Chương 279: Giao dịch
Dịch: c0f7e3
Đám tu giả vô cùng kinh hãi, lùi lại hơn hai mươi dặm mới dừng lại. May mà những điểm sáng màu bạc trong Kim Ô thành cũng không có thêm động tĩnh gì, bọn họ được một trận kinh hồn bạt vía.
“Lão đại, Phù Chiến Điêu Lâu là cái gì?” Một tên thủ hạ -có chút buồn bực hỏi, mấy người xung quanh cũng đồng dạng mang vẻ mặt mờ mịt, nhưng cũng có kẻ lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Là vũ khí thủ thành.” Lão đại nhìn Kim Ô thành, dặn dò: “Các người phải để ý, nếu thấy tòa thành nào có thứ đó, nhất định phải cẩn thận. Phù Chiến Điêu Lâu có uy lực cực mạnh, chuyên dùng phòng ngừa địch nhân, chỉ có một số ít thành lớn mới có thứ này, không nghĩ tới tới một tòa thành nhỏ như vậy cư nhiên lại có tới ba mươi sáu tòa.
“Không phải chỉ có ba mươi sáu tòa thôi sao, chúng ta nhiều người như vậy, xông lên một lượt là xong.” Có thủ hạ không phục nói.
“Xông lên?” lão đại cười nhạt: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, đừng gây phiền phức cho ta. Thực lực của đối phương so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều! Đừng khinh thường ba mươi sáu tòa Phù Chiến Điêu Lâu đó, có đem bán chúng ta đi cũng không đổi được một tòa đâu.
“Quý giá như vậy sao?” tên thủ hạ trợn mắt, líu lưỡi hỏi.
“Ân, quý giá phi thường.” Lão đại lại nói: “Ngươi nghĩ mà xem, hiện giờ chúng ta đều vì linh cốc mỗi ngày mà phát khổ, người ta còn có khả năng xây Phù Chiến Điêu Lâu, còn muốn đánh cái gì nữa?”
Tất cả mọi người không ai phản đối, nói trắng ra như vậy ai cũng hiểu được. Hiện giờ ở Tiểu Sơn giới, mọi người đều trong tình trạng đói kém. Linh cốc khan hiếm là vấn đề trực tiếp của tất cả các thế lực.
“Nếu như bọn họ không thiếu linh cốc, chúng ta có thể mua một ít hay không?” Thủ hạ đột nhiên hỏi. Lão đại sửng sốt, giờ mới nghĩ ra, đối phương có năng lực xây thành như vậy, khẳng định không thiếu linh cốc. Hiện giờ ở Tiểu Sơn giới, ngươi có tinh thạch cũng không có chỗ mà mua linh cốc.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy bên trong Kim Ô thành bay ra mấy người. Người đến tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến trước mặt bọn họ. Cả nhóm bốn người, dẫn đầu là một gã vừa cao vừa gầy như cây trúc, bênh cạnh hắn có ba tên vệ sĩ mặc giáp sắt bảo vệ.
Ánh mắt mọi người đều bị đại kiếm màu lửa đỏ trên tay ba gã Kim Giáp Vệ hấp dẫn. Ba tên này bị bao vây vào trong, vẫn hờ hững như thường. Trong lòng lão đại run sợ, tu vi ba tên Kim Giáp Vệ này không rõ cao thấp, thế nhưng cả người toát ra khí thế cùng với sát khí nhàn nhạt, khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Tại hạ Bao Dịch, tổng quản thương nghiệp của Kim Ô thành.” Bao Dịch khiêm tốn cúi chào. Từ khi đi theo lão bản đến nay, hắn chỉ có mỗi việc trông coi thương khố, hiện tại rốt cuộc có thể trở lại công việc buôn bán, hắn thiếu chút nữa thì lệ rơi đầy mặt.
