Lúc trước khi mua “Tam Nguyên Liệt Hỏa Quyết”, Sở Dật nhân tiện dùng trăm viên linh thạch mua sách [Tu chân tạp tập], trên quyển sách này có ghi lại các loại luyện tài cùng mãnh thú tư liệu, bởi vì tư liệu tạp tập không đáng giá tiền nhất, bên trong viết ra bất quá hơn ngàn chủng loại, nhưng đối với Sở Dật mới giao tiếp tu chân mà nói, đã có trợ giúp thật lớn.
Trong đó xuất hiện “Man giác huyệt mãng” là mãnh thú tồn tại mạnh nhất, trong nhận thức của người tu chân, chỉ là loại mãnh thú cấp thấp tồn tại, phía trên nó còn có yêu thú cùng linh thú.
Giờ phút này, đừng thấy Man Giác Huyệt Mãng thân hình thật lớn, một bộ dáng cồng kềnh, nhưng nó di động với tốc độ nhanh kinh người, chỉ trong thời gian nháy mắt, đã di chuyển tới trước mặt Sở Dật tầm ba mươi thước.
Sở Dật trong mắt tinh quang chợt lóe, lòng bàn tay bốc lên một chùm lửa, dĩ nhiên hiểu trăm mạnh trong cơ thể lấy tốc độ kinh người hướng phía trước phóng đi, nhìn tốc độ này, lại không kém gì so với Man Giác Huyệt Mãng.
Thực hiển nhiên, hành vi của Sở Dật đã chọc giận đại gia hỏa này, đối với kiến hôi nhỏ bé trước mặt có khả năng khiêu khích chính mình, Man Giác Huyệt Mãng không chút nghĩ ngợi liền ngoác cái miệng rộng ra, nhất thời mùi tanh hôi nổi lên, muốn chỉ một ngụm đem Sở Dật nuốt vào bụng.
Bất quá đã biết rõ mãnh thú Man Giác Huyệt Mãnh, Sở Dật vẫn dám như thế phóng lên trước, tự nhiên hắn có kế sách.
Mắt thấy tiến gần xát đến mãng xà, Sở Dật rất nhanh dừng lại, đổi hướng nhảy lên cao, thân hình phảng phát như mũi tên nhọn bay lên, một cú hạ đủ để ban giám khảo khắt khe nhất cuộc thi thể dục dụng cụ phải chấm điểm cao nhất, vững vàng hạ xuống đỉnh đầu Man Giác Huyệt Mãng. (Tự dưng hiện đại hóa văn học thế nhỉ, còn có cả thể dụng nữa chứ)
Oanh
Một chưởng của Sở Dật chuẩn bị từ lâu nện mạnh lên trán Man Giác Huyệt Mãng đúng vào cái trán mầu đỏ thắm có chứa nhục giác.
Man Giác Huyệt Mãng mình đồng da sắt, chỉ có duy nhất cái trán mọc ra nhục giác là yếu nhất, chính là cánh cửa sinh mệnh, một khi bị thương, nếu nặng dẫn đến tử vong.
Trong đầu hiện lên theo bản tạp tập một cách tỉ mỉ, chỉ một thời gian rất ngắn, Sở Dật đã dùng hết sức lực tung ra ba chưởng liên tục, nháy mắt trong cơ thể đã hao mất gần nửa chân nguyên lực.
Nhưng điều Sở Dật lo lắng chính là, liệt hỏa chưởng tuy rằng làm cho Man Giác Huyệt Mãng đau đớn, cũng làm cho nhục giác ở trán tổn hại một chút, lại không đạt tới có thể bức nó vào cái chết.
Dưới thân bị một trận đau đớn Man Giác Huyệt Mãng cuồng tính đại phát, thân hình điên cuồng vặn vẹo đứng lên, muốn đem Sở Dật tung lên cho rớt xuống.
