Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 281: Tiệm tiến
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Chương thứ nhất của hôm nay.
Chương 281: Từ từ tiến lên.
Dịch: c0f7e3
Nam Thắng trấn lại bị tấn công.
Tin tức này không khác gì một cái bạt tai hung hăng giáng thẳng vào mặt Hạ Tường, Hắn chỉ cảm thấy một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, suýt nữa thì ngã quỵ. Sắc mặt các trưởng lão khác cũng vô cùng tệ hại. Thành quả chiến đấu gần đây khiến cho bọn họ có lại hy vọng sống sót, không ngờ đến cuối cùng lại giống như bị nện một chày vào mặt.
“Là ai? Con mẹ nó!” Một vị trưởng lão không khống chế được tâm tình, điên cuồng gào lên.
“Nhất định là đám người đó! Nhất định là bọn chúng!”
Tất cả mọi người đều phẫn nộ, các trưởng lão lúc này giống như một bầy sói bị bức đến đường cùng, mỗi người đều mặt đỏ tía tai, nặng nề thở dốc.
Hạ Tường cố ổn định tinh thần, hắn gắng gượng tự tỉnh lại. Hắn vung tay lên, ngăn đám trưởng lão đang kêu gào lại: “Chúng ta phải phản kích! Phản kích thật mạnh! Lão tổ đang nhìn chúng ta, toàn bộ Tiểu Sơn giới đang nhìn chúng ta. Nếu chúng ta bị đánh bại nhẹ nhàng như vậy, sau này còn có ai nghe theo, lão tổ cũng mất đi một chút kiên nhẫn cuối cùng, chúng ta sẽ triệt để xong đời!”
“Bắt bọn chúng! Đánh bại bọn chúng! Không tiếc bất kỳ giá nào!” Hạ Tường gần như nghiến răng từng chữ.
“Quyết chiến đã bắt đầu rồi! Tất cả chúng ta sống hay chết, đều phải xem trận chiến này!”
Không có ai nói chuyện, tất cả các trưởng lão đều nghĩ đến đỏ mắt, mặt mũi hung ác dữ tợn.
*
* *
Cát Vĩ cùng Tôn Bảo cẩn thận tiến vào trong đường hầm, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía bốn vách tường đầy phù văn phức tạp, lộ vẻ say mê. Bọn họ giống như hai tên nhà quê ra thành phố, chỉ cảm thấy ngắm mãi không đủ. Trong đường hầm yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kinh thán.
“Ngươi xem chỗ nào, không ngờ lại có liên hoàn như vậy!” Cát Vĩ chỉ một chỗ, khen không dứt miệng: “Thật không biết trong đầu lão bản rốt cuộc có cái gì, ngay cả biện pháp như vậy cũng nghĩ ra được!”
“Đúng vậy!” Tôn Bảo đáp, ánh mắt không nỡ rời đi một chút nào: “Trình độ phù trận của lão bản ngày càng tinh tiến.”
“Ân, ta cảm thấy lão bản có thể dễ dàng đạt được ngọc bài tông sư phù trận.” Cát Vĩ nói.
“Lão bản sẽ không hứng thú đâu.” Tôn Bảo lắc đầu, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, thu hồi ánh mắt về: “Ngọc bài tông sư phù trận đối với lão bản có ích lợi gì? Lão bản cần gì phải dựa vào ngọc bài? Hai chúng ta mới cần phải kiếm lấy một cái, tránh sau này ngay cả tư cách làm trợ thủ cho lão bản cũng không có. Nhìn những phù văn này mà xem, giống như một bức họa, thuật hỏa luyện của lão bản thực là cường hãn không có gì để nói. Theo ta, với trình độ luyện khí của lão bản, chúng ta không có ai xứng làm trợ thủ. Hơn nữa ngươi cứ nghĩ mà xem, lão bản bây giờ mới có bao nhiêu tuổi?”
