Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 286: Lai Liễu!
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Tuần này cò bận rất nhiều việc, nên mỗi ngày chắc cũng chỉ dịch được 1,2 chương. Hiện giờ TCTG đang rất thiếu người dịch... Rất mong mọi người giúp đỡ. Ai muốn dịch nhắn tin yh c0f7e3 hoặc email c0f7e3@yahoo.com.vn
Chương 286: Tới rồi!
Dịch: c0f7e3
Dung Vi chăm chú nhìn đội ngũ đang dần dần biến mất ở phía xa, trong lòng rung động không nói nên lời.
Một màn chiến đấu vừa rồi, đội ngũ này tuy chỉ có bảy tám trăm người nhưng để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Tấn công sắc bén như đao, thậm chí khiến nàng trong sát na khiến cho nàng nảy sinh ý niệm muốn quay người chạy trốn.
Quá trình chiến đấu không có bất luận cái gì hồi hộp, kết thúc trong thời gian cực ngắn. Đội ngũ này tựa như một thanh đao sắc bén, trong chớp mắt cắt nát đối phương. Không sai, ngoại trừ từ “Cắt nát” nàng không tìm ra bất kỳ từ nào chuẩn xác hơn để hình dung một màn này.
Đội ngũ kia dù sao cũng có một nghìn người!
Phủ vệ bên cạnh Dung Vi mỗi người đều há hốc mồm, không thể tin nổi nhìn khoảng không trống rỗng. Một màn vừa rồi mang đến cho bọn họ chấn động mãnh liệt, tấn công sắc bén không thể chống đỡ, giống như một đạo thiểm điện, đâm thẳng vào trong lòng họ.
Một đội ngũ như vậy lại giống như giấy mỏng, vừa tiếp xúc đã bị đánh tan thành từng mảng. Dung Vi chưa từng tưởng tượng được, cảnh tượng khắp bầu trời đều là kiếm khí thê lương gào rít lại hùng tráng, như muốn đoạt mất hồn phách người khác như vậy. Ngay cả những người đứng xem như bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi, tay chân lạnh lẽo, như vậy đội ngũ phải đối diện trực tiếp với công kích kia còn kinh khủng đến mức độ nào.
Không ai chê cười đội ngũ bị đánh tan kia.
Tiểu Sơn giới như thế nào lại có đội ngũ lợi hại như vậy?
Cho dù ở Thiên Thủy giới, cũng chỉ nghe nói có một hai đội ngũ có thể ngang bằng như vậy mà thôi.
“Lão đại, phía sau có người đi theo.” Tạ Sơn nói khẽ với Công Tôn Sai.
Trong đội có nhiều người nhận thấy có người theo sau, chẳng qua mọi người cũng không lo lắng gì, chỉ là có chút hiếu kì. Bọn họ đánh lâu như vậy, phàm là người nhìn thấy bọn họ chiến đấu đều bị dọa sợ. Hiện tượng theo sau thế này là lần đầu tiên.
Công Tôn Sai liếc mắt: “Ngô, ngươi đi hỏi thử xem.”
Tạ Sơn chỉ hận chính mình lắm miệng, đây không phải là tự tìm khổ cho mình sao? Chẳng qua nếu tiểu nương đã mở miệng, hắn cũng chỉ có thể hướng đội ngũ kia bay tới.
Trong lòng Dung Vi kỳ thực cũng có chút kinh sợ, vạn nhất đối phương không phân biệt tốt xấu, tấn công sang đây, bọn họ cũng chỉ có cách chạy trối chết. Chẳng qua nhìn đối phương tựa hồ cũng không muốn giết người, địch nhân tán loạn chạy trốn lúc trước họ cũng không truy sát.
Nàng thực sự rất hiếu kỳ đối với đội ngũ này, nàng kiến thức uyên bác, tự nhiên có thể nhận ra đội ngũ này đã có hình thức ban đầu của quân đội. Nàng biết rõ thành lập một chi quân đội không hề đơn giản, phối hợp nhân số cần tinh tế tuyển chọn, cần phải có nhân thủ đắc lặc, tốn hao cực lớn…
Thiên Thủy giới có rất nhiều môn phái, thế nhưng chỉ có hai nhà có quân đội.