Có lẽ những đại gia hỏa năm xưa gặp bất lợi rồi, bởi vì phạm vi rộng của hang động vẫn chưa đủ lớn để cho quái vật to lớn có thể thoải mái đong đưa cuồng nộ, ngược lại làm cho Sở Dật có thể tiếp tục dừng chân ở trán của nó.
Chính mình vận liệt hỏa chưởng hết toàn lực thế mà ngay cả cánh cửa sinh mệnh trên đầu mãnh thú đều không công phá được…
Sở Dật sắc mặt phát lạnh, trong lòng đã có chủ ý, liệt hỏa chưởng lại lần nữa phát động, chẳng qua lúc này ngọn lửa bốc lên rất mạnh, Sở Dật cũng không có một chưởng oanh hạ, mà biến chưởng thành chỉ, hợp lực ở ngón tay, một đạo liệt hỏa chưởng hội tụ tất cả uy lực như một luồng lửa đỏ hình trụ hung hăng đâm vào bên trong nhục giác trên trán Man Giác Huyệt Mãng.
Vị trí mặt, cho tới bây giờ đều là phương pháp công kích tốt nhất, đối với trình độ hiện tại của Sở Dật mà nói, tri thức vật lý lợi dụng thật tốt, tại thời khắc này làm cho hắn càng thêm hiểu rõ.
Xích
Một cỗ máu tươi mầu trắng như sữa theo luồng lửa đỏ hình trụ phá thân phun trào ra ngoài, nhục giác trên trán Man Giác Huyệt Mãng dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ, nhanh chóng héo rút nhỏ đi.
Cùng lúc đó, Sở Dật chỉ cảm thấy dưới chân có lực lượng lớn bạo phát, rốt cuộc không ổn định được thân hình, chật vật ngã xuống.
Cũng may giờ phút này Man Giác Huyệt Mãng bị một vết thương trí mạng mà hoàn toàn phát cuồng, căn bản chưa kịp phát hiện ra đối thủ Sở Dật đang ngã xuống ở bên cạnh mình.
Cố gắng vận khởi nguyên lực còn xót lại, chân Sở Dật dậm mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa lần giẫy dụa điên cuồng cuối cùng của Man Giác Huyệt Mãng.
Không bị nó nuốt mất, cũng đừng để nó cuối cùng điên cuồng mà đè chết.
Một khắc thời gian sau, thân hình Man Giác Huyết Mãng gần 30-50 thước đem bốn phía huyệt động tạo ra hơn trăm hố sâu, Sở Dật rốt cục thở phào một hơi.
Thứ này… cuối cùng cũng tiêu đời…
Trận chiến này cũng không hao phí thời gian nhiều lắm, Man Giác Huyệt Mãng lấy thân phận liệp giả xuất hiện, lại bị liệp giả sát mệnh, mà người thắng trong trận chiến này, giờ phút này Sở Dật vô cùng nuối tiếc thu thập chiến lợi phẩm của mình.
Man Giác Huyệt Mãng lấy linh thạch làm thức ăn, như vậy một đại gia hỏa 30-50 thước, ít nhất cũng đã ngoài ba trăm năm hỏa hầu, không biết nuốt bao nhiêu linh thạch đây, một thân tinh hoa này hội tụ tại cái nhục giác trên trán.
Nói chung, nếu là người tu chân tính toán liệp sát Man Giác Huyệt Mãng, khi oanh phá nhục giáctrên trán, tất nhiên sẽ chuẩn bị tốt dụng cụ, đem nhục giác trên trán phá vỡ chảy ra máu mầu trắng ngà thu vào bên trong, đây chính là linh khí đại bổ, cũng có thê dùng để luyện đan, tuy rằng không tính là thượng phẩm, nhưng đối với cảnh giới tiên thiên người tu chân mà nói, giá trị tuyệt đối không dưới ngàn viên linh thạch hạ phẩm.