Cát Vĩ nghe vậy, cực kỳ tán thành: “Ngươi nói không sai. Chúng ta cũng phải bảo đám thủ hạ mài dũa một chút, ai, nếu bọn chúng có được một nửa thiên phú như lão bản thì tốt rồi.”
Tôn Bảo cười khẩy: “Một nửa thiên phú, ngươi nằm mơ ah? Chúng ta cũng không còn ít tuổi gì, nhưng ngươi đã gặp qua người nào giống yêu quái như lão bản chưa? Mẹ của ta ơi, quả thực không phải là người, một mình dùng thuật luyện hỏa xây lên Kim Ô thành này. Ngươi không biết đâu, lúc đó ta chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.”
Cát Vĩ gật đầu đầy đồng cảm: “Không thể không kinh ngạc được, lúc đó ta cũng cảm giác như nằm mơ. Cả đám chúng ta nhiều người làm trợ thủ như vậy, thiếu chút nữa cũng cung ứng không kịp. Mấy ngày đó, ta ngủ cũng không yên, chỉ sợ không cung ứng đủ. Thuật dùng lửa mỏng của lão bản, ha ha, được xem cũng một loại hưởng thụ, ta xem đến mức không rời đi được.”
Tôn Bảo cười hắc hắc: “Ai cũng vậy cả. Làm sao tưởng tượng được lại có thuật không hỏa xuất thần nhập hóa như vậy? Đúng là dọa người mà. Còn có Phù Chiến Điêu Lâu, một mình xây tới ba mươi sáu tòa, mẹ của ta ơi, may mà đây là lão bản, nếu ở chỗ khác, mọi người đều không có việc mà làm.”
“Có thành, có Phù Chiến Điêu Lâu, Kim Ô thành của chúng ta là độc nhất vô nhị ở Tiểu Sơn giới.” Cát Vĩ trần ngập tự hào nói.
“Đúng vậy!” Tôn Bảo cũng lộ vẻ tự hảo, hắn nhìn qua xung quanh một chút, chợt hạ giọng nói: “Chẳng qua, theo ta thấy lão bản chưa chắc đã muốn ở lại Tiểu Sơn giới. Ngươi xem đại trận trong đường hầm này, nếu không phải đối phó Kim Đan kỳ, cần gì dùng đại trận như vậy.”
Cát Vĩ im lặng một chút mới nói: “Dù thế nào ta cũng dự định đi theo lão bản. Tuổi ta cũng không còn ít nữa, đối với thời thế cũng hiểu được một chút. Lão bản không phản đối chúng ta đi theo, về phần những chuyện khác, sinh tử đã có số, ta cũng không muốn nghĩ tới.”
“Những câu vô ích như vậy không cần ngươi nói.” Tôn Bảo bất mãn nói: “Cả đám người chúng ta, một người cũng không được trốn, tên nào dám, xem ta chặt chân hắn. Ta rất tin tưởng lão bản, một cái Tiểu Sơn giới làm sao có thể giữ được lão bản.”
“Vậy ngươi nói làm cái quái gì?” Cát Vĩ liếc mắt nhìn Tôn Bảo.
Tả Mạc hưng phấn nói: “Ngươi chẳng lẽ không hồi hộp? Chúng ta sẽ đối phó với Kim Đan kỳ! Kim Đan kỳ đó!”
Cát Vĩ trợn mắt nhìn: “Đều đã mấy chực tuổi đầu rồi, như thế nào còn giống như trẻ con vậy? Nhanh lên một chút, đừng làm chậm trễ thời gian, chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho lão bản sử dụng.”
“Ngươi thực sự không có chút kích động nào? Kim đan a, thực sự là Kim Đan kỳ đó…”
“Ngô, rất kích động.”
“Ngươi một chút cũng không kích động, ngươi làm sao có thể không kích động? Ngươi…”
“Ngươi có vẻ thừa hơi nhỉ, lại nói đến chuyện Hắc Luyện Bồ Đoàn,
Bao Dịch nhìn tài liệu, tinh thạch chất chồng như núi trong kho, trên mặt tươi như hoa. Lão bản nói không sai, đây đúng là phản ứng dây chuyền, thực sự là quá nhanh! Ngay sau khi tên lão đại kia đi, rất nhanh đã có một lượng lớn người đến. Có người là mua lại được, có người là nghe tiếng mà đến, còn có người là đi ngang qua.
