, hắn lại nhìn những người khác, ai ai cũng há to mồm ngơ ngác nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc có chút kỳ quái nhìn bọn họ:
- Thái độ của các ngươi là sao? Nam Thắng trấn không khó đánh như ngươi tưởng đâu.
Mọi người, nhất là Trịnh Trung khó mà không cảm thấy khiếp sợ.
Trịnh Trung phản ứng nhanh nhất, ngay từ đầu hắn đã đoán Tả Mạc là đệ tử của một đại môn phái, tình hình hiện giờ càng chứng minh suy đoán của hắn. Chuyện dám ở Tiểu Sơn giới mà đối phó với Minh Tiêu phái một cách trắng trợn thế này chưa bao giờ xảy ra.
Đột nhiên chân trời xuất hiện một đám chấm đen nhỏ.
Tốc độ của đám chấm đen nhỏ này nhanh vô cùng, chỉ một lúc là đã cách bọn họ không tới hai mươi dặm. Lúc này bọn hô mới có thể nhìn rõ, đám này khoảng hai mươi người.
Trong lòng Trịnh Trung rung động vô cùng, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hãi, la lớn:
Mọi người cẩn thận!
Hơn hai mươi tu giả lấy tốc độ cực nhanh mà bay tới, nhưng điều làm cho Trịnh Trung rung động nhất là đội hình của bọn họ! Phi hành với tốc độ cao như thế nhưng đội hình của đối phương lại không có chút rối loạn, như một mũi dao nhọn phá băng mà tiến tới, còn cách khá xa nhưng hắn đã cảm thấy khí thế lạnh thấu xương áp bức mà tới!
Đối phương hướng thẳng bọn họ mà bay tới!
Sắc mặt Trịnh Trung tiếp tục xấu đi!
Trong mắt hắn, hai mươi người của đối phương giống như kết thành một khối, khí tức, linh lực phù hợp nhau đến cực điểm, không có một chút sơ hở chút nào!
Mọi người như rớt vào hầm băng, không cần chiến đấu thì lòng tin của bọn hắn đã bị đối phương phá hủy. Khí thế của đối phương như điện, thậm chí không có chút ý tứ che giấu, trong không khí, âm thanh vút vút vang lên như sấm, mục tiêu rõ ràng là bọn hắn!
Một số ít tu giả bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bỏ chạy tứ tán.
Sắc mặt Tả Mạc đột nhiên trở nên âm trầm.
Tuy nhiên, tu giả chạy trốn chỉ có năm người, còn lại mười ba người đều đứng bên cạnh hắn.
Thật là lợi hại!
Trịnh Trung vô cùng lo sợ, cố kềm sự sợ hãi lại. Mặc dù hắn đã là tu giả Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, nhưng khi đối mặt với hai mươi ngươi này, bản năng sợ hãi của hắn vẫn dâng lên.
Tuy nhiên, hắn vẫn che trước mặt Tả Mạc, nếu hắn không thể chống lại đám ngươi kia, nhưng hắn sẽ cố bảo đảm an toàn cho Tả Mạc, giúp Tả Mạc rời đi.
Ngoài dự liệu của hắn, hai mươi người này đột nhiên giảm tốc độ, đồng loạt dừng kịch một phát ngay trước mặt bọn họ.
- Lão bản!
Người cầm đầu của đám người vô cùng vui mừng mà gọi to.
Bọn Trịnh Trung liền có cảm giác từ địa ngục bay thẳng đến thiên đường, không chờ bọn họ cao hứng, bên tai đã truyền đến thanh âm thâm trầm của Tả Mạc.
- Năm người kia, giết!
Trong lòng bọn Trịnh Trung chấn động mãnh liệt, nhưng không một ai xin tha thứ cho năm tên kia, tất cả đều nhìn vào ánh mắt của Tả Mạc, trong lòng lại thêm phần kính sợ.