“Bao Dịch?” Lão đại cảm giác tên này có chút quen thuộc, tạm thời không nghĩ ra, nhưng cũng không tiếp tục giữ vẻ nghi ngờ, tươi cười nói: “Bao tổng quản hảo! Bao tổng quản hảo!”
Mọi người đều ghi nhớ tên của tòa thành này – Kim Ô thành.
“Thực sự phải xin lỗi một chút.” Biểu tình của Bao Dịch đột nhiên khiến mọi người căng thẳng. Quan sát sắc mặt chính là kỹ năng cơ bản mà thương nhân cần phải học, nhân tài như Bao Dịch đương nhiên là rất am hiểu. Bên ngoài hắn lộ vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng lại âm thầm cười to thỏa mãn. Vừa mới cách đây không lâu, mình chẳng qua chỉ là một tên thương nhân chợ đen nho nhỏ, hiện giờ không ngờ có thể khiến cả một đoàn tu giả cảm thấy khẩn trương như vậy. Đám tu giả trước mặt này nhân số khoảng chừng năm trăm người, có thể tính là một cỗ thế lực không nhỏ.
Tuy đang đắc ý dào dạt, nhưng Bao Dịch cũng không muốn sinh ý (Dịch: sinh ý = buôn bán) đầu tiên lại có chuyện gì, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười thân thiện.
“Bởi vì bổn thành quá nhỏ, không thể để các vị đồng thời tiến vào, chư vị có thể trú đóng bên ngoài. Nếu chư vị đóng ở bên ngoài cần chú ý, quanh bổn thành hai mươi dặm nghiêm cấm tranh đấu. Nếu quý vị đóng ở ngay trong phạm vi của bản thành, cần phải nộp một khoản lệ phí, chúng ta sẽ cung cấp một khối khu vực để quý vị trú đóng. Quý vị cũng có thể đóng ở bên ngoài hai mươi dặm, không cần nộp bất cứ phí dụng gì. Mặt khác, trong bổn thành có buôn bán vài thứ, rất có thể sẽ đem đến cho quý vị nhiều kinh hỉ. Nếu các vị muốn mua bán, Bổn thành mở cửa từ giờ Thìn đến giờ Dậu. Chúng ta sẽ cung cấp phục vụ tận tình.”
Lão đại nghe Bao Dịch nói một tràng dài như vậy, âm thầm nghĩ, quả nhiên là thế lực lớn, rất có khí độ, phong phạm. Ngay cả việc thu tinh thạch cũng rất có bao hàm kỹ thuật như vậy, khiến người ta không có cách nào khác.
Lão đại nuốt nước bọt hỏi: “Chẳng hay quý thành nhận vật phẩm giao dịch loại nào?”
Tiểu Sơn giới hỗn loạn tới cực điểm, các trật tự sớm đã tan vỡ, những thứ mà các thế lực đồng ý giao dịch thông thường đều thiên kỳ bách quái.
“Ngoài tinh thạch tam phẩm đều có thể. Đương nhiên, vì tiện lợi của quý vị, bổn thành cũng phục vụ trao đổi. Tài liệu ngoài tam phẩm, pháp bảo cùng ngọc giản ngoài tứ phẩm đều có thể.”
Vị lão đại này nghe xong chấn động. Thấy chưa, người ta chỉ thu pháp bảo, ngọc giản ngoài tứ phẩm, trong cả đoàn người mới có hai kiện pháp bảo tứ phẩm. Chúng ta so với bọn họ chỉ giống như tên khất cái.
Lão đại càng lo lắng trong lòng, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ lại: “Vậy chúng ta ra ngoài hai mươi dặm đóng quân.”
Trên mặt Bao Dịch vẫn như cũ tỏ vẻ tươi cười hiền hòa: “Không thành vấn đề.” Lại đưa cho vị lão đại này một con hạc giấy: “Nếu cần thiết, lúc nào cũng có thể liên hệ với ta. Các vị đi đường mệt nhọc, ta cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ.”