Chuyện này cũng phải cảm ơn ngoại đường, ngoại đường không ngừng mở rộng, những tu giả xung quanh không ngừng lui lại, không ngừng chạy về phía sau, vì vậy có không ít người ngang qua Kim Ô thành. Ai đi qua Kim Ô thành cũng phải trợn mắt há mồm, khiếp sợ tới mức thiếu chút nữa rơi từ trên trời xuống.
Mà những thứ bán ra ở bên trong, càng khiến cho người ta cảm thấy điên cuồng.
Nhất là khi Hắc Luyện Bồ Đoàn xuất hiện, mỗi ngày đều có người xếp hàng dài chờ mua. Không có chuyện mỗi người mua một chiếc, thông thường đều là một đám người mua mười mấy chiếc, hầu hết là ba người dùng chung một chiếc, cơ bản cũng đủ đáp ứng nhu cầu hàng ngày.
Kết quả trực tiếp nhất mà Hắc Luyện Bồ Đoàn đem lại là tinh thạch đang giảm giá lại tăng lên. Có Hắc Luyện Bồ Đoàn, tinh thạch có thể tương đương với linh cốc, rất nhiều tu giả cũng không bỏ tinh thạch ra mua mà dùng tài liệu đổi. Vì vậy các loại tài liệu thu về Kim Ô thành ào ào như nước thủy triều, dẫn đến Bao Dịch không thể không tăng giá trao đổi tài liệu.
Bao Dịch mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn, hắn làm một thương nhân chợ đen lâu như vậy cũng chưa từng buôn bán gì lớn. Lúc này hắn bán ra cái gì, đều có thể trực tiếp thay đổi thị trường Tiểu Sơn giới, hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc tới ngất xỉu.
Tình trạng cung không đủ cầu càng khiến hắn phát huy bí quyết “gian” thương vô cùng nhuần nhuyễn. Pháp bảo, tài liệu, tinh thạch…
Thu, tất cả đều thu!
Quý? Nga, rất xin lỗi, chúng ta không thể giảm giá!
Cả người có cảm giác giàu có chưa từng thấy.
Nhân sinh như vậy còn mong muốn gì nữa!
*
* *
Bầu trời âm u màu máu, mặt đất hoang tàn không một ngọn cỏ, nơi này nằm đâu đó trong Đô Thiên Huyết giới. Một đội yêu quân đóng quân xung quanh một dòng suối đỏ như máu, đây là Nhãn Huyết Nhãn Tuyền. Huyết Nhãn Tuyền rất thường thấy ở Đô Thiên Huyết giới, đối với yêu ma đây chính là một địa phương vô cùng tốt. Yêu có thể trữ thần tĩnh trí, mà ma có thể trực tiếp uống nước suối khôi phục thể lực. Thế nhưng tu giả lại cực kỳ không thích Huyết Nhãn Tuyền, càng tới gần linh lực càng phát sinh xao động cuồng bạo. Mà nước của Huyết Nhãn Tuyền đối với tu giả chính là độc dược trí mạng, tu giả dưới Kim Đan kỳ hít phải khí cũng trúng độc, hơi vô ý một chút là một mạng đi tong. Đội yêu quân này số lượng khoảng chừng hơn nghìn.
“Chúng ta còn cách Tiểu Sơn giới bao xa?” Tướng lĩnh dẫn đầu hỏi.
“Ước chừng mười lăm ngày đường.” Phó tướng vội trả lời.
Bỗng nhiên, viên châu trên cổ tay hắn chợt sáng lên, hắn ồ lên một tiếng: “Tín hiệu màu Lam! Có mệnh lệnh của trưởng lão!”
