Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 283: Tiểu Hỏa
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Cò đã nói còn chương nữa tức là còn chương nữa. 
Của mọi người đây ... cám ơn mọi người đã ủng hộ. Đừng quên bấm thanks nhé 
Nếu không có gì bất ngờ thì 8h sẽ có thêm chương nữa. Chậm lắm thì đến 10h.
Chương 283: Tiểu Hỏa
Dịch: c0f7e3
Hồng quang trên Hỏa Liêm Thạch bạo trướng, nhiệt độ xung quanh cũng vọt lên.
Một lát sau, hồng quang càng lúc càng thịnh, thịch thịch một tiếng vang nhỏ, một đoàn hỏa diễm rừng rực từ Hỏa Liêm Thạch bốc lên, ánh lửa bức người. Tả Mạc có chút giật mình, ma thể Ngọc Thiết Đầu của hắn hiện giờ đã đạt đến giai đoạn thành thục thứ ba, khó khăn lám mới chịu nổi nhiệt độ cao như vậy. Đổi lại là một gã tu giả bình thường khác, lúc này chỉ sợ đã phải mở linh giáp để chống lại.
Hỏa diễm thật lợi hại!
Một tên khôi lỗi thanh đồng tránh không kịp, không ngờ bắt đầu bị nung chảy.
Tả Mạc chằm chằm nhìn không chớp mắt vào Hỏa Liêm Thạch đang hừng hực cháy, bỗng nhiên một thanh âm xa lạ vang lên, truyền thẳng vào tinh thần hắn.
“Chi chi chi!”
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng Tả Mạc có thể cảm thụ được nó đang truyền đến sự vui mừng, thân cận, hắn không khỏi mỉm cười.
Ngọn lửa trên Hỏa Liêm Thạch phóng thích sinh cơ ngày càng mãnh liệt, có thể rõ ràng cảm nhận được bên trong có một sinh linh. Thiêu đốt tròn một canh giờ, Hỏa Liêm Thạch hé ra, từ trong bắn ra một đạo hồng ảnh, vô cùng nhanh nhẹn.
Hỏa ảnh đến trước mặt Tả Mạc thì dừng lại, Tả Mạc lúc này mới nhìn rõ hỏa yêu chỉ nhỏ bằng nắm tay, giống như một ngọn lửa không ngừng kêu lên chi chi. Nó vui vẻ bay quanh Tả Mạc, thập phần hoạt bát.
“Gọi ngươi là Tiểu Hỏa đi.” Tả Mạc thuận miệng gọi một cái tên. Tiểu Hỏa dường như có thể nghe hiểu, càng thêm vui vẻ, kêu lên chi chi một hồi.
Tiểu Tháp có chút hiếu kỳ, dè dặt tiến tới.
Không nghĩ tới Tiểu Hỏa cũng không sợ hãi người lạ, rất nhanh hòa đồng với Tiểu Tháp, một tháp một hỏa bay lượn trong không trung, chơi đùa rất vui vẻ. Tâm tình Tả Mạc rất tốt, nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy rất ôn hòa, dù cho Tiểu Hỏa không có pháp quyết gì hắn cũng không quan trọng.
Một lát sau, một đạo bóng xám nhanh như thiểm điện bay vào khoáng động. Chính là Chim Ngốc cõng theo Tiểu Hắc trên đầu, thong thả ưu nhã đáp xuống mặt đất. Tiểu Tháp vừa thấy Chim Ngốc, càng thêm vui vẻ, mang theo tiểu đệ vừa mới kết bạn chạy đến trước mặt Chim Ngốc. Tiểu Hỏa hiếu kỳ xoay quanh Chim Ngốc, Chim Ngốc lúc này hoàn toàn bắt chiếc bộ dáng đại tỷ, dùng mỏ cụng nhẹ lên đầu Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa cuộn lại như một quả bóng, xoay tròn trong không trung, càng thêm hưng phấn, chi chi lên một tràng liên tục.
Thấy mấy tiểu tử này ở chung hòa thuận, Tả Mạc có chút hài lòng, duy nhất khiến hắn khó chịu là Chim Ngốc. Con chim này từ khi hạ xuống tới giờ ngay cả mắt cũng chưa từng liếc về phía hắn một cái.
Con chim mất nết này! Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, không biết làm thế nào, con chim này không biết xảy ra biến hóa gì, tốc độ bây giờ còn nhanh hơn phi kiếm, Tả Mạc một chút biện pháp cũng không có.