Nói xong lại lễ phép cúi chào, lúc này mới mang theo ba tên Kim Giáp Vệ bay trở về.
Bao Dịch vừa đi, vị lão đại này lập tức hỏi: “Ai có tinh thạch?”
Một số người còn giữ lại một ít, nhưng số lượng ít đến thương cảm. Lúc này một thủ hạ nhắc nhở: “Lão đại, chúng ta không phải có một đống Bạch Cốt Thạch sao? Chi bằng bán cho bọn họ.”
Lão đại vỗ gáy: “Không sai!” Bạch Cốt Thạch là một loại đá thiên nhiên trông giống như xương trắng, chính là một loại tài liệu tam phẩm hiếm thấy. Lão đại đang ngượng ngùng vì rỗng túi, lập tức hăng hái trở lại: “Ân, ngày mai chúng ta có thể vào thành mua bán, xem xem có tìm được thứ gì tốt không.”
Lúc này thủ hạ đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Lão đại, ta nhớ ra rồi!”
“Nhớ ra cái gì?” lão đại quay sang.
“Bao Dịch!” Tên thủ hạ nói: “Bao Dịch vốn là một thương nhân chợ đen, lúc trước chạy tới Nam Thắng trấn, không ngờ đại trưởng lão của Ngoại đường có cừu oán với hắn. Ngài không nhớ gì sao? Lúc đó ngài còn dặn ta, nghìn vạn lần đừng có mua bán gì với hắn, tránh bị Ngoại đường để ý.”
“Ta nhớ ra rồi!” Lão đại lúc này mới tỉnh táo lại, lập tức hồi tưởng lại: “Xem ra lần này hắn bám được vào một gốc đại thụ, trở nên phát đạt rồi! Chủ nhân tòa thành này cũng thật ghê gớm, ngay cả thể diện của Ngoại đường cũng không để ý.”
“Lão đại, người nói xem, chuyện Nam Thắng trấn có thể hay không là do đám người này làm?” Tên thủ hạ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.
Lão đại giật mình một cái, vội vã nói: “Đừng nói linh tinh! Loại chuyện này không thể nói bừa, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân!”
“Vâng vâng vâng!” Sắc mặt tên thủ hạ cũng có chút tái đi, liên tục gật đầu.
Phất tay cho thủ hạ đi sang mộ bên, lão đại cũng không khỏi nghĩ lại. Không hiểu tại sao câu nói vừa rồi của tên thủ hạ cứ như âm hồn không tan, quanh quẩn trong lòng hắn.
Có thể là đám người này làm hay không?
Mấy ngày trước, hắn chưa từng nghĩ tới ở Tiểu Sơn giới còn có thế lực nào có thực lực cường đại như vậy, ngay cả Ngoại đường cũng không làm gì được! Chuyện Nam Thắng trấn bị đột kích đã sớm bị người ta bàn luận sôi nổi một thời gian, cho tới bây giờ mọi người đều có một kết luận thống nhất.
Thực lực của một bên đánh lén, tuyệt không thể nhỏ hơn so với Ngoại đường.
Chẳng lẽ thực sự là bọn họ…
Lão đại càng nghĩ càng sợ, đêm nay hắn nhất định không thể ngủ ngon.
*
* *
Trong Kim Ô thành, Tả Mạc vừa làm việc vừa hỏi: “Thế nào?”
Bao Dịch cung kính đứng một bên nói: “Bọn họ tựa hồ cũng không có bao nhiêu tinh thạch.”
“Không quan hệ.” Tả Mạc nói: “Chúng ta có thể cho họ mua chịu.”
“Cho mua chịu?” Bao Dịch kinh hãi: “Không phải chúng ta cũng đang thiếu vốn sao?”
“Cho bọn họ mua chịu, bọn họ cũng có thể đi bán cho người khác.” Tả Mạc hiển nhiên là có tình cảm mãnh liệt với tinh thạch, thậm chí
dừng việc đang làm lại cười nói: “Chỉ cần kiếm được tinh thạch, bọn họ sẽ làm việc hăng hái hơn bất kỳ ai.”