Chỉ thấy hắn tháo hạt châu ra, ném xuống đất. “Ba” hạt châu vừa rơi xuống liền tiến vào trong đất, rất nhanh sau đó một gốc cây màu lam sinh trưởng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nở hoa, kết quả. Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ trong vòng hai hơi thở.
Trái cây tỏa ra làn sương màu lam mờ mịt, hơi sương không có gió mà chuyển động, tụ tập lại bốc lên thành hình một khuôn mặt già nua.
“Thiên Sinh các hạ, thông qua quyết đinh của trưởng lão hội, đặc biệt lệnh cho quý bộ hỏa tốc đi tới Tiểu Sơn giới, công chiếm, trấn giữu giới hà từ Tiểu Sơn giới đi Thiên Thủy giới, không được có sai sót!”
“Vâng!” Thiên Sinh nghiêm nghị tuân lệnh.
“Ba”, vụ khí tiêu tán, gốc cây cũng nhanh chóng héo rũ thành tro bụi, không lưu lại dấu vết gì.
“Truyền lệnh xuống, lập tức tập hợp, chuẩn bị di chuyển.” Thiên Sinh trầm giọng nói.
“Vâng!” Phó tướng vội vã nhận lệnh.
Thiên Sinh vẫn còn nghĩ ngợi về mệnh lệnh vừa rồi, trong các mệnh lệnh của yên tuân, chỉ có mệnh lệnh của trưởng lão hội mới có thể dùng tín hiệu màu làm. Nói cách khác, mệnh lệnh này trực tiếp đến từ trưởng lão hội, tình huống này rất hiếm thấy, hắn mới gặp lần đầu tiên.
Tiểu Sơn giới nhất định xảy ra chuyện gì đó.
Tuy vừa mới nghỉ ngơi được một chút, đa số còn chưa tiêu trừ hết mỏi mệt, nhưng vừa có lệnh, yên quân lập tức thể hiện kỷ luật không thể nghi ngờ, cấp tốc tập hợp xong đội ngũ.
“Tiểu Sơn giới, tiến lên với tốc độ cao nhất!”
*
* *
Đổng Thần thong thả vặn mình, trong lúc tình hình Tiểu Sơn giới khẩn trương như vậy hắn vẫn có thể sinh hoạt nhàn nhã như trước. Hắn âm thầm đắc ý mình rất thứ thời, là người đầu tiên đầu nhập vào thế lực của ngoại đường, hắn lập tức trở thành điển hình, được phụ trách mở ra một phân bộ ngoại đường.
Hắn nheo mắt, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu lên người, cái danh phân bộ đầu tiên của ngoại đường này cũng đủ đảm bảo đời sống sau này thoải mái.
Tuy rằng nhiệm vụ mỗi tháng không nhẹ, còn nhiều hơn trước đây, nhưng quả thực là có riêng một khoảng trời. Ngô, phải xin tổng bộ một đám tu nô mới được.
Bỗng nhiên, một gã thủ hạ lảo đảo tiến vào viện, kinh hoàng thất thố kêu: “Đại nhân! Đại nhân! Không tốt! Không tốt rồi!”
Đổng Thần đang mơ màng bị quấy rối, rất không hải lòng, nhíu mày hỏi: “Hoảng cái gì mà hoảng, ta còn chưa có chết!”
“Không tốt! Đại nhân! Thực sự là không tốt rồi…”
“Hừ, nói đi, có chuyện gì không ổn.” Trong lòng Đổng Thần càng tức giận, hắn quyết định nếu tên này không có chuyện đại sự gì, nhất định phải nghiêm phạt một trận.
“Có người đang giết tới cửa rồi…”
“Thối lắm!” Đổng Thần cười nhạt: “Khắp Tiểu Sơn giới, còn có kẻ nào dám đến ngoại đường chúng ta làm càn…”
Thanh âm của hắn tắc nghẹn, cả người cứng lại, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Trên bầu trời, một chi đột ngũ nhìn xuống bọn họ.
Vừa nhớ tới cái gì đó, sắc mặt Đổng Thần trong sát na không còn tia máu, chân tay lạnh lẽo!
|