Nàng theo Hậu gia nhiều năm, biết Hậu gia nhiều lần có ý niệm này, chỉ là bị làm khó ở vấn đề nhân thủ. Có thể tổ chức quân đội, chỉ có chiến tướng. Thế nhưng có thể bồi dưỡng ra chiến tướng, chỉ có các đại môn phái.
Đám phủ vệ bình thường nhìn cũng có chút tinh nhuệ, thế nhưng nếu đem ra so sánh, lập tức phát hiện ra chênh lệch rất lớn. Ánh mắt của
Dung Vi không tầm thường, nàng có thể nhìn ra thực lực bình quân của tu giả trong đội ngũ này cũng không bằng đám phủ vệ.
Nhưng trong tình huống chém giết với cùng số người, bên chết nhất định là phủ vệ. Nàng thực ra vô cùng muốn chiêu mộ vị chiến tướng này, hoặc có thể chiêu mộ cả đội ngũ này.
Nhưng nàng cũng biết đó chỉ là si tâm vọng tưởng, chi đội ngũ này hiển nhiên đã thành lập được một đoạn thời gian. Không phải là môn phái có thực lực căn bản không nuôi nổi. Nếu đối phương đã có thể tạo ra đội ngũ này, khẳng định là có thực lực.
Khả năng chiêu nạp được là cực kỳ nhỏ.
Nàng hạ lệnh theo sau cũng là vì hiếu kỳ, về những phương diện khác nàng rất rõ ràng, đội ngũ mạnh mẽ như vậy, ở Tiểu Sơn giới tuyệt đối là một cỗ lực lượng hết sức quan trọng.
Dù không chiêu nạp được, cùng với đối phương hợp tác cũng là một lựa chọn.
Không phải chính mình đang phát khổ vì không biết điều tra Bạch Nhật Tinh Hiện như thế nào hay sao? Nếu hợp tác với thế lực cường đại như vậy, khẳng định là làm ít lợi nhiều.
Chẳng qua đám phủ vệ cũng không biết tâm tư của Dung Vi, bọn họ mỗi người đều kinh hồn táng đởm, bắp chân đều đã run lên, chuẩn bị tùy thời mang theo Dung Vi quay đầu chạy trốn.
Bỗng nhiên, có một người từ đội ngũ phía trước bay về phía họ.
Đám phủ vệ lập tức khẩn trương lên.
Trong lòng Dung Vi trái lại rất bình tĩnh, nàng lo lắng nhất là đối phương không hỏi gì đã trực tiếp tấn công. Hiện giờ đối phương phái một người ra, như vậy cũng có chỗ nói chuyện.
“Các người là ai? Vì sao đi theo chúng ta?” Tạ Sơn hỏi.
Dung Vi cúi chào nói: “Chúng ta là đệ tử trong Ô Hậu phủ ở Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra Bạch Nhật Tinh Hiện. Chẳng biết có thể kết bạn đồng hành với quý vị được không? Chúng ta chỉ muốn an toàn, ở đây có một chút tâm ý, tuy không đủ kính trọng, cũng xin vui lòng nhận cho.”
Nàng xuất ra một khối tinh thạch tứ phẩm.
Tạ Sơn nhìn thoáng qua tinh thạch trên tay nàng, cũng không tiếp nhận, gật đầu nói: “Ta thay ngươi bẩm báo một tiếng.”
Nói xong hắn liền quay người trở lai đội ngũ.
“Muốn kết bạn đồng hành với chúng ta?” Công Tôn Sai có chút bất ngờ.
“Không phải là nàng xem trọn ai trong số chúng ta sao?” Lôi Bằng hắc hắc cười, Niên Lục ở bên cạnh lắc lắc đầu nói: “Ngoại trừ ta ra còn thể là ai chứ.”
Không ai để ý đến hai người, ngay cả Tông Như vẻ mặt cũng vô cùng bất nhẫn, trước đây mình thế nào lại bị phân vào một đội với hai tên dở hơi này chứ? Đúng là mất mặt a.
“Nàng nói như vậy, hơn nữa còn nói các nàng là người của Ô Hậu phủ ở Thiên Thủy giới.” Tạ Sơn nói tiếp.