“Nếu bọn họ mang hàng chạy mất thì sao?” Bao Dịch vô cùng lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì?” Tả Mạc không thèm để ý: “Bọn họ có thể chạy sao? Không thể nào. Ở đây bọn họ có thể không ngừng kiếm tinh thạch mà!”
Thấy Bao Dịch còn muốn nói gì nữa, Tả Mạc xua tay nói: “Chúng ta có lỗ cũng không đáng bao nhiêu. Ngoài việc kiếm tinh thạch, muốn Hắc Luyện Bồ Đoàn này bán ra thuận lợi còn có chuyện quan trọng hơn. Bao Dịch không hiểu gì.
“Có Hắc Luyện Bồ Đoàn, bọn họ còn cần linh cốc để làm gì?” Tả Mạc hỏi.
Bao Dịch lắc đầu: “Không cần.”
“Chính là chuyện này.” Tả Mạc kiền trì giải thích: “Không cần linh cốc nữa, bọn họ sẽ không chịu khống chế của Minh Tiêu phái. Sau này chúng ta cùng Minh Tiêu phái đối đầu, không có gì bắt buộc bọn họ phải giúp đỡ Minh Tiêu phái. Dùng tinh thạch còn tốt hơn là dùng linh cốc.”
Bao Dịch lại nói: “Nếu như lão tổ Minh Tiêu phái đứng ra, mọi người đều không dám…”
“Một tên Kim Đan kỳ thống trị cả một giới, ngươi đã nghe nói bao giờ chưa?” Tả Mạc hỏi ngược lại: “Nói đi nói lại, mọi người phụ thuộc Minh Tiêu phái không phải vì lão tổ mà vì linh cốc. Nếu không phải vì linh cốc, mọi người đánh không lại cũng thể tránh xa Minh Tiêu phái, bọn chúng có thể làm gì được. Nếu không có chuyện thì cần đến Minh Tiêu phái làm gì?”
“Nói cách khác, Tiểu Sơn giới tuy rằng là một nhà tù, nhưng mọi người bên trong cũng không chịu ràng buộc gì.” Tả Mạc nói: “Không ai ưa gì Minh Tiêu phái, trong tình huống không bị vấn đề linh cốc uy hiếp, bọn họ sẽ không giúp Minh Tiêu phái đối đầu với chúng ta.”
Bao Dịch bửng tỉnh, nhưng lại hỏi: “Bọn họ có thể giúp chúng ta không? Tiêu diệt Minh Tiêu phái, đối với mọi người đều có lợi mà!”
“Sẽ không.” Tả Mạc trả lời rất chắc chắn: “Ngươi cũng không cho người ta tinh thạch, người ta dựa vào cái gì giúp ngươi? Bọn họ còn phải lo lắng, vạn nhất chúng ta bại trận thì sao? Dù sao bọn họ vẫn còn phải ở trong cái nhà tù này.”
Bao Dịch trầm mặc, hắn biết lão bản nói không sai, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại thất vọng với đáp án này.
Tả Mạc hiểu rõ tâm tình của Bao Dịch, an ủi: “Không xa, chúng ta cũng không định trông cậy vào bọn họ, dựa vào chính mình là được.”
“Ân! Lão bản, ta biết phải làm thế nào rồi.”
Bao Dịch nặng nề gật đầu, trong mắt lóe lên hàn quang khó có thể phát hiện.
Trong lòng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt, là một gã thương nhân chợ đen thành công, hắn quyết định phải dùng thực tế nói cho mọi người biết, vì sao hắn có thể đứng vững giữa những thương nhân chợ đen khác, khác biệt lớn nhất giữa thương nhân thông thường và thương nhân chợ đen tất cả đều nằm ở một chữ - đen.