Cửu U lệnh chủ buông tiếng cười vang, đoạn cao giọng nói :
- Vị đồng đạo nào có chí muốn giành vinh dự đệ nhất thiên hạ, xin mời lên đài...
Bỗng nhiên một đoàn người ngựa ào ạt xông tới. Gần bốn mươi người hiện diện lập tức đứng lên và tránh sang bên.
Thì ra đoàn người ngựa xông tới đông đến hàng mấy trăm, cầm đầu chính là Võ lâm Tứ thánh và Mạnh Ðạt Tam, khí thế vô cùng hung mãnh.
Thiết Kỵ môn chủ “Chấn Thiên Thần Quân” Mạnh Công Lăng ngồi trên lưng ngựa đưa roi chỉ quát :
- Cửu U lệnh chủ, ngu huynh đệ đã nhẫn nhịn tôn giá đủ lắm rồi!
Cửu U lệnh chủ vẫn ung dung cất giọng như sấm rền :
- Nếu các hạ tham dự đại hội quần hùng thì xin mời xuống ngựa, còn không thì tức khắc lui ra khỏi quảng trường ngay!
Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu, Vũ Uy môn chủ Mạnh Vũ Hùng và Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn cùng đồng thanh nói :
- Ðại ca hà tất phải khách sáo với y, hãy hạ lệnh phá bỏ thạch đài và đánh đuổi y ra khỏi Thái Sơn là xong chứ gì?
Mạnh Công Lăng xua tay :
- Thái Sơn cũng chẳng phải vùng sở hữu của chúng ta, không cần phải ngang tàng như vậy!
Cửu U lệnh chủ cười to :
- Những lời ấy cũng còn như thốt ra từ miệng của trang anh hùng hào kiệt, còn như huênh hoang đòi phá hoại đại hội quần hùng và đánh đuổi bổn Lệnh chủ ra khỏi Thái Sơn, thật là kẻ ngông cuồng vô tri, rất đáng ghê tởm.
Ba anh em họ Mạnh đồng thanh quát :
- Rõ là quân phản loạn... tổ chức đại hội quần hùng gì chứ? Dòng dõi Võ Hoàng chính là những người lãnh đạo thiên hạ chính thống, Thiết Kỵ môn chủ chính là Minh chủ võ lâm, chả lẽ tôn giá định đánh cho sụp đổ dòng dõi Võ Hoàng hay sao?
Cửu U lệnh chủ ung dung đáp :
- Bổn Lệnh chủ không hề có ý định như vậy, nhưng...
Gằn giọng nói tiếp :
- Nếu Võ Hoàng mà sống lại ngày hôm nay, nhất định sẽ hết sức đau lòng bởi những kẻ nghịch tử các ngươi, tối thiểu cũng có bốn người bị chém ngay tại chỗ...
Bốn anh em họ Mạnh quát :
- Thật là cả gan, lại dám sỉ nhục bọn ta thế này, hôm nay hẳn là ngươi chán sống rồi!
Cửu U lệnh chủ bỗng dưng buông tiếng thở dài :
- Không sai, bổn Lệnh chủ quả đã chán sống rồi, nhưng không biết các người ai có thể giết được bổn Lệnh chủ?
Trong quảng trường lập tức hỗn loạn, song lại bị Mạnh Công Lăng bắt kềm hãm lại.
Mạnh Công Lăng trầm giọng hỏi :
- Cửu U lệnh chủ, mục đích của các hạ là gì?
Cửu U lệnh chủ dõng dạc đáp :
- Chỉnh đốn võ lâm, trùng chấn kỹ cương!
Mạnh Công Lăng cười phá lên :
- Các hạ khẩu khí quả không nhỏ... Vậy có nghĩa là các hạ lấy làm bất mãn về quy chế hiện nay của võ lâm phải không?
Cửu U lệnh chủ giọng phẫn uất :
- Võ Hoàng đã cứu vớt sinh linh trong dầu sôi lửa đỏ, khắp thiên hạ đều kính phục nên mới được tôn làm Võ Hoàng, ý sẽ truyền lại cho muôn đời sau, vĩnh viễn giữ gìn sự bình an cho võ lâm, chẳng ngờ mới sang đời thứ nhì đã khiến cho chốn giang hồ lại lâm cảnh điêu linh...
Mạnh Công Lăng thoáng vẻ tức giận :
- Các hạ nói vậy không thấy quá đáng ư?
Cửu U lệnh chủ nghiêm giọng :
- Sự thật đúng như vậy, chẳng gì quá đáng cả!
Mạnh Công Lăng trầm giọng :
- Có thể nêu ví dụ chăng?
Cửu U lệnh chủ giọng nghiêm chậm :
- Không kể các môn phái khác, chỉ nói về Võ lâm Tứ thánh thôi. Theo lời đồn đại trong giới võ lâm thì đã xâu xé thiên hạ, mỗi người chiếm cứ một phương, hà hiếp kẻ yếu, bóc lột dân lành... Những điều ấy cũng chưa cần nói vội, điều tệ hại nhất là trong nội bộ Tứ thánh mà lại xem như kẻ thù, công phạt lẫn nhau, trước nay chẳng rõ đã xảy ra biết bao vụ chém giết rồi!
Mạnh Công Lăng bỗng quát to :
- Im ngay!
Cửu U lệnh chủ cười khảy :
- Các hạ cho những lời ấy quá đáng ư?