“Các ngươi đã nghe nói bao giờ chưa?” Công Tôn Sai hỏi.
“Chúng ta đều là kẻ quê mùa, chưa bao giờ đi qua Thiên Thủy giới.” Ma Phàm giễu cợt nói.
“Làm sao bây giờ?” Tạ Sơn nhìn Công Tôn Sai.
“Không có thời gian dây dưa với bọn họ.” Công Tôn Sai lắc đầu.
“Thực là đáng tiếc, đó là một đại mĩ nữ a.” ngữ khí của Tạ Sơn cũng có vài phần cười cợt.
Công Tôn Sai liếc mắt nhìn hắn, Tạ Sơn lập tức câm miệng. Nghìn vạn lần không nên trêu chọc tiểu nương, nếu không hậu quả sẽ rất thảm.
Bỗng nhiên, một con hạc giấy từ xa bay tới, rơi vào tay Công Tôn Sai. Mở hạc giấy, nhìn thoáng qua, sắc mặt Công Tôn Sai khẽ biến.
Hạc giấy cấp tốc truyền qua tay mọi người, sắc mặt ai nấy đều trở nên ngưng trọng.
“Đi!”
Không ai cười cợt, nói lời vô ích nữa, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Chu Tước Doanh lập tức chỉnh đốn, dùng tốc độ cao nhất bay về đỉnh Thiên Tinh.
Dung Vi ngơ ngẩn nhìn đội ngũ biến mất ở phía xa. Đây là có chuyện gì?
Đám phủ vệ toàn bộ đều thở ra một hơi, vừa rồi bọn họ sợ tới gần chết. Một gã phủ vệ cẩn thận nói với Dung Vi: “Tiểu thư, bọn họ đã đi xa rồi.”
Dung Vi phục hồi tinh thần, đáp lại: “Theo sau.”
Đám phủ vệ vừa thở phào một hơi vẻ mặt lại nhăn như mướp đắng, Dung Vi cũng không để ý tới, dẫn đầu bay lên, những người khác cũng bất đắc dĩ theo sau.
*
* *
Tả Mạc đưa tay lên, một viên lôi đạn quay tròn trong lòng bàn tay hắn, đây là thứ mà hắn thành thục tới không thể thành thục hơn –
Dương Sát Cương Lôi. Dương Sát Cương Lôi tạo ra bằng cách dùng thần thức điều khiển lôi nguyên cực kỳ đạm bạc trong không gian, dùng phương pháp đặc biệt tạo thành cương lôi, tính chất chí dương chí cương.
Hiện giờ Tả Mạc đối với chiêu này thành thục tới mức không thể thành thục hơn được nữa, cương lôi dễ dàng hình thành.
Hắn không ngừng ngưng tụ cương lôi, lại không ngừng đánh tan chúng, hắn đang thí nghiệm. Quá trình luyện hóa Lôi Âm Hạch Đào thập phần thành công, hắn ngộ ra một ít phương pháp, muốn dung hợp những thể ngộ này xem có thể tạo ra một loại pháp quyết hay không.
Dương Sát Cương Lôi là thủ đoạn công kích chủ yếu của hắn, tốc độ còn nhanh hơn Lưu Ly Thiên Ba, uy lực cũng rất cường hãn. Thiếu sót duy nhất đó là biến hóa, Tả Mạc ngộ ra phù trận cương lôi này, thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là Dương Sát Cương Lôi.
Không ngừng đem những thể ngộ dung nhập vào pháp quyết, chính là việc bất kỳ một tu giả nào cũng phải làm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sư huynh đệ đồng môn tu luyện một loại pháp quyết giống nhau, nhưng mỗi người lại sử dụng hoàn toàn bất đồng. Mỗi người có thể ngộ khác nhau, tự nhiên cũng đu theo con đường khác nhau.
Lôi đạn trong lòng bàn tay hắn không ngừng biến hóa, có lúc hóa thành lôi võng bao phủ cả bàn tay Tả Mạc, có lúc lại hóa thành một cây lôi tiễn, lôi tiễn tan ra lại hóa thành vô số lôi xà cực nhỏ, lôi xà tụ tập lại hóa thành lôi điểu…
Dần dần, Tả Mạc cảm thấy càng lúc càng thuận lợi, cương lôi trên tay cũng như một bộ phận thân thể hắn, có thể biến hóa tùy tâm sở dục.