“Đùa cái gì mà đùa? Mau làm việc!” Tả Mạc trừng mắt nhìn Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp đang chơi đùa vui vẻ nhất thời im lặng, buồn bã chỉ huy đám khôi lỗi đào khoáng.
Thằng nhóc, đừng có chọc ca! Tả Mạc lúc này mới cảm thấy thỏa mãn hài lòng rời đi.
Tả Mạc vừa ra ngoài, bốn tên nhóc lại tụ tập lại một chỗ, chụm đầu ghé tai.
Chỉ thấy Tiểu Hắc rất nhanh bò từ trên đầu Chim Ngốc xuống, khua khua mấy đôi chân ngắn ngủn, vèo một cái trở thành một đạo hắc ảnh, nhanh chóng dạo quanh khoáng động một vòng, hai cái râu không ngừng lay động, một lát sau dựng lại trên một tảng nham thạch lớn, quay lại khua khoắng râu về phía ba tên kia, rồi lại nhanh chân chạy đi.
Chim Ngốc nhẹ nhàng bay lên, hai cánh mở ra quạt mạnh một cái, trong khoáng động vang lên một tiếng rít bén nhọn, một đạo bóng xám nhanh thiểm điệm, hung hăng bổ về phía khối nham thạch vừa rồi.
Khối nham thạch cứng rắn bị Chim Ngốc xuyên vào, giống mũi tên xuyên qua đậu hũ, thoáng cái đã chui sâu vào trong.
Giữa tảng nham thạch xuất hiện một cái hốc to.
Một lát sau, một đạo bóng xám từ trong bay ra, giữa không trung rũ xuống vài mảnh đá vụn, Chim Ngốc lại khôi phục dáng vẻ thong dong lúc trước.
Tiểu Hỏa cũng chi lên một tiếng, hóa thành một đạo hỏa tuyến, cắm đầu lao vào cái hốc Chim Ngốc vừa tạo ra.
Chỉ thấy vô số hỏa tuyến đỏ rực giao thoa trong hốc, tạo thành một lưới lửa. Một lát sau, Tiểu Hỏa mới lắc la lắc lư như say rượu, chui từ trong hốc chui ra.
Rầm rầm rào rào!
Từng mảnh từng mảnh đá không ngừng rơi xuống như mưa. Chỉ trong nửa khắc, vô số mảnh khoáng thạch rải đầy đường hầm, Tiểu Tháp vui vẻ lượn một vòng trong không trung, khôi lỗi thanh đồng phía dưới lập tức nhào tới. Không bao lâu, khoáng thạch đã chất chồng như núi.
Bốn tên tiểu tử lại tiếp tục đùa nghịch, Tiểu Hỏa hoan hỉ kêu lên chi chi, thanh âm bay bổng trong khoáng động.
*
* *
“Đây là phân đường thứ ba rồi.” Lôi Bằng nhếch miệng cười: “Hắc hắc, lần này tiểu nương muốn làm thật rồi.”
Niên Lục móc ra một cái gương, vừa chải chuốt mấy sợi tóc bị gió hất lên vừa nói: “Chỉ tiếc không có nữ tu nào, không có tiến thét chói tai của các nàng, thật là không quen. Đáng tiếc cho một màn biểu diễn của anh.”
Lôi Bằng không để ý đến hắn, tự hỏi tự đáp: “Với tính cách của tiểu nương, nếu quyết định động thủ, khẳng định sẽ không chỉ đánh mấy cái phân đường bé tẹo này. Ngươi nói xem, chúng ta tiếp theo sẽ đánh chỗ nào?”
Có rất nhiều người nghi ngờ như Lôi Bằng, trong đó có Tạ Sơn.
Môn phái ngậm trong miệng một cọng cỏ, lười biếng nằm trên mặt đất: “Nếu như là ta, sẽ chặn đánh viện binh.”
“Đánh viện binh?” Tạ Sơn lộ vẻ suy tư, hai người có sức chiến đấu mạnh nhất Chu Tước doanh, cảm tình rất tốt. Ma Phàm có rất nhiều chủ ý kỳ quái, một thời gian làm hạch tâm, hắn có góc độ nhìn vấn đề khác hẳn tu giả thông thường.