Mạnh Công Lăng thở dài :
- Bổn tọa cũng có nghe biết, nhưng đâu nghiêm trọng như các hạ đã nói!
Cửu U lệnh chủ lạnh lùng :
- Bổn Lệnh chủ nói đây cũng còn nhẹ lắm!
Mạnh Công Lăng giọng trĩu nặng :
- Chả lẽ còn nghiêm trọng hơn nữa ư?
- Hừ, đã nghiêm trọng đến mức âm thầm thao luyện binh mã, sẵn sàng nuốt chửng lẫn nhau rồi!
Mạnh Công Lăng bất giác giật nẩy mình!
Nhóm Mạnh Bác Cửu quát to :
- Ðại ca chớ nghe những lời khích bẩy của tên yêu đồ này, hãy mau hiệp lực trừ khử đi mới là phúc đức cho võ lâm!
Song lại bị Mạnh Công Lăng kềm hãm, chỉ nghe Mạnh Công Lăng trầm giọng hỏi :
- Các hạ có thể cho biết danh tánh chăng?
Cửu U lệnh chủ lắc đầu :
- Hiện tại còn chưa thể!
- Vậy thì cho biết mục đích?
Cửu U lệnh chủ nghiêm nghị :
- Khi nãy bổn Lệnh chủ đã nói rồi, tuyển chọn một vị cao thủ đệ nhất thiên hạ để thay thế ngôi vị Minh chủ võ lâm, lãnh đạo võ lâm, duy tri sự bình an muôn đời cho giới giang hồ!
Mạnh Công Lăng bỗng bùi ngùi thở dài :
- Bổn tọa không xứng đáng lãnh đạo quần hùng sao?
- Các hạ sử xự bất cẩn, hành sự bất minh, chỉ xứng đáng là một người đáng tội nghiệp chứ không đủ khả năng lãnh đạo võ lâm, và hơn nữa... chức vị Môn chủ Thiết Kỵ môn vốn không phải là do các hạ thừa kế!
Mạnh Công Lăng giật nẩy mình :
- Vậy chứ ai thừa kế?
- “Thiết Oản thư sinh” Mạnh Xuân Từ!
Mạnh Công Lăng sửng sốt :
- Ồ... Sao các hạ lại nói vậy?
Cửu U lệnh chủ đanh giọng :
- Nếu như các hạ tự cho mình hiện là Môn chủ Thiết Kỵ môn thì nên thừa nhận sự thật ấy, đó chính là di ngôn của Võ Hoàng!
- Bất kể các hạ là ai, những lời ấy quả đúng sự thật, nhưng bổn tọa không hề có ý chiếm đoạt đại vị, mà là...
Cửu U lệnh chủ tiếp lời :
- Mà là những vị huynh đệ kia đã xúi giục phải không? Ðó là lòng vị kỹ của họ, Mạnh Xuân Từ tài cán hơn các hạ, có thể phát huy sự nghiệp của Võ Hoàng chứ không làm cho Mạnh gia tối tăm hỗn độn, khiến võ lâm phỉ báng như thế này!
Mạnh Công Lăng thở dài :
- Nói hay lắm, tiếp nữa đi!
- Càng không nên nữa là các hạ đã nghe lời bịa đặt, hại chết vợ chồng Mạnh Xuân Từ và bức bách đức con trai độc nhất của họ phải lưu lạc giang hồ, mà lại còn thông lệnh cho võ lâm thiên hạ truy nã!
Mạnh Công Lăng quát to :
- Ðánh cắp báu vật trấn sơn của bổn môn, đó là tội phản nghịch!
Cửu U lệnh chủ phá lên cười :
- Trước lúc lâm chung, Võ Hoàng còn một câu di ngôn khác nữa!
Mạnh Công Lăng kinh ngạc :
- Sao các hạ lại biết di ngôn của tiên phụ, các hạ...
Cửu U lệnh chủ không trả lời mà lại tự mình nói tiếp :
- Ðó là vạn nhất con cháu đời sau bất hòa, xâu xé lẫn nhau thì người nào võ công cao hơn hết sẽ nắm quyền lãnh đạo, bất luận bối phận cao hay thấp đều phải phục tùng!
Mạnh Ðạt Tam bỗng xen lời :
- Không sai, nhưng di ngôn ấy là người này phải cùng lúc đánh bại tất cả người của bổn môn!
Cửu U lệnh chủ ánh mắt bỗng rực lên vẻ mừng rỡ, thì ra lúc này có một người áo xanh bịt mặt đã xuất hiện bên cạnh cao đài không xa lắm.
Cửu U lệnh chủ lập tức nghe lòng nhẹ nhõm, trầm giọng nói :
- Hiện bất luận có phải là trong giòng họ Mạnh hay không, nếu có thể cùng lúc đánh bại chư huynh đệ thì cũng là một vị anh hùng kiệt xuất, các vị có dám thử không?
Mạnh Công Lăng cười :
- Có phải các hạ không?
Cửu U lệnh chủ lắc đầu :
- Bổn Lệnh chủ chưa dám chắc, có thể là một người nào khác!
Mạnh Bác Cửu xen lời :
- Nếu không có một người như vậy thì sao?
Cửu U lệnh chủ cười :
- Vậy thì tất cả sẽ như trước, tùy chư huynh đệ xử lý, bổn Lệnh chủ sẽ không can thiệp nữa, nhưng nếu chư vị bại thì sao?