Lúc này, cũng khó trách Sở Dật vẻ mặt lại nuối tiếc đến vậy.
Bất quá Sở Dật chợt phát hiện gần đầu Man Giác Huyệt Mãng, rơi xuống không dưới hai trăm viên linh thạch mê người, tâm tình nhất thời phấn chấn lên phân nửa.
Linh thạch này chính là do Man Giác Huyệt Mãng trước khi chết điên cuồng oanh tạc vách động, nguyên lai trên vách động lỗ thủng lớn nhỏ đúng là chỗ cất giữ linh thạch.
Nơi này linh thạch rất giầu có, Man Giác Huyệt Mãng chiếm cứ nơi này đã trăm năm có hơn, xưa nay ăn no vô sự, nó sẽ đem cất giữ linh thạch trên vách động, bởi vì nơi đây có lượng linh thạch vượt xa nhu cầu của nó, đến bây giờ đã hơn trăm năm, còn có rất nhiều lỗ thủng, bên trong chứa đầy linh thạch, chẳng trách khi Man Giác Huyệt mãng khi kiếm thức ăn chỉ cần móc ra dùng.
Mà hiện giờ, hết thẩy tiện nghi này Sở Dật đem nó sử lý.
Ngay cả Sở Dật cũng không biết mình tiêu phí hết bao nhiêu thời gian, lúc này mới đem tất cả linh thạch trên lỗ thủng xung quanh vách động lấy hết ra.
Nhìn núi nhỏ linh thạch trước mắt, Sở Dật không khỏi có một loại cảm xúc dâng trào.
Hơn ngàn viên linh thạch, ít nhất cũng là linh thạch hạ phẩm thuộc tính ngũ hành, trong đó cũng có tám viên tinh thạch trung phẩm, nếu muốn đổi thành văn tiền, ít nhất cũng có thể đổi được con số trăm vạn a!
Nắm trong tay viên trung phẩm hỏa linh thạch, trung phẩm linh tính đặc biệt có chút ôn nhuận, làm cho Sở Dật có cảm giác quanh thân thể ấm áp dạt dào, rất thư thái.
Vui sướng quá đi, nhưng Sở Dật cũng bắt đầu lo lắng, linh thạch nhiều như thế, chính mình như thế nào mang đi đây.
Sở Dật bắt đầu thay đổi giữa chừng, cũng không có được sư môn phân phát ra cái gì là Càn Khôn trữ vật là một loại bảo vật khả dụng, đống linh thạch đứng bên, ít nhất cũng hơn ngàn cân, để mất đi tự nhiên là không thể.
Suy nghĩ một lúc lâu, Sở Dật hơi hơi gật đầu, khóe miệng không khỏi toát ra nụ cười mỉm, thầm nghĩ: Khi lần đầu tiên tiến vào huyệt động, chính mình gặp mấy con Man Giác Huyệt Mãng kia không phải là con mà mình liệp sát, cũng tức là nói, nơi này ít nhất còn có một con Man Giác Huyệt Mãng, thậm chí còn nhiều hơn, nếu bỏ qua chỗ linh thạch này tùy tiện bỏ đi, không bằng tiêu hóa ngay tại chỗ này…
Trừ lần đó ra, chính mình còn có thể lợi dụng linh thạch thiết lập rất nhiều bẫy rập, để liệp sát Man Giác Huyệt Mãng khác, thu lấy linh dịch nhục giác của nó, cái này chính là đại bổ cho tu luyện tiên thiên cảnh giới, tiên thiên phân ra làm chín cảnh giới, chính mình bây giờ bất quá chỉ mới bắt đầu, cũng không cần cái gì là tu luyện pháp quyết, chỉ cần tức khắc tích tụ linh khí trong cơ thể, dừng ở nơi này để tu luyện, đã có nhục giác linh dịch, lại có rất nhiều linh thạch có thể dùng, thật đúng là không tìm được chỗ nào tốt hơn để tu luyện.