“Ân. Chúng ta đánh mấy phân đường như vậy, Ngoại đường hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ phái người đuổi giết chúng ta.” Ma Phàm lại suy nghĩ một chút, trầm trọng nói: “Chúng ta ít người, nếu rơi vào vòng vây thì coi như xong. Chúng ta cần giữ khoảng cách, không ngừng chia cắt địch nhân mới có cơ hội.”
Tạ Sơn hai mắt sáng ngời, vỗ tay khen: “Không sai! Như vậy địch nhân sẽ không ngừng bị chúng ta làm thịt.”
Ma Phàm cười nói: “Chúng ta có thể nghĩ tới, tiểu nương lẽ nào không nghĩ tới? Không cần phải lo lắng, người có thể đánh bại tiểu nương không biết còn ở chỗ nào, nhưng khẳng định trong Tiểu Sơn giới còn chưa có ai.”
“Ha ha.” Tạ Sơn cười ha hả: “Đúng vậy.”
“Ngươi còn bao lâu nữa tới kim đan?” Ma Phàm đột nhiên hỏi.
“Không biết, nhưng ta có cảm giác sắp đột phá, quả nhiên thực chiến mới có thể rèn luyện con người.” Tạ Sơn cảm khái nói.
“Sau khi kim đan thì thế nào? Muốn đi đâu?” Ma Phàm chăm chú hỏi.
“Ngươi không cần thử ta.” Tạ Sơn cười nói: “Khẳng định chúng ta sẽ theo lão bản. Kỳ thực, ta có một số điểm hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ cái gì?” Ma Phàm hỏi.
“Ta hiếu kỳ lão bản có khả năng tiến xa tới mức nào.” Tạ Sơn nhìn về phía xa xa.
“Thực sự như vậy? Ta không tin.” Ma Phàm lắc đầu.
“Chuyện này không phải nguyên nhân chính. Ta tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, cũng dần dần hiểu ra được. Lão bản quả là một ông chủ không tệ, hơn nữa ta rất xem trọng lão bản.” Tạ Sơn chỉ đầu ngón tay tính toán: “Có thiên phú, chịu được khổ, không kiêu ngọa, quan trọng là … tuổi rất trẻ, quá trẻ! Nhân vật lợi hại như thế, ta lần đầu tiên thấy. Lai lịch của lão bản chỉ sợ cũng không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Hơn nữa còn có tiểu nương, có một đám thủ hạ, chuyện khác không nói, nhưng nếu muốn đánh lấy một khối đại bàn tieu dao tự tại hoàn toàn có thể.”
Hắn tự giễu: “Khi ta còn làm lão đại, cũng không thấy bằng bây giờ. Hiện giờ ta cảm thấy rất tốt, chuyện gì tốt cũng không thiếu phần, lại không phải quan tâm vấn đề phiền phức gì, nên làm gì thì làm cái đo. Nửa năm nay, tiến cảnh của ta vượt xa ba năm trước cộng lại.”
Ma Phàm không nói gì, vẻ mặt cũng giãn ra không ít.
“Yên tâm rồi, ta dám cam đoan, các huynh đệ hiện giờ một người cũng không bỏ đi.” Ngữ khí Tạ Sơn tràn ngập tự tin.
Ma Phàm nhai nhai cọng cỏ, ừ một tiếng.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu tập hợp sắc nhọn vang lên.
“Đi thôi, phải làm việc rồi!”
*
* *
Hạ Tường có cảm giác đầu óc rã rời, mấy ngày này hắn không có lúc nào thấy yên ổn. Không nghĩ tới phía sau bọn họ xuất hiện một đội ngũ thần bí, thập phần giảo hoạt. Hắn vừa phái ra một đội đi tiêu diệt, không ngờ qua hai ngày lại có thêm một phân đường bị hủy.
Trong lúc giận dữ, hắn lại phái thêm một đội.
Đối phương hành động phiêu hốt, căn bản khó có thể dò ra được động tĩnh gì. Vài ngày sau lại truyền đến một tin tức, một phân đường ở rất xa bị huyết tẩy.
Sau đó, cứ hai ngày hắn lại thu được tin tức xấu của một phân đường.