Tả Mạc rất nhanh nhận định ưu khuyết của các loại biến hóa.
Cương lôi trọng công khinh thủ, biến hóa thành lôi thuẫn cơ hồ không có lực phòng ngự gì, nhưng biến thành lôi tiễn, lôi thương lại không gì không phá được. Cương lôi có một đặc điểm đó là cực nhanh, là một trong những loại pháp quyết nhanh nhất.
Tính chất của cương lôi cương mãnh bạo liệt, cực kì khó áp súc, Tả Mạc nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể đem cương lôi áp súc lại nồng đậm hơn. Bởi vậy có thể thấy được sự trân quý của Lôi Âm Hạch Đào, trong Lôi Âm Hạch Đào ẩn chứa lượng lớn lôi nguyên, quả thực khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
Sau khi luyện hóa, uy lực của Lôi Âm Hạch Đào càng tăng mạnh, khiến Tả Mạc càng thêm hi vọng vào uy lực của nó. Chẳng qua Tả Mạc chưa thí nghiệm cũng không chắc chắn.
Tả Mạc bỗng nhiên mở mắt, nhìn phía phía xa, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.
Tả Mạc điều khiển Tường Vân chậm rãi hạ xuống Kim Ô thành, vừa hạ xuống liền thu hồi Tường Vân lại. Bộ dáng nhanh mà không vội của Tả Mạc cũng khiến cho đám tu giả hai doanh đang khẩn trương cũng bình tĩnh lại không ít.
“Mọi người chú ý, đối phương tới.” Tả Mạc tùy ý nói một câu.
Trong lòng mọi người nhất tề rung động, chẳng qua họ đã sớm chuẩn bị chiến đấu, an bài đâu vào đấy, chỉ thấy từng tòa Phù Chiến Điêu Lâu sáng lên.
Cửa thành chậm rãi đóng lại, tất cả thanh âm bên trong thành lập tức biến mất.
Những tu giả đằng sau Kim Ô thành cũng chú ý tới dị dạng, nhất thời trở nên rối loạn.
“Ngoại đường tới! Ngoại đường tới! Bắt đầu rồi!”
“Mọi người cẩn thận! Nếu có chuyện xảy ra, lập tức bỏ chạy!”
“Ha ha! Tràng diện lớn như vậy, ta đến giờ còn chưa từng thấy qua, rốt cuộc cũng có cơ hội mở rộng tầm mắt.”
…
Xung quanh đều truyền đến tiếng hỗn loạn, người trung niên cùng đại hán lúc này cũng bay lên không. Bị ảnh hưởng của mọi người xung quanh, trong mắt đại hắn bắn ra chiến ý hừng hực, khuôn mặt người trung niên cũng hồng lên.
Trước đây, bọn họ làm sao có thể gặp được chiến đấu quy mô lớn như vậy?
“Các ngươi phải nhìn cho kỹ, cơ hội khó mà có được, học hỏi một chút, sau này cũng có thể có ích.” Người xung quanh nói với những hộ vệ xung quanh.
Đại hán biết người trung niên kỳ thực là đang nhắc nhở hắn, chẳng qua lúc này hắn đang chăm chú nhìn lên bầu trời phía xa.
Một đoàn điểm den dày đặc, giống như một đám mây đen xuất hiện ở phía xa, chậm rãi bay tới.
Tu giả đang ồn ào nhất tề hít vào một luồng khí lạnh, bầu trời lặng ngắt như tờ.
Ngoại đường không ngừng tiến tới, sắc mặt mọi người cũng không khỏi tái nhợt đi.
Bảy nghìn tu giả tụ tập trên bầu trời, giống như một dòng nước lũ không thể chống đỡ, cuồn cuộn lao tới. Tốc độ của họ cũng không cao, nhưng mang theo cảm giác áp bức khiến người ta hít thở không thông, tựa như dùng một loại phương thức biểu thị công khai toàn bộ lực lượng!
Mọi ý kiến xin mời gửi vào topic bình luận http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=66584&page=75
|