Mấy tin tức này tựa như có cánh, truyền khắp Tiểu Sơn giới, làm hoạt động của họ trở nên khó khăn rất nhiều. Những thế lúc vốn đã định đầu nhập vào Ngoại đường, lúc này lại rất do dự. Ngoại đường tuy rằng không thể chống lại, nhưng rất hiển nhiên, đội ngũ thần bí kia cũng đồng dạng không thể chống lại. Tin tức một số phân đường bị công kích cũng đã sớm truyền đi, các phân đường khác cũng cẩn thận phòng bị, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn nổi lực lượng thần bí này. Bởi vậy có thể thấy được, cỗ lực lượng này rất mạnh! Những thế lực này không thể trơ mắt bỏ rơi địa bàn thật vất vả mới có được. Nhưng nếu những đại bàn này bị Ngoại đường nuốt trọn, một chút lợi thế cuối cùng của bọn họ cũng không còn.
Những thế lực này lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Ngoại đường đi bước nào cũng đầy cản trở, sức ép lên đám người Hạ Tường càng tăng lên.
“Chúng ta phải tìm được sào huyệt của đám người đó!” Trong mười ngày ngắn ngủi, Hạ Tường tựa như biến thành người khác, cả khuôn mặt cũng gầy tọp đi kinh người: “Muốn bồi dưỡng ra một đội ngũ cường đại như vậy, tuyệt đối không phải chỉ có một hai ngày công sức. Chỉ cần chúng ta có thể tìm được sào huyệt đối phương, bọn chúng nhất định phải quay về, đến lúc đó chúng ta có thể một lần vây kín.”
“Nhưng chúng ta tra xét lâu nư vậy, cũng không có chút tin tức nào!” một vị trưởng lão lúng túng.
Chính vào lúc này, một vị trưởng lão lảo đảo chạy vào: “Ta tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Toàn bộ mọi người đều đứng lên.
“Ở đâu?”
“Ở chỗ nào?”
…
“Tất cả câm miệng cho ta!” Hạ Tường lớn tiếp quát, lập tức mọi người ngậm miệng lại, trong một thời gian ngắn, Hạ Tường đã thành công tạo dựng uy tín. Hắn có thể được lão tổ nhìn trúng, quả thực không phải do may mắn.
Trưởng lão xông vào mặt mày hồng hào, cực kỳ phấn khởi: “Đầu tiên ta cho các người xem một thứ!”
Hạ Tường cố kiềm chế bực dọc trong lòng.
Một chiếc bồ đoàn màu đen xuất hiện trước mặt mọi người. Các trưởng lão đều lật lên xem, bọn họ đều là người biết hàng, lập tức nhìn ra huyền diệu, nhất thời hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
Tất cả mọi người đều không ngốc, đều hiểu rõ tính quyết định của cái bồ đoàn nho nhỏ này đến thế cục.
“Đây là pháp bảo do một nơi gọi là Kim Ô thành sản xuất ra, công dụng chắc không cần ta giới thiệu nữa. Kim Ô thành này nằm trong dãy thiên tinh, một đám người chiếm sau khi chiếm cứ thì xây lên.
Mọi người không khỏi lần thứ hai hít vào một ngụm khí lạnh.
Xây thành!
“Chủ nhân chân chính là ai còn không rõ ràng. Nhưng tổng quản thương nghiệp của bọn chúng Hạ gia hẳn là rất quen thuộc.”
Hạ Tường thần sắc khẽ động: “Là ai?”
“Bao Dịch!”
Sắc mặt các vị trưởng lão nhất thời đều trở nên cổ quái, vẻ mặt Hạ Tường lập tức âm trầm như nước.
“Theo một số tu giả nói, bọn họ thấy một đội ngũ nửa đêm rời khỏi Kim Ô thành. Không tới một nghìn người.” vị trưởng lão này nói tiếp: “Sở dĩ ta hoài nghi bọn hắn, bởi vì toàn bộ tu giả đều đang vội vàng đổ về đó, nếu chúng ta không nhanh tay một chút đánh hạ bọn
chúng, chờ khi bồ đoàn bán ra càng nhiều, chúng ta sẽ ngày càng khó sống.”
Sắc mặt mọi người lập tức đều trở nên ngưng trọng.
Hạ Tường đứng lên, mắt lộ hung quang: “Tiến đánh Kim Ô thành!”
Vậy là sắp có đánh nhau to rồi. Tiếp theo sẽ có kiếm quang, pháp bảo hỗn loạn ... Thực sự là cò dịch những đoạn miêu tả rất kém. Nếu có gì sơ suất mong các bạn góp ý.
Chỉ cần vài dòng comment để góp phần biên dịch bộ truyện này, cũng là để cò biết được đánh giá của mọi người.
Xin đa tạ!
Mọi ý kiến xin mời gửi vào topic bình luận http